Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 161: Tai nạn
"Minh Vũ, sao hôm nay anh lại có thời gian đến đây vậy?"
Bên trong nhà hàng, Trần Ngọc Đình và Tôn Minh Vũ đang ngồi ăn cơm cùng nhau.
Tôn Minh Vũ cười và nói: "Tôi đến phòng kinh doanh ở khu vực phía Đông thành phố để làm một số việc, lát nữa sẽ đi".
Thật ra thì anh ta muốn tranh thủ một chút thời gian buổi trưa để đến gặp Trần Ngọc Đình.
“Sao rồi, công việc ở phòng nhân sự không vất vả lắm chứ?", anh ta hỏi.
Trần Ngọc Đình gật đầu, ngượng ngùng nói:
“Rất thoải mái, không vất vả chút nào".
"Tôi biết… anh đã dặn những người khác làm hết những công việc khó khăn rồi, thật ra… anh không cần phải như vậy".
Tôn Minh Vũ nở nụ cười và nói:
"Tôi đâu có làm vậy, đó là do khả năng làm việc của cô rất giỏi nên cô cảm thấy không vất vả thôi".
"Tôi nghe trưởng phòng nhân sự nói, người ta phải mất hai tiếng đồng hồ mới có thể hoàn thành công việc, nhưng cô chỉ cần bỏ ra một tiếng đồng hồ là có thể hoàn thành, vậy đương nhiên là không vất vả rồi".
Lúc này, ở một vị trí không xa trong nhà hàng, Hạ Chi Dao đang cầm điện thoại gọi cho Nhạc Huy.
"Em có chắc không? Cô ấy ở đâu? Bây giờ em đang ở đâu?"
Nghe Hạ Chi Dao nói vậy, Nhạc Huy kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Hạ Chi Dao hơi hoảng loạn, vội vàng nói:
“Em cũng không chắc lắm nhưng thật sự rất giống, hơn nữa… hơn nữa bụng của cô ấy hơi to thì phải, hình như là mang thai rồi…"
Trong điện thoại Nhạc Huy nghe thấy vậy, lập tức bật cười ha ha:
“Là cô ấy, chắc chắn không sai rồi! Cô ấy vẫn chưa bỏ đứa bé, cô ấy chưa bỏ đứa bé!"
“Bây giờ anh đang đến đó, em ở đó chờ anh!"
Nghe anh nói vậy, Hạ Chi Dao không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô nhìn thấy Tôn Minh Vũ đang ngồi với Trần Ngọc Đình, cũng nhìn thấy họ đang nói chuyện cười đùa, Hạ Chi Dao không biết có nên nói chuyện này với Nhạc Huy hay không.
Do dự một lát, cô vẫn nói:
“Anh, em nói trước cho anh một chuyện, anh đừng kích động nhé".
"Em thấy cô ấy... đi cùng một người đàn ông, hơn nữa còn nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, cô ấy… có phải là đã có bạn trai rồi không?"
Những lời này giống như một tia sét đánh giữa trời quang rơi trúng đầu của Nhạc Huy, anh lại kích động lần nữa:
“Cái gì?"
“Em gọi video cho anh xem đi!"
Hạ Chi Dao chỉ có thể làm theo, mở chế độ gọi video lên, sau đó chuyển camera về phía Trần Ngọc Đình.
Đúng vậy, đó là Trần Ngọc Đình!
Nhạc Huy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Ngọc Đình qua điện thoại.
"Thực sự... thực sự là cô ấy..."
Hai mắt của Nhạc Huy đỏ hoe, cuối cùng anh cũng tìm thấy Trần Ngọc Đình.
Hơn nữa bây giờ lại đúng lúc Tôn Minh Vũ đang lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy đưa cho Trần Ngọc Đình. Có vẻ như mối quan hệ của hai người rất thân thiết, hành động này khiến Nhạc Huy chết đứng tại chỗ, cảm xúc trong lòng là một mớ hỗn độn.
“Anh…"
Nhìn thấy Nhạc Huy đẫn đờ trên màn hình điện thoại, Hạ Chi Dao đột nhiên không biết nên thuyết phục anh như thế nào.
“Dao Dao, em chờ ở đó, giúp anh trông trừng bọn họ, anh sẽ đến đó ngay".
Nhạc Huy không hề tức giận mà ngược lại rất bình tĩnh.
Anh không hiểu tại sao Trần Ngọc Đình lại ở bên người khác trong khi cô đang mang thai, nếu Trần Ngọc Đình muốn ở bên người khác thì có thể bỏ đứa bé. Nếu cô không muốn bỏ đứa bé thì tại sao cô lại đến với người khác nhanh chóng như vậy?
Trái tim Nhạc Huy như bị một tảng đá lớn chặn lại, ngay cả hô hấp cũng khiến anh khó chịu, nhất định phải đến trước mặt Trần Ngọc Đình, hỏi một câu cho rõ ràng.
“Anh, anh thật sự muốn đến sao?", Hạ Chi Dao cũng biết tình huống lúc này rất khó xử, cô sợ Nhạc Huy đến sẽ mất kiểm soát.
“Anh nhất định phải đến, em ở đó chờ anh!"
Nhạc Huy nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi ra khỏi công ty, anh lái xe thẳng đến phòng kinh doanh của công ty bất động sản Vạn Hưng ở phía Đông thành phố.
Trên đường đi, Nhạc Huy đều trong trạng thái mơ hồ, anh liên tục nghĩ đến cảnh Trần Ngọc Đình và người đàn ông khác ở cùng nhau.
Anh không muốn chấp nhận sự thật này nhưng lại không thể khống chế bản thân mình nghĩ đến chuyện đó. Anh không tin mới hai tháng mà Trần Ngọc Đình lại có thể ở bên cạnh người đàn ông khác, nhưng cảnh tượng vừa rồi là anh tận mắt nhìn thấy.
“Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?"
Giữa buổi trưa, Nhạc Huy phóng xe lao vù vù trên đường, chẳng mấy chốc đã lái xe đến gần phòng kinh doanh của công ty bất động sản Vạn Hưng.
Nhưng đoạn đường này đang kẹt xe, cách phòng kinh doanh vẫn còn một đoạn nữa.
"Mẹ kiếp! Tại sao lại kẹt xe ở đây!"
Nhạc Huy bồn chồn lo lắng, hoàn toàn không có kiên nhẫn để chờ đợi. Đoạn đường này bị kẹt một đoạn dài, anh sợ đến muộn thì Trần Ngọc Đình sẽ rời đi mất.
“Chết tiệt!"
Lúc này, anh cũng không quan tâm sẽ bị cảnh sát giao thông phạt, anh điều khiển xe cho đỗ vào lề đường, sau đó xuống xe chạy như điên.
Anh vừa chạy vừa gọi điện cho Hạ Chi Dao:
“Dao Dao, bọn họ đã đi chưa, anh đến rồi, mấy người đang ở nhà hàng nào?"
Hạ Chi Dao nói: "Bọn họ vẫn chưa rời đi, em đang ở bên trong nhà hàng Bán Đảo. Chỗ này có một ngã tư, sau khi băng qua ngã tư, cứ đi bộ về phía trước một trăm mét là sẽ đến nơi".
Lúc này Nhạc Huy đang băng qua ngã tư đó, anh vội vàng nói:
"Ừ, anh đến ngã tư rồi, em…"
Đang nói chuyện bỗng có âm thanh phanh gấp của xe hơi vang lên bên tai phải của Nhạc Huy. Nhạc Huy đang vượt đèn đỏ vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị chiếc xe kia tông mạnh vào.
Tiếng ầm vang lên, điện thoại của anh bị bay đi, nặng nề nơi xuống nền đất và bị nghiền nát.
Nhạc Huy cũng bị hất văng ra xa mấy mét, rồi ngã xuống đất.
Hạ Chi Dao ở bên kia nghe rõ tiếng phanh và tiếng va chạm, sau đó cuộc trò chuyện của cô và Nhạc Huy bị cắt đứt.
“Anh…"
Hạ Chi Dao sững người tại chỗ, cả cơ thể run lên.
“Anh!"
Cô bật khóc, lao ra khỏi nhà hàng và chạy về phía ngã tư.
Có rất nhiều người ở ven đường nghe thấy tiếng động của ngã tư liền chạy đến nghe ngóng, dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn, Hạ Chi Dao bị dọa sợ khóc lóc như mưa, đầu óc trống rỗng.
Lúc này Nhạc Huy đã bị rất nhiều người bao vây, anh cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn, chân phải đau dữ dội. Có lẽ chân phải của anh đã bị gãy.
Dù vậy anh vẫn muốn đứng dậy, chạy đến nhà hàng để gặp Trần Ngọc Đình.
Nhưng anh đã như thế này rồi nên không thể đứng dậy được, đấu tranh tư tưởng chưa được bao lâu thì anh đã hôn mê bất tỉnh.
"Không phải là tôi tông anh ta, là anh ta vượt đèn đỏ, mọi người đều thấy rõ rồi đó, thật sự không phải tôi tông anh ta!"
Người tài xế tông phải anh đang đứng đó giải thích suýt nữa bật khóc.
Lúc này Hạ Chi Dao đã chen vào trong đám người, khi nhìn thấy Nhạc Huy nằm bất tỉnh dưới đất, trên mặt anh nhuốm máu đỏ tươi, cô sợ hãi hét lên ngay lập tức:
“Anh! Anh sao rồi?"
Cô chạy tới, nhưng không dám tùy tiện động vào Nhạc Huy, sợ hãi chỉ có thể khóc lóc cầu cứu những người xung quanh:
"Xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu giúp tôi, anh trai tôi bị tai nạn!"
Trần Ngọc Đình và Tôn Minh Vũ đang từ bên trong nhà hàng đi ra ngoài.
“Ở đó hình như đã xảy ra chuyện, chúng ta đi xem thử đi", Trần Ngọc Đình hơi tò mò khi thấy nhiều người vây quanh khu vực ngã tư.
Tôn Minh Vũ vội nói:
"Đừng đi, có nhiều người như vậy, lỡ đụng phải cô thì sao?"
"Cô nhớ kỹ, không được chen chúc vào chỗ đông người. Bây giờ bụng cô cũng đã to như vậy rồi, nhỡ đụng phải thì không tốt".
Trần Ngọc Đình ngượng ngùng lè lưỡi ra, cười nói:
“Anh nói cũng đúng, vậy tôi trở về công ty đây, anh thì sao?"
Tôn Minh Vũ nói:
“Tôi đưa cô trở về, tiện đường ghé vào bộ phận của các cô một chuyến".
Sau đó Tôn Minh Vũ và Trần Ngọc Đình rời đi.
Bên trong nhà hàng, Trần Ngọc Đình và Tôn Minh Vũ đang ngồi ăn cơm cùng nhau.
Tôn Minh Vũ cười và nói: "Tôi đến phòng kinh doanh ở khu vực phía Đông thành phố để làm một số việc, lát nữa sẽ đi".
Thật ra thì anh ta muốn tranh thủ một chút thời gian buổi trưa để đến gặp Trần Ngọc Đình.
“Sao rồi, công việc ở phòng nhân sự không vất vả lắm chứ?", anh ta hỏi.
Trần Ngọc Đình gật đầu, ngượng ngùng nói:
“Rất thoải mái, không vất vả chút nào".
"Tôi biết… anh đã dặn những người khác làm hết những công việc khó khăn rồi, thật ra… anh không cần phải như vậy".
Tôn Minh Vũ nở nụ cười và nói:
"Tôi đâu có làm vậy, đó là do khả năng làm việc của cô rất giỏi nên cô cảm thấy không vất vả thôi".
"Tôi nghe trưởng phòng nhân sự nói, người ta phải mất hai tiếng đồng hồ mới có thể hoàn thành công việc, nhưng cô chỉ cần bỏ ra một tiếng đồng hồ là có thể hoàn thành, vậy đương nhiên là không vất vả rồi".
Lúc này, ở một vị trí không xa trong nhà hàng, Hạ Chi Dao đang cầm điện thoại gọi cho Nhạc Huy.
"Em có chắc không? Cô ấy ở đâu? Bây giờ em đang ở đâu?"
Nghe Hạ Chi Dao nói vậy, Nhạc Huy kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Hạ Chi Dao hơi hoảng loạn, vội vàng nói:
“Em cũng không chắc lắm nhưng thật sự rất giống, hơn nữa… hơn nữa bụng của cô ấy hơi to thì phải, hình như là mang thai rồi…"
Trong điện thoại Nhạc Huy nghe thấy vậy, lập tức bật cười ha ha:
“Là cô ấy, chắc chắn không sai rồi! Cô ấy vẫn chưa bỏ đứa bé, cô ấy chưa bỏ đứa bé!"
“Bây giờ anh đang đến đó, em ở đó chờ anh!"
Nghe anh nói vậy, Hạ Chi Dao không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô nhìn thấy Tôn Minh Vũ đang ngồi với Trần Ngọc Đình, cũng nhìn thấy họ đang nói chuyện cười đùa, Hạ Chi Dao không biết có nên nói chuyện này với Nhạc Huy hay không.
Do dự một lát, cô vẫn nói:
“Anh, em nói trước cho anh một chuyện, anh đừng kích động nhé".
"Em thấy cô ấy... đi cùng một người đàn ông, hơn nữa còn nói chuyện cười đùa rất vui vẻ, cô ấy… có phải là đã có bạn trai rồi không?"
Những lời này giống như một tia sét đánh giữa trời quang rơi trúng đầu của Nhạc Huy, anh lại kích động lần nữa:
“Cái gì?"
“Em gọi video cho anh xem đi!"
Hạ Chi Dao chỉ có thể làm theo, mở chế độ gọi video lên, sau đó chuyển camera về phía Trần Ngọc Đình.
Đúng vậy, đó là Trần Ngọc Đình!
Nhạc Huy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Ngọc Đình qua điện thoại.
"Thực sự... thực sự là cô ấy..."
Hai mắt của Nhạc Huy đỏ hoe, cuối cùng anh cũng tìm thấy Trần Ngọc Đình.
Hơn nữa bây giờ lại đúng lúc Tôn Minh Vũ đang lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy đưa cho Trần Ngọc Đình. Có vẻ như mối quan hệ của hai người rất thân thiết, hành động này khiến Nhạc Huy chết đứng tại chỗ, cảm xúc trong lòng là một mớ hỗn độn.
“Anh…"
Nhìn thấy Nhạc Huy đẫn đờ trên màn hình điện thoại, Hạ Chi Dao đột nhiên không biết nên thuyết phục anh như thế nào.
“Dao Dao, em chờ ở đó, giúp anh trông trừng bọn họ, anh sẽ đến đó ngay".
Nhạc Huy không hề tức giận mà ngược lại rất bình tĩnh.
Anh không hiểu tại sao Trần Ngọc Đình lại ở bên người khác trong khi cô đang mang thai, nếu Trần Ngọc Đình muốn ở bên người khác thì có thể bỏ đứa bé. Nếu cô không muốn bỏ đứa bé thì tại sao cô lại đến với người khác nhanh chóng như vậy?
Trái tim Nhạc Huy như bị một tảng đá lớn chặn lại, ngay cả hô hấp cũng khiến anh khó chịu, nhất định phải đến trước mặt Trần Ngọc Đình, hỏi một câu cho rõ ràng.
“Anh, anh thật sự muốn đến sao?", Hạ Chi Dao cũng biết tình huống lúc này rất khó xử, cô sợ Nhạc Huy đến sẽ mất kiểm soát.
“Anh nhất định phải đến, em ở đó chờ anh!"
Nhạc Huy nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi ra khỏi công ty, anh lái xe thẳng đến phòng kinh doanh của công ty bất động sản Vạn Hưng ở phía Đông thành phố.
Trên đường đi, Nhạc Huy đều trong trạng thái mơ hồ, anh liên tục nghĩ đến cảnh Trần Ngọc Đình và người đàn ông khác ở cùng nhau.
Anh không muốn chấp nhận sự thật này nhưng lại không thể khống chế bản thân mình nghĩ đến chuyện đó. Anh không tin mới hai tháng mà Trần Ngọc Đình lại có thể ở bên cạnh người đàn ông khác, nhưng cảnh tượng vừa rồi là anh tận mắt nhìn thấy.
“Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?"
Giữa buổi trưa, Nhạc Huy phóng xe lao vù vù trên đường, chẳng mấy chốc đã lái xe đến gần phòng kinh doanh của công ty bất động sản Vạn Hưng.
Nhưng đoạn đường này đang kẹt xe, cách phòng kinh doanh vẫn còn một đoạn nữa.
"Mẹ kiếp! Tại sao lại kẹt xe ở đây!"
Nhạc Huy bồn chồn lo lắng, hoàn toàn không có kiên nhẫn để chờ đợi. Đoạn đường này bị kẹt một đoạn dài, anh sợ đến muộn thì Trần Ngọc Đình sẽ rời đi mất.
“Chết tiệt!"
Lúc này, anh cũng không quan tâm sẽ bị cảnh sát giao thông phạt, anh điều khiển xe cho đỗ vào lề đường, sau đó xuống xe chạy như điên.
Anh vừa chạy vừa gọi điện cho Hạ Chi Dao:
“Dao Dao, bọn họ đã đi chưa, anh đến rồi, mấy người đang ở nhà hàng nào?"
Hạ Chi Dao nói: "Bọn họ vẫn chưa rời đi, em đang ở bên trong nhà hàng Bán Đảo. Chỗ này có một ngã tư, sau khi băng qua ngã tư, cứ đi bộ về phía trước một trăm mét là sẽ đến nơi".
Lúc này Nhạc Huy đang băng qua ngã tư đó, anh vội vàng nói:
"Ừ, anh đến ngã tư rồi, em…"
Đang nói chuyện bỗng có âm thanh phanh gấp của xe hơi vang lên bên tai phải của Nhạc Huy. Nhạc Huy đang vượt đèn đỏ vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị chiếc xe kia tông mạnh vào.
Tiếng ầm vang lên, điện thoại của anh bị bay đi, nặng nề nơi xuống nền đất và bị nghiền nát.
Nhạc Huy cũng bị hất văng ra xa mấy mét, rồi ngã xuống đất.
Hạ Chi Dao ở bên kia nghe rõ tiếng phanh và tiếng va chạm, sau đó cuộc trò chuyện của cô và Nhạc Huy bị cắt đứt.
“Anh…"
Hạ Chi Dao sững người tại chỗ, cả cơ thể run lên.
“Anh!"
Cô bật khóc, lao ra khỏi nhà hàng và chạy về phía ngã tư.
Có rất nhiều người ở ven đường nghe thấy tiếng động của ngã tư liền chạy đến nghe ngóng, dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn, Hạ Chi Dao bị dọa sợ khóc lóc như mưa, đầu óc trống rỗng.
Lúc này Nhạc Huy đã bị rất nhiều người bao vây, anh cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn, chân phải đau dữ dội. Có lẽ chân phải của anh đã bị gãy.
Dù vậy anh vẫn muốn đứng dậy, chạy đến nhà hàng để gặp Trần Ngọc Đình.
Nhưng anh đã như thế này rồi nên không thể đứng dậy được, đấu tranh tư tưởng chưa được bao lâu thì anh đã hôn mê bất tỉnh.
"Không phải là tôi tông anh ta, là anh ta vượt đèn đỏ, mọi người đều thấy rõ rồi đó, thật sự không phải tôi tông anh ta!"
Người tài xế tông phải anh đang đứng đó giải thích suýt nữa bật khóc.
Lúc này Hạ Chi Dao đã chen vào trong đám người, khi nhìn thấy Nhạc Huy nằm bất tỉnh dưới đất, trên mặt anh nhuốm máu đỏ tươi, cô sợ hãi hét lên ngay lập tức:
“Anh! Anh sao rồi?"
Cô chạy tới, nhưng không dám tùy tiện động vào Nhạc Huy, sợ hãi chỉ có thể khóc lóc cầu cứu những người xung quanh:
"Xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu giúp tôi, anh trai tôi bị tai nạn!"
Trần Ngọc Đình và Tôn Minh Vũ đang từ bên trong nhà hàng đi ra ngoài.
“Ở đó hình như đã xảy ra chuyện, chúng ta đi xem thử đi", Trần Ngọc Đình hơi tò mò khi thấy nhiều người vây quanh khu vực ngã tư.
Tôn Minh Vũ vội nói:
"Đừng đi, có nhiều người như vậy, lỡ đụng phải cô thì sao?"
"Cô nhớ kỹ, không được chen chúc vào chỗ đông người. Bây giờ bụng cô cũng đã to như vậy rồi, nhỡ đụng phải thì không tốt".
Trần Ngọc Đình ngượng ngùng lè lưỡi ra, cười nói:
“Anh nói cũng đúng, vậy tôi trở về công ty đây, anh thì sao?"
Tôn Minh Vũ nói:
“Tôi đưa cô trở về, tiện đường ghé vào bộ phận của các cô một chuyến".
Sau đó Tôn Minh Vũ và Trần Ngọc Đình rời đi.
Tác giả :
Thiên Thiên