Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ
Chương 43: Sư đệ lại đánh vào mặt hắn một lần (hạ)
Sát thê đoạt nữ?
Cổ họng Tống Thanh Vân rống lên, tất cả mọi người ngây dại.
Người nào không biết Tống Thanh Vân mặc dù nhiều nữ nhân, nhưng chưa bao giờ lấy vợ, lại càng không cần nói sinh hài tử. Nhưng một vài người lớn tuổi rất nhanh đã nghĩ đến chuyện từng ồn ào huyên náo, nghĩ tới bất hoà giữa chấp pháp đường và sư tôn của Mạnh Thanh Vân, trong bất hoà là tai tiếng.
Đoạt thế nào?
Đoạt, nghĩa là không có sự đồng ý mà lấy, đích thực là cường thủ hào đoạt*.
*dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cướp lấy thứ mình muốn
Nếu là đoạt nữ, như vậy, chân tướng kỳ thật không cần nói cũng biết. Lâm Tiêu, bất quá chỉ có một nữ nhi thôi.
Mọi người không khỏi nghĩ đến mọi thứ phát sinh hôm nay, nghĩ đến Lâm Thanh Thanh và Tống Thanh Vân, nghĩ đến Tống Thanh Vân và Lâm Tiêu, lại nghĩ đến bầu không khí cổ quái giữa Lâm Tiêu và Lâm Thanh Thanh.
Đúng rồi, đúng là như vậy!
Năm đó người Vương Tư Nhã thích là Tống Thanh Vân, người gả lại là Lâm Tiêu, sinh ra nữ nhi không bao lâu, liền ngoài ý muốn chết bất đắc kỳ tử. Bên trong lại còn tồn tại bí mật như vậy!
Mọi người nhìn Tống Thanh Vân, nhìn lại Lâm Tiêu, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Mà Mạnh Thanh Vân cùng Tiêu Nhu, Tiêu Tử Diệp, cũng đã tức giận đến cả người phát run. Bọn họ theo bản năng nhìn Lâm Tiêu, lại chỉ thấy trong mắt phượng đã từng chỉ có ôn hòa sáng sủa kia, giờ phút này ngoại trừ trào phúng và lạnh nhạt, cái gì cũng không có.
Là thật, Tống Thanh Vân nói, là thật.
Nhận thức này làm cho bọn họ chán ghét, bọn họ tự cho là đã hiểu rõ khuất nhục Lâm Tiêu gặp phải, lại cũng không nghĩ ra khuất nhục đến mức này.
“Sư đệ, vì sao không… không nói…" Mạnh Thanh Vân chua xót hỏi, hỏi một nửa chính mình cũng không nói được nữa.
Loại sỉ nhục này, đổi lại là hắn, chỉ sợ là hận không thể đem hết thảy tạo thành bi kịch này hủy đi, làm sao có thể nói với người ngoài?
Tiêu Nhu hốc mắt đỏ lên, lần đầu tiên không biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Tử Diệp ngạc nhiên, sau đó khuôn mặt tuấn tú đen đến rối tinh rối mù. Tiêu Tử Diệp nhìn Tống Thanh Vân, lại nhìn Lâm Tiêu, quả thực nghiến răng nghiến lợi —— kiêu ngạo cuồng vọng đâu, ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa đâu? Tại sao để người khi dễ thành dạng này?! Tên ngu xuẩn này!
Lâm Tiêu thản nhiên đảo mắt qua một cái, đã nhìn rõ mồn một tâm tư của mọi người. Hắn nhìn bộ dáng Mạnh Thanh Vân bên này thấy hắn bị người sỉ nhục, muốn an ủi không biết an ủi thế nào, trong mắt hắn có vui vẻ nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất.
Về phần Tống Thanh Vân bên kia, dĩ nhiên muốn đem hết thảy trách nhiệm vu cho Lâm Tiêu. Chẳng qua là…
“Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy!" Một tiếng kêu sắc bén đánh vỡ tất cả yên lặng, ngay sau đó, một thân ảnh hốt hoảng vọt ra, vọt tới giữa Tống Thanh Vân và Lâm Tiêu.
Là Lâm Thanh Thanh.
Trong lòng Tống Thanh Vân lộp bộp một tiếng, trên mặt nhanh chóng bày ra một bộ dáng từ ái cùng đau lòng, gấp giọng nói: “Thanh Thanh sao con ra đây? Thương tích của con chưa khỏi, không nên chạy loạn …"
“Ngươi câm miệng!" Lâm Thanh Thanh hét lớn một tiếng, hung hăng đẩy Tống Thanh Vân, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Tiêu, ánh mắt xinh đẹp mang theo hèn nhát và điên cuồng: “Phụ thân, ngài nói, hắn nói chính là giả, đúng không?! Ta chính là nữ nhi của ngài, đúng không?!"
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, mặt cười tái nhợt, thần sắc gần như sụp đổ.
Lâm Tiêu chỉ thản nhiên nhìn nàng, không trả lời câu hòi của nàng, chỉ nhẹ nhàng phát ra một tiếng cười: “Ha ha." Hắn cười, trên mặt lại không có một chút buồn cười.
Lâm Thanh Thanh chỉ cảm thấy máu cả người đều đông lại, nàng hoảng sợ, phẫn nộ, sợ hãi, sau đó hóa thành vặn vẹo.
Nàng là nữ nhi cao quý của phong chủ, cũng không phải con riêng của nam nhân kia! Phụ thân của nàng vẫn luôn rất thương yêu nàng, không phải sao? Luôn luôn là như vậy, nàng muốn cái gì, hắn liền cho cái đó, không phải sao?
Chỉ, chỉ ngoại trừ lần này.
Trong lòng Lâm Thanh Thanh như bị một tia chớp xẹt qua, nàng không thể tin mà cắn môi, kích động vọt tới trước mặt Lâm Tiêu, run rẩy nắm lấy ống tay áo Lâm Tiêu: “Phụ thân, ngài, ngài đừng không nhận ta! Ta là nữ nhi của ngài, ta là nữ nhi phụ thân thương yêu nhất a!"
Nàng khát vọng Lâm Tiêu gõ đầu nàng, nàng khát vọng được hắn tán thành. Dù hôm nay nàng bị đánh đó? Nhưng dù là oán hận trong lòng, vẫn là phụ thân nàng kính trọng mười mấy năm, là người nàng từ nhỏ đến lớn đều nhận định, hâm mộ nhất!
Nàng lúc này thoạt nhìn thật đáng thương, giống như tiểu thú sắp bị vứt bỏ, run lẩy bẩy.
Lâm Tiêu cúi đầu nhìn bộ dáng nàng, đáy mắt có vẻ thống khổ đen sẫm chợt lóe rồi biến mất, cuối cùng chỉ hóa thành hoàn toàn đạm mạc và lạnh như băng, hắn nói: “Được, chỉ cần ngươi đồng ý nghe lời của ta, ta về sau vẫn đối tốt với ngươi."
Trong mắt Lâm Thanh Thanh phát ra ánh sáng kinh hỉ, nàng vui sướng gật đầu, bàn tay lau nước mắt trên mặt, vừa khóc vừa cười, vô cùng vui mừng: “Được được được, ta nghe phụ thân, ta đều nghe phụ thân, về sau, về sau ta không bao giờ không nghe lời, chỉ cần phụ thân còn cần ta, còn tốt với ta!"
Tống Thanh Vân đứng nhìn một bên, chỉ cảm thấy trên trời cao dường như có một bàn tay khổng lồ hung hăng tát trên mặt hắn. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, nữ nhân luôn kêu mình “Tống thúc thúc", quấn lấy mình, thế nhưng đối với Lâm Tiêu lộ ra vẻ mặt lấy lòng như vậy, vậy, mấy năm nay hắn đối tốt với nàng, coi là gì?
Lâm Tiêu như không nhìn thấy khó chịu và phẫn nộ của Tống Thanh Vân, chỉ cúi đầu nhìn Lâm Thanh Thanh, dùng ngữ khí thiếu nghiêm túc, từng chữ không ngừng nói: “Được, như vậy, từ hôm nay trở đi, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đỉnh Thanh Kính, không cho gặp Tống Thanh Vân, không cho gặp Hiên Viên Triệt, về sau ngoại trừ lời của ta, ai cũng không được nghe."
“Không!" Lâm Thanh Thanh thần sắc cứng đờ, nàng không thể tin mà nhìn Lâm Tiêu, vui mừng và huyết sắc trên mặt đồng thời thoái lui: “Vì sao?"
Nàng lớn tiếng hỏi, trong âm thanh mang theo chất vấn. Vì sao phải như vậy? Vì sao biết rõ nàng thích Hiên Viên, biết rõ Tống thúc thúc tốt với nàng, còn muốn nàng chặt đứt liên hệ này? Nàng là nữ nhi của hắn, không phải là sủng vật hắn nuôi, vì sao muốn đem nàng quyển dưỡng?
“Ngươi không muốn làm nữ nhi của ta sao? Ta đối với ngươi không tốt sao?" Lâm Tiêu nhẹ giọng hỏi, con ngươi thanh lãnh kia nhìn thẳng nàng, không có bất luận cảm xúc gì.
Hắn chỉ biết nàng sẽ cự tuyệt. Quả nhiên, cho tới bây giờ nàng cũng không bao giở tùy ý người nào, làm hắn thất vọng.
“Ta muốn, ta đương nhiên muốn! Nhưng phụ thân, đó là Hiên Viên a, ta…" Lâm Thanh Thanh nhịn không được muốn biện giải vài câu, nhưng Lâm Tiêu lại không chút do dự rút ra ống tay áo từ bàn tay nàng.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, mỗi một chữ, đều lãnh đến làm cho cả người nàng run lên, hắn nói: “Cho nên, ngươi không muốn ta tốt, không muốn ta đối tốt với ngươi. Như vậy, cút đi."
Lâm Thanh Thanh nhìn khóe miệng nhếch lên kia, nhìn nụ cười cứng ngắc xa lạ kia, chỉ cảm thấy lãnh ý ập vào lòng. Người này, không phải phụ thân của nàng, không phải là phụ thân yêu thương của nàng!
Con ngươi nàng dần dần đỏ, đem hết thảy phủ định, nàng hận, hận Tống Thanh Vân đem chuyện như vậy nói ra, hận Lâm Tiêu không nhớ tình cũ.
Nàng hung hăng đẩy Lâm Tiêu một cái, cười lạnh, như điên mà hô to: “Ngươi căn bản là giận cá chém thớt! Chuyện của các ngươi, đâu có liên quan tới ta? Là ngươi giữ không xong thê tử của mình, là ngươi vô dụng nàng mới coi trọng những nam nhân khác, là ngươi rất ngu ngốc, mới không biết ta không phải nữ nhi của ngươi!
Ngươi dựa vào cái gì trách ta? Dựa vào cái gì phải chơi ta như vậy?! Ngươi căn bản không muốn cho ta cơ hội, ngươi chỉ muốn xem ta như cẩu xin xỏ ngươi, kéo dài hơi tàn, có phải hay không?! Ta biết, ta biết!
Ngươi căn bản không phải vì Hiên Viên mới đánh ta, ngươi chính là thấy Tống thúc thúc, ngươi muốn trả thù hắn, cho nên mới đánh ta! Đúng không? Họ Lâm, sao ngươi yếu đuối như vậy, vô dụng như vậy? Ngươi có bản lĩnh, sao không hướng Tống thúc thúc phát hỏa, chỉ biết hãm hại ta, dùng hỏa long mộc để đối phó ta?! Ngươi không biết xấu hổ, ngươi chính là kẻ nhát gan!"
Nàng nghẹn ngào, thương tâm, cũng tuyệt vọng.
Nguyên lai nàng chính là một đứa con riêng thân phận dơ bẩn, nguyên lai mười mấy năm nàng được thương đều là giả, nguyên lai nàng chính là công cụ để Lâm Tiêu và Tống Thanh Vân đối nghịch, hiện tại không dùng đến, trở mặt, hai người kia liền mặc kệ thanh danh nàng.
Nàng vô tội biết bao?! Cũng không phải nàng sai!
“Bốp!"
Một bạt tai vang dội hung hăng tát trên mặt Lâm Thanh Thanh.
Tiếng khóc Lâm Thanh Thanh đột nhiên đình trệ, bưng mặt, không thể tin mà ngẩng đầu, đối diện Tiêu Nhu không lộ biểu cảm gì. Ánh mắt ôn nhu kia, đã từng có bao nhiêu thương tiếc, hiện tại liền có bấy nhiêu chán ghét cùng phẫn nộ.
“Tiêu cô cô…" Nàng nhịn không được khóc lớn: “Ngay cả ngươi cũng khi dễ ta!"
Tiêu Nhu vừa mới chạy về lộ ra một nụ cười trào phúng, châm chọc: “Khi dễ? Ngươi cũng xứng! Cẩu đông tây, không hổ là giống của Tống Thanh Vân, quả nhiên giống nhau như đúc, đều là bạch nhãn lang* dưỡng bất thục**! Lâm sư đệ mấy năm nay đối với ngươi như vậy, trong lòng ngươi rõ ràng, hiện giờ vì một nam nhân lại nói ra lời như thế, lương tâm ngươi bị cẩu ăn?!"
*bạch nhãn lang: chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
**dưỡng bất thục: mình đối với một người rất tốt, hắn lại xa cách đối với mình
“Ta làm sao?! Các ngươi làm thế nào cũng phải sỉ nhục ta?! Hắn hôm nay đánh ta thế nào các ngươi không nhìn thấy sao? Hắn biết rõ ta không thể rời đi Hiên Viên, vì sao muốn dùng việc này viện cớ bức ta?! Các ngươi đều là một giuộc, ngươi tự nhiên hướng về hắn! Ta biết, hừ, ngươi chính là ghen tị nương ta, ngươi chính là muốn cùng họ Lâm kết thành đạo lữ, đáng tiếc hắn chướng mắt ngươi, cho dù nương ta ghét hắn, hắn cũng phí công ưng thuận huyết thề trước khi nương chết, tuyệt đối sẽ không lấy bất kỳ nữ tu nào nữa! Ngươi hết hy vọng đi!" Lâm Thanh Thanh nói.
Tiêu Nhu sắc mặt đột nhiên biến đổi, thời điểm nhìn về phía Lâm Tiêu, tròng mắt đều đỏ: “Ngươi lại vì tiện nhân ưng thuận loại huyết thề này?!"
Mạnh Thanh Vân cũng sắc mặt khó coi: “Sư đệ?"
Tiêu Tử Diệp trừng mắt: “Ngươi điên rồi?!"
Lâm Tiêu nhíu mày nghĩ, trong đầu mơ hồ nhớ lại, hình như có việc như vậy. Lúc ấy Vương Tư Nhã gần chết, đầy lo lắng sợ nữ nhi có mẹ kế, khóc lóc một hơi, năm đó nguyên thân yếu lòng, tại chỗ liền lập huyết thề, nói tuyệt đối sẽ không tìm mẹ kế cho Lâm Thanh Thanh, cả đời này hắn chỉ có nàng là nữ nhân.
Hiện tại ngẫm lại, nữ nhân kia chỉ sợ là lo lắng hắn tìm một người, Tống Thanh Vân liền không đoạt được đỉnh Thanh Kính đi.
Bất quá, cho dù là huyết thề không thể giải, lại có gì quan trọng? Hắn tới nơi này cũng không phải vì cưới vợ sinh con, đời trước hiểu biết nữ nhân là đủ, hiện giờ hắn có đồ đệ ngốc, còn kết hôn gì? Sinh con gì? Người phụng dưỡng trước lúc lâm chung đều ổn thỏa.
“Không sao…" Hắn nghĩ đến đây, liền quay đầu nhìn về phía Mạnh Thanh Vân và Tiêu Nhu, Tiêu Tử Diệp, chỉ nghĩ ba người không cần lo lắng như thế, nhưng mà…
Tiêu Tử Diệp vẫn vẻ mặt “Ngươi sao ngốc như vậy", mà Tiêu Nhu và Mạnh Thanh Vân sau khi liếc nhau nét mặt không biết làm thế nào rồi lại hết sức hưng phấn là cái quỷ gì?!
Hắn chợt không muốn cùng hai người này nói đã xảy ra chuyện gì?
“Ngươi vì sao không trả lời ta? Ngươi nói cho ta biết, hôm nay trừng phạt ta, chính là vì trút giận, đúng không? Chính là vì để Tống thúc thúc sinh khí, đúng không?" Lâm Thanh Thanh vội hỏi, một đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
Nàng muốn nghe đáp án phủ nhận, cho dù là bị quở trách, thậm chí bị đánh? Người này, đã từng là tín ngưỡng của nàng, không có nữ nhi nào không sùng kính phụ thân mình…
Nhưng Lâm Tiêu lại chỉ nhẹ nhàng liếc nàng một cái, ánh mắt kia, giống như nhìn một tảng đá hoặc một con kiến —— hắn thật sự không quan tâm nàng, cho nên cả một tia cảm xúc cũng lười dâng tặng.
“Ngươi vì cái gì không nói lời nào?! Ngươi sợ?!" Lâm Thanh Thanh hét ầm lên.
Lâm Tiêu nhíu mày, rốt cuộc nhìn nàng một cái: “Ngươi cùng mẫu thân ngươi một dạng."
Lâm Thanh Thanh ngẩn ngơ, muốn hỏi rõ ràng, Lâm Tiêu cũng đã không để ý tới nàng, hắn lập tức đối mặt Tống Thanh Vân, ngôn ngữ doạ người: “Cút, hoặc là lăn đi chết, ngươi chọn cái gì?"
Tống Thanh Vân sắc mặt xanh mét nhìn Lâm Tiêu, Tống Thanh Vân chẳng thể ngờ Lâm Tiêu lại không bị đả kích, rõ ràng, trước kia phàm là hắn nói tới Vương Tư Nhã, người này liền giống như điên cuồng.
“Ta chọn tiến hành kiểm tra ngươi, ta chọn đem bộ mặt hắc ám của ngươi vạch trần, để tất cả mọi người biết Lâm Tiêu ngươi, đã sa đọa ma đạo!" Tống Thanh Vân cắn răng nói.
Lâm Tiêu trong lòng cười lạnh, thần sắc trên mặt lạnh hơn: “Ngươi muốn kiểm tra thế nào?"
Tống Thanh Vân cuối cùng tìm được cảm giác đắc ý, nhe răng cười nói: “Đương nhiên là kiểm tra thần hồn của ngươi, sưu đan điền của ngươi…!"
Bốp!
Lời còn chưa nói hết, đã bị một bàn tay trắng thuần từ trên trời giáng xuống tát vào mặt.
“Mẹ nó Lâm Tiêu ngươi điên rồi? Chó cùng rứt giậu?" Tống Thanh Vân bụm mặt, đáy mắt hung ác nham hiểm.
Lâm Tiêu cười lạnh: “Ngươi muốn ta rộng mở đan điền cho ngươi đi dạo một vòng?" Cả người hắn mang theo thái độ “Lưu manh ngươi mơ tưởng", làm sắc mặt Tống Thanh Vân một trận đen một trận trắng, lúc này mới nhớ tới, loại phương pháp này quá mức sỉ nhục người, cũng quá nguy hiểm.
Mặc dù là phụ tử thân sinh, cũng không nhất định có thể để đối phương dò xét đan điền của mình, hai người bọn họ có đại thù, sát thê đoạt nữ đây, hiện tại nói cái này, nói không phải quan báo tư thù* cũng không có ai tin.
*lợi dụng việc công để trả thù cá nhân
Tống Thanh Vân sắc mặt xanh đen, cảm thấy mình tự đào một cái hố to —— tiết lộ thân thế Lâm Thanh Thanh để sỉ nhục Lâm Tiêu, không ngờ cẩu đông tây này da mặt dày như tường thành, ngược lại làm Lâm Thanh Thanh trở mặt với mình. Hơn nữa, chuyện nếu là thật, việc Tống Thanh Vân tính toán nhân cơ hội hủy đan điền của Lâm Tiêu, hiển nhiên không có khả năng.
Quả nhiên là, chính mình đào hố to.
Đại trưởng lão bất mãn nhìn Tống Thanh Vân, lạnh lùng nói: “Lâm Tiêu, hôm nay ngươi đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý, cũng phải đồng ý. Huyền Chân tông mấy trăm mấy ngàn năm, tuyệt đối không thể hủy trong tay ngươi."
Lâm Tiêu tùy ý đại trưởng lão chuyện bé xé ra to, chỉ lãnh mặt không nói.
Mạnh Thanh Vân tiến lên trước một bước, đứng trước mặt Lâm Tiêu, cười lạnh nói: “Lâm Tiêu đứng đầu một núi, địa vị cùng trưởng lão chấp pháp đường giống nhau, ngoại trừ không già như ngươi, không biết xấu hổ như ngươi, mọi người tư cách giống nhau, dựa vào một câu của ngươi, muốn dò xét ai liền dò xét, phải chăng hôm nay ta hoài nghi đan điền ngươi có vấn đề, ngươi cũng phải mở rộng ra đan điền để chúng ta chơi đùa một phen?"
Đại trưởng lão nghe vậy, sắc mặt nhất thời khó coi vô cùng, cả giận nói: “Chưởng môn không cần vì loại tiểu nhân này, hủy danh dự trăm năm của Huyền Chân tông!"
Tiêu Tử Diệp tiến lên một bước, đồng thời cười lạnh: “Muốn tra liền đồng thời tra, không tra, hoặc là cút, hoặc là lăn đi chết!"
Mọi người chấp pháp đường nhất thời giận dữ, một đám nhất thời kiếm khí tận trời.
Đám người Mạnh Thanh Vân cười lạnh liên tục, đồng dạng rút ra trường kiếm bên hông, thậm chí cất bước tiến lên trước.
Tình thế lại một lần nữa vô cùng cấp bách, bất quá lúc này động thủ lần nữa, chỉ biết càng thêm nghiêm trọng so với lần trước, thấy đám người Mạnh Thanh Vân thần sắc lãnh lệ, mắt phiếm tơ máu, đám người chấp pháp đường trong lòng cả kinh, nhất thời cảm thấy có chút không tốt.
Thực rõ ràng, đây là tiết tấu muốn trở mặt a!
“Đại trưởng lão, ngươi xem bộ dáng bọn họ cũng biết, Lâm Tiêu này khẳng định đã rơi vào ma đạo, nếu không, với tính tình lấy đại cục làm trọng của Mạnh Thanh Vân, sao ở thời điểm này theo hội trưởng lão chúng ta ầm ĩ?" Tống Thanh Vân thấp giọng nói, mang trên mặt trào phúng và đắc ý.
Đám người đại trưởng lão nghe vậy, ánh mắt đảo quanh giữa Lâm Tiêu cùng Mạnh Thanh Vân, khi nhìn đến quyết tuyệt ở đáy mắt Mạnh Thanh Vân, còn có dáng vẻ lãnh đạm còn khẩn trương của Lâm Tiêu, trong lòng rốt cuộc hạ quyết tâm, quyết định được ăn cả ngã về không —— Lâm Tiêu rơi vào ma đạo, quả thực đả kích phe Mạnh Thanh Vân trực tiếp nhất, vết nhơ có lợi nhất.
Chỉ cần bắt Lâm Tiêu, từ nay về sau, quyền lực Mạnh Thanh Vân ở Huyền Chân tông ít nhất có thể lột bỏ ba phần, chỉ còn lại có hai phần!
“Lâm Tiêu, ngươi rơi vào ma đạo, nguy hại toàn bộ Huyền Chân tông, hiện giờ sự tình đến tình trạng này, ngươi đã không thể chối cãi, hôm nay, không thể thuận theo ngươi! Bây đâu, bắt Lâm Tiêu, tra xét thân thể!" Trong mắt đại trưởng lão lệ quang chợt lóe, quát lên, còn xông tới trước.
Đây là muốn mạnh bạo a, sau khi tra xét, bất kể có hay không, Lâm Tiêu đều không còn có thể diện ở đỉnh Thanh Kính, chớ đừng nói chi là dạy đồ đệ, thậm chí, cũng không có mặt mũi hành tẩu tại Tu Chân giới.
Tra xét thân thể tu sĩ, không khác nào xét thân xử nữ, nếu bị rất nhiều người mạnh mẽ dùng chân khí nhìn như vậy…
Tống Thanh Vân này, quả nhiên là tâm tư quá thâm độc!
Đáy mắt Lâm Tiêu nổi lên tầng tầng lãnh ý, mím môi, mắt phượng đen như mực phát ra thanh lãnh, phảng phất kết sương.
Lâm Thanh Thanh cười lạnh: “Thanh Tiêu chân nhân sợ cái gì? Ngươi không phải là ngồi chính tọa, bất quá là bị nhìn một phen thôi, có gì đặc biệt?"
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó nâng tay lên, một chưởng phong sắc bén bay như tên bắn, bàn tay bộp một cái tát trên mặt vốn sưng tấy kia.
Lâm Thanh Thanh cắn răng từ trên đất bò dậy, trong ánh mắt nhìn Lâm Tiêu ngoại trừ phẫn nộ, chỉ còn lại có hận.
“Là không có gì đặc biệt." Tiêu Nhu đi vài bước tới trước mặt Lâm Thanh Thanh, trên cao nhìn xuống, đáy mắt phảng phất ngọn lửa nhỏ thiêu đốt: “Một khi đã như vậy, ngươi ngược lại thay hắn xem thử trước, nhìn một chút hiệu quả như thế nào, cũng không uổng công Lâm sư đệ hao tâm tổn trí cố sức nuông chiều ngươi mười mấy năm, đem rất nhiều đan dược, vật quý đều cho cẩu ăn!"
“Không được!" Tống Thanh Vân khẽ quát một tiếng, cũng đã chậm.
“Dừng tay!" Một âm thanh khác vang lên, sau đó một thân ảnh dồn dập vọt tới, cũng vẫn chậm.
Một chưởng phong sắc bén bí mật mang theo chân khí, lập tức nhảy vào đan điền Lâm Thanh Thanh, chờ lúc Hiên Viên Triệt và Tống Thanh Vân vọt tới trước mặt nàng, Lâm Thanh Thanh đã kêu thảm một tiếng, tóc tai tán loạn bắt đầu lăn lộn, vừa thống khổ gào khóc, vừa khổ sở cọ đất, lại không có một chút giáo dưỡng và rụt rè.
Tiêu Nhu kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu ra tay trước, vừa tức vừa giận: “Ngươi làm gì vậy?!" Điên rồi phải không? Ngại người bên ngoài hiểu lầm ngươi còn chưa đủ nhiều? Lại nhất định phải bị người trong thiên hạ phỉ nhổ mới bằng lòng?!
Lâm Tiêu mím môi, đáy mắt mang theo vài phần gay gắt: “Bẩn."
Tiêu Nhu lại buồn bực lại đau lòng, nhìn bộ dáng Lâm Tiêu rõ ràng bị ghê tởm, nắm chặt nắm tay, rốt cuộc nhịn không được vọt tới trước mặt của hắn, nhéo mạnh cánh tay hắn một cái.
Tính tình vô liêm sỉ không được tự nhiên, về sau không phải chịu thiệt? Nàng đã sớm cùng đám người Tống Thanh Vân đối đấu, chẳng lẽ hắn thay nàng ra tay, ngăn nàng, có thể làm những tiện nhân đó không ghen ghét nàng? Ấu trĩ!
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, đáy mắt lại hiện lên nhu hòa và đau lòng —— tuy là tính tình ngốc chết, so với trước kia tốt hơn nhiều lắm. Nhưng rất bướng bỉnh, phóng túng, làm sao tốt đây?
“Lâm Tiêu ngươi điên rồi?! Ngươi đối với một tiểu bối hạ độc thủ, không biết là rất đê tiện sao?! Có chuyện gì, ngươi nhằm vào ta!" Tống Thanh Vân ôm Lâm Thanh Thanh rống giận, có tâm giúp nàng thanh lý chân khí dữ dằn trong đan điền, rồi lại không dám xuống tay, e sợ không cẩn thận phế đi nàng.
Hiên Viên Triệt đáy mắt đỏ lên, tức giận giống như vậy: “Lâm sư thúc, ngươi không cần vì ta, liền hạ độc thủ Thanh Thanh như vậy, nàng căn bản cái gì cũng không biết, nhìn đến chân tướng của sự việc chính là ta, ngươi muốn giết ta diệt khẩu, không liên quan Thanh Thanh! Ngươi chỉ nhằm vào ta, mặc dù ngươi giết ta, ta cũng không thay ngươi che giấu, chuyện trên người của ngươi có thi cổ."
Hiên Viên Triệt dừng một chút, lạnh lùng nói: “Ngày đó Triệu Hưng sư thúc chính là phát hiện bí mật này của ngươi, mới bị ngươi diệt khẩu, hơn nữa, Quân Mặc lúc ấy cũng trong cuộc, hắn nhất định thông đồng làm bậy với ngươi, ta tận mắt nhìn thấy, các ngươi…"
Lâm Tiêu thấy Hiên Viên Triệt càng thêm biểu cảm, chậm rãi đưa tay, một chưởng phong tàn nhẫn bay qua, lại là một bàn tay, tát trên mặt Hiên Viên Triệt!
Lâm Tiêu lạnh lùng khẽ động khóe miệng, chậm rãi nói: “Được! Được! Được! Nếu các ngươi bức ta như thế, hôm nay ta liền bạo đan điền, cho các ngươi nhìn rõ!"
Hắn nói xong, khí thế toàn thân nháy mắt tăng vọt.
“Không được!" Đám người Mạnh Thanh Vân thần sắc đại biến, thấy dòng khí quanh thân Lâm Tiêu đột nhiên nghịch lưu thành lốc xoáy, lập tức muốn xông tới, đáng tiếc, căn bản là ngăn không được.
“Các ngươi khinh người quá đáng, được được được! Muốn chết, mọi người cùng chết!" Mạnh Thanh Vân hét lớn một tiếng, lập tức động chân khí toàn thân, đúng là bộ dáng cũng muốn tự bạo.
Tiêu Nhu, Tiêu Tử Diệp thấy thế, một đám lại cũng động theo.
Một đám chấp pháp đường kinh hãi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt đều là bị kẻ điên dọa sợ, một đám hoảng sợ muốn chết, biết vậy chẳng làm.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang dội hư không, ngay sau đó, một uy áp khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nháy mắt đem tất cả chân khí của mọi người áp chế đến không thể nhúc nhích.
“Các ngươi thật cứng đầu, thật đúng là càng làm càng quá đáng! Hừ, một đám như thế, muốn tìm đường chết sao?!"
Lâm Tiêu vẻ mặt đồng quy vu tận, thần sắc dữ tợn, sống không còn gì luyến tiếc, nhưng sâu trong cặp mắt phượng đen như mực kia, cũng là ý cười bình tĩnh quỷ dị, nhuộm dần toàn bộ đồng tử…
Cổ họng Tống Thanh Vân rống lên, tất cả mọi người ngây dại.
Người nào không biết Tống Thanh Vân mặc dù nhiều nữ nhân, nhưng chưa bao giờ lấy vợ, lại càng không cần nói sinh hài tử. Nhưng một vài người lớn tuổi rất nhanh đã nghĩ đến chuyện từng ồn ào huyên náo, nghĩ tới bất hoà giữa chấp pháp đường và sư tôn của Mạnh Thanh Vân, trong bất hoà là tai tiếng.
Đoạt thế nào?
Đoạt, nghĩa là không có sự đồng ý mà lấy, đích thực là cường thủ hào đoạt*.
*dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cướp lấy thứ mình muốn
Nếu là đoạt nữ, như vậy, chân tướng kỳ thật không cần nói cũng biết. Lâm Tiêu, bất quá chỉ có một nữ nhi thôi.
Mọi người không khỏi nghĩ đến mọi thứ phát sinh hôm nay, nghĩ đến Lâm Thanh Thanh và Tống Thanh Vân, nghĩ đến Tống Thanh Vân và Lâm Tiêu, lại nghĩ đến bầu không khí cổ quái giữa Lâm Tiêu và Lâm Thanh Thanh.
Đúng rồi, đúng là như vậy!
Năm đó người Vương Tư Nhã thích là Tống Thanh Vân, người gả lại là Lâm Tiêu, sinh ra nữ nhi không bao lâu, liền ngoài ý muốn chết bất đắc kỳ tử. Bên trong lại còn tồn tại bí mật như vậy!
Mọi người nhìn Tống Thanh Vân, nhìn lại Lâm Tiêu, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Mà Mạnh Thanh Vân cùng Tiêu Nhu, Tiêu Tử Diệp, cũng đã tức giận đến cả người phát run. Bọn họ theo bản năng nhìn Lâm Tiêu, lại chỉ thấy trong mắt phượng đã từng chỉ có ôn hòa sáng sủa kia, giờ phút này ngoại trừ trào phúng và lạnh nhạt, cái gì cũng không có.
Là thật, Tống Thanh Vân nói, là thật.
Nhận thức này làm cho bọn họ chán ghét, bọn họ tự cho là đã hiểu rõ khuất nhục Lâm Tiêu gặp phải, lại cũng không nghĩ ra khuất nhục đến mức này.
“Sư đệ, vì sao không… không nói…" Mạnh Thanh Vân chua xót hỏi, hỏi một nửa chính mình cũng không nói được nữa.
Loại sỉ nhục này, đổi lại là hắn, chỉ sợ là hận không thể đem hết thảy tạo thành bi kịch này hủy đi, làm sao có thể nói với người ngoài?
Tiêu Nhu hốc mắt đỏ lên, lần đầu tiên không biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Tử Diệp ngạc nhiên, sau đó khuôn mặt tuấn tú đen đến rối tinh rối mù. Tiêu Tử Diệp nhìn Tống Thanh Vân, lại nhìn Lâm Tiêu, quả thực nghiến răng nghiến lợi —— kiêu ngạo cuồng vọng đâu, ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa đâu? Tại sao để người khi dễ thành dạng này?! Tên ngu xuẩn này!
Lâm Tiêu thản nhiên đảo mắt qua một cái, đã nhìn rõ mồn một tâm tư của mọi người. Hắn nhìn bộ dáng Mạnh Thanh Vân bên này thấy hắn bị người sỉ nhục, muốn an ủi không biết an ủi thế nào, trong mắt hắn có vui vẻ nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất.
Về phần Tống Thanh Vân bên kia, dĩ nhiên muốn đem hết thảy trách nhiệm vu cho Lâm Tiêu. Chẳng qua là…
“Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy!" Một tiếng kêu sắc bén đánh vỡ tất cả yên lặng, ngay sau đó, một thân ảnh hốt hoảng vọt ra, vọt tới giữa Tống Thanh Vân và Lâm Tiêu.
Là Lâm Thanh Thanh.
Trong lòng Tống Thanh Vân lộp bộp một tiếng, trên mặt nhanh chóng bày ra một bộ dáng từ ái cùng đau lòng, gấp giọng nói: “Thanh Thanh sao con ra đây? Thương tích của con chưa khỏi, không nên chạy loạn …"
“Ngươi câm miệng!" Lâm Thanh Thanh hét lớn một tiếng, hung hăng đẩy Tống Thanh Vân, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Tiêu, ánh mắt xinh đẹp mang theo hèn nhát và điên cuồng: “Phụ thân, ngài nói, hắn nói chính là giả, đúng không?! Ta chính là nữ nhi của ngài, đúng không?!"
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, mặt cười tái nhợt, thần sắc gần như sụp đổ.
Lâm Tiêu chỉ thản nhiên nhìn nàng, không trả lời câu hòi của nàng, chỉ nhẹ nhàng phát ra một tiếng cười: “Ha ha." Hắn cười, trên mặt lại không có một chút buồn cười.
Lâm Thanh Thanh chỉ cảm thấy máu cả người đều đông lại, nàng hoảng sợ, phẫn nộ, sợ hãi, sau đó hóa thành vặn vẹo.
Nàng là nữ nhi cao quý của phong chủ, cũng không phải con riêng của nam nhân kia! Phụ thân của nàng vẫn luôn rất thương yêu nàng, không phải sao? Luôn luôn là như vậy, nàng muốn cái gì, hắn liền cho cái đó, không phải sao?
Chỉ, chỉ ngoại trừ lần này.
Trong lòng Lâm Thanh Thanh như bị một tia chớp xẹt qua, nàng không thể tin mà cắn môi, kích động vọt tới trước mặt Lâm Tiêu, run rẩy nắm lấy ống tay áo Lâm Tiêu: “Phụ thân, ngài, ngài đừng không nhận ta! Ta là nữ nhi của ngài, ta là nữ nhi phụ thân thương yêu nhất a!"
Nàng khát vọng Lâm Tiêu gõ đầu nàng, nàng khát vọng được hắn tán thành. Dù hôm nay nàng bị đánh đó? Nhưng dù là oán hận trong lòng, vẫn là phụ thân nàng kính trọng mười mấy năm, là người nàng từ nhỏ đến lớn đều nhận định, hâm mộ nhất!
Nàng lúc này thoạt nhìn thật đáng thương, giống như tiểu thú sắp bị vứt bỏ, run lẩy bẩy.
Lâm Tiêu cúi đầu nhìn bộ dáng nàng, đáy mắt có vẻ thống khổ đen sẫm chợt lóe rồi biến mất, cuối cùng chỉ hóa thành hoàn toàn đạm mạc và lạnh như băng, hắn nói: “Được, chỉ cần ngươi đồng ý nghe lời của ta, ta về sau vẫn đối tốt với ngươi."
Trong mắt Lâm Thanh Thanh phát ra ánh sáng kinh hỉ, nàng vui sướng gật đầu, bàn tay lau nước mắt trên mặt, vừa khóc vừa cười, vô cùng vui mừng: “Được được được, ta nghe phụ thân, ta đều nghe phụ thân, về sau, về sau ta không bao giờ không nghe lời, chỉ cần phụ thân còn cần ta, còn tốt với ta!"
Tống Thanh Vân đứng nhìn một bên, chỉ cảm thấy trên trời cao dường như có một bàn tay khổng lồ hung hăng tát trên mặt hắn. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, nữ nhân luôn kêu mình “Tống thúc thúc", quấn lấy mình, thế nhưng đối với Lâm Tiêu lộ ra vẻ mặt lấy lòng như vậy, vậy, mấy năm nay hắn đối tốt với nàng, coi là gì?
Lâm Tiêu như không nhìn thấy khó chịu và phẫn nộ của Tống Thanh Vân, chỉ cúi đầu nhìn Lâm Thanh Thanh, dùng ngữ khí thiếu nghiêm túc, từng chữ không ngừng nói: “Được, như vậy, từ hôm nay trở đi, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đỉnh Thanh Kính, không cho gặp Tống Thanh Vân, không cho gặp Hiên Viên Triệt, về sau ngoại trừ lời của ta, ai cũng không được nghe."
“Không!" Lâm Thanh Thanh thần sắc cứng đờ, nàng không thể tin mà nhìn Lâm Tiêu, vui mừng và huyết sắc trên mặt đồng thời thoái lui: “Vì sao?"
Nàng lớn tiếng hỏi, trong âm thanh mang theo chất vấn. Vì sao phải như vậy? Vì sao biết rõ nàng thích Hiên Viên, biết rõ Tống thúc thúc tốt với nàng, còn muốn nàng chặt đứt liên hệ này? Nàng là nữ nhi của hắn, không phải là sủng vật hắn nuôi, vì sao muốn đem nàng quyển dưỡng?
“Ngươi không muốn làm nữ nhi của ta sao? Ta đối với ngươi không tốt sao?" Lâm Tiêu nhẹ giọng hỏi, con ngươi thanh lãnh kia nhìn thẳng nàng, không có bất luận cảm xúc gì.
Hắn chỉ biết nàng sẽ cự tuyệt. Quả nhiên, cho tới bây giờ nàng cũng không bao giở tùy ý người nào, làm hắn thất vọng.
“Ta muốn, ta đương nhiên muốn! Nhưng phụ thân, đó là Hiên Viên a, ta…" Lâm Thanh Thanh nhịn không được muốn biện giải vài câu, nhưng Lâm Tiêu lại không chút do dự rút ra ống tay áo từ bàn tay nàng.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, mỗi một chữ, đều lãnh đến làm cho cả người nàng run lên, hắn nói: “Cho nên, ngươi không muốn ta tốt, không muốn ta đối tốt với ngươi. Như vậy, cút đi."
Lâm Thanh Thanh nhìn khóe miệng nhếch lên kia, nhìn nụ cười cứng ngắc xa lạ kia, chỉ cảm thấy lãnh ý ập vào lòng. Người này, không phải phụ thân của nàng, không phải là phụ thân yêu thương của nàng!
Con ngươi nàng dần dần đỏ, đem hết thảy phủ định, nàng hận, hận Tống Thanh Vân đem chuyện như vậy nói ra, hận Lâm Tiêu không nhớ tình cũ.
Nàng hung hăng đẩy Lâm Tiêu một cái, cười lạnh, như điên mà hô to: “Ngươi căn bản là giận cá chém thớt! Chuyện của các ngươi, đâu có liên quan tới ta? Là ngươi giữ không xong thê tử của mình, là ngươi vô dụng nàng mới coi trọng những nam nhân khác, là ngươi rất ngu ngốc, mới không biết ta không phải nữ nhi của ngươi!
Ngươi dựa vào cái gì trách ta? Dựa vào cái gì phải chơi ta như vậy?! Ngươi căn bản không muốn cho ta cơ hội, ngươi chỉ muốn xem ta như cẩu xin xỏ ngươi, kéo dài hơi tàn, có phải hay không?! Ta biết, ta biết!
Ngươi căn bản không phải vì Hiên Viên mới đánh ta, ngươi chính là thấy Tống thúc thúc, ngươi muốn trả thù hắn, cho nên mới đánh ta! Đúng không? Họ Lâm, sao ngươi yếu đuối như vậy, vô dụng như vậy? Ngươi có bản lĩnh, sao không hướng Tống thúc thúc phát hỏa, chỉ biết hãm hại ta, dùng hỏa long mộc để đối phó ta?! Ngươi không biết xấu hổ, ngươi chính là kẻ nhát gan!"
Nàng nghẹn ngào, thương tâm, cũng tuyệt vọng.
Nguyên lai nàng chính là một đứa con riêng thân phận dơ bẩn, nguyên lai mười mấy năm nàng được thương đều là giả, nguyên lai nàng chính là công cụ để Lâm Tiêu và Tống Thanh Vân đối nghịch, hiện tại không dùng đến, trở mặt, hai người kia liền mặc kệ thanh danh nàng.
Nàng vô tội biết bao?! Cũng không phải nàng sai!
“Bốp!"
Một bạt tai vang dội hung hăng tát trên mặt Lâm Thanh Thanh.
Tiếng khóc Lâm Thanh Thanh đột nhiên đình trệ, bưng mặt, không thể tin mà ngẩng đầu, đối diện Tiêu Nhu không lộ biểu cảm gì. Ánh mắt ôn nhu kia, đã từng có bao nhiêu thương tiếc, hiện tại liền có bấy nhiêu chán ghét cùng phẫn nộ.
“Tiêu cô cô…" Nàng nhịn không được khóc lớn: “Ngay cả ngươi cũng khi dễ ta!"
Tiêu Nhu vừa mới chạy về lộ ra một nụ cười trào phúng, châm chọc: “Khi dễ? Ngươi cũng xứng! Cẩu đông tây, không hổ là giống của Tống Thanh Vân, quả nhiên giống nhau như đúc, đều là bạch nhãn lang* dưỡng bất thục**! Lâm sư đệ mấy năm nay đối với ngươi như vậy, trong lòng ngươi rõ ràng, hiện giờ vì một nam nhân lại nói ra lời như thế, lương tâm ngươi bị cẩu ăn?!"
*bạch nhãn lang: chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
**dưỡng bất thục: mình đối với một người rất tốt, hắn lại xa cách đối với mình
“Ta làm sao?! Các ngươi làm thế nào cũng phải sỉ nhục ta?! Hắn hôm nay đánh ta thế nào các ngươi không nhìn thấy sao? Hắn biết rõ ta không thể rời đi Hiên Viên, vì sao muốn dùng việc này viện cớ bức ta?! Các ngươi đều là một giuộc, ngươi tự nhiên hướng về hắn! Ta biết, hừ, ngươi chính là ghen tị nương ta, ngươi chính là muốn cùng họ Lâm kết thành đạo lữ, đáng tiếc hắn chướng mắt ngươi, cho dù nương ta ghét hắn, hắn cũng phí công ưng thuận huyết thề trước khi nương chết, tuyệt đối sẽ không lấy bất kỳ nữ tu nào nữa! Ngươi hết hy vọng đi!" Lâm Thanh Thanh nói.
Tiêu Nhu sắc mặt đột nhiên biến đổi, thời điểm nhìn về phía Lâm Tiêu, tròng mắt đều đỏ: “Ngươi lại vì tiện nhân ưng thuận loại huyết thề này?!"
Mạnh Thanh Vân cũng sắc mặt khó coi: “Sư đệ?"
Tiêu Tử Diệp trừng mắt: “Ngươi điên rồi?!"
Lâm Tiêu nhíu mày nghĩ, trong đầu mơ hồ nhớ lại, hình như có việc như vậy. Lúc ấy Vương Tư Nhã gần chết, đầy lo lắng sợ nữ nhi có mẹ kế, khóc lóc một hơi, năm đó nguyên thân yếu lòng, tại chỗ liền lập huyết thề, nói tuyệt đối sẽ không tìm mẹ kế cho Lâm Thanh Thanh, cả đời này hắn chỉ có nàng là nữ nhân.
Hiện tại ngẫm lại, nữ nhân kia chỉ sợ là lo lắng hắn tìm một người, Tống Thanh Vân liền không đoạt được đỉnh Thanh Kính đi.
Bất quá, cho dù là huyết thề không thể giải, lại có gì quan trọng? Hắn tới nơi này cũng không phải vì cưới vợ sinh con, đời trước hiểu biết nữ nhân là đủ, hiện giờ hắn có đồ đệ ngốc, còn kết hôn gì? Sinh con gì? Người phụng dưỡng trước lúc lâm chung đều ổn thỏa.
“Không sao…" Hắn nghĩ đến đây, liền quay đầu nhìn về phía Mạnh Thanh Vân và Tiêu Nhu, Tiêu Tử Diệp, chỉ nghĩ ba người không cần lo lắng như thế, nhưng mà…
Tiêu Tử Diệp vẫn vẻ mặt “Ngươi sao ngốc như vậy", mà Tiêu Nhu và Mạnh Thanh Vân sau khi liếc nhau nét mặt không biết làm thế nào rồi lại hết sức hưng phấn là cái quỷ gì?!
Hắn chợt không muốn cùng hai người này nói đã xảy ra chuyện gì?
“Ngươi vì sao không trả lời ta? Ngươi nói cho ta biết, hôm nay trừng phạt ta, chính là vì trút giận, đúng không? Chính là vì để Tống thúc thúc sinh khí, đúng không?" Lâm Thanh Thanh vội hỏi, một đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
Nàng muốn nghe đáp án phủ nhận, cho dù là bị quở trách, thậm chí bị đánh? Người này, đã từng là tín ngưỡng của nàng, không có nữ nhi nào không sùng kính phụ thân mình…
Nhưng Lâm Tiêu lại chỉ nhẹ nhàng liếc nàng một cái, ánh mắt kia, giống như nhìn một tảng đá hoặc một con kiến —— hắn thật sự không quan tâm nàng, cho nên cả một tia cảm xúc cũng lười dâng tặng.
“Ngươi vì cái gì không nói lời nào?! Ngươi sợ?!" Lâm Thanh Thanh hét ầm lên.
Lâm Tiêu nhíu mày, rốt cuộc nhìn nàng một cái: “Ngươi cùng mẫu thân ngươi một dạng."
Lâm Thanh Thanh ngẩn ngơ, muốn hỏi rõ ràng, Lâm Tiêu cũng đã không để ý tới nàng, hắn lập tức đối mặt Tống Thanh Vân, ngôn ngữ doạ người: “Cút, hoặc là lăn đi chết, ngươi chọn cái gì?"
Tống Thanh Vân sắc mặt xanh mét nhìn Lâm Tiêu, Tống Thanh Vân chẳng thể ngờ Lâm Tiêu lại không bị đả kích, rõ ràng, trước kia phàm là hắn nói tới Vương Tư Nhã, người này liền giống như điên cuồng.
“Ta chọn tiến hành kiểm tra ngươi, ta chọn đem bộ mặt hắc ám của ngươi vạch trần, để tất cả mọi người biết Lâm Tiêu ngươi, đã sa đọa ma đạo!" Tống Thanh Vân cắn răng nói.
Lâm Tiêu trong lòng cười lạnh, thần sắc trên mặt lạnh hơn: “Ngươi muốn kiểm tra thế nào?"
Tống Thanh Vân cuối cùng tìm được cảm giác đắc ý, nhe răng cười nói: “Đương nhiên là kiểm tra thần hồn của ngươi, sưu đan điền của ngươi…!"
Bốp!
Lời còn chưa nói hết, đã bị một bàn tay trắng thuần từ trên trời giáng xuống tát vào mặt.
“Mẹ nó Lâm Tiêu ngươi điên rồi? Chó cùng rứt giậu?" Tống Thanh Vân bụm mặt, đáy mắt hung ác nham hiểm.
Lâm Tiêu cười lạnh: “Ngươi muốn ta rộng mở đan điền cho ngươi đi dạo một vòng?" Cả người hắn mang theo thái độ “Lưu manh ngươi mơ tưởng", làm sắc mặt Tống Thanh Vân một trận đen một trận trắng, lúc này mới nhớ tới, loại phương pháp này quá mức sỉ nhục người, cũng quá nguy hiểm.
Mặc dù là phụ tử thân sinh, cũng không nhất định có thể để đối phương dò xét đan điền của mình, hai người bọn họ có đại thù, sát thê đoạt nữ đây, hiện tại nói cái này, nói không phải quan báo tư thù* cũng không có ai tin.
*lợi dụng việc công để trả thù cá nhân
Tống Thanh Vân sắc mặt xanh đen, cảm thấy mình tự đào một cái hố to —— tiết lộ thân thế Lâm Thanh Thanh để sỉ nhục Lâm Tiêu, không ngờ cẩu đông tây này da mặt dày như tường thành, ngược lại làm Lâm Thanh Thanh trở mặt với mình. Hơn nữa, chuyện nếu là thật, việc Tống Thanh Vân tính toán nhân cơ hội hủy đan điền của Lâm Tiêu, hiển nhiên không có khả năng.
Quả nhiên là, chính mình đào hố to.
Đại trưởng lão bất mãn nhìn Tống Thanh Vân, lạnh lùng nói: “Lâm Tiêu, hôm nay ngươi đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý, cũng phải đồng ý. Huyền Chân tông mấy trăm mấy ngàn năm, tuyệt đối không thể hủy trong tay ngươi."
Lâm Tiêu tùy ý đại trưởng lão chuyện bé xé ra to, chỉ lãnh mặt không nói.
Mạnh Thanh Vân tiến lên trước một bước, đứng trước mặt Lâm Tiêu, cười lạnh nói: “Lâm Tiêu đứng đầu một núi, địa vị cùng trưởng lão chấp pháp đường giống nhau, ngoại trừ không già như ngươi, không biết xấu hổ như ngươi, mọi người tư cách giống nhau, dựa vào một câu của ngươi, muốn dò xét ai liền dò xét, phải chăng hôm nay ta hoài nghi đan điền ngươi có vấn đề, ngươi cũng phải mở rộng ra đan điền để chúng ta chơi đùa một phen?"
Đại trưởng lão nghe vậy, sắc mặt nhất thời khó coi vô cùng, cả giận nói: “Chưởng môn không cần vì loại tiểu nhân này, hủy danh dự trăm năm của Huyền Chân tông!"
Tiêu Tử Diệp tiến lên một bước, đồng thời cười lạnh: “Muốn tra liền đồng thời tra, không tra, hoặc là cút, hoặc là lăn đi chết!"
Mọi người chấp pháp đường nhất thời giận dữ, một đám nhất thời kiếm khí tận trời.
Đám người Mạnh Thanh Vân cười lạnh liên tục, đồng dạng rút ra trường kiếm bên hông, thậm chí cất bước tiến lên trước.
Tình thế lại một lần nữa vô cùng cấp bách, bất quá lúc này động thủ lần nữa, chỉ biết càng thêm nghiêm trọng so với lần trước, thấy đám người Mạnh Thanh Vân thần sắc lãnh lệ, mắt phiếm tơ máu, đám người chấp pháp đường trong lòng cả kinh, nhất thời cảm thấy có chút không tốt.
Thực rõ ràng, đây là tiết tấu muốn trở mặt a!
“Đại trưởng lão, ngươi xem bộ dáng bọn họ cũng biết, Lâm Tiêu này khẳng định đã rơi vào ma đạo, nếu không, với tính tình lấy đại cục làm trọng của Mạnh Thanh Vân, sao ở thời điểm này theo hội trưởng lão chúng ta ầm ĩ?" Tống Thanh Vân thấp giọng nói, mang trên mặt trào phúng và đắc ý.
Đám người đại trưởng lão nghe vậy, ánh mắt đảo quanh giữa Lâm Tiêu cùng Mạnh Thanh Vân, khi nhìn đến quyết tuyệt ở đáy mắt Mạnh Thanh Vân, còn có dáng vẻ lãnh đạm còn khẩn trương của Lâm Tiêu, trong lòng rốt cuộc hạ quyết tâm, quyết định được ăn cả ngã về không —— Lâm Tiêu rơi vào ma đạo, quả thực đả kích phe Mạnh Thanh Vân trực tiếp nhất, vết nhơ có lợi nhất.
Chỉ cần bắt Lâm Tiêu, từ nay về sau, quyền lực Mạnh Thanh Vân ở Huyền Chân tông ít nhất có thể lột bỏ ba phần, chỉ còn lại có hai phần!
“Lâm Tiêu, ngươi rơi vào ma đạo, nguy hại toàn bộ Huyền Chân tông, hiện giờ sự tình đến tình trạng này, ngươi đã không thể chối cãi, hôm nay, không thể thuận theo ngươi! Bây đâu, bắt Lâm Tiêu, tra xét thân thể!" Trong mắt đại trưởng lão lệ quang chợt lóe, quát lên, còn xông tới trước.
Đây là muốn mạnh bạo a, sau khi tra xét, bất kể có hay không, Lâm Tiêu đều không còn có thể diện ở đỉnh Thanh Kính, chớ đừng nói chi là dạy đồ đệ, thậm chí, cũng không có mặt mũi hành tẩu tại Tu Chân giới.
Tra xét thân thể tu sĩ, không khác nào xét thân xử nữ, nếu bị rất nhiều người mạnh mẽ dùng chân khí nhìn như vậy…
Tống Thanh Vân này, quả nhiên là tâm tư quá thâm độc!
Đáy mắt Lâm Tiêu nổi lên tầng tầng lãnh ý, mím môi, mắt phượng đen như mực phát ra thanh lãnh, phảng phất kết sương.
Lâm Thanh Thanh cười lạnh: “Thanh Tiêu chân nhân sợ cái gì? Ngươi không phải là ngồi chính tọa, bất quá là bị nhìn một phen thôi, có gì đặc biệt?"
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó nâng tay lên, một chưởng phong sắc bén bay như tên bắn, bàn tay bộp một cái tát trên mặt vốn sưng tấy kia.
Lâm Thanh Thanh cắn răng từ trên đất bò dậy, trong ánh mắt nhìn Lâm Tiêu ngoại trừ phẫn nộ, chỉ còn lại có hận.
“Là không có gì đặc biệt." Tiêu Nhu đi vài bước tới trước mặt Lâm Thanh Thanh, trên cao nhìn xuống, đáy mắt phảng phất ngọn lửa nhỏ thiêu đốt: “Một khi đã như vậy, ngươi ngược lại thay hắn xem thử trước, nhìn một chút hiệu quả như thế nào, cũng không uổng công Lâm sư đệ hao tâm tổn trí cố sức nuông chiều ngươi mười mấy năm, đem rất nhiều đan dược, vật quý đều cho cẩu ăn!"
“Không được!" Tống Thanh Vân khẽ quát một tiếng, cũng đã chậm.
“Dừng tay!" Một âm thanh khác vang lên, sau đó một thân ảnh dồn dập vọt tới, cũng vẫn chậm.
Một chưởng phong sắc bén bí mật mang theo chân khí, lập tức nhảy vào đan điền Lâm Thanh Thanh, chờ lúc Hiên Viên Triệt và Tống Thanh Vân vọt tới trước mặt nàng, Lâm Thanh Thanh đã kêu thảm một tiếng, tóc tai tán loạn bắt đầu lăn lộn, vừa thống khổ gào khóc, vừa khổ sở cọ đất, lại không có một chút giáo dưỡng và rụt rè.
Tiêu Nhu kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu ra tay trước, vừa tức vừa giận: “Ngươi làm gì vậy?!" Điên rồi phải không? Ngại người bên ngoài hiểu lầm ngươi còn chưa đủ nhiều? Lại nhất định phải bị người trong thiên hạ phỉ nhổ mới bằng lòng?!
Lâm Tiêu mím môi, đáy mắt mang theo vài phần gay gắt: “Bẩn."
Tiêu Nhu lại buồn bực lại đau lòng, nhìn bộ dáng Lâm Tiêu rõ ràng bị ghê tởm, nắm chặt nắm tay, rốt cuộc nhịn không được vọt tới trước mặt của hắn, nhéo mạnh cánh tay hắn một cái.
Tính tình vô liêm sỉ không được tự nhiên, về sau không phải chịu thiệt? Nàng đã sớm cùng đám người Tống Thanh Vân đối đấu, chẳng lẽ hắn thay nàng ra tay, ngăn nàng, có thể làm những tiện nhân đó không ghen ghét nàng? Ấu trĩ!
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, đáy mắt lại hiện lên nhu hòa và đau lòng —— tuy là tính tình ngốc chết, so với trước kia tốt hơn nhiều lắm. Nhưng rất bướng bỉnh, phóng túng, làm sao tốt đây?
“Lâm Tiêu ngươi điên rồi?! Ngươi đối với một tiểu bối hạ độc thủ, không biết là rất đê tiện sao?! Có chuyện gì, ngươi nhằm vào ta!" Tống Thanh Vân ôm Lâm Thanh Thanh rống giận, có tâm giúp nàng thanh lý chân khí dữ dằn trong đan điền, rồi lại không dám xuống tay, e sợ không cẩn thận phế đi nàng.
Hiên Viên Triệt đáy mắt đỏ lên, tức giận giống như vậy: “Lâm sư thúc, ngươi không cần vì ta, liền hạ độc thủ Thanh Thanh như vậy, nàng căn bản cái gì cũng không biết, nhìn đến chân tướng của sự việc chính là ta, ngươi muốn giết ta diệt khẩu, không liên quan Thanh Thanh! Ngươi chỉ nhằm vào ta, mặc dù ngươi giết ta, ta cũng không thay ngươi che giấu, chuyện trên người của ngươi có thi cổ."
Hiên Viên Triệt dừng một chút, lạnh lùng nói: “Ngày đó Triệu Hưng sư thúc chính là phát hiện bí mật này của ngươi, mới bị ngươi diệt khẩu, hơn nữa, Quân Mặc lúc ấy cũng trong cuộc, hắn nhất định thông đồng làm bậy với ngươi, ta tận mắt nhìn thấy, các ngươi…"
Lâm Tiêu thấy Hiên Viên Triệt càng thêm biểu cảm, chậm rãi đưa tay, một chưởng phong tàn nhẫn bay qua, lại là một bàn tay, tát trên mặt Hiên Viên Triệt!
Lâm Tiêu lạnh lùng khẽ động khóe miệng, chậm rãi nói: “Được! Được! Được! Nếu các ngươi bức ta như thế, hôm nay ta liền bạo đan điền, cho các ngươi nhìn rõ!"
Hắn nói xong, khí thế toàn thân nháy mắt tăng vọt.
“Không được!" Đám người Mạnh Thanh Vân thần sắc đại biến, thấy dòng khí quanh thân Lâm Tiêu đột nhiên nghịch lưu thành lốc xoáy, lập tức muốn xông tới, đáng tiếc, căn bản là ngăn không được.
“Các ngươi khinh người quá đáng, được được được! Muốn chết, mọi người cùng chết!" Mạnh Thanh Vân hét lớn một tiếng, lập tức động chân khí toàn thân, đúng là bộ dáng cũng muốn tự bạo.
Tiêu Nhu, Tiêu Tử Diệp thấy thế, một đám lại cũng động theo.
Một đám chấp pháp đường kinh hãi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt đều là bị kẻ điên dọa sợ, một đám hoảng sợ muốn chết, biết vậy chẳng làm.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang dội hư không, ngay sau đó, một uy áp khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nháy mắt đem tất cả chân khí của mọi người áp chế đến không thể nhúc nhích.
“Các ngươi thật cứng đầu, thật đúng là càng làm càng quá đáng! Hừ, một đám như thế, muốn tìm đường chết sao?!"
Lâm Tiêu vẻ mặt đồng quy vu tận, thần sắc dữ tợn, sống không còn gì luyến tiếc, nhưng sâu trong cặp mắt phượng đen như mực kia, cũng là ý cười bình tĩnh quỷ dị, nhuộm dần toàn bộ đồng tử…
Tác giả :
Mộc Tử Mặc Bạch