Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ
Chương 51: Các độc giả đều chân thành
Tại thời điểm thanh y nhân còn không biết, hắn đã bị một câu ngắn ngủi của Quân Mặc bôi đen đến vô hạn, mà mục tiêu thật sự của thanh y nhân là Lâm Tiêu, ngoại trừ vì bao che khuyết điểm mà đối với người nọ càng thêm không vừa mắt và phòng bị ra, kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy người kia, liền sinh ra một cảm giác giống như gặp thiên địch.
Cho nên một tháng sau, thời điểm hai người vừa mới đi vào thành trấn gần Vạn Thú nhất, đụng phải vị công tử hào hoa phong nhã kia, vị thiếu chủ của Vương gia Vương Thanh Hoan này, tuổi trẻ tuấn tú nổi danh đế đô nam nữ già trẻ đều yêu mến, đã nhận được ác ý và phòng bị không gì sánh kịp của hai người.
Trong hiên nhà của khách điếm, mùi thơm thoang thoảng.
“Thanh Tiêu." Vương Thanh Hoan lộ ra một tia cười khổ, thấp giọng gọi biệt hiệu của Lâm Tiêu, âm thanh ôn nhu sâu sắc như tình nhân, trên mặt anh tuấn mang theo vài phần không biết làm thế nào và dung túng: “Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không?"
Lâm Tiêu thản nhiên mà ân một tiếng, ngồi ngay ngắn trên giường, khép hờ con ngươi, nhìn như đang ngồi tu hành, trên thực tế là lật xem khu bình luận trên quầng sáng.
Khoảng cách từ lần trước hắn xem khu bình luận đã lâu rồi, kể từ sau khi hắn tìm ra tác dụng của khu bình luận này, liền làm một ít thăm dò, mà những bình luận đó cũng không nghi ngờ đã giúp hắn không ít.
Tỷ như…
“Sư tôn, đồ nên mua đã mua xong, chúng ta khi nào thì đi?" Quân Mặc đẩy cửa tiến vào liếc mắt một cái liền thấy Vương Thanh Hoan ngồi một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ sủng ái đến mù mắt, con ngươi nhất thời biến thành sắc bén: “Ngươi lại tới quấy rầy chúng ta!"
Chữ “Lại" này mang theo oán khí và không kiên nhẫn thật sâu, còn có sát ý bạo ngược che dấu rất sâu chỉ có người như Quân Mặc và Vương Thanh Hoan có thể nghe ra.
Người này mấy ngày trước sau khi thấy được sư tôn, giống như thuốc cao bôi trên da chó mà dây dưa, ném cũng ném không rụng, phiền nhất chính là, người này lại vô sỉ đến cực điểm trực tiếp bày ra bộ dáng muốn theo đuổi thân cận sư tôn, thậm chí ngay cả giả vờ lấy mục đích làm bằng hữu thân cận trước cũng không chịu.
Rõ ràng nên đứng ở phía đối lập của mình và sư tôn, Vương Thanh Hoan lại cố tình giả bộ giống như rất tốt với bọn họ, vừa tựa như vô tình lộ ra không ít thứ có liên quan tới Quân gia, làm cho Lâm Tiêu mặc dù không kiên nhẫn, cũng không đuổi hắn đi.
Tên cặn bã này!
Những thứ đó Quân Mặc có thể tự mình điều tra! Nếu không phải là không muốn phụ tâm ý của sư tôn… Hắn nhất định nghĩ cách giết chết người này!
“Ngươi quyết định đi." Lâm Tiêu mở mắt, thần sắc ấm áp nhìn Quân Mặc.
Ánh mắt ấm áp này, và thời điểm Lâm Tiêu nhìn Vương Thanh Hoan quả thực là khác nhau một trời một vực, ánh mắt của Quân Mặc nhịn không được liền sáng lên.
Mà Lâm Tiêu sau khi nói xong, liền đem lực chú ý chuyển hướng về phía quầng sáng màu xanh chỉ có hắn có thể thấy.
【 độc giả Amnesia bình luận: 《 Tiêu dao 》 chấm điểm: -2 Cái quái gì?! Ánh mắt Thanh Tiêu chân nhân nhìn Hiên Viên Triệt và Lâm Thanh Thanh liền ấm áp, nhìn Quân Mặc liền thanh lãnh, như vậy cũng gọi là đối tốt với Quân Mặc? Xin đừng làm rộn. 】
Chữ viết màu đỏ đang chậm rãi phai màu, sau đó biến thành màu đen bình thường. Sau đó, số -2 sáng long lanh biến thành 0.
Khóe miệng Lâm Tiêu hơi co rút, mặc dù hắn đã rất cố gắng làm cho vẻ mặt mình hơi ôn hoà với đồ đệ ngốc, nhưng để một kẻ tám phần chín là mặt than như hắn dùng ánh mắt ấm áp như mùa xuân nhìn ai, hắn thật sự làm không được.
Cũng được, 0, so với -2 tốt hơn nhiều.
Tiếp tục kéo xuống khu bình luận, lại một bình luận màu đỏ dần dần biến thành màu đen.
【 độc giả Luân Hồi Bỉ Ngạn bình luận: 《 Tiêu dao 》 chấm điểm: -2 cho tới bây giờ không tôn trọng ý kiến đồ đệ, thế nhưng còn nói đối tốt với đồ đệ?! Còn toan tính với nam chính Hiên Viên Triệt a! Cũng có thể quên đại đồ đệ, Tiểu Mặc đối với sư tôn hắn tốt như vậy, quả thực mệt mỏi, không muốn yêu nữa! Mỗi phút đều muốn giẫm chết sư phụ! 】
Cái này hiển nhiên không cần tận lực đi làm, cũng đã đạt tới mục đích.
Nhìn điểm số thật nhanh biến thành 2, Lâm Tiêu hơi ngẩn ra, theo bản năng nhìn Quân Mặc một cái —— a, đồ đệ ngốc lại đối với lần đi rèn luyện này chờ mong như vậy? Quả nhiên tiểu hài tử chính là ham chơi.
Yên lặng mà nhìn đồ đệ ngốc mang vẻ mặt hưng phấn, chỉ thấy người này lại lộ ra nụ cười sáng lạn làm người ta mù mắt, hiển nhiên đối với việc mình tôn trọng ý kiến của hắn (không đếm xỉa Vương Thanh Hoan) cực kỳ hưng phấn và vui vẻ.
Lâm Tiêu lặng lẽ đem toàn bộ bình luận có thể thấy trượt xuống, cốt truyện phía sau vẫn chưa đến, tự nhiên cũng nhìn không thấy bình luận kế tiếp, Lâm Tiêu không khỏi có chút tiếc nuối đóng quầng sáng.
Kể từ sau sự kiện song tu lần trước, ánh mắt đồ đệ ngốc nhìn mình luôn quái quái, khiến Lâm Tiêu hoàn toàn không biết nên xử lý quan hệ giữa hai người ra sao.
Cũng may trước đây không lâu, hệ thống vì giá trị oán giận hạ thấp nên khen thưởng cho mình, tự động nhảy ra màn hình, Lâm Tiêu thấy được những bình luận oán trách liên quan đến chuyện Thanh Tiêu chân nhân trong sách đối với Quân Mặc không tốt như thế nào đang quỷ dị từ màu đỏ biến thành màu đen.
Hắn cẩn thận quan sát liền phát hiện, chỉ cần hắn và nguyên tác biểu hiện cách thức đối đãi Quân Mặc, sau khi thoáng thay đổi thái độ, những bình luận oán khí tận trời liền sẽ bình thản trở lại, sau đó từ số âm hoặc 0 biến thành số dương.
Mà những thay đổi điểm này, quyết định bởi mức độ bù đắp đối với hành vi sai lầm trong bình luận, cùng với mức độ tiểu tử Quân Mặc này vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt đồ đệ ngốc vì mình thay đổi càng ngày càng nhiều, Lâm Tiêu lặng lẽ xét lại thái độ nuôi thả của mình trước kia một chút, cảm thấy mình rốt cuộc tìm được phương thức chính xác cùng đồ đệ ở chung, nhất là sau khi xảy ra loại chuyện cẩu huyết bị gặm này.
Ánh mắt của độc giả… luôn là chính xác đi?
Hắn nhớ rõ những người bình luận đỏ, năm đó đều là fan trung thành của Quân Mặc.
Nếu mọi người cảm thấy như vậy không đúng, như vậy, hắn liền sửa lại, đối với người này thật tốt, sau đó dựa theo phương thức mọi người hy vọng đối đãi Quân Mặc. Có phải liền không thành vấn đề hay không?
Hài tử này, nên chiếu cố như vậy… chăng?
Lâm Tiêu mười năm không cùng người bình thường tiếp xúc, rất sung sướng mà tự cho tìm được tiền đồ tươi sáng “Dạy dỗ đồ đệ", sau đó vui mừng chạy trên đường lớn rơi xuống hố, về phần cuối cùng dưỡng ra một nhi tử hay là một… cũng chỉ có thể nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*.
*Người nhân thấy điều nhân, người trí thấy điều trí, ý nói: Từ nội tâm ảnh hưởng đến kiến giải, quan điểm, cách xử sự.
“Vậy sư tôn nghỉ ngơi một chút, chúng ta…" Quân Mặc mấy ngày nay quả thực vui vẻ vô cùng, cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, sư tôn bỗng nhiên đối với hắn vẻ mặt ôn hoà (từ lạnh như băng thành lạnh như nước đá), thậm chí ánh mắt lúc trước không thường xuyên dừng lại trên người hắn, cũng dần dần ngày càng dừng lại trên người hắn càng nhiều, quả thực làm hắn thụ sủng nhược kinh.
Sư tôn hôm nay “Thuận theo" chịu nghe ý kiến của hắn như vậy, hắn cảm thấy mình cao hứng đến độ muốn đem Vương Thanh Hoan lăng trì ba vạn đao đổi thành ba nghìn đao rồi đó!
Nghĩ đến Vương Thanh Hoan, nửa câu kế tiếp “Sáng mai đi" Quân Mặc cẩn thận không nói ra, mà dừng một chút khẽ cười nói: “Một tháng này vẫn luôn chạy đi, sư tôn nhất định rất mệt, không bằng tu dưỡng thêm vài ngày rồi đi."
“Được." Lâm Tiêu gật đầu, chỉ nghĩ đồ vật ngốc vốn có việc cần hoàn thành trong thôn trấn, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu xem như khẳng định.
Quân Mặc chớp chớp đôi mắt, nhịn không được lại nở nụ cười.
Mà bên này, Vương Thanh Hoan cười khẽ mở ra ngọc phiến, cười vẫy vẫy, gió nhẹ phất qua tóc đen bên tai hắn, làm cả người hắn đều có vẻ văn nhã an tĩnh, tuấn dật phi phàm: “Thanh Tiêu, ngươi cũng thật sủng đồ đệ này của ngươi."
Ngữ khí và phong thái một bộ ngang hàng với sư tôn, lại cứng rắn đem Quân Mặc giáng làm tiểu bối, làm sâu trong đáy mắt Quân Mặc lóe ra ánh sáng lạnh, nhưng trên mặt vẫn cười đến cảnh xuân sáng lạn.
“Vương công tử cần phải đi, sư tôn của ta cũng cần nghỉ ngơi." Quân Mặc ôn hòa hữu lễ mà nói, sau đó duỗi tay, làm ra tư thế mời.
Vương Thanh Hoan mỉm cười, nhìn thẳng Quân Mặc một lúc lâu, bỗng lộ ra một tia cười ái muội đến cực điểm: “Ha ha, bộ dạng này của Tiểu Mặc thoạt nhìn ngược lại rất đáng yêu."
Quân Mặc: っ(^-^)っ sớm muộn sẽ giết chết ngươi.
Lâm Tiêu: chết tiệt gia súc này chẳng lẽ đối với đồ đệ ngốc mưu đồ bất chính?!
Trong phòng yên tĩnh kỳ quái, Vương Thanh Hoan ôn hòa cười, đứng dậy vuốt vạt áo không có nếp uốn, đi vài bước tới bên cạnh Lâm Tiêu, cúi người thì thầm: “Ha ha, Thanh Tiêu, nhà ta có chút chuyện, sợ là không thể giúp ngươi nữa. Bất quá nghĩ đến chúng ta rất nhanh liền gặp mặt, dù sao, chúng ta cũng coi như là người một nhà. Ngươi cứ nói đi?"
Thời điểm Vương Thanh Hoan nói chuyện, đem chân khí thêm vào âm thanh của mình đưa vào trong lỗ tai Lâm Tiêu, Quân Mặc chỉ thấy người này có thâm ý khác mà hướng về phía Lâm Tiêu nói gì đó, sau đó lại ý vị sâu xa, rõ ràng lời ít ý nhiều liếc nhìn mình một cái.
Tay dưới áo bào của Quân Mặc hơi căng thẳng, trên mặt lại không lộ chút nào, chỉ khoanh tay đứng một bên, vô cùng nhu thuận.
Mặt mày Lâm Tiêu phút chốc sắc bén, lạnh lùng chăm chú nhìn Vương Thanh Hoan, lại một chữ cũng không nói.
Vương Thanh Hoan, Vương gia. Hắn sớm nên nghĩ tới.
“Ha ha, Thanh Tiêu bộ dạng này, thật sự là trêu ngươi." Vương Thanh Hoan cười nói, môi mỏng bỗng nhiên hướng về gò má Lâm Tiêu.
Xoẹt.
Ngón tay Lâm Tiêu vừa động, kiếm lạnh như băng ra khỏi vỏ, chắn giữa hai người.
Cùng lúc đó, một thanh trường kiếm khác nhắm thẳng vào lưng Vương Thanh Hoan.
Lâm Tiêu nở một nụ cười lạnh không biểu tình, giọng nói mặc dù nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa trong đó hắc ám và tĩnh mịch, lại làm cho lòng người khiếp sợ: “Muốn động dục cũng đừng tìm ta, ta đối với nam nhân không có hứng thú. Đối với ngươi, càng không có hứng thú."
Động tác Vương Thanh Hoan hơi chựng lại, cách kiếm của Lâm Tiêu nhìn một lúc lâu, bỗng cười lớn tiếng: “Thú vị thú vị, ngươi thật đúng là rất thú vị."
Ngữ khí vui sướng, đúng là bộ dáng thật sự không để trong lòng châm chọc của Lâm Tiêu nói hắn không phải nam nhân.
“Thích bị nói móc như vậy, không ngại ta giúp ngươi?" Quân Mặc nghiêm mặt đứng sau lưng Vương Thanh Hoan, đáy mắt nhuộm màu đen sẫm, nhưng tay cũng rất vững đem trường kiếm đi xuống vài phân.
May là Vương Thanh Hoan tu vi cao thâm, cũng nhịn không được cứng đờ.
Giờ khắc này, Vương Thanh Hoan lại cảm thấy, nếu tiểu tử này thật sự động thủ, hắn thật sự có thể trúng chiêu.
Vương Thanh Hoan ha hả cười hai tiếng, bỗng nhiên nói: “Tâm tư của tiểu tử ngươi đối với sư tôn ngươi, ngược lại ý vị sâu xa."
Kiếm Quân Mặc nắm trong tay hơi căng thẳng, ánh mắt mãnh liệt, chân khí đã quấn đầy trường kiếm, không chút do dự liền phát động công kích.
Vương Thanh Hoan đột nhiên uốn éo thân mình, khó khăn tránh thoát một kiếm thiếu chút nữa làm tổn hại này, vẻ mặt mãnh liệt, lại vẫn cuối cùng nhịn được, chỉ cười nhạt một tiếng từ bên cạnh Quân Mặc đi qua.
“Thật muốn nhìn đến vẻ mặt của Thanh Tiêu khi biết tâm tư xấu xa kia của ngươi, đến lúc đó, ngươi sẽ làm sao?" Vương Thanh Hoan thấp giọng ghé vào lỗ tai Quân Mặc nói nhỏ một câu, hoàn toàn không sợ Lâm Tiêu nghe thấy, dứt lời, trước khi Quân Mặc lên cơn, cũng đã cười khẽ ly khai khách điếm.
Quân Mặc trong lòng thầm hận, trên mặt cũng không dám lộ ra chút nào.
Hắn vừa mới nghe rõ, sư tôn nói, sư tôn không thích nam nhân.
Quả nhiên, ngay từ đầu hắn án binh bất động là đúng.
Quân Mặc đồng thời nhíu mày, nhịn không được sinh ra thô bạo trong lòng —— chẳng lẽ sư tôn về sau còn muốn tìm sư nương cho hắn? Chớ hòng mơ tưởng, những nữ nhân kia có gì tốt? Có thể bảo hộ sư tôn sao? Có thể thay sư tôn chắn lôi kiếp sao? Có thể đối xử với sư tôn ôn nhu như hắn sao?! Có thể…
Đương nhiên không thể!
Quân Mặc mím môi, không biết nghĩ tới điều gì, vành tai hơi nóng lên, đúng là nhịn không được có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu, sau đó nháy mắt cả người đều căng thẳng.
“Hắn vừa mới nói ‘Tâm tư xấu xa’, là cái gì?"
Quân Mặc nghe được sư tôn nhà mình hỏi như vậy, trong mắt phượng xinh đẹp kia mang theo vài phần mờ mịt, vài phần cẩn thận, còn có vài phần cảm xúc “Đồ đệ của ta không có khả năng bị cong", hoặc “Ta làm sao có thể đem đồ đệ nuôi sai", nhất thời cả người đều không khỏe…
Cho nên một tháng sau, thời điểm hai người vừa mới đi vào thành trấn gần Vạn Thú nhất, đụng phải vị công tử hào hoa phong nhã kia, vị thiếu chủ của Vương gia Vương Thanh Hoan này, tuổi trẻ tuấn tú nổi danh đế đô nam nữ già trẻ đều yêu mến, đã nhận được ác ý và phòng bị không gì sánh kịp của hai người.
Trong hiên nhà của khách điếm, mùi thơm thoang thoảng.
“Thanh Tiêu." Vương Thanh Hoan lộ ra một tia cười khổ, thấp giọng gọi biệt hiệu của Lâm Tiêu, âm thanh ôn nhu sâu sắc như tình nhân, trên mặt anh tuấn mang theo vài phần không biết làm thế nào và dung túng: “Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không?"
Lâm Tiêu thản nhiên mà ân một tiếng, ngồi ngay ngắn trên giường, khép hờ con ngươi, nhìn như đang ngồi tu hành, trên thực tế là lật xem khu bình luận trên quầng sáng.
Khoảng cách từ lần trước hắn xem khu bình luận đã lâu rồi, kể từ sau khi hắn tìm ra tác dụng của khu bình luận này, liền làm một ít thăm dò, mà những bình luận đó cũng không nghi ngờ đã giúp hắn không ít.
Tỷ như…
“Sư tôn, đồ nên mua đã mua xong, chúng ta khi nào thì đi?" Quân Mặc đẩy cửa tiến vào liếc mắt một cái liền thấy Vương Thanh Hoan ngồi một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ sủng ái đến mù mắt, con ngươi nhất thời biến thành sắc bén: “Ngươi lại tới quấy rầy chúng ta!"
Chữ “Lại" này mang theo oán khí và không kiên nhẫn thật sâu, còn có sát ý bạo ngược che dấu rất sâu chỉ có người như Quân Mặc và Vương Thanh Hoan có thể nghe ra.
Người này mấy ngày trước sau khi thấy được sư tôn, giống như thuốc cao bôi trên da chó mà dây dưa, ném cũng ném không rụng, phiền nhất chính là, người này lại vô sỉ đến cực điểm trực tiếp bày ra bộ dáng muốn theo đuổi thân cận sư tôn, thậm chí ngay cả giả vờ lấy mục đích làm bằng hữu thân cận trước cũng không chịu.
Rõ ràng nên đứng ở phía đối lập của mình và sư tôn, Vương Thanh Hoan lại cố tình giả bộ giống như rất tốt với bọn họ, vừa tựa như vô tình lộ ra không ít thứ có liên quan tới Quân gia, làm cho Lâm Tiêu mặc dù không kiên nhẫn, cũng không đuổi hắn đi.
Tên cặn bã này!
Những thứ đó Quân Mặc có thể tự mình điều tra! Nếu không phải là không muốn phụ tâm ý của sư tôn… Hắn nhất định nghĩ cách giết chết người này!
“Ngươi quyết định đi." Lâm Tiêu mở mắt, thần sắc ấm áp nhìn Quân Mặc.
Ánh mắt ấm áp này, và thời điểm Lâm Tiêu nhìn Vương Thanh Hoan quả thực là khác nhau một trời một vực, ánh mắt của Quân Mặc nhịn không được liền sáng lên.
Mà Lâm Tiêu sau khi nói xong, liền đem lực chú ý chuyển hướng về phía quầng sáng màu xanh chỉ có hắn có thể thấy.
【 độc giả Amnesia bình luận: 《 Tiêu dao 》 chấm điểm: -2 Cái quái gì?! Ánh mắt Thanh Tiêu chân nhân nhìn Hiên Viên Triệt và Lâm Thanh Thanh liền ấm áp, nhìn Quân Mặc liền thanh lãnh, như vậy cũng gọi là đối tốt với Quân Mặc? Xin đừng làm rộn. 】
Chữ viết màu đỏ đang chậm rãi phai màu, sau đó biến thành màu đen bình thường. Sau đó, số -2 sáng long lanh biến thành 0.
Khóe miệng Lâm Tiêu hơi co rút, mặc dù hắn đã rất cố gắng làm cho vẻ mặt mình hơi ôn hoà với đồ đệ ngốc, nhưng để một kẻ tám phần chín là mặt than như hắn dùng ánh mắt ấm áp như mùa xuân nhìn ai, hắn thật sự làm không được.
Cũng được, 0, so với -2 tốt hơn nhiều.
Tiếp tục kéo xuống khu bình luận, lại một bình luận màu đỏ dần dần biến thành màu đen.
【 độc giả Luân Hồi Bỉ Ngạn bình luận: 《 Tiêu dao 》 chấm điểm: -2 cho tới bây giờ không tôn trọng ý kiến đồ đệ, thế nhưng còn nói đối tốt với đồ đệ?! Còn toan tính với nam chính Hiên Viên Triệt a! Cũng có thể quên đại đồ đệ, Tiểu Mặc đối với sư tôn hắn tốt như vậy, quả thực mệt mỏi, không muốn yêu nữa! Mỗi phút đều muốn giẫm chết sư phụ! 】
Cái này hiển nhiên không cần tận lực đi làm, cũng đã đạt tới mục đích.
Nhìn điểm số thật nhanh biến thành 2, Lâm Tiêu hơi ngẩn ra, theo bản năng nhìn Quân Mặc một cái —— a, đồ đệ ngốc lại đối với lần đi rèn luyện này chờ mong như vậy? Quả nhiên tiểu hài tử chính là ham chơi.
Yên lặng mà nhìn đồ đệ ngốc mang vẻ mặt hưng phấn, chỉ thấy người này lại lộ ra nụ cười sáng lạn làm người ta mù mắt, hiển nhiên đối với việc mình tôn trọng ý kiến của hắn (không đếm xỉa Vương Thanh Hoan) cực kỳ hưng phấn và vui vẻ.
Lâm Tiêu lặng lẽ đem toàn bộ bình luận có thể thấy trượt xuống, cốt truyện phía sau vẫn chưa đến, tự nhiên cũng nhìn không thấy bình luận kế tiếp, Lâm Tiêu không khỏi có chút tiếc nuối đóng quầng sáng.
Kể từ sau sự kiện song tu lần trước, ánh mắt đồ đệ ngốc nhìn mình luôn quái quái, khiến Lâm Tiêu hoàn toàn không biết nên xử lý quan hệ giữa hai người ra sao.
Cũng may trước đây không lâu, hệ thống vì giá trị oán giận hạ thấp nên khen thưởng cho mình, tự động nhảy ra màn hình, Lâm Tiêu thấy được những bình luận oán trách liên quan đến chuyện Thanh Tiêu chân nhân trong sách đối với Quân Mặc không tốt như thế nào đang quỷ dị từ màu đỏ biến thành màu đen.
Hắn cẩn thận quan sát liền phát hiện, chỉ cần hắn và nguyên tác biểu hiện cách thức đối đãi Quân Mặc, sau khi thoáng thay đổi thái độ, những bình luận oán khí tận trời liền sẽ bình thản trở lại, sau đó từ số âm hoặc 0 biến thành số dương.
Mà những thay đổi điểm này, quyết định bởi mức độ bù đắp đối với hành vi sai lầm trong bình luận, cùng với mức độ tiểu tử Quân Mặc này vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt đồ đệ ngốc vì mình thay đổi càng ngày càng nhiều, Lâm Tiêu lặng lẽ xét lại thái độ nuôi thả của mình trước kia một chút, cảm thấy mình rốt cuộc tìm được phương thức chính xác cùng đồ đệ ở chung, nhất là sau khi xảy ra loại chuyện cẩu huyết bị gặm này.
Ánh mắt của độc giả… luôn là chính xác đi?
Hắn nhớ rõ những người bình luận đỏ, năm đó đều là fan trung thành của Quân Mặc.
Nếu mọi người cảm thấy như vậy không đúng, như vậy, hắn liền sửa lại, đối với người này thật tốt, sau đó dựa theo phương thức mọi người hy vọng đối đãi Quân Mặc. Có phải liền không thành vấn đề hay không?
Hài tử này, nên chiếu cố như vậy… chăng?
Lâm Tiêu mười năm không cùng người bình thường tiếp xúc, rất sung sướng mà tự cho tìm được tiền đồ tươi sáng “Dạy dỗ đồ đệ", sau đó vui mừng chạy trên đường lớn rơi xuống hố, về phần cuối cùng dưỡng ra một nhi tử hay là một… cũng chỉ có thể nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*.
*Người nhân thấy điều nhân, người trí thấy điều trí, ý nói: Từ nội tâm ảnh hưởng đến kiến giải, quan điểm, cách xử sự.
“Vậy sư tôn nghỉ ngơi một chút, chúng ta…" Quân Mặc mấy ngày nay quả thực vui vẻ vô cùng, cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, sư tôn bỗng nhiên đối với hắn vẻ mặt ôn hoà (từ lạnh như băng thành lạnh như nước đá), thậm chí ánh mắt lúc trước không thường xuyên dừng lại trên người hắn, cũng dần dần ngày càng dừng lại trên người hắn càng nhiều, quả thực làm hắn thụ sủng nhược kinh.
Sư tôn hôm nay “Thuận theo" chịu nghe ý kiến của hắn như vậy, hắn cảm thấy mình cao hứng đến độ muốn đem Vương Thanh Hoan lăng trì ba vạn đao đổi thành ba nghìn đao rồi đó!
Nghĩ đến Vương Thanh Hoan, nửa câu kế tiếp “Sáng mai đi" Quân Mặc cẩn thận không nói ra, mà dừng một chút khẽ cười nói: “Một tháng này vẫn luôn chạy đi, sư tôn nhất định rất mệt, không bằng tu dưỡng thêm vài ngày rồi đi."
“Được." Lâm Tiêu gật đầu, chỉ nghĩ đồ vật ngốc vốn có việc cần hoàn thành trong thôn trấn, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu xem như khẳng định.
Quân Mặc chớp chớp đôi mắt, nhịn không được lại nở nụ cười.
Mà bên này, Vương Thanh Hoan cười khẽ mở ra ngọc phiến, cười vẫy vẫy, gió nhẹ phất qua tóc đen bên tai hắn, làm cả người hắn đều có vẻ văn nhã an tĩnh, tuấn dật phi phàm: “Thanh Tiêu, ngươi cũng thật sủng đồ đệ này của ngươi."
Ngữ khí và phong thái một bộ ngang hàng với sư tôn, lại cứng rắn đem Quân Mặc giáng làm tiểu bối, làm sâu trong đáy mắt Quân Mặc lóe ra ánh sáng lạnh, nhưng trên mặt vẫn cười đến cảnh xuân sáng lạn.
“Vương công tử cần phải đi, sư tôn của ta cũng cần nghỉ ngơi." Quân Mặc ôn hòa hữu lễ mà nói, sau đó duỗi tay, làm ra tư thế mời.
Vương Thanh Hoan mỉm cười, nhìn thẳng Quân Mặc một lúc lâu, bỗng lộ ra một tia cười ái muội đến cực điểm: “Ha ha, bộ dạng này của Tiểu Mặc thoạt nhìn ngược lại rất đáng yêu."
Quân Mặc: っ(^-^)っ sớm muộn sẽ giết chết ngươi.
Lâm Tiêu: chết tiệt gia súc này chẳng lẽ đối với đồ đệ ngốc mưu đồ bất chính?!
Trong phòng yên tĩnh kỳ quái, Vương Thanh Hoan ôn hòa cười, đứng dậy vuốt vạt áo không có nếp uốn, đi vài bước tới bên cạnh Lâm Tiêu, cúi người thì thầm: “Ha ha, Thanh Tiêu, nhà ta có chút chuyện, sợ là không thể giúp ngươi nữa. Bất quá nghĩ đến chúng ta rất nhanh liền gặp mặt, dù sao, chúng ta cũng coi như là người một nhà. Ngươi cứ nói đi?"
Thời điểm Vương Thanh Hoan nói chuyện, đem chân khí thêm vào âm thanh của mình đưa vào trong lỗ tai Lâm Tiêu, Quân Mặc chỉ thấy người này có thâm ý khác mà hướng về phía Lâm Tiêu nói gì đó, sau đó lại ý vị sâu xa, rõ ràng lời ít ý nhiều liếc nhìn mình một cái.
Tay dưới áo bào của Quân Mặc hơi căng thẳng, trên mặt lại không lộ chút nào, chỉ khoanh tay đứng một bên, vô cùng nhu thuận.
Mặt mày Lâm Tiêu phút chốc sắc bén, lạnh lùng chăm chú nhìn Vương Thanh Hoan, lại một chữ cũng không nói.
Vương Thanh Hoan, Vương gia. Hắn sớm nên nghĩ tới.
“Ha ha, Thanh Tiêu bộ dạng này, thật sự là trêu ngươi." Vương Thanh Hoan cười nói, môi mỏng bỗng nhiên hướng về gò má Lâm Tiêu.
Xoẹt.
Ngón tay Lâm Tiêu vừa động, kiếm lạnh như băng ra khỏi vỏ, chắn giữa hai người.
Cùng lúc đó, một thanh trường kiếm khác nhắm thẳng vào lưng Vương Thanh Hoan.
Lâm Tiêu nở một nụ cười lạnh không biểu tình, giọng nói mặc dù nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa trong đó hắc ám và tĩnh mịch, lại làm cho lòng người khiếp sợ: “Muốn động dục cũng đừng tìm ta, ta đối với nam nhân không có hứng thú. Đối với ngươi, càng không có hứng thú."
Động tác Vương Thanh Hoan hơi chựng lại, cách kiếm của Lâm Tiêu nhìn một lúc lâu, bỗng cười lớn tiếng: “Thú vị thú vị, ngươi thật đúng là rất thú vị."
Ngữ khí vui sướng, đúng là bộ dáng thật sự không để trong lòng châm chọc của Lâm Tiêu nói hắn không phải nam nhân.
“Thích bị nói móc như vậy, không ngại ta giúp ngươi?" Quân Mặc nghiêm mặt đứng sau lưng Vương Thanh Hoan, đáy mắt nhuộm màu đen sẫm, nhưng tay cũng rất vững đem trường kiếm đi xuống vài phân.
May là Vương Thanh Hoan tu vi cao thâm, cũng nhịn không được cứng đờ.
Giờ khắc này, Vương Thanh Hoan lại cảm thấy, nếu tiểu tử này thật sự động thủ, hắn thật sự có thể trúng chiêu.
Vương Thanh Hoan ha hả cười hai tiếng, bỗng nhiên nói: “Tâm tư của tiểu tử ngươi đối với sư tôn ngươi, ngược lại ý vị sâu xa."
Kiếm Quân Mặc nắm trong tay hơi căng thẳng, ánh mắt mãnh liệt, chân khí đã quấn đầy trường kiếm, không chút do dự liền phát động công kích.
Vương Thanh Hoan đột nhiên uốn éo thân mình, khó khăn tránh thoát một kiếm thiếu chút nữa làm tổn hại này, vẻ mặt mãnh liệt, lại vẫn cuối cùng nhịn được, chỉ cười nhạt một tiếng từ bên cạnh Quân Mặc đi qua.
“Thật muốn nhìn đến vẻ mặt của Thanh Tiêu khi biết tâm tư xấu xa kia của ngươi, đến lúc đó, ngươi sẽ làm sao?" Vương Thanh Hoan thấp giọng ghé vào lỗ tai Quân Mặc nói nhỏ một câu, hoàn toàn không sợ Lâm Tiêu nghe thấy, dứt lời, trước khi Quân Mặc lên cơn, cũng đã cười khẽ ly khai khách điếm.
Quân Mặc trong lòng thầm hận, trên mặt cũng không dám lộ ra chút nào.
Hắn vừa mới nghe rõ, sư tôn nói, sư tôn không thích nam nhân.
Quả nhiên, ngay từ đầu hắn án binh bất động là đúng.
Quân Mặc đồng thời nhíu mày, nhịn không được sinh ra thô bạo trong lòng —— chẳng lẽ sư tôn về sau còn muốn tìm sư nương cho hắn? Chớ hòng mơ tưởng, những nữ nhân kia có gì tốt? Có thể bảo hộ sư tôn sao? Có thể thay sư tôn chắn lôi kiếp sao? Có thể đối xử với sư tôn ôn nhu như hắn sao?! Có thể…
Đương nhiên không thể!
Quân Mặc mím môi, không biết nghĩ tới điều gì, vành tai hơi nóng lên, đúng là nhịn không được có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu, sau đó nháy mắt cả người đều căng thẳng.
“Hắn vừa mới nói ‘Tâm tư xấu xa’, là cái gì?"
Quân Mặc nghe được sư tôn nhà mình hỏi như vậy, trong mắt phượng xinh đẹp kia mang theo vài phần mờ mịt, vài phần cẩn thận, còn có vài phần cảm xúc “Đồ đệ của ta không có khả năng bị cong", hoặc “Ta làm sao có thể đem đồ đệ nuôi sai", nhất thời cả người đều không khỏe…
Tác giả :
Mộc Tử Mặc Bạch