Sư Tôn Là Nghề Nghiệp Có Độ Nguy Hiểm Cao
Chương 44

Sư Tôn Là Nghề Nghiệp Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 44

“Bảo bảo." người phụ nữ cong mắt tươi cười, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như lo lắng nếu hơi dùng một chút lực, liền sẽ đem “Búp bê sứ"Quý Quy Hàn đánh nát.

Nghe thấy nàng gọi như vậy, khóe miệng Quý Quy Hàn rõ ràng run nhẹ hai cái, ngay sau đó mới xả ra một nụ cười miễn cưỡng hướng nàng chắp tay thi lễ: “dì Thanh."

Hắn kêu xong dì Thanh liền chuyển hướng về phía Lạc Duẫn Trần, sắc mặt bất thiện nhìn hắn.

Mới đầu Lạc Duẫn Trần không hiểu lắm, nhưng theo sắc mặt dì Thanh chìm xuống một chút, mắt thấy nàng sắp bùng nổ, Quý Quy Hàn một bên nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Gọi người."

Lạc Duẫn Trần lúc này mới phản ứng, lập tức đứng dậy nâng lên tay, ngay sau đó nhớ tới chính mình hiện tại là cái nữ, liền lại bắt tay thu hồi bên cạnh người, học bộ dáng Ti Liễu hành lễ, giọng nói tận lực tế nhuyễn một chút: “ dì Thanh."

Hắn kêu xong sắc mặt dì Thanhcũng không tốt hơn bao nhiêu, thậm chí còn có điểm ghét bỏ, nhưng chưa nói cái gì, mà là lại nhìn về phía Quý Quy Hàn, ôn nhu hỏi nói: “Đại hôn, vui vẻ thế sao?"

Quý Quy Hàn gật đầu, miệng mở ra sau lại có điểm do dự, cuối cùng vẫn là không đưa ra chuyện muốn đi xem những người khác, mà là nói: “Hắn thực hảo, ta thực thích."

“Vậy là tốt rồi, cô nương này từ nhỏ được giáo dưỡng tốt, tài đức vẹn toàn, bộ dáng cũng xinh đẹp, nhìn cũng…… Dễ sinh con." Nàng nói xong nghi hoặc mà liếc mắt một cái nhìn Lạc Duẫn Trần, nhưng chưa nói cái gì, “Tuy rằng có điểm khuyết điểm, nhưng tì vết không che được ánh ngọc, nương ngươi hẳn là cũng sẽ thích."

Lạc Duẫn Trần: “……" Tì vết ở đâu.

“Vâng." Quý Quy Hàn đáp.

“Hôn lễ của con làm nhanh quá, cũng không có chuẩn bị, dì Thanh mang một người cho ngươi." dì Thanh nói hướng ngoài cửa kêu một tiếng “Tiến vào", liền có một nữ nhân mặc xiêm y xanh lá cây đi đến, triều ba người hành lễ sau đó mới ngẩng đầu.

Lạc Duẫn Trần lúc này mới chú ý tớibộ dáng nàng, trang điểm thật xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ có thể nhìn ra tuổi hẳn là không nhỏ, mà điểm nàng nhất hấp dẫn người, kỳ thật là cặp mắt kia, khi cười mị lên giống móc câu hồn.

“Đây là……?" Quý Quy Hàn cũng có chút ngốc.

“Đây là dì Thanh tìm người mang đến dạy ngươi."dì Thanh đại khái giới thiệu một chút, Lạc Duẫn Trần hiểu đây là muốn làm cái gì.

người tới tú bà thanh lâu trong thành, trước kia là danh kỹ danh chấn nhất thời, không những lớn lên xinh đẹp, công phu trên giường cũng lợi hại, hiện tại tuy rằng không tiếp khách nhưng vẫn là sẽ dạy dỗ cô nương, thủ đoạn phi thường lợi hại.

“Suy xét đến thật đúng là chu đáo……"

Lạc Duẫn Trần lẩm bẩm rất nhỏ,người khác nghe không thấy, Quý Quy Hàn nghe được rõ ràng, tâm tìnhhắn hiện tại phức tạp đến không biết muốn hình dung như thế nào, “ d ìThanh, tâm ý của ngài ta…… Tâm lĩnh, nhưng là ta không cần…… Không cần người dạy……"

“Ai nói là dạy ngươi." dìThanh thực bất đắc dĩ, đồng thời còn có tràn đầy sủng nịch, “Là dạy tân nương tử của ngươi, bằng không buổi tốihầu hạ ngươi như thế nào, đừng lo lắng, thực mau, không chậm trễ các ngươi viên phòng."

Quý Quy Hàn quả thực muốn hộc máu, hắn có trực giác cự tuyệt nhưng sẽ cự tuyệt không được, chỉ có thể lựa chọn đi phương pháp đường cong cứu quốc, duỗi tay ôm lấy Lạc Duẫn Trần vẻ mặt giật mình bên cạnh, khóe miệng nhoẻn lên góc độ hài hước, thanh âm hơi chút lôi cuốn cả người đều lộ ra hơi thở không đứng đắn: “Ta cảm thấy người của mình vẫn là chính mình dạy dỗ, mới hảo."

Hai người nghe vậy đều là sửng sốt, ngay sau đó không hẹn mà cùng cười khẽ lên, dì Thanh gật đầu nói: “Hảo, đều theo ngươi."

Nàng nói duỗi tay sờ sờ mặtQuý Quy Hàn, sau đó xoay người mang theo người rời phòng.

“Ta đi, này cũng……"

“Hư ——" Quý Quy Hàn làm động tác im tiếng, chỉ chỉ phương hướng cửa.

Lạc Duẫn Trần theo ngón tay hắn xem qua đi, nháy mắt liền cạn lời.

Hai người đều còn chưa đi, không những không đi, xem bóng dáng ước chừng là ghé vào trên cửa nghe lén.

Đây là ác thú gì đây?!

Xem biểu tình Lạc Duẫn Trần, Quý Quy Hàn nhịn không được cười rộ lên, khom lưng duỗi ra tay liền nâng đầu gối hắn cong người ôm lên, nghe hắn hét lên một tiếng, tâm tình càng tốt, ôm người đặt trên giường.

“Quý Quy Hàn! Ngươi làm gì!" Lạc Duẫn Trần không dám hết quá lớn thanh, chỉ có thể nhỏ giọng trách hắn, “Để ta xuống dưới!"

“Cùngtân nương tử của ta động phòng." Quý Quy Hàn nói buông Lạc Duẫn Trần, không màng hắn kháng nghị trực tiếp xoay người lên giường, vung tay lên liền đem màn lụa màu đỏ buông xuống, trong phòng cũng chỉ dư lại một trản nến đỏlay động, bốn phía tức khắc liền lâm vào một mảnh màu đỏ ái muội.

Lạc Duẫn Trần thầm kêu không ổn, hắn tuyệt đối tin tưởng Quý Quy Hàn sẽ nhân hiện tại có người chống lưng đem hắn thượng, đành phải giữ chặt váy áo, vô tội mà nhìn hắn: “Ngươi đừng xằng bậy, chính sự quan trọng."

“Động phòng không phải chính sự?" Quý Quy Hàn nói bắt đầu cởiquần áo trên người, “Hiện tại đây là chuyện quan trọng nhất."

“Ngươi…… Quý Quy Hàn!" Lạc Duẫn Trần quả thực sắp tức chết rồi, nhấc chân muốn đá hắn, nhưng Quý Quy Hàn sớm đoán được động tác này, trước tiên duỗi tay đè đầu gối hắn lại, đem hắn chân tách ra.

“Đừng……" Lạc Duẫn Trần giãy giụa đến lợi hại, tạm thời không nói hắn căn bản không nghĩ cùng Quý Quy Hàn làm, hắn hiện tại cũng không thể làm a!

Nhưng Quý Quy Hàn tựa như không phát hiện hắn kháng cự, đem quần áo của mình cởi rồi ném xuống giường, lại bắt đầu cởi quần áo hắn, còn không quên cong lưng ở hắn làn da trước ngực hắn hạ xuống một nụ hôn.

“Quy Hàn…… Đừng……" Lạc Duẫn Trần thật sự luống cuống, thậm chí bắt đầu muốn dựa vũ lực trực tiếp đem người đá bay, “Ta hiện tại không thể……"

“Không có việc gì." thanh âm Quý Quy Hàn ở bên tai Lạc Duẫn Trần rơi xuống, tùy theo mà đến là một nụ hôn ướt nóng, “Không chạm vào ngươi, giả vờ."

“Thật…… Thật sự?" Lạc Duẫn Trần lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng thanh âm rõ ràng đã có điểm không đúng, “Thật sự không chạm vào ta?"

“Thật sự, ngươi diễn tốt đi." Quý Quy Hàn cười rộ lên, ánh mắt hướng phương hướng cửa một chút, “Nàng hẳn không dùng pháp thuật, chỉ dựa vào lỗ tai nghe không bao nhiêu đồ vật, hơn nữa tối như vậy cũng nhìn không thấy cái gì."

Lạc Duẫn Trần lúc này mới buông tâm, cương thân mình tùy ý môi Quý Quy Hàn ở trên mặt, trên cổ tàn sát bừa bãi.

“Sư tôn." Quý Quy Hàn bỗng nhiên dừng lại, thở dài, “Không phải nói phải hảo hảo diễn sao?"

Lạc Duẫn Trần nghe vậy nhìn về phía hắn, ánh mắt càng thêm mà vô tội: “Diễn cái gì."

“Ngươi nói đi?" Quý Quy Hàn nói, “Ta lại không phải đang gian thi."

“Ngươi có thể hay không đừng ghê tởm như vậy." Lạc Duẫn Trần ngượng mặt, do dự một chút, thật cẩn thận mà vươn tay đi ôm lấy Quý Quy Hàn, “Vậy…… Cứ như vậy……"

“Thực nỗ lực." Quý Quy Hàn nói cười rộ lên, “Kế tiếp đến lượt ta, ta tới giúp ngươi diễn cho giống."

Lạc Duẫn Trần còn không có phản ứng với Quý Quy Hàn, đôi môi đã bị hôn lấy, hô hấp nháy mắt bị cướp đi, đầu lưỡiQ uý Quy Hàn ở trong miệng trước khi hắn bắt đầu chống cự liền đã đánh vào thành trì bắt đầu bắt cướp.

Hắn kỳ thật chịu không nổi Quý Quy Hàn hôn hắn như vậy, quá mức triền miên, thế cho nên mỗi lần mới bị hôn lấy, thân thể bắt đầu nhũn ra, nếu là thời gian dài thêm, Lạc Duẫn Trần đều hoài nghi mình sẽ biến thành nước quấn lấy Quý Quy Hàn.

Quý Quy Hàn tựa hồ cũng phát hiện điểm này, càng thêm làm càn lên, tay ôm chặt hắn đem người hôn đến mê mang mang, cuối cùng trong lỗ mũi đều nhịn không được phát ra thanh âmnhỏ bé yếu ớt.

Lạc Duẫn Trần cho rằng Quý Quy Hàn chuẩn bị như vậy liền diễn xong rồi, cũng không cự tuyệt, thẳng đến tay Quý Quy Hàn bỗng nhiên xoa chỗ nào đó.

Lạc Duẫn Trần cả kinh đôi mắt đều trợn tròn, muốn giãy giụa nhưng thân mình mềm hơn phân nửa, hơn nữa Quý Quy Hàn đưa tay căn bản không lưu tình, thực mau khiến cho hắn bỏvũ khí.

Việc này khiến hắn là thật sự không khí lực giãy giụa.

“Nhanh như vậy?"

Nghe thấy tiếng Quý Quy Hàn cười, Lạc Duẫn Trần mặt nháy mắt đỏ mặt lên, chỉ cần là nam nhân, ở trên giường bị nói như vậy hẳn sẽ không cao hứng.

“Chẳng lẽ ngươi có thực tốt sao? Lúc trước ai giao trước?" Lạc Duẫn Trần không cam lòng yếu thế phản bác nói, “Ta đây là nhường ngươi, cho ngươi bậc thang! Sợ ngươi một hồi muốn kêu tú bà kia tới dạy ngươi cho bớt ngượng ngùng."

Quý Quy Hàn không chỉ có không có không vui, ngược lại cười đến càng vui vẻ: “Lần đầu tiên không kinh nghiệm sao, ngươi xem sau đó ta giỏi lên rồi mà?" Hắn nói ngậm lấy vành tai Lạc Duẫn Trần, thanh âm đè nặng mơ hồ không rõ càng ái muội, “Ít nhiều nhờ sư tôn dạy bảo, đệ tử hiện tại có vấn đề, còn cần sư tôn không tiếc thân mình chỉ giáo."

Lạc Duẫn Trần còn muốn mắng hắn lưu manh, nhưng Quý Quy Hàn căn bản không cho hắn cơ hội, chỉ dùng tay khiến cho miệng hắn đều bị diễm thanh thay thế,thậm chí sau đó lôi kéo tay hắn cùng hắn giúp đỡ cho nhau, khiến Lạc Duẫn Trần xấu hổ đến cũng không dám nhìn hắn.

Quý Quy Hàn đáp ứng không chạm vào Lạc Duẫn Trần, tính ra cũng tuân thủ, nhưng khi hai người kết thúc quang cảnh trên giường cũng dâm mĩ đến không được, quần áo Lạc Duẫn Trần bị cởi hơn phân nửa, làn da trắng nõn bởi vì đủ loại nguyên nhân đều lộ ra diễm sắc ướt át.

Quý Quy Hàn ngồi ở mép giường, tuy rằng có điểm tiếc nuối nhưng ngăn không được tâm tình tốt đẹp, tay ở trên mặt Lạc Duẫn Trần vuốt ve vỗ về, “Các nàng không nhìn nữa."

Lạc Duẫn Trần lúc này mới chú ý tới hai người ngoài phòng không biết đã đi khi nào, nhưng hắn thật sự không khí lực ngồi dậy, “Ta nghỉ ngơi một chút, liền đi tìm."

“Không vội đi ngay." Quý Quy Hàn nói, “Nghỉ ngơi một chút đi, đừng để lát nữa ngộ chiến không thể lực."

“Đánh ai?" Lạc Duẫn Trần lườm Quý Quy Hàni, nhưng cũng chỉ có thể làm được như vậy, “Nếu ta ngủ rồi, lập tức đánh thức ta."

Quý Quy Hàn ứng thanh “Hảo", động tác trên tay thẳng đến khihô hấp Lạc Duẫn Trần dần dần đều đều mới dừng lại, nhưng không kêu Lạc Duẫn Trần, mà là đứng dậy đi tìm quần áo, đem hai người đều rửa sạch sẽ đổi thân quần áo sau nằm xuống bên cạnh Lạc Duẫn Trần.

Hắn không thiện lương giống sư huynh đệ khác, loại sự tình cứu người trong nước lửa hắn chẳng có hứng thú, lần này cũng chỉ là đi theo Lạc Duẫn Trần lại đây, với hắn mà nói thời gian như vậy, càng làm cho hắn tâm động.

Nếu không có một chưởng của Lạc Duẫn Trần phẫn nộ khi tỉnh lại liền càng tâm động.

Nhưng đây cơ bản là không có khả năng, bởi vì Lạc Duẫn Trần tức giận đến sắp nổ phổi, “Không phải bảo ngươi đánh thức ta sao?"

“Ta kêu." Quý Quy Hàn xoa bị đánh hiện cả bàn tay, há mồm liền nói dối, “Ngươi không nghe được."

“Ta tin ngươi cái quỷ!" Lạc Duẫn Trần cả giận nói, “Cho nên ngươi liền dứt khoát thay quấn áo cho ta sau đó để ta tiếp tục ngủ?"

“Sao người nói thế khi ta thay quần áo ngươi cũng chưa tỉnh đâu, ngươi ngủ như chết đương nhiên kêu không tỉnh."

Lạc Duẫn Trần bị nghẹn một chút, miệng trương nửa ngày cuối cùng dứt khoát toàn đẩy đếntrên đầu Quý Quy Hàn: “Do động tác ngươi quá nhẹ!"

Quý Quy Hàn nhướng mày: “Ngươi xác định muốn ta ở trên giường thô bạo hơn?"

Lạc Duẫn Trần: “……" Còn có thể giao lưu tốt đẹp hay không.

“Đứng lên đi." Quý Quy Hàn đứng lên, hướng Lạc Duẫn Trần vươn tay, “Ngày đầu tân hôn, chúng ta còn phải đi mời trà di Thanh."

“Ngươi làm bảo bảo giả thật tận tâm."

Quý Quy Hàn: “……"

Xem bộ dáng hắn ăn mệt, tâm tình Lạc Duẫn Trần hảo không ít, cũng đứng lên, “Ta vừa mới nghe thấy người tới, đi thôi."

Sợ họ không biết đườnhg, dì Thanh kêu người đến mang bọn họ, tuy rằng người tới nhìn nhìn nhát gan hẳn là không dám nghe lén, nhưng hai người nói chuyện vẫn là thực tận lực đè thấp thanh âm, thương lượng xem Quý Quy Hàn phải làm cách nào đưa “Tức phụ" cùng đi mà không bị nghi ngờ.

Lạc Duẫn Trần mặc đồi do dì Thanh chuẩn bị, một thân trắng thuần thêu mấy đóa đào hoa, đơn giản hào phóng, còn ở trong phạm vi tiếp thu của Lạc Duẫn Trần.

dì Thanh sớm liền chờ bọn họ, thấy hai người vui vẻ đến miệng đều khép không được, chờ hai người phụng trà xong còn lôi kéo Quý Quy Hàn nói một hồi lâu lời nói mới cho bao lì xì.

“ dì Thanh." Khi Lạc Duẫn Trần kiên trì không ngừng dùng các loại ám chỉ thậm chí còn duỗi tay véo eo dưới, Quý Quy Hàn vẫn là nhìn chưa cùng dì Thanh mở miệng, “Nghe nói ngài tìm những người khác cho ta?"

dì Thanh nghe thấy hắn nói, che miệng cười rộ lên“Khanh khách": “Ngươi đứa nhỏ này, hôm qua mới đại hôn đâu, liềnmuốn nạp thiếp?" Nàng nói lời tuy nhiên có điểm ý tứ trách cứ, nhưng ngữ khí lại là thực sủng nịch, “Là tìm cho ngươi, ngươi nếu là thích, liền đi dọn lại đây."

“Dọn lại đây?"

dì Thanh không để ý tới nghi vấn của Quý Quy Hàn, đứng lên đi đến hắn trước mặt, giơ tay sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu nói: “Các nàng đều bồi nương ngươi đâu."

Quý Quy Hàn nghe vậy sắc mặt ngưng trọng lên, quay đầu ánh mắt nhìn về phía Lạc Duẫn Trần có thêm thâm ý, “Chúng ta thật sự phải đi xem sao?"

“Đi xem đi." Lạc Duẫn Trần dời mắt, gật đầu nói, “Cùng đi."

“Cho ngươi xem mắt" bên môi dì Thanh mang cườinhư cũ, nhưng thanh âm nhẹ rất nhiều, “Nhưng nhìn xem là được, đừng nói nhiều, hiểu không?"

Lạc Duẫn Trần nghe vậy lập tức hành lễ ứng thanh “Vâng", kỹ thuật diễn tốt đến chính hắn đều bội phục.

dì Thanh đối với phản ứng hắn thực vừa lòng gật đầu, sau đó kéo tay Quý Quy Hàn qua, mang theo hắn đi ra ngoài phòng.

Lạc Duẫn Trần lập tức đi theo, ở một sườn khácQuý Quy Hàn chậm rãi bước tới.

dìThanh mang theo họ đi khỏi nơi ban dầu, sau khi đến chỗ mới nhìn đến chính là một đình viện xử lý đến xinh đẹp, nhưng bọn hắn chỉ là đi ngang qua, dì Thanh lại mang theo các nàng rẽ trái rẽ phải vòng một đống lớn, Lạc Duẫn Trần lúc này mới phát hiện nơi này lớn đến dọa người, địa phươngtối hôm qua bọn họ ở cũng chỉ là một góc mà thôi.

“Tới rồi." khi dì Thanh mở miệng Lạc Duẫn Trần đã đi đến có điểm bực bội, nghe được lời này vui vẻ đến thiếu chút nữa xụi lơ cả người.

Đó là một gian nhà ở rất lớn, lớn đến mức Lạc Duẫn Trần nghĩ là bên trong còn có một cái tiểu viện, nhưng khi dì Thanh đẩy cửa ra sau hắn mới phát hiện cũng không phải như vậyn.

Trong phòng mặt đen nhánh một mảnh, Lạc Duẫn Trần tò mò mà thăm dò, vừa đi vào, đã nghe thấy từ trong phòng bay ra một mùi làm hắn buồn nôn, nhịn không được bưng kín cái mũi.

Quý Quy Hàn cũng ngửi thấy được, nhưng phản ứng của Lạc Duẫn Trần không lớn như vậy, chỉ là hơi hơi nhíu mày, “Đây là nơi nào?"

“ Bình thương nương ngươi ở đây." dì Thanh ôn nhu trả lời,hướng hai người vẫy tay, sau đó cất bước đi vào.

nháy mắt nàng bước đi vào, bốn góc phòng bỗng nhiên sáng lên ánh nến, nhưng căn phòng lớn đến không được trong phòng nến chiếu không hết, bốn phía như cũ tối đến cái gì đều nhìn không thấy.

Quý Quy Hàn đứng ở cửa, mày nhăn đến càng thêm khẩn, đầy mặt đều viết bốn cái chữ to “Không nghĩ đi vào", nhưng tất cả lực chú ý của Lạc Duẫn Trần này ở trong phòng, cũng không có chú ý tới, trực tiếp lôi kéo hắn vượt qua ngạch cửa vào trong.

“Nơi này đều là tân nương tử của ngươi, ngươi nhìn xem thích không?"

dì Thanh nói rồi dừng lại, quay thân lại cười ngâm ngâm mà nhìn hai người —— chủ yếu là Quý Quy Hàn.

Lạc Duẫn Trần lúc này mới nhìn nhìn trái phải, phát hiện trong bóng đêm giống như còn có cái gì đặt ở hai bên, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết là tình huống như thế nào.

Hắn nghi hoặc mà đến gần, mới miễn cưỡng có thể nhìn ra là người ngồi, nhưng nhiều thêm hắn liền thấy không rõ lắm.

“Ta đến đây đi." Quý Quy Hàn nói vươn tay đi, giống lần trướclàm cái pháp thuật nho nhỏ, nhưng lần này đầu ngón tay sáng lên nhiều so với lần trước chiếu sáng lên tình huống xung quang khiến Lạc Duẫn Trần sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Đây thật sự là tân nương tử.

Một thân áo cưới đỏ tươi, mũ phượng rũ xuống cùng màu da cực trắng hòa cùng một thể, khiến son môi trên môicàng thêm đỏ tươi.

Là người không sai.

Nhưng sống hay không, liền rất khó nói.

Lạc Duẫn Trần ngẩng đầu nhìn về phía khác, hắn lúc này mới phát hiện không chỉ một qánh sáng chiếu đến đâu nơi đấy “Ngồi" đầy tân nương tử, trong bóng tối nhiều đến nỗi hắn nhìn không thấy, nói vậy cũng vì họ giống nhau. Các nàng mỗi người đều ăn mặc quần áo giống nhau, mang mũ phượng giống nhau, cùng ngồi trên ghế, giống vật phẩm chỉnh tề được trưng bày, quỷ dị, không hề có sinh khí.

dạ dày hắn một trận quay cuồng, cơ hồ muốn nhổ ra.

“Sư tôn……?" Quý Quy Hàn chạy nhanh tắt sáng, duỗi tay đi dìu hắn, nhưng tình huống chính hắn cũng không có hảo bao nhiêu, rốt cuộc hình ảnh này thật sự quá ghê người, mặc cho ai nhìn ước chừng đều sẽ không dễ chịu.

“Ta không có việc gì." Lạc Duẫn Trần che miệng lại, nương tay Quý Quy Hàn đứng lên, chân có điểm mềm, chỉ có thể nửa dựa vào trên người hắn.

Hắn hiện tại có điểm minh bạch câu Hỉ bà “Còn không rõ chính mình đối mặt chính là cái gì" đây thật sự là chuyện không phải người bình thường có thể làm ra tới, Lạc Duẫn Trần cũng không dám đi đếm xem nơi này rốt cuộc có bao nhiêu người, loại sự tình này rốt cuộc giằng co bao lâu.

“Thích sao?" dì Thanh đi đến trước mặt Quý Quy Hàn, trong mắt đều là chờ mong tranh công, “Bảo bảo thích sao? Đây chính là ta tìm đã lâu! Mỗi một cái đều thực hảo, nơi này còn có công chúa đâu, hoàng đế coi nàng như bảo bối."

Quý Quy Hàn rũ con ngươi xuống không dám nhìn nàng, chỉ có thể nhẹ nhàng “Ân" một tiếng.

dì Thanh vừa nghe vui vẻ đến không được, kéo tay hắn qua đi sâu vào trong, “nương ngươi cũng tại đây, nàng sợ nhất nhàm chán, có nhiều người bồi như vậy, nàng hẳn là thực vui vẻ, hiện tại ngươi đã trở lại, nàng sẽ càng vui vẻ."

Lạc Duẫn Trần đi theo đi, trong lòng đã loạn thành một đoàn, hắn vốn tưởng rằng này chỉ là bắt người phạm vi nhỏ không nghĩ tới sau lưng cư nhiên liên lụy nhiều mạng người như vậy. Nếu thật sự giống dì Thanh nói, bên trong còn có công chúa loại người quyền cao chức trọng này, tuyệt đối không có khả năng không ai chú ý tới, nhưng chuyện này lại đến bây giờ còn không có nháo đại,khả năng dư lại tính một bàn tay đều có thể đếm hết.

Hắn hiện tại mới ý thức được chính mình ngay từ đầu chuẩn bị tìm nhiều người đẻ giải quyết chuyện này vì tốn thời gian là đúng, chuyện này không phải dựa bnăm người ọn họ có thể giải quyết.

“Ngươi xem." dì Thanh lôi kéo hai người đi đến phía sau, ngừng lại, “Mau đi chào hỏi một cái đi."

Nàng không có tiếp tục đi về phía trước, mà là thu tay xuống thối lui một bên, nghe lời đến mức không giống lúc nãy.

Mà cuốiphòng này, cũng là chủ vị, cũng điểm một trản nến, chiếu sán vòng nhỏ xung quanh.

Một nữ nhân ăn mặc thuần sắc trắng vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở kia, tóc nàng cũng trắng, mặt bị giấu ở trong bóng tối có chút không rõ ràng, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn ra được còn thực trẻtuổi.

Lạc Duẫn Trần cất bước đi phía trước hai bước, lại bị Quý Quy Hàn vẫn luôn bị động kéo trở về, hắn lúc này mới chú ý tới đến tình huống Quý Quy Hàn,trên mặt hắn tất cả đều là kháng cự, nhìn ra được là thật sự rất không muốn thấy người mẹ hờ này.

“Quy Hàn?" Lạc Duẫn Trần đi qua đi nhỏ giọng kêu hắn, “Làm sao vậy?"

“Không có gì." Quý Quy Hàn nói bỗng nhiên duỗi tay ôm Lạc Duẫn Trần một chút, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói, “Một hồi đừng sợ."

Hắn nói như vậy, tuy rằng làm chuẩn bị tâm lý cho Lạc Duẫn Trần, lại ngược lại làm hắn càng thêm hoảng sợ lên, cái gì kêu đừng sợ? Người nọ lớn lên thực khủng bố sao?

Hai người cứ như vậy mang tâm sự mà đi qua, chờ gần Lạc Duẫn Trần mới thấy rõ ràng mặt người nọ, tuy rằng không đến mức bị dọa đến, nhưng khiếp sợ là thật.

Đó là một nữ nhân cực xinh đẹp, làn da trắng nõn nhưng không trắng bệch như tân nương khác, mà là trắng hồng, màu trắng đẹp tươi. Hai mắt nhắm nghiền, lông mi mảnh dài được ánh nến chiếu phủ lên mặt, khóe môi mang theo tươi cười nhàn nhạt nhìn qua giống như ngồi ngủ

Nhưng làm Lạc Duẫn Trần khiếp sợ, làbộ dáng nữ nhân.

Người nọ lớn lên cùng Quý Quy Hàn rất giống, đặc biệt mặt mày quả thực không có sai biệt, có người nói cho hắn đây là Quý Quy Hàn chuyển giới, hắn đại khái cũng tin.

Lạc Duẫn Trần cơ hồ là nháy mắt liền minh bạch Quý Quy Hàn tới bên này rồi thỉnh thoảng sẽ quái quái, nếu là chuyện như vậy sự phát sinh ở trên người mình, hắn cũng sẽ quái quái.

“Quy Hàn, này…… Nàng cùng ngươi……"

“Ta không biết." Quý Quy Hàn thấp giọng đánh gãy Lạc Duẫn Trần, “Ta là cô nhi, ta không nương."

Lạc Duẫn Trần nghe vậy ngậm miệng, Quý Quy Hàn hẳn là cũng là đoán được cái gì, chỉ là không nghĩ thừa nhận đi.

“Tỷ tỷ, ngươi xem, bảo bảo lại tới xem ngươi." dì Thanh đến gần nữ nhân kia, đi đến bên cạnh, ôn nhu nhẹ giọng mà nói chuyện, tay còn cẩn thận sửa tóc cho nàng, “Bên cạnh là thê tử ngày hôm qua bảo bảo vừa cưới qua cửa, nàng gia thế trong sạch, lại hiểu chuyện, ngươi cùng lão gia đều có thể yên tâm."

Lão gia?

Lạc Duẫn Trần nghi hoặc mà nhấc mí mắt lên, càng thêm không rõ quan hệ trước mắt hai người, theo cách nói của dì Thanh, lão gia hẳn là chính là chỉ chồng nữ nhân này nhưng dì Thanh kêu nàng “Tỷ tỷ", lại kêu chồng tỷ tỷ là “Lão gia" sao? Đây là tập tục gì?

“ Hai người các ngươi." dì Thanh nói xong nâng mắt hướng hai người, “Còn không thỉnh an nương."

Lạc Duẫn Trần nghe vậy nhìn về phía Quý Quy Hàn, hắn như cũ cau mày, nhưng không cự tuyệt yêu cầu của dì Thanh, mà là lôi kéo Lạc Duẫn Trần cùng nhau ở quỳ xuống trước mặt nữ nhân, khấu đầu với nàng.

“Ngoan." dì Thanh cười đến vui vẻ, lại chỉ bên cạnh, “Còn có lão gia đâu."

Lạc Duẫn Trần theo tay nàng xem qua đi, nhưng cũng không có thấy cái gì ở chủ vị bên kia hắn đành phải lôi kéo Quý Quy Hàn, nhỏ giọng hỏi: “Tình huống như thế nào?"

Quý Quy Hàn chỉ bĩu môi nhìn hướng kia, thấy Lạc Duẫn Trần vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc, dứt khoát lôi kéo hắn đứng lên, đi đến trước vị trí kia lại một lần nữa quỳ xuống.

Lạc Duẫn Trần lúc này mới phát hiện bên này không phải người ngồi, mà đặt một cái bài vị, chỉ là mới vừa rồi ánh sáng không đến hắn tưởng một bộ phận ghế dựa. Đến nỗi trên mặt chữa viết cái gì hắn còn không có kịp thấy rõ, đã bị Quý Quy Hàn lôi kéo khấu đầu, chờ lên khi nhìn lại, thình lình phát hiện kia trên bài vị kia viết cái tên hắn cũng biết —— Trình Viễn Tiêu.
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại