Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 51: Naaru nghịch tập
Nhìn bóng dáng Tiger biến mất trong bóng đêm, Tôn Chí Tân ngồi ở trên tảng đá ngây người một trận, bắt đầu vô cùng phiền não.
còn chưa giải quyết xong chuyện của Naaru, lại chui ra một Tiger , thật sự là làm cho người ta đau đầu vô cùng. Mình xuyên đến thời tiền sử liền sửa vận hay sao thế này? Trước kia ở hiện đại chưa thấy qua gã nào ưu ái mình, sao vừa đến nơi đây liền hệt như được tiến hành cải tạo gien, dẫn đến hai người đàn ông kiệt xuất một trước một sau cứ nhắm vào mình mà bổ nhào thế? không có người nam nhân nào giá trị sức quyến rũ của mình cao, nhưng hắn không cần loại sức quyến rũ này nha……
Gia đình tan vỡ vì cha đi nhầm đường, đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng Tôn Chí Tân. Trong quá trình trưởng thành, đáy lòng Tôn Chí Tân luôn luôn có một nguyện vọng nho nhỏ, đó là có thể tìm một nữ tử ôn lương hiền thục như mẫu thân kết hôn thành gia, sinh một nam một nữ, trở thành một người cha ổn trọng rộng lượng có trách nhiệm. Tựa hồ làm như vậy, tiếc nuối mà cha để lại sẽ có thể bù đắp ở đời hắn.
Mà giờ nguyện vọng này hình như càng ngày càng xa vời, nhân sinh phía trước mờ mờ mịt mịt. Không chỉ bị hai người đàn ông kiệt xuất dây dưa, nguyện vọng thành gia lập nghiệp lại càng lùi xa không thấy hẹn. Ít nhất ở bộ tộc Thợ Săn, hắn đã bị đóng lên dấu hiệu chuyên dụng của Naaru, trừ bỏ Naaru không ai dám mơ ước. Còn bộ tộc khác, cũng mới gặp qua tộc Gió Biển, mà cũng chỉ như vậy đã dẫn đến thêm một đầu báo săn ý vị xâm lược mười phần tên là Tiger.
Tương lai nên làm gì bây giờ ? kiên trì nguyện vọng của mình tìm một người con gái thành gia sinh tử, sau đó đời đời tiếp tục phiêu đãng ở xã hội tiền sử? hoặc là thỏa hiệp với hiện thực? nam nam tuy rằng không phải khẩu vị của mình, nhưng tựa hồ cũng không đến nỗi quá mức không xong. Bộ tộc Thợ Săn không hề thiếu những gia đình đệ thân, mỗi nhà đều sống rất khá, mà Naaru cũng quả thật là nam nhân phi thường vĩ đại, muốn cùng mình trải qua một đời, không chừng là ủy khuất hắn. Ít nhất có thể cắt đứt niệm tưởng của Tiger, miễn cho hắn cũng xen vào quấn quýt không rõ. Giờ khắc này, Bản thân Tôn Chí Tân cũng không xác định .
Trong đầu không nghĩ được rõ ràng, liền cởi bỏ váy da bên hông gác qua bên bờ, tiến vào lòng sông ngồi xỗm đem thân thể mình vùi vào nước sông thanh lương, mới cảm thấy phiền táo trong lòng đỡ đi nhiều.
Lúc này đã là mùa thu, nước sông đã có chút lạnh, quẫy nước sông cọ rửa người ngợm rất là thích ý. Tôn Chí thường ngày không dám cởi sạch xuống sông ngâm mình như vậy, người tiền sử có thể không kiêng nể gì tuột sạch, hắn thì không được. Trong đầu đầu vẫn đang ngoan cố quan niệm từ thế kỷ hai mươi mốt, không thể nhong nhong trần trụi trước mặt người khác. Trước kia lại ở cùng Naaru, vô luận làm gì, người nọ đều đi theo . Chờ tới bây giờ một mình một người buổi tối mới có thể vụng trộm đi ra sông tắm rửa, bởi thói quen sống vệ sinh ở hiện đại, ban ngày chảy mồ hôi, luôn muốn tắm rửa sạch sẽ một chút rồi mới ngủ.
Ngồi xổm giữa sông dùng nước kì cọ thân thể, cảm thấy phiền não trong lòng dường như đều được dòng nước róc rách mang đi, trong lúc nhất thời không hề nghĩ về Naaru, cũng không tưởng niệm Tiger , chỉ đơn thuần cảm thụ cảm giác vui sướng khi nước sông mơn trớn làn da.
Tắm táp thoải mái một lúc, Tôn Chí Tân liền cảm thấy không ổn, dường như có 2 đạo tầm mắt nhìn chằm chằm vào lưng mình.
xoay Mạnh người, khiếp vía thấy tảng đá lớn bên sông thực sự có một đạo bóng đen hướng về phía mình, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mình. Tôn Chí Tân chấn động, theo bản năng ngồi xuống càng thấp, hai tay làm ra một động tác phòng bị, cố gắng nhờ ánh trăng xem rõ là cái gì.
chỉ thấy dưới ánh trăng mông lung, có một thứ ngồi đó, bởi ánh trăng mờ mịt, không thể thấy rõ hình thể, chỉ thấy một đôi đồng tử quái dị, trong ánh trăng lóe lên một bên màu xanh biếc, một bên màu chanh hồng, cực kỳ giống mắt chó sói đồng cỏ đang bị ngọn đèn chiếu vào
Động vật có hai bên đồng tử phản quang hai màu không giống nhau dưới ngọn đèn chiếu xạ có vài loại, sói đồng cỏ chính là một trong số đó.
Tôn Chí Tân hít vào một ngụm lãnh khí, cực kì hối hận con dao Thụy Sĩ hệ ở váy da bị quăng bên bờ. Trong lòng hối hận , cũng không nguyện ngồi chờ chết, thủ ở đáy sông bất động thanh sắc sờ soạng, đến khi đụng phải một khối đá cuội bén nhọn mới yên lặng bất động.
Ngay sau đó, bóng dáng ngồi trên tảng đá chồm dậy, hướng về Tôn Chí Tân ập tới. Tôn Chí Tân lẳng lặng không phát một âm thanh, bàn tay giấu dưới đáy nước lại phá vỡ mặt sông thẳng tắp lao ra, khối đá sắc bén trong tay nhắm thẳng vào đối phương.
Ngay sau đó, ánh trăng chiếu lên bóng dáng đối phương, Tôn Chí Tân giật mình rụt mạnh tay về, thất thanh nói:“Naaru ? !"
Còn ai ngoài Naaru, giống như sói đói chồm qua, một phen đã đem Tôn Chí Tân ấn vào trong nước.
Vốn đã chuẩn bị tốt thế công lại bởi vì phát hiện ra là Naaru mà từ bỏ, lúc này không hề phòng bị bị Naaru đẩy một cái, thân thể bị ấn mạnh vào trong nước sặc liền mấy ngụm nước. Tôn Chí Tân lớn tiếng ho khan , cảm giác được Naaru bắt lấy bả vai, tha mình lên bãi sông.
Tôn Chí Tân một bên ho khan, một bên vừa sợ vừa giận nói:“Naaru, ngươi điên à ? !"
Naaru đem Tôn Chí Tân kéo tới bờ sông, ném thật mạnh, thân thể lập tức đè lên, thấp giọng ấm ách nói:“Đúng, ta điên rồi !"
Tôn Chí Tân dùng sức đẩy hắn:“Ngươi phát bệnh gì thế ?"
“Ta phát bệnh ?" Naaru hạ giọng quát to:“Ngươi là Zimmer của ta, ta từ đầu tới cuối đều không có nhận được lễ vật của ngươi, ngươi lại tận tâm hết sức làm lưới cá cho Tiger ! ta tặng cho ngươi nanh thú ngươi cũng chưa bao giờ đồng ý đeo, ngươi cho ta là cái gì ? ta vừa rồi thấy được, hắn hôn ngươi !"
Tôn Chí Tân dừng giãy dụa, nheo mắt đưa lưng về phía ánh trăng nhìn hắn. mặt Naaru đỏ bừng, mang theo tức giận cùng ủy khuất, cả nguwoif từ trên xuống dưới đều tản ra một cỗ ghen tuông nồng hậu.
“Vừa rồi hắn là cường hôn, không thấy ta thiếu chút nữa bị bóp chết à?"
“Ngươi không hề phản kháng." Naaru trừng mắt nhìn Tôn Chí Tân.“Trước kia chống lại ta, ngươi cho tới giờ chưa từng thành thật như vậy."
Đó là bởi vì luôn phải chịu thiệt ở chỗ ngươi, còn không phải là ta càng phản kháng ngươi lại càng hăng hái sao? Xúc động đến dây thần kinh dục vọng chinh phục của hai vị giống đực các ngươi, càng phản kháng càng không xong.
Tôn Chí Tân giật mình, đột nhiên nở nụ cười, nói:“Đừng nghĩ ngợi lung tung, ta cho hắn , nhưng ý nghĩa chân chính là cho bộ tộc gió biển. Hiện tại hai bộ tộc hợp lực chống đỡ trời đông giá rét, bọn họ bắt được càng nhiều cá sẽ mang đến cho chúng ta càng nhiều thức ăn."
“Ta mặc kệ !" Naaru mãnh liệt nói:“Tóm lại ngươi chưa từng tặng cho ta cái gì!"
Lão tử ngày ngày ngươi nấu cơm nuôi nấng ngươi, còn bị ngươi cưỡi đến cưỡi đi, ngươi còn muốn như thế nào ? Tôn Chí Tân tức giận nhìn Naaru, nói:“Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ ?"
Naaru không nói lời nào, ánh mắt tinh lượng nhìn Tôn Chí Tân, chuyên chú mà nùng tình. Ánh mắt hắn quả thật cực kỳ giống đại hình khuyển, lúc nhìn chuyên chú càng dầy đặc hơn, ôn nhu mà phiếm nước. Tôn Chí Tân bị ánh mắt như vậy nhìn xem trong lòng mềm đi, quên luôn chuyện vừa rồi còn muốn hỏi, tỷ như vì sao lúc nãy khi quay lưng về phía ánh trăng, ánh sáng mà đồng tử trong mắt Naaru phản xạ ra lại lóe lên hai màu một đỏ một xanh cực kỳ giống dã lang như vậy.
Chậm rãi , tình huống có chút không đúng , một cỗ hương vị nồng đậm dần dần tản ra giữa hai người. Thân thể Naaru bắt đầu nóng lên, cái thứ quen thuộc kia đã bừng bừng phấn chấn nở ra, toàn bộ đều đè lên bụng Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân dùng sức nuốt một ngụm, run giọng nói:“Naaru, ngươi muốn gì ? ngươi đừng phát tình loạn với ta, ta hiện tại không phải ở cùng ngươi."
Naaru vẫn không nói lời nào, chỉ lấy ánh mắt trung khuyển nhìn Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân bị hắn nhìn run run không thôi, lại có một cỗ cảm giác trái tim run rẩy không thể khống chế đang tản ra từ sâu trong đáy lòng.
Qua một lúc vẫn không thấy hắn có động tác gì, ngay cả động tác kè kè đè ép thứ đó vào mình khi động tình dĩ vãng cũng không có. Hắn cứ như vậy chuyên chú nhìn chằm chằm mặt Tôn Chí Tân, đem đến cho Tôn Chí Tân áp lực còn lớn hơn hành vi xâm phạm của hắn.
Tôn Chí Tân muốn chạy trốn , Naaru dưới thân vặn vẹo thân thể, cố thoát khỏi áp chế Naaru của.
thân thể ngọ nguậy càng thêm khơi mào dục vọng của Naaru, bụng Tôn Chí Tân giống như mát xa thân thể Naaru, làm cho hắn cả người căng cứng, càng thêm dùng sức ngăn chặn Tôn Chí Tân.
“Đừng lộn xộn !" Naaru trầm giọng nói.
Tôn Chí Tân vừa sợ vừa hoảng, nhỏ giọng kêu lên:“Ta không động ! Ngươi xuống khỏi người ta đi."
Naaru mị hí mắt, cực độ giống với biểu tình của Tiger khi muốn cướp đoạt. Trong lòng Tôn Chí Tân nhảy dựng, đã thấy Naaru lấy ra dây da thú, kéo hai tay mình ra sau đầu, đem hai tay trói cùng một chỗ.
Tôn Chí Tân cả kinh mặt mũi trắng bệch, này động tác rõ ràng là muốn cưỡng ép đây mà. Bập bập ! Ai mẹ nó vừa mới nói hắn là khuyển? Rõ ràng chính là một đầu ác lang!
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi đừng xằng bậy !" Tôn Chí Tân hổn hển, khí lực lại tránh không được Naaru, nhanh chóng bị hắn trói hai tay đè lại trên bãi sông.
Cột chắc Tôn Chí Tân, động tác của Naaru lại trở nên ôn nhu, thân thể ở trên người Tôn Chí Tân mấp máy đi lên, môi dán tại trên môi Tôn Chí Tân hôn hai cái, ở bên tai Tôn Chí Tân nhẹ giọng nói:“Tiểu tân, ta miệng mồm ngu ngốc, nói không dễ nghe như Tiger. Bất quá, ta có biện pháp giữ lại trái tim ngươi, để ngươi nguyện ý theo ta."
Miệng nói xong, vươn tay cởi xuống váy da bên hông, trên mặt hiện ra thần sắc kiên nghị, toàn bộ thân thể nhẹ nhàng dời xuống, ngồi lên nơi đã bừng bừng hưng phấn của Tôn Chí Tân
vị trí mẫn cảm của Tôn Chí Tân bị Naaru cưỡi đi lên, nhất thời ngạc nhiên, giật mình mở to mắt.
mặt Naaru ở dưới trăng hiện lên vẻ xấu hổ, lại khó xử, thấp giọng nói:“Ngươi…… Ngươi đừng…… Nhìn ta. Ta hỏi qua những gia đình đệ thân trong tộc, bọn họ nói cho ta biết, nếu ngươi thích một người, sẽ không hề giữ lại đem bản thân mình dâng tặng. Việc của hai người, phải toàn tâm toàn ý nghĩ cho đối phương, khiến đối phương sống tốt hơn, không thể chỉ luôn nghĩ cho mình. Cho nên…… Ta…… Ta…… Ta không cần ngươi phải…… ta, hay là ta làm ngươi, tóm lại thật lòng thích một người thì sẽ một lòng nghĩ cho hắn, thỏa mãn nhu cầu của hắn. Chuyện hai người phải nghĩ cho đối phương trước hết mới là đúng"
Tôn Chí Tân cảm giác mình bị bàn tay to lớn thô ráp của Naaru cầm lấy, dẫn về phía nơi yếu ớt trên cơ thể người đàn ông.
Tôn Chí Tân mộng , cảm giác toàn thân tất cả đều vọt tới một chỗ, cảm giác được Naaru đang ở cố gắng mở ra thân thể, cực độ không thích ứng mà thống khổ muốn đem mình nạp vào.
Thích một người có thể làm đến mức nào? sinh mệnh cùng tôn nghiêm cái nào quan trọng hơn ? có người từng nói qua, nếu một người nam nhân đồng ý từ bỏ tôn nghiêm để yêu ngươi, nghĩa là hắn đã yêu ngươi yêu đến cực hạn !
Chuyện đã rồi Tôn Chí Tân mới nhớ tới những lời này , trong tình hình trước mắt, trong đầu hắn trống rỗng, cảm giác được mình đang dần được cất chứa vào trong thân thể chặt chẽ mà nóng rực của Naaru, theo bản năng nam tính nâng eo bụng của mình lên để xâm nhập. Hắn thấy Naaru bởi vì chống cự không được đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, bờ môi bình thường hàm hậu mím thành một đường thẳng tắp, trên mặt đều là khuất nhục cùng khó xử vì bị xâm nhập, còn có bất lực do nơi mềm mại nhất kia đã bị thương tổn. Như thế nhưng Naaru có một loại sức quyến rũ kinh người, khi đổi tiến công thành phòng ngự, nam nhân kiên cường cũng có thể trở nên mềm mại, tản mát ra một mỹ thái vì trả giá mà có vẻ càng thêm thu hút !
Tôn Chí Tân điên rồi, toàn thân mỗi một tế bào đều kêu gào muốn đoạt lấy, muốn công chiếm thân thể Naaru, muốn đóng lên dấu hiệu của mình.
Naaru đau đến hút không khí, tình hình như vậy hắn hoàn toàn không thích ứng, vô luận thân thể hay linh hồn đều bài xích. Nhưng theo như gia đình đệ thân, nếu như vậy có thể đạt được trái tim của Tôn Chí Tân, hắn nguyện ý làm càng nhiều hơn nữa.
Nhưng thân thể nam tính tất nhiên là không thích hợp thừa nhận , trong quá trình này hắn liền hiểu được những đau đớn Tôn Chí Tân nhận thấy trước kia, không khỏi đối với người dưới thân càng thêm đau lòng, một lòng nghĩ muốn dâng lên chính mình, để hắn cũng có thể hưởng thụ khoái hoạt mình vẫn cảm thụ được. Nhưng vô luận ôm tâm tính gì, bị xâm nhập như vậy, vẫn thẹn thùng khó tả.
Naaru kỵ ngồi ở Trên người Tôn Chí Tân, cố gắng muốn đem hắn đưa vào thân thể mình, hai chân không thể khống chế không ngừng run lên, quỳ cũng quỳ không vững, lấy tay che đi ánh mắt Tôn Chí Tân, thấp giọng cầu xin nói:“Đừng nhìn…… Đừng nhìn ta…… Tiểu tân, đừng nhìn ta."
Tôn Chí Tân không có cách nào không nhìn tới hắn, chưa bao giờ như bây giờ hiểu được, mặt Naaru như là được khắc vào đáy lòng — rốt cuộc bỏ cũng không đi.
Đến khi Tôn Chí Tân hoàn toàn bị Naaru chôn vào thân thể trong nháy mắt kia, Naaru phát ra một tiếng rên rỉ như luân hãm cả người khí lực rút sạch, nhẹ nhàng nằm ở bên tai Tôn Chí Tân thấp giọng nói:“Tiểu tân, ta là của ngươi . Ngươi về sau không được buông ta ra."
Bị một câu đơn giản này kích thích, Tôn Chí Tân liền điên rồi.
Chuyện Về sau hắn cũng không nhớ rõ, chỉ cảm thấy trước mắt như quay về một khắc nổ lớn lúc vũ trụ mới sinh ra, đầy mắt đều là kỳ cảnh hoa mỹ, vô số sắc màu và đường cong, còn có những điểm sáng và đốm lóe, tạo thành một khung cảnh cực không chân thật. Duy nhất chân thật chỉ có thân thể của Naaru trong lòng hắn, nóng bỏng, cứng rắn, tràn ngập lực lượng và sinh lực, ôm lấy hắn tựa như ôm được cả thời gian, chân thật đến thành như hư ảo.
Không biết khi nào trói buộc ở tay bị giãy lỏng ra, đợi đến khi hết thảy bình tĩnh trở lại, Tôn Chí Tân mới giật mình nhận thấy chính mình đang gắt gao nắm lấy thắt lưng Naaru, trên mặt đều là mồ hôi.
Naaru thở dốc, khó xử, lại vô cùng cố chấp hỏi:“Tiểu tân, ngươi…… Ngươi…… Thoải mái ko ? ta có không có cho ngươi……" những lời tiếp theo làm cho người ta khó xử, Naaru nói không nên lời.
Trong lòng Tôn Chí Tân nhuyễn thành một mảnh, thấp giọng nói:“Thoải mái, trước nay chưa từng thoải mái như vậy."
Động tình, động dục, mới là cực hạn thân mật giữa hai người. Tôn Chí Tân kinh ngạc nhận ra thân thể đàn ông cư nhiên cũng có thể làm cho người ta điên cuồng, đặc biệt khi đối phương là Naaru, mang đến cảm giác không gì sánh kịp!
Nghe được tình nhân khẳng định, trong lòng dâng lên vui sướng khôn kể, Naaru đem mặt để sát vào Tôn Chí Tân, giống một con cún lớn liếm liếm miệng Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân bị liếm đến ngứa ngáy, vẫn nhỏ giọng cười, vươn tay đi đẩy hắn mặt.
Naaru muốn từ trên người Tôn Chí Tân lăn xuống dưới, Tôn Chí Tân giữ hắn thắt lưng bảo hắn không nên cử động. Hắn cuối cùng hiểu được vì sao mỗi lần Naaru đều ở lại trong thân thể hắn, nguyên lai đúng là rất thoải mái .
“Tiểu tân……" Naaru khó xử đến cực điểm.
“Đừng nhúc nhích, để ta ngốc một lát." Tôn Chí Tân vỗ về lưng hắn, Naaru phản ứng quả thật giống chó cún, thoải mái híp lại ánh mắt, hưởng thụ một mảnh ôn tồn này, thân thể mềm xuống ngồi an ổn trên người Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân kéo đầu hắn xuống, như có như không hôn hôn khóe môi hắn, vừa bình ổn nhịp thở dồn dập của mình, vừa nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thì sao? Có khỏe không?"
“Đau……" Naaru nhỏ giọng nói.
“Chỉ có đau ?" Tôn Chí Tân không tin kỹ thuật của mình kém như vậy, hắn từng có bạn gái , biết lấy lòng đối phương như thế nào. Tuy rằng hiện tại đổi thành Naaru, nhưng nghĩ dù có khác biệt cũng sẽ không đến nỗi hoàn toàn không giống. Theo bản năng vói tay sờ về giữa hai chân Naaru, hắn cả kinh muốn chặn tay Tôn Chí Tân lại, thế nhưng động tác vẫn chậm nửa nhịp, bị Tôn Chí Tân đụng đến một tay trắng mịn. “Hắc !" Tôn Chí Tân nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi:“Ngươi cũng bắn ?"
Naaru xấu hổ muốn chết, cố gắng xuống khỏi người Tôn Chí Tân, muốn ra bờ sông rửa mặt, hai cái đùi lại như mì sợi không chút khí lực.
Tôn Chí Tân ôm lấy hắn, hai người dựa sát vào nhau xuống sông tắm rửa, sau đó trở lại lều của Naaru.
“Lại đây." Naaru nói.
Tôn tân lần này không chần chờ, tiến vào Trong lòng Naaru mặc hắn ôm lấy. Nếu Naaru kế tiếp còn muốn làm gì, hắn nghĩ mình sẽ không cự tuyệt.
Nhưng là Naaru cái gì cùng không làm, hoàn toàn không thích ứng lần đầu tiên biến thành bên thừa nhận, đã hao hết toàn bộ khí lực của Naaru, chỉ nằm như vậy ôm lấy Tôn Chí Tân, ngửi mùi tóc của hắn, cảm giác được hắn đang im lặng nằm trong lòng mình đã là thỏa mãn khôn kể rồi.
“Mệt mỏi ?" Tôn Chí Tân nhẹ giọng hỏi.
“Phải."
“Còn đau phải không ?" Tôn Chí Tân muốn sờ chỗ kia.
Naaru giữ tay hắn không cho hắn sờ loạn, vô cùng thân thiết cầm bàn tay tác quái của Tôn Chí Tân ở hai giữa hai chân, trên mặt lại dâng lên một mảnh xấu hổ quẫn hồng:“Còn có một chút, bất quá không sao cả."
“Ngốc thất, sao có thể khinh xuất như vậy. Lỡ như bị thương, ngày mai săn thú làm sao bây giờ ? chỗ đó rất yếu ớt, xằng bậy thực dễ dàng bị thương."
“Không trói ngươi, ngươi đồng ý thành thành thật thật ?"
“ngốc…… Ngu ngốc ! lần tới ta dạy cho ngươi."
“Lần tới ngươi ở dưới."
“Phốc ! ta lúc nãy còn không phải là phía dưới ?"
Naaru nhăn não: “Ta nói là cái kia ở dưới."
“Cái nào ở dưới ?" Tôn Chí Tân giả ngu.
Hai người nhỏ giọng cười rộ lên. Kỳ thật, đối với người yêu nhau mà nói, ai trên ai dưới rất quan trọng sao? Tôn Chí Tân không biết mình có phải đã yêu Naaru, nhưng có thể khẳng định là Naaru ở trong lòng hắn có một vị trí phi thường quan trọng, ít nhất hắn cự tuyệt không được dụ hoặc Naaru thân thể phát ra. Nếu…… Naaru thật sự muốn không chỉ là thân thể, mà là tâm linh yêu cũng thuộc về hăn, thế thì…… Chính mình cố gắng đi !
“Ngủ đi." Tôn Chí Tân đứng dậy phải đi.
Naaru dùng chân cuốn lấy hắn:“ ngủ vời ta."
“…… Được rồi. Bất quá trong tình hình hiện tại, bị Tiger nhìn thấy cũng không hay. Trước ngủ đi, ta sáng sớm lại về."
Tôn Chí Tân một lần nữa ngả xuống, đối mặt Naaru, một tay vươn ra sau lưng hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Quả nhiên, Naaru lập tức thoải mái mị thượng ánh mắt, phản ứng giống đại hình khuyển như đúc, hắn thích Tôn Chí Tân đối với mình như vậy.
Tôn Chí Tân một chút một chút nhè nhẹ vỗ về lưng Naaru, cảm giác được lưng hắn thoải mái đến nhẹ nhàng cong lên, khóe miệng nhịn không được mang theo ý cười. Người đàn ông giống đại hình khuyển như vậy, thà rằng mình chịu khuất nhục vẫn rộng mở thân thể để hắn được sung sướng, Tôn Chí Tân cảm thấy trong tương lai muốn yêu hắn hẳn sẽ không quá khó.
Qua một lát, đoán rằng Naaru đại khái đã ngủ, Tôn Chí Tân ghé vào bên tai hắn thì thầm nói:“Naaru, cho ta thời gian, ta sẽ học yêu ngươi. Về sau…… Liền cùng nhau sinh hoạt đi !"
còn chưa giải quyết xong chuyện của Naaru, lại chui ra một Tiger , thật sự là làm cho người ta đau đầu vô cùng. Mình xuyên đến thời tiền sử liền sửa vận hay sao thế này? Trước kia ở hiện đại chưa thấy qua gã nào ưu ái mình, sao vừa đến nơi đây liền hệt như được tiến hành cải tạo gien, dẫn đến hai người đàn ông kiệt xuất một trước một sau cứ nhắm vào mình mà bổ nhào thế? không có người nam nhân nào giá trị sức quyến rũ của mình cao, nhưng hắn không cần loại sức quyến rũ này nha……
Gia đình tan vỡ vì cha đi nhầm đường, đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng Tôn Chí Tân. Trong quá trình trưởng thành, đáy lòng Tôn Chí Tân luôn luôn có một nguyện vọng nho nhỏ, đó là có thể tìm một nữ tử ôn lương hiền thục như mẫu thân kết hôn thành gia, sinh một nam một nữ, trở thành một người cha ổn trọng rộng lượng có trách nhiệm. Tựa hồ làm như vậy, tiếc nuối mà cha để lại sẽ có thể bù đắp ở đời hắn.
Mà giờ nguyện vọng này hình như càng ngày càng xa vời, nhân sinh phía trước mờ mờ mịt mịt. Không chỉ bị hai người đàn ông kiệt xuất dây dưa, nguyện vọng thành gia lập nghiệp lại càng lùi xa không thấy hẹn. Ít nhất ở bộ tộc Thợ Săn, hắn đã bị đóng lên dấu hiệu chuyên dụng của Naaru, trừ bỏ Naaru không ai dám mơ ước. Còn bộ tộc khác, cũng mới gặp qua tộc Gió Biển, mà cũng chỉ như vậy đã dẫn đến thêm một đầu báo săn ý vị xâm lược mười phần tên là Tiger.
Tương lai nên làm gì bây giờ ? kiên trì nguyện vọng của mình tìm một người con gái thành gia sinh tử, sau đó đời đời tiếp tục phiêu đãng ở xã hội tiền sử? hoặc là thỏa hiệp với hiện thực? nam nam tuy rằng không phải khẩu vị của mình, nhưng tựa hồ cũng không đến nỗi quá mức không xong. Bộ tộc Thợ Săn không hề thiếu những gia đình đệ thân, mỗi nhà đều sống rất khá, mà Naaru cũng quả thật là nam nhân phi thường vĩ đại, muốn cùng mình trải qua một đời, không chừng là ủy khuất hắn. Ít nhất có thể cắt đứt niệm tưởng của Tiger, miễn cho hắn cũng xen vào quấn quýt không rõ. Giờ khắc này, Bản thân Tôn Chí Tân cũng không xác định .
Trong đầu không nghĩ được rõ ràng, liền cởi bỏ váy da bên hông gác qua bên bờ, tiến vào lòng sông ngồi xỗm đem thân thể mình vùi vào nước sông thanh lương, mới cảm thấy phiền táo trong lòng đỡ đi nhiều.
Lúc này đã là mùa thu, nước sông đã có chút lạnh, quẫy nước sông cọ rửa người ngợm rất là thích ý. Tôn Chí thường ngày không dám cởi sạch xuống sông ngâm mình như vậy, người tiền sử có thể không kiêng nể gì tuột sạch, hắn thì không được. Trong đầu đầu vẫn đang ngoan cố quan niệm từ thế kỷ hai mươi mốt, không thể nhong nhong trần trụi trước mặt người khác. Trước kia lại ở cùng Naaru, vô luận làm gì, người nọ đều đi theo . Chờ tới bây giờ một mình một người buổi tối mới có thể vụng trộm đi ra sông tắm rửa, bởi thói quen sống vệ sinh ở hiện đại, ban ngày chảy mồ hôi, luôn muốn tắm rửa sạch sẽ một chút rồi mới ngủ.
Ngồi xổm giữa sông dùng nước kì cọ thân thể, cảm thấy phiền não trong lòng dường như đều được dòng nước róc rách mang đi, trong lúc nhất thời không hề nghĩ về Naaru, cũng không tưởng niệm Tiger , chỉ đơn thuần cảm thụ cảm giác vui sướng khi nước sông mơn trớn làn da.
Tắm táp thoải mái một lúc, Tôn Chí Tân liền cảm thấy không ổn, dường như có 2 đạo tầm mắt nhìn chằm chằm vào lưng mình.
xoay Mạnh người, khiếp vía thấy tảng đá lớn bên sông thực sự có một đạo bóng đen hướng về phía mình, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mình. Tôn Chí Tân chấn động, theo bản năng ngồi xuống càng thấp, hai tay làm ra một động tác phòng bị, cố gắng nhờ ánh trăng xem rõ là cái gì.
chỉ thấy dưới ánh trăng mông lung, có một thứ ngồi đó, bởi ánh trăng mờ mịt, không thể thấy rõ hình thể, chỉ thấy một đôi đồng tử quái dị, trong ánh trăng lóe lên một bên màu xanh biếc, một bên màu chanh hồng, cực kỳ giống mắt chó sói đồng cỏ đang bị ngọn đèn chiếu vào
Động vật có hai bên đồng tử phản quang hai màu không giống nhau dưới ngọn đèn chiếu xạ có vài loại, sói đồng cỏ chính là một trong số đó.
Tôn Chí Tân hít vào một ngụm lãnh khí, cực kì hối hận con dao Thụy Sĩ hệ ở váy da bị quăng bên bờ. Trong lòng hối hận , cũng không nguyện ngồi chờ chết, thủ ở đáy sông bất động thanh sắc sờ soạng, đến khi đụng phải một khối đá cuội bén nhọn mới yên lặng bất động.
Ngay sau đó, bóng dáng ngồi trên tảng đá chồm dậy, hướng về Tôn Chí Tân ập tới. Tôn Chí Tân lẳng lặng không phát một âm thanh, bàn tay giấu dưới đáy nước lại phá vỡ mặt sông thẳng tắp lao ra, khối đá sắc bén trong tay nhắm thẳng vào đối phương.
Ngay sau đó, ánh trăng chiếu lên bóng dáng đối phương, Tôn Chí Tân giật mình rụt mạnh tay về, thất thanh nói:“Naaru ? !"
Còn ai ngoài Naaru, giống như sói đói chồm qua, một phen đã đem Tôn Chí Tân ấn vào trong nước.
Vốn đã chuẩn bị tốt thế công lại bởi vì phát hiện ra là Naaru mà từ bỏ, lúc này không hề phòng bị bị Naaru đẩy một cái, thân thể bị ấn mạnh vào trong nước sặc liền mấy ngụm nước. Tôn Chí Tân lớn tiếng ho khan , cảm giác được Naaru bắt lấy bả vai, tha mình lên bãi sông.
Tôn Chí Tân một bên ho khan, một bên vừa sợ vừa giận nói:“Naaru, ngươi điên à ? !"
Naaru đem Tôn Chí Tân kéo tới bờ sông, ném thật mạnh, thân thể lập tức đè lên, thấp giọng ấm ách nói:“Đúng, ta điên rồi !"
Tôn Chí Tân dùng sức đẩy hắn:“Ngươi phát bệnh gì thế ?"
“Ta phát bệnh ?" Naaru hạ giọng quát to:“Ngươi là Zimmer của ta, ta từ đầu tới cuối đều không có nhận được lễ vật của ngươi, ngươi lại tận tâm hết sức làm lưới cá cho Tiger ! ta tặng cho ngươi nanh thú ngươi cũng chưa bao giờ đồng ý đeo, ngươi cho ta là cái gì ? ta vừa rồi thấy được, hắn hôn ngươi !"
Tôn Chí Tân dừng giãy dụa, nheo mắt đưa lưng về phía ánh trăng nhìn hắn. mặt Naaru đỏ bừng, mang theo tức giận cùng ủy khuất, cả nguwoif từ trên xuống dưới đều tản ra một cỗ ghen tuông nồng hậu.
“Vừa rồi hắn là cường hôn, không thấy ta thiếu chút nữa bị bóp chết à?"
“Ngươi không hề phản kháng." Naaru trừng mắt nhìn Tôn Chí Tân.“Trước kia chống lại ta, ngươi cho tới giờ chưa từng thành thật như vậy."
Đó là bởi vì luôn phải chịu thiệt ở chỗ ngươi, còn không phải là ta càng phản kháng ngươi lại càng hăng hái sao? Xúc động đến dây thần kinh dục vọng chinh phục của hai vị giống đực các ngươi, càng phản kháng càng không xong.
Tôn Chí Tân giật mình, đột nhiên nở nụ cười, nói:“Đừng nghĩ ngợi lung tung, ta cho hắn , nhưng ý nghĩa chân chính là cho bộ tộc gió biển. Hiện tại hai bộ tộc hợp lực chống đỡ trời đông giá rét, bọn họ bắt được càng nhiều cá sẽ mang đến cho chúng ta càng nhiều thức ăn."
“Ta mặc kệ !" Naaru mãnh liệt nói:“Tóm lại ngươi chưa từng tặng cho ta cái gì!"
Lão tử ngày ngày ngươi nấu cơm nuôi nấng ngươi, còn bị ngươi cưỡi đến cưỡi đi, ngươi còn muốn như thế nào ? Tôn Chí Tân tức giận nhìn Naaru, nói:“Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ ?"
Naaru không nói lời nào, ánh mắt tinh lượng nhìn Tôn Chí Tân, chuyên chú mà nùng tình. Ánh mắt hắn quả thật cực kỳ giống đại hình khuyển, lúc nhìn chuyên chú càng dầy đặc hơn, ôn nhu mà phiếm nước. Tôn Chí Tân bị ánh mắt như vậy nhìn xem trong lòng mềm đi, quên luôn chuyện vừa rồi còn muốn hỏi, tỷ như vì sao lúc nãy khi quay lưng về phía ánh trăng, ánh sáng mà đồng tử trong mắt Naaru phản xạ ra lại lóe lên hai màu một đỏ một xanh cực kỳ giống dã lang như vậy.
Chậm rãi , tình huống có chút không đúng , một cỗ hương vị nồng đậm dần dần tản ra giữa hai người. Thân thể Naaru bắt đầu nóng lên, cái thứ quen thuộc kia đã bừng bừng phấn chấn nở ra, toàn bộ đều đè lên bụng Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân dùng sức nuốt một ngụm, run giọng nói:“Naaru, ngươi muốn gì ? ngươi đừng phát tình loạn với ta, ta hiện tại không phải ở cùng ngươi."
Naaru vẫn không nói lời nào, chỉ lấy ánh mắt trung khuyển nhìn Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân bị hắn nhìn run run không thôi, lại có một cỗ cảm giác trái tim run rẩy không thể khống chế đang tản ra từ sâu trong đáy lòng.
Qua một lúc vẫn không thấy hắn có động tác gì, ngay cả động tác kè kè đè ép thứ đó vào mình khi động tình dĩ vãng cũng không có. Hắn cứ như vậy chuyên chú nhìn chằm chằm mặt Tôn Chí Tân, đem đến cho Tôn Chí Tân áp lực còn lớn hơn hành vi xâm phạm của hắn.
Tôn Chí Tân muốn chạy trốn , Naaru dưới thân vặn vẹo thân thể, cố thoát khỏi áp chế Naaru của.
thân thể ngọ nguậy càng thêm khơi mào dục vọng của Naaru, bụng Tôn Chí Tân giống như mát xa thân thể Naaru, làm cho hắn cả người căng cứng, càng thêm dùng sức ngăn chặn Tôn Chí Tân.
“Đừng lộn xộn !" Naaru trầm giọng nói.
Tôn Chí Tân vừa sợ vừa hoảng, nhỏ giọng kêu lên:“Ta không động ! Ngươi xuống khỏi người ta đi."
Naaru mị hí mắt, cực độ giống với biểu tình của Tiger khi muốn cướp đoạt. Trong lòng Tôn Chí Tân nhảy dựng, đã thấy Naaru lấy ra dây da thú, kéo hai tay mình ra sau đầu, đem hai tay trói cùng một chỗ.
Tôn Chí Tân cả kinh mặt mũi trắng bệch, này động tác rõ ràng là muốn cưỡng ép đây mà. Bập bập ! Ai mẹ nó vừa mới nói hắn là khuyển? Rõ ràng chính là một đầu ác lang!
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi đừng xằng bậy !" Tôn Chí Tân hổn hển, khí lực lại tránh không được Naaru, nhanh chóng bị hắn trói hai tay đè lại trên bãi sông.
Cột chắc Tôn Chí Tân, động tác của Naaru lại trở nên ôn nhu, thân thể ở trên người Tôn Chí Tân mấp máy đi lên, môi dán tại trên môi Tôn Chí Tân hôn hai cái, ở bên tai Tôn Chí Tân nhẹ giọng nói:“Tiểu tân, ta miệng mồm ngu ngốc, nói không dễ nghe như Tiger. Bất quá, ta có biện pháp giữ lại trái tim ngươi, để ngươi nguyện ý theo ta."
Miệng nói xong, vươn tay cởi xuống váy da bên hông, trên mặt hiện ra thần sắc kiên nghị, toàn bộ thân thể nhẹ nhàng dời xuống, ngồi lên nơi đã bừng bừng hưng phấn của Tôn Chí Tân
vị trí mẫn cảm của Tôn Chí Tân bị Naaru cưỡi đi lên, nhất thời ngạc nhiên, giật mình mở to mắt.
mặt Naaru ở dưới trăng hiện lên vẻ xấu hổ, lại khó xử, thấp giọng nói:“Ngươi…… Ngươi đừng…… Nhìn ta. Ta hỏi qua những gia đình đệ thân trong tộc, bọn họ nói cho ta biết, nếu ngươi thích một người, sẽ không hề giữ lại đem bản thân mình dâng tặng. Việc của hai người, phải toàn tâm toàn ý nghĩ cho đối phương, khiến đối phương sống tốt hơn, không thể chỉ luôn nghĩ cho mình. Cho nên…… Ta…… Ta…… Ta không cần ngươi phải…… ta, hay là ta làm ngươi, tóm lại thật lòng thích một người thì sẽ một lòng nghĩ cho hắn, thỏa mãn nhu cầu của hắn. Chuyện hai người phải nghĩ cho đối phương trước hết mới là đúng"
Tôn Chí Tân cảm giác mình bị bàn tay to lớn thô ráp của Naaru cầm lấy, dẫn về phía nơi yếu ớt trên cơ thể người đàn ông.
Tôn Chí Tân mộng , cảm giác toàn thân tất cả đều vọt tới một chỗ, cảm giác được Naaru đang ở cố gắng mở ra thân thể, cực độ không thích ứng mà thống khổ muốn đem mình nạp vào.
Thích một người có thể làm đến mức nào? sinh mệnh cùng tôn nghiêm cái nào quan trọng hơn ? có người từng nói qua, nếu một người nam nhân đồng ý từ bỏ tôn nghiêm để yêu ngươi, nghĩa là hắn đã yêu ngươi yêu đến cực hạn !
Chuyện đã rồi Tôn Chí Tân mới nhớ tới những lời này , trong tình hình trước mắt, trong đầu hắn trống rỗng, cảm giác được mình đang dần được cất chứa vào trong thân thể chặt chẽ mà nóng rực của Naaru, theo bản năng nam tính nâng eo bụng của mình lên để xâm nhập. Hắn thấy Naaru bởi vì chống cự không được đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, bờ môi bình thường hàm hậu mím thành một đường thẳng tắp, trên mặt đều là khuất nhục cùng khó xử vì bị xâm nhập, còn có bất lực do nơi mềm mại nhất kia đã bị thương tổn. Như thế nhưng Naaru có một loại sức quyến rũ kinh người, khi đổi tiến công thành phòng ngự, nam nhân kiên cường cũng có thể trở nên mềm mại, tản mát ra một mỹ thái vì trả giá mà có vẻ càng thêm thu hút !
Tôn Chí Tân điên rồi, toàn thân mỗi một tế bào đều kêu gào muốn đoạt lấy, muốn công chiếm thân thể Naaru, muốn đóng lên dấu hiệu của mình.
Naaru đau đến hút không khí, tình hình như vậy hắn hoàn toàn không thích ứng, vô luận thân thể hay linh hồn đều bài xích. Nhưng theo như gia đình đệ thân, nếu như vậy có thể đạt được trái tim của Tôn Chí Tân, hắn nguyện ý làm càng nhiều hơn nữa.
Nhưng thân thể nam tính tất nhiên là không thích hợp thừa nhận , trong quá trình này hắn liền hiểu được những đau đớn Tôn Chí Tân nhận thấy trước kia, không khỏi đối với người dưới thân càng thêm đau lòng, một lòng nghĩ muốn dâng lên chính mình, để hắn cũng có thể hưởng thụ khoái hoạt mình vẫn cảm thụ được. Nhưng vô luận ôm tâm tính gì, bị xâm nhập như vậy, vẫn thẹn thùng khó tả.
Naaru kỵ ngồi ở Trên người Tôn Chí Tân, cố gắng muốn đem hắn đưa vào thân thể mình, hai chân không thể khống chế không ngừng run lên, quỳ cũng quỳ không vững, lấy tay che đi ánh mắt Tôn Chí Tân, thấp giọng cầu xin nói:“Đừng nhìn…… Đừng nhìn ta…… Tiểu tân, đừng nhìn ta."
Tôn Chí Tân không có cách nào không nhìn tới hắn, chưa bao giờ như bây giờ hiểu được, mặt Naaru như là được khắc vào đáy lòng — rốt cuộc bỏ cũng không đi.
Đến khi Tôn Chí Tân hoàn toàn bị Naaru chôn vào thân thể trong nháy mắt kia, Naaru phát ra một tiếng rên rỉ như luân hãm cả người khí lực rút sạch, nhẹ nhàng nằm ở bên tai Tôn Chí Tân thấp giọng nói:“Tiểu tân, ta là của ngươi . Ngươi về sau không được buông ta ra."
Bị một câu đơn giản này kích thích, Tôn Chí Tân liền điên rồi.
Chuyện Về sau hắn cũng không nhớ rõ, chỉ cảm thấy trước mắt như quay về một khắc nổ lớn lúc vũ trụ mới sinh ra, đầy mắt đều là kỳ cảnh hoa mỹ, vô số sắc màu và đường cong, còn có những điểm sáng và đốm lóe, tạo thành một khung cảnh cực không chân thật. Duy nhất chân thật chỉ có thân thể của Naaru trong lòng hắn, nóng bỏng, cứng rắn, tràn ngập lực lượng và sinh lực, ôm lấy hắn tựa như ôm được cả thời gian, chân thật đến thành như hư ảo.
Không biết khi nào trói buộc ở tay bị giãy lỏng ra, đợi đến khi hết thảy bình tĩnh trở lại, Tôn Chí Tân mới giật mình nhận thấy chính mình đang gắt gao nắm lấy thắt lưng Naaru, trên mặt đều là mồ hôi.
Naaru thở dốc, khó xử, lại vô cùng cố chấp hỏi:“Tiểu tân, ngươi…… Ngươi…… Thoải mái ko ? ta có không có cho ngươi……" những lời tiếp theo làm cho người ta khó xử, Naaru nói không nên lời.
Trong lòng Tôn Chí Tân nhuyễn thành một mảnh, thấp giọng nói:“Thoải mái, trước nay chưa từng thoải mái như vậy."
Động tình, động dục, mới là cực hạn thân mật giữa hai người. Tôn Chí Tân kinh ngạc nhận ra thân thể đàn ông cư nhiên cũng có thể làm cho người ta điên cuồng, đặc biệt khi đối phương là Naaru, mang đến cảm giác không gì sánh kịp!
Nghe được tình nhân khẳng định, trong lòng dâng lên vui sướng khôn kể, Naaru đem mặt để sát vào Tôn Chí Tân, giống một con cún lớn liếm liếm miệng Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân bị liếm đến ngứa ngáy, vẫn nhỏ giọng cười, vươn tay đi đẩy hắn mặt.
Naaru muốn từ trên người Tôn Chí Tân lăn xuống dưới, Tôn Chí Tân giữ hắn thắt lưng bảo hắn không nên cử động. Hắn cuối cùng hiểu được vì sao mỗi lần Naaru đều ở lại trong thân thể hắn, nguyên lai đúng là rất thoải mái .
“Tiểu tân……" Naaru khó xử đến cực điểm.
“Đừng nhúc nhích, để ta ngốc một lát." Tôn Chí Tân vỗ về lưng hắn, Naaru phản ứng quả thật giống chó cún, thoải mái híp lại ánh mắt, hưởng thụ một mảnh ôn tồn này, thân thể mềm xuống ngồi an ổn trên người Tôn Chí Tân.
Tôn Chí Tân kéo đầu hắn xuống, như có như không hôn hôn khóe môi hắn, vừa bình ổn nhịp thở dồn dập của mình, vừa nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thì sao? Có khỏe không?"
“Đau……" Naaru nhỏ giọng nói.
“Chỉ có đau ?" Tôn Chí Tân không tin kỹ thuật của mình kém như vậy, hắn từng có bạn gái , biết lấy lòng đối phương như thế nào. Tuy rằng hiện tại đổi thành Naaru, nhưng nghĩ dù có khác biệt cũng sẽ không đến nỗi hoàn toàn không giống. Theo bản năng vói tay sờ về giữa hai chân Naaru, hắn cả kinh muốn chặn tay Tôn Chí Tân lại, thế nhưng động tác vẫn chậm nửa nhịp, bị Tôn Chí Tân đụng đến một tay trắng mịn. “Hắc !" Tôn Chí Tân nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi:“Ngươi cũng bắn ?"
Naaru xấu hổ muốn chết, cố gắng xuống khỏi người Tôn Chí Tân, muốn ra bờ sông rửa mặt, hai cái đùi lại như mì sợi không chút khí lực.
Tôn Chí Tân ôm lấy hắn, hai người dựa sát vào nhau xuống sông tắm rửa, sau đó trở lại lều của Naaru.
“Lại đây." Naaru nói.
Tôn tân lần này không chần chờ, tiến vào Trong lòng Naaru mặc hắn ôm lấy. Nếu Naaru kế tiếp còn muốn làm gì, hắn nghĩ mình sẽ không cự tuyệt.
Nhưng là Naaru cái gì cùng không làm, hoàn toàn không thích ứng lần đầu tiên biến thành bên thừa nhận, đã hao hết toàn bộ khí lực của Naaru, chỉ nằm như vậy ôm lấy Tôn Chí Tân, ngửi mùi tóc của hắn, cảm giác được hắn đang im lặng nằm trong lòng mình đã là thỏa mãn khôn kể rồi.
“Mệt mỏi ?" Tôn Chí Tân nhẹ giọng hỏi.
“Phải."
“Còn đau phải không ?" Tôn Chí Tân muốn sờ chỗ kia.
Naaru giữ tay hắn không cho hắn sờ loạn, vô cùng thân thiết cầm bàn tay tác quái của Tôn Chí Tân ở hai giữa hai chân, trên mặt lại dâng lên một mảnh xấu hổ quẫn hồng:“Còn có một chút, bất quá không sao cả."
“Ngốc thất, sao có thể khinh xuất như vậy. Lỡ như bị thương, ngày mai săn thú làm sao bây giờ ? chỗ đó rất yếu ớt, xằng bậy thực dễ dàng bị thương."
“Không trói ngươi, ngươi đồng ý thành thành thật thật ?"
“ngốc…… Ngu ngốc ! lần tới ta dạy cho ngươi."
“Lần tới ngươi ở dưới."
“Phốc ! ta lúc nãy còn không phải là phía dưới ?"
Naaru nhăn não: “Ta nói là cái kia ở dưới."
“Cái nào ở dưới ?" Tôn Chí Tân giả ngu.
Hai người nhỏ giọng cười rộ lên. Kỳ thật, đối với người yêu nhau mà nói, ai trên ai dưới rất quan trọng sao? Tôn Chí Tân không biết mình có phải đã yêu Naaru, nhưng có thể khẳng định là Naaru ở trong lòng hắn có một vị trí phi thường quan trọng, ít nhất hắn cự tuyệt không được dụ hoặc Naaru thân thể phát ra. Nếu…… Naaru thật sự muốn không chỉ là thân thể, mà là tâm linh yêu cũng thuộc về hăn, thế thì…… Chính mình cố gắng đi !
“Ngủ đi." Tôn Chí Tân đứng dậy phải đi.
Naaru dùng chân cuốn lấy hắn:“ ngủ vời ta."
“…… Được rồi. Bất quá trong tình hình hiện tại, bị Tiger nhìn thấy cũng không hay. Trước ngủ đi, ta sáng sớm lại về."
Tôn Chí Tân một lần nữa ngả xuống, đối mặt Naaru, một tay vươn ra sau lưng hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Quả nhiên, Naaru lập tức thoải mái mị thượng ánh mắt, phản ứng giống đại hình khuyển như đúc, hắn thích Tôn Chí Tân đối với mình như vậy.
Tôn Chí Tân một chút một chút nhè nhẹ vỗ về lưng Naaru, cảm giác được lưng hắn thoải mái đến nhẹ nhàng cong lên, khóe miệng nhịn không được mang theo ý cười. Người đàn ông giống đại hình khuyển như vậy, thà rằng mình chịu khuất nhục vẫn rộng mở thân thể để hắn được sung sướng, Tôn Chí Tân cảm thấy trong tương lai muốn yêu hắn hẳn sẽ không quá khó.
Qua một lát, đoán rằng Naaru đại khái đã ngủ, Tôn Chí Tân ghé vào bên tai hắn thì thầm nói:“Naaru, cho ta thời gian, ta sẽ học yêu ngươi. Về sau…… Liền cùng nhau sinh hoạt đi !"
Tác giả :
Đại Thúc Vô Lương