Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 41: Tôn Chí Tân tư nhân lều
Nếu đã đồng ý, Tôn Chí Tân đương nhiên không có khả năng ở cùng Naaru, cần dựng lều mới. Mặc kệ Naaru có nguyện ý hay không, có Tiger rồi sẽ không thể ngăn lại miệng lưỡi của Tiger và bộ tộc gió biển, Tôn Chí Tân một mình một hộ đã là tất nhiên.
Dựa theo biện pháp xây lều bộ tộc Naaru, muốn dựng một cái lều phi thường dễ dàng: lấy một cây cọc đủ rắn chắc, phủ lên một khối da thú là được, khó là ở chỗ tìm cọc về.
Tiger mang đến chín người toàn bộ xuất ra, Naaru bên này xuất ra hai mươi người. Hai mươi chín người hợp lực làm việc cũng phải mất ước chừng sáu giờ mới đốn được một cái cây, lại chia nó làm hai đoạn, một đoạn chống lều của Tôn Chí Tân, một đoạn để dựng lều cho Tiger .
Lều của Tiger là ứng theo chuẩn của tộc trưởng dựng lên, thực ‘Xa hoa’, thực ‘Rộng thùng thình’, cũng giống lều của Naaru treo một chuỗi lông chim tiên diễm làm dấu hiệu của tù trường. Mà lều của Tôn Chí Tân kém hơn nhiều lắm, một cái cọc gỗ cộng với một tấm da thú, xong rồi
Buku ngồi bên chân Naaru, lo lắng nhìn tộc nhân hợp lực dựng lều cho Tôn Chí Tân, hỏi Naaru:“Ba ba, Zimmer không ở cùng chúng ta sao ?"
động tác mài đá của Auge dừng dừng, ánh mắt nheo lại, dùng ánh mắt không tốt nhìn về phía bóng dáng Tiger, tản ra địch ý. không chút nào che dấu Sau đó lại nhìn về phía Tôn Chí Tân, lộ ra thần sắc bất mãn và oán giận.
Naaru bình tĩnh, trấn an vỗ lưng con trai:“Chỉ là tạm thời, hắn vĩnh viễn đều đã là Zimmer của ngươi !"
“Phải không ?" Buku vẫn là thực lo lắng:“Kia về sau ai tới nấu cơm cho chúng ta ăn ?"
“Đương nhiên là Zimmer của ngươi."
Một bên Tiger nghe thấy được chỉ trừng mắt, không lên tiếng cùng tộc nhân của mình cùng nhau dựng lều. lều của hắn ở ngay bên cạnh Tôn Chí Tân, cách có năm thước. Hắn, Tôn Chí Tân, Naaru, lều của ba người xếp thành hình chữ nhất, cách đều nhau năm thước. Phi thường quỷ dị là lều của Tôn Chí Tân ở giữa, lều của Tiger bên trái, lều của Naaru bên phải, hai cái lều to kẹp một cái lều nhỏ, nhìn qua vô cùng kỳ lạ. Hai cái lều của tộc trưởng có một lều tộc viên không chút thu hút còn bày ra thế hai bên hộ vệ giáp công, trong lịch sử đây chỉ sợ là lần đầu tiên xuất hiện loại vận mệnh quỷ dị này.
Tôn Chí Tân đâu thèm quan tâm Tiger và Naaru tranh đấu gay gắt, lần đầu tiên có được lều của mình hắn sớm đã vui ngất trời. Có lều của mình không chỉ có đại biểu cho mông càng an toàn , lại đại biểu cho độc lập tự do, Tôn Chí Tân thích độc lập tự cường, sao có thể không vui miệng cười lớn ? hắn chính là như vậy, nếu có việc hoặc thứ mình thích sẽ đâm đầu vào làm, một chút cũng không để mắt được đến gì khác. Cho nên qua mấy ngày sau hắn mới cảm giác được vị trí của lều mình là quỷ dị kỳ quái như vậy, nghiễm nhiên lấy một cái lều nhỏ không chút thu hút làm trung tâm, quản lý hai cái lều lớn của hai tộc trưởng……
Lần đầu có được lều của mình, đương nhiên là cần hảo hảo bố trí một phen, hắn không muốn giống những người tiền sử này, có cái lều che gió tránh mưa xem như xong việc, hắn trong khung là một cái người hiện đại ham ăn biếng làm, tư tưởng tiểu tư dung nhập vào cốt tủy , đương nhiên phải làm sao để thoải mái.
Lúc này tiến vào lều của mình, trước châm lửa, xua đuổi hàn khí. trước tiên ở giữa đào ra một cái hố lửa, ước chừng một nửa thước vuông, một thước sâu, tạo thành một hình nón ngược cạn. Sau đó hắn lấy hố lửa làm trung tâm, đào ra bốn động hình vuông thông hướng đông, nam, tây, bắc, để nhiệt lượng trong hố lửa có thể thông vào, hình thành một kiểu giường sưởi giản dị nhất, có thể giữ nhiệt chống lạnh, cũng để tiến thêm một bước xua lạnh trừ ẩm.
Sau đó vào khu rừng ven sông, hái một ít cỏ đuổi muỗi trở về, buộc lại thành bó, giắt ở trong lều. Cỏ đuổi muỗi tên khoa học tên là pelargonium x citrenella, tỏa ra một thứ mùi độc đáo, không chỉ tươi mát dễ ngửi, còn có thể xua muỗi. Tôn Chí Tân hái về đã nở ra từng đóa hoa nhỏ màu tím, treo vào trong lều vừa có tác dụng như hương làm tươi mát không khí, lại dùng thay được nhang muỗi, còn có thể điểm tô cho đẹp lều, quả là một mũi tên trúng ba con chim.
Rồi cái đi nhắt một ít xương thú, dùng dây da chế thành chuông gió giắt ở ngoài lều. Gió nhẹ lướt qua, chuỗi chuông xương kia theo gió lắc lư lay động, có một loại ý cảnh cổ kính mà xa xưa, ngay cả bản thân Tôn Chí Tân nhìn cũng cảm thấy rất vừa lòng.
Nghĩ nghĩ còn cảm thấy chưa đủ, vọt tới trong lều Naaru đem nam trúc còn lại, làm ra một cái bình trúc, bốn chiếc chén trúc. Bình trúc đương nhiên không giống cái Buku làm, đốt trúc phía trên bị cắt sạch, dùng một cái khác lớn hơn một cỡ làm nắp. Chỗ miệng nước chảy ra được đâm vào một ống trúc nhỏ làm vòi, về phần tay cầm…… Ách, hơi khó, tạm thời bỏ qua. chén trúc thì trực tiếp dùng trúc làm thành hình mập mập, trọng tâm thấp để không dễ đổ. Hơn nữa trực tiếp làm từ trúc thô, mặt ngoài bốn cái chén đều là một màu xanh lục thanh thúy, bộ dạng tự nhiên tươi mát, dáng điệu lùn lùn beo béo ngây thơ đáng yêu, xứng với ấm trúc nghiễm nhiên tạo thành một bộ dụng cụ uống nước tản ra phong vị tự nhiên nguyên thủy.
Chưa xong cảm thấy còn thiếu cái gì, gấp gáp vọt vào rừng cây như bị lửa đốt sau mông, thu thập một mớ cành cây non mịn bện thành một cái giỏ nhỏ hình trứng, dùng phiến lá khoai sọ lót đáy, mặt trên cất vào mấy quả nhót vừa ngắt về. Màu đỏ tươi kiều diễm phối với sắc xanh biếc mê người, đỏ xanh giao hòa lấp lánh, đẹp mắt nói không nên lời. Đây chính là rổ hoa quả phiên bản tiền sử đầu tiên, về phần hoa quả, trước mắt mới chỉ có nhót thôi.
cải tạo Một phen, toàn bộ lều nhanh chóng liền trở nên khác trước, tuy rằng vẫn đơn giản, cũng vẫn nguyên thủy như cũ, nhưng lại tản ra một loại không khí gia đình những căn lều khác không có.
Naaru và Tiger đi vào trong lều Tôn Chí Tân xem xem, không hẹn mà cùng đều có chút giật mình. một cái lều Vô cùng đơn giản được Tôn Chí Tân bố trí một hồi đột nhiên đẹp đẽ thoải mái , cất bước liền cảm giác được một cỗ hơi thở ấm áp hợp lòng người đập vào mặt. Cái lều này đã không còn là một nơi vốn dĩ chỉ dùng để che gió tránh mưa, mà đã có biến hóa về chất vô cùng tốt đẹp! Hai người không khỏi đồng thời kinh dị nhìn về phía Tôn Chí Tân, lại thấy người nọ mệt đến lỗ tai cũng cụp xuống, hữu khí vô lực úp sấp trên sàn lều.
Trên thực tế Tôn Chí Tân đối với lều của mình quả thật còn có rất nhiều ý tưởng. Nhưng những thứ khác còn phải chờ tiến thêm một bước làm công tác bố trí, hiện tại không thể, bởi vì hắn đã đói chịu không nổi.
Tìm kiếm xung quanh, rối rắm phát hiện mình không có nồi…… Nồi đối với bộ tộc tiền sử mà nói là thứ hiếm lạ , bộ tộc thợ săn không làm được, toàn bộ số nồi có được đều là dùng con mồi đi trao đổi với những bộ tộc du đãng ngang qua.
Làm sao bây giờ ? mặt dày đến chỗ Naaru tiếp tục hỗn ăn hỗn uống, tự mình làm một cái nồi ? kỳ thật nung một cái nồi đơn giản Tôn Chí Tân cũng biết, bởi vì hắn từng có một người bạn gái nghiện xem phim Ghost, có một thời ngày ngày kéo hắn đến làng gốm xoay bàn đất sét nung đủ thứ, học theo một tình tiết điện ảnh rất cẩu huyết: Một nam một nữ giống như trong poster dán lại cùng một chỗ, nữ ở phía trước, nam ở phía sau, nam ôm nữ, hai tay từ sau lưng vươn ra trước, bốn bàn tay cùng nhau nặn hình trên bàn gốm xoay vòng, cuối cùng nung thành thành phẩm. Nặn phôi gốm tính tiền theo giờ, một giờ năm mươi đồng, nung thành phẩm tính theo từng món, một món một trăm đồng, thật sự là tiêu pha phí phạm. Nhưng vì tình thú, đặc biệt là các cặp tình nhân đều đồng ý vung tiền ra như không chút cảm thấy thịt đau .
Lúc ấy Tôn Chí Tân bị sét đánh từ trong ra ngoài, trong nhà cũng bởi vậy xuất hiện vô số tác phẩm gốm thất bại, tỷ như ly trà dị dạng, say siêu, bình hoa cổ dài bụng bự, thậm chí còn có một cái chậu hoa giống chậu rửa chân hơn xa chậu hoa, tóm lại hình dạng muốn bao nhiêu trừu tượng thì có bấy nhiêu trừu tượng.
Trải qua loại chuyện này Tôn Chí Tân muốn nung đồ gốm giản dị cũng không làm khó được hắn, nhưng còn chưa tìm được niêm thổ, hơn nữa thứ kia không phải một chốc là nung được. Vì thế Tôn Chí Tân mà bắt đầu phiền não cắn ngón tay, do dự muốn có nên dùng trù nghệ đi đổi quyền sử dụng nồi nhà Naaru.
Đang phát sầu, liền thấy Naaru chui vào lều của mình, trong tay mang theo cái nồi kia. Buku và Auge đi theo sau lưng Hắn, đứa sau cứng đờ một bản mặt mẹ kế, vẻ mặt khó chịu, cầm trong tay thịt và cá; đứa trước thì cười hì hì đang ôm phiến đá mỏng để nướng cá ăn. Ba người nối đuôi nhau mà vào, tự tại hệt như bước vào nhà mình vậy.
Buku vừa tiến đến đã kêu:“A ! Zimmer, nhà ngươi thơm quá ! đây là mùi gì thế?"
“mùi cỏ khử trùng." Tôn Chí Tân đáp một câu, nghĩ lại liền cảm thấy không đúng. tình huống Gì đây? đây là tân gia của mình, hay là của nhà hắn ? x ! Cảnh này là đi tìm sai dịch hay là chim tước chiếm tổ tu hú đây.
Tôn Chí Tân đang muốn bão nổi, Naaru đã tự tại ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải xem xét đến xem xét đi, chuẩn xác đặt nồi lên trên hố lửa mà Tôn Chí Tân vừa đào ra. Auger thì buông thịt cá trong tay, đang định ngồi mài giáo đá hoặc là chẻ trúc làm tên thổi cho mình như thường lệ, ánh mắt vừa chuyển đột nhiên phát hiện bộ dụng cụ uống nước làm từ trúc của Tôn Chí Tân. Lập tức đường nhìn liền ngưng lại ở chúng, hưng trí mười phần đánh giá nghiên cứu tác dụng. Chờ nghiên cứu nửa ngày, cân nhắc đã không sai biệt lắm xong, Auger bưng ấm trúc lên cầm lấy chén thử rót ra một chén nước, sau đó uống một ngụm, hai mắt liền cong thành hình trăng khuyết đầy sung sướng.
“Ngươi !" Tôn Chí Tân nổi trận lôi đình, đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn ! cái loại không mời mà đến nà, phải đuổi!
Còn không kịp nói gì , Buku đã nhu nhu bụng, đáng thương hề hề nói:“Zimmer, ta đói bụng……"
Auge cũng buông ly trà, mặt vô biểu tình nói:“Ta muốn ăn cá !"
Tôn Chí Tân nhất thời liền kìm giận, nói:“Muốn ăn cá nướng phiến đá hay là canh cá? Qigeli tìm được gừng rồi, có thể thử làm canh cá."
Naaru nghe vậy tán thưởng liếc nhìn Buku và Auge một cái, cúi đầu im lặng vô tức cười. Hắn chỉ biết Tôn Chí Tân ngoài cứng trong mềm, phái Buku đến xung phong, Auge đến phụ công, tuyệt đối có thể dễ dàng bắt được hắn.
“Ta muốn ăn cá nướng." Auge nói.
“Canh cá ? ta chưa từng thử qua. Ta muốn uống canh cá ~" Buku lại nói.
Hai vị thiếu gia thật khó hầu hạ ! Tôn Chí Tân đen mặt, mang cá và thịt ra ngoài xử lý. Còn cha con ba người kia ở trong lều nhìn thoáng qua nhau, đợi Tôn Chí Tân đi xa mới đều vươn nắm tay cụng vào nhau, chúc mừng hợp tác ăn ý.
Tôn Chí Tân chuẩn bị tốt thịt và cá trở về, gác nồi thả mấy con cá nhỏ vào nấu canh, lại ướp mấy con lớn đã xử lý tốt cùng với số thịt đã cắt thành khối, đợi lát nữa mang ra nướng
Trong nồi đã có nước, thêm muối và một ít nấm khô, lại bẻ thêm một ít gia vị mới tìm được là gừng, ném luôn vào trong nồi cùng nấu chung với cá. Thời tiền sử chất nước trong suốt mang vị ngọt lành, nuôi ra cá cũng non mịn ngon miệng, có nấm khô thêm vị tươi mát, lại có gừng khử tanh, lường trước được canh cá nấu ra hẳn sẽ có phong vị tươi mát thơm ngon nguyên thủy.
Quả nhiên, trong chốc lát, hương thơm nồng đặc hữu của cá liền nhẹ nhàng bay lên. Lại có làm nấm đề vị, gừng phiến khử tanh, sợi mùi kia đã trở nên thực thuần khiết, ngay cả Tôn Chí Tân tự mình ngửi được cũng cảm thấy rất vừa lòng.
“Cái gì thơm vậy ?"
Nhìn về hướng tiếng nói cất lên, bóng mờ bên lều nhoáng một cái, lại có một người cao lớn tiêu sái bước vào, ngồi xuống đầy tự tại hệt như ba người vào trước đó, tiêu dao thoải mái như bước vào lều của mình.
Tôn Chí Tân đen mặt, Naaru xanh mặt , Buku và Auge nhất trí đối ngoại, bốn con mắt như ác lang trừng người đến cuối cùng — tộc trưởng bộ tộc gió biển, Tiger .
Dựa theo biện pháp xây lều bộ tộc Naaru, muốn dựng một cái lều phi thường dễ dàng: lấy một cây cọc đủ rắn chắc, phủ lên một khối da thú là được, khó là ở chỗ tìm cọc về.
Tiger mang đến chín người toàn bộ xuất ra, Naaru bên này xuất ra hai mươi người. Hai mươi chín người hợp lực làm việc cũng phải mất ước chừng sáu giờ mới đốn được một cái cây, lại chia nó làm hai đoạn, một đoạn chống lều của Tôn Chí Tân, một đoạn để dựng lều cho Tiger .
Lều của Tiger là ứng theo chuẩn của tộc trưởng dựng lên, thực ‘Xa hoa’, thực ‘Rộng thùng thình’, cũng giống lều của Naaru treo một chuỗi lông chim tiên diễm làm dấu hiệu của tù trường. Mà lều của Tôn Chí Tân kém hơn nhiều lắm, một cái cọc gỗ cộng với một tấm da thú, xong rồi
Buku ngồi bên chân Naaru, lo lắng nhìn tộc nhân hợp lực dựng lều cho Tôn Chí Tân, hỏi Naaru:“Ba ba, Zimmer không ở cùng chúng ta sao ?"
động tác mài đá của Auge dừng dừng, ánh mắt nheo lại, dùng ánh mắt không tốt nhìn về phía bóng dáng Tiger, tản ra địch ý. không chút nào che dấu Sau đó lại nhìn về phía Tôn Chí Tân, lộ ra thần sắc bất mãn và oán giận.
Naaru bình tĩnh, trấn an vỗ lưng con trai:“Chỉ là tạm thời, hắn vĩnh viễn đều đã là Zimmer của ngươi !"
“Phải không ?" Buku vẫn là thực lo lắng:“Kia về sau ai tới nấu cơm cho chúng ta ăn ?"
“Đương nhiên là Zimmer của ngươi."
Một bên Tiger nghe thấy được chỉ trừng mắt, không lên tiếng cùng tộc nhân của mình cùng nhau dựng lều. lều của hắn ở ngay bên cạnh Tôn Chí Tân, cách có năm thước. Hắn, Tôn Chí Tân, Naaru, lều của ba người xếp thành hình chữ nhất, cách đều nhau năm thước. Phi thường quỷ dị là lều của Tôn Chí Tân ở giữa, lều của Tiger bên trái, lều của Naaru bên phải, hai cái lều to kẹp một cái lều nhỏ, nhìn qua vô cùng kỳ lạ. Hai cái lều của tộc trưởng có một lều tộc viên không chút thu hút còn bày ra thế hai bên hộ vệ giáp công, trong lịch sử đây chỉ sợ là lần đầu tiên xuất hiện loại vận mệnh quỷ dị này.
Tôn Chí Tân đâu thèm quan tâm Tiger và Naaru tranh đấu gay gắt, lần đầu tiên có được lều của mình hắn sớm đã vui ngất trời. Có lều của mình không chỉ có đại biểu cho mông càng an toàn , lại đại biểu cho độc lập tự do, Tôn Chí Tân thích độc lập tự cường, sao có thể không vui miệng cười lớn ? hắn chính là như vậy, nếu có việc hoặc thứ mình thích sẽ đâm đầu vào làm, một chút cũng không để mắt được đến gì khác. Cho nên qua mấy ngày sau hắn mới cảm giác được vị trí của lều mình là quỷ dị kỳ quái như vậy, nghiễm nhiên lấy một cái lều nhỏ không chút thu hút làm trung tâm, quản lý hai cái lều lớn của hai tộc trưởng……
Lần đầu có được lều của mình, đương nhiên là cần hảo hảo bố trí một phen, hắn không muốn giống những người tiền sử này, có cái lều che gió tránh mưa xem như xong việc, hắn trong khung là một cái người hiện đại ham ăn biếng làm, tư tưởng tiểu tư dung nhập vào cốt tủy , đương nhiên phải làm sao để thoải mái.
Lúc này tiến vào lều của mình, trước châm lửa, xua đuổi hàn khí. trước tiên ở giữa đào ra một cái hố lửa, ước chừng một nửa thước vuông, một thước sâu, tạo thành một hình nón ngược cạn. Sau đó hắn lấy hố lửa làm trung tâm, đào ra bốn động hình vuông thông hướng đông, nam, tây, bắc, để nhiệt lượng trong hố lửa có thể thông vào, hình thành một kiểu giường sưởi giản dị nhất, có thể giữ nhiệt chống lạnh, cũng để tiến thêm một bước xua lạnh trừ ẩm.
Sau đó vào khu rừng ven sông, hái một ít cỏ đuổi muỗi trở về, buộc lại thành bó, giắt ở trong lều. Cỏ đuổi muỗi tên khoa học tên là pelargonium x citrenella, tỏa ra một thứ mùi độc đáo, không chỉ tươi mát dễ ngửi, còn có thể xua muỗi. Tôn Chí Tân hái về đã nở ra từng đóa hoa nhỏ màu tím, treo vào trong lều vừa có tác dụng như hương làm tươi mát không khí, lại dùng thay được nhang muỗi, còn có thể điểm tô cho đẹp lều, quả là một mũi tên trúng ba con chim.
Rồi cái đi nhắt một ít xương thú, dùng dây da chế thành chuông gió giắt ở ngoài lều. Gió nhẹ lướt qua, chuỗi chuông xương kia theo gió lắc lư lay động, có một loại ý cảnh cổ kính mà xa xưa, ngay cả bản thân Tôn Chí Tân nhìn cũng cảm thấy rất vừa lòng.
Nghĩ nghĩ còn cảm thấy chưa đủ, vọt tới trong lều Naaru đem nam trúc còn lại, làm ra một cái bình trúc, bốn chiếc chén trúc. Bình trúc đương nhiên không giống cái Buku làm, đốt trúc phía trên bị cắt sạch, dùng một cái khác lớn hơn một cỡ làm nắp. Chỗ miệng nước chảy ra được đâm vào một ống trúc nhỏ làm vòi, về phần tay cầm…… Ách, hơi khó, tạm thời bỏ qua. chén trúc thì trực tiếp dùng trúc làm thành hình mập mập, trọng tâm thấp để không dễ đổ. Hơn nữa trực tiếp làm từ trúc thô, mặt ngoài bốn cái chén đều là một màu xanh lục thanh thúy, bộ dạng tự nhiên tươi mát, dáng điệu lùn lùn beo béo ngây thơ đáng yêu, xứng với ấm trúc nghiễm nhiên tạo thành một bộ dụng cụ uống nước tản ra phong vị tự nhiên nguyên thủy.
Chưa xong cảm thấy còn thiếu cái gì, gấp gáp vọt vào rừng cây như bị lửa đốt sau mông, thu thập một mớ cành cây non mịn bện thành một cái giỏ nhỏ hình trứng, dùng phiến lá khoai sọ lót đáy, mặt trên cất vào mấy quả nhót vừa ngắt về. Màu đỏ tươi kiều diễm phối với sắc xanh biếc mê người, đỏ xanh giao hòa lấp lánh, đẹp mắt nói không nên lời. Đây chính là rổ hoa quả phiên bản tiền sử đầu tiên, về phần hoa quả, trước mắt mới chỉ có nhót thôi.
cải tạo Một phen, toàn bộ lều nhanh chóng liền trở nên khác trước, tuy rằng vẫn đơn giản, cũng vẫn nguyên thủy như cũ, nhưng lại tản ra một loại không khí gia đình những căn lều khác không có.
Naaru và Tiger đi vào trong lều Tôn Chí Tân xem xem, không hẹn mà cùng đều có chút giật mình. một cái lều Vô cùng đơn giản được Tôn Chí Tân bố trí một hồi đột nhiên đẹp đẽ thoải mái , cất bước liền cảm giác được một cỗ hơi thở ấm áp hợp lòng người đập vào mặt. Cái lều này đã không còn là một nơi vốn dĩ chỉ dùng để che gió tránh mưa, mà đã có biến hóa về chất vô cùng tốt đẹp! Hai người không khỏi đồng thời kinh dị nhìn về phía Tôn Chí Tân, lại thấy người nọ mệt đến lỗ tai cũng cụp xuống, hữu khí vô lực úp sấp trên sàn lều.
Trên thực tế Tôn Chí Tân đối với lều của mình quả thật còn có rất nhiều ý tưởng. Nhưng những thứ khác còn phải chờ tiến thêm một bước làm công tác bố trí, hiện tại không thể, bởi vì hắn đã đói chịu không nổi.
Tìm kiếm xung quanh, rối rắm phát hiện mình không có nồi…… Nồi đối với bộ tộc tiền sử mà nói là thứ hiếm lạ , bộ tộc thợ săn không làm được, toàn bộ số nồi có được đều là dùng con mồi đi trao đổi với những bộ tộc du đãng ngang qua.
Làm sao bây giờ ? mặt dày đến chỗ Naaru tiếp tục hỗn ăn hỗn uống, tự mình làm một cái nồi ? kỳ thật nung một cái nồi đơn giản Tôn Chí Tân cũng biết, bởi vì hắn từng có một người bạn gái nghiện xem phim Ghost, có một thời ngày ngày kéo hắn đến làng gốm xoay bàn đất sét nung đủ thứ, học theo một tình tiết điện ảnh rất cẩu huyết: Một nam một nữ giống như trong poster dán lại cùng một chỗ, nữ ở phía trước, nam ở phía sau, nam ôm nữ, hai tay từ sau lưng vươn ra trước, bốn bàn tay cùng nhau nặn hình trên bàn gốm xoay vòng, cuối cùng nung thành thành phẩm. Nặn phôi gốm tính tiền theo giờ, một giờ năm mươi đồng, nung thành phẩm tính theo từng món, một món một trăm đồng, thật sự là tiêu pha phí phạm. Nhưng vì tình thú, đặc biệt là các cặp tình nhân đều đồng ý vung tiền ra như không chút cảm thấy thịt đau .
Lúc ấy Tôn Chí Tân bị sét đánh từ trong ra ngoài, trong nhà cũng bởi vậy xuất hiện vô số tác phẩm gốm thất bại, tỷ như ly trà dị dạng, say siêu, bình hoa cổ dài bụng bự, thậm chí còn có một cái chậu hoa giống chậu rửa chân hơn xa chậu hoa, tóm lại hình dạng muốn bao nhiêu trừu tượng thì có bấy nhiêu trừu tượng.
Trải qua loại chuyện này Tôn Chí Tân muốn nung đồ gốm giản dị cũng không làm khó được hắn, nhưng còn chưa tìm được niêm thổ, hơn nữa thứ kia không phải một chốc là nung được. Vì thế Tôn Chí Tân mà bắt đầu phiền não cắn ngón tay, do dự muốn có nên dùng trù nghệ đi đổi quyền sử dụng nồi nhà Naaru.
Đang phát sầu, liền thấy Naaru chui vào lều của mình, trong tay mang theo cái nồi kia. Buku và Auge đi theo sau lưng Hắn, đứa sau cứng đờ một bản mặt mẹ kế, vẻ mặt khó chịu, cầm trong tay thịt và cá; đứa trước thì cười hì hì đang ôm phiến đá mỏng để nướng cá ăn. Ba người nối đuôi nhau mà vào, tự tại hệt như bước vào nhà mình vậy.
Buku vừa tiến đến đã kêu:“A ! Zimmer, nhà ngươi thơm quá ! đây là mùi gì thế?"
“mùi cỏ khử trùng." Tôn Chí Tân đáp một câu, nghĩ lại liền cảm thấy không đúng. tình huống Gì đây? đây là tân gia của mình, hay là của nhà hắn ? x ! Cảnh này là đi tìm sai dịch hay là chim tước chiếm tổ tu hú đây.
Tôn Chí Tân đang muốn bão nổi, Naaru đã tự tại ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải xem xét đến xem xét đi, chuẩn xác đặt nồi lên trên hố lửa mà Tôn Chí Tân vừa đào ra. Auger thì buông thịt cá trong tay, đang định ngồi mài giáo đá hoặc là chẻ trúc làm tên thổi cho mình như thường lệ, ánh mắt vừa chuyển đột nhiên phát hiện bộ dụng cụ uống nước làm từ trúc của Tôn Chí Tân. Lập tức đường nhìn liền ngưng lại ở chúng, hưng trí mười phần đánh giá nghiên cứu tác dụng. Chờ nghiên cứu nửa ngày, cân nhắc đã không sai biệt lắm xong, Auger bưng ấm trúc lên cầm lấy chén thử rót ra một chén nước, sau đó uống một ngụm, hai mắt liền cong thành hình trăng khuyết đầy sung sướng.
“Ngươi !" Tôn Chí Tân nổi trận lôi đình, đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn ! cái loại không mời mà đến nà, phải đuổi!
Còn không kịp nói gì , Buku đã nhu nhu bụng, đáng thương hề hề nói:“Zimmer, ta đói bụng……"
Auge cũng buông ly trà, mặt vô biểu tình nói:“Ta muốn ăn cá !"
Tôn Chí Tân nhất thời liền kìm giận, nói:“Muốn ăn cá nướng phiến đá hay là canh cá? Qigeli tìm được gừng rồi, có thể thử làm canh cá."
Naaru nghe vậy tán thưởng liếc nhìn Buku và Auge một cái, cúi đầu im lặng vô tức cười. Hắn chỉ biết Tôn Chí Tân ngoài cứng trong mềm, phái Buku đến xung phong, Auge đến phụ công, tuyệt đối có thể dễ dàng bắt được hắn.
“Ta muốn ăn cá nướng." Auge nói.
“Canh cá ? ta chưa từng thử qua. Ta muốn uống canh cá ~" Buku lại nói.
Hai vị thiếu gia thật khó hầu hạ ! Tôn Chí Tân đen mặt, mang cá và thịt ra ngoài xử lý. Còn cha con ba người kia ở trong lều nhìn thoáng qua nhau, đợi Tôn Chí Tân đi xa mới đều vươn nắm tay cụng vào nhau, chúc mừng hợp tác ăn ý.
Tôn Chí Tân chuẩn bị tốt thịt và cá trở về, gác nồi thả mấy con cá nhỏ vào nấu canh, lại ướp mấy con lớn đã xử lý tốt cùng với số thịt đã cắt thành khối, đợi lát nữa mang ra nướng
Trong nồi đã có nước, thêm muối và một ít nấm khô, lại bẻ thêm một ít gia vị mới tìm được là gừng, ném luôn vào trong nồi cùng nấu chung với cá. Thời tiền sử chất nước trong suốt mang vị ngọt lành, nuôi ra cá cũng non mịn ngon miệng, có nấm khô thêm vị tươi mát, lại có gừng khử tanh, lường trước được canh cá nấu ra hẳn sẽ có phong vị tươi mát thơm ngon nguyên thủy.
Quả nhiên, trong chốc lát, hương thơm nồng đặc hữu của cá liền nhẹ nhàng bay lên. Lại có làm nấm đề vị, gừng phiến khử tanh, sợi mùi kia đã trở nên thực thuần khiết, ngay cả Tôn Chí Tân tự mình ngửi được cũng cảm thấy rất vừa lòng.
“Cái gì thơm vậy ?"
Nhìn về hướng tiếng nói cất lên, bóng mờ bên lều nhoáng một cái, lại có một người cao lớn tiêu sái bước vào, ngồi xuống đầy tự tại hệt như ba người vào trước đó, tiêu dao thoải mái như bước vào lều của mình.
Tôn Chí Tân đen mặt, Naaru xanh mặt , Buku và Auge nhất trí đối ngoại, bốn con mắt như ác lang trừng người đến cuối cùng — tộc trưởng bộ tộc gió biển, Tiger .
Tác giả :
Đại Thúc Vô Lương