Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 69
Qua hồi lâu, hai người vẫn giao triền cùng một chỗ, Naaru lấy thứ trắng mịn Tôn Chí Tân phun ra trên bụng mình cọ hắn, khàn khàn thấp giọng hỏi:“Tiểu tân, có khỏe không ?"
Tôn Chí Tân đối với nam nam ** vẫn có điểm xấu hổ, lúc này kích tình đi qua, lý trí có chút trở lại, theo bản năng nhấc cánh tay phải lên che khuất mắt mình, cũng khàn khàn cổ họng thấp giọng đáp:“Hình như chảy máu , ngươi đừng động, có điểm đau."
“chảy máu? có phải không ổn hay không ?" Naaru kinh hãi, muốn bứt ra xem xét thương thế.
Tôn Chí Tân bắt lấy hắn, hai tay đụng đến đầu vai Naaru đầy mồ hôi do kích tình cuồn cuộn từ bên trong mà ra, nói:“Đừng nhúc nhích, ngươi động ta càng đau, cứ như vậy ngốc một lát."
Naaru liền chôn ở trong thân thể Tôn Chí Tân không nhúc nhích, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn hắn, càng xem càng thích. Đặc biệt Tôn Chí Tân ** dư vị, khuôn mặt mê say, làn da trắng ửng hồng, tản ra một loại hơi thở ngọt mật mê người. Bởi vì mắt bị hắn che khuất, Naaru nhìn không thấy hắn mắt, chỉ có thể nhìn bộ phận trên mặt hắn không bị che khuất tưởng tượng cặp mặt như mặc ngọc kia sẽ tỏa ra quang mang như thế nào.
Tôn Chí Tân bị hắn nhìn không khỏi lúng túng, vi não nói:“Nhìn cái gì ? toàn mồ hôi. Không được nhìn !"
Naaru kéo tay hắn, hai mắt hàm chứa nùng tình, nghiêm túc hỏi:“Không phải khuất nhục, đúng không ?" Sau đó thực khẳng định nói:“Tiểu tân, ngươi thích ta. Nếu không với tính tình của ngươi, loại sự tình này ngươi thà rằng liều mạng cũng không khuất phục. trước kia thân thể Ngươi khuất phục , không nguyện ý. Đêm nay không giống, ta cảm giác được, ngươi khoái hoạt ."
“Khoái hoạt cái rắm, đau……"
Naaru hơi nâng bụng lên, hơi hơi rút ra khiến Tôn Chí Tân hít một ngụm khí, theo bản năng kẹp chặt hắn:“Naaru, đừng nhúc nhích, thật sự đau……"
Naaru vươn tay vuốt thứ dịch dinh dính giữa bụng hai người, cúi đầu cười khai:“Còn nói ta? thứ của ngươi này ."
Tôn Chí Tân có chút quẫn, nói:“Đừng xoa loạn, bẩn chết !"
“Không bẩn, là từ trong thân thể phóng ra ." Naaru cười khẽ, ngón tay đưa lên miệng, đưa lưỡi liếm một chút dịch trắng ở trên, lại nói:“Có hương vị của tiểu tân."
Tôn Chí Tân ngơ ngác nhìn hắn, nhịn không được thấp giọng rên rỉ một tiếng. Tên đàn ông chết tiệt, bảo sao người ta không yêu đây ?
Naaru lại áp trở về:“Tiểu tân, ngươi thích ta."
Này đã là lần thứ hai lặp lại, giọng điệu khẳng định không thể khẳng định hơn.
Tôn Chí Tân rất muốn đáp lại, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được, đành phải hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng tinh tráng của Naaru, dùng chính bụng mình kéo bộ vị nam tính nhẹ nhàng cọ bụng hắn. Động tác giống như tình nhân thân mật, Naaru hẳn là biết đi ?
Naaru quả nhiên biết , hai ánh mắt thỏa mãn nheo lại thành một đường. mắt hắn ngày thường lớn, động tác này có độ khó cao, Tôn Chí Tân không nhịn được, phù cười.
Xem nụ cười ở trên mặt Tôn Chí Tân tràn ra, Naaru nhịn không được, ghé miệng qua cẩn thận hôn hắn. Có cao thủ hôn môi Tôn Chí Tân điều giáo, kỹ thuật của Naaru tiến triển kinh người, tinh tế mật mật hạ xuống vô số nụ hôn, động tác kia ôn nhu mà nùng tình, kích tình đã bởi vì biểu đạt mà tạm thời mất đi, nhu tình lại kế tiếp lên cao, càng dày đặc.
Tôn Chí Tân đối với nam nam ** vẫn có điểm xấu hổ, lúc này kích tình đi qua, lý trí có chút trở lại, theo bản năng nhấc cánh tay phải lên che khuất mắt mình, cũng khàn khàn cổ họng thấp giọng đáp:“Hình như chảy máu , ngươi đừng động, có điểm đau."
“chảy máu? có phải không ổn hay không ?" Naaru kinh hãi, muốn bứt ra xem xét thương thế.
Tôn Chí Tân bắt lấy hắn, hai tay đụng đến đầu vai Naaru đầy mồ hôi do kích tình cuồn cuộn từ bên trong mà ra, nói:“Đừng nhúc nhích, ngươi động ta càng đau, cứ như vậy ngốc một lát."
Naaru liền chôn ở trong thân thể Tôn Chí Tân không nhúc nhích, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn hắn, càng xem càng thích. Đặc biệt Tôn Chí Tân ** dư vị, khuôn mặt mê say, làn da trắng ửng hồng, tản ra một loại hơi thở ngọt mật mê người. Bởi vì mắt bị hắn che khuất, Naaru nhìn không thấy hắn mắt, chỉ có thể nhìn bộ phận trên mặt hắn không bị che khuất tưởng tượng cặp mặt như mặc ngọc kia sẽ tỏa ra quang mang như thế nào.
Tôn Chí Tân bị hắn nhìn không khỏi lúng túng, vi não nói:“Nhìn cái gì ? toàn mồ hôi. Không được nhìn !"
Naaru kéo tay hắn, hai mắt hàm chứa nùng tình, nghiêm túc hỏi:“Không phải khuất nhục, đúng không ?" Sau đó thực khẳng định nói:“Tiểu tân, ngươi thích ta. Nếu không với tính tình của ngươi, loại sự tình này ngươi thà rằng liều mạng cũng không khuất phục. trước kia thân thể Ngươi khuất phục , không nguyện ý. Đêm nay không giống, ta cảm giác được, ngươi khoái hoạt ."
“Khoái hoạt cái rắm, đau……"
Naaru hơi nâng bụng lên, hơi hơi rút ra khiến Tôn Chí Tân hít một ngụm khí, theo bản năng kẹp chặt hắn:“Naaru, đừng nhúc nhích, thật sự đau……"
Naaru vươn tay vuốt thứ dịch dinh dính giữa bụng hai người, cúi đầu cười khai:“Còn nói ta? thứ của ngươi này ."
Tôn Chí Tân có chút quẫn, nói:“Đừng xoa loạn, bẩn chết !"
“Không bẩn, là từ trong thân thể phóng ra ." Naaru cười khẽ, ngón tay đưa lên miệng, đưa lưỡi liếm một chút dịch trắng ở trên, lại nói:“Có hương vị của tiểu tân."
Tôn Chí Tân ngơ ngác nhìn hắn, nhịn không được thấp giọng rên rỉ một tiếng. Tên đàn ông chết tiệt, bảo sao người ta không yêu đây ?
Naaru lại áp trở về:“Tiểu tân, ngươi thích ta."
Này đã là lần thứ hai lặp lại, giọng điệu khẳng định không thể khẳng định hơn.
Tôn Chí Tân rất muốn đáp lại, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được, đành phải hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng tinh tráng của Naaru, dùng chính bụng mình kéo bộ vị nam tính nhẹ nhàng cọ bụng hắn. Động tác giống như tình nhân thân mật, Naaru hẳn là biết đi ?
Naaru quả nhiên biết , hai ánh mắt thỏa mãn nheo lại thành một đường. mắt hắn ngày thường lớn, động tác này có độ khó cao, Tôn Chí Tân không nhịn được, phù cười.
Xem nụ cười ở trên mặt Tôn Chí Tân tràn ra, Naaru nhịn không được, ghé miệng qua cẩn thận hôn hắn. Có cao thủ hôn môi Tôn Chí Tân điều giáo, kỹ thuật của Naaru tiến triển kinh người, tinh tế mật mật hạ xuống vô số nụ hôn, động tác kia ôn nhu mà nùng tình, kích tình đã bởi vì biểu đạt mà tạm thời mất đi, nhu tình lại kế tiếp lên cao, càng dày đặc.
Tác giả :
Đại Thúc Vô Lương