Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ
Chương 37: Thông suốt (thượng)

Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 37: Thông suốt (thượng)

Bởi vì Tống Thanh Vân đột nhiên đến mà vội vàng vào phòng, trong đầu đều là thi cổ và các loại suy nghĩ, nhưng khi Quân Mặc thấy rõ tình huống trong phòng, liền biến thành trống rỗng.

Sư tôn ngồi dựa vào dục dũng (thùng tắm), tóc dài đen bóng tùy ý xõa xuống, tán đi không ít khí thế sắc bén trước kia, trong hơi nước dày đặc, lại có vẻ có chút ôn nhu.

Sóng nước bềnh bồng, nhiệt khí bốc hơi, mặt nước như ẩn như hiện mà cọ hai điểm trước ngực, da thịt xinh đẹp trắng noãn như ngọc, nhẵn nhụi như mật.

Xương quai xanh sắc sảo như chạm khắc, bờ vai mảnh khảnh mượt mà, cổ thon dài, hầu kết chậm rãi, tinh nghịch động một cái, làm người ta nhịn không được liền nín thở.

Đẹp, đẹp quá!

Quân Mặc trong lúc nhất thời ngây dại, hắn kinh ngạc nhìn cảnh đẹp trước mắt, ánh mắt giống như bị dính vào đó, thế nào cũng không dời đi được.

Cho tới bây giờ hắn cũng không biết, sư tôn không mặc quần áo, lại… lại là như vậy!

Khi hắn thật vất vả đem ánh mắt dời khỏi mặt nước, hơi có chút chột dạ ngẩng đầu, đối diện với mắt phượng xinh đẹp của Lâm Tiêu.

Giờ phút này, đôi mắt phượng vì nhiệt khí bốc hơi mà mang theo mấy phần mờ ảo, đầy hơi nước, làm người ta say mê, theo bản năng liền muốn dán mắt vào…

Dừng lại!

Quân Mặc đột nhiên dừng lại, cứng rắn dừng lại, xúc động muốn cất bước đi qua nhìn kỹ.

Hắn rõ ràng từ trong cặp mắt phượng kia thấy được vẻ tức giận và nguy hiểm nhè nhẹ, nhất thời sợ đến lạnh sống lưng, cố gắng dời mắt khỏi thân thể vô cùng xinh đẹp, nhưng trong đầu lại hỗn loạn ù ù như cũ, loạn đến nỗi tim đập gia tốc, kịch liệt giống như bất cứ lúc nào cũng từ trong lồng ngực nhảy ra.

Hắn mơ hồ cảm thấy trong ngực nảy lên một rung động khó hiểu, làm hắn nhịn không được muốn liều chết nắm lấy, lại vì không hiểu rõ mà khó chịu, càng cảm thấy có cái gì làm hắn trước sau nhìn không thấu, nhưng nếu bỏ qua hoặc xem nhẹ, đời này hắn sẽ cảm thấy tâm thần bất định!

Vì vậy ánh mắt của Quân Mặc lại trở về trên người Lâm Tiêu, lại kinh ngạc nhìn, trong lúc nhất thời lại như ngây ngốc.

Lâm Tiêu cũng đang nhìn Quân Mặc, trên thực tế, lần thứ nhất nghe được Quân Mặc nói, hắn cho là mình nghe lầm —— cùng chung đan điền? Chết tiệt đây là đang mời hắn cùng nhau song tu sao?!

“Ngươi vừa mới nói gì?" Tiểu súc sinh có gan lặp lại lần nữa! Lâm Tiêu nheo đôi mắt phượng, trong ánh mắt đen lóe ra nguy hiểm.

“Ta…" Quân Mặc nhất thời hoàn hồn, suy nghĩ lung tung lướt qua trong đầu, trầm giọng nói: “Tống Thanh Vân lại mang theo người của chấp pháp đường đến, đồ nhi cảm thấy chắc là Hiên Viên Triệt nói với Tống Thanh Vân chuyện ‘Thi cổ’, nếu không, Tống Thanh Vân tuyệt đối không có lá gan này!"

Mắt Lâm Tiêu trầm xuống, rất nhanh liền đoán được chuyện này quanh quanh quẩn quẩn. Đơn giản chính là lần trước ở tại chấp pháp đường, Hiên Viên Triệt nhân cơ hội biết chuyện thi cổ. Tính toán thời gian, đời trước cũng là thời gian này không sai biệt lắm, Hiên Viên Triệt phát hiện nguyên thân khác thường, mà bắt đầu lợi dụng Lâm Thanh Thanh hại nguyên thân.

Chuyện trong dự kiến, ngược lại cũng không ngạc nhiên.

Hiện giờ phiền toái ở chỗ…

Lâm Tiêu nhìn đồ đệ ngốc không biết từ lúc nào đã tiến đến bên dục dũng, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt tối đen, khí thế cả người nháy mắt kết sương.

Loại lựa chọn này, hoặc song tu, hoặc người đầu bạc tiễn người đầu xanh, tính sao đây?!

“Sư tôn có biện pháp khác?" Quân Mặc nhịn không được hỏi, hắn sắc bén đến cực điểm mà nhận thấy được, Lâm Tiêu đối với việc hai người cùng chung đan điền rất bài xích, mặc dù nói một chút, Lâm Tiêu dường như cũng không chịu được.

Nguyên nhân trong đó, hắn nhất định muốn làm rõ! Ánh mắt của hắn lóe lên, đáy mắt hiện lên vài phần bá đạo và kiên trì.

Lâm Tiêu tất nhiên không biết mình đã khiến cho đồ đệ cảnh giác, chỉ lãnh mặt, môi mỏng hé mở: “Không có." Chỉ hai chữ, lại cứng ngắc đến dọa người.

Ánh mắt Quân Mặc nhịn không được hơi mở to, nhìn bộ dáng này của Lâm Tiêu, nhịn không được nghĩ về lần mình đè Lâm Tiêu… Lâm Tiêu lãnh mặt nói một chữ “Đau" kia.

Thật muốn, muốn nghe lại thanh âm khàn khàn xinh đẹp kia một chút. Hắn nhịn không được nắn vuốt ngón tay, đột nhiên cảm thấy một cỗ nhiệt lượng từ đầu ngón tay truyền khắp toàn thân, làm cả người hắn đều nóng lên.

“Vậy, cũng chỉ còn lại có biện pháp này, sư tôn, chúng ta cùng chung đi, có được hay không? Ta cam đoan không nhìn lộn xộn…" Quân Mặc nói theo bản năng, kì thực lực chú ý đã sớm không ở trong này.

Hắn đến gần, lại càng ngửi được lãnh hương nhàn nhạt trên người Lâm Tiêu, cũng càng thấy rõ da thịt tinh thuần tuyết trắng của người này, đầu vai trắng nõn kia, hấp dẫn đến mức hắn nhịn không được muốn đưa tay sờ một cái.

Lâm Tiêu nghe hắn nói, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn tới càng gần, mặc dù biết rõ đứa ngốc này chẳng qua vì rất ngốc không biết loại song tu kỳ dị này, lại vẫn nhịn không được đưa tay, bộp một cái vào ót hắn, làm người này té vào dục dũng.

“Ngô ngô…" Quân Mặc nhất thời giãy dụa một phen, tay theo bả vai mượt mà kia trợt xuống, rốt cuộc chỉ cảm thấy bàn tay ấn đến da thịt đàn hồi rất mạnh, như là bắp đùi… trên người Lâm Tiêu.

Ào ào…

Tiếng nước vang lên, Quân Mặc vội vàng từ dục dũng đứng lên, chỉ nhìn thấy một bóng dáng tuyết trắng thổi qua trước mắt. Cơ hồ theo bản năng, hắn lập tức mở to hai mắt, nhất thời liền thấy một vòng eo trắng gầy lại tràn ngập dẻo dai trước mắt chợt lóe rồi biến mất.

Nắm tay dưới tay áo bào đã nhanh thắt chặt, cơ hồ khắc chế không được xúc động muốn chạm đến. Nhưng rất nhanh, mắt hắn hơi trầm xuống nắm chặt nắm tay, trong lòng càng đông lại —— hắn quả nhiên, không bình thường!

Hắn đã nhớ không rõ đây là lần thứ mấy! Rõ ràng trong lòng đối với sư tôn tán thành, tôn trọng, nhưng sao hắn luôn đối với sư tôn sinh ra loại… loại tâm tư này?!

Đáng chết!

Như vậy, hắn làm sao xứng đáng với sư tôn?

Quân Mặc trong lúc nhất thời khổ sở vì cảm xúc “Không bình thường" của mình, nhưng bắt hắn cắt đứt tâm tư này, hắn lại hết lần này tới lần khác không cam lòng.

Lâm Tiêu cũng không biết Quân Mặc đang suy nghĩ gì, nhìn người trước mắt mây đen lượn lờ khắp người, biểu tình giống như trời sập, Lâm Tiêu có chút chần chờ nghĩ, chẳng lẽ vì mình cự tuyệt, cho nên tổn thương đứa ngốc này sao?

Lâm Tiêu hơi nhíu mày, có vài phần do dự.

Hắn có một tật xấu, chỉ cần là người hắn nhận định, liền đồng ý dùng mười hai vạn phần công phu đối xử tốt với người đó. Cũng vì vậy, hắn đã từng bị tất cả mọi người phản bội, biến thành kết cục đời trước, cuối cùng chỉ có thể lợi dụng lực lượng còn sót lại trong tay, tiêu phí hết mười năm, mới tích góp từng tí một lực lượng và phí tổn, liên hệ hacker và kẻ buôn vũ khí đứng đầu, đồng thời nổ chết Lâm gia và Lý gia.

Nhưng một người cũng không thể vì đạp phải phân chó mà không bước đi, hắn cũng tuyệt đối sẽ không làm cho cả đời mình sống trong bóng ma của Lâm gia.

Vốn tưởng rằng chết lại không chết, lại chiếm được cục diện không thể tưởng được, hắn cảm thấy mình thật sự may mắn hơn so với bất cứ ai. Trọng sinh, không tàn phế nữa, sau đó đụng phải Quân Mặc.

Khi một nhân vật mà hắn tiêu phí nhiều tâm tư nhất khắc họa, biến thành người thật, còn thành đồ đệ thân cận nhất của mình, mà hắn, cũng có cơ hội sắp đặt con đường kế tiếp, không thể nghi ngờ là hắn mang theo cảm kích và chờ mong.

Nếu lúc bắt đầu hắn chỉ xem Quân Mặc là mình trước kia, ở chung lâu như vậy, hắn liền xem Quân Mặc là người thân nhất.

Cho nên…

Vì an nguy của thân nhân duy nhất, dù là song tu… cũng không có gì, không phải là không lên giường sao? Không coi là gì, vả lại, chỉ cần hắn không nói, đứa ngốc này vĩnh viễn cũng sẽ không biết…

Nhưng ma đản hắn vẫn bị nghẹn!

Hung tàn nheo lại đôi mắt phượng, cơ gò má của Lâm Tiêu thật nhanh nhô lên lại thả lỏng, liếc xéo đồ đệ ngốc đang đầy mây đen, hắn lạnh lùng giương cằm lên: “Lại đây."

Âm thanh này, hung tàn lại cứng ngắc, như là mèo bị chọc giận.

Quân Mặc theo bản năng đi tới, mới vừa muốn nói gì, đã thấy sư tôn nhà mình đưa tay, ngón tay trắng thuần thon dài nhẹ nhàng ngoắc mình một cái.

Quân Mặc nhịn không được rung động trong lòng, vội đi sát tới trước.

Lâm Tiêu nhìn bộ dáng ngốc này của Quân Mặc, trên mặt lạnh nhạt cơ hồ kết thành băng, nhưng trong lòng đã trình diễn vô số hình ảnh dâm đãng tàn bạo đến cực điểm, đương nhiên, không phải hướng về phía đứa ngốc nhà hắn, mà hướng về phía những vương bát đản kiếm chuyện đó.

Nếu không phải Tống Thanh Vân, hắn phải làm vậy sao?

Trong lòng lạnh lùng đem Tống Thanh Vân cho vào danh sách “Nhất định muốn ngươi sống không bằng chết", Lâm Tiêu lãnh mặt, đưa tay, một bạt tay đem đồ đệ ngốc trước mắt ngã trên giường, tiến lên, tay thon dài, cứng ngắc đến cực điểm duỗi về phía bụng Quân Mặc.

“Sư, sư tôn…" Quân Mặc ngẩn ngơ, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt xinh đẹp tỏa sáng, chờ mong chớp động bên trong bản thân hắn cũng không biết.

“Câm miệng." Lâm Tiêu lạnh như băng mở miệng, âm thanh không hề dao động, Quân Mặc lại rõ ràng nghe ra cứng ngắc và không được tự nhiên bên trong.

Phương pháp tu luyện này quả nhiên có bí ẩn!

Quân Mặc mâu quang chợt lóe, nhưng nhìn mắt phượng híp lại của Lâm Tiêu, hắn lập tức ngoan ngoãn nằm, một tư thế tùy ý sư tôn làm.

Thái dương Lâm Tiêu hung hăng co rút, tay đặt trên bụng Quân Mặc thu lại buông ra, đưa tay tát lên, hí mắt cả giận nói: “Ngươi nằm bất động, còn nói ta không động?!"

Ý nói để cho Quân Mặc dẫn dắt chân khí hai người, nhưng nghe vào tai Quân Mặc, lại nhịn không được lập tức sắc mặt đỏ bừng —— sư, sư tôn nhà hắn, nói chuyện, thật, thật không đứng đắn a. Lỗ tai nhịn không được đỏ rồi, làm sao đây?!

Lòng bàn tay ấm áp bao trùm trên bụng, Quân Mặc nhịn không được hơi rụt lại cơ bắp, chỉ cảm thấy chỗ hai người kề sát bỗng như cháy lên.

Hắn chớp chớp đôi mắt, thiếu chút nữa không nhịn được đứng dậy cọ trên người sư tôn nhà mình.

Bất quá hắn rất nhanh liền nhìn ra nóng nảy và xù lông của Lâm Tiêu, hắn nhất thời thu lại tâm tư, đem ý thức toàn bộ trầm tĩnh vào trong tu luyện.

Chỉ chốc lát sau, một tia chân khí từ lòng bàn tay Lâm Tiêu bị hút ra, sau đó bị dẫn vào trong đan điền của Quân Mặc.

Quân Mặc thật cẩn thận dẫn dắt chân khí Lâm Tiêu hành tẩu trong kinh mạch của mình, thời điểm vừa muốn đi đủ một vòng, hắn đưa tay ra ngoài, cẩn thận đặt trên bụng Lâm Tiêu.

Một khắc chân khí tiến vào đan điền Lâm Tiêu, hai người chỉ cảm thấy tai vang một tiếng, kế tiếp, một cảm giác kỳ dị, nháy mắt bao vây hai người.

Chân khí chậm rãi hành tẩu, càng ngày càng phù hợp, càng ngày càng hòa hợp, thủy nhũ giao dung, quyến luyến và dụ dỗ nói không nên lời, làm cho người say thần mê…

Chỉ có thần hồn giao hòa, sinh mệnh giao nhau, mới có thể làm được cảnh giới như vậy! Mới có thể nếm được loại ngọt ngào không hề phòng bị này!

Quân Mặc nằm trên giường phút chốc mở to hai mắt, con ngươi thanh tỉnh dần dần bị mê ly tràn ngập, hắn theo bản năng nhìn Lâm Tiêu bên cạnh, ngửi lãnh hương dễ chịu trên người Lâm Tiêu, nhìn Lâm Tiêu nhắm mắt lại, sắc mặt phấn hồng khuôn mặt tuấn tú, nhịn không được chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng khuỷu tay chống thân mình, chậm rãi, chậm rãi sát qua.

Muốn, thật muốn thân cận hắn, muốn được càng nhiều.

Vù.

Môi mỏng ấm áp khẽ chạm vào bờ môi hơi lạnh của sư tôn, mắt Quân Mặc thẫm màu, chỉ cảm thấy dã thú bị giam cầm đã lâu trong lòng, nháy mắt sổng chuồng, mà hắn cũng rốt cuộc nhịn không được, lại hướng gần lên trên, răng nanh khẽ mở, nhẹ nhàng cắn môi mỏng… ngọt ngào đến cực điểm kia…
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại