Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)
Chương 43: Hiện dần thân phận

Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 43: Hiện dần thân phận

Sau khi đưa nó đến bệnh viện, San Chi lái xe thật nhanh đến một nơi nào đó rồi lại bỏ xe lại và rời đi. Cô biết giờ ó lẽ cô bị cảnh sát truy nã, nên tìm một nơi nào đó để trốn tạm khi nào xong việc cô sẽ rời khỏi nơi đây. Cô đến bờ biển có nơi mà lúc nhỏ cô và những người bạn đến.Nhưng không ngờ căn chồi nhỏ ở nơi đó vẫn còn.

"Vy Vy, có phải cậu vẫn còn sống không? Cậu đang ở đâu?? Vy Vy...." San Chi bước vào căn chồi ấy mà trong lòng cứ bồn chồn, không biết vì sao lại như thế? Cô đã muốn giết chết nó để trả thù cho ba mẹ cô, nhưng tại sao đến cuối cùng cô lại đưa nó đến bệnh viện, cũng bởi vì hai chữ "Chi Chi" kia. Hai từ này đã rất rất lâu không ai gọi cô như vậy. Tại sao nó lại gọi San Chi như vậy? Là trùng hợp hay nó chính là Vy Vy, cô bạn lúc nhỏ của cô? Thế nhưng tại sao lúc đầu nó thừa nhận mọi việc nhà cô đều do nó làm, nhưng lúc nãy lại liều cả mạng sống để khuyên cô quay đầu? Rốt cuộc là tại sao nó lại làm như vậy?

- Alo....thất bại rồi...Ryan đã đến cứu.- San Chi, cô nói điện thoại khi thấy Tử Anh gọi đến.

- Cậu đang ở đâu? 

- Mình đang ở gần bờ biển.

- Vậy cậu ở đó, mình sẽ chuẩn bị vé máy bay cho cậu.

- Được. Tử Anh, tôi...muốn hỏi cậu một điều...Triệu Tử An có đúng là quản lí WATION không?- San Chi đang rất muốn nghe câu trả lời của Tử Anh, nhưng Tử Anh vẫn chưa đáp. Được một lúc thì lại nghe tiếng phải. Sau đó cô cũng tắt máy.

Lúc này đã về đêm, San Chi rời khỏi căn chồi và đi đâu đó. Cô muốn làm rõ chuyện này. Nhưng đi được một đoạn đường thì lại thấy có chiếc xe thắng gấp ngay cạnh cô, bước xuống là người con trai cũng gần bằng tuổi nhau, cô nhìn họ, cô không biết họ nhưng nhìn vào đôi mắt của họ. Cô nhận ra, có chút quen thuộc. Nhưng 1 trong hai người đó nhìn cô với ánh mắt thù hằn, như muốn giết cô ngay tức khắc.

- Hai người là ai? - cô không khẳng địh nên hỏi.

- Chúng tôi cố tình tìm cô đây....//Tại sao cô lại bắt cóc Triệu Tử An?- Cent lên tiếng trước.

- Hai người là gì của Tử An......hư....nhưng dù là ai đi nữa, tôi cũng nói thẳng...cô ta bị thế là đáng....chính cô ta đã phá nát gia đình tôi...cô ta là người quản lí WATION, cắt hết mọi hợp đồng...dụ ba tôi vào bẫy....tôi hận nó....tại sao.....- San Chi không cần biết người trước mặt là ai, cô đang hét lớn như thỏa mãn nhưng không được bao lâu thì cô đã cảm nhận được mình sắp không thở nổi vì có bàn tay lạnh ngắt đang bóp lấy cổ cô..

- Aran....dừng tay...chúng ta phải hỏi rõ chuyện này...- Cent chạy đến ngăn cản Aran, vì Aran mang kính đen nên không ai thấy được ánh mắt sắt lạnh như muốn giết người của anh.

- Khưu San Chi, tôi nói cho cô biết, lẽ ra tôi không nên để cô sống đến ngày hôm nay........nếu không vì em gái tôi....tôi đã cho cô theo ba mẹ của mình rồi....

- Bu...ô...n...g...t...ô..t..ô...i...- 

- Minh Anh...em mau buông cô ta ra....nếu không cô ta sẽ chết...- Cent không ngờ rằng, người em khuyên ngăn anh không được trả thù, ít nói tính trầm lặng hằng ngày bây giờ không còn nữa, trước mặt anh giờ đây, em trai anh chẳng khác gì con hổ đói, như muốn giết chết con mồi ngay trước mắt.

- Minh Anh......hai người là con của bác Quân...- San Chi ho sặc sụa nhưng cô vẫn muốn biết sự thật.

- Cô không có tư cách gọi ba tôi như vậy....chính ba mẹ cô đã phản bội lại ba mẹ tôi...bây giờ cô còn bắt cóc em gái tôi...tôi thực muốn giết chết cô....- 

- Tôi thực không biết chuyện gì xảy ra...năm đó tôi cùng Vy Vy vẽ tranh thì mẹ tôi đến bắt tôi về...sau đó gia đình tôi chuyển đi...từ đó...tôi cũng không gặp được Vy Vy....Vy Vy cậu ấy giờ đang ở đâu? Anh Minh Huy, anh cho em biết được không? - San Chi như đang cầu xin Aran và Cent.

- Hư....Vy Vy, cô còn nhớ đến nó sao? Chẳng phải cô đã khiến nó muốn chết đi sống lại.......tôi cảnh cáo cô...đừng động tới em gái tôi 1 lần nào nữa...- Minh Huy tức giận chỉ thẳng vào San Chi,khi trên mặt San Chi lúc này là những dòng nước mắt chảy dài.

- Còn 1 điều nữa....trong chuyện trả thù gia đình cô, Minh Vy không hề liên quan....- Aran nói xong liền lên xe, xe nhanh chóng lao về phía trước. Khi nghe được tin nó bị bắt cóc, anh như điên lên tìm kiếm khắp nơi, anh rất muốn đến bệnh viện thăm nó nhưng không biết phải lấy tư cách gì đến thăm nó đây.

Cả bầu trời trong San Chi dường như đã sụp đổ khi biết sự thật..Dù vừa rồi họ không nói ra tên nhưng cô biết người bạn thuở nhỏ của mình là ai. Cô hối hận, hối hận vô cùng khi những gì cô làm với nó. Cô căm phẫn tại sao Tử Anh và Quỳnh Mai lại đổ tội cho nó, cô nhận ra mình dường như đang bị Tử Anh lợi dụng.

San Chi lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.

- Tử Anh...tôi có chuyện muốn nói với cậu...

- Được....cậu cũng chuẩn bị đi,2 giờ nữa... mình sẽ đến và đưa cậu vé máy bay...chờ mình.

- Được.- San Chi lạnh nhạt tắt máy, cô muốn đến bệnh viện 1 chút.

.......................................................................................................

- Con định đưa vé máy bay cho ai.....- Quỳnh Mai vào phòng con gái mình, dù đã khuya nhưng vẫn thấy bà vẫn còn trang điểm đậm.

- Con phải chuẩn bị đưa vé máy bay cho San Chi, tiễn cậu ấy 1 đoạn..- Tử Anh ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa sổ, tay nâng ly rượu đỏ, cô đoán ra được từ cuộc thoại vừa rồi với San Chi. Cô biết San Chi đã hết giá trị với cô.

- Con định đưa nó đi đâu...

- Đi xuống âm phủ....mẹ...chuẩn bị mọi thứ để mai đón ba về rồi chứ...- Quỳnh Mai khá bất ngờ về câu trả lời của con mình nhưng bà không ngăn cản, con gái bà tài giỏi quản lí Mayza, bà cng4 nên thực hiện kế hoạch của mình để giành lại Lucky rồi.

.......................................................................................................

Ở bệnh viện, giờ này đã rất khuya, hắn đang túc trực ở bên nó. Nó nằm trên giường bệnh nhưng không thể ngủ được, nó đang lo lắng. Chợt nó nghe tiếng mở cửa phòng liền nhắm mắt lại, sau đó lại nghe tiếng đóng cửa. Nó mở mắt ra thì thấy có tờ giấy để cạnh bàn, nó nhẹ nhàng lấy xem trong khi hắn đang ngủ ngon lành, có lẽ do công việc nên hắn mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, nó thấy hắn ngủ rất say.

Nó đọc xong tờ giấy trong lòng càng lo lắng hơn, San Chi đã biết thân phận của nó, bằng chứng trong tờ giấy chỉ để vỏn vẹn dòng chữ. "Mình xin lỗi vì không nhận ra Vy Vy sớm hơn, Chi Chi". Nó không chịu được, liền đem theo điện thoại, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh rời đi.

" Eva, chị đã về chưa..em sợ sẽ không kịp nữa....

- Chị đang đáp chuyến bay đây....em đang ở đâu..

- Em đang ở bệnh viện US, chị giúp em tìm xem San Chi đang ở đâu...em có cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra...

- Bình tĩnh lại...chờ tin của chị..." nó nói xong không đi vào phòng mà lại đứng 1 mình ở đó, ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn nhưng chỉ là 1 màu đen u ám, không có 1 ngôi sao điểm lên đó.

"Chi Chi....y vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu." Nó hít thở thật sâu, định vào trong thì điện thoại hiện lên dãy số mà nó không muốn liên lạc.

- Vy...em có sao không? Em vẫn ổn chứ.

- Tôi ổn. - nó lạnh lùng tắt máy, giờ phút này là thời gian vô cùng quan trọng đối với nó, nó không thể để lộ thông tin gì khiến người khác nghi ngờ về thân phận của nó.

Quay lại với San Chi 2 tiếng đã trôi qua cô đã nhắn địa chỉ qua cho Tử Anh nhưng sao cô vẫn chưa đến. San Chi gọi lại Tử Anh thì Tử Anh nói là đang đến nhưng dường như người đến không phải là Tử Anh mà là 1 bọn người áo đen trên tay còn cầm theo vũ khí. 

- Không cần phải gọi nữa đâu....cô ấy bảo chúng tôi đến đây tiễn cô 1 đoạn. - San Chi không ngờ đến Tử Anh là người như vậy lẽ ra cô xem Tử Anh là bạn, vậy mà giờ Tử Anh, cô ta muốn xử lí cô. Lẽ ra cô không nên tin tưởng Tử Anh như thế, thấy cảnh trước mắt thì cô biết mẹ con Tử Anh đã cho cô vào tròng về việc của WATION, vốn dĩ WATION không phải do Tử An quản lí. San Chi nhìn bọn côn đồ trước mặt mà không khỏi nhếch môi cười, ai tay nắm chặt thành nắm đấm.

- Triệu Tử Anh....nếu tôi chết, tôi sẽ không thể nói gì...nhưng nếu hôm nay, tôi thoát được..tôi sẽ bắt cô trả giá vì những gì cô đã gây ra cho Vy. - San Chi nói vì 2năm trước San Chi làm bạn với Tử Anh và nghe Tử Anh ể về nó, và giờ cô biết chắc đó là những chuyện mà chính Tử Anh đã tự dựng nên.- 

- Nhiều lời...- thế là cuộc chiến bắt đầu, San Chi cũng biết võ nên có lẽ chóng đỡ được lòng cô giờ đang rất thù hận Tử Anh, cô nhất định phải đánh hết bọn này. Nhưng chúng rất đông đã vậy còn có thêm vũ khí, đến lúc cô sắp không thể chóng đỡ thì có kẻ đang cầm thanh gỗ to định đánh cô thì có một bóng đen lao đến đá tên đó văng ra. Trước mặt San Chi là 1 cô gái xinh đẹp trong bộ vest đen cùng giày thể thao, vẻ mặt lạnh tanh

- Mày là ai....- tên cầm đầu cầm mã tấu nhử nhử lên trước.

- Cẩn thận..- San Chi nói, cô cũng gắng gượng đứng lên.

Eva không nói gì, không chần chừ tiến lên nắm chặt cổ tay của tên đó xoay 1 vòng rồi đá hắn văng ra, mã tấu cũng rơi xuống, tận dụng cơ hội Eva đá cây mã tấu quay ngược về phía đồng bọn của gã mà hướng tới, làm cả bọn phải né. Nhanh như chớp, đúng thật không hổ danh là vệ sĩ, bảo vệ nó từ nhỏ, Eva lao đến bọn người đó, đánh từng tên phải văng ra biển mà uống nước biển, lấy vũ khí của bọn chúng làm vũ khí cho mình, cứ thế mà cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.

- Đứng lên nào, San Chi...- Eva đỡ San Chi đứng lên, Eva cũng phủi phủi cát trên áo mình. Lời nó nói đúng thật,đây mới chính là sở trường của cô.- 

- Chị là ai...sao cứu tôi...còn biết tên tôi nữa. - người San Chi giờ đã bị thương, vết bầm tím cũng dần hiện lên trên mặt.

- Tử An bảo tôi đến đây...cô có thể gọi tôi là Eva, cô ở đây rất nguy hiểm, tôi đưa cô đến nơi an toàn. - Tử An sao? Cậu ấy biết tôi gặp nguy hiểm sao? - San Chi vẫn hỏi.

- Tử An nói sẽ giải thích với cô...tôi đưa cô đến nơi an toàn. - San Chi gật đầu và theo Eva về nhà. Eva làm theo lời nó đưa San Chi về nhà, ngôi nhà của nó và bà Thụy khi về Việt Nam ở và Eva sẽ ở đây với San Chi.

San Chi bước vào căn nhà liền nhìn xung quanh, căn nhà khá rộng.

- Đây là quần áo của tôi, cô thay đỡ rồi nghĩ ngơi. - Eva đưa cho San Chi bộ đồ của mình sau đó hướng dẫn San Chi về phòng rồi cô cũng về phòng nhắn tin báo cáo tình hình với nó.Riêng San Chi, cô về phòng thay đồ xong lại nhìn căn phòng một lần nữa. Cô không quan tâm mái tóc đỏ của mình vẫn đang ướt và vết bầm trên mặt cô chỉ nhìn, giương đôi mắt nhìn ra cửa sổ. Đã khuya thế này nó còn đang ở bệnh viện vậy mà còn nghĩ đến cô. San Chi ngồi bệt xuống sàn, cô nhớ lại hình ảnh nó cố gắng ngăn cản cô và khuyên cô quay đầu, hình ảnh cô hất nó ra va vào thành cửa,những lời mà anh Minh Huy nói và nhớ lại hình ảnh mình vừa mới xảy ra, lời của Eva nước mắt không tự chủ xuống không ngừng.

- Vy Vy, mình có lỗi với cậu....

Đêm nay có thể là 1 đêm ngắn đối với mọi người đang chìm vào giấc ngủ, nhưng lại là 1 đêm rất dài đối với 1 đôi bạn nhưng hiện tại người ở bệnh viện, người ở nhà, dù ở hai nơi khác nhau nhưng cả hai đều không thể ngủ được, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng. San Chi thì hối hận và nhớ lại những hình ảnh đẹp trong quá khứ, còn nó. Nó trằn trọc, nó lo lắng cho San Chi nhưng cũng lo lắng cho thân phận thật sự của mình sẽ bị bại lộ nó đang không biết mình nên làm thế nào cho đúng.
Tác giả : Ngọc Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại