Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ
Chương 64-2: Ta muốn xem dáng vẻ bốc đồng của ngươi (2)

Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 64-2: Ta muốn xem dáng vẻ bốc đồng của ngươi (2)

Ngày đó Lý Thuần Phong lợi dụng thời điểm Vương Thanh Hoan và Hiên Viên Thành đồng thời đến Hắc Ma sâm lâm giết huyễn thú, gây ra thú triều, sau gặp Lâm Tiêu.

Lý Thuần Phong mặc dù không biết mặt Lâm Tiêu, nhưng trạng thái Lâm Tiêu lúc ấy lại làm cho hắn cảm thấy quen thuộc đến cực điểm. Hắn dĩ nhiên sẽ không ngốc đến nỗi thật sự cho rằng người nào thích mình như vậy, thích đến điên cuồng đuổi theo mình hơn nửa tháng, cho nên hắn nhìn như vẫn luôn trêu đùa Lâm Tiêu, nhưng trên thực tế, vẫn đang âm thầm quan sát.

Trải qua nửa tháng quan sát, ngay lúc đó hắn cho rằng Lâm Tiêu là một thiên tài hắn đã từng chơi đùa nửa tháng liền phá hủy, bởi thế rất có chút hứng thú, thấy người này thế nhưng còn tẩu hỏa nhập ma, vả lại đồ đệ kia đối với người này mưu đồ bất chính, trong lòng có quỷ, thuận tiện xem cuộc vui, cho nên lại đợi vài ngày, không ngờ thời điểm tìm người, lại không thấy đâu.

Thẳng đến khi Lý Thuần Phong tra được hai người này vào phủ thành chủ, liền vận dụng thế lực, trực tiếp xông vào, không thể tưởng được lại thấy một hồi hay. Đáng tiếc, người quen “Thiên tài" lại không chết, ngược lại tiểu đồ đệ kia đặc biệt thú vị, trong vòng một năm, lần lượt đem người ngày đó xông vào, thậm chí người trong lúc vô tình thấy được, toàn bộ đều lặng lẽ giết.

Sau, vật nhỏ này lại giống như sói theo dõi con mồi, gắt gao nhìn thẳng hắn, lại còn cho hắn phiền toái không nhỏ, đến khi hắn trả thù một phen, lại một lần nữa thấy được “Thiên tài" ngày đó đuổi theo hắn, hắn mới rốt cuộc đem hứng thú dâng lên với Quân Mặc, lập tức chuyển dời đến trên người Lâm Tiêu.

Lý Thuần Phong sau khi thăm dò, mới phát hiện, truy tìm gần nửa tháng, người quen cũ này rõ ràng đã khởi phát tâm ma, thế nhưng vẫn còn chơi lại hắn.

Đây làm sao là thiên tài hắn chơi đùa nửa tháng liền phá hư? Rõ ràng đây là Lâm Tiêu cùng hắn chơi suốt năm năm mới bị phá hư, sau hắn lại tiêu hao bảy năm tới trêu chọc!

Nếu nói hai đời Lý Thuần Phong có ấn tượng với người nào nhất, tiểu hồ ly Lâm gia luôn dương quang chói mắt, rồi lại giả dối đến cực điểm, sẽ được giải nhất không thể nghi ngờ.

Lý Thuần Phong vẫn luôn vì Lâm tiểu tử sụp đổ mà phẫn nộ không thôi, cho đến khi hắn bị nổ chết, đến khi hắn trọng sinh vào ngôn tình cẩu huyết Lâm gia tiểu tử viết, hắn mới mơ hồ hiểu rõ —— tiểu tử này, mặc dù đã bị hắn giày xéo trong bùn lầy, thế nhưng vẫn không bị phá hư!

Một khắc xác nhận Lâm Tiêu kia, Lý Thuần Phong quả thực hưng phấn đến huyết dịch sôi trào, đáng tiếc tiểu sủng vật hắn coi trọng, tựa hồ mất trí nhớ, chỉ còn một ít bản năng, nếu không phải như thế, Lâm Tiêu không thể thông qua những động tác nhỏ nhận ra hắn.

Tha hương gặp bạn cũ, Lý Thuần Phong quả thực hưng phấn đến muốn cầm tù người này lại, lần này, hắn nhất định sẽ càng thêm kiên nhẫn một chút, để người này cùng hắn cả đời. (ーー;)

Tiểu sủng vật của hắn mạnh như vậy, bướng bỉnh như vậy, cho dù lại bị cầm tù trăm năm, cũng nhất định sẽ không bị chơi hư  —— hắn lần đầu tiên, sinh ra xúc động muốn cùng một người chơi đến chết. Lâm Tiêu, không thể nghi ngờ là người thích hợp nhất, thiên hạ này, còn có ai có thể chuyển kiếp hai lần để cho hắn chơi đây?

Đáng tiếc, căn nguyên của hắn tạm thời không thể xuất sơn, không thì… Bất quá, cứ như vậy chơi mở màn trước cũng không tồi a, nhìn bộ dáng xinh đẹp kiêu ngạo kia, nếu trên mặt có thêm đỏ nhạt tức giận, sẽ cực kỳ mê người.

“Ngươi tốt nhất quản tốt mắt chó của mình, nếu không, ta nghĩ, người Tống gia sẽ rất muốn biết quan hệ của Vương gia và Huyền Thiên Điện." Quân Mặc cất bước chắn trước mặt Lâm Tiêu, nhẹ cười nói.

Vương Trạch cùng Tống Phong Đình đều ngẩn ra, vẻ mặt hơi căng thẳng, còn lại là thần sắc khẽ biến.

Trên mặt Vương Thanh Hoan vẫn cười, một chút cũng không bị chọc giận, ngược lại hơi nghiêng người, nhìn chăm chú vào Lâm Tiêu, ôn nhu nói: “Thanh Tiêu, ngươi không cùng ta nói chuyện sao?"

Lâm Tiêu nhíu mày nhìn hắn một cái, buông xuống mi mắt che lấp u tối nơi đáy mắt. Hệ thống mặc dù không mở lại, nhưng ký ức đời trước, cũng đã càng ngày càng rõ ràng, thù hận và ghê tởm của Lâm Tiêu đối với Lý Thuần Phong, chưa bao giờ biến mất, mà ánh mắt ghê tởm quen thuộc như vậy, chắc chắn làm Lâm Tiêu cảm thấy rất khó chịu.

“Là ngươi bắt Mạt Tiểu Bạch?" Lâm Tiêu hỏi trắng ra, cũng không muốn cùng người trước mặt nói thêm lời vô nghĩa.

Vương Thanh Hoan hơi ngẩn ra, ánh mắt đảo qua Sở Thu bên cạnh Lâm Tiêu, lúc này mới có chút nhớ ra nở nụ cười: “Là tiểu hài nhi nhìn rất bướng bỉnh kia sao? Thanh Tiêu thích không? Nếu thích, ta có thể đem hắn tặng cho ngươi làm lễ vật."

Lâm Tiêu cơ hồ không chút do dự mà gật đầu: “Tốt."

Tay Quân Mặc nắm cổ tay Lâm Tiêu hơi căng thẳng, trong lòng hiển nhiên cũng không bình tĩnh, nhưng lại tùy ý hắn ra quyết định, không cắt ngang lời Lâm Tiêu nói.

Vui vẻ ở đáy mắt Vương Thanh Hoan cơ hồ muốn nhịn không được tràn ra, giống như cực kỳ hài lòng Lâm Tiêu sẽ thu đến lễ vật, cất bước tiến lên, cười nói: “Lâm Tiêu quả nhiên là Lâm Tiêu, vĩnh viễn đều quyết đoán như vậy, chưa bao giờ biết tùy hứng là gì."

Vương Thanh Hoan dừng một chút, dường như hơi có chút tiếc nuối gợi lên khóe môi: “Ta vẫn luôn tiếc a, nếu ngươi có một chút tùy hứng như ta, sẽ không lâm vào tình trạng như đời trước."

Lâm Tiêu cũng không để ý tới lời hắn, chỉ thản nhiên nói: “Người đâu?"

Vương Thanh Hoan cười nhẹ lắc đầu: “Nếu ngươi đồng ý tùy hứng một phen, ta liền lập tức đem người tặng cho ngươi, thế nào?"

Người ngoài nghe thấy căn bản không đầu không đuôi, nhưng Lâm Tiêu đã hiểu, ngược lại hỏi: “Ta muốn sống, không tàn phế, ngươi đừng động tay động chân với hắn."

Vương Thanh Hoan cười ha ha, như là bị vạch trần trò đùa ác ý, sủng nịch mà nói: “Quả nhiên trên thế giới này cũng chỉ có ngươi hiểu rõ ta nhất, Tiêu, ngươi xem, chúng ta quả nhiên là một loại người."

Lâm Tiêu lãnh mặt không hé răng, chỉ đưa tay kéo ra Quân Mặc chắn trước mặt mình.

Vương Thanh Hoan lộ ra vẻ mặt buồn cười, tựa hồ người trước mắt dung túng mà nhìn, là sủng vật cáu kỉnh quật cường của mình. Vương Thanh Hoan khẽ lắc đầu, cười hướng về một người bên cạnh mình nói: “Đi đem tiểu lễ vật kia lên."

Người nọ nghe theo, mà Vương Thanh Hoan cũng lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Tiêu: “Ngươi xem, ta thỏa mãn hy vọng của ngươi, ngươi có phải cũng nên thực hiện hứa hẹn của ngươi hay không?"

Mắt thấy Lâm Tiêu tựa hồ lộ ra suy tư, Vương Thanh Hoan liền nói: “Đến, đến chỗ này của ta, theo ta không tốt sao? Tùy hứng, càn quấy, muốn làm cái gì liền làm, những ý tưởng, tình cảm ngu xuẩn đó, người như chúng ta, căn bản cũng không cần.

Dứt bỏ những thứ này, chúng ta sẽ gặp thứ tốt hơn. Ngươi xem ta, xem lại ngươi. Những người hại ngươi, những người phản bội ngươi, chẳng lẽ ngươi đều quên? Ngươi không nên hận ta, ngươi nên hận chính là bọn họ, không phải sao?"

“Ngươi xác định, muốn cho ta tùy hứng sao?" Lâm Tiêu bỗng cười một cái, mặc dù nụ cười chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn làm Vương Thanh Hoan hưng phấn lên, hắn phảng phất từ trong nụ cười này thấy được Lâm gia đại thiếu Lâm Tiêu năm đó khí phách phấn chấn.

Vương Thanh Hoan áp chế thị huyết và tham lam ở đáy lòng, cười nói: “Dĩ nhiên, đời ta đây, muốn nhìn nhất chính là dáng vẻ thời điểm ngươi tùy hứng. Ngươi xem, trước kia ngươi vì những người ngu xuẩn và tình cảm kia, gắt gao đem chính mình giam cầm, cuối cùng lại được đến cái gì? Sao không vứt bỏ hết thảy, chỉ làm điều mình muốn làm? Mà ta, có thể cho ngươi hết thảy những thứ ngươi muốn mà không chiếm được."

Chỉ cần ngươi cùng ta chơi, vĩnh viễn không nên bị ta chơi hư.

Vương Thanh Hoan lặng lẽ nói trong lòng.

Toàn bộ đại sảnh chỉ có âm thanh ôn nhu đến cực điểm của Vương Thanh Hoan, hắn giống như giải thích luẩn quẩn trong lòng mình với tình nhân, kiên nhẫn đến cực điểm, mềm mại đến cực điểm, nhưng ngoại trừ Lâm Tiêu cùng Quân Mặc, những người khác đều không hiểu ra sao.

Cuộc đời Thanh Tiêu chân nhân, người nơi này cũng biết rõ, nhưng chiếu theo lời Vương Thanh Hoan đã nói, những thứ kia, căn bản không liên quan tới Thanh Tiêu chân nhân.

Trừ phi…

Mọi người thấy Lâm Tiêu lãnh mặt ngồi chỗ kia, chỉ cảm thấy mình như là biết được bí mật gì khó lường —— chẳng lẽ Thanh Tiêu chân nhân này, kỳ thật là giả, thậm chí, là bị đoạt xá?

“Tiêu, ngươi xem, sau khi nói trắng ra thân phận, không ai sẽ thích ngươi, thay vì lần nữa bị phản bội, không bằng theo ta đi." Vương Thanh Hoan không chút nào cố kỵ vạch trần thân phận Lâm Tiêu: “Ngươi đoạt xá Thanh Tiêu chân nhân, sau đó chính mình trọng sinh, ngươi cho là hành động đánh cắp thân phận người khác này bị người biết, sẽ như thế nào?"

Không sai, Vương Thanh Hoan chính là cố ý, hôm nay theo Sở Thu lại đây, cũng không chỉ vì tìm đến Lâm Tiêu mà thôi, hắn thậm chí trước tiên mang theo hài tử gọi là Mạt Tiểu Bạch, chính là xé ra hết thảy lá chắn giả dối, để Lâm Tiêu nhìn, thứ Lâm Tiêu tự cho là không thể phá vỡ, là buồn cười yếu ớt cỡ nào.

Sở Thu quả nhiên kinh sợ, cơ hồ là theo bản năng liền đi nhìn Lâm Tiêu, nếu như nói lúc đầu Sở Thu chỉ xem người nọ là thình lình đại biến, tính tình thay đổi, càng vì người nọ là chí thân của mình, cho nên chưa bao giờ hoài nghi, nhưng mà giờ khắc này, lại sinh ra một cảm xúc bất an.

“Sư thúc tin lời hắn nói?" Quân Mặc không biến sắc nhìn về phía Sở Thu, đáy mắt hiện lên vài phần lãnh ý.

Sở Thu mím môi, chỉ nặng nề nhìn Lâm Tiêu: “Ngươi nói, chúng ta liền tin." Một câu chúng ta, còn đại biểu cho Mạnh Thanh Vân, Tiêu Tử Diệp cùng Tiêu Nhu.

Lâm Tiêu suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói: “Phải, xem như có thêm ký ức một kiếp đi."

Hắn không đoạt xá, theo cách nói của Quân Mặc, thời điểm hắn tới, bản tôn đã chết. Huống chi, thế giới này, là hắn sáng tạo, nếu nói là người ngoại lai, Vương Thanh Hoan mới thật sự là ngoại lai!

Sở Thu thật sâu nhìn hắn một cái, lông mày nhíu lại, nhưng thời điểm Sở Thu đảo qua ánh mắt làm người không thoải mái của Vương Thanh Hoan, đáy lòng lại nhiều hơn mấy phần mềm mại.

Ngày đó tại đỉnh Thanh Kính, Lâm Tiêu bị người buộc uống thánh thủy, tình huống nguy cấp, Lâm Tiêu hiển nhiên cũng không chỉ vì chính mình. Người này cho chưởng môn sư huynh một cơ hội thật lớn, từ lúc đó, hội trưởng lão không thể không dựa vào ngoại lực, mới có thể cùng bọn họ tranh đoạt thế lực. Giờ phút này, người này dưới tình cảnh chán ghét Vương Thanh Hoan đến cực điểm, lại vẫn mở miệng thay mình đòi về Mạt Tiểu Bạch, phần tình cảm này, không nên xem nhẹ.

Nếu Lâm Tiêu thật sự là giả…

Mặc xác cái gọi là thật hay giả đi! Chẳng lẽ thời điểm người này nhìn chưởng môn sư huynh, nhu mộ sâu trong đáy mắt là giả sao?! Chẳng lẽ mặc dù người này luôn thích bướng bỉnh, nhưng lại chưa bao giờ làm qua chuyện gì có hại với tông môn là giả sao?!

Giống như hắn nói, bất quá là thêm ký ức một kiếp thôi, Sở Thu thà rằng cho là người nọ là trải qua việc không hay, mà hoàn toàn hiểu ra!

Huống chi…

“Bại hoại thanh danh sư tôn, chính là hắn." Quân Mặc thấp giọng nói, âm thanh tuy rằng ép tới thấp, nhưng người nơi này lại có ai không nghe?

“Hắn đã từng nói qua, muốn cho sư tôn thân bại danh liệt, trở thành kẻ thù chung của thiên hạ, như vậy, liền có thể đem sư tôn cầm tù bên người." Thần sắc Quân Mặc trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Sở Thu rõ ràng mang theo vài phần tức giận: “Chẳng lẽ Sở sư thúc đây là muốn giúp hắn đạt thành tâm nguyện sao?!"

Ngọa tào đây là ý tưởng biến thái gì?!

Tất cả mọi người sợ ngây người, mặc dù là Vương Trạch, nhìn cháu trai tuấn nhã công tử, cũng nhịn không được sinh ra một cảm giác lạnh cả người. Loại thích ngươi liền muốn tra tấn tâm tư của ngươi này, người bình thường quả nhiên không hiểu. Đổi lại người bên ngoài, người Tống gia và Vương gia có lẽ không tin, nhưng Tống Phong Đình và Vương Trạch đều thấy qua Vương Thanh Hoan cười tủm tỉm hành hạ đến chết người qua đường đụng đến hắn, bởi vậy đúng là tin ý tưởng thần kinh như vậy, đích thật là nảy sinh từ trong đầu Vương Thanh Hoan.

Sở Thu lần đầu tiên nghe được ý tưởng biến thái như vậy, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp. Sở Thu trời sinh chính trực bướng bỉnh, tu cũng là loại kiếm pháp không biết sợ thiên đạo chưa từng có từ trước đến nay, dĩ nhiên sẽ không biết loại cong cong vẹo vẹo này, cùng loại bởi vì thích liền muốn cầm tù, cho nên trước hết phải tìm cách làm cho tất cả mọi người xem người mình thích là con rệp.

Vả lại, người này còn là Lâm Tiêu!

“Tặc tử tà tâm, đáng chém!" Sở Thu lạnh lùng quát, soạt một cái lập tức rút ra đại kiếm: “Dựa vào ẻo lả như ngươi, cũng xứng với sư đệ ta?!"

Tiểu súc sinh tốt xấu còn biết hộ chủ, gia súc này thật không có chút nhân tính, thiếu đánh, đáng chết!

Soạt.

Nụ cười trên mặt Vương Thanh Hoan đình trệ, nhìn kiếm khí kia nháy mắt liền bổ tới trước mặt mình, đột nhiên nghiêng người né tránh, nhưng vẫn chậm nửa bước, y bào bị Sở Thu chặt đứt một bên, lộ ra áo lót bên trong màu xanh hồng nhạt.

Sở Thu quan sát trên dưới hắn một cái, mặt búp bê lạnh lùng giễu cợt: “Mặt trắng, hai mắt ngấn lệ, môi hồng, răng trắng, eo nhỏ… còn mặc quần áo hồng nhạt! Nương môn!" (đàn bà)

Đây quả thực chính là một kích trúng tâm.

Vương Thanh Hoan chỗ nào cũng tốt, nhưng lại giống nữ nhân, lớn lên hơi có vẻ âm nhu, nếu không phải trên người có khí thế Đại công tử thế gia, đích xác sẽ có vẻ rất nữ tính. Lời Sở Thu tuy ngắn, nhưng có lực đánh trúng bạo điểm trong lòng Vương Thanh Hoan. Nghe nói, khi còn bé Lý Thuần Phong đã từng vì diện mạo âm nhu mà bị quấy rầy thời gian không ngắn, cho nên sau đó, nương môn, nương pháo linh tinh, cơ hồ thành tử huyệt của hắn.

Ai đoán được, Sở Thu cho tới bây giờ đều ít nói, thế nhưng lại có thể lập tức đâm trúng thể diện của kẻ biến thái?

Người Tống gia cùng Vương gia trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, chờ sau khi bọn hắn kịp phản ứng, Vương Thanh Hoan đã bị người đè ép đánh một hồi lâu, nhưng nhìn Vương Thanh Hoan mặt mỉm cười, rõ ràng bị thương thế nhưng vẫn dáng vẻ tươi cười, mặc dù là người Vương gia, lúc này cũng không dám tùy ý nhúng tay.

Vương Thanh Hoan thậm chí còn rãnh rỗi hướng về người từ ngoài cửa tiến vào gật đầu, để người nọ đem Mạt Tiểu Bạch trong tay ném vào đại sảnh.

Đáy mắt Sở Thu hiện lên một tia tàn khốc, hung hăng bổ Vương Thanh Hoan một kiếm, cũng không quản Vương Thanh Hoan rốt cuộc bị chém trúng hay không, phi thân bắt lấy Mạt Tiểu Bạch.

Mạt Tiểu Bạch bị hắn ôm vào trong ngực giãy dụa mở mắt, nhìn thấy hắn, hơi nâng khóe miệng, kết quả xé rách vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Ách, sư thúc, nhìn thấy ngươi thật đúng là… thật sự là cao hứng…"

Sở Thu mím môi không đáp lại hắn, đáy mắt tràn đầy bão táp đang áp chế. Một bàn tay đặt sau đầu Mạt Tiểu Bạch, sau đó quay đầu nhìn về phía Quân Mặc.

Quân Mặc hướng về phía hắn gật đầu, thần sắc chắc chắn mà lãnh tĩnh.

Sở Thu sau khi hơi do dự, vẫn ôm Mạt Tiểu Bạch chuẩn bị rời đi.

Đây vốn là cơ hội của hai người, Sở Thu không né tránh những người theo dõi phía sau, để bọn họ tìm được Lâm Tiêu, tất cả sau đó, liền giao cho Quân Mặc đến xử lý.

Có thể tìm được Mạt Tiểu Bạch, xem như niềm vui ngoài dự đoán.

Thấy Sở Thu muốn đi, Vương Thanh Hoan cũng không ngăn cản, ngược lại bật cười lên: “Ha ha, Sở chân nhân ngược lại sốt ruột, chẳng lẽ liền không hỏi xem, tiểu tử trong ngực ngươi, trong khoảng thời gian này ở bên ngoài, làm chuyện tốt gì sao?"

Sở Thu bước chân hơi ngừng lại, không quay đầu lại, nhưng lại tinh tường cảm giác Mạt Tiểu Bạch cứng ngắc.

Vương Thanh Hoan cười đến trước sau như một ôn hòa nho nhã: “Thời điểm người của ta tìm được hắn, hắn đang cùng tổ chức sát thủ sống vô cùng tốt. Sở chân nhân tốt nhất suy nghĩ một chút, rốt cuộc muốn quân pháp bất vị thân hay không, trước đó vài ngày ta chữa thương cho hắn, trên người hắn nhìn thấy đồ vật không rõ a."

Trong lòng Sở Thu đột nhiên sinh ra một suy đoán không hay, hắn phút chốc xoay người, ánh mắt sắc bén theo dõi Vương Thanh Hoan.

Vương Thanh Hoan không chút phật lòng, chỉ cười đến chế nhạo, giống như lão hữu trêu chọc lẫn nhau: “Tiểu hài nhi này, trong đan điền thế nhưng trúng thi cổ, Sở huynh, có suy xét thanh lý môn hộ không?"

Nhìn mặt Mạt Tiểu Bạch nháy mắt tái nhợt, cùng với bộ dáng Sở Thu đột nhiên biến sắc, Vương Thanh Hoan khoái trá cười một tiếng, nhưng không tiếp tục bức bách hai người, ngược lại nhìn về phía Lâm Tiêu, cười nói: “Ai nha, ta thật đúng là sơ ý, thế nhưng quên, vật nhỏ này cho dù bị thanh lý môn hộ, cũng phải do Tiêu ngươi tự mình làm."

Vương Thanh Hoan cất bước tiến lên, bộ dáng kia đúng là muốn đem Quân Mặc bên người Lâm Tiêu đẩy ra: “Tiêu ngươi thích nhất, không phải là tự mình giải quyết những ‘Phản đồ’ bên cạnh sao? Ngươi xem, ta đối với ngươi thật tốt, vẫn luôn đem cơ hội này lưu cho ngươi."

Vương Thanh Hoan lại tiến lên hai bước, cười hỏi: “Như vậy hiện tại, Tiêu, ngươi nói cho ta biết, vật nhỏ này, ngươi giết, hay không giết đây?"

Giết, Lâm Tiêu liền cùng Sở Thu mở ra ngăn cách.

Không giết, đồ đệ Lâm Tiêu tự mình thu vào, hiện giờ lại bị trúng thi cổ, Lâm Tiêu muốn không bị kéo xuống nước căn bản không có khả năng.

Vương Thanh Hoan trước tiên tự thưởng thức ý nhị trong việc lựa chọn một phen, lúc này mới ôn nhu cười, đưa tay chạm đến tóc dài đen như mực của Lâm Tiêu —— ngươi xem, ta đối với ngươi, vĩnh viễn đều tốt như vậy, vĩnh viễn đều cho ngươi cơ hội lựa chọn.

Tầm mắt của hắn bỗng nhiên dừng trên tay Lâm Tiêu, trong con ngươi hiện lên một tia u lãnh.

Bàn tay xinh đẹp kia bị Quân Mặc nắm trong tay, hai người mười ngón tay đan xen, giống như hướng tất cả mọi người chứng tỏ điều gì, rất chói mắt!

Cơ hồ không có bất luận dấu hiệu gì, tay Vương Thanh Hoan vươn ra đột nhiên lệch qua, hướng phía đan điền Quân Mặc đánh tới!

Đáy mắt Quân Mặc cùng Lâm Tiêu đồng thời hiện lên một tia sáng lạnh, cơ hồ nháy mắt Vương Thanh Hoan ra tay, hai người giống như đã thương lượng qua, một người nhấc chân lên, một người đưa tay nhắm vào mắt, cùng ra trận, chân khí sắc bén hỗn loạn, thẳng tắp hướng về phía Vương Thanh Hoan!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại