Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 92: Lãng gia quá ưu tú, mới bắt đầu đã giết người rồi

Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 92: Lãng gia quá ưu tú, mới bắt đầu đã giết người rồi

Màn đêm buông xuống.

Một đội kỵ binh hộ tống xe ngựa Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan, mang theo tiết tấu phi nước đại đặc biệt.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà cũ của Trương Tấn.

- Nương tử, một hồi nàng nghìn vạn lần không cần gấp ha. - Thẩm Lãng nói.

Mộc Lan đáp lời:

- Được.

Thẩm Lãng nói:

- Ta biết ta rất tuấn tú, sẽ tạo thành áp lực tương đối lớn cho nàng, thế nhưng nàng yên tâm đi, đơn thuần từ giá trị nhan sắc nàng vẫn xứng đôi ta, nàng nghìn vạn lần chớ có cảm giác hèn hạ phàm tục, nàng cần phải lấy ra tư thế đệ nhất mỹ nhân xuất hiện nhé.

Mộc Lan tức khắc nghiêng mặt qua một bên.

- Nàng phải thời khắc đều nhớ kỹ, nàng là đệ nhất mỹ nhân thành Huyền Vũ, đệ nhất mỹ nhân quận Nộ Giang, đệ nhất mỹ nhân hành tỉnh Thiên Nam. - Thẩm Lãng nói lặp đi lặp lại.

Mộc Lan nói:

- Vâng, phu quân chàng yên tâm đi, thiếp nhất định chống đỡ toàn bộ cho chàng, sẽ không làm chàng mất thể diện.

- Thế mới đúng chứ. - Thẩm Lãng nói:

- Ta nhất định phải khiến hết thảy đám đàn ông ở đây đều đố kỵ đến ói máu, bên cạnh ta có một người vợ xinh đẹp cao quý như vầy, vóc người còn bốc lửa đến thế, võ công còn cao nữa kìa, mặc dù ta vẫn chưa được ngủ, nhưng mà người khác vẫn không biết đâu.

Mộc Lan không nhịn được nữa, ngọc thủ đặt trên lưng Thẩm Lãng. Nàng không đánh phu quân, không đại biểu là không thể véo.

Thẩm Lãng không dám cục cựa người, nhưng lại có thể thẳng tắp lưng, hít một hơi, tức khắc để eo thịt của mình rời khỏi ma trảo ngọc nữ 2 cm.

- Về phần ta, xin nương tử yên tâm nhé, nhất định đè bẹp tất cả đám đàn ông, để hết thảy cô gái đều đố kỵ nàng đến độ hận mắt không thể nổ tung. - Thẩm Lãng vỗ ngực phán.

Mộc Lan chả muốn để ý đến hắn nữa.

Nàng đời này không thích nhất chính là ganh đua so sánh, cũng chưa hề cần so sánh.

Nhưng mà không có cách nào, nàng gả cho một thằng đàn ông thích ganh đua thế này.

Bộ dáng ham hư vinh.

Thẩm Lãng bên kia, lại tiến vào cảm thán đời người.

- Ôi, cuộc sống con người chính là một quá trình ganh đua mà, khi ở trong bao, chỉ có những con t*ng trùng mạnh mẽ bơi nhanh hơn những con khác mới có cơ hội biến thành người, bằng không vĩnh viễn cũng chỉ là một nòng nọc.

- Sau khi sinh ra, phải thông minh đáng yêu hơn so với những đứa trẻ khác.

- Sau khi lớn lên, lại phải đẹp trai, ưu tú hơn nhiều người.

- Sau khi trưởng thành, lại phải so sánh với chồng người ta xem ai kiếm tiền nhiều hơn, vợ mình xinh đẹp hấp dẫn hơn vợ người ta, con cái thông minh lanh lợi hơn con người ta bao nhiêu.

- Đến già, lại phải so đo xem sự hiếu thảo và tiền đồ con cháu ai hơn ai.

- Một đời người toàn đua tranh, để đến đời con cháu sẽ không thiếu thốn.

- Nếu con người không có cảm giác ưu việt là sống không nổi, cho nên bản thân người cũng thích cùng so sánh hay hòa vào đám người kém hơn mình.

Lúc này Mộc Lan quay đầu trông về phía Thẩm Lãng.

Phu quân của nàng chính là như vậy, thấy rõ tình đời, đại tục đại nhã (*phong nhã và thấp hèn).

Nàng không khỏi dịu dàng khuyên nhủ:

- Phu quân, mọi việc cũng không cần thấy quá rõ, hồ đồ một chút sẽ hạnh phúc hơn.

Thẩm Lãng xoay đầu lại bảo:

- Ta rất vui vẻ! Bởi vì ta ganh đua cùng với người khác liền chưa từng thua, ta vĩnh viễn đều thắng nè, mặc kệ so với cái gì ta đều thắng ấy mà, ha ha ha ha!

Mộc Lan quay đầu đi chỗ khác, dứt khoát không thèm để ý tới hắn.

Phía ngoài Kim Hối không nhịn được bèn hỏi:

- Cô gia, luận võ công ngài cũng thắng sao?

- Thắng há, dĩ nhiên thắng rồi. - Thẩm Lãng nói:

- Nương tử của ta lợi hại như vậy, vợ chồng chúng ta nhất thể, võ công nương tử chính là võ công của ta.

Tức khắc, Kim Hối đang điều khiển xe ngựa bên ngoài cảm thấy gã đéo thở nổi nữa rồi.

Bởi vì trong không khí đều giống như tràn ngập một mùi khai ngấy vô biên, chỉ cần hít một phát đều có thể đốt cháy phổi mợ nó luôn.

Bất quá lúc này trong lòng Mộc Lan cùng Kim Hối tràn ngập tự tin.

Có cô gia như vậy, trận ác chiến tối nay, nói không chừng hắn thật sự nghiền ép được toàn bộ.

Thẩm Lãng giờ phút này, toàn thân thực sự tràn đầy ham muốn chiến đấu.

Thế nhưng hắn hoàn toàn không thấy cả người có cảm xúc hồi hộp vào hang hổ, ngược lại hắn đầy mong đợi.

Có một loại cá mập bơi vào hồ nước, cảm giác sắp được đại khai sát giới.

- Còn ba phút tiến vào chiến trường.

- Hai phút.

- Một phút!

Xe ngựa Thẩm Lãng dừng lại.

Đến nhà cũ họ Trương tổ chức tiệc cưới.

Chiến trường đã đến!

...

Thẩm Lãng cơ hồ là người tới trễ nhất.

Gần như thôi!

Bởi vì còn có hai người so với hắn càng thêm ra vẻ kìa, muốn cuối cùng mới đến.

Nhưng bây giờ trong sân khách khứa đã đông như mây.

Xung quanh tất cả người nhà quý tộc quyền quý Quận Nộ Giang, quận Dương Võ, gần như một lưới bắt hết.

Thành chủ Liễu Vô Nham đều chỉ có thể phai mờ trong đám người.

- Huyền Vũ phủ Bá Tước tiểu thư Kim Mộc Lan, cô gia Thẩm Lãng đến!

Xe ngựa vừa mới đến cổng, lập tức liền có người hô.

Thẩm Lãng trong nháy mắt cảnh giác.

Trong này có âm mưu.

Bởi vì người hô tên lại đọc thêm Thẩm Lãng vào, cái này cực kỳ không bình thường.

Dựa theo đạo lý, Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên đều hết sức căm thù Thẩm Lãng, nhất định sẽ ra sức giẫm lên tôn nghiêm của hắn, cho nên lúc hô báo hoặc là chỉ hô danh của Kim Mộc Lan, coi như cộng thêm Thẩm Lãng, cũng nhất định sẽ cường điệu nhấn mạnh ba chữ “người ở rể".

Vậy mà bọn họ không có làm như thế, như có như không nâng cao thân phận Thẩm Lãng, nhất định có âm mưu.

Không thể không nói, trái tim Thẩm Lãng rõ ràng là lông tóc nhọn hoắc vậy.

Vừa nãy khi hô tên hắn và Kim Mộc Lan, trong sân tất cả hàn huyên, tất cả trò chuyện đều ngừng hết trơn.

Ánh mắt mọi người, đều hướng hai người Thẩm Lãng trông lại.

Dĩ nhiên không phải bởi vì hắn đẹp trai, mà là bởi vì hắn quá nổi danh.

Hơn nữa trong lòng đám khách mời dự tiệc đính hôn đều rõ ràng, đây là khúc nhạc dạo bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Thẩm Lãng dắt tay Mộc Lan, bước xuống xe ngựa, hưởng thụ cảm giác vạn chúng chú ý.

Nhưng vào lúc này!

Đợt sóng đầu tiên của kẻ địch ập tới!

...

Một ả đàn bà hớt ha hớt hải nhào tới, ngăn trước mặt Thẩm Lãng.

Ả đàn bà đó tuy đẹp nhưng đặc biệt thấp kém lẳng lơ, thoạt nhìn đã thấy là hàng hạ giá.

Từ cách trang điểm đến cử chỉ của ả đều khiến cho người ta rõ ràng phân biệt được thân phận.

Một ả điếm già đã ba mươi tuổi.

Hơn nữa còn là cái loại điếm hạng xoàng vô cùng thấp kém, giá tiền bao một đêm tối đa không vượt qua nửa lượng bạc.

- Lang quân, nô gia rốt cuộc tìm được ngươi rồi. – Ả điếm ngạc nhiên nhìn Thẩm Lãng, kêu toáng lên:

- Mấy ngày trước ở thành Lan Sơn, ngài cùng nô gia ân ái triền miên, song túc song phi, thật là làm cho cả đời nô gia đều quên không được.

Tin tức trong câu nói ấy, Thẩm Lãng ở thành Lan Sơn suồng sã với gái điếm, hơn nữa còn là thứ hàng thấp hèn kia.

Thẩm Lãng đứng tại chỗ, xem ả ta biểu diễn.

Ả điếm nói:

- Thẩm lang, chàng còn nói nô gia ở trên giường so với nương tử của chàng mạnh hơn nhiều, nói nàng liền như con cá gỗ chết vậy không có phản ứng chút nào, nô gia lại làm cho chàng sống dở chết dở. Còn nói chàng và nương tử đồng sàng dị mộng, trong lòng nàng không chừng có tên đàn ông khác, cắm sừng chàng kìa.

Mắt Thẩm Lãng co rụt lại, trong đôi mắt đẹp của Mộc Lan có chút lửa giận dữ.

Ả điếm tiếp tục thêm mắm dặm muối vào câu chuyện:

- Thẩm lang à, chàng đã đồng ý với nô gia là sẽ mang nô gia về thành Huyền Vũ nuôi như ngoại thất, chàng còn tặng tín vật thiếp thân cho nô gia nữa nha.

Dứt lời, ả điếm giơ lên khóa Trường Mệnh, phía trên khắc một chữ Lãng.

Không sai, đây thật đúng là khóa Trường Mệnh Thẩm Lãng đeo từ nhỏ, đích thân cha hắn chế tạo.

Sau này, cái khóa Trường Mệnh ấy rơi vào tay nhà họ Từ.

- Thẩm lang, ta chờ nhiều ngày như vậy, sao chàng vẫn chưa sang đón ta vậy? – Ả điếm cất giọng ai oán.

Thẩm Lãng cau mày.

- Thẩm lang, chàng thật đúng là một kẻ bạc tình mà. – Ả điếm ra vẻ muốn khóc nói:

- Ngày đó chàng thật không nên cùng Kim Mộc Thông cùng giày xéo ta, làm hại ta ba ngày không dậy nổi.

Như vầy buồn nôn lắm rồi.

Tất cả mọi người ở đây dù cho biểu diễn cũng phải diễn xuất ra cảm giác buồn nôn chán ghét.

- Thẩm lang tuy rằng chàng anh tuấn bất phàm, nổi tiếng như thế, nhưng là... Chàng cũng phải trả tiền phí đêm hôm đó đi chứ, chơi gái cuối cùng phải trả tiền nhỉ, đêm hôm đó chàng không chỉ ăn một tô mì của ta, còn giày xéo ta bảy lần, ngày thứ hai, ngay cả cửa sau của nô gia mà chàng cũng chẳng buông tha, đây là phải thêm tiền đó nha.

Điều này càng thêm ghê tởm, cơ hồ khiến người ta buồn nôn.

Để cho người ta cảm thấy Thẩm Lãng hèn hạ đê tiện, đi tìm con đĩ tầm thường hạ đẳng không thể tả như thế, ngay cả khi ả quỳ lạy còn không buông tha, đơn giản là một tên cầm thú cực kỳ ghê tởm.

Càng hạ lưu chính là hắn chưa trả tiền.

Từ Quang Doãn cho Thẩm Lãng cái lễ gặp mặt này, coi như là món khai vị tối nay bao vây tấn công hắn sao?

Đặc biệt chà xuống đất, hơn nữa quả nhiên chả có ranh giới liêm sỉ cuối cùng gì sất.

Chiêu này không thể gây tổn thương người ta, nhưng lại có thể khiến người ta ghê tởm.

Giống như đạp lên cứt chó, giặt cũng không sạch.

Mà cơ hồ là khó giải.

Mặc kệ Thẩm Lãng trả lời như nào cũng đều sai hết, cũng đều tắm không sạch.

Trò này của Từ Quang Doãn cũng là gậy ông đập lưng ông.

Lúc trước Thẩm Lãng viết sách nói xấu danh tiếng Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên, cũng là cùng thủ đoạn như vậy.

Chẳng qua Thẩm Lãng tương đối cao nhã chút, dùng một quyển tác phẩm kinh điển nổi tiếng trình độ phi thường cao, ngụy trang cái loại hành vi giội nước bẩn này.

Mọi người không khỏi hăng hái bừng bừng, coi Thẩm Lãng trả lời như nào cái chiêu số mắc ói siêu thấp hèn đó.

Thật sự gần như khó giải kìa.

Thẩm Lãng hướng Kim Hối phân phó vài câu.

- Dạ. - Kim Hối lập tức xoay người rời đi.

Ả điếm thấy Thẩm Lãng quả nhiên không chút biện pháp nào, trong lòng tức khắc càng thêm đắc ý.

Số tiền này coi như kiếm được chắc ăn rồi.

Thế là con ả biểu hiện càng thêm quá đáng, trực tiếp liền muốn nhào tới ôm lấy bắp đùi Thẩm Lãng.

- Lang quân a, khi nào chàng tiếp ta vào cửa vậy? Lúc nào thì chàng trả phí đêm đó đây?

Thẩm Lãng không có tức giận, ngược lại vẻ mặt ôn hoà, dùng chất giọng dịu dàng mà hỏi:

- Vị tỷ tỷ này, đêm hôm đó ta thiếu tỷ bao nhiêu tiền nhỉ?

Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh ngạc.

Thẩm Lãng ngươi chơi kịch bản gì đó?

Ngươi ngược lại đi thừa nhận, đem thùng nước bẩn tưới lên đầu mình?

Ả điếm báo:

- Cả hai người bao gồm chàng và Kim Mộc Thông, chơi với nô gia 13 lần, cộng thêm chảy máu hoa cúc, tổng cộng năm lượng bạc.

- Năm lượng bạc đúng không? - Thẩm Lãng lại càng ôn nhu mà bảo:

- Vậy ta cho ngươi mười lượng vàng, có được hay không?

Sau đó, hắn móc ra mười lượng vàng cho ả điếm này.

Ả điếm mừng rỡ, nhận lấy số tiền đó.

Trong lòng con ả đầy coi rẻ xem thường Thẩm Lãng.

Tiểu bạch kiểm vô dụng, quả thật là thứ phế vật. Mày cho rằng đưa tiền này cho ta, ta sẽ đổi giọng trả lại trong sạch cho mày sao?

Nằm mơ đi!

Bởi vì nhà họ Từ còn cho ta nhiều tiền hơn.

Thẩm Lãng nói:

- Vị tỷ tỷ này, bình thường giá tiền tỷ tiếp khách một lần là bao nhiêu nhỉ?

Ả điếm đáp:

- Nửa lượng bạc, nhưng mà chàng và Kim Mộc Thông là hai người, hơn nữa chơi đến ta bị thương chảy máu, vậy mới phải thêm tiền.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy ta cho tỷ mười đồng vàng, tương đương hai trăm lượng bạc, trừ năm lượng bạc thiếu tỷ, còn dư lại 195, nói cách khác cũng đủ cho tỷ nhận 390 lần khách nhân đúng không?

Giọng của Thẩm Lãng dần dần lạnh lẽo, ánh mắt cũng tràn ngập ý cười tàn nhẫn.

- Kim Hối, dẫn tới đây! - Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Tức khắc, kỵ binh phủ Bá Tước xách hai mươi mấy tên ăn mày cùng kẻ lang thang vào.

Mỗi một lần làm tiệc rượu, thứ không thiếu nhất xung quanh chính là ăn mày cùng kẻ lang thang, bởi vì kế tiếp sẽ có rất nhiều đồ ăn lãng phí, để tỏ lòng chủ nhân thiện tâm những thức ăn đó đều bố thí ra ngoài.

Cho nên tý nữa Thẩm Lãng quyết định đóng gói, không phải luyến tiếc đồ ăn, mà là sợ nước bọt vợ yêu bị người khác ăn được.

Những tên khất cái cùng kẻ lang thang kia toàn thân tanh hôi, có ít nhất mấy tháng chưa tắm, còn có nhiều vết lở loét.

Bọn họ không dám nhìn Kim Mộc Lan đẹp như thiên tiên, thế nhưng ánh mắt ngó ả điếm mãnh liệt như lửa vậy.

Thẩm Lãng hướng hai mươi mấy tên ăn mày, lang thang đầu đường xó chợ bảo:

- Chư vị đại ca, mọi người có thích cô gái này hay không?

Những tên ăn mày và kẻ lang thang đầu đường xó chợ đã xanh mắt vì sợ hãi.

Bây giờ đừng nói với bọn hắn là đàn bà, dù cho nhìn thấy heo mẹ cũng cảm thấy xài được.

Huống hồ con đĩ trước mắt kia, quả thực liền là... thịt móng heo béo mập ngon lành vô cùng nha.

- Thích, thích!

- Tiểu nhân nằm mơ cũng không muốn cô gái như vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Ngày hôm nay ta mời khách, mỗi người các ngươi có thể chơi mười lần!

Tức khắc, hai mươi mấy gã lang thang cùng ăn mày vọt tới phía ả điếm này.

Nâng lên cơ thể nở nang của con ả đó đi ra ngoài.

Ả điếm hồn phi phách tán.

Cái này... cái này sẽ chết đó.

Hai mươi mấy kẻ lang thang và ăn mày thực sẽ chơi chết ả.

Nhất định sẽ chết, hơn nữa chết vô cùng thảm.

- Cứu mạng, cứu với... - Ả điếm kêu thảm thiết chói tai.

Nhưng mà, võ sĩ phủ Bá Tước Huyền Vũ xếp thành một bức tường người, ai cũng cứu không được ả điếm.

Thẩm Lãng nói:

- Ta đã trả tiền, ngươi phải tiếp khách nhé, quá hợp tình hợp lý.

Ả điếm sợ đến toàn thân run bần bật, gần như vãi cả phân và nước tiểu ra ngoài.

- Từ quản gia, cứu mạng, ta vì ngài làm việc mới đi nói xấu Thẩm Lãng công tử, cứu ta với...

...

Chú thích của Bánh: Lại là ba nghìn sáu trăm chữ, các vị ân công, cho ta phiếu đi!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại