Sự Trả Thù Công Bằng
Chương 57
Tiêu Dật đi ra khỏi phòng, bị ánh sáng ở phía trước cho hơi choáng.
Tư Minh nói không sai, Quan Đông Trạch có thể tính kế thuận lợi với hai người họ như vậy, mấu chốt chính là nhờ vào mình.
Cùng Diệp Kính Huy làm bằng hữu nhiều năm như vậy, có thể nói cái gì về hắn cậu cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Cho nên cậu mới dễ dàng đưa Tư Minh tới gặp hắn, còn cố tình nói bóng gió với hắn rằng Tư Minh là một người không dễ động vào, chủ ý muốn kích thích hắn hứng thú. Ở trong Đông Thành cậu cũng không muốn tạo cơ hội cho hai người làm chung một chỗ, vậy nên mới lấy cớ là bên mình đã đủ người tài rồi mà đẩy hắn qua chỗ của Tư Minh, khiến cho mẫu thuân giữa hai người họ tăng cao hơn. Tiếp theo đó, từng bước một dụ hắn đi Thanh Đảo, bố trí người mai phục sẵn ở đó, cùng Quan Đông Trạch lợi dụng A Tề không hiểu chuyện, còn có Tiêu Kiệt trợ giúp, cùng nhau diễn một trò hay, khiến cho Diệp Kính Huy và Tư Minh trở mặt thành thù.
Tất cả những điều đó đều do anh hai cùng Quan Đông Trạch cùng nhau nghĩ ra hết, mình là đồng loã lớn nhất.
Tư Minh không hề nói ra, là vì chuyện của cha hắn mười sáu năm trước thực sự rất phức tạp nên không có cách nào giải thích, còn vì một nguyên nhân nữa, anh sợ khi Diệp Kính Huy biết được chân tướng rồi, sẽ bị tổn thương. Dù sao, cậu cũng là người mà hắn coi trọng nhất, là bằng hữu duy nhất suốt mười mấy năm qua.
Trận chiến trả thù ân oán phức tạp này, cuối cùng cũng rõ đâu mới là bên thắng.
Thực sự là vì che dấu quá tốt, nên ngay cả Tiêu Dật cũng không rõ, khi cậu vui vẻ ở cùng một chỗ với Diệp Kính Huy, đâu mới là kế hoạch đã được vạch sẵn, đâu mới là cảm tình chân thật.
Vì đã lâu lắm rồi, nên không còn nhớ rõ nữa.
Chỉ biết được là, cuộc sống lúc nào cũng mang trong mình mối hận muốn được báo thù, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Cậu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Kính Huy tại trường học, khi ấy một mình hắn đi ở trên đường. Bước chân của hắn nhẹ nhàng rất chậm rãi, biểu lộ trên gương mặt cũng rất nhàn nhã tự tại, cậu đi qua hắn, bỗng dưng lại bị thu hút vào đôi mắt lạnh lùng như băng ấy. Trong một khoảnh khắc, hắn đã quay đầu lại nhìn cậu, khoé miệng nâng lên mà cười rộ. Đó có phải, là nụ cười chân thật không?
Cậu thậm chí còn nhớ tới lúc cậu nhờ hắn xuất hiện để trợ giúp cho mình, ở căn phòng bí mật tại toà nhà Long Hoa, Diệp Kính Huy đã vì hắn mà hao tâm khổ trí suốt mấy đêm liền, cuối cùng khi hoàn thành nhiệm vụ rồi, hắn vì quá mệt mỏi mà ngủ quên trên ghế sopha. Mình lúc ấy đã cởi áo khoác ra đắp lên người cậu ta, đó…có phải là quan tâm không?
Những năm đó cùng hắn học, cùng hắn uống rượu, cùng hắn đi du lịch, cười nhiều tới vậy, đâu là thật, đâu là giả, từ sớm đã không thể xác định rõ ràng.
Chỉ có thể biết được, nụ cười khi mới gặp mặt ấy…là phát ra từ tận đáy lòng.
Thời gian khi còn trẻ, tư tưởng rất đơn thuần, hai người quen nhau không hề vì cái lợi trước mắt.
Hắn lúc ấy còn cười và nói “Tôi tên là Diệp Kính Huy"
Tiêu Dật lại một lần nữa mỉm cười, cảm thấy nụ cười có chút gượng ép, cơ mặt bỗng dưng trở nên đau nhức kì lạ.
…
Cậu trở về phòng ngủ đã được anh hai chuẩn bị trước, trong giấc mơ mập mờ xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, bỗng dưng lại hiện lên khung cảnh kinh hoàng năm nào.
Khi ấy cậu còn nhỏ, người chỉ cao tới bậu cửa sổ, anh hai học trung học, mình và em gái thì học tiểu học, em út còn nằm trong nôi.
Ngày đó thời tiết rất lạnh, cậu cùng anh hai tới công ty để gặp cha mẹ. Đi tới văn phòng nằm ở tầng cao nhất, bọn họ mở cửa đi vào. Cửa sổ trong phòng bị mở toang, từng đợt gió lạnh lùa vào không ngừng, khiến cho cơ thể không kiềm chế được mà run lên, cậu vừa vào tới cửa, đã thấy mẹ mình từ trên lầu nhảy xuống, khi ấy, bà mặc một chiếc áo màu đỏ mới mua, trông thật giống như một nàng tiên kiều diễm xinh đẹp.
Cậu hoảng sợ muốn mở miệng ngăn lại, lại bị đợt gió lạnh làm cho giọng bị nhoà đi.
Mẹ cậu như không còn tỉnh táo mà nhảy xuống, cậu nhìn theo mà chỉ thấy màu đỏ tĩnh lệ ấy từ rơi trong không trung, thật giống như cánh bướm nhanh nhẹn cất về phía xa.
Cơ thể ấy rơi xuống tạo nên một thanh âm hỗn loạn hoà cùng tiếng gió đập mạnh vào bên tai, tiếp theo là tiếng hét của người đi đường ở bên dưới. Từ trên tầng cao mà nhìn, chỉ có thể trông thấy đám người đó nhỏ bé như những con kiến. Cậu loáng thoáng nhìn thấy phía dưới, một màu đỏ tươi tới chói mắt đang loang rộng, đám người tụ lại xem càng lúc càng đông, không lâu sau, xe cảnh sát đi tới, âm thanh còi xe như xé tan cả không khí lạnh giá, xuyên thấu tới tận dây thần kinh non nớt của cậu.
Cậu chạy tới gần cửa sổ vừa khóc vừa gọi mẹ, không biết phải làm sao.
Anh hai chậm rãi đi tới phía sau, nhẹ nhàng dùng tay che mắt cậu lại, thấp giọng nói “Tiêu Dật…đừng nhìn, đừng nhìn nữa"
Khung cảnh đáng sợ đó, đã hiện lên trong cơn mơ của cậu rất lâu…
Nhiều năm trôi qua, giấc mơ ấy lúc nào cũng tra tấn cậu. Mỗi đêm giật mình tỉnh giấc, cậu đều quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cảm giác như mình lại nhìn thấy sắc đỏ chói mắt ấy đang chậm rãi nhảy từ cửa sổ xuống, như một cánh bướm kiều diễm bay đi mãi mãi không trở về.
Sau đó, chú Chung đưa bốn anh em họ đi.
Em út được nuôi bởi một đôi vợ chồng xa lạ, em gái được nhà họ Tang nhận về làm con nuôi, mình và anh hai lớn tuổi hơn một chút thì ở cùng một tổ chức xã hội đen, từ nhỏ đã quen nhìn thấy máu và giết chóc.
Vào ngày giỗ cha mẹ một năm sau, nhân cơ hội mà bắt cóc nhị thiếu gia nhà họ Diệp, vào thời điểm ấy, anh hai thực sự đã muốn giết chết hắn cho hả dạ, nhưng lại bị Tiêu Dật ngăn lại.
“Ở tuổi của nó vẫn chưa hiểu được chuyện gì, có chết cũng không đủ thống khổ. Hãy chờ cho tới khi nó trưởng thành, khiến cho nó hiểu cái cảm giác thế nào là khuynh gia bại sản, thế nào là bạn bè xa lánh, đó mới chính là cách trả thù thủ đoạn nhất, đúng không anh hai?"
Cậu nhớ rất rõ lúc ấy anh hai đã quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm hơn hẳn.
Thanh âm của cậu vẫn rất bình tĩnh, cười nói với anh hai “Anh chờ đi, em sẽ trở thành bằng hữu tốt nhất của nó"
“Sau đó, khiến cho nó, và lũ người nhà họ Diệp, táng gia bại sản, hai bàn tay trắng"
…
Khi cậu tỉnh lại, nhận ra cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiêu Dật quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lại tưởng như đang trông thấy một luồng đỏ nhảy từ đó xuống, lập tức nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, còn chưa kịp điều chỉnh lại nhịp thở của mình thì trông thấy một thân hình cao lớn tới gần mình.
Cậu có thói quen khi đi ngủ vẫn mở đèn ngủ, vậy nên trông thấy người kia lại thấy an tâm hơn một chút. Người đó thuận tay tắt đèn ngủ đi, bật đèn phòng lên, ngồi xuống mép giường, vươn tay ra đặt lên vai cậu, nói “Lại gặp ác mộng sao?"
“Dạ" Tiêu Dật hơi cúi đầu, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt, dúi đầu vào ngực hắn.
Người kia thuận tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt lấy tóc cậu mà nói “Tư Minh đã nói gì với em?"
“Không có gì" Thanh âm của cậu có chút nặng nề “Anh ta chỉ muốn nói rõ lòng mình cho em nghe"
“Vậy còn em? Mềm lòng rồi sao?"
“Không"
Tiêu Thành gật đầu, chuyển chủ đề, thanh âm cũng ôn nhu hơn một chút “Diệp Kính Huy vừa mới tới đây rồi"
“…vậy sao"
“Em không tới gặp cậu ta một lần sao?"
“Cậu ta hiện giờ đang ở đâu?"
“Mới tới đây thôi, rất muốn tìm Tư Minh"
“Anh hai"
“Sao?"
“Anh có muốn…ngủ một chút không?" Tiêu Dật khe khẽ cười “Anh nên ngủ một chút đi" Cậu nói xong thì dịch người sang bên cạnh, chừa một khoảng trống trên giường cho hắn.
Tiêu Thanh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ôn nhu nói “Được"
Hai người cùng nằm trên một chiếc giường rất rộng, Tiêu Dật nghiêng đầu qua nhìn anh hai mình, nhận ra mái tóc ở hai bên thái dương của người kia đã dài ra nhiều rồi, dựa vào ánh đèn còn leo lắt, cậu thấy…anh hai đã có ít tóc bạc…
…
Diệp Kính Huy dựa vào ánh sáng mà dọc theo hành lang đi về phía trước, dưới chân là một tấm thảm đỏ được trải dài, êm ái tới nỗi cho người ta có cảm giác như đang dẫm lên mây.
Tuy rằng trên gương mặt hắn đang rất bình thản, nhưng trong lòng bàn tay thì đã chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Phía sau thì có cảm giác lạnh ngắt, là thuộc hạ của người tên là anh Thành kia đã lái xe tới mà chắn trước mặt hắn rồi buông một câu “Mời ngài lên". Diệp Kính Huy bị đối đãi như thế tuy rằng có tức giận, nhưng sắc mặt vẫn duy trì ở mức rất bình tĩnh.
Hiện giờ hắn đang dần tới gần nơi mà Tư Minh bị giam giữ, tâm tình càng lúc càng khẩn trương.
Thật lâu rồi không nhìn thấy, không biết hiện giờ anh thế nào.
Hắn chỉ có thể đoán được rằng, tại cái nơi ngột ngạt lạnh lẽo này, anh không được sống thoải mái. Cái người tên là “Anh Thành" kia vừa nhìn đã biết là kẻ máu lạnh, chắc chắn đã tra tấn Tư Minh rất nhiều, nghĩ tới đây, Diệp Kính Huy không dám nghĩ thêm nữa.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Ánh sáng nhàn nhạt khiến cho hắn mơ hồ nhìn thấy rõ bố cục trong căn phòng.
Căn phòng này giống y hệt căn phòng V.I.P của hắn ở quán bar Crazy, trên tường có hoa văn hỗn độn kì quái, còn treo đầy các loại roi đủ loại, tất cả đều rất giống.
Thật không ngờ, chú Chung cái gì cũng đưa ra ngoài…
Càng không nghĩ tới việc, tất cả các loại roi này đều đã được sử dụng trên cơ thể của Tư Minh.
Cửa bị đóng lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Diệp Kính Huy chậm rãi mở di động của mình lên, không cẩn thận mà đạp vào xích trên mặt đất, khiến cho căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng kim loại chói tai.
Tư Minh hình như bị làm cho bừng tỉnh, khinh khẽ ho một tiếng “Ai?"
Hắn chưa từng thấy giọng anh lạ như vậy, nghe cái cách mà anh nói, hình như tới yết hầu cũng bị trấn thương, khiến cho mỗi âm tiết được thoát ra khỏi miệng rất khó khăn, thật giống như bị đập cả một chiếc búa tạ vào lồng ngực.
Hắn nghe, bỗng dưng cảm thấy rất đau lòng.
Diệp Kính Huy hướng theo nơi phát ra giọng nói ấy, sờ soạng một lúc tìm đường ngồi lên giường.
Trong trí nhớ của hắn, bàn tay anh rất ấm áp, vậy mà giờ đây lại trở nên khô ráp và lạnh lẽo tới xót xa, thậm chí tới từng khớp xương cũng bị lộ hết ra ngoài.
“Tư Minh" Diệp Kính Huy rốt cuộc cũng mở miệng, lại nhận ra giọng của chính mình cũng rất khô khốc, thậm chí còn có chút run rẩy “Là tôi"
Không khí im lặng tới nỗi chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng thở.
Tư Minh không đoán trước điều này nên có phản ứng hơi kích động, một lúc sau anh mới trầm mặc lại, nói “Không phải anh bảo em không được tới đây sao? Em tới đây, chẳng khác nào tự chui vào rọ" Không đợi cho hắn trả lời, anh khẽ cười cười, cầm thật chặt tay hắn, nói “Nhưng mà, em tới đây rồi cũng tốt"
Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói bên tai từng câu từng chữ một “Thực sự…anh rất nhớ em"
Diệp Kính Huy hiểu được ý của Tư Minh, tự động nắm chặt bàn tay anh lại…
Tư Minh thực sự từ trước tới giờ nghĩ rằng hắn không yêu anh, sẽ không vì anh mà lùi một bước, lại càng chẳng bao giờ để ý tới sống chết của anh.
Nhưng thực sự, cái người tên là Diệp Kính Huy vô tâm vô tình kia đã sớm bị hắn đá đi chỗ khác.
Hắn biết rõ con người này rất không hoàn hảo, khi tức giận thì anh sẽ tự cho rằng mình là đúng, lại thích chủ động làm hết mọi việc, không cần nghe ai hết, thậm chí là khi gặp hoạn nạn, chẳng để ý tới việc khả năng của mình tới đâu mà liều sức bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ, nhưng mà căn bản…có cách nào mà bảo vệ hay không…
Một kẻ cố chấp như vậy, bề ngoài thì tỏ vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại là một người rất ấm áp, bởi vậy mới nguyện ý vì người mình yêu mà đi vào con đường không có lối thoái, bởi vậy mới vì đối phương mà đánh đổi rất nhiều thứ mà không cần người kia phải biết, từng bước một chậm rãi vì một người không tin vào tình yêu mình dành cho người đó mà tự rơi vào tay kẻ thù.
Khi gặp khó khăn có anh ở bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy mình, đôi tay cũng nắm lấy rất chặt.
Những lúc cô đơn cũng có anh ở bên, chỉ nhẹ nhàng đơn thuần hôn lên đôi môi…
Nửa đêm tỉnh lại có anh nằm cạnh, trong chăn cũng còn lưu lại hơi thở ấm áp ấy…
Trên đường đi du lịch mà anh không quên mua quà về tặng cha, tới lúc bị đánh tới trọng thương mà vẫn còn nghĩ tới cảm nhận của mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Anh lúc nào cũng muốn tự mình xử lý hết mọi việc dù năng lực chỉ có hạn, lúc nào cũng muốn một mình ra đi, muốn lấy trứng chọi với đá để rồi để lại nhiều điều tiếc nuối cho người ở lại…
Anh chỉ muốn được chỉ chở cho Diệp Kính Huy, chỉ cần bảo vệ được cho hắn, dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không sao hết. Chỉ cần hắn được an toàn, vậy là đủ rồi…
Từng đó chuyện, cũng đủ khiến cho hắn từ ngàn dặm xa xôi mà chạy tới, nguyện ý cùng anh đối mặt với cửa ải sinh từ khó khăn.
Diệp Kính Huy quay lại ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói sát bên tai người kia “Tôi muốn hôn anh"
Nói xong liền vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên đôi môi hơi khô nứt của Tư Minh, lại cảm thấy rất đau lòng, hắn hôn lên môi anh, hôn rất ôn nhu…
Đối với Diệp Kính Huy mà nói, hành động của hắn thật ngốc…
Tư Minh khẽ cười hôn đáp trả, cái ôm cũng vì thế mà chặt hơn một chút.
Miệng lưỡi giao nhau triền miên rất thân mật, cứ như sẽ là mãi mãi, không có chút dục vọng, chỉ là hôn môi mà thôi, thật giống như gửi toàn bộ tình cảm tới người kia, mỗi khi đầu lưỡi đi từng chỗ nơi khoang miệng, đều nhẹ nhàng cảm nhận lấy từng hơi thở, hai người giờ đây, không cần nói cũng điều hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Chỉ một lần hôn môi, đã có thể cảm nhận được cảm giác thực sự của đối phương dành cho mình…
Hôn tới gần ngừng thở mới dừng lại, hô hấp hai người đều có chút hỗn loạn, đặt tay ở vị trí của ngực trái của đối phương, còn có thể cảm nhận được nhịp đập rất mau của trái tim.
Tư Minh ôm lấy Diệp Kính Huy thật chặt, nói vào tai hắn “Em tin anh sao?"
Diệp Kính Huy gật đầu “Ừ"
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, ý nhắc nhở Diệp Kính Huy hãy mau đi ra ngoài.
Hắn dùng sức mình ôm chặt lấy Tư Minh một lần nữa, thật giống như luyến tiếc không muốn dời xa, đặt nhẹ cằm lên vai anh, hắn hít thở thật sâu “Không chịu nói ra suy nghĩ sao?"
Tư Minh cười cười, hạ giọng nói vào tai hắn “Em nghe cho kĩ, 10 giờ sáng mai anh Thành có việc đi ra ngoài, Tư Kiệt sẽ tìm tới chỗ em, lúc ấy, em đi theo cậu ấy"
Diệp Kính Huy giật mình “Là ý gì?"
“Phải đi trước khi họ muốn làm cái gì đó. A Kiệt tuy rằng có huyết thống với bọn họ, nhưng từ nhỏ nhận thức của cậu ấy chỉ có anh là anh hai, trong trí nhớ của A Kiệt, chỉ có anh là người chăm sóc cho cậu ấy mà thôi. Cậu ấy ẩn núp trong nội bộ của bọn họ giả như nghe theo, nhưng thực chất là chuẩn bị những gì mà anh đã dặn để anh có thể trốn thoát, em có thể yên tâm"
Hắn gật gật đầu “Vậy anh làm thế nào để thoát ra?"
“Anh ở trong này lâu như vậy, đã thăm dò được đường để chạy trốn" Tư Minh nhẹ nhàng hôn lên tai hắn “Được rồi, đi đi"
Diệp Kính Huy đứng dậy ra ra ngoài, đi được hai bước thì dừng lại.
Hắn muốn quay đầu lại nhìn Tư Minh, muốn biết rốt cuộc anh bị thương nghiêm trọng như thế nào, nhưng ánh sáng trong phòng quá ít, Tư Minh lại mặc quần áo đen, hắn không thể nhìn rõ được, chỉ có thể lặng lặng lia mắt mình nhìn mông lung về phía trước mà cảm nhận được ánh mắt ôn nhu kia cũng đang hướng về mình.
Trong lòng cảm thấy rất ấm áp, Diệp Kính Huy nhẹ nhàng cầm lấy tay Tư Minh, muốn nói rằng mình cũng yêu anh, muốn nói rằng sau khi chuyện này qua đi, hai người hãy bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng trong tưởng tượng thì nói rất nhiều, vậy mà bây giờ chẳng nói được câu nào, chỉ nắm chặt lấy tay anh, muốn dùng động tác giản đơn ấy mà nói nên cảm nhận của mình.
Tư Minh có vẻ như đã hiểu, vậy nên mới ôn nhu nắm tay hắn lại, nhẹ giọng nói “Anh yêu em"
Tư Minh nói không sai, Quan Đông Trạch có thể tính kế thuận lợi với hai người họ như vậy, mấu chốt chính là nhờ vào mình.
Cùng Diệp Kính Huy làm bằng hữu nhiều năm như vậy, có thể nói cái gì về hắn cậu cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Cho nên cậu mới dễ dàng đưa Tư Minh tới gặp hắn, còn cố tình nói bóng gió với hắn rằng Tư Minh là một người không dễ động vào, chủ ý muốn kích thích hắn hứng thú. Ở trong Đông Thành cậu cũng không muốn tạo cơ hội cho hai người làm chung một chỗ, vậy nên mới lấy cớ là bên mình đã đủ người tài rồi mà đẩy hắn qua chỗ của Tư Minh, khiến cho mẫu thuân giữa hai người họ tăng cao hơn. Tiếp theo đó, từng bước một dụ hắn đi Thanh Đảo, bố trí người mai phục sẵn ở đó, cùng Quan Đông Trạch lợi dụng A Tề không hiểu chuyện, còn có Tiêu Kiệt trợ giúp, cùng nhau diễn một trò hay, khiến cho Diệp Kính Huy và Tư Minh trở mặt thành thù.
Tất cả những điều đó đều do anh hai cùng Quan Đông Trạch cùng nhau nghĩ ra hết, mình là đồng loã lớn nhất.
Tư Minh không hề nói ra, là vì chuyện của cha hắn mười sáu năm trước thực sự rất phức tạp nên không có cách nào giải thích, còn vì một nguyên nhân nữa, anh sợ khi Diệp Kính Huy biết được chân tướng rồi, sẽ bị tổn thương. Dù sao, cậu cũng là người mà hắn coi trọng nhất, là bằng hữu duy nhất suốt mười mấy năm qua.
Trận chiến trả thù ân oán phức tạp này, cuối cùng cũng rõ đâu mới là bên thắng.
Thực sự là vì che dấu quá tốt, nên ngay cả Tiêu Dật cũng không rõ, khi cậu vui vẻ ở cùng một chỗ với Diệp Kính Huy, đâu mới là kế hoạch đã được vạch sẵn, đâu mới là cảm tình chân thật.
Vì đã lâu lắm rồi, nên không còn nhớ rõ nữa.
Chỉ biết được là, cuộc sống lúc nào cũng mang trong mình mối hận muốn được báo thù, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Cậu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Kính Huy tại trường học, khi ấy một mình hắn đi ở trên đường. Bước chân của hắn nhẹ nhàng rất chậm rãi, biểu lộ trên gương mặt cũng rất nhàn nhã tự tại, cậu đi qua hắn, bỗng dưng lại bị thu hút vào đôi mắt lạnh lùng như băng ấy. Trong một khoảnh khắc, hắn đã quay đầu lại nhìn cậu, khoé miệng nâng lên mà cười rộ. Đó có phải, là nụ cười chân thật không?
Cậu thậm chí còn nhớ tới lúc cậu nhờ hắn xuất hiện để trợ giúp cho mình, ở căn phòng bí mật tại toà nhà Long Hoa, Diệp Kính Huy đã vì hắn mà hao tâm khổ trí suốt mấy đêm liền, cuối cùng khi hoàn thành nhiệm vụ rồi, hắn vì quá mệt mỏi mà ngủ quên trên ghế sopha. Mình lúc ấy đã cởi áo khoác ra đắp lên người cậu ta, đó…có phải là quan tâm không?
Những năm đó cùng hắn học, cùng hắn uống rượu, cùng hắn đi du lịch, cười nhiều tới vậy, đâu là thật, đâu là giả, từ sớm đã không thể xác định rõ ràng.
Chỉ có thể biết được, nụ cười khi mới gặp mặt ấy…là phát ra từ tận đáy lòng.
Thời gian khi còn trẻ, tư tưởng rất đơn thuần, hai người quen nhau không hề vì cái lợi trước mắt.
Hắn lúc ấy còn cười và nói “Tôi tên là Diệp Kính Huy"
Tiêu Dật lại một lần nữa mỉm cười, cảm thấy nụ cười có chút gượng ép, cơ mặt bỗng dưng trở nên đau nhức kì lạ.
…
Cậu trở về phòng ngủ đã được anh hai chuẩn bị trước, trong giấc mơ mập mờ xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, bỗng dưng lại hiện lên khung cảnh kinh hoàng năm nào.
Khi ấy cậu còn nhỏ, người chỉ cao tới bậu cửa sổ, anh hai học trung học, mình và em gái thì học tiểu học, em út còn nằm trong nôi.
Ngày đó thời tiết rất lạnh, cậu cùng anh hai tới công ty để gặp cha mẹ. Đi tới văn phòng nằm ở tầng cao nhất, bọn họ mở cửa đi vào. Cửa sổ trong phòng bị mở toang, từng đợt gió lạnh lùa vào không ngừng, khiến cho cơ thể không kiềm chế được mà run lên, cậu vừa vào tới cửa, đã thấy mẹ mình từ trên lầu nhảy xuống, khi ấy, bà mặc một chiếc áo màu đỏ mới mua, trông thật giống như một nàng tiên kiều diễm xinh đẹp.
Cậu hoảng sợ muốn mở miệng ngăn lại, lại bị đợt gió lạnh làm cho giọng bị nhoà đi.
Mẹ cậu như không còn tỉnh táo mà nhảy xuống, cậu nhìn theo mà chỉ thấy màu đỏ tĩnh lệ ấy từ rơi trong không trung, thật giống như cánh bướm nhanh nhẹn cất về phía xa.
Cơ thể ấy rơi xuống tạo nên một thanh âm hỗn loạn hoà cùng tiếng gió đập mạnh vào bên tai, tiếp theo là tiếng hét của người đi đường ở bên dưới. Từ trên tầng cao mà nhìn, chỉ có thể trông thấy đám người đó nhỏ bé như những con kiến. Cậu loáng thoáng nhìn thấy phía dưới, một màu đỏ tươi tới chói mắt đang loang rộng, đám người tụ lại xem càng lúc càng đông, không lâu sau, xe cảnh sát đi tới, âm thanh còi xe như xé tan cả không khí lạnh giá, xuyên thấu tới tận dây thần kinh non nớt của cậu.
Cậu chạy tới gần cửa sổ vừa khóc vừa gọi mẹ, không biết phải làm sao.
Anh hai chậm rãi đi tới phía sau, nhẹ nhàng dùng tay che mắt cậu lại, thấp giọng nói “Tiêu Dật…đừng nhìn, đừng nhìn nữa"
Khung cảnh đáng sợ đó, đã hiện lên trong cơn mơ của cậu rất lâu…
Nhiều năm trôi qua, giấc mơ ấy lúc nào cũng tra tấn cậu. Mỗi đêm giật mình tỉnh giấc, cậu đều quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cảm giác như mình lại nhìn thấy sắc đỏ chói mắt ấy đang chậm rãi nhảy từ cửa sổ xuống, như một cánh bướm kiều diễm bay đi mãi mãi không trở về.
Sau đó, chú Chung đưa bốn anh em họ đi.
Em út được nuôi bởi một đôi vợ chồng xa lạ, em gái được nhà họ Tang nhận về làm con nuôi, mình và anh hai lớn tuổi hơn một chút thì ở cùng một tổ chức xã hội đen, từ nhỏ đã quen nhìn thấy máu và giết chóc.
Vào ngày giỗ cha mẹ một năm sau, nhân cơ hội mà bắt cóc nhị thiếu gia nhà họ Diệp, vào thời điểm ấy, anh hai thực sự đã muốn giết chết hắn cho hả dạ, nhưng lại bị Tiêu Dật ngăn lại.
“Ở tuổi của nó vẫn chưa hiểu được chuyện gì, có chết cũng không đủ thống khổ. Hãy chờ cho tới khi nó trưởng thành, khiến cho nó hiểu cái cảm giác thế nào là khuynh gia bại sản, thế nào là bạn bè xa lánh, đó mới chính là cách trả thù thủ đoạn nhất, đúng không anh hai?"
Cậu nhớ rất rõ lúc ấy anh hai đã quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm hơn hẳn.
Thanh âm của cậu vẫn rất bình tĩnh, cười nói với anh hai “Anh chờ đi, em sẽ trở thành bằng hữu tốt nhất của nó"
“Sau đó, khiến cho nó, và lũ người nhà họ Diệp, táng gia bại sản, hai bàn tay trắng"
…
Khi cậu tỉnh lại, nhận ra cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiêu Dật quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lại tưởng như đang trông thấy một luồng đỏ nhảy từ đó xuống, lập tức nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, còn chưa kịp điều chỉnh lại nhịp thở của mình thì trông thấy một thân hình cao lớn tới gần mình.
Cậu có thói quen khi đi ngủ vẫn mở đèn ngủ, vậy nên trông thấy người kia lại thấy an tâm hơn một chút. Người đó thuận tay tắt đèn ngủ đi, bật đèn phòng lên, ngồi xuống mép giường, vươn tay ra đặt lên vai cậu, nói “Lại gặp ác mộng sao?"
“Dạ" Tiêu Dật hơi cúi đầu, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt, dúi đầu vào ngực hắn.
Người kia thuận tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt lấy tóc cậu mà nói “Tư Minh đã nói gì với em?"
“Không có gì" Thanh âm của cậu có chút nặng nề “Anh ta chỉ muốn nói rõ lòng mình cho em nghe"
“Vậy còn em? Mềm lòng rồi sao?"
“Không"
Tiêu Thành gật đầu, chuyển chủ đề, thanh âm cũng ôn nhu hơn một chút “Diệp Kính Huy vừa mới tới đây rồi"
“…vậy sao"
“Em không tới gặp cậu ta một lần sao?"
“Cậu ta hiện giờ đang ở đâu?"
“Mới tới đây thôi, rất muốn tìm Tư Minh"
“Anh hai"
“Sao?"
“Anh có muốn…ngủ một chút không?" Tiêu Dật khe khẽ cười “Anh nên ngủ một chút đi" Cậu nói xong thì dịch người sang bên cạnh, chừa một khoảng trống trên giường cho hắn.
Tiêu Thanh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ôn nhu nói “Được"
Hai người cùng nằm trên một chiếc giường rất rộng, Tiêu Dật nghiêng đầu qua nhìn anh hai mình, nhận ra mái tóc ở hai bên thái dương của người kia đã dài ra nhiều rồi, dựa vào ánh đèn còn leo lắt, cậu thấy…anh hai đã có ít tóc bạc…
…
Diệp Kính Huy dựa vào ánh sáng mà dọc theo hành lang đi về phía trước, dưới chân là một tấm thảm đỏ được trải dài, êm ái tới nỗi cho người ta có cảm giác như đang dẫm lên mây.
Tuy rằng trên gương mặt hắn đang rất bình thản, nhưng trong lòng bàn tay thì đã chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Phía sau thì có cảm giác lạnh ngắt, là thuộc hạ của người tên là anh Thành kia đã lái xe tới mà chắn trước mặt hắn rồi buông một câu “Mời ngài lên". Diệp Kính Huy bị đối đãi như thế tuy rằng có tức giận, nhưng sắc mặt vẫn duy trì ở mức rất bình tĩnh.
Hiện giờ hắn đang dần tới gần nơi mà Tư Minh bị giam giữ, tâm tình càng lúc càng khẩn trương.
Thật lâu rồi không nhìn thấy, không biết hiện giờ anh thế nào.
Hắn chỉ có thể đoán được rằng, tại cái nơi ngột ngạt lạnh lẽo này, anh không được sống thoải mái. Cái người tên là “Anh Thành" kia vừa nhìn đã biết là kẻ máu lạnh, chắc chắn đã tra tấn Tư Minh rất nhiều, nghĩ tới đây, Diệp Kính Huy không dám nghĩ thêm nữa.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Ánh sáng nhàn nhạt khiến cho hắn mơ hồ nhìn thấy rõ bố cục trong căn phòng.
Căn phòng này giống y hệt căn phòng V.I.P của hắn ở quán bar Crazy, trên tường có hoa văn hỗn độn kì quái, còn treo đầy các loại roi đủ loại, tất cả đều rất giống.
Thật không ngờ, chú Chung cái gì cũng đưa ra ngoài…
Càng không nghĩ tới việc, tất cả các loại roi này đều đã được sử dụng trên cơ thể của Tư Minh.
Cửa bị đóng lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Diệp Kính Huy chậm rãi mở di động của mình lên, không cẩn thận mà đạp vào xích trên mặt đất, khiến cho căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng kim loại chói tai.
Tư Minh hình như bị làm cho bừng tỉnh, khinh khẽ ho một tiếng “Ai?"
Hắn chưa từng thấy giọng anh lạ như vậy, nghe cái cách mà anh nói, hình như tới yết hầu cũng bị trấn thương, khiến cho mỗi âm tiết được thoát ra khỏi miệng rất khó khăn, thật giống như bị đập cả một chiếc búa tạ vào lồng ngực.
Hắn nghe, bỗng dưng cảm thấy rất đau lòng.
Diệp Kính Huy hướng theo nơi phát ra giọng nói ấy, sờ soạng một lúc tìm đường ngồi lên giường.
Trong trí nhớ của hắn, bàn tay anh rất ấm áp, vậy mà giờ đây lại trở nên khô ráp và lạnh lẽo tới xót xa, thậm chí tới từng khớp xương cũng bị lộ hết ra ngoài.
“Tư Minh" Diệp Kính Huy rốt cuộc cũng mở miệng, lại nhận ra giọng của chính mình cũng rất khô khốc, thậm chí còn có chút run rẩy “Là tôi"
Không khí im lặng tới nỗi chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng thở.
Tư Minh không đoán trước điều này nên có phản ứng hơi kích động, một lúc sau anh mới trầm mặc lại, nói “Không phải anh bảo em không được tới đây sao? Em tới đây, chẳng khác nào tự chui vào rọ" Không đợi cho hắn trả lời, anh khẽ cười cười, cầm thật chặt tay hắn, nói “Nhưng mà, em tới đây rồi cũng tốt"
Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói bên tai từng câu từng chữ một “Thực sự…anh rất nhớ em"
Diệp Kính Huy hiểu được ý của Tư Minh, tự động nắm chặt bàn tay anh lại…
Tư Minh thực sự từ trước tới giờ nghĩ rằng hắn không yêu anh, sẽ không vì anh mà lùi một bước, lại càng chẳng bao giờ để ý tới sống chết của anh.
Nhưng thực sự, cái người tên là Diệp Kính Huy vô tâm vô tình kia đã sớm bị hắn đá đi chỗ khác.
Hắn biết rõ con người này rất không hoàn hảo, khi tức giận thì anh sẽ tự cho rằng mình là đúng, lại thích chủ động làm hết mọi việc, không cần nghe ai hết, thậm chí là khi gặp hoạn nạn, chẳng để ý tới việc khả năng của mình tới đâu mà liều sức bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ, nhưng mà căn bản…có cách nào mà bảo vệ hay không…
Một kẻ cố chấp như vậy, bề ngoài thì tỏ vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại là một người rất ấm áp, bởi vậy mới nguyện ý vì người mình yêu mà đi vào con đường không có lối thoái, bởi vậy mới vì đối phương mà đánh đổi rất nhiều thứ mà không cần người kia phải biết, từng bước một chậm rãi vì một người không tin vào tình yêu mình dành cho người đó mà tự rơi vào tay kẻ thù.
Khi gặp khó khăn có anh ở bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy mình, đôi tay cũng nắm lấy rất chặt.
Những lúc cô đơn cũng có anh ở bên, chỉ nhẹ nhàng đơn thuần hôn lên đôi môi…
Nửa đêm tỉnh lại có anh nằm cạnh, trong chăn cũng còn lưu lại hơi thở ấm áp ấy…
Trên đường đi du lịch mà anh không quên mua quà về tặng cha, tới lúc bị đánh tới trọng thương mà vẫn còn nghĩ tới cảm nhận của mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Anh lúc nào cũng muốn tự mình xử lý hết mọi việc dù năng lực chỉ có hạn, lúc nào cũng muốn một mình ra đi, muốn lấy trứng chọi với đá để rồi để lại nhiều điều tiếc nuối cho người ở lại…
Anh chỉ muốn được chỉ chở cho Diệp Kính Huy, chỉ cần bảo vệ được cho hắn, dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không sao hết. Chỉ cần hắn được an toàn, vậy là đủ rồi…
Từng đó chuyện, cũng đủ khiến cho hắn từ ngàn dặm xa xôi mà chạy tới, nguyện ý cùng anh đối mặt với cửa ải sinh từ khó khăn.
Diệp Kính Huy quay lại ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói sát bên tai người kia “Tôi muốn hôn anh"
Nói xong liền vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên đôi môi hơi khô nứt của Tư Minh, lại cảm thấy rất đau lòng, hắn hôn lên môi anh, hôn rất ôn nhu…
Đối với Diệp Kính Huy mà nói, hành động của hắn thật ngốc…
Tư Minh khẽ cười hôn đáp trả, cái ôm cũng vì thế mà chặt hơn một chút.
Miệng lưỡi giao nhau triền miên rất thân mật, cứ như sẽ là mãi mãi, không có chút dục vọng, chỉ là hôn môi mà thôi, thật giống như gửi toàn bộ tình cảm tới người kia, mỗi khi đầu lưỡi đi từng chỗ nơi khoang miệng, đều nhẹ nhàng cảm nhận lấy từng hơi thở, hai người giờ đây, không cần nói cũng điều hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Chỉ một lần hôn môi, đã có thể cảm nhận được cảm giác thực sự của đối phương dành cho mình…
Hôn tới gần ngừng thở mới dừng lại, hô hấp hai người đều có chút hỗn loạn, đặt tay ở vị trí của ngực trái của đối phương, còn có thể cảm nhận được nhịp đập rất mau của trái tim.
Tư Minh ôm lấy Diệp Kính Huy thật chặt, nói vào tai hắn “Em tin anh sao?"
Diệp Kính Huy gật đầu “Ừ"
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, ý nhắc nhở Diệp Kính Huy hãy mau đi ra ngoài.
Hắn dùng sức mình ôm chặt lấy Tư Minh một lần nữa, thật giống như luyến tiếc không muốn dời xa, đặt nhẹ cằm lên vai anh, hắn hít thở thật sâu “Không chịu nói ra suy nghĩ sao?"
Tư Minh cười cười, hạ giọng nói vào tai hắn “Em nghe cho kĩ, 10 giờ sáng mai anh Thành có việc đi ra ngoài, Tư Kiệt sẽ tìm tới chỗ em, lúc ấy, em đi theo cậu ấy"
Diệp Kính Huy giật mình “Là ý gì?"
“Phải đi trước khi họ muốn làm cái gì đó. A Kiệt tuy rằng có huyết thống với bọn họ, nhưng từ nhỏ nhận thức của cậu ấy chỉ có anh là anh hai, trong trí nhớ của A Kiệt, chỉ có anh là người chăm sóc cho cậu ấy mà thôi. Cậu ấy ẩn núp trong nội bộ của bọn họ giả như nghe theo, nhưng thực chất là chuẩn bị những gì mà anh đã dặn để anh có thể trốn thoát, em có thể yên tâm"
Hắn gật gật đầu “Vậy anh làm thế nào để thoát ra?"
“Anh ở trong này lâu như vậy, đã thăm dò được đường để chạy trốn" Tư Minh nhẹ nhàng hôn lên tai hắn “Được rồi, đi đi"
Diệp Kính Huy đứng dậy ra ra ngoài, đi được hai bước thì dừng lại.
Hắn muốn quay đầu lại nhìn Tư Minh, muốn biết rốt cuộc anh bị thương nghiêm trọng như thế nào, nhưng ánh sáng trong phòng quá ít, Tư Minh lại mặc quần áo đen, hắn không thể nhìn rõ được, chỉ có thể lặng lặng lia mắt mình nhìn mông lung về phía trước mà cảm nhận được ánh mắt ôn nhu kia cũng đang hướng về mình.
Trong lòng cảm thấy rất ấm áp, Diệp Kính Huy nhẹ nhàng cầm lấy tay Tư Minh, muốn nói rằng mình cũng yêu anh, muốn nói rằng sau khi chuyện này qua đi, hai người hãy bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng trong tưởng tượng thì nói rất nhiều, vậy mà bây giờ chẳng nói được câu nào, chỉ nắm chặt lấy tay anh, muốn dùng động tác giản đơn ấy mà nói nên cảm nhận của mình.
Tư Minh có vẻ như đã hiểu, vậy nên mới ôn nhu nắm tay hắn lại, nhẹ giọng nói “Anh yêu em"
Tác giả :
Điệp Chi Linh