Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ
Chương 42: Sư đệ lại đánh vào mặt hắn một lần (trung)
Đối với vẻ mặt cầu người làm mất mặt của Tống Thanh Vân, Lâm Tiêu luôn vui lòng cho hắn điều hắn muốn.
Sau khi tỏ ý bảo Mạnh Thanh Vân và Tiêu Nhu không cần hành động thiếu suy nghĩ, Lâm Tiêu thần sắc thản nhiên nhìn về phía Tống Thanh Vân, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh giương lên, thành công kích động Tống Thanh Vân dâng lên nhiệt huyết.
Tống Thanh Vân nói: “Ngươi tới." Hai chữ vừa nói ra, một khí tức nguyên anh điên phong* liền đập vào mặt.
*cao nhất
Tống Thanh Vân nháy mắt cứng lại, hắn nhìn Lâm Tiêu, mặt hoàn toàn xanh mét. Nghĩ đến hắn đã từng cười nhạo Lâm Tiêu bị giam trong thời kỳ kim đan mười mấy năm không thay đổi, nghĩ đến hắn vẫn luôn vì chuyện mình tự tay tạo ra tâm ma cho Lâm Tiêu mà đắc ý dào dạt, giờ phút này, hắn cảm thấy mặt mình cũng nhanh bị uy áp khủng bố này đánh sưng lên.
Hắn đã lên nguyên anh lâu rồi, lâu đến mức ngồi xổm trong hố nguyên anh sơ kỳ, cũng nhanh quên còn có chuyện thăng cấp này.
Hắn đánh không lại Lâm Tiêu, câu mới nói “Đại diện cho chính đạo tiêu diệt ngươi" kia, quả thực chính là tự chui đầu vào rọ.
Lâm Tiêu cũng không buông tha hắn, chẳng những không vì Tống Thanh Vân lùi bước mà kiến hảo tựu thu*, ngược lại bước lên một bước, khẽ nhếch cằm: “Ngươi tới a."
*thấy được rồi thì thu tay
Tống Thanh Vân tức giận đến phát run, cước bộ đột nhiên dừng lại, nghe Tiêu Nhu giả vờ cao giọng cười nhạo, nét mặt già nua đỏ bừng, nhịn không được cãi chày cãi cối: “Ta không động thủ cùng yêu nhân ma đạo này, Lâm Tiêu, ngươi rơi vào ma đạo, dù ta không động ngươi, cũng có người trừng trị ngươi."
“Ôi ha ha ha, trách không được Tống sư đệ rõ ràng nhiều nữ nhân như vậy, nhưng một cái trứng cũng không sinh nổi, nguyên lai đúng là như vậy." Tiêu Nhu nở nụ cười ha ha, thanh tú, bộ dáng như nữ lưu manh trực tiếp để cho chúng đệ tử nhìn.
Tống Thanh Vân ngay từ đầu không kịp phản ứng, theo bản năng hỏi một câu: “Có ý gì?"
“Ngu xuẩn." Lâm Tiêu xem thường nhướn mày một cái: “Vậy chứng tỏ ngươi không phải người."
“Phốc ha ha…"
Có người nhịn không được bật cười, sau đó giống như nhấc lên một cơn sóng lớn, không ít người đều cười theo. Tống Thanh Vân sau lưng nhịn không được, lại đừng nói chi là mọi người ở đỉnh Thanh Kính cực kỳ chán ghét bọn hắn, quả thực sợ cười không đủ, thậm chí có mấy người cười đến chói tai.
Sắc mặt Tống Thanh Vân tái xanh, xanh đến tím bầm, sau đó rốt cuộc không kiềm chế được quát to một tiếng, hướng về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ tới thật đúng lúc, coi như không cô phụ hắn nói nhiều như vậy kích thích Tống Thanh Vân.
Hai người nháy mắt liền đánh vào cùng lúc, trong tay Lâm Tiêu một thanh kiếm sắc bén, bàn tay Tống Thanh Vân một thanh đao rồng cuộn quanh, hai người đi lên đao kiếm chạm vào nhau, cùng chém xuống.
Đại trưởng lão của hội trưởng lão nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu “Phế vật", đang muốn tiến lên, lại bị Mạnh Thanh Vân ngăn lại, cười lạnh nói: “Hội trưởng lão nhiều lần tìm kiếm, chắc xem Mạnh Thanh Vân ta là người chết, một khi đã như vậy, không ngại để đại trưởng lão nhìn một chút bổn tọa “Trút giận" thế nào!"
Mạnh Thanh Vân nói xong, liền một kiếm phủ đầu.
Đại trưởng lão chật vật trốn tránh, váy dài tiên khí phiêu phiêu cũng bị cắt thành mảnh vụn, thoạt nhìn chật vật không thôi.
“Ngươi điên rồi?!" Đại trưởng lão kêu to.
Nhưng mà trả lời hắn, cũng là chiêu thức càng thêm tàn nhẫn của Mạnh Thanh Vân, vả lại, chiêu chiêu đều đánh về phía mặt già của hắn.
Tiêu Nhu ôn nhu cười một tiếng, liếc Tiêu Tử Diệp vội vàng tới một cái, cười hì hì nói: “Tiểu Diệp Tử rốt cuộc đến, không đến nữa, Lâm sư đệ cũng bị người khi dễ chết."
Tiêu Tử Diệp nghe vậy hừ lạnh một tiếng, đáy mắt mang theo vài phần coi thường: “Hắn ngốc như vậy, bị đánh là đáng." Tuy rằng nói như thế, động tác rút kiếm so với Tiêu Nhu còn nhanh hơn mấy phần: “Nhưng cũng không có nghĩa, các ngươi có thể khi dễ ngụy quân tử này!"
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Tử Diệp cũng vọt vào trận chiến.
Phong chủ của mấy ngọn núi khác còn không kịp phản ứng, cũng đã chẳng biết tại sao bị cuốn vào loạn chiến, mà Tiêu Nhu thì cúi đầu nhìn một tờ giấy hé ra trong tay, nhìn thoáng qua Lâm Tiêu bên kia đang áp chế Tống Thanh Vân, sau khi thoáng do dự, vẫn xoay người chạy đi.
Khi nàng cưỡi kiếm mà đi, thời điểm sắp vọt tới một ngọn núi, khoan thai kéo ra ít tóc, dùng kiếm khí cắt qua vài mảnh quần áo, méo miệng, khóc hướng đi vào: “Ô ô ô, lão tổ tông, những tên vương bát đản của chấp pháp đường đó điên rồi, bọn họ khinh chúng con là oa nhi đáng thương không có sư tôn, ngay cả đỉnh Thanh Kính của tiểu sư đệ cũng bị đánh bại…"
…
Không ai phát hiện Tiêu Nhu đã lặng yên biến mất, ngược lại Tống Thanh Vân mơ hồ nhìn thấy một mảnh góc áo của Tiêu Nhu bay đi, đáng tiếc hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một cái đế giày càng lúc càng lớn, sau đó phịch một tiếng đá vào mặt hắn.
Tê!
Tống Thanh Vân hít một hơi lãnh khí, tránh không kịp, nhất thời bị một cước đá vào khớp, xương cốt cả người đều phát ra tiếng gãy răng rắc.
“Ngươi, ngươi cẩu đông tây này!" Tống Thanh Vân khàn giọng quát chói tai, lại phút chốc vẻ mặt đại biến.
Lâm Tiêu thần sắc lãnh lệ từ không trung nhảy xuống, đưa tay, hung hăng oanh trên bụng hắn. Nơi không có người nhìn đến, một tia chớp tử sắc theo nắm tay Lâm Tiêu nhảy vào đan điền Tống Thanh Vân.
Sắc mặt Tống Thanh Vân đại biến, vội vàng lui mình muốn chạy trốn, Lâm Tiêu làm sao có thể cho hắn cơ hội này? Lâm Tiêu tiến lên một bước, một tay giữ cổ Tống Thanh Vân, một tay khác không chút lưu tình lại đánh một quyền.
Bịch!
Bịch!
Bịch bịch bịch…
Một quyền lại một quyền, ngoại trừ hồ quang thật nhỏ mỗi một lần chuyển vào sợi tóc, hắn không sử dụng bất luận chân khí gì, chỉ dựa vào nắm đấm, quyền quyền đánh xuống.
Mọi người vốn còn đang hỗn chiến không biết ngừng lại lúc nào, nhìn cảnh tượng hung tàn bên này, một đám nhịn không được co rút đồng tử.
Tiên sư bạch y trắng hơn tuyết, phàm nhân thân hình chật vật.
Lâm Tiêu mặt như ngọc, dáng dấp như tiên, nhưng mỗi một quyền đi xuống, lại luôn có thể đánh đến Tống Thanh Vân miệng đầy máu. Nhưng máu tươi đầm đìa kia cũng không mảy may văng đến trên người Lâm Tiêu, thời điểm huyết châu đụng tới Lâm Tiêu, đã bị chân khí vô hình làm văng ra, nhưng bọn họ nhìn lại như là máu tươi cũng không muốn lây dính người này.
Trắng đến tận cùng, chính là đen.
“Lâm Tiêu ngươi điên rồi?! Ngươi đây là muốn giết người diệt khẩu?!" Đại trưởng lão phẫn nộ quát, muốn tiến lên, lại bị Mạnh Thanh Vân lãnh mặt ngăn cản.
Tất cả mọi người vô cùng phẫn nộ, nhưng nhìn đám người sắc mặt đông lạnh cố chấp phía sau Mạnh Thanh Vân, chung quy không muốn trở lại một cuộc hỗn chiến không có ý nghĩa —— Lâm Tiêu một ma đầu, Quân Mặc một tiểu tử, dù thế nào cũng không cần nhiều người bọn họ hy sinh đi?
Lâm Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, trọng sinh tới nay, hắn càng ngày càng thích dùng nắm đấm giải quyết sự tình, hơn nữa loại cảm giác chỉ số thông minh có thể nghiền áp những người này, lại cố tình muốn dùng nắm đấm, khiến hắn mê luyến không thôi.
Hệ thống thật lâu không lên tiếng, nhưng mỗi một lần số liệu làm mới, lại đều sẽ lặng yên hiện trên màn hình màu xanh. Thế giới tự động bổ sung toàn bộ gì đó, làm cho hắn ngày càng khẳng định suy đoán ban đầu, cũng càng cảm thấy trong lòng rung động.
Mặc dù khi mở đầu có bao nhiêu dụng ý như vậy, thậm chí rất nhiều người của Huyền Chân tông, đều là người đã từng xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng được, hệ thống lại có thể đem cốt truyện bổ sung đến mức độ này —— Huyền Chân tông… giống như là một Lâm gia khác!
Hắn hít một hơi thật sâu mới không làm cho mình thất thố, lại một quyền hung hăng đánh vào bụng Tống Thanh Vân, thần sắc lạnh như băng, đáy mắt lại mang theo vui thích và sung sướng biếng nhác, nhàn nhạt.
“Lâm Tiêu! Ngươi tiện loại này! Vương bát cao tử, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nhất định sẽ không!" Đáy mắt Tống Thanh Vân lóe ra ánh sáng điên cuồng mà khuất nhục, mặt vặn vẹo, nắm chặt lấy nắm tay Lâm Tiêu, gần như tru lên: “Ngươi sát thê đoạt nữ của ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!"
Cái, cái gì?!
Sát thê đoạt nữ?!
Trong nháy mắt, cả đỉnh Thanh Kính lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Sau khi tỏ ý bảo Mạnh Thanh Vân và Tiêu Nhu không cần hành động thiếu suy nghĩ, Lâm Tiêu thần sắc thản nhiên nhìn về phía Tống Thanh Vân, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh giương lên, thành công kích động Tống Thanh Vân dâng lên nhiệt huyết.
Tống Thanh Vân nói: “Ngươi tới." Hai chữ vừa nói ra, một khí tức nguyên anh điên phong* liền đập vào mặt.
*cao nhất
Tống Thanh Vân nháy mắt cứng lại, hắn nhìn Lâm Tiêu, mặt hoàn toàn xanh mét. Nghĩ đến hắn đã từng cười nhạo Lâm Tiêu bị giam trong thời kỳ kim đan mười mấy năm không thay đổi, nghĩ đến hắn vẫn luôn vì chuyện mình tự tay tạo ra tâm ma cho Lâm Tiêu mà đắc ý dào dạt, giờ phút này, hắn cảm thấy mặt mình cũng nhanh bị uy áp khủng bố này đánh sưng lên.
Hắn đã lên nguyên anh lâu rồi, lâu đến mức ngồi xổm trong hố nguyên anh sơ kỳ, cũng nhanh quên còn có chuyện thăng cấp này.
Hắn đánh không lại Lâm Tiêu, câu mới nói “Đại diện cho chính đạo tiêu diệt ngươi" kia, quả thực chính là tự chui đầu vào rọ.
Lâm Tiêu cũng không buông tha hắn, chẳng những không vì Tống Thanh Vân lùi bước mà kiến hảo tựu thu*, ngược lại bước lên một bước, khẽ nhếch cằm: “Ngươi tới a."
*thấy được rồi thì thu tay
Tống Thanh Vân tức giận đến phát run, cước bộ đột nhiên dừng lại, nghe Tiêu Nhu giả vờ cao giọng cười nhạo, nét mặt già nua đỏ bừng, nhịn không được cãi chày cãi cối: “Ta không động thủ cùng yêu nhân ma đạo này, Lâm Tiêu, ngươi rơi vào ma đạo, dù ta không động ngươi, cũng có người trừng trị ngươi."
“Ôi ha ha ha, trách không được Tống sư đệ rõ ràng nhiều nữ nhân như vậy, nhưng một cái trứng cũng không sinh nổi, nguyên lai đúng là như vậy." Tiêu Nhu nở nụ cười ha ha, thanh tú, bộ dáng như nữ lưu manh trực tiếp để cho chúng đệ tử nhìn.
Tống Thanh Vân ngay từ đầu không kịp phản ứng, theo bản năng hỏi một câu: “Có ý gì?"
“Ngu xuẩn." Lâm Tiêu xem thường nhướn mày một cái: “Vậy chứng tỏ ngươi không phải người."
“Phốc ha ha…"
Có người nhịn không được bật cười, sau đó giống như nhấc lên một cơn sóng lớn, không ít người đều cười theo. Tống Thanh Vân sau lưng nhịn không được, lại đừng nói chi là mọi người ở đỉnh Thanh Kính cực kỳ chán ghét bọn hắn, quả thực sợ cười không đủ, thậm chí có mấy người cười đến chói tai.
Sắc mặt Tống Thanh Vân tái xanh, xanh đến tím bầm, sau đó rốt cuộc không kiềm chế được quát to một tiếng, hướng về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ tới thật đúng lúc, coi như không cô phụ hắn nói nhiều như vậy kích thích Tống Thanh Vân.
Hai người nháy mắt liền đánh vào cùng lúc, trong tay Lâm Tiêu một thanh kiếm sắc bén, bàn tay Tống Thanh Vân một thanh đao rồng cuộn quanh, hai người đi lên đao kiếm chạm vào nhau, cùng chém xuống.
Đại trưởng lão của hội trưởng lão nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu “Phế vật", đang muốn tiến lên, lại bị Mạnh Thanh Vân ngăn lại, cười lạnh nói: “Hội trưởng lão nhiều lần tìm kiếm, chắc xem Mạnh Thanh Vân ta là người chết, một khi đã như vậy, không ngại để đại trưởng lão nhìn một chút bổn tọa “Trút giận" thế nào!"
Mạnh Thanh Vân nói xong, liền một kiếm phủ đầu.
Đại trưởng lão chật vật trốn tránh, váy dài tiên khí phiêu phiêu cũng bị cắt thành mảnh vụn, thoạt nhìn chật vật không thôi.
“Ngươi điên rồi?!" Đại trưởng lão kêu to.
Nhưng mà trả lời hắn, cũng là chiêu thức càng thêm tàn nhẫn của Mạnh Thanh Vân, vả lại, chiêu chiêu đều đánh về phía mặt già của hắn.
Tiêu Nhu ôn nhu cười một tiếng, liếc Tiêu Tử Diệp vội vàng tới một cái, cười hì hì nói: “Tiểu Diệp Tử rốt cuộc đến, không đến nữa, Lâm sư đệ cũng bị người khi dễ chết."
Tiêu Tử Diệp nghe vậy hừ lạnh một tiếng, đáy mắt mang theo vài phần coi thường: “Hắn ngốc như vậy, bị đánh là đáng." Tuy rằng nói như thế, động tác rút kiếm so với Tiêu Nhu còn nhanh hơn mấy phần: “Nhưng cũng không có nghĩa, các ngươi có thể khi dễ ngụy quân tử này!"
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Tử Diệp cũng vọt vào trận chiến.
Phong chủ của mấy ngọn núi khác còn không kịp phản ứng, cũng đã chẳng biết tại sao bị cuốn vào loạn chiến, mà Tiêu Nhu thì cúi đầu nhìn một tờ giấy hé ra trong tay, nhìn thoáng qua Lâm Tiêu bên kia đang áp chế Tống Thanh Vân, sau khi thoáng do dự, vẫn xoay người chạy đi.
Khi nàng cưỡi kiếm mà đi, thời điểm sắp vọt tới một ngọn núi, khoan thai kéo ra ít tóc, dùng kiếm khí cắt qua vài mảnh quần áo, méo miệng, khóc hướng đi vào: “Ô ô ô, lão tổ tông, những tên vương bát đản của chấp pháp đường đó điên rồi, bọn họ khinh chúng con là oa nhi đáng thương không có sư tôn, ngay cả đỉnh Thanh Kính của tiểu sư đệ cũng bị đánh bại…"
…
Không ai phát hiện Tiêu Nhu đã lặng yên biến mất, ngược lại Tống Thanh Vân mơ hồ nhìn thấy một mảnh góc áo của Tiêu Nhu bay đi, đáng tiếc hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một cái đế giày càng lúc càng lớn, sau đó phịch một tiếng đá vào mặt hắn.
Tê!
Tống Thanh Vân hít một hơi lãnh khí, tránh không kịp, nhất thời bị một cước đá vào khớp, xương cốt cả người đều phát ra tiếng gãy răng rắc.
“Ngươi, ngươi cẩu đông tây này!" Tống Thanh Vân khàn giọng quát chói tai, lại phút chốc vẻ mặt đại biến.
Lâm Tiêu thần sắc lãnh lệ từ không trung nhảy xuống, đưa tay, hung hăng oanh trên bụng hắn. Nơi không có người nhìn đến, một tia chớp tử sắc theo nắm tay Lâm Tiêu nhảy vào đan điền Tống Thanh Vân.
Sắc mặt Tống Thanh Vân đại biến, vội vàng lui mình muốn chạy trốn, Lâm Tiêu làm sao có thể cho hắn cơ hội này? Lâm Tiêu tiến lên một bước, một tay giữ cổ Tống Thanh Vân, một tay khác không chút lưu tình lại đánh một quyền.
Bịch!
Bịch!
Bịch bịch bịch…
Một quyền lại một quyền, ngoại trừ hồ quang thật nhỏ mỗi một lần chuyển vào sợi tóc, hắn không sử dụng bất luận chân khí gì, chỉ dựa vào nắm đấm, quyền quyền đánh xuống.
Mọi người vốn còn đang hỗn chiến không biết ngừng lại lúc nào, nhìn cảnh tượng hung tàn bên này, một đám nhịn không được co rút đồng tử.
Tiên sư bạch y trắng hơn tuyết, phàm nhân thân hình chật vật.
Lâm Tiêu mặt như ngọc, dáng dấp như tiên, nhưng mỗi một quyền đi xuống, lại luôn có thể đánh đến Tống Thanh Vân miệng đầy máu. Nhưng máu tươi đầm đìa kia cũng không mảy may văng đến trên người Lâm Tiêu, thời điểm huyết châu đụng tới Lâm Tiêu, đã bị chân khí vô hình làm văng ra, nhưng bọn họ nhìn lại như là máu tươi cũng không muốn lây dính người này.
Trắng đến tận cùng, chính là đen.
“Lâm Tiêu ngươi điên rồi?! Ngươi đây là muốn giết người diệt khẩu?!" Đại trưởng lão phẫn nộ quát, muốn tiến lên, lại bị Mạnh Thanh Vân lãnh mặt ngăn cản.
Tất cả mọi người vô cùng phẫn nộ, nhưng nhìn đám người sắc mặt đông lạnh cố chấp phía sau Mạnh Thanh Vân, chung quy không muốn trở lại một cuộc hỗn chiến không có ý nghĩa —— Lâm Tiêu một ma đầu, Quân Mặc một tiểu tử, dù thế nào cũng không cần nhiều người bọn họ hy sinh đi?
Lâm Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, trọng sinh tới nay, hắn càng ngày càng thích dùng nắm đấm giải quyết sự tình, hơn nữa loại cảm giác chỉ số thông minh có thể nghiền áp những người này, lại cố tình muốn dùng nắm đấm, khiến hắn mê luyến không thôi.
Hệ thống thật lâu không lên tiếng, nhưng mỗi một lần số liệu làm mới, lại đều sẽ lặng yên hiện trên màn hình màu xanh. Thế giới tự động bổ sung toàn bộ gì đó, làm cho hắn ngày càng khẳng định suy đoán ban đầu, cũng càng cảm thấy trong lòng rung động.
Mặc dù khi mở đầu có bao nhiêu dụng ý như vậy, thậm chí rất nhiều người của Huyền Chân tông, đều là người đã từng xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng được, hệ thống lại có thể đem cốt truyện bổ sung đến mức độ này —— Huyền Chân tông… giống như là một Lâm gia khác!
Hắn hít một hơi thật sâu mới không làm cho mình thất thố, lại một quyền hung hăng đánh vào bụng Tống Thanh Vân, thần sắc lạnh như băng, đáy mắt lại mang theo vui thích và sung sướng biếng nhác, nhàn nhạt.
“Lâm Tiêu! Ngươi tiện loại này! Vương bát cao tử, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nhất định sẽ không!" Đáy mắt Tống Thanh Vân lóe ra ánh sáng điên cuồng mà khuất nhục, mặt vặn vẹo, nắm chặt lấy nắm tay Lâm Tiêu, gần như tru lên: “Ngươi sát thê đoạt nữ của ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!"
Cái, cái gì?!
Sát thê đoạt nữ?!
Trong nháy mắt, cả đỉnh Thanh Kính lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Tác giả :
Mộc Tử Mặc Bạch