Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 138: Kinh hãi muốn chết! Tên mập ở nhà cũng muốn nghịch thiên
Trời!
Chuyện gì xảy ra?
Ta có phải là nằm mơ hay không?
Đây cơ hồ là phản ứng của hết thảy mọi người chốn này.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh đi, để cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng mà!
Ta đoán trúng khúc dạo đầu, đoán trúng quá trình, nhưng chính là đoán kết cục chẳng hề đúng gì cả.
Nháy mắt hạ gục thì không sai.
Nhưng, bị nháy mắt hạ gục lại là... Đường Viêm.
Đây, đây là gặp quỷ hả?
Tất cả mọi người trong lòng đều có một bản năng nhận thức.
Đường Viêm vô địch trong đám thanh niên, kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh khó giải.
Hiện tại Kim Mộc Lan, lại một kiếm giết Đường Viêm trong nháy mắt.
Hơn nữa, chỉ dùng một thanh kiếm gỗ.
Đây, đây là ông trời muốn đùa giỡn ư?
...............
Đường Viêm bị một kiếm của Mộc Lan đâm trúng ngực, trực tiếp đánh bay ra ngoài mấy mét.
Sau khi rớt xuống, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi.
Lúc này Mộc Lan vốn có thể trực tiếp xông lên phía trước, giết quách gã đi.
Thế nhưng...
Nhìn thấy ánh mắt của Đường Viêm xong, Mộc Lan bỏ qua.
Bởi vì ánh mắt của gã thật có chút quen thuộc, ví như giống Đại Ngốc, lại ví như lúc Kim Mộc Thông giống xuất hồn bay ra ngoài.
Người như vậy, Mộc Lan không hạ thủ được, về sau chưa chắc gã sẽ là kẻ thù.
Hơn nữa sau khi thắng, trong lòng nàng cũng tràn đầy khiếp sợ.
Bởi vì mọi thứ đều là Thẩm Lãng bố trí.
Diễn giải kiếm pháp《Thiên Ngoại Lưu Tinh 》, tìm được phương pháp phá giải, đồng thời dạy cho Mộc Lan.
Tất cả không phải chính nàng lĩnh ngộ!
Nói thật, cho tới nay trong lòng Mộc Lan đều không chắc ăn.
Bởi vì nàng chưa từng cùng Đường Viêm đối chiến bao giờ, cũng chưa từng chân chính đối mặt quá một chiêu kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh đó.
Nàng nghe được chỉ có thần thoại bất bại của Đường Viêm.
Luận tu vi võ công, luận nội lực, cao thủ trẻ tuổi vượt qua Đường Viêm có không ít.
Thế nhưng không có người nào có thể phá giải kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Lúc này, lại bị bản thân dễ dàng phá giải.
Loại cảm giác này giống như bậc thầy Hạ Vũ lúc 18 tuổi lần đầu tiên đóng phim 《 Thời gian ánh dương rực rỡ》(*), không nghĩ tới là trở thành nam diễn viên xuất sắc nhất của một trong ba liên hoan phim lớn nhất thế giới - Venice.
(*) In the Heat of the Sun là tác phẩm đầu tay của đạo diễn Khương Văn, cũng bộ phim duy nhất nêu phản ứng với Cách mạng văn hóa Trung Quốc vào đầu thế kỷ 20, khi tham dự liên hoan phim Venice, diễn viên Hạ Vũ đã được giải nam diễn viên xuất sắc nhất vào năm 1994.
Lúc đó trong lòng ổng chỉ hiện lên một câu nói: Đ*, đây là tình huống gì?
Mộc Lan thậm chí không khỏi nhìn tay của mình một chút, còn có thanh kiếm gỗ, trong lòng kinh ngạc nói:
- Ta, ta lợi hại như vậy sao?
Tiếp đó, nàng không khỏi hướng phu quân nhìn lại.
Bởi vì, hắn mới là người sáng lập kỳ tích này.
Hiện tại Mộc Lan cảm nhận sâu sắc, có thể mình và phu quân hoàn toàn là nhất thể.
Phu quân là bộ não, Mộc Lan là thân thể.
Bộ não chỉ huy thân thể!
Bất quá chuyện thứ nhất này, có thể hay không có vẻ Kim Mộc Lan ta vô cùng não tàn nha? Bản thân ta là một cô gái vô cùng thông minh mà?
Chẳng qua như thế cũng chả sao, vô cùng hạnh phúc ngọt ngào mà.
Hai người thật giống như một người, đây đại khái là cảnh giới tình yêu đẹp nhất đi.
Tuy nhiên, khi Mộc Lan vừa quay qua ngó Thẩm Lãng, gặp được một cảnh tượng khiến người ta đè nén cơn giận.
Phu quân của mình, lại cùng cái con lẳng lơ Trương Xuân Hoa đang liếc mắt đưa tình.
Chàng ơi, sao chàng ở thời khắc mấu chốt này, còn đang quyến rũ phụ nữ? Mà còn lén lút nữa chứ?
Khiến thiếp lúc nãy vẫn còn vui vẻ cùng chàng kết làm một thể, còn chàng thì sao nào.
Tên cặn bã, cái tên cặn bã nên chịu thiên đao vạn quả.
...
Thẩm Lãng thật không phải cố ý.
Hắn coi như là thằng cặn bã, cũng không cặn bã đến nước này.
Bây giờ là thời khắc quyết đấu quan trọng của nương tử cùng Đường Viêm, đương nhiên hắn vô cùng quan tâm.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn đang nhìn chằm chằm nương tử đây, chợt phát hiện có đôi mắt mỹ nhân chăm chú theo dõi hắn.
Lúc trước nói qua rồi, trực giác của mỹ nam tử đều vô cùng nhạy bén.
Ngày hôm nay toàn bộ trong đại sảnh, mặc dù có rất nhiều gái đẹp đều ngắm nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, hơn nữa thấy xong các nàng còn bỗng nhiên đỏ mặt.
Đối với điểm ấy, Thẩm Lãng chả thèm để ý chút nào, cũng chưa cho bất kỳ lời đáp lại.
Nhiều cô nàng nhìn hắn chăm chú như kia, nếu tất cả hắn đều đáp lại chẳng phải là muốn mệt chết?
Lúc tiếng chuông luận võ vang lên, tất cả mọi người chăm chú xem Mộc Lan cùng Đường Viêm.
Cuối cùng, trận luận võ này mới là mấu chốt nhất.
Thế nhưng, vẫn có cặp mắt nhìn chòng chọc Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không khỏi liếc nhìn thoáng qua, phát hiện là Trương Xuân Hoa, đồ đĩ phóng túng ấy lại dẩu đôi môi như cánh hoa lên, cách không hôn hắn một chút.
Động tác này đặc biệt mịt mờ, nhưng vẫn là bị Thẩm Lãng bắt được.
Nữ nhân này lại buông thả đến thế, trước mặt mọi người dụ dỗ ta? Điều này làm cho Thẩm Lãng không khỏi phân tâm một hồi.
Mà ngay hồi phân tâm đó.
Bên kia nương tử chiến đấu đã kết thúc, hạ Đường Viêm trong nháy mắt.
Cho nên khi Mộc Lan ngó sang hắn, tên Thẩm cặn bã vẫn còn cùng Trương Xuân Hoa liếc mắt đưa tình.
Cảm nhận được ánh mắt nương tử tràn ngập sát khí.
Tóc gáy trên cổ Thẩm Lãng dựng lên, khắp cả người phát lạnh.
Ta, ta xong rồi!
Vì muốn tự cứu mình gấp, Thẩm Lãng vội vàng đứng lên vỗ tay, la lớn:
- Hay lắm! Nương tử lợi hại!
...
Mà tiếng Thẩm Lãng hét lớn vỗ tay, giống như kích hoạt lại tất cả mọi người rồi.
Mọi người bây giờ mới phản ứng được.
Kẻ cực kỳ không dám tin nổi đương nhiên là Bá tước Tấn Hải Đường Luân, thế tử Đường Doãn.
Bọn họ là tự mình chứng kiến qua Đường Viêm vô địch.
Mấy năm nay trước tới khiêu chiến Đường Viêm người không có 250 (đồ ngốc) cũng có 200.
Những người này toàn bộ bị Đường Viêm nháy mắt hạ gục nhá, thấy Đường Luân cùng Đường Doãn đều tê dại luôn.
Trong này có ít người võ công vượt qua Kim Mộc Lan kia.
Hiện tại Đường Viêm lại thất bại? Lại còn bị Kim Mộc Lan nháy mắt hạ gục.
Kia, sao có khả năng vậy được?
Mặt trời mọc từ hướng tây ư?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân chỉ cảm thấy đầu từng đợt nổ vang, giống như bị sét đánh vậy.
Đầu tiên ông ta cảm giác được là hoang đường cùng không chân thật.
Ước chừng sau một lúc lâu, ông ta mới chính thức cảm giác được kết quả trận này thua rồi.
Đây là tranh chấp đảo Kim Sơn nhé, trận chiến đầu tiên ắt thắng lại thua!
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì hả?
Ánh mắt của ông ngó sang con trai Đường Viêm?
Chẳng lẽ là con trai thấy sắc nảy lòng tham? Cho nên đối với Kim Mộc Lan thủ hạ lưu tình?
Không có khả năng đâu, ở trong mắt Đường Viêm, cơ hồ là chả có cái danh từ phụ nữ này cơ.
Chẳng lẽ là con trai phát huy thất thường?
Một chiêu kiếm pháp ấy, Đường Viêm đã dùng ra trên mấy triệu lần kìa.
Hơn nữa, vừa rồi Đường Luân vừa rồi cũng đã nhận ra, Đường Viêm xuất ra 《Thiên Ngoại Lưu Tinh 》 không có vấn đề, vẫn là trạng thái tột cùng.
- Phụ thân, ba trận hai thắng, chúng ta vẫn nắm chắc tất thắng. - Đường Doãn ở bên cạnh nói:
- Thua trận chiến đầu tiên, gộp lại chưa tính là gì.
Bá tước Tấn Hải gật đầu nói:
- Đúng, đúng, chúng ta còn có nắm chắc tất thắng, nhưng mà... Đây vì cái gì chứ?
...
Kẻ thứ hai cảm giác được cả người rét run, da đầu tê dại người là Trương Xung.
Muốn nói người nào quan tâm nhất đến tranh chấp đảo Kim Sơn, không hề nghi ngờ là bên ba người.
Bá tước Huyền Vũ, Bá tước Tấn Hải, Trương Xung.
Bởi vì hoàn toàn quan hệ đến ba người số mạng.
Trên thực tế, Trương Xung ngay từ đầu đã cảm thấy không ổn, trong lòng mơ hồ có dự cảm bất tường.
Đầu tiên là bốn ngày trước, ngay tiệc nghênh tiếp tứ hoàng tử Ninh Chân, Thẩm Lãng lộ ra sơ hở, để Trương Xung phát hiện một chút mánh khóe.
Sau đó là ngày hôm nay, Thẩm Lãng lại cùng con gái Trương Xuân Hoa liếc mắt đưa tình, dáng vẻ hắn nhìn qua không có chút nào bi quan tuyệt vọng.
Trương Xung trong lòng dự cảm bất tường càng thêm nồng nặc.
Hiện tại, sự thực chứng minh dự cảm không rõ của ông ta là chính xác.
- Đây, chuyện này sao có thể chứ? - Trương Tấn run rẩy nói:
- Kiếm pháp của Kim Mộc Lan rõ ràng không bằng Tô Kiếm Đình đó, làm sao có thể thắng được? Làm sao có khả năng phá giải kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh chứ, đây căn bản là chuyện không thể xảy ra đâu.
Bên cạnh Trương Xuân Hoa cũng kinh ngạc sững sờ, lập tức bất chấp cùng Thẩm Lãng mắt đi mày lại, gương mặt tuyệt mỹ lập tức bình tĩnh lại, hướng Kim Mộc Lan nhìn lại.
Bởi vì, quan hệ đến số phận của cha nàng, quan hệ đến vận mệnh của nhà họ Trương.
So với phụ thân và gia tộc, ái tình giữa nam nữ lại coi là cái gì?
Ước chừng một lúc lâu sau, Trương Xung nói:
- Xảy ra chuyện, xảy ra đại sự rồi.
…
Ở đây còn có một người, gã là kẻ ngạc nhiên nhất trong đám khán giả đó.
Đó chính là con của Trấn Xa Hầu Tô Kiếm Đình.
Bởi vì, gã cơ hồ là người duy nhất từng luận võ cùng Đường Viêm, Kim Mộc Lan.
Thành thật nói, nội lực cùng tu vi võ công của gã vượt qua Đường Viêm, nhưng vẫn thua.
Mà lúc gã và Mộc Lan tỷ võ, hoàn toàn thắng dễ như trở bàn tay.
Bây giờ lại xuất hiện kết cục mang tính lật đổ như thế, gã hoàn toàn không tiếp thu được.
Mặc dù gã là anh họ Kim Mộc Lan, quan hệ thông gia phủ Bá tước Huyền Vũ, nhưng gã cực kỳ chẳng hy vọng Kim Mộc Lan thắng đâu.
Cứ việc hôn ước của gã cùng Mộc Lan đã hủy bỏ.
Thế nhưng trong lòng gã, phàm là gái đẹp có liên hệ cùng ta, đều không nên thích người khác, đều phải thích ta.
Tại sao Kim Mộc Lan nhà ngươi lại gả cho người khác? Hơn nữa còn là tên bình dân ti tiện như Thẩm Lãng chứ?
Đừng trách Tô Kiếm Đình có ý nghĩ như vậy.
Bởi vì... Thẩm Lãng cũng nghĩ như vậy.
Phàm là gái đẹp có liên quan cùng ta, tốt nhất cũng đừng bị bất kỳ đàn ông nào đắc thủ.
Thiên hạ cặn bã nam đều một nhà!
Ở trong lòng Tô Kiếm Đình, Kim Mộc Lan nhà ngươi nếu như không ngã vào đống bụi bặm, ta làm kiểu gì cứu ngươi đây?
Nếu phủ Bá tước Huyền Vũ không bị huỷ diệt, ta còn thế nào lấy thân phận đấng cứu thế xuất hiện trước mặt Kim Mộc Lan chứ?
Kim Mộc Lan lại thắng? Đây tại sao có thể?
Kế tiếp, phủ Bá tước Huyền Vũ vô luận như thế nào cũng không thể thắng!
...
Đối mặt kết quả này, người nhất hẳn mừng như điên là Bá tước Huyền Vũ.
Ông ấy là thật cao hứng.
Nhưng không biết vì cái gì, ông lại không có đặc biệt kích động cùng hưng phấn.
Thật giống như hết thảy là chuyện đương nhiên vậy.
Bởi vì ông ta bị con rể tẩy não.
Thằng con rể cho tới bây giờ cũng chả biết khiêm tốn là cái thá gì, nói làtranh đảo Kim Sơn tất thắng, Thẩm Lãng tối thiểu nói năm trăm lần.
Còn nói kiểu nháy mắt hạ gục Đường Viêm, ít nhất nói ba trăm lần.
Cho nên, khi vụ này chân chính phát sinh, Bá tước Huyền Vũ phản ứng dĩ nhiên là: A, quả nhiên như thế thôi!
Mà Kim Mộc Thông?
Xin lỗi, gã thật chưa thấy rõ ràng.
Thậm chí gã còn nhắm mắt lại, chẳng ngừng đọc thuộc lòng sách luận, đọc thuộc lòng thơ từ.
Mặc dù Thẩm Lãng nói qua dứt khoát không ôm hy vọng mấy đối với gã.
Thế nhưng Kim Mộc Thông cảm thấy bản thân còn khả năng cứu vớt được xíu.
Nhỡ ra thật vận cứt chó thì sao, đề bài văn chiến thực sự bị Thẩm Lãng đoán trúng tủ thì sao?
Vậy chẳng phải là ta thắng sao?
Vậy thằng mập ta đây chẳng phải là cũng nghịch thiên sao?
Cho nên, Kim Mộc Thông thời thời khắc khắc đều ngâm nga thuộc lòng, một chút cũng không dám phân tâm luôn, e sợ cho nháy mắt một cái, đã học gì đó lại quên.
Đây là gã không có mang giấy bút thôi, bằng không bây giờ gã hận không thể liền viết bài.
Trí nhớ tốt không bằng đầu bút cùn.
Kim Mộc Thông ta đây liền chỉ có điểm thiên phú chép sách ấy mà, cũng không thể mai một ha.
...
Một hồi lâu sau khi Đường Viêm rơi xuống đất.
Mới tỉnh hồn lại, hướng Kim Mộc Lan bèn hỏi:
- Ta, ta thua sao?
Mọi người kinh ngạc.
Đến bây giờ ngươi còn không biết ngươi đã thua?
Chỉ sợ là thằng ngu rồi!
Thua một trận này, ánh mắt mọi người xem hướng Đường Viêm tức khắc mất đi kính sợ.
Cảm thấy gã cũng chả hơn gì mấy, lúc trước danh tiếng vô địch dứt khoát là nói khoác rồi.
Mộc Lan lại chăm chú gật đầu đáp:
- Đúng, ngươi thua.
Đường Viêm hỏi:
- Ta lại thua?
Gã giơ tay ngó tay mình, nhìn phía huyền thiết trọng kiếm.
Trọn mười bốn năm, luyện tập kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh trọn mười bốn năm.
Mấy năm nay gã cho tới bây giờ đều chưa từng bại, vĩnh viễn đều là nháy mắt hạ gục đối thủ.
Bây giờ lại thua.
Thiệt tình không chân thật mấy.
Không phải, có thể đây mới là chân thật.
Thắng lợi trước đây mới là không chân thật, mới là vô căn cứ.
Đường Viêm đã từng hỏi thầy gã, gã luyện tập kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh đã mười bốn năm, lúc nào có thể luyện tập kiếm pháp khác nhỉ.
Thấy Lý Thiên Thu bảo, chờ sau khi ngươi thất bại đã, hẵng lo học tập kiếm pháp khác đi.
Hiện tại, cuối cùng gã cũng thất bại sao?
- Ha ha ha... - Đường Viêm chợt cười to.
- Ta thất bại, ta lại thất bại.
- Thua hay lắm, thua tốt lắm...
Tiếp đó, Đường Viêm đứng dậy, nhặt lên Huyền Thiết trọng kiếm trực tiếp đi ra bên ngoài.
- Sư phụ, con thua rồi, ta thua....
- Ha ha, sư phụ, con thua rồi nè!
Tốc độ của gã càng lúc càng nhanh, ngay từ đầu thanh âm còn có mấy phần đau thương buồn bã, đến phía sau lại trở nên hết sức phấn khởi lên.
Rồi Đường Viêm cứ thế mà đi.
Ném hết thảy mọi người ở đại sảnh, đi mất.
Có thể, từ đầu tới đuôi trong mắt hắn sẽ không có những người này.
Gã vĩnh viễn đều sống trong thế giới của mình, liền đối thủ là ai cũng chẳng nghiêm túc xem qua, huống chi là khán giả đâu?
Mọi người tại đây đều nghị luận.
- Đây là một thằng ngu rồi.
- Đây là một người điên nhỉ, lúc trước danh tiếng vô địch nhất định là nói khoác mà ra, dứt khoát là những người đó khen láo nhá.
- Người bị hắn đánh bại, có thể đều là kẻ lừa gạt đi.
- Người như vậy làm sao có khả năng vô địch chứ?
Nghe những người này trào phúng, Thẩm Lãng lại chăm chú coi bóng lưng Đường Viêm rời đi.
Hắn rõ ràng thấy được, một thế hệ tông sư quật khởi.
Ngày hôm nay đây thua một lần sau, Đường Viêm mới có thể chân chính bắt đầu trở nên mạnh mẽ lên.
Lúc trước chẳng qua là chiêu kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh đó mạnh thôi, mà không phải bản thân của gã vô địch.
Mà sau ngày hôm nay, có thể vô địch chính là bản thân gã.
Mộc Lan trông bóng lưng Đường Viêm biến mất, trong lòng thậm chí đầy hâm mộ.
Những người này mới thật sự là thiên tài võ đạo đấy.
Ví như Đường Viêm, ví như Đại Ngốc.
Đường Viêm trong mắt chỉ có võ đạo.
Mà trong đầu Đại Ngốc, hầu như chẳng có gì cả, thậm chí gã hoàn toàn không phát hiện mình là thiên tài nữa.
Đây mới thực sự là vô địch!
Kim Mộc Lan nàng đây không phải loại thiên tài này.
Cùng lắm thì, nàng vẫn có thể biến thành tuyệt đỉnh cao thủ.
Bởi vì, nàng đứng trên vai một người khổng lồ.
Xì!
Là bởi vì nàng cưỡi trên vai một tên đàn ông cặn bã.
...
Kế tiếp, là ba trọng tài tối cao đưa ra phán quyết.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Xem thế là đủ rồi, xem thế là đủ rồi, đại nhân Tác Huyền cảm thấy thế nào?
Tác Huyền bày tỏ:
- Ta không biết võ công, ta thấy chính là một bài thơ.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Uy Vũ Công ngươi là đại tông sư, võ đạo cao thủ hàng đầu, ngươi cảm thấy thế nào?
- Nói thật ấy à? - Biện Tiêu bèn hỏi.
Ninh Khải nói:
- Đương nhiên là nói thật, trên cái thế giới này còn có ai có thể khiến cho Công Tước Uy Vũ nói láo đâu?
Uy vũ công Biện Tiêu nói:
- Ta cho tới bây giờ vốn ghét kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》 gì đó, giả thần giả quỷ, có hoa không quả.
Người này thật đúng là kiêu ngạo ghê.
Hầu tước Trấn Bắc Nam Cung Ngao ánh mắt lớn trên đỉnh đầu rồi, vị Công tước Uy Vũ này mắt cao đến bầu trời luôn.
- Nhưng mà! - Biện Tiêu nói:
- Tương lai võ đạo đại tông sư của thiên hạ, tất có một ghế của Đường Viêm.
Vương thúc Ninh Khải gật đầu.
Tiếp đó, lão nghiêm túc nói:
- Tranh đảo Kim Sơn, trận chiến đầu tiên kết thúc, phủ Bá tước Huyền Vũ thắng lợi!
- Phủ Bá tước Huyền Vũ, phủ Bá tước Tấn Hải chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai tiến hành đệ nhị chiến, thứ ba chiến đấu!
…
- Nương tử, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi!
- Đừng vặn tay của ta mà, ta một hồi còn muốn viết văn đó.
- Bằng không đừng đánh chỗ này ha, về nhà lại đánh có được không vậy?
Trở lại nơi ở sau, Thẩm Lãng quyết định mau chóng cầu xin tha thứ trước.
Ngày hôm nay phạm sai lầm thực sự quá lớn luôn.
Nương tử đang cùng Đường Viêm quyết đấu sinh tử, hắn lại cùng nữ nhân khác mắt đi mày lại.
Mộc Lan nhìn chòng chọc Thẩm Lãng một lúc lâu.
- Thiếp không đánh chàng đâu, Kim thị gia huấn, nữ tử không nỡ đánh chồng mình.
Thẩm Lãng thở dài một hơi, cuối cùng lại sống sót một lần.
Thế nhưng kế tiếp.
Mộc Lan mở cái miệng nhỏ nhắn thơm ngào ngạt, lộ ra răng ngọc trắng bóc, hung hăng cắn lên gò má Thẩm Lãng.
- A... - Thẩm Lãng kêu đau.
Mộc Lan cắn đến phi thường tinh chuẩn.
Chính là cái loại căn ra dấu vết thật sâu, nhưng lại không hề lưu lại vết sẹo loại này, cũng không chảy máu nữa.
Vậy đại khái tương đương với đóng dấu.
Nói cho toàn bộ nữ nhân, người đàn ông này có chủ, hơn nữa vợ hắn còn vô cùng dữ, các ngươi những thứ hồ ly tanh hôi nghìn vạn lần chớ nên loạn đánh chủ ý gì sất.
Ngày hôm nay ta có thể cắn tên đàn ông cặn bã phu quân, ngày mai ta là có thể đánh chết các ngươi những thứ tiểu tam không biết xấu hổ đó.
- A... A... A...
Thẩm Lãng đau đến nước mắt đều phải hiện ra.
Rồi Mộc Lan hôn lên bờ môi của hắn, trực tiếp đưa đầu lưỡi vào.
Vô cùng mãnh liệt.
Trực tiếp hôn đến bên trong miệng Thẩm Lãng đều đổ máu.
- Phu quân cặn bã à, chàng phải ngoan, biết không?
Thẩm Lãng ra sức gật đầu.
…
Kế tiếp, Thẩm nam cặn bã nam lục soát trí não, căn cứ cái đề bài văn hắn dùng X quang chụp, trong số đông đảo văn hào đó chọn lựa một phần sách luận sao chép.
Tuyên truyền giác ngộ, bậc thầy tiêu chuẩn, tuyệt đối kinh diễm vô cùng.
Sau đó lại căn cứ đề bài, chép một bài thơ.
Thiên cổ danh thiên, tuyệt đối truyền lại đời sau.
Viết xong sau, Thẩm Lãng vội vàng cầm đi cho Kim Mộc Thông, để gã sao chép suốt đêm, học thuộc cho xong.
Khi đi ngang qua đại sảnh.
Nhạc phụ đại nhân đang phát biểu, chuẩn bị buổi chiều quân chiến ngày mai.
Đệ nhất cao thủ phủ Bá tước Huyền Vũ Kim Sĩ Anh đang quỳ một chân trên đất, hướng Bá tước Huyền Vũ thề thốt, cuộc chiến ngày mai nhất định sẽ toàn lực ứng phó, chẳng sợ tar giá sinh mệnh.
Nhưng mà vào lúc này, Thẩm Lãng rêu rao đi qua.
Kim Hối, nhạc phụ đại nhân, Kim Sĩ Anh đều thấy được trên mặt Thẩm Lãng dấu răng đỏ tươi.
Vô cùng rõ ràng cho thấy là phụ nữ gây ra.
Nhìn cái gì? Có cái gì nhìn?
Thẩm Lãng không để bụng, ngược lại nghiêng mặt sang bên để ba người ở đây thấy rõ ràng.
Bá tước đại nhân lúc đầu cũng muốn hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng đặc biệt sáng suốt mà ngậm miệng.
Chuyện vợ chồng son, ông cũng không cần trộn lẫn đâu.
Chẳng qua Thẩm Lãng ngươi bị vợ cắn vô cùng vinh quang sao? Còn không thèm che để thế mà rêu rao khắp nơi, rung đùi đắc ý?
...
Thẩm Lãng đi tới căn phòng của Kim Mộc Thông.
Thằng mập lì ở nhà vẫn còn múa bút thành văn.
Trước mặt gã, đã viết tòe đầu một cây bút lông.
Thẩm Lãng lúc này thật tình cảm thấy, cậu em vợ này có tiềm chất trở thành một đại văn hào.
Mỗi ngày đều viết hơn vạn chữ.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóc mập, đừng có chép đồ cũ nữa, sao chép văn chương cùng thơ từ mới đi.
Thẩm Lãng đưa cho gã sách luận cùng thơ vừa nãy viết ra đặt trước mắt Kim Mộc Thông, nói:
- Đây là ngày mai muốn thi.
- Thực sự? - Kim Mộc Thông ngạc nhiên.
Tiếp đó, gã ngẩng đầu lên thấy được dấu răng trên mặt Thẩm Lãng, không khỏi kinh ngạc, chỉ vào mặt Thẩm Lãng hỏi:
- Tỷ phu, mặt của...
Thẩm Lãng cùng có quang vinh này bày tỏ:
- Bị tỷ của đệ cắn đấy, thế nào?
Kim Mộc Thông yếu ớt vấn:
- Chuyện này, nên kiêu ngạo à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên, vì cái gì phụ nữ cắn đệ? Bởi vì nàng yêu đệ. Yêu càng sâu, liền cắn được càng sâu, nhưng lại cố tình không bỏ được cắn bị thương thật, lại thêm không bỏ được lưu lại vết sẹo, cho nên hiện tại dấu răng trên mặt ta là hoàn mỹ, đại biểu cảnh giới tình yêu cao nhất, thuyết minh tình yêu của tỷ tỷ của đe6 đối với ta đến cực hạn.
Kim Mộc Thông ngẩn ngơ.
Ta biết rất rõ ràng tỷ phu đang nói bậy, nhưng vì cái gì lại cảm thấy thật có đạo lý vậy cà.
Thẩm Lãng vỗ vỗ bả vai thằng mặp nói;
- Ôi, loại chuyện này đệ chắc là sẽ không hiểu. Tên mập ở như ngươi vậy, trừ mỗi con chó nhỏ cắn ra, chắc chả có phụ nữ nào cắn ngươi.
Tức khắc, Kim Mộc Thông ánh mắt rưng rưng, vô cùng bi phẫn ngồi xuống.
Thẩm Lãng lại giết chết cõi lòng người ta như thế.
Ngươi chờ cho ta, ngươi đợi cho ta.
Kim Mộc Thông ta đây về sau, sẽ... chẳng kêu ngươi là tỷ phu nữa.
Tiếp đó, tên béo này múa bút thành văn, ra sức sao chép sách luận, thơ từ mới của Thẩm Lãng.
Ta muốn hóa bi phẫn ra lực lượng.
Ta muốn sao chép bài tập, ta muốn học thuộc bài.
Đường Doãn, ngươi đợi đấy cho ta, ngươi không phải là thám hoa lang hả? Không phải là thi đình thứ ba ư?
Ngày mai văn chiến, ta nhất định phải đánh bại ngươi.
Ta nhất định sẽ làm cho các ngươi biết, thằng mập ở nhà này không dễ bị bắt nạt đâu.
Tên mập cũng sẽ nghịch thiên.
Lẽ nào mỹ nam tử các ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao?
Có lẽ có ít người làm được, nhưng tuyệt đối không bao gồm Đường Doãn nhà ngươi đâu!
Kim Mộc Thông ta đây không thể trêu vào tỷ phu, lẽ nào ta còn không thể trêu vào ngươi sao?
Xì!
Thề qua không được kêu tỷ phu, lần này không tính đi!
Tóm lại, ngày mai Kim Mộc Thông ta đây muốn làm một chuyện động trời đó!
......
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lại suốt đêm viết đến sáng sớm bảy giờ rưỡi. Vì sao càng ngày càng chậm a, đi ngủ thôi hu hu!
Chuyện gì xảy ra?
Ta có phải là nằm mơ hay không?
Đây cơ hồ là phản ứng của hết thảy mọi người chốn này.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh đi, để cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng mà!
Ta đoán trúng khúc dạo đầu, đoán trúng quá trình, nhưng chính là đoán kết cục chẳng hề đúng gì cả.
Nháy mắt hạ gục thì không sai.
Nhưng, bị nháy mắt hạ gục lại là... Đường Viêm.
Đây, đây là gặp quỷ hả?
Tất cả mọi người trong lòng đều có một bản năng nhận thức.
Đường Viêm vô địch trong đám thanh niên, kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh khó giải.
Hiện tại Kim Mộc Lan, lại một kiếm giết Đường Viêm trong nháy mắt.
Hơn nữa, chỉ dùng một thanh kiếm gỗ.
Đây, đây là ông trời muốn đùa giỡn ư?
...............
Đường Viêm bị một kiếm của Mộc Lan đâm trúng ngực, trực tiếp đánh bay ra ngoài mấy mét.
Sau khi rớt xuống, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi.
Lúc này Mộc Lan vốn có thể trực tiếp xông lên phía trước, giết quách gã đi.
Thế nhưng...
Nhìn thấy ánh mắt của Đường Viêm xong, Mộc Lan bỏ qua.
Bởi vì ánh mắt của gã thật có chút quen thuộc, ví như giống Đại Ngốc, lại ví như lúc Kim Mộc Thông giống xuất hồn bay ra ngoài.
Người như vậy, Mộc Lan không hạ thủ được, về sau chưa chắc gã sẽ là kẻ thù.
Hơn nữa sau khi thắng, trong lòng nàng cũng tràn đầy khiếp sợ.
Bởi vì mọi thứ đều là Thẩm Lãng bố trí.
Diễn giải kiếm pháp《Thiên Ngoại Lưu Tinh 》, tìm được phương pháp phá giải, đồng thời dạy cho Mộc Lan.
Tất cả không phải chính nàng lĩnh ngộ!
Nói thật, cho tới nay trong lòng Mộc Lan đều không chắc ăn.
Bởi vì nàng chưa từng cùng Đường Viêm đối chiến bao giờ, cũng chưa từng chân chính đối mặt quá một chiêu kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh đó.
Nàng nghe được chỉ có thần thoại bất bại của Đường Viêm.
Luận tu vi võ công, luận nội lực, cao thủ trẻ tuổi vượt qua Đường Viêm có không ít.
Thế nhưng không có người nào có thể phá giải kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh.
Lúc này, lại bị bản thân dễ dàng phá giải.
Loại cảm giác này giống như bậc thầy Hạ Vũ lúc 18 tuổi lần đầu tiên đóng phim 《 Thời gian ánh dương rực rỡ》(*), không nghĩ tới là trở thành nam diễn viên xuất sắc nhất của một trong ba liên hoan phim lớn nhất thế giới - Venice.
(*) In the Heat of the Sun là tác phẩm đầu tay của đạo diễn Khương Văn, cũng bộ phim duy nhất nêu phản ứng với Cách mạng văn hóa Trung Quốc vào đầu thế kỷ 20, khi tham dự liên hoan phim Venice, diễn viên Hạ Vũ đã được giải nam diễn viên xuất sắc nhất vào năm 1994.
Lúc đó trong lòng ổng chỉ hiện lên một câu nói: Đ*, đây là tình huống gì?
Mộc Lan thậm chí không khỏi nhìn tay của mình một chút, còn có thanh kiếm gỗ, trong lòng kinh ngạc nói:
- Ta, ta lợi hại như vậy sao?
Tiếp đó, nàng không khỏi hướng phu quân nhìn lại.
Bởi vì, hắn mới là người sáng lập kỳ tích này.
Hiện tại Mộc Lan cảm nhận sâu sắc, có thể mình và phu quân hoàn toàn là nhất thể.
Phu quân là bộ não, Mộc Lan là thân thể.
Bộ não chỉ huy thân thể!
Bất quá chuyện thứ nhất này, có thể hay không có vẻ Kim Mộc Lan ta vô cùng não tàn nha? Bản thân ta là một cô gái vô cùng thông minh mà?
Chẳng qua như thế cũng chả sao, vô cùng hạnh phúc ngọt ngào mà.
Hai người thật giống như một người, đây đại khái là cảnh giới tình yêu đẹp nhất đi.
Tuy nhiên, khi Mộc Lan vừa quay qua ngó Thẩm Lãng, gặp được một cảnh tượng khiến người ta đè nén cơn giận.
Phu quân của mình, lại cùng cái con lẳng lơ Trương Xuân Hoa đang liếc mắt đưa tình.
Chàng ơi, sao chàng ở thời khắc mấu chốt này, còn đang quyến rũ phụ nữ? Mà còn lén lút nữa chứ?
Khiến thiếp lúc nãy vẫn còn vui vẻ cùng chàng kết làm một thể, còn chàng thì sao nào.
Tên cặn bã, cái tên cặn bã nên chịu thiên đao vạn quả.
...
Thẩm Lãng thật không phải cố ý.
Hắn coi như là thằng cặn bã, cũng không cặn bã đến nước này.
Bây giờ là thời khắc quyết đấu quan trọng của nương tử cùng Đường Viêm, đương nhiên hắn vô cùng quan tâm.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn đang nhìn chằm chằm nương tử đây, chợt phát hiện có đôi mắt mỹ nhân chăm chú theo dõi hắn.
Lúc trước nói qua rồi, trực giác của mỹ nam tử đều vô cùng nhạy bén.
Ngày hôm nay toàn bộ trong đại sảnh, mặc dù có rất nhiều gái đẹp đều ngắm nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, hơn nữa thấy xong các nàng còn bỗng nhiên đỏ mặt.
Đối với điểm ấy, Thẩm Lãng chả thèm để ý chút nào, cũng chưa cho bất kỳ lời đáp lại.
Nhiều cô nàng nhìn hắn chăm chú như kia, nếu tất cả hắn đều đáp lại chẳng phải là muốn mệt chết?
Lúc tiếng chuông luận võ vang lên, tất cả mọi người chăm chú xem Mộc Lan cùng Đường Viêm.
Cuối cùng, trận luận võ này mới là mấu chốt nhất.
Thế nhưng, vẫn có cặp mắt nhìn chòng chọc Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không khỏi liếc nhìn thoáng qua, phát hiện là Trương Xuân Hoa, đồ đĩ phóng túng ấy lại dẩu đôi môi như cánh hoa lên, cách không hôn hắn một chút.
Động tác này đặc biệt mịt mờ, nhưng vẫn là bị Thẩm Lãng bắt được.
Nữ nhân này lại buông thả đến thế, trước mặt mọi người dụ dỗ ta? Điều này làm cho Thẩm Lãng không khỏi phân tâm một hồi.
Mà ngay hồi phân tâm đó.
Bên kia nương tử chiến đấu đã kết thúc, hạ Đường Viêm trong nháy mắt.
Cho nên khi Mộc Lan ngó sang hắn, tên Thẩm cặn bã vẫn còn cùng Trương Xuân Hoa liếc mắt đưa tình.
Cảm nhận được ánh mắt nương tử tràn ngập sát khí.
Tóc gáy trên cổ Thẩm Lãng dựng lên, khắp cả người phát lạnh.
Ta, ta xong rồi!
Vì muốn tự cứu mình gấp, Thẩm Lãng vội vàng đứng lên vỗ tay, la lớn:
- Hay lắm! Nương tử lợi hại!
...
Mà tiếng Thẩm Lãng hét lớn vỗ tay, giống như kích hoạt lại tất cả mọi người rồi.
Mọi người bây giờ mới phản ứng được.
Kẻ cực kỳ không dám tin nổi đương nhiên là Bá tước Tấn Hải Đường Luân, thế tử Đường Doãn.
Bọn họ là tự mình chứng kiến qua Đường Viêm vô địch.
Mấy năm nay trước tới khiêu chiến Đường Viêm người không có 250 (đồ ngốc) cũng có 200.
Những người này toàn bộ bị Đường Viêm nháy mắt hạ gục nhá, thấy Đường Luân cùng Đường Doãn đều tê dại luôn.
Trong này có ít người võ công vượt qua Kim Mộc Lan kia.
Hiện tại Đường Viêm lại thất bại? Lại còn bị Kim Mộc Lan nháy mắt hạ gục.
Kia, sao có khả năng vậy được?
Mặt trời mọc từ hướng tây ư?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân chỉ cảm thấy đầu từng đợt nổ vang, giống như bị sét đánh vậy.
Đầu tiên ông ta cảm giác được là hoang đường cùng không chân thật.
Ước chừng sau một lúc lâu, ông ta mới chính thức cảm giác được kết quả trận này thua rồi.
Đây là tranh chấp đảo Kim Sơn nhé, trận chiến đầu tiên ắt thắng lại thua!
Đến tột cùng xảy ra chuyện gì hả?
Ánh mắt của ông ngó sang con trai Đường Viêm?
Chẳng lẽ là con trai thấy sắc nảy lòng tham? Cho nên đối với Kim Mộc Lan thủ hạ lưu tình?
Không có khả năng đâu, ở trong mắt Đường Viêm, cơ hồ là chả có cái danh từ phụ nữ này cơ.
Chẳng lẽ là con trai phát huy thất thường?
Một chiêu kiếm pháp ấy, Đường Viêm đã dùng ra trên mấy triệu lần kìa.
Hơn nữa, vừa rồi Đường Luân vừa rồi cũng đã nhận ra, Đường Viêm xuất ra 《Thiên Ngoại Lưu Tinh 》 không có vấn đề, vẫn là trạng thái tột cùng.
- Phụ thân, ba trận hai thắng, chúng ta vẫn nắm chắc tất thắng. - Đường Doãn ở bên cạnh nói:
- Thua trận chiến đầu tiên, gộp lại chưa tính là gì.
Bá tước Tấn Hải gật đầu nói:
- Đúng, đúng, chúng ta còn có nắm chắc tất thắng, nhưng mà... Đây vì cái gì chứ?
...
Kẻ thứ hai cảm giác được cả người rét run, da đầu tê dại người là Trương Xung.
Muốn nói người nào quan tâm nhất đến tranh chấp đảo Kim Sơn, không hề nghi ngờ là bên ba người.
Bá tước Huyền Vũ, Bá tước Tấn Hải, Trương Xung.
Bởi vì hoàn toàn quan hệ đến ba người số mạng.
Trên thực tế, Trương Xung ngay từ đầu đã cảm thấy không ổn, trong lòng mơ hồ có dự cảm bất tường.
Đầu tiên là bốn ngày trước, ngay tiệc nghênh tiếp tứ hoàng tử Ninh Chân, Thẩm Lãng lộ ra sơ hở, để Trương Xung phát hiện một chút mánh khóe.
Sau đó là ngày hôm nay, Thẩm Lãng lại cùng con gái Trương Xuân Hoa liếc mắt đưa tình, dáng vẻ hắn nhìn qua không có chút nào bi quan tuyệt vọng.
Trương Xung trong lòng dự cảm bất tường càng thêm nồng nặc.
Hiện tại, sự thực chứng minh dự cảm không rõ của ông ta là chính xác.
- Đây, chuyện này sao có thể chứ? - Trương Tấn run rẩy nói:
- Kiếm pháp của Kim Mộc Lan rõ ràng không bằng Tô Kiếm Đình đó, làm sao có thể thắng được? Làm sao có khả năng phá giải kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh chứ, đây căn bản là chuyện không thể xảy ra đâu.
Bên cạnh Trương Xuân Hoa cũng kinh ngạc sững sờ, lập tức bất chấp cùng Thẩm Lãng mắt đi mày lại, gương mặt tuyệt mỹ lập tức bình tĩnh lại, hướng Kim Mộc Lan nhìn lại.
Bởi vì, quan hệ đến số phận của cha nàng, quan hệ đến vận mệnh của nhà họ Trương.
So với phụ thân và gia tộc, ái tình giữa nam nữ lại coi là cái gì?
Ước chừng một lúc lâu sau, Trương Xung nói:
- Xảy ra chuyện, xảy ra đại sự rồi.
…
Ở đây còn có một người, gã là kẻ ngạc nhiên nhất trong đám khán giả đó.
Đó chính là con của Trấn Xa Hầu Tô Kiếm Đình.
Bởi vì, gã cơ hồ là người duy nhất từng luận võ cùng Đường Viêm, Kim Mộc Lan.
Thành thật nói, nội lực cùng tu vi võ công của gã vượt qua Đường Viêm, nhưng vẫn thua.
Mà lúc gã và Mộc Lan tỷ võ, hoàn toàn thắng dễ như trở bàn tay.
Bây giờ lại xuất hiện kết cục mang tính lật đổ như thế, gã hoàn toàn không tiếp thu được.
Mặc dù gã là anh họ Kim Mộc Lan, quan hệ thông gia phủ Bá tước Huyền Vũ, nhưng gã cực kỳ chẳng hy vọng Kim Mộc Lan thắng đâu.
Cứ việc hôn ước của gã cùng Mộc Lan đã hủy bỏ.
Thế nhưng trong lòng gã, phàm là gái đẹp có liên hệ cùng ta, đều không nên thích người khác, đều phải thích ta.
Tại sao Kim Mộc Lan nhà ngươi lại gả cho người khác? Hơn nữa còn là tên bình dân ti tiện như Thẩm Lãng chứ?
Đừng trách Tô Kiếm Đình có ý nghĩ như vậy.
Bởi vì... Thẩm Lãng cũng nghĩ như vậy.
Phàm là gái đẹp có liên quan cùng ta, tốt nhất cũng đừng bị bất kỳ đàn ông nào đắc thủ.
Thiên hạ cặn bã nam đều một nhà!
Ở trong lòng Tô Kiếm Đình, Kim Mộc Lan nhà ngươi nếu như không ngã vào đống bụi bặm, ta làm kiểu gì cứu ngươi đây?
Nếu phủ Bá tước Huyền Vũ không bị huỷ diệt, ta còn thế nào lấy thân phận đấng cứu thế xuất hiện trước mặt Kim Mộc Lan chứ?
Kim Mộc Lan lại thắng? Đây tại sao có thể?
Kế tiếp, phủ Bá tước Huyền Vũ vô luận như thế nào cũng không thể thắng!
...
Đối mặt kết quả này, người nhất hẳn mừng như điên là Bá tước Huyền Vũ.
Ông ấy là thật cao hứng.
Nhưng không biết vì cái gì, ông lại không có đặc biệt kích động cùng hưng phấn.
Thật giống như hết thảy là chuyện đương nhiên vậy.
Bởi vì ông ta bị con rể tẩy não.
Thằng con rể cho tới bây giờ cũng chả biết khiêm tốn là cái thá gì, nói làtranh đảo Kim Sơn tất thắng, Thẩm Lãng tối thiểu nói năm trăm lần.
Còn nói kiểu nháy mắt hạ gục Đường Viêm, ít nhất nói ba trăm lần.
Cho nên, khi vụ này chân chính phát sinh, Bá tước Huyền Vũ phản ứng dĩ nhiên là: A, quả nhiên như thế thôi!
Mà Kim Mộc Thông?
Xin lỗi, gã thật chưa thấy rõ ràng.
Thậm chí gã còn nhắm mắt lại, chẳng ngừng đọc thuộc lòng sách luận, đọc thuộc lòng thơ từ.
Mặc dù Thẩm Lãng nói qua dứt khoát không ôm hy vọng mấy đối với gã.
Thế nhưng Kim Mộc Thông cảm thấy bản thân còn khả năng cứu vớt được xíu.
Nhỡ ra thật vận cứt chó thì sao, đề bài văn chiến thực sự bị Thẩm Lãng đoán trúng tủ thì sao?
Vậy chẳng phải là ta thắng sao?
Vậy thằng mập ta đây chẳng phải là cũng nghịch thiên sao?
Cho nên, Kim Mộc Thông thời thời khắc khắc đều ngâm nga thuộc lòng, một chút cũng không dám phân tâm luôn, e sợ cho nháy mắt một cái, đã học gì đó lại quên.
Đây là gã không có mang giấy bút thôi, bằng không bây giờ gã hận không thể liền viết bài.
Trí nhớ tốt không bằng đầu bút cùn.
Kim Mộc Thông ta đây liền chỉ có điểm thiên phú chép sách ấy mà, cũng không thể mai một ha.
...
Một hồi lâu sau khi Đường Viêm rơi xuống đất.
Mới tỉnh hồn lại, hướng Kim Mộc Lan bèn hỏi:
- Ta, ta thua sao?
Mọi người kinh ngạc.
Đến bây giờ ngươi còn không biết ngươi đã thua?
Chỉ sợ là thằng ngu rồi!
Thua một trận này, ánh mắt mọi người xem hướng Đường Viêm tức khắc mất đi kính sợ.
Cảm thấy gã cũng chả hơn gì mấy, lúc trước danh tiếng vô địch dứt khoát là nói khoác rồi.
Mộc Lan lại chăm chú gật đầu đáp:
- Đúng, ngươi thua.
Đường Viêm hỏi:
- Ta lại thua?
Gã giơ tay ngó tay mình, nhìn phía huyền thiết trọng kiếm.
Trọn mười bốn năm, luyện tập kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh trọn mười bốn năm.
Mấy năm nay gã cho tới bây giờ đều chưa từng bại, vĩnh viễn đều là nháy mắt hạ gục đối thủ.
Bây giờ lại thua.
Thiệt tình không chân thật mấy.
Không phải, có thể đây mới là chân thật.
Thắng lợi trước đây mới là không chân thật, mới là vô căn cứ.
Đường Viêm đã từng hỏi thầy gã, gã luyện tập kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh đã mười bốn năm, lúc nào có thể luyện tập kiếm pháp khác nhỉ.
Thấy Lý Thiên Thu bảo, chờ sau khi ngươi thất bại đã, hẵng lo học tập kiếm pháp khác đi.
Hiện tại, cuối cùng gã cũng thất bại sao?
- Ha ha ha... - Đường Viêm chợt cười to.
- Ta thất bại, ta lại thất bại.
- Thua hay lắm, thua tốt lắm...
Tiếp đó, Đường Viêm đứng dậy, nhặt lên Huyền Thiết trọng kiếm trực tiếp đi ra bên ngoài.
- Sư phụ, con thua rồi, ta thua....
- Ha ha, sư phụ, con thua rồi nè!
Tốc độ của gã càng lúc càng nhanh, ngay từ đầu thanh âm còn có mấy phần đau thương buồn bã, đến phía sau lại trở nên hết sức phấn khởi lên.
Rồi Đường Viêm cứ thế mà đi.
Ném hết thảy mọi người ở đại sảnh, đi mất.
Có thể, từ đầu tới đuôi trong mắt hắn sẽ không có những người này.
Gã vĩnh viễn đều sống trong thế giới của mình, liền đối thủ là ai cũng chẳng nghiêm túc xem qua, huống chi là khán giả đâu?
Mọi người tại đây đều nghị luận.
- Đây là một thằng ngu rồi.
- Đây là một người điên nhỉ, lúc trước danh tiếng vô địch nhất định là nói khoác mà ra, dứt khoát là những người đó khen láo nhá.
- Người bị hắn đánh bại, có thể đều là kẻ lừa gạt đi.
- Người như vậy làm sao có khả năng vô địch chứ?
Nghe những người này trào phúng, Thẩm Lãng lại chăm chú coi bóng lưng Đường Viêm rời đi.
Hắn rõ ràng thấy được, một thế hệ tông sư quật khởi.
Ngày hôm nay đây thua một lần sau, Đường Viêm mới có thể chân chính bắt đầu trở nên mạnh mẽ lên.
Lúc trước chẳng qua là chiêu kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh đó mạnh thôi, mà không phải bản thân của gã vô địch.
Mà sau ngày hôm nay, có thể vô địch chính là bản thân gã.
Mộc Lan trông bóng lưng Đường Viêm biến mất, trong lòng thậm chí đầy hâm mộ.
Những người này mới thật sự là thiên tài võ đạo đấy.
Ví như Đường Viêm, ví như Đại Ngốc.
Đường Viêm trong mắt chỉ có võ đạo.
Mà trong đầu Đại Ngốc, hầu như chẳng có gì cả, thậm chí gã hoàn toàn không phát hiện mình là thiên tài nữa.
Đây mới thực sự là vô địch!
Kim Mộc Lan nàng đây không phải loại thiên tài này.
Cùng lắm thì, nàng vẫn có thể biến thành tuyệt đỉnh cao thủ.
Bởi vì, nàng đứng trên vai một người khổng lồ.
Xì!
Là bởi vì nàng cưỡi trên vai một tên đàn ông cặn bã.
...
Kế tiếp, là ba trọng tài tối cao đưa ra phán quyết.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Xem thế là đủ rồi, xem thế là đủ rồi, đại nhân Tác Huyền cảm thấy thế nào?
Tác Huyền bày tỏ:
- Ta không biết võ công, ta thấy chính là một bài thơ.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Uy Vũ Công ngươi là đại tông sư, võ đạo cao thủ hàng đầu, ngươi cảm thấy thế nào?
- Nói thật ấy à? - Biện Tiêu bèn hỏi.
Ninh Khải nói:
- Đương nhiên là nói thật, trên cái thế giới này còn có ai có thể khiến cho Công Tước Uy Vũ nói láo đâu?
Uy vũ công Biện Tiêu nói:
- Ta cho tới bây giờ vốn ghét kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》 gì đó, giả thần giả quỷ, có hoa không quả.
Người này thật đúng là kiêu ngạo ghê.
Hầu tước Trấn Bắc Nam Cung Ngao ánh mắt lớn trên đỉnh đầu rồi, vị Công tước Uy Vũ này mắt cao đến bầu trời luôn.
- Nhưng mà! - Biện Tiêu nói:
- Tương lai võ đạo đại tông sư của thiên hạ, tất có một ghế của Đường Viêm.
Vương thúc Ninh Khải gật đầu.
Tiếp đó, lão nghiêm túc nói:
- Tranh đảo Kim Sơn, trận chiến đầu tiên kết thúc, phủ Bá tước Huyền Vũ thắng lợi!
- Phủ Bá tước Huyền Vũ, phủ Bá tước Tấn Hải chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai tiến hành đệ nhị chiến, thứ ba chiến đấu!
…
- Nương tử, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi!
- Đừng vặn tay của ta mà, ta một hồi còn muốn viết văn đó.
- Bằng không đừng đánh chỗ này ha, về nhà lại đánh có được không vậy?
Trở lại nơi ở sau, Thẩm Lãng quyết định mau chóng cầu xin tha thứ trước.
Ngày hôm nay phạm sai lầm thực sự quá lớn luôn.
Nương tử đang cùng Đường Viêm quyết đấu sinh tử, hắn lại cùng nữ nhân khác mắt đi mày lại.
Mộc Lan nhìn chòng chọc Thẩm Lãng một lúc lâu.
- Thiếp không đánh chàng đâu, Kim thị gia huấn, nữ tử không nỡ đánh chồng mình.
Thẩm Lãng thở dài một hơi, cuối cùng lại sống sót một lần.
Thế nhưng kế tiếp.
Mộc Lan mở cái miệng nhỏ nhắn thơm ngào ngạt, lộ ra răng ngọc trắng bóc, hung hăng cắn lên gò má Thẩm Lãng.
- A... - Thẩm Lãng kêu đau.
Mộc Lan cắn đến phi thường tinh chuẩn.
Chính là cái loại căn ra dấu vết thật sâu, nhưng lại không hề lưu lại vết sẹo loại này, cũng không chảy máu nữa.
Vậy đại khái tương đương với đóng dấu.
Nói cho toàn bộ nữ nhân, người đàn ông này có chủ, hơn nữa vợ hắn còn vô cùng dữ, các ngươi những thứ hồ ly tanh hôi nghìn vạn lần chớ nên loạn đánh chủ ý gì sất.
Ngày hôm nay ta có thể cắn tên đàn ông cặn bã phu quân, ngày mai ta là có thể đánh chết các ngươi những thứ tiểu tam không biết xấu hổ đó.
- A... A... A...
Thẩm Lãng đau đến nước mắt đều phải hiện ra.
Rồi Mộc Lan hôn lên bờ môi của hắn, trực tiếp đưa đầu lưỡi vào.
Vô cùng mãnh liệt.
Trực tiếp hôn đến bên trong miệng Thẩm Lãng đều đổ máu.
- Phu quân cặn bã à, chàng phải ngoan, biết không?
Thẩm Lãng ra sức gật đầu.
…
Kế tiếp, Thẩm nam cặn bã nam lục soát trí não, căn cứ cái đề bài văn hắn dùng X quang chụp, trong số đông đảo văn hào đó chọn lựa một phần sách luận sao chép.
Tuyên truyền giác ngộ, bậc thầy tiêu chuẩn, tuyệt đối kinh diễm vô cùng.
Sau đó lại căn cứ đề bài, chép một bài thơ.
Thiên cổ danh thiên, tuyệt đối truyền lại đời sau.
Viết xong sau, Thẩm Lãng vội vàng cầm đi cho Kim Mộc Thông, để gã sao chép suốt đêm, học thuộc cho xong.
Khi đi ngang qua đại sảnh.
Nhạc phụ đại nhân đang phát biểu, chuẩn bị buổi chiều quân chiến ngày mai.
Đệ nhất cao thủ phủ Bá tước Huyền Vũ Kim Sĩ Anh đang quỳ một chân trên đất, hướng Bá tước Huyền Vũ thề thốt, cuộc chiến ngày mai nhất định sẽ toàn lực ứng phó, chẳng sợ tar giá sinh mệnh.
Nhưng mà vào lúc này, Thẩm Lãng rêu rao đi qua.
Kim Hối, nhạc phụ đại nhân, Kim Sĩ Anh đều thấy được trên mặt Thẩm Lãng dấu răng đỏ tươi.
Vô cùng rõ ràng cho thấy là phụ nữ gây ra.
Nhìn cái gì? Có cái gì nhìn?
Thẩm Lãng không để bụng, ngược lại nghiêng mặt sang bên để ba người ở đây thấy rõ ràng.
Bá tước đại nhân lúc đầu cũng muốn hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng đặc biệt sáng suốt mà ngậm miệng.
Chuyện vợ chồng son, ông cũng không cần trộn lẫn đâu.
Chẳng qua Thẩm Lãng ngươi bị vợ cắn vô cùng vinh quang sao? Còn không thèm che để thế mà rêu rao khắp nơi, rung đùi đắc ý?
...
Thẩm Lãng đi tới căn phòng của Kim Mộc Thông.
Thằng mập lì ở nhà vẫn còn múa bút thành văn.
Trước mặt gã, đã viết tòe đầu một cây bút lông.
Thẩm Lãng lúc này thật tình cảm thấy, cậu em vợ này có tiềm chất trở thành một đại văn hào.
Mỗi ngày đều viết hơn vạn chữ.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóc mập, đừng có chép đồ cũ nữa, sao chép văn chương cùng thơ từ mới đi.
Thẩm Lãng đưa cho gã sách luận cùng thơ vừa nãy viết ra đặt trước mắt Kim Mộc Thông, nói:
- Đây là ngày mai muốn thi.
- Thực sự? - Kim Mộc Thông ngạc nhiên.
Tiếp đó, gã ngẩng đầu lên thấy được dấu răng trên mặt Thẩm Lãng, không khỏi kinh ngạc, chỉ vào mặt Thẩm Lãng hỏi:
- Tỷ phu, mặt của...
Thẩm Lãng cùng có quang vinh này bày tỏ:
- Bị tỷ của đệ cắn đấy, thế nào?
Kim Mộc Thông yếu ớt vấn:
- Chuyện này, nên kiêu ngạo à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên, vì cái gì phụ nữ cắn đệ? Bởi vì nàng yêu đệ. Yêu càng sâu, liền cắn được càng sâu, nhưng lại cố tình không bỏ được cắn bị thương thật, lại thêm không bỏ được lưu lại vết sẹo, cho nên hiện tại dấu răng trên mặt ta là hoàn mỹ, đại biểu cảnh giới tình yêu cao nhất, thuyết minh tình yêu của tỷ tỷ của đe6 đối với ta đến cực hạn.
Kim Mộc Thông ngẩn ngơ.
Ta biết rất rõ ràng tỷ phu đang nói bậy, nhưng vì cái gì lại cảm thấy thật có đạo lý vậy cà.
Thẩm Lãng vỗ vỗ bả vai thằng mặp nói;
- Ôi, loại chuyện này đệ chắc là sẽ không hiểu. Tên mập ở như ngươi vậy, trừ mỗi con chó nhỏ cắn ra, chắc chả có phụ nữ nào cắn ngươi.
Tức khắc, Kim Mộc Thông ánh mắt rưng rưng, vô cùng bi phẫn ngồi xuống.
Thẩm Lãng lại giết chết cõi lòng người ta như thế.
Ngươi chờ cho ta, ngươi đợi cho ta.
Kim Mộc Thông ta đây về sau, sẽ... chẳng kêu ngươi là tỷ phu nữa.
Tiếp đó, tên béo này múa bút thành văn, ra sức sao chép sách luận, thơ từ mới của Thẩm Lãng.
Ta muốn hóa bi phẫn ra lực lượng.
Ta muốn sao chép bài tập, ta muốn học thuộc bài.
Đường Doãn, ngươi đợi đấy cho ta, ngươi không phải là thám hoa lang hả? Không phải là thi đình thứ ba ư?
Ngày mai văn chiến, ta nhất định phải đánh bại ngươi.
Ta nhất định sẽ làm cho các ngươi biết, thằng mập ở nhà này không dễ bị bắt nạt đâu.
Tên mập cũng sẽ nghịch thiên.
Lẽ nào mỹ nam tử các ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao?
Có lẽ có ít người làm được, nhưng tuyệt đối không bao gồm Đường Doãn nhà ngươi đâu!
Kim Mộc Thông ta đây không thể trêu vào tỷ phu, lẽ nào ta còn không thể trêu vào ngươi sao?
Xì!
Thề qua không được kêu tỷ phu, lần này không tính đi!
Tóm lại, ngày mai Kim Mộc Thông ta đây muốn làm một chuyện động trời đó!
......
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lại suốt đêm viết đến sáng sớm bảy giờ rưỡi. Vì sao càng ngày càng chậm a, đi ngủ thôi hu hu!
Tác giả :
Cao Điểm Trầm Mặc