Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 7: Bi thảm xuyên qua…
Trước khi đến đây, Tôn Chí Tân có nhân khẩu là người Trương Gia Khẩu tỉnh Hà Bắc, sau lại bởi vì đến Bắc Kinh đi học, rồi lại có một đống bạn ở Bắc Kinh, để đón ý nói hùa quan niệm bài ngoại của người nơi này, nên mở miệng ngậm miệng đều là tiếng thủ đô rất là có thứ tự, khẩu âm bản địa Trương Gia Khẩu ngược lại không còn bao nhiêu.
Tôn Chí Tân mới trước đây điều kiện thực bình thường, đặt đến chỗ nào cũng đều là đại chúng bình thường, lại còn là cái loại hơi thấp một chút trong số đại chúng bình thường. Cha hắn là một quân nhân xuất ngũ, sau khi xuất ngũ thì đi làm trong một xưởng gia công linh kiện.
Mẹ là một thôn nữ, gả cho cha Tôn Chí Tân rồi không ở quê nhà trồng trọt nữa mà chuyển đến Trương Gia Khẩu mở một quầy hàng bán hoa quả khô. Mấy năm đầu bà còn kiếm được chút tiền, sau lại việc làm ăn dần dần vì cạnh tranh mà chỉ kiếm được bình thường, bà là nông phụ bình thường, không văn hóa không hiểu kỹ xảo buôn bán, bởi vậy về sau buôn bán thu vào chỉ đủ sống qua ngày, nuôi gia đình cũng khó khăn.
Cha Tôn Chí Tân vì là quân nhân xuất ngũ nên hơi có chút nóng nảy. Xưởng gia công linh kiện kia kinh tế đình trệ , trong nhà ngày càng lụn bại, ông liền cùng mấy chiến hữu có chút càn quấy vốn cũng là lính chuyển sang đầu cơ trục lợi vật liệu thép. Kiểu làm ăn này cũng không dễ làm, mấy người họ rất nhanh liền thiếu vốn, lại không có tiền trả nợ, mới nổi lên tâm tư mua bán thuốc phiện, trong đám lính càn quấy ấy có một người có thể móc nối được với đường dây.
Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, buôn thuốc phiện trái pháp luật mới hơn nửa năm, trong nhà vừa có khởi sắc, mấy người đã đồng thời bị bắt sạch. Lúc ấy lại trùng với thời điểm đang có chiến dịch xử nghiêm, lượng thuốc cha Tôn Chí Tân mang theo lại nhiều, chừng 1kg, liền bị đánh vào hàng ngũ trùm buôn lậu thuốc phiện.
Trùm, xử nghiêm, lại chẳng có mối quan hệ xã hội có lợi nào, tất cả dồn lại, một củ lạc của cục công an đưa ông ấy đi trùng sinh. Tôn mẫu là người trọng tình cảm, chịu đả kích nặng nề đến mắc chứng trầm cảm, hai năm sau cũng đi theo chồng, cũng chỉ còn lại Tôn Chí Tân.
Vì trước đây điều kiện không tốt, tự nhiên dưỡng cho hắn tính cách tự lập tự cường. Cha mẹ đều mất, hắn thương tâm khổ sở nhưng thật ra cũng không nổi giận, vừa đi làm vừa đi học, một mình sinh hoạt.
Cái gọi là có mất tất có được, cứ như vậy dưỡng thành Tôn Chí Tân tâm tính phi thường độc lập, cộng thêm người này thông minh hiếu học chấp nhận chịu khổ, năm đó lấy điểm cao thi đậu đại học không nói, còn trở thành một sinh viên vĩ đại, đồng thời cũng là người tâm phúc của rất nhiều đoàn thể xã hội. Được rồi, người tâm phúc là ý nói hắn tham gia hoạt động rất tích cực, chứ chưa chắc đã được xếp là vai chính. Nghiệp dư thì người này còn thích vận động và quyền thuật, còn có chính là du lịch, cắm trại dã ngoại bên ngoài, những thứ khác học rất tạp, không phải thực tinh.
Tôn Chí Tân tính tình sáng sủa, bình thường thích đọc sách, nhàn rỗi thì thích làm dân balô, du ngoạn xung quanh. Khi học trung học hắn đã có một đống bạn, đợi lên đại học mở rộng vòng giao hữu rồi lại có thêm một đống lớn nữa, sớm đã nhảy ra được khỏi bóng ma cha mẹ chết sớm, sống có hương có vị. Bạn gái, hắn kết qua một ít, luôn không gặp được người làm cho mình tâm động. Những lúc ở chung với bạn gái cứ như là để giải quyết tịch mịch về thể xác và tinh thần, nhạt nhẽo không có cảm tình.
Năm 2011, Tôn Chí Tân đang học nửa năm cuối năm thứ ba đại học, vừa lúc được kỳ nghỉ dài, một đám dân balô trẻ tuổi hẹn nhau đi du lịch, lần này không đi bộ mà đi xa hơn một chút, tìm về ngắm viên minh châu xinh đẹp đất Ba Thục, cửu trại câu.
Một đám oanh oanh liệt liệt đi, ở cửu trại câu tận tình du ngoạn. Ngày thứ năm, Tôn Chí Tân bởi vì tham xem phong cảnh Cửu Trại kiều diễm mà rớt đội, đang đuổi theo đám bạn thì quỷ dị nổi lên mưa to tháng mười. Trận mưa kia thật sự quá lớn, còn mang theo từng viên mưa đá, thời tiết như vậy ở Ba Thục là cực kỳ hiếm thấy. Lúc ấy bởi vì không thể đi tiếp, lại bởi vì thời tiết thật sự quỷ dị không rõ, sức mạnh thiên nhiên tầm tã giáng xuống, làm cho Tôn Chí Tân quên mất nguyên tắc lúc trời giông tố không thể nấp dưới tàng cây, cứ thế tìm một gốc đại thụ che mưa.
Lại nói hắn cũng có chút đen đủi, sấm sét tùy cơ tạo thành lại có một đạo chuẩn xác bổ trúng đại thụ mà hắn đang nấp, con cá nhỏ Tôn Chí Tân dưới tàng cây liền bởi vì cửa thành bốc cháy mà gặp hại. Thế gian sự vật luôn họa phúc song hành, trong bất hạnh cũng có may mắn, một đường chớp cực lớn xé rách toàn bộ thiên không như vậy cũng không đánh chết được tên này, nhưng ném thẳng hắn đến đây. Cẩu huyết, ác tục, xuyên qua, toàn bộ đều ném xuống đầu quỷ xui xẻo Tôn Chí Tân.
Chuyện ngày xuyên qua Tôn Chí Tân vẫn còn nhớ rõ. Một khắc trước hắn còn khom thắt lưng làm rùa dưới tàng cây, một khắc sau liền phát hiện mình bay trên trời, ai nha nha kêu gào từ trên trời rơi xuống. Thật sự là…thật phiêu dật, thật…rối rắm, thật…thất thần.
Lúc ấy khoảng cách hắn cách mặt đất không thể nói là nhỏ, ít nhất cũng có hai mươi thước, hắn cứ như vậy trống rỗng xuất hiện, rồi sau đó rơi tự do xuống.
Chỉ nghĩ mình sẽ ngã chết, nào biết lại nện lên một vật thể mềm nhũn.
Chờ đến lúc đã không còn choáng đầu hoa mắt nữa cúi đầu thì thấy cái đệm dưới thân là một nữ nhân mập mạp, đã bị mình đè chết tươi, chỉ nhìn thất khiếu phun máu kia, hình dạng chả còn ra hình thù gì, cũng không biết toàn thân có bao nhiêu chỗ dập nát gãy xương.
Tóm lại, trừ phi nhét cho một viên tiên đan của Đại La Kim Tiên, nữ nhân này có dùng khoa học kỹ thuật cao đến đâu cũng gọi không tỉnh. Nói ngắn gọn, chính là toi đời, bị Tôn Chí Tân nện một cái chết luôn, lại còn là dùng chiêu thức của vận động viên đô vật. Bị chết thực … thê thảm, ách…, vĩ đại, giống Lưu Hồ Lan tỷ tỷ, là đại đại nữ anh hùng, nữ hào kiệt!
Tôn Chí Tân còn chưa kịp áy náy, khủng hoảng, đã bị tình hình trước mắt dọa biến thành mắt gà chọi.
Bản thân đang bị một vòng nam nhân nhìn qua giống hệt người hoang dã vây quanh, cả đám người nếu không phải toàn thân trần trụi thì chính là gần như toàn thân trần trụi. Một bọn tất cả đều thật sự cao lớn, cách ăn mặc cũng một kiểu hệt như hắn đã thấy trên truyền hình, khí chất lỗ mãng hung hãn, trong tay toàn cầm vũ khí đồ đá đơn sơ đến nỗi làm cho Tôn Chí Tân ngạc nhiên không thôi. Mà giữa sân, có hai người càng thêm cao lớn đang pk, cả hai người thân đều mang thương, bị hắn đột nhiên xuất hiện còn rơi xuống đè chết người làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm mà quên cả đánh nhau.
Hai nam nhân đang pk đều là nam giới dương cương oai hùng hiếm thấy, trong đó một nhìn có vẻ phóng khoáng hơn một chút, chính là cái tên áp mình hơn một tháng qua Naaru. Một người khác có chút diện mạo giống hải tặc Viking, mắt sâu mũi cao, bộ dạng so với Naaru thì thiên về tuấn mỹ tinh xảo hơn một ít, không biết tên là gì.
Naaru nhìn như thô hào, lại phản ứng cực nhanh. Chỉ ngây người một lát liền xông về phía trước, bắt lấy Tôn Chí Tân bỏ chạy. Hải tặc Viking kia phản ứng chậm nửa nhịp, lúc muốn nhào lên cướp người, đám người hoang dã bên phe Naaru sớm đã vây kín lại, cản đường đi của hắn. Tôn Chí Tân chợt nghe một mảnh hỗn độn quát to hô đánh đòi giết, cùng với tiếng kêu thảm thiết của một nam, tru lên, rống giận, loạn xì ngậu cả lên.
Chính mình đầu tiên là đầu óc mê muội bị Naaru lôi kéo chạy trốn như bay, rồi sau đó người nọ ngại hắn tốc độ quá chậm, đem hắn giống bao hàng giống nhau khiêng lên đến phóng tới đầu vai, chạy vội trở về chính mình bộ lạc. Đầu vai rộng lớn của hắn chống bụng Tôn Chí Tân, cơm từ đêm trước trong toàn bộ lộ trình thiếu chút nữa phun ra sạch sẽ.
Tôn Chí Tân cứ như vậy đến bộ lạc, sau đó ngày hôm sau trong tình trạng vẫn không rõ bị áp cử hành một cái nghi thức giản lược cổ xưa, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống bị Naaru cường x. Nay nghĩ đến, kia nhất định là một cái nghị thức không khác kết hôn là mấy, mà chính mình lúc ấy hi lý hồ đồ còn lấy một loại tâm tình thăm dò cuộc sống bộ lạc nguyên thủy đi theo Naaru hưng phấn không thôi…… Chính là đã nói, tự tạo nghiệt không thể sống. Vì thế liền đặt chính mình vào địa vị bị Naaru sử dụng như lão bà.
Nghĩ nghĩ, thấy nghi hoặc . Đồng tính luyến ái chuyện này thời đại nguyên thủy đã có ? lão tổ tông đều như vậy, sao có thể lạ đời sau trên đường lớn toàn gay gay với les les cơ chứ ? cho tới bây giờ, Tôn Chí Tân tiếp xúc dã nhân còn quá ít, không biết nơi này còn có đệ thân.
Nghĩ đến đây lại nghĩ tới lúc Naaru ra ngoài săn thú còn quay đầu nhìn về phía mặt mình, trong anh triều dương thoạt nhìn có một sức quyến rũ làm cho trái tim người ta ngừng đập. Tôn Chí Tân không thể không thừa nhận, lúc ấy tim mình thật sự đã ngừng đập một nhịp, một cảm giác khó tả từ dưới đáy lòng dâng lên, đột nhiên cảm thấy cũng không hận hắn như vậy.
Không khỏi thở dài một cái, lại cảm thấy chính mình thực không có tiền đồ. Chẳng lẽ nam nhân đều là động vật tự hỏi bằng nửa người dưới? bị hắn cường x một tháng, ngày hôm qua bị x thư thái, lại thêm một lần quay đầu ném một nụ cười sức quyến rũ ngàn vạn, trong lòng dâng chút kỳ quái.
Theo đạo lý nói chính mình còn phải cảm tạ Naaru . Bị tia chớp bổ tới thời không xa lạ này, người ta cho ăn uống cho chỗ ở, sống như khách quý, cũng chỉ là xx mình mà thôi. Nếu chính mình sớm hiểu được phối hợp, có khi lại thực thoải mái , nói trắng ra là hắn cũng không làm cái gì người người oán trách….. Đúng không ?
Nghĩ đến đây không khỏi trên mặt lộ ra bất khả tư nghị biểu tình. Chính mình này là bao che hắn ? trời ạ ! hay là bị x thoải mái quá một lần liền x ra cảm giác?
Đều nói hiện tại đồng chí càng ngày càng nhiều, con mẹ nó lực hấp dẫn đồng tính cường đại như vậy?
Tôn Chí Tân trong lòng bắt đầu sợ hãi, mơ hồ cảm thấy chính mình có đang xu thế rơi vào vực thắm sâu không lường được, lập tức không dám nghĩ nữa, mãnh liệt lắc lắc đầu bắt đầu lớn tiếng xướng:“Hồng Hồ thủy nha, lãng nha thôi lãng đánh lãng a ~~"
Lãng ? Phóng túng?
Ai phóng túng ?
Chính mình đương nhiên không phóng túng, cùng bạn gái gặp mặt chưa đến mười lần đều chỉ sờ sờ tay, không làm j khác. Chắc vậy là đồ đê tiện Naaru mới phóng túng, nam nhân hắn cưỡi, không phóng túng thì là j ?
trời ơi !
Như thế nào lại quay lại hắn nữa ?
Tôn Chí Tân mao cốt tủng nhiên, nghe được tiểu nhi tử Buku của Naaru ở bên kia dùng tất đạt lạp sát a tô xưng hô gọi mình, vội vàng không ngừng, làm cho hắn ra khỏi vòng xoáy tư tưởng quỷ dị.
Tôn Chí Tân mới trước đây điều kiện thực bình thường, đặt đến chỗ nào cũng đều là đại chúng bình thường, lại còn là cái loại hơi thấp một chút trong số đại chúng bình thường. Cha hắn là một quân nhân xuất ngũ, sau khi xuất ngũ thì đi làm trong một xưởng gia công linh kiện.
Mẹ là một thôn nữ, gả cho cha Tôn Chí Tân rồi không ở quê nhà trồng trọt nữa mà chuyển đến Trương Gia Khẩu mở một quầy hàng bán hoa quả khô. Mấy năm đầu bà còn kiếm được chút tiền, sau lại việc làm ăn dần dần vì cạnh tranh mà chỉ kiếm được bình thường, bà là nông phụ bình thường, không văn hóa không hiểu kỹ xảo buôn bán, bởi vậy về sau buôn bán thu vào chỉ đủ sống qua ngày, nuôi gia đình cũng khó khăn.
Cha Tôn Chí Tân vì là quân nhân xuất ngũ nên hơi có chút nóng nảy. Xưởng gia công linh kiện kia kinh tế đình trệ , trong nhà ngày càng lụn bại, ông liền cùng mấy chiến hữu có chút càn quấy vốn cũng là lính chuyển sang đầu cơ trục lợi vật liệu thép. Kiểu làm ăn này cũng không dễ làm, mấy người họ rất nhanh liền thiếu vốn, lại không có tiền trả nợ, mới nổi lên tâm tư mua bán thuốc phiện, trong đám lính càn quấy ấy có một người có thể móc nối được với đường dây.
Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, buôn thuốc phiện trái pháp luật mới hơn nửa năm, trong nhà vừa có khởi sắc, mấy người đã đồng thời bị bắt sạch. Lúc ấy lại trùng với thời điểm đang có chiến dịch xử nghiêm, lượng thuốc cha Tôn Chí Tân mang theo lại nhiều, chừng 1kg, liền bị đánh vào hàng ngũ trùm buôn lậu thuốc phiện.
Trùm, xử nghiêm, lại chẳng có mối quan hệ xã hội có lợi nào, tất cả dồn lại, một củ lạc của cục công an đưa ông ấy đi trùng sinh. Tôn mẫu là người trọng tình cảm, chịu đả kích nặng nề đến mắc chứng trầm cảm, hai năm sau cũng đi theo chồng, cũng chỉ còn lại Tôn Chí Tân.
Vì trước đây điều kiện không tốt, tự nhiên dưỡng cho hắn tính cách tự lập tự cường. Cha mẹ đều mất, hắn thương tâm khổ sở nhưng thật ra cũng không nổi giận, vừa đi làm vừa đi học, một mình sinh hoạt.
Cái gọi là có mất tất có được, cứ như vậy dưỡng thành Tôn Chí Tân tâm tính phi thường độc lập, cộng thêm người này thông minh hiếu học chấp nhận chịu khổ, năm đó lấy điểm cao thi đậu đại học không nói, còn trở thành một sinh viên vĩ đại, đồng thời cũng là người tâm phúc của rất nhiều đoàn thể xã hội. Được rồi, người tâm phúc là ý nói hắn tham gia hoạt động rất tích cực, chứ chưa chắc đã được xếp là vai chính. Nghiệp dư thì người này còn thích vận động và quyền thuật, còn có chính là du lịch, cắm trại dã ngoại bên ngoài, những thứ khác học rất tạp, không phải thực tinh.
Tôn Chí Tân tính tình sáng sủa, bình thường thích đọc sách, nhàn rỗi thì thích làm dân balô, du ngoạn xung quanh. Khi học trung học hắn đã có một đống bạn, đợi lên đại học mở rộng vòng giao hữu rồi lại có thêm một đống lớn nữa, sớm đã nhảy ra được khỏi bóng ma cha mẹ chết sớm, sống có hương có vị. Bạn gái, hắn kết qua một ít, luôn không gặp được người làm cho mình tâm động. Những lúc ở chung với bạn gái cứ như là để giải quyết tịch mịch về thể xác và tinh thần, nhạt nhẽo không có cảm tình.
Năm 2011, Tôn Chí Tân đang học nửa năm cuối năm thứ ba đại học, vừa lúc được kỳ nghỉ dài, một đám dân balô trẻ tuổi hẹn nhau đi du lịch, lần này không đi bộ mà đi xa hơn một chút, tìm về ngắm viên minh châu xinh đẹp đất Ba Thục, cửu trại câu.
Một đám oanh oanh liệt liệt đi, ở cửu trại câu tận tình du ngoạn. Ngày thứ năm, Tôn Chí Tân bởi vì tham xem phong cảnh Cửu Trại kiều diễm mà rớt đội, đang đuổi theo đám bạn thì quỷ dị nổi lên mưa to tháng mười. Trận mưa kia thật sự quá lớn, còn mang theo từng viên mưa đá, thời tiết như vậy ở Ba Thục là cực kỳ hiếm thấy. Lúc ấy bởi vì không thể đi tiếp, lại bởi vì thời tiết thật sự quỷ dị không rõ, sức mạnh thiên nhiên tầm tã giáng xuống, làm cho Tôn Chí Tân quên mất nguyên tắc lúc trời giông tố không thể nấp dưới tàng cây, cứ thế tìm một gốc đại thụ che mưa.
Lại nói hắn cũng có chút đen đủi, sấm sét tùy cơ tạo thành lại có một đạo chuẩn xác bổ trúng đại thụ mà hắn đang nấp, con cá nhỏ Tôn Chí Tân dưới tàng cây liền bởi vì cửa thành bốc cháy mà gặp hại. Thế gian sự vật luôn họa phúc song hành, trong bất hạnh cũng có may mắn, một đường chớp cực lớn xé rách toàn bộ thiên không như vậy cũng không đánh chết được tên này, nhưng ném thẳng hắn đến đây. Cẩu huyết, ác tục, xuyên qua, toàn bộ đều ném xuống đầu quỷ xui xẻo Tôn Chí Tân.
Chuyện ngày xuyên qua Tôn Chí Tân vẫn còn nhớ rõ. Một khắc trước hắn còn khom thắt lưng làm rùa dưới tàng cây, một khắc sau liền phát hiện mình bay trên trời, ai nha nha kêu gào từ trên trời rơi xuống. Thật sự là…thật phiêu dật, thật…rối rắm, thật…thất thần.
Lúc ấy khoảng cách hắn cách mặt đất không thể nói là nhỏ, ít nhất cũng có hai mươi thước, hắn cứ như vậy trống rỗng xuất hiện, rồi sau đó rơi tự do xuống.
Chỉ nghĩ mình sẽ ngã chết, nào biết lại nện lên một vật thể mềm nhũn.
Chờ đến lúc đã không còn choáng đầu hoa mắt nữa cúi đầu thì thấy cái đệm dưới thân là một nữ nhân mập mạp, đã bị mình đè chết tươi, chỉ nhìn thất khiếu phun máu kia, hình dạng chả còn ra hình thù gì, cũng không biết toàn thân có bao nhiêu chỗ dập nát gãy xương.
Tóm lại, trừ phi nhét cho một viên tiên đan của Đại La Kim Tiên, nữ nhân này có dùng khoa học kỹ thuật cao đến đâu cũng gọi không tỉnh. Nói ngắn gọn, chính là toi đời, bị Tôn Chí Tân nện một cái chết luôn, lại còn là dùng chiêu thức của vận động viên đô vật. Bị chết thực … thê thảm, ách…, vĩ đại, giống Lưu Hồ Lan tỷ tỷ, là đại đại nữ anh hùng, nữ hào kiệt!
Tôn Chí Tân còn chưa kịp áy náy, khủng hoảng, đã bị tình hình trước mắt dọa biến thành mắt gà chọi.
Bản thân đang bị một vòng nam nhân nhìn qua giống hệt người hoang dã vây quanh, cả đám người nếu không phải toàn thân trần trụi thì chính là gần như toàn thân trần trụi. Một bọn tất cả đều thật sự cao lớn, cách ăn mặc cũng một kiểu hệt như hắn đã thấy trên truyền hình, khí chất lỗ mãng hung hãn, trong tay toàn cầm vũ khí đồ đá đơn sơ đến nỗi làm cho Tôn Chí Tân ngạc nhiên không thôi. Mà giữa sân, có hai người càng thêm cao lớn đang pk, cả hai người thân đều mang thương, bị hắn đột nhiên xuất hiện còn rơi xuống đè chết người làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm mà quên cả đánh nhau.
Hai nam nhân đang pk đều là nam giới dương cương oai hùng hiếm thấy, trong đó một nhìn có vẻ phóng khoáng hơn một chút, chính là cái tên áp mình hơn một tháng qua Naaru. Một người khác có chút diện mạo giống hải tặc Viking, mắt sâu mũi cao, bộ dạng so với Naaru thì thiên về tuấn mỹ tinh xảo hơn một ít, không biết tên là gì.
Naaru nhìn như thô hào, lại phản ứng cực nhanh. Chỉ ngây người một lát liền xông về phía trước, bắt lấy Tôn Chí Tân bỏ chạy. Hải tặc Viking kia phản ứng chậm nửa nhịp, lúc muốn nhào lên cướp người, đám người hoang dã bên phe Naaru sớm đã vây kín lại, cản đường đi của hắn. Tôn Chí Tân chợt nghe một mảnh hỗn độn quát to hô đánh đòi giết, cùng với tiếng kêu thảm thiết của một nam, tru lên, rống giận, loạn xì ngậu cả lên.
Chính mình đầu tiên là đầu óc mê muội bị Naaru lôi kéo chạy trốn như bay, rồi sau đó người nọ ngại hắn tốc độ quá chậm, đem hắn giống bao hàng giống nhau khiêng lên đến phóng tới đầu vai, chạy vội trở về chính mình bộ lạc. Đầu vai rộng lớn của hắn chống bụng Tôn Chí Tân, cơm từ đêm trước trong toàn bộ lộ trình thiếu chút nữa phun ra sạch sẽ.
Tôn Chí Tân cứ như vậy đến bộ lạc, sau đó ngày hôm sau trong tình trạng vẫn không rõ bị áp cử hành một cái nghi thức giản lược cổ xưa, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống bị Naaru cường x. Nay nghĩ đến, kia nhất định là một cái nghị thức không khác kết hôn là mấy, mà chính mình lúc ấy hi lý hồ đồ còn lấy một loại tâm tình thăm dò cuộc sống bộ lạc nguyên thủy đi theo Naaru hưng phấn không thôi…… Chính là đã nói, tự tạo nghiệt không thể sống. Vì thế liền đặt chính mình vào địa vị bị Naaru sử dụng như lão bà.
Nghĩ nghĩ, thấy nghi hoặc . Đồng tính luyến ái chuyện này thời đại nguyên thủy đã có ? lão tổ tông đều như vậy, sao có thể lạ đời sau trên đường lớn toàn gay gay với les les cơ chứ ? cho tới bây giờ, Tôn Chí Tân tiếp xúc dã nhân còn quá ít, không biết nơi này còn có đệ thân.
Nghĩ đến đây lại nghĩ tới lúc Naaru ra ngoài săn thú còn quay đầu nhìn về phía mặt mình, trong anh triều dương thoạt nhìn có một sức quyến rũ làm cho trái tim người ta ngừng đập. Tôn Chí Tân không thể không thừa nhận, lúc ấy tim mình thật sự đã ngừng đập một nhịp, một cảm giác khó tả từ dưới đáy lòng dâng lên, đột nhiên cảm thấy cũng không hận hắn như vậy.
Không khỏi thở dài một cái, lại cảm thấy chính mình thực không có tiền đồ. Chẳng lẽ nam nhân đều là động vật tự hỏi bằng nửa người dưới? bị hắn cường x một tháng, ngày hôm qua bị x thư thái, lại thêm một lần quay đầu ném một nụ cười sức quyến rũ ngàn vạn, trong lòng dâng chút kỳ quái.
Theo đạo lý nói chính mình còn phải cảm tạ Naaru . Bị tia chớp bổ tới thời không xa lạ này, người ta cho ăn uống cho chỗ ở, sống như khách quý, cũng chỉ là xx mình mà thôi. Nếu chính mình sớm hiểu được phối hợp, có khi lại thực thoải mái , nói trắng ra là hắn cũng không làm cái gì người người oán trách….. Đúng không ?
Nghĩ đến đây không khỏi trên mặt lộ ra bất khả tư nghị biểu tình. Chính mình này là bao che hắn ? trời ạ ! hay là bị x thoải mái quá một lần liền x ra cảm giác?
Đều nói hiện tại đồng chí càng ngày càng nhiều, con mẹ nó lực hấp dẫn đồng tính cường đại như vậy?
Tôn Chí Tân trong lòng bắt đầu sợ hãi, mơ hồ cảm thấy chính mình có đang xu thế rơi vào vực thắm sâu không lường được, lập tức không dám nghĩ nữa, mãnh liệt lắc lắc đầu bắt đầu lớn tiếng xướng:“Hồng Hồ thủy nha, lãng nha thôi lãng đánh lãng a ~~"
Lãng ? Phóng túng?
Ai phóng túng ?
Chính mình đương nhiên không phóng túng, cùng bạn gái gặp mặt chưa đến mười lần đều chỉ sờ sờ tay, không làm j khác. Chắc vậy là đồ đê tiện Naaru mới phóng túng, nam nhân hắn cưỡi, không phóng túng thì là j ?
trời ơi !
Như thế nào lại quay lại hắn nữa ?
Tôn Chí Tân mao cốt tủng nhiên, nghe được tiểu nhi tử Buku của Naaru ở bên kia dùng tất đạt lạp sát a tô xưng hô gọi mình, vội vàng không ngừng, làm cho hắn ra khỏi vòng xoáy tư tưởng quỷ dị.
Tác giả :
Đại Thúc Vô Lương