Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa
Chương 55 Cho Sư Tôn Tự Ngược

Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 55 Cho Sư Tôn Tự Ngược



Xuy xuy xuy…
Đây là âm thanh kiếm từ từ rút ra khỏi vỏ kiếm.
Mặc dù Quân Mặc trước mặt người khác một chữ cũng không nói, Sở Thu vẫn từ vẻ mặt càng ngày càng nhộn nhạo của Quân Mặc thấy được ý tứ làm người ta vô cùng giận dữ.
Đây là gì?
Cho dù là ngu ngốc bị tiện nhân kia lừa, ưng thuận lời hứa về sau sẽ không có nữ nhân, nhưng thiên hạ này còn nhiều nam nhân tốt, ai cũng chưa nói đã treo cổ ở chỗ của tiểu súc sinh.
Cho nên, ý tưởng lúc đầu của mình quả nhiên là sai lầm ư? Yên lặng nhìn sư đệ tiến vào trong ngực một tên biến thái quả nhiên là mình sai!
Trước lúc lửa giận của Sở Thu sắp sửa phát ra, Quân Mặc rốt cuộc hậu tri hậu giác nhận ra có chỗ không đúng lắm, vừa không biến sắc cẩn thận đứng lên, vừa thu lại biểu tình, chỉ kính cẩn nghe theo mà hành lễ: “Sở sư thúc."
Tận mắt nhìn thấy tiểu súc sinh trở thành quân tử, Sở Thu cười lạnh một tiếng, keng một tiếng rút kiếm —— hiện tại giả bộ nho nhã, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?
“Hắn làm sao vậy?" Sở Thu quát lạnh.
“Sư tôn giúp ta chuyển vận chân khí, thể lực chống đỡ hết nổi." Quân Mặc trả lời.
Sở Thu nghe vậy nhất thời cảm thấy bị lừa gạt, một đứa tiểu trúc cơ… vậy mà lên kim đan?! Có thể xem như lên tu sĩ kim đan, có thể đem một tu sĩ nguyên anh hút khô? Buồn cười! Dám dùng loại chuyện lừa tiểu hài tử gạt hắn!
“Sư thúc." Tiểu hài tử đứng bên cạnh Sở Thu mặt không đổi sắc vươn tay kéo tay áo hắn, chỉ một động tác nhẹ nhàng bâng quơ, đã dừng lại hành động kế tiếp của Sở Thu, sau đó cúi đầu, nhìn về phía nó.
Tiểu hài tử nói: “Đừng quên ngươi tới làm gì." Nó lời ít ý nhiều nhìn chăm chú Sở Thu, sau đó vươn tay vỗ thắt lưng Sở Thu.
Động tác của Sở Thu nhất thời cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, lập tức tra kiếm vào vỏ, vươn tay bắt được tay của tiểu hài nhi, lạnh lùng dứt ra: “Mạt Tiểu Bạch, ta đã cảnh cáo ngươi, không nên đụng ta!"
“A." Tiểu hài tử ngoan ngoãn mà lên tiếng, gật đầu.
Sở Thu nhìn bộ dáng mặt than nghe lời đến cực điểm của tiểu hài tử, lông mày lại nhịn không được hung hăng run rẩy một chút —— lại tới nữa! Thứ này quả thực là điển hình của chết cũng không hối cải dù trong mồm hứa không tái phạm, nếu không phải… nếu không phải… Hắn nhất định một cước đá bay nó!
“Sư thúc ngươi bằng lòng dạy ta kiếm đạo," tiểu hài tử Mạt Tiểu Bạch lạnh lùng giương mắt nhìn hắn, như là liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn: “Trước khi ta học được, ngươi đừng nghĩ đá văng ta.

Nuốt lời quá nhiều, sẽ sinh ra tâm ma."
Mặt búp bê lạnh như băng của Sở Thu cứng đờ, thiếu chút nữa bị nẻ.
Có quỷ mới biết lúc ấy hắn tại sao lại nói ra loại đồng ý hoàn toàn không phù hợp thân phận của hắn, sói con này, quả thực gian xảo không biết xấu hổ, giống như là con riêng của tiểu súc sinh!
“Sư thúc tới nơi này có chuyện gì quan trọng sao?" Quân Mặc hé mắt, ngắt lời hai người mặt than đối diện, trên mặt tuy rằng cười, nhưng đáy mắt tràn đầy ý xua đuổi không thể rõ ràng hơn nữa.
Sở Thu lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu không nói lời nào.
“Chưởng môn sư thúc nói, Hiên Viên Triệt đã chuyển làm môn hạ của một vị lão tổ của chấp pháp đường, nói để các ngươi chú ý.

Mặt khác, người Tống gia tựa hồ muốn tìm sư tôn gây phiền toái, cho nên, chưởng môn sư thúc để ta cùng sư thúc đến nói một tiếng với các ngươi." Mạt Tiểu Bạch nói, vừa nói vừa bình tĩnh lui về phía sau một bước, quả nhiên, Quân Mặc trước mặt dùng sát khí nháy mắt hướng vào Mạt Tiểu Bạch.

“Sư tôn?" Quân Mặc khẽ cười một tiếng: “Sư tôn nào?"
Mạt Tiểu Bạch mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút trắng bệch: “Đại sư huynh, ngươi không nên nhìn ta như vậy, ta sẽ rất sợ hãi."
Sợ cái rắm a, vẻ mặt cũng không thay đổi một chút.
Quân Mặc lạnh lùng cười, nhìn sói con trước mắt này biết rõ mà kéo tay áo Sở Thu, rõ ràng là tỏ thái độ, lúc này mới thu lại u ám ở đáy mắt.
Sở Thu đứng ở một bên yên lặng nhìn: … Chết tiệt tiểu súc sinh này quả nhiên là biến thái, loại chiếm hữu dục làm cho người ta sợ hãi quả thực phút chốc làm người ngứa tay!
“Cho nên lúc này sư thúc đến, là muốn giúp một tay sao?" Quân Mặc hỏi, nhưng trong lòng hơi căng thẳng.

Bản thân hắn không tồi, hiện giờ hắn lo lắng chính là sư tôn.
Vương gia bây giờ rõ ràng đã theo dõi sư tôn, sư tôn thăng cấp cường giả nguyên anh, về sau bọn họ có thể sẽ ép sư tôn làm càng nhiều chuyện hơn.

Mà từ hành vi của Vương Thanh Hoan, rõ ràng đối với sư tôn ôm lòng gây rối.
Hiện giờ, thêm một Tống gia nữa.
Quân Mặc mím môi, quay đầu nhìn người mê man trên giường, đáy mắt hiện ra vẻ cố chấp.
Bất luận trả đại giới cỡ nào, hắn đều phải bảo vệ tốt người này, bất luận là Tống gia hay Vương gia, thậm chí là tổ chức sau lưng Vương gia, hắn cũng không cho phép bọn họ thương tổn sư tôn.
Quả nhiên, hắn vẫn cần cố gắng nữa.
“Chuyện của sư tôn ngươi, ngươi biết bao nhiêu?" Sở Thu không trả lời câu hỏi của Quân Mặc, mà thản nhiên hỏi ngược lại.
Quân Mặc nhìn vẻ mặt cẩn thận của Sở Thu, rất nhanh liền đoán được người này thật sự muốn hỏi cái gì: “Sư tôn bị người của Vương gia lợi dụng, bất quá không việc gì, ta sẽ tìm được biện pháp trừ đi thi cổ trên người sư tôn."
Hắn giữ lại ý nghĩ trong lòng, cũng không nói thi cổ đã được chuyển đến trên người của mình.
Nếu những người này đối với sư tôn bảo hộ vạn phần, như vậy lời nói dối này căn bản không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng, nếu những người sư tôn quý trọng này muốn đạp sư tôn khỏi thượng vị, như vậy, thi cổ không ở trên người sư tôn, đương nhiên không cần nói, mà hắn vừa lúc có thể mượn việc này cho sư tôn thấy, chỉ có một mình hắn là đối xử tốt với sư tôn.
Về phần thi cổ trên người mình, a, đây là một tai hoạ ngầm thật lớn.

Hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào tìm được lý do đem mình đuổi đi khỏi sư tôn.

Tuyệt đối sẽ không!
Sở Thu cẩn thận nhìn hắn một cái, đáp án này nằm trong dự kiến.

Thứ này ngay cả lôi kiếp cũng dám cùng gánh, lại là tiểu súc sinh tam quan bất chính, chính tà bất lưỡng lập*… mình quả nhiên hỏi câu vô nghĩa.
*chính tà luôn xung khắc, đối lập nhau
Sở Thu gật đầu, gương mặt lạnh lùng nói: “Hiên Viên Triệt đã trở về đế đô, người Tống gia cũng tìm tới đỉnh Thanh Kính, chưởng môn sư huynh cho các ngươi ở bên ngoài đợi ba năm rồi trở về.

Nói cho sư tôn ngươi biết, nếu đến lúc đó tông môn tỷ thí hắn không thể lên làm thủ tọa, lão tổ tông cũng không che chở được hắn."
Muốn đoạt được thủ tọa trong tông môn tỷ thí, thật sự là rất khó, hiện giờ hội trưởng lão và đám người Mạnh Thanh Vân hoàn toàn trở mặt, đến lúc đó không chừng sẽ có nhân vật đi ra, cho nên chuyến này không riêng gì Quân Mặc, mà ngay cả Lâm Tiêu chỉ sợ cũng phải liều mạng.
“Ta sẽ chuyển lời cho sư tôn." Trong mắt Quân Mặc hiện lên một tia đau lòng, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Quân Mặc hiểu, chỉ khi Lâm Tiêu biểu hiện ra tác dụng lớn nhất với tông môn, những người đó mới bằng lòng che chở sư tôn, nếu không, sư tôn chỉ trở thành một kẻ vứt đi.
“Tốt lắm, chúng ta đi đây." Sở Thu dặn dò xong, nhìn chăm chú Quân Mặc cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất không nên quá mức, nếu chậm trễ hắn tu hành, chưởng môn sư huynh tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi."
Nói xong, thần sắc tựa hồ lạnh hơn vài phần, còn có vài phần nóng nảy, xoay người bước đi.
Trong nháy mắt Quân Mặc có cảm giác đầu óc lơ mơ, không khỏi nhíu mày.
Mạt Tiểu Bạch cố ý chậm lại vài bước, mắt thấy Sở Thu đã đi ra ngoài, lúc này mới nói thật nhanh: “Sư tôn năm đó đồng ý, sẽ không cùng nữ tu kết thành đạo lữ, cho nên chưởng môn sư tôn bọn họ đã đồng ý ngươi là người ứng cử làm đạo lữ của sư tôn, nhưng bọn họ giống như vẫn còn quan sát.

Mặt khác, sư thúc cùng ta xuống núi là vì tra việc Tống gia, chính là như vậy, ta đi đây."
Cạch.
Cửa phòng không nhẹ không nặng bị đóng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm lạnh như băng lại non nớt của Mạt Tiểu Bạch: “Sư thúc ngươi không cần đi nhanh như vậy, chân ta ngắn."
Trong phòng, Quân Mặc đã bị lượng tin tức thật lớn bao hàm trong mấy câu nói kia làm sợ ngây người.
Vừa rồi sói con kia nói cái gì đồng ý? Đồng ý hắn làm gì?
Đạo lữ?!
Hắn không có nghe lầm chớ?!
Theo bản năng mà sờ sờ lỗ tai, hắn hậu tri hậu giác phát hiện tai mình nóng đến dọa người.

Hắn đến bây giờ mới hiểu rõ ánh mắt kỳ dị của Sở Thu đến tột cùng là vì sao.
Nguyên lai, nguyên lai mọi người vẫn luôn hiểu lầm (sương mù) quan hệ của hắn và sư tôn.

Cho nên, những thứ này sau đó tích lũy lên, lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy, sư tôn cùng mình, là, là một đôi sao?!

Hắn đỏ tai chớp mắt, nhịn không được nhảy nhót trong lòng, loại cảm giác giống như khắp thiên hạ đều biết tâm tư hắn, hơn nữa lại còn phải đến khẳng định một chút, quả thực quá bất ngờ.
Đây là một trong những chuyện hắn hài lòng nhất sau khi trọng sinh.
Bất quá rất nhanh, thần sắc của hắn liền đông lạnh.

Hắn nhớ rõ vừa rồi sói con kia còn nói, bọn họ còn muốn thay sư tôn tìm những người khác!
Nữ có thể loại bỏ, nhưng thiên hạ này nam nhiều như vậy, ngộ nhỡ thật sự bị chưởng môn sư thúc tụ tập thì sao?
Quân Mặc mím môi, đi tới bên giường, vừa cúi đầu ôn nhu sửa sang quần áo cho Lâm Tiêu, vừa tinh tế suy tư.
Sư tôn đối với hắn là tốt nhất, đặc biệt nhất, sư tôn đối với sự tình bên cạnh mẫn cảm đến dọa người, đối với chuyện tình cảm lại trì độn đến có chút kinh người.
Đây là ưu thế của hắn, cũng là tai hại của hắn.
Hiện giờ xem ra, quả nhiên việc hắn phải làm nhất, chính là dưới sự ngầm cho phép của tất cả mọi người, chậm rãi, từng chút thôn tính phòng tuyến của sư tôn, đem tất cả bắn ngược có thể phát sinh hạ xuống thấp nhất, biện pháp tốt nhất là gì đây?
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mỏng mềm mại, lộ ra mỉm cười nhàn nhạt —— không bằng, để sư tôn động lòng trước đi.
Nếu sư tôn vào thời điểm hai người liên hệ chân khí đóng cửa ngũ giác, đã nói lên sư tôn cũng sẽ không nén được loại ngọt ngào mê người này, cho nên, hắn chỉ cần từng chút, từng chút đem người này lặng yên tiến vào trong loại cảm giác kỳ diệu này, cuối cùng có một ngày, sư tôn sẽ hoàn toàn thuộc về mình, không phải sao?
Yêu một người, phải cố gắng làm cho người kia yêu mình.
Hắn nghĩ, nhịn không được lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng hơi lạnh kia, trước khi mình chết chìm trong ngọt ngào, cực lực đem chính mình kéo ra, hít một hơi thật sâu, đè xuống tất cả rung động và xúc động.
Hắn chỉ làm điều sư tôn muốn, thích, cho nên, trước khi sư tôn nguyện ý, hắn không muốn làm sư tôn có bất kỳ không vui gì, một chút cũng không muốn, dù hắn thật sự nhịn rất khổ cực.
Ngô, về sau… về sau nhất định phải bù lại thật tốt… hắn đỏ tai nghĩ.
Thời điểm hừng đông hôm sau, Lâm Tiêu vừa mới mở mắt ra, đã bị màn hình trước mặt làm cho giật mình.
【giá trị oán niệm: 65 giá trị cốt truyện: 60】
Lâm Tiêu nhíu mày, mở ra khu bình luận, quả nhiên nhìn thấy bình luận nguyên bản không kéo xuống được, đã có thể kéo.
Hiên Viên Triệt đã bị Sở Thu trục xuất sư môn, cốt truyện hiển nhiên đã lệch quá nhiều.
Mà hiện tại, giá trị cốt truyện lại từ 55 biến thành 60, vậy chứng minh thế giới đã tự động bổ sung, cũng đem cốt truyện sai lệch nguyên bản kéo về một ít.
Nói như vậy, đã đến giai đoạn kế tiếp?
Hắn nằm không động, trợn tròn mắt, nhìn như đang ngẩn người, trên thực tế lại lẩm nhẩm khu bình luận.
Nhìn lời bình luận, cốt truyện phải là đến đoạn nguyên thân mang theo Hiên Viên Triệt ra ngoài rèn luyện.
「Trong khoảng thời gian này, nguyên thân đối với Hiên Viên Triệt bên ngoài là chiếu cố, trên thực tế là ám hại, Hiên Viên Triệt bị nguyên thân chiếu cố nhiều lần suýt chết.
Hiên Viên Triệt rốt cuộc tìm được dấu vết, sau đó khẳng định Lâm Tiêu chính là hung thủ giết mẹ mình, sau đó liên hệ Tống gia, lại ngẫu nhiên phát hiện Tống gia không tầm thường, sau đó bắt đầu tiếp xúc đến thế lực rất cao, thêm một hậu thuẫn mạnh mẽ.
Mà trong nội dung nguyên bản, bởi vì Tống gia trợ giúp, dẫn đến nguyên thân trọng thương trở về tông môn.
Khi đó tình cảm giữa nam chính và nữ chính chợt tăng không bao lâu, Lâm Thanh Thanh ngẫu nhiên phát hiện Hiên Viên Triệt lợi dụng, cũng biết một lần phụ thân bị thương là Hiên Viên Triệt giở trò, sau đó hai người cãi nhau.
Sau, Lâm Thanh Thanh một bên thương tâm cha của mình và ái nhân thành kẻ thù, một bên không thể chịu đựng chính mình bị lợi dụng, bị dày vò rời nhà trốn đi.
Quân Mặc vì tìm kiếm Lâm Thanh Thanh rời nhà trốn đi, đi tới đế đô, vì cứu Lâm Thanh Thanh mà bị người biết thân phận, sau bị đuổi giết, mà Lâm Tiêu mượn danh nghĩa tìm kiếm Lâm Thanh Thanh, một bên trợ giúp Quân Mặc tranh thủ tạo ấn tượng tốt, một bên lại lén lút cùng Vương gia liên thủ, tiếp tục bức bách Quân Mặc, muốn từ trên người Quân Mặc đoạt được công pháp của Quân gia.
Cũng chính trong khoảng thời gian này, Lâm Tiêu giả vờ bị ma tu bắt, ma tu kia bức bách Quân Mặc tự nguyện bị hạ thi cổ mới bằng lòng thả Lâm Tiêu, cuối cùng dĩ nhiên là được như ý, cũng làm cho Quân Mặc triệt để lâm vào trong khốn cảnh lớn nhất, về sau thân bại danh liệt chôn vùi.」
Một đoạn này ngược không nhẹ, Lâm Tiêu chẳng qua đem bình luận kéo một chút, cũng đã thấy được màu đỏ đầy kín.
【 độc giả: Lạc Lê Tử Tương bình luận: 《 tiêu dao 》 chấm điểm: -2 sư tôn luôn vì người khác nói liền hoài nghi Mặc Mặc, còn ngược đãi hắn, hy vọng cũng ngược sư tôn thật nhiều!! Ai bảo hắn vì đôi câu vài lời liền oan uổng Mặc Mặc! 】
Ánh mắt hơi tạm dừng tại đây, Lâm Tiêu nhìn bình luận nửa đoạn trước đỏ, nửa đoạn sau đen, chân mày chậm rãi nhăn lại —— đối với thân nhi tử nhà mình, hắn dĩ nhiên tin tưởng, nhưng ngược sư tôn này… Hắn phải như thế nào ngược chính mình?
“Sư tôn." Lúc này, Quân Mặc đẩy cửa tiến vào, thấy Lâm Tiêu tỉnh, trong mắt liền mang theo kinh hỉ: “Ngươi rốt cuộc tỉnh, có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Quân Mặc không biến sắc nhìn ánh mắt hư không của Lâm Tiêu, ánh mắt hơi dừng một chút tại chỗ không xa trước mặt Lâm Tiêu, lại thản nhiên dời đi chỗ khác.
Quả nhiên, nơi đó kỳ thật là có cái gì đi? Đã gần một tháng, sư tôn luôn nhìn chỗ kia.

Hơn nữa, kế tiếp nhất định là…
“Không có, ta rất khỏe." Lâm Tiêu nhẹ giọng nói, chậm rãi ngồi dậy, tựa hồ thật nhanh suy tư cái gì, sau đó hướng về phía Quân Mặc lộ ra một ánh mắt mềm mại đến cực điểm: “Ngươi… cảm giác thế nào? Tu vi còn vững chắc?"
“Đồ nhi bây giờ cảm giác vô cùng tốt, tu vi rất vững chắc, cũng không có vấn đề gì.

Làm phiền sư tôn." Trong mắt Quân Mặc mang theo cảm kích cùng ỷ lại, đi tới bên người Lâm Tiêu nhẹ nhàng đưa tay ôm hắn, sau đó trước khi hắn không thoải mái vừa vặn thoái lui, đem đồ ăn bưng tới đặt trên bàn.
“Sư tôn dùng chút đi, những món này là thứ tốt bổ dưỡng linh khí." Quân Mặc ấm áp nói, sau đó bưng chén cầm muỗng nhẹ nhàng trộn, múc một muỗng đưa đến bên môi Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu muốn tự mình làm, nhưng nhìn bộ dáng Quân Mặc tựa hồ sợ mình cự tuyệt, nhất thời lại dừng lại.
Lâm Tiêu giống như nhớ rõ phía trước có người nói, đối với hắn tốt cũng không cần cự tuyệt hảo ý của hắn, trừ phi ngươi không quan tâm hắn.

Lời nói sắc bén của vị kia độc giả chỉ ra nguyên thân căn bản không để Quân Mặc trong mắt, nếu không như thế nào sẽ hai lần ba lượt làm như không thấy sự lấy lòng của đồ đệ?
Bình luận đỏ rực kia vẫn luôn là sau khi Lâm Tiêu chần chờ tiếp nhận chiếu cố của đồ đệ, đen đen đỏ đỏ, đỏ đỏ đen đen mới biến thành màu đen bình thường.
Cho nên, mình quả nhiên cần phải thỏa mãn hiếu tâm của đồ đệ a.
Mày hơi nhíu của Lâm Tiêu buông lỏng vài phần, ngoan ngoãn cúi đầu húp cháo, ngẩng đầu nhìn bộ dáng đồ đệ ngốc cảm thấy mỹ mãn, vui vẻ đến ngu xuẩn, tâm tình không biết làm sao, cũng sáng theo vài phần.
“Sư tôn ăn nhiều một chút đi.


Những thuốc này ngày hôm qua ta canh chừng, may mắn sư tôn hôm nay tỉnh, nếu không sợ là uổng công." Quân Mặc nhẹ giọng nói, lại một lần nữa lặng lẽ thể hiện tâm ý của mình.
Lâm Tiêu quả nhiên ăn được nhiều hơn hôm qua.
Quả nhiên là đây, nơi đó tựa hồ là có thứ gì, giống như đang giúp đỡ mình, mỗi một lần đều có thể làm cho thái độ của sư tôn đối với mình mềm hoá, sau đó lui về phía sau một chút, hơn nữa hình như còn đem mình vô ý kéo vào thế giới của sư tôn.
Quả nhiên là, thứ tốt đáng giá lợi dụng a.
Cứ như vậy, hắn chỉ cần mỗi ngày tiến tới gần một chút, chỉ cần không chạm đến giới hạn, sư tôn liền sẽ lui một chút, lui một chút nữa, sau đó, hắn có thể…
Lâm Tiêu đang chuyên tâm uống cháo nhân tiện cau mày suy nghĩ làm sao ngược chính mình, chợt ngẩn ngơ, bởi vì một nửa trên màn ảnh kia vốn màu đỏ, thế nhưng chẳng biết tại sao biến thành màu đen, vả lại -2 còn biến thành 2, cho nên trong lúc nhất thời, hắn không chú ý tới vẻ mặt cổ quái của Quân Mặc.
Ta… vừa mới ngược chính mình … sao?
Lâm Tiêu mờ mịt chớp chớp đôi mắt, không hề biết mình lại một lần lộ tẩy, mà còn để lộ hết sức nghiêm trọng, thế cho nên rất nhanh cũng sẽ bị người được voi đòi tiên chiếm tiện nghi, thậm chí còn vì vậy sẽ bị ăn kiền mạt tịnh, giờ phút này hắn rất nhanh liền đem cái “Ngược" chẳng biết tại sao này vứt ra sau đầu, không hề biết “Ngược" của khán giả đã méo mó đến cực điểm.
“Ngày hôm qua Sở sư thúc đến…" Chờ Lâm Tiêu ăn cơm xong, Quân Mặc đem ý hôm qua của Sở Thu truyền đạt một lần, thấy Lâm Tiêu tựa hồ cũng không giật mình, thậm chí có một loại cảm giác quả nhiên như thế, một mặt không biến sắc thương lượng với Lâm Tiêu kế tiếp có cần thay đổi kế hoạch hay không, một mặt đem phản ứng này ghi tạc trong lòng, tính toán tiếp tục quan sát.
“Theo ngươi kể, nếu Vương gia cũng đang tìm kiếm vạn trùng thảo, như vậy, biện pháp ổn thỏa nhất, chính là chúng ta không nên bại lộ.

Ngộ nhỡ vạn trùng thảo kia thật dùng để áp chế thi cổ, mà hành động của chúng ta lại bị bọn họ phát hiện, đến lúc đó nếu ngươi không rút ra thi cổ, tình hình sẽ càng bị động." Lâm Tiêu trầm ngâm, cơ hồ có thể chắc chắn, lúc này cho dù hắn không tìm Vương gia, Vương gia cũng tới tìm hắn.
Công pháp của Quân gia, ngoại trừ những người đã tu luyện tới cực hạn, thế lực khác căn bản sẽ không buông tha.
Hiện giờ dưới sự trợ giúp của Mạnh Thanh Vân, tin tức Quân Mặc là nghĩa tôn của Hoa Thanh đã chiêu cáo thiên hạ, những người đó không dám động thủ ngoài sáng, đương nhiên nhất định sẽ dùng mình đến bức bách tính kế Quân Mặc.
Cho nên chuyến này, bọn họ không đi đế đô, sợ cũng không được.
“Tìm được vạn trùng thảo giải quyết phiền toái trên người của ngươi trước, sau đó chúng ta đi đế đô." Lâm Tiêu rất nhanh liền sửa đổi hành trình.
【 leng keng! Chúc mừng ngươi, giá trị cốt truyện tăng 1】
Tiếng của hệ thống mang theo ác ý lạnh như băng vang lên bên tai, Lâm Tiêu đầu tiên dừng một chút, sau đó thần sắc bình tĩnh dùng chân khí hung hăng ngưng tụ hai chữ ác ý “Ha ha", tát vào mặt hệ thống, một cái tát đem nó đánh bay về biển ý thức.
“Được, đều nghe sư tôn." Quân Mặc cười tủm tỉm gật đầu, trong lòng vì lối suy nghĩ tùy thời tùy chỗ đều chiếu cố mình trước của sư tôn mà vui mừng.
Hai người rất nhanh thu thập đồ rời đi khách điếm, sau đó ngự kiếm mà đi, tiến vào một khu rừng rậm rạp.
Không biết qua bao lâu, hai người một cao một thấp lần lượt từ rừng cây đi ra, sau đó cùng nhau đi tới một thành trấn.
Người cao kia thần sắc thanh lãnh đạm mạc, gương mặt tầm thường không biết có phải vì một thân khí chất như sương hay không, trong tầm thường lộ ra vài phần xuất trần.

Rồi sau đó xuất hiện một người thấp, tuy rằng khuôn mặt cũng không nổi bật, nhưng cả người khí chất ôn hòa.
Hai người này, chính là hai sư đồ vừa mới vào rừng rậm không lâu.
Hai người liếc nhau, đáy mắt Lâm Tiêu hiện lên vài phần vừa lòng.

Năng lực của đứa ngốc, có tiềm lực bất ngờ.

Nghĩ đến bộ dáng đau khổ của kẻ theo dõi đằng sau hai người bị dẫn vào ổ ma thú kia, tâm tình Lâm Tiêu liền đặc biệt sung sướng.
“Người kia quả nhiên không có ý tốt, vốn chẳng qua là thử thăm dò, không nghĩ tới, lại thật thăm dò ra một người.

Hắn phái loại cao thủ giỏi về che dấu, lại chỉ nhìn chằm chằm ca ca, còn thừa dịp ta không ở đó cùng ca ca nói chuyện, lại cố ý bại lộ hành tung cho ta nhìn thấy, không biết lại muốn làm gì!" Quân Mặc mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Lâm Tiêu vốn muốn nói “Không phải nói diễn vai phụ tử sao", vì tức giận và áp lực của Quân Mặc mà vứt ra sau đầu, đưa tay trấn an xoa đầu Quân Mặc, nhàn nhạt nói: “Muốn châm ngòi ly gián thôi, không cần để ý tới hắn."
“Ân.

Ta nghe ca ca." Quân Mặc gật đầu, khóe miệng nhếch lên, mặc dù thay đổi gương mặt, nụ cười như ánh mặt trời kia vẫn làm Lâm Tiêu cảm thấy có ảo giác bị mù mắt.
Bình tĩnh mà dời mắt đi chỗ khác, Lâm Tiêu chỉ xem như không có cảm giác thiếu niên ỷ lại quá độ mà chiếm lấy hai cánh tay mình, thoải mái nói: “Đi thôi."
Quân Mặc đầy nhiệt tình nói một tiếng được, nhắm mắt theo sát bên cạnh Lâm Tiêu, trên mặt là nụ cười ấm áp dào dạt, đáy mắt lại là trào phúng và đắc ý điên cuồng.
Còn muốn một mình cùng sư tôn truyền lời, trước mặt sư tôn hiện diện? Lấy một tên ngu ngốc đến đây, đáng đời bị hắn dẫn vào ổ ma thú, đáng đời bị hắn hại.
Không sai, hắn sớm cũng cảm giác được tên ngu ngốc kia theo dõi bọn họ, hắn chờ chính là tên ngu ngốc kia thay Vương Thanh Hoan truyền lại tin tức, hắn chính là muốn cố ý phát hiện người này, còn muốn vu hại Vương Thanh Hoan châm ngòi ly gián, thì sao?!
Ngu như vậy, đáng đời bị sư tôn chán ghét mà vứt bỏ!.


5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại