Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 172: Kỳ quái tương phùng (Gặp lại cười một tiếng xóa hết oán thù)
Giải quyết xong sự kiện Đường Tăng, chiếm được mảnh ngọc thứ năm, lại từ Tôn Hành Giả lấy được mấy món đồ… Bất kểtừ góc độ nào mà nói, chuyến du hành thời không lần này đều xem như là kết thúc mỹ mãn.
Mà sau khi bốn thầy trò Đường Tăng cất bước tiếp tục lên đường thỉnh kinh, Trần Mặc cũng lập tức hướng Hoàng Bào Quái cáo từ, chuẩn bị trở về thế giới hiện thực. Hoàng Bào Quái khuyên vài lần đều không có hiệu quả, cũng chỉ có thể chào tạm biệt.
Sau khi cáo từ, mọi người dọc theo dãy núi một đường về hướng Đông, quay lại cái hồ ngày đó.
Theo bức thư Ngu mỹ nhân viết, chỉ cần tại đó khởi động năm mảnh ngọc là có thể mượn dùng năng lượng trở về thế giới hiện thực.
Tuy rằng như thế, nhưng bởi vì chưa từng có ai thí nghiệm qua nên mọi người vẫn cảm thấy có chút bất an.
Trần Mặc trái lại tựa hồ không phải quá quan tâm chuyện này, dọc theo đường đi hắn luôn thần thần bí bí tự mình tách ra, nghe nói là kiểm tra lễ vật Tôn Hành Giả cho hắn…
- Kỳ quái! Con khỉ kia rốt cục cho anh cái gì thế?
Sau vài lần như thế, mọi người nhịn không được dò hỏi.
Trần Mặc cười hì hì lắc đầu, ra vẻ thần bí nói:
- Không thể nói! Không thể nói! Tóm lại, đến đúng lúc mọi người sẽ biết…
Biết người này lại cố tình gợi tò mò, mọi người dứt khoát sẽ không hỏi, để cho hắn nghẹn trong lòng.
Một đường bình an vô sự, mọi người trải qua hai ngày di chuyển, rốt cục tới được bờ hồ quen thuộc kia.
Trong ánh mắt chăm chú của đồng bạn, Trần Mặc hít một hơi thật sâu, đem năm mảnh ngọc vỡ đã được gắn lại cùng một chỗ giơ lên cao. Lúc này ngọc vỡ đã hình thành hình dạng ban đầu của Nguyên Linh Ngọc Phách, chỉ có bên hông là thiếu đi một miếng nhỏ, cũng chính là mảnh vỡ thứ sáu.
- Hi vọng hết thảy thuận lợi, bằng không chúng ta phải sống quãng đời còn lại nơi đây.
Cười một cái cho bớt căng thẳng, Trần Mặc khe khẽ đưa vào thanh mang.
Trong chớp mắt, hào quang màu tím chói mắt tỏa ra, hóa thành một cột sáng yếu ớt chiếu thẳng lên trời cao.
Ngay sau đó, nương theo tiếng ong ong trầm thấp, cột sáng này giống như bắt được cảm ứng, bắt đầu chậm rãi bành trướng mở rộng…
Thấy một màn như vậy, Trần Mặc lập tức quay đầu quát:
- Mọi người nhanh lần lượt tiến vào, nếu để nó biến mất chúng ta chỉ có thể ở lại nơi này đó!
Không ai tiếp tục nói thêm cái gì, dựa theo chỉ thị của Trần Mặc, mọi người xếp hàng tiến vào trong cột sáng, sau đó lần lượt biến mất.
Mấy phút sau, đợi khi đồng bạn đã biến mất cả sau cột sáng, lúc này cột sáng đã trở nên cực kỳ mờ nhạt, nhìn như lúc nào cũng có thể tan biến.
Trần Mặc không dám chậm trễ, vội vàng nghiêng người chen vào, mà ngay khí hắn cảm nhận được một luồng hào quang chói mắt kéo mình đi thì cột sáng rốt cục hoàn toàn tiêu tán.
- May thật! Nếu chậm nửa bước…
Nghĩ đến cảnh tượng thê lương chỉ còn một mình lưu lại thế giới này, Trần Mặc không khỏi rùng mình một cái.
Mà khi khoảng tối đen trước mặt biến đi trả lại ánh sáng, hắn mở to mắt ra nhìn, phát hiện mình đã lần nữa đứng trong đại sảnh của viện bảo tàng.
Cùng lúc đó, chứng kiến hắn bình an trở về, chung quanh mọi người không khỏi thở phào, vội vàng vây quanh hỏi han.
- Không có việc gì! Giờ là lúc nào rồi?
Trần Mặc cười đáp rồi nhìn lên cái đồng hồ điện tử trên tường.
Nặc Nặc nhảy lên, lớn tiếng nói:
- Lão đại, em tra rồi, tựa hồ chúng ta chỉ vừa mới rời đi được hai phút… Ơ? Có người đến kìa?
Đột nhiên vang lên tiếng bước chân từ đằng xa, giống như đang tiến về phía này. Tiếng dồn dập làm mọi người có chút cảnh giác.
Trần Mặc làm dấu hiệu chớ có lên tiếng, rón rén bước tới đứng nấp một bên sau cửa ra vào.
Chờ đợi một lát, đợi cho thân ảnh kia vừa bước vào vọt qua cửa, hắn giơ ngón tay giả họng súng chạm vào lưng đối phương:
- Cấm nhúc nhích! Giơ tay lên… Ơ?
Mặc dù ngọn đèn trong sảnh có vẻ hơi u ám, nhưng khi nhìn thoáng qua thấy mặt đối phương thì Trần Mặc không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Người đột nhiên xuất hiện chính là Ngu mỹ nhân đã mấy tháng không thấy mặt. Mà đại khái là chứng kiến cả nhóm Trần Mặc đều ở nơi này, nàng cũng không khỏi kinh ngạc mở miệng hỏi:
- Em tìm được manh mối về chủ nhân nên tới đây… Còn mọi người sao lại ở chỗ này?
- Bọn tôi vừa từ thế giới kia trở về, đã tìm được mảnh ngọc thứ năm rồi, còn chưa kịp cảm ơn bức thư của cô.
Trần Mặc buông lỏng tay ra, đưa Nguyên Linh Ngọc Phách đem ra.
Nhìn thấy Nguyên Linh Ngọc Phách cơ hồ muốn thành hình, Ngu mỹ nhân không khỏi lộ ra vài phần thương cảm, đại khái là đang nhìn vật nhớ người. Nhưng chỉ một thoáng sau, nàng đột nhiên nghi hoặc nói:
- Thư? Thư nào cơ?
- Cô không biết?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất ổn, Gia Địch cũng đã đem lá thư đưa tới.
Ngu mỹ nhân thoáng nhìn lướt qua, thần tình ngạc nhiên nói:
- Thư này… thư này không phải em viết! Tuy là chữ viết giống hệt của em, nhưng em không hề viết lá thư này!
- Cái gì!
Mọi người lắp bắp kinh hãi bật thốt lên.
- Nhưng mà bọn tôi dựa theo phong thư chỉ dẫn thật sự đã tìm được mảnh ngọc thứ năm.
Trần Mặc ngẩn ra, nhưng vẫn mê hoặc nói:
- Chẳng lẽ trừ cô ra còn có ai đó giúp chúng tôi?
- Ai?
Ngu mỹ nhân ngạc nhiên hỏi, nhưng nàng bỗng ngừng lại một chút, như là nghĩ ra gì đó nhíu mày:
- Khoan đã, em tới nơi này cũng là vì nhận được một lá thư nói tại đây có manh mối của chủ nhân, nên em mới tới tìm kiếm.
Nói xong, nàng đưa lá thư ra cho mọi người đọc, trên đó quả viết như thế.
Mọi người nhìn hai phong thư rồi lại nhìn nhìn lẫn nhau, chỉ cảm thấy chuyện này không hề bình thường, nhưng lại không biết phải điều tra thế nào.
Gia Địch khẽ nhíu mày tự hỏi, rồi chậm rãi nói:
- Em cảm thấy người kia như là muốn tất cả chúng ta tập trung lại nơi này, sau đó…
- Đoán đúng rồi, đáng tiếc là quá muộn!
Đột nhiên vang lên một giọng nói cắt đứt lời Gia Địch.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cánh cửa bị đá văng ra, mấy trăm người đàn ông mặc áo đen chen chúc xông vào.
Đứng đầu là một người đàn ông cao lớn mặt mũi hung tợn, trên trán có một chữ "vương" ( 王 ) màu đỏ tươi, thoạt nhìn hẳn là có được gen của hổ yêu, ba phần giống người bảy phần giống hổ.
- Vậy ra hai phong thư này đều là kiệt tác của các người?
Khẽ nhíu mày nhìn phía đối phương, Trần Mặc hỏi cũng không phải là gã đàn ông lai hổ kia mà là với đám sương mù màu đen dày đặc ở trên đỉnh đầu đối phương.
Giống như nghe được hắn hỏi, đám sương mù hơi tản ra lộ một ngọn lửa ma trơi linh hồn bên trong, từ đó phát ra tiếng cười khàn khàn mà âm trầm:
- Đúng vậy! Ta còn phải cảm tạ các ngươi đã phối hợp… Ừm, quên nói, tên của ta là Nguyên Thông!
- Cái gì?
Nghe cái tên quen thuộc này, mọi người không khỏi ngạc nhiên biến sắc.
Địch nhân vẫn luôn ẩn núp giờ lại không hề báo trước chủ động xuất hiện, điều này tựa hồ có chút không hợp lý đi!
Trừ phi, người kia cảm giác mình đã nắm giữ cục diện tất thắng nên mới xuất hiện công khai như vậy, lấy tư thế người thắng đến cười nhạo mọi người.
- Nguyên Thông? Giọng nói của ngươi, nghe…
Liền sau đó, Ngu mỹ nhân đột nhiên khẽ nhíu mày, như có suy nghĩ gì trầm ngâm nói.
Đón ánh mắt nghi hoặc của nàng, Nguyên Thông cười rộ lên:
- Có phải cảm thấy rất quen thuộc? Tiểu hồ ly, trí nhớ của ngươi không kém như vậy chứ… Hừ! Nếu không phải tại ngươi nhiều lần ngăn trở, Thuần Dương Tử đã sớm phương pháp chế tạo Nguyên Linh Ngọc Phách nói toàn bộ cho ta biết!
- Ngươi là… Ngươi là…
Ngu mỹ nhân trợn to mắt, như là thấy được cảnh tượng không thể tin.
Vài giây sau, nàng sắc mặt tái nhợt run rẩy nói:
- Là ngươi! Thông Nguyên đạo nhân, ngươi lại không có chết? Ta sớm nên nghĩ ra Thông Nguyên chính là Nguyên Thông đảo lại, khó trách ta vẫn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc!
- Nhờ phúc của chủ nhân ngươi, ta tuy rằng không chết nhưng lại cùng chết không sai biệt lắm!
Trầm thấp cười lạnh một tiếng, giọng nói của Nguyên Thông không thể che giấu vẻ oán độc.
- Tên khốn Thuần Dương Tử, mời ta cùng liên hợp chế tạo Nguyên Linh Ngọc Phách mà lại không chịu nói toàn bộ phương pháp chế tạo cho ta… Cũng tốt, một khi đã như vậy, ta tội gì không thừa dịp hắn chế tạo ra Nguyên Linh Ngọc Phách ra tay, thứ ta không có được hắn cũng đừng mơ có!
Lâm vào trong ký ức, Nguyên Thông như bị bệnh tâm thần nói loạn một hồi.
Nhưng thông qua lời hắn, mọi người dần dần hiểu được ngóc ngách của chuyện này…
Nguyên Thông cùng Thuần Dương Tử liên hợp chế tạo Nguyên Linh Ngọc Phách, bởi vì không thể đạt được phương pháp chế tạo mà phẫn nộ. Tới khi Nguyên Linh Ngọc Phách sắp thành hình hắn đột nhiên đánh lén. Trong lúc hai người kịch đấu, Nguyên Linh Ngọc Phách chưa đủ ổn định đã phát nổ, đem phạm vi bán kính mấy trăm mét biến thành một đống hoang tàn.
Chịu ảnh hưởng của làn sóng xung kích mãnh liệt từ vụ nổ, hai người cơ hồ là cùng chết. Nguyên Thông bởi vì chụp được một mảnh ngọc vỡ nên miễn cưỡng bảo vệ hồn phách, nhưng thân thể lại bị hoàn toàn phá hủy.
Mượn năng lực của mảnh ngọc, hắn nhập thân vào một người bình thường, tốn sức trăm cay nghìn đắng xây dựng phòng thí nghiệm, hy vọng có thể trọng chế Nguyên Linh Ngọc Phách, không chỉ là vì thỏa mãn tâm nguyện cũng vì chính mình đắp nặn một thân thể hoàn mỹ mới.
Chẳng qua, bởi vì hắn không biết phương pháp chính xác chế tạo Nguyên Linh Ngọc Phách, cho nên mãi cũng vẫn chỉ có được hàng nhái không đủ dùng.
Liên tục vấp phải trắc trở, Nguyên Thông cũng rất mau điều chỉnh phương pháp. Hắn một mặt tiếp tục chế tạo ngọc fake, tạo ra đủ loại yêu quái dị năng, mặt khác cử cấp dưới đi tìm ngọc vỡ chân chính.
Cũng bởi vì như thế, hắn và thủ hạ trong quá trình tìm kiếm ngọc liên tục cùng đám Trần Mặc phát sinh va chạm.
Mà đợi cho Trần Mặc thu thập được mảnh vỡ thứ tư, Nguyên Thông ý thức tình huống đang trở nên không ổn, vừa vặn hắn lúc này cảm ứng được khí tức của mảnh ngọc thứ năm, vì thế liền mượn cơ hội bố hạ một cái bẫy, đem toàn bộ kẻ đối nghịch tập trung diệt cùng một lần.
- Hiện sẽ không ai có thể ngăn trở ta, Nguyên Linh Ngọc Phách cuối cùng cũng là của ta!
Trong tiếng cười lạnh mang vài phần thảm thiết, mảnh ngọc vỡ sau cùng đã xuât hiện từ bên trong đám lửa ma trơi.
Trong chớp mắt, làn sương mù đen dày đặc lấy linh hồn Nguyên Thông làm hạch tâm, nhanh chóng tràn lan về bốn phía.
Chỉ vài giây sau, toàn bộ sảnh đều đã bị sương mù bao phủ. Mọi người chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh theo gió thổi tới, thân hình không khỏi run nhè nhẹ, muốn di động thì không ngờ trở nên rất khó khăn.
Mà sau khi bốn thầy trò Đường Tăng cất bước tiếp tục lên đường thỉnh kinh, Trần Mặc cũng lập tức hướng Hoàng Bào Quái cáo từ, chuẩn bị trở về thế giới hiện thực. Hoàng Bào Quái khuyên vài lần đều không có hiệu quả, cũng chỉ có thể chào tạm biệt.
Sau khi cáo từ, mọi người dọc theo dãy núi một đường về hướng Đông, quay lại cái hồ ngày đó.
Theo bức thư Ngu mỹ nhân viết, chỉ cần tại đó khởi động năm mảnh ngọc là có thể mượn dùng năng lượng trở về thế giới hiện thực.
Tuy rằng như thế, nhưng bởi vì chưa từng có ai thí nghiệm qua nên mọi người vẫn cảm thấy có chút bất an.
Trần Mặc trái lại tựa hồ không phải quá quan tâm chuyện này, dọc theo đường đi hắn luôn thần thần bí bí tự mình tách ra, nghe nói là kiểm tra lễ vật Tôn Hành Giả cho hắn…
- Kỳ quái! Con khỉ kia rốt cục cho anh cái gì thế?
Sau vài lần như thế, mọi người nhịn không được dò hỏi.
Trần Mặc cười hì hì lắc đầu, ra vẻ thần bí nói:
- Không thể nói! Không thể nói! Tóm lại, đến đúng lúc mọi người sẽ biết…
Biết người này lại cố tình gợi tò mò, mọi người dứt khoát sẽ không hỏi, để cho hắn nghẹn trong lòng.
Một đường bình an vô sự, mọi người trải qua hai ngày di chuyển, rốt cục tới được bờ hồ quen thuộc kia.
Trong ánh mắt chăm chú của đồng bạn, Trần Mặc hít một hơi thật sâu, đem năm mảnh ngọc vỡ đã được gắn lại cùng một chỗ giơ lên cao. Lúc này ngọc vỡ đã hình thành hình dạng ban đầu của Nguyên Linh Ngọc Phách, chỉ có bên hông là thiếu đi một miếng nhỏ, cũng chính là mảnh vỡ thứ sáu.
- Hi vọng hết thảy thuận lợi, bằng không chúng ta phải sống quãng đời còn lại nơi đây.
Cười một cái cho bớt căng thẳng, Trần Mặc khe khẽ đưa vào thanh mang.
Trong chớp mắt, hào quang màu tím chói mắt tỏa ra, hóa thành một cột sáng yếu ớt chiếu thẳng lên trời cao.
Ngay sau đó, nương theo tiếng ong ong trầm thấp, cột sáng này giống như bắt được cảm ứng, bắt đầu chậm rãi bành trướng mở rộng…
Thấy một màn như vậy, Trần Mặc lập tức quay đầu quát:
- Mọi người nhanh lần lượt tiến vào, nếu để nó biến mất chúng ta chỉ có thể ở lại nơi này đó!
Không ai tiếp tục nói thêm cái gì, dựa theo chỉ thị của Trần Mặc, mọi người xếp hàng tiến vào trong cột sáng, sau đó lần lượt biến mất.
Mấy phút sau, đợi khi đồng bạn đã biến mất cả sau cột sáng, lúc này cột sáng đã trở nên cực kỳ mờ nhạt, nhìn như lúc nào cũng có thể tan biến.
Trần Mặc không dám chậm trễ, vội vàng nghiêng người chen vào, mà ngay khí hắn cảm nhận được một luồng hào quang chói mắt kéo mình đi thì cột sáng rốt cục hoàn toàn tiêu tán.
- May thật! Nếu chậm nửa bước…
Nghĩ đến cảnh tượng thê lương chỉ còn một mình lưu lại thế giới này, Trần Mặc không khỏi rùng mình một cái.
Mà khi khoảng tối đen trước mặt biến đi trả lại ánh sáng, hắn mở to mắt ra nhìn, phát hiện mình đã lần nữa đứng trong đại sảnh của viện bảo tàng.
Cùng lúc đó, chứng kiến hắn bình an trở về, chung quanh mọi người không khỏi thở phào, vội vàng vây quanh hỏi han.
- Không có việc gì! Giờ là lúc nào rồi?
Trần Mặc cười đáp rồi nhìn lên cái đồng hồ điện tử trên tường.
Nặc Nặc nhảy lên, lớn tiếng nói:
- Lão đại, em tra rồi, tựa hồ chúng ta chỉ vừa mới rời đi được hai phút… Ơ? Có người đến kìa?
Đột nhiên vang lên tiếng bước chân từ đằng xa, giống như đang tiến về phía này. Tiếng dồn dập làm mọi người có chút cảnh giác.
Trần Mặc làm dấu hiệu chớ có lên tiếng, rón rén bước tới đứng nấp một bên sau cửa ra vào.
Chờ đợi một lát, đợi cho thân ảnh kia vừa bước vào vọt qua cửa, hắn giơ ngón tay giả họng súng chạm vào lưng đối phương:
- Cấm nhúc nhích! Giơ tay lên… Ơ?
Mặc dù ngọn đèn trong sảnh có vẻ hơi u ám, nhưng khi nhìn thoáng qua thấy mặt đối phương thì Trần Mặc không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Người đột nhiên xuất hiện chính là Ngu mỹ nhân đã mấy tháng không thấy mặt. Mà đại khái là chứng kiến cả nhóm Trần Mặc đều ở nơi này, nàng cũng không khỏi kinh ngạc mở miệng hỏi:
- Em tìm được manh mối về chủ nhân nên tới đây… Còn mọi người sao lại ở chỗ này?
- Bọn tôi vừa từ thế giới kia trở về, đã tìm được mảnh ngọc thứ năm rồi, còn chưa kịp cảm ơn bức thư của cô.
Trần Mặc buông lỏng tay ra, đưa Nguyên Linh Ngọc Phách đem ra.
Nhìn thấy Nguyên Linh Ngọc Phách cơ hồ muốn thành hình, Ngu mỹ nhân không khỏi lộ ra vài phần thương cảm, đại khái là đang nhìn vật nhớ người. Nhưng chỉ một thoáng sau, nàng đột nhiên nghi hoặc nói:
- Thư? Thư nào cơ?
- Cô không biết?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất ổn, Gia Địch cũng đã đem lá thư đưa tới.
Ngu mỹ nhân thoáng nhìn lướt qua, thần tình ngạc nhiên nói:
- Thư này… thư này không phải em viết! Tuy là chữ viết giống hệt của em, nhưng em không hề viết lá thư này!
- Cái gì!
Mọi người lắp bắp kinh hãi bật thốt lên.
- Nhưng mà bọn tôi dựa theo phong thư chỉ dẫn thật sự đã tìm được mảnh ngọc thứ năm.
Trần Mặc ngẩn ra, nhưng vẫn mê hoặc nói:
- Chẳng lẽ trừ cô ra còn có ai đó giúp chúng tôi?
- Ai?
Ngu mỹ nhân ngạc nhiên hỏi, nhưng nàng bỗng ngừng lại một chút, như là nghĩ ra gì đó nhíu mày:
- Khoan đã, em tới nơi này cũng là vì nhận được một lá thư nói tại đây có manh mối của chủ nhân, nên em mới tới tìm kiếm.
Nói xong, nàng đưa lá thư ra cho mọi người đọc, trên đó quả viết như thế.
Mọi người nhìn hai phong thư rồi lại nhìn nhìn lẫn nhau, chỉ cảm thấy chuyện này không hề bình thường, nhưng lại không biết phải điều tra thế nào.
Gia Địch khẽ nhíu mày tự hỏi, rồi chậm rãi nói:
- Em cảm thấy người kia như là muốn tất cả chúng ta tập trung lại nơi này, sau đó…
- Đoán đúng rồi, đáng tiếc là quá muộn!
Đột nhiên vang lên một giọng nói cắt đứt lời Gia Địch.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cánh cửa bị đá văng ra, mấy trăm người đàn ông mặc áo đen chen chúc xông vào.
Đứng đầu là một người đàn ông cao lớn mặt mũi hung tợn, trên trán có một chữ "vương" ( 王 ) màu đỏ tươi, thoạt nhìn hẳn là có được gen của hổ yêu, ba phần giống người bảy phần giống hổ.
- Vậy ra hai phong thư này đều là kiệt tác của các người?
Khẽ nhíu mày nhìn phía đối phương, Trần Mặc hỏi cũng không phải là gã đàn ông lai hổ kia mà là với đám sương mù màu đen dày đặc ở trên đỉnh đầu đối phương.
Giống như nghe được hắn hỏi, đám sương mù hơi tản ra lộ một ngọn lửa ma trơi linh hồn bên trong, từ đó phát ra tiếng cười khàn khàn mà âm trầm:
- Đúng vậy! Ta còn phải cảm tạ các ngươi đã phối hợp… Ừm, quên nói, tên của ta là Nguyên Thông!
- Cái gì?
Nghe cái tên quen thuộc này, mọi người không khỏi ngạc nhiên biến sắc.
Địch nhân vẫn luôn ẩn núp giờ lại không hề báo trước chủ động xuất hiện, điều này tựa hồ có chút không hợp lý đi!
Trừ phi, người kia cảm giác mình đã nắm giữ cục diện tất thắng nên mới xuất hiện công khai như vậy, lấy tư thế người thắng đến cười nhạo mọi người.
- Nguyên Thông? Giọng nói của ngươi, nghe…
Liền sau đó, Ngu mỹ nhân đột nhiên khẽ nhíu mày, như có suy nghĩ gì trầm ngâm nói.
Đón ánh mắt nghi hoặc của nàng, Nguyên Thông cười rộ lên:
- Có phải cảm thấy rất quen thuộc? Tiểu hồ ly, trí nhớ của ngươi không kém như vậy chứ… Hừ! Nếu không phải tại ngươi nhiều lần ngăn trở, Thuần Dương Tử đã sớm phương pháp chế tạo Nguyên Linh Ngọc Phách nói toàn bộ cho ta biết!
- Ngươi là… Ngươi là…
Ngu mỹ nhân trợn to mắt, như là thấy được cảnh tượng không thể tin.
Vài giây sau, nàng sắc mặt tái nhợt run rẩy nói:
- Là ngươi! Thông Nguyên đạo nhân, ngươi lại không có chết? Ta sớm nên nghĩ ra Thông Nguyên chính là Nguyên Thông đảo lại, khó trách ta vẫn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc!
- Nhờ phúc của chủ nhân ngươi, ta tuy rằng không chết nhưng lại cùng chết không sai biệt lắm!
Trầm thấp cười lạnh một tiếng, giọng nói của Nguyên Thông không thể che giấu vẻ oán độc.
- Tên khốn Thuần Dương Tử, mời ta cùng liên hợp chế tạo Nguyên Linh Ngọc Phách mà lại không chịu nói toàn bộ phương pháp chế tạo cho ta… Cũng tốt, một khi đã như vậy, ta tội gì không thừa dịp hắn chế tạo ra Nguyên Linh Ngọc Phách ra tay, thứ ta không có được hắn cũng đừng mơ có!
Lâm vào trong ký ức, Nguyên Thông như bị bệnh tâm thần nói loạn một hồi.
Nhưng thông qua lời hắn, mọi người dần dần hiểu được ngóc ngách của chuyện này…
Nguyên Thông cùng Thuần Dương Tử liên hợp chế tạo Nguyên Linh Ngọc Phách, bởi vì không thể đạt được phương pháp chế tạo mà phẫn nộ. Tới khi Nguyên Linh Ngọc Phách sắp thành hình hắn đột nhiên đánh lén. Trong lúc hai người kịch đấu, Nguyên Linh Ngọc Phách chưa đủ ổn định đã phát nổ, đem phạm vi bán kính mấy trăm mét biến thành một đống hoang tàn.
Chịu ảnh hưởng của làn sóng xung kích mãnh liệt từ vụ nổ, hai người cơ hồ là cùng chết. Nguyên Thông bởi vì chụp được một mảnh ngọc vỡ nên miễn cưỡng bảo vệ hồn phách, nhưng thân thể lại bị hoàn toàn phá hủy.
Mượn năng lực của mảnh ngọc, hắn nhập thân vào một người bình thường, tốn sức trăm cay nghìn đắng xây dựng phòng thí nghiệm, hy vọng có thể trọng chế Nguyên Linh Ngọc Phách, không chỉ là vì thỏa mãn tâm nguyện cũng vì chính mình đắp nặn một thân thể hoàn mỹ mới.
Chẳng qua, bởi vì hắn không biết phương pháp chính xác chế tạo Nguyên Linh Ngọc Phách, cho nên mãi cũng vẫn chỉ có được hàng nhái không đủ dùng.
Liên tục vấp phải trắc trở, Nguyên Thông cũng rất mau điều chỉnh phương pháp. Hắn một mặt tiếp tục chế tạo ngọc fake, tạo ra đủ loại yêu quái dị năng, mặt khác cử cấp dưới đi tìm ngọc vỡ chân chính.
Cũng bởi vì như thế, hắn và thủ hạ trong quá trình tìm kiếm ngọc liên tục cùng đám Trần Mặc phát sinh va chạm.
Mà đợi cho Trần Mặc thu thập được mảnh vỡ thứ tư, Nguyên Thông ý thức tình huống đang trở nên không ổn, vừa vặn hắn lúc này cảm ứng được khí tức của mảnh ngọc thứ năm, vì thế liền mượn cơ hội bố hạ một cái bẫy, đem toàn bộ kẻ đối nghịch tập trung diệt cùng một lần.
- Hiện sẽ không ai có thể ngăn trở ta, Nguyên Linh Ngọc Phách cuối cùng cũng là của ta!
Trong tiếng cười lạnh mang vài phần thảm thiết, mảnh ngọc vỡ sau cùng đã xuât hiện từ bên trong đám lửa ma trơi.
Trong chớp mắt, làn sương mù đen dày đặc lấy linh hồn Nguyên Thông làm hạch tâm, nhanh chóng tràn lan về bốn phía.
Chỉ vài giây sau, toàn bộ sảnh đều đã bị sương mù bao phủ. Mọi người chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh theo gió thổi tới, thân hình không khỏi run nhè nhẹ, muốn di động thì không ngờ trở nên rất khó khăn.
Tác giả :
Thủy Thiện