Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu
Chương 37
Chương 37:
Sư Vô Cữu có chút mừng vì đang ở trạng thái ẩn thân, bởi vậy mới không bị Chu Trường Dung và Quy Cửu nhìn thấy vẻ quê độ của bản thân.
Rõ ràng hắn là chúa tể một tộc, gọi là Yêu Hoàng trong số vạn yêu, từ sau khi tầng trời Tạo Hóa khai sinh, là yêu tộc đạt Chuẩn Thánh đầu tiên. Bởi vậy, chưa bao giờ Sư Vô Cữu nghĩ sẽ có một ngày cái danh Yêu Hoàng này lại rơi trên đầu kẻ khác?
Chẳng phải yêu tộc nên cẩn trọng đợi hắn về, hoặc là phái người đi tìm kiếm tung tích hắn hả? Một Yêu Hoàng cấp bậc Chuẩn Thánh mất tích, lẽ nào bọn họ có thể thản nhiên tiếp thu, rồi không còn động tĩnh gì luôn?
Đúng là tức chết hắn!
Hay là bây giờ dứt khoát lên tầng trời Tiêu Dao, túm cái tên yêu tộc đại trưởng lão lúc nào cũng tỏ rõ lòng trung tâm với hắn kia hỏi rõ một chút, lúc trước còn nói trung thành tuyệt đối cơ mà, sao ngoảnh mặt một cái thằng cháu trai của lão đã trở thành Yêu Hoàng rồi?
Không chỉ có Sư Vô Cữu cảm thấy buồn bực, ngay cả Chu Trường Dung cũng không dám tin.
Bình thường Sư Vô Cữu hay ở trước mặt hắn khoe yêu tộc thế này yêu tộc thế kia, nếu có một ngày biết mình không phải Yêu Hoàng, sợ là sẽ ngay lập tức xách đao đi chém bọn người đứng đầu tầng trời Tiêu Dao, hỏi cho rõ đám ngươi yêu tộc kia quá.
“Người có chút ngọn nguồn với tại hạ không phải vị Yêu Hoàng Ngọc Sương này." Chu Trường Dung đã biết người mình và Quy Cửu cùng nói tới không giống nhau, thêm cả bây giờ yêu tộc thay đổi người đứng đầu, như vậy lòng cảnh giác của hắn đối Quy Cửu tự nhiên cũng theo chiều tăng lên.
Từ xưa tranh đấu quyền lực, ngay cả thánh nhân cũng không tránh thoát.
Nếu Yêu Hoàng đương nhiệm bây giờ biết còn có một vị Yêu Hoàng tiền nhiệm như Sư Vô Cữu sống, thì có thể dễ chịu sao? Còn Sư Vô Cữu cũng không phải loại người cam tâm bị ức hiếp. Lúc đó, lưỡng bại câu thương đã là kết quả tốt nhất rồi. Nghiêm trọng hơn chính là nếu Sư Vô Cữu không cẩn thận, sẽ lại bị phong ấn thêm mấy vạn năm.
Đó mới gọi là khổ không thể tả.
May là lúc trước không hấp tấp dẫn Quy Cửu đi gặp Sư Vô Cữu, nếu không sợ là Sư Vô Cữu còn tức giận hơn.
Lúc này Chu Trường Dung vẫn chưa biết, Sư Vô Cữu ở phía sau hắn bây giờ đã sắp phát điên đến nơi rồi.
Sở dĩ còn có thể bình tĩnh, đó là bởi vì Sư Vô Cữu muốn tìm hiểu thêm một chút tình hình mà thôi.
“Vậy người ngươi muốn nói đến là ai?" Quy Cửu gọn gàng dứt khoát hỏi.
“Lúc trước khi ta đi ngao du ở bên ngoài, tình cờ đi ngang qua nơi Thực Thiết thú tụ tập." Chu Trường Dung mở miệng nói dối, “Ở đó, ta phát hiện được một một món pháp bảo vị tiền bối đó lưu lại. Nhờ món pháp bảo kia, tại hạ mới có thể trở về từ cõi chết, thu hoạch được rất nhiều. Sau này mới biết, thì ra là do một vị Yêu Hoàng để lại. Chỉ là thời gian quá lâu, bộ tộc Thực Thiết thú cũng không có thể nhớ lại toàn bộ mọi chuyện."
Chu Trường Dung mặt không biểu tình vừa xem xét vẻ mặt Quy Cửu, vừa nói, “Tuy vị tiền bối Yêu Hoàng kia chỉ tiện tay làm, nhưng tại hạ cũng thật sự được người ta giúp đỡ, lúc này mới muốn đích thân nói lời cám ơn. Nhưng bây giờ nghe đạo hữu nói như vậy, Yêu Hoàng Ngọc Sương đã bắt đầu bế quan từ vạn năm trước, e là không phải vị Yêu Hoàng ta muốn tìm kia."
Quy Cửu đối với lời Chu Trường Dung nói cũng đã tin bảy tám phần.
Thứ nhất, Chu Trường Dung chính là người đại khí vận, dù lừa hắn cũng không chiếm được chỗ tốt nào. Thứ hai, tin tức vị Yêu Hoàng kia thích loại yêu tộc như Thực Thiết thú, chỉ có những người tâm phúc mới biết. Mà vừa vặn, tổ phụ của hắn chính là một trong số đó. Hắn đã từng nhìn thấy ghi chép tổ phụ để lại, điều này cũng được ghi trong đó.
Vì vậy khả năng Chu Trường Dung nói dối rất thấp.
Sư Vô Cữu ở bên cạnh nhìn vẻ mặt rất tin tưởng của Quy Cửu, không nhịn được gật gù.
“Quả nhiên không phải bản tọa dễ bị lừa, mà là lời nói dối của tên tiểu tử lừa đảo này so với lời nói thật còn thật hơn cả thật."
Lời nói của Chu Trường Dung, mấu chốt chính là tránh nặng tìm nhẹ.
Hắn không nói ra tên họ Sư Vô Cữu, cũng không kể lại tỉ mỉ, chỉ nói ra mấy chuyện có liên quan đến Sư Vô Cữu một chút. Lời nói không thật không giả như vậy, ngược lại có thể nâng độ tin cậy lên cao.
Dù sao Sư Vô Cữu đã là Yêu Hoàng bảy vạn năm trước, nếu Chu Trường Dung có thể nói rõ từng chuyện từng chuyện liên quan đến hắn, mới là kì lạ.
“Người ngươi nói, chắc hẳn là vua của Yêu Hoàng bọn ta gọi là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế." Trên mặt Quy Cửu hiện lên vẻ vô cùng kính nể, ánh mắt nhìn Chu Trường Dung cũng càng ngày càng dịu dàng, “Các hạ không hổ là người đại khí vận, đã qua vạn năm mà còn có thể gặp được pháp bảo Thánh Yêu Hoàng Đại Đế để lại? Nếu yêu tộc chúng ta có nó, nhất định phải cung phụng bảo giữ."
Thánh Yêu Hoàng Đại Đế?
Chu Trường Dung nghe thấy danh hiệu này, nhất thời khó có thể liên hệ một người đức cao trọng vọng như vậy với cái tên Sư Vô Cửu kia.
Một cái tên uy phong lẫm liệt như vậy, chỉ cần nhắc đến thôi đã làm cho người ta run rẩy chấn động, vậy mà lại là Sư Vô Cữu?
Nếu nghĩ kĩ lại thì… Ôi thôi, hãy tha thứ Chu Trường Dung không thể tưởng tượng được.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là bộ dạng thích làm màu của Sư Vô Cữu thôi.
Sư Vô Cữu đang muốn bùng nổ, sau khi khi nghe thấy danh hiệu này, lửa giận cũng được dập tắt không ít.
Ò… Hình như rất dễ nghe.
Nghe cũng không tệ như mấy cái danh hiệu đại đế tào lao kia của nhân tộc.
Dù không ai nhìn thấy, nhưng Sư Vô Cữu vẫn kiêu ngạo ưỡn ngực đứng thẳng.
Người trong yêu tộc đúng là mắt sáng như tuyết.
Hắn – Sư Vô Cữu rất xứng với danh hiệu này!
“Chẳng lẽ tổ phụ của Quy tiên sinh đây, đã từng cống hiến cho vị Yêu Hoàng này?" Chu Trường Dung dò hỏi.
“Đúng vậy." Quy Cửu nghiêm mặt nói, “Thánh Yêu Hoàng Đại Đế chính là Yêu Hoàng yêu tộc duy nhất trong mấy trăm ngàn năm qua trở thành Chuẩn Thánh, Yêu Hoàng sau này đều khó mà sánh vai với ngài, vì vậy mới đặt cách ra danh hiệu đặc biệt này."
Chu Trường Dung nghe, tâm tình phức tạp.
Nếu nhất định phải hình dung, thì đại khái chính là đột nhiên có một ngày người khác nói cho ngươi biết, thằng nhóc hàng xóm sát vách nhà ngươi ngày ngày toàn bị ngươi lừa cướp kẹo que thật ra là một thiếu niên thiên tài, mười tuổi đã thi đậu Thanh Hoa vậy đó.
[Thanh Hoa: là một trong số ít trường đại học hàng đầu TQ]
“Đáng tiếc, Thánh Yêu Hoàng bệ hạ sinh không gặp thời." Quy Cửu bất đắc dĩ thở dài, “Nếu ngài có thể sinh sớm hơn mấy vạn năm, nói không chừng trong số thánh nhân ở tầng trời Tạo Hóa, bệ hạ cũng đã có một vị trí. Đáng tiếc thời điểm bệ hạ đột phá Chuẩn Thánh, tầng trời Tạo Hóa đã không còn chỗ cho một thánh nhân mới xuất hiện."
Chuyện này mang ý nghĩa thời kì đỉnh cao nhất của Thánh Yêu Hoàng chính là Chuẩn Thánh, không bao giờ có thể tiếp tục đi tới nửa bước còn lại.
“Tu vi Chuẩn Thánh, đã là cao thủ số một số hai trong cửu thiên thập giới." Chu Trường Dung ở bên cạnh nói.
“Là do thói đời của chúng ta bây giờ, mới không thể sinh ra Chuẩn Thánh." Quy Cửu lắc đầu một cái, “Bệ hạ Thánh Yêu Hoàng từ nhỏ đã rất bất phàm, từng được nghe thánh nhân giảng giải, lúc niên thiếu lại càng phong thái vô song. Ghi chép tổ phụ lưu lại có ghi, khi ông biết Thánh Yêu Hoàng bệ hạ đột phá Chuẩn Thánh thành công, trong lòng sinh ra không phải kinh hỉ, mà là khủng hoảng. Bởi vì theo lý mà nói, đạo tổ thánh nhân đã vào tầng trời Tạo Hóa từ lâu, sau khi tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, bên trong trời đất không thể xuất hiện Chuẩn Thánh nữa mới đúng."
Nhưng Thánh Yêu Hoàng đã phá vỡ quy tắc này, trở thành một ngoại lệ.
Đúng như dự đoán, không lâu lắm đã gặp phản phệ.
“Thánh Yêu Hoàng bệ hạ ngã xuống rất nhanh, về phần nguyên nhân cụ thể, tổ phụ ta cũng không ghi rõ. Lúc ấy tổ phụ bên trong số thuộc hạ của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ không tính là xuất sắc, người chân chính được Thánh Yêu Hoàng bệ hạ tín nhiệm, chính là tộc trưởng bộ tộc huyền vũ bọn ta. Chỉ là sau khi bệ hạ ngã xuống, dù tộc trưởng bộ tộc ta đã dốc hết tâm huyết, cuối cùng vẫn không có thể ngăn được yêu tộc náo loạn. Trước khi tộc trưởng chết đã đưa dòng dõi tổ phụ ta đi, đi tới tầng trời Hồng Trần. Bây giờ, ta chính là tộc rùa huyền vũ cuối cùng bên trong tầng trời Hồng Trần này."
Quy Cửu kể lại chuyện cũ, cũng không có bao nhiêu cảm xúc thật lòng.
Bởi vì đây là tất cả những gì hắn đọc được từ bản ghi chép hồi nhỏ hắn tìm thấy.
Trên thực tế, cha mẹ hắn không hề hứng thú đối với việc trở lại tầng trời Tiêu Dao, trái lại còn lưu luyến phồn hoa tầng trời Hồng Trần, cuối cùng không cẩn thận để lộ tung tích, rồi đồng quy vu tận với kẻ địch. Còn hắn chỉ thích bói toán, không còn cách nào khác, mới phải đi tìm truyền thừa tổ phụ để lại, nhân tiện đọc được bản ghi chép mà thôi.
Tầm bậy, bản tọa chết hồi nào? Bản tọa chỉ là bị phong ấn mà thôi!
Sư Vô Cữu tức đến trợn mắt.
Bởi vậy hắn mới nói yêu tộc nhiều năm như vậy vẫn không phái người đi tìm kiếm tung tích của hắn, thì ra là bởi vì tất cả mọi người trong yêu tộc đều nghĩ hắn chết rồi, mới bỏ qua không tìm nữa!
“Nếu Thánh Yêu Hoàng Đại Đế trong miệng đạo hữu đã là cấp bậc Chuẩn Thánh, tại sao có thể dễ dàng ngã xuống vậy chứ?" Chu Trường Dung không nhịn được hiếu kỳ, bởi vì Sư Vô Cữu bây giờ ngoại trừ tu vi rớt xuống một chút, nhưng vẫn có thể nhảy nhót linh hoạt lắm.
Đợi sau này trở lại tầng trời Tiêu Dao cố gắng tu hành, nói không chừng Sư Vô Cữu còn có thể cao hơn cấp bậc Chuẩn Thánh hồi trước.
“Đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền có thể ngã xuống, thánh nhân nhân tộc cũng đã từng bỏ mình, vì sao cấp bậc Chuẩn Thánh không thể ngã xuống?" Quy Cửu lắc đầu một cái, “Cụ thể ra sao, ta cũng không biết, dù sao ta không phải người ở thời đại kia. Tuy tổ phụ ta tuổi thọ dài lâu, nhưng cũng đã hết thọ từ ngàn năm trước và chết tại nhà, nếu không ngược lại cũng có thể hỏi tổ phụ một chút."
“Vậy bên trong ghi chép tổ phụ đạo hữu để lại, có từng ghi lại một số sở thích khác của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế không?" Chu Trường Dung rất nguyện ý hiểu thêm về Sư Vô Cữu.
Dù sao đây cũng là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, dỗ dành một chút cũng không mất mát gì.
“Ghi chép của tổ phu có nói, vị bệ hạ này rất thích bộ tộc Thực Thiết thú, đã từng bỏ ra hơn trăm năm giảng dạy bài học vỡ lòng cho Thực Thiết thú, cứ thế mà mở linh trí cho giới phàm thú, bây giờ bên trong số yêu tộc bọn ta, cũng là một nhánh có lực lượng không tệ." Quy Cửu thuận theo lời Chu Trường Dung lúc trước nói, “Bởi vậy Chu đạo hữu từng nói ngươi ở chỗ của Thực Thiết thú gặp được di vật của Yêu Hoàng, điều này không thể nghi ngờ."
“Thì ra là vậy." Chu Trường Dung giả vờ như vừa mới biết chuyện này.
Thật là ham muốn của Sư Vô Cữu dù ngàn vạn năm qua cũng không thay đổi.
“Hơn nữa, nghe đâu từ khi vị bệ hạ này sinh ra, đã là yêu tộc ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Yêu Hoàng. Sau khi ngài sinh ra, bầu trời đỏ tươi. Lần đầu tiên ngài gào khóc, ánh đỏ này trực tiếp rơi vào mi tâm của ngài. Nhạc tiên du dương bay bổng, lực lượng mạnh mẽ như rồng như hổ, ngay cả yêu thú đang bay trên trời, cũng rào rào rơi xuống đất, không dám làm càn trước mặt ngài."
Sư Vô Cữu càng ngày càng kiêu ngạo.
Thanh niên tộc rùa đúng nói rất hay.
Hắn chính là xuất sắc như vậy đấy.
Chu Trường Dung thì lại cảm thấy đây chỉ là lời nói khách sáo.
Cảnh tượng kì lạ lúc sinh ra đã là gì, trong suốt thời kì lịch sử ở địa cầu hắn trãi qua đã có không ít hoàng đế thích chơi trò kiểu này rồi. Nói trắng ra thì chính là khoác cho mình một cái lai lịch lợi hại chút thì mới có người thần phục ngươi, cảm thấy ngươi là con của trời cao.
Trò này chơi muốn nát luôn rồi.
“Ngoài ra, vị bệ hạ này vui buồn thất thường, làm người cực kỳ nghiêm khắc. Nghe nói từng có một yêu tộc không cẩn thận nói sai, đã bị vị bệ hạ này trực tiếp lột da rút gân ném ra ngoài; lúc bệ hạ ra ngoài ngao du, tình cờ bắt gặp một đôi tình nhân nam nữ, tiến tới hỏi chuyện. Ai ngờ đôi nam nữ kia lập tức thay lòng đổi dạ, coi trọng bệ hạ, còn muốn gϊếŧ chết đạo lữ tỏ rõ tâm ý với bệ hạ, cuối cùng đôi trai gái này bị bệ hạ ra tay đánh chết; còn có…"
Quy Cửu một hơi kể lại mọi truyền thuyết liên quan đến vị Thánh Yêu Hoàng Đại Đế này.
Chu Trường Dung:…
Sư Vô Cữu:… Sao người này có thể tùy tiện vấy bẩn sự trong sạch của bản tọa như vậy?
Cái quỷ gì vậy, bản tọa chưa bao giờ trải qua mấy chuyện như vậy!
“Vị bệ hạ này tâm tư thâm trầm, cao thâm khó dò, tính cách lãnh khốc bạo ngược tàn ác." Quy Cửu tiếp tục nói khoác, “Nếu ngài xem ngươi là người tốt, nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành đại nghiệp, còn nếu người bị ngài ảnh hưởng quá mức, thông thường sẽ chết trên đường đạo hoặc là mọi chuyện không thành. Thời kì ngài còn tọa trấn, từ trên xuống dưới yêu tộc đối với ngài vô cùng tín phục. Vì vậy khi nghe tin vị bệ hạ này ngã xuống truyền đến, không ít yêu tộc khó có thể tiếp thu, lựa chọn tự bạo theo chủ, thực sự khiến người thổn thức."
Bản tọa có hình tượng cao lớn như thế, bản tọa cũng rất khổ não đấy.
Sư Vô Cữu vẻ mặt tươi cười ngẫm nghĩ.
Chu Trường Dung:… Có lẽ hắn đã nhầm, vị Thánh Yêu Hoàng Đại Đế này đại khái không phải Sư Vô Cữu, mà là lỡ dính phải Sư Vô Cữu chỉ đơn thuần yêu thích Thực Thiết thú mà thôi.
Bởi vì dù nhìn như thế nào đi nữa thì Sư Vô Cữu cũng không phù hợp với cái cách mô tả “tâm tư thâm trầm, cao thâm khó dò, tính cách lãnh khốc bạo ngược tàn ác" đâu.
“Vị Thánh Yêu Hoàng Đại Đế này có lưu lại họ tên chân dung gì hay không?" Chu Trường Dung không nhịn được hỏi, chẳng lẽ Sư Vô Cữu trong lòng yêu tộc, thật sự có hình tượng như vậy. Còn trong ngày thường chỉ là đang giả ngu thôi, là do hắn không thể nhìn ra?
“Không có." Quy Cửu nói tới đây, bất đắc dĩ thở dài, “Thánh Yêu Hoàng bệ hạ sáng suốt hơn người, là tín ngưỡng trong lòng yêu tộc bọn ta. Tên họ tướng mạo của ngài, bọn ta nào xứng được biết? Nếu Thánh Yêu Hoàng bệ hạ còn, thì sao bộ tộc huyền vũ bọn ta có thể lưu lạc đến tầng trời Hồng Trần vậy chứ?"
Dựa theo lời Quy Cửu giải thích, kỳ thực bản thân yêu tộc cũng không phải một lòng.
Chim có đường bay của chim, dã thú có mưu đồ của dã thú, quái biển ỷ vào biển lớn che chở, lúc thường ngoại trừ Yêu Hoàng còn có thể cho chút mặt mũi, yêu tộc khác thì phải dựa vào tâm tình của bọn nó còn không đều là thức ăn của chúng nó.
Bởi vậy, một Yêu Hoàng phải mạnh mẽ, huyết thống thâm sâu đủ để khiến vạn yêu thần phục, mới có thể bảo trì đoàn kết nhất trí giữa yêu tộc với nhau.
“Từ sau khi Thánh Yêu Hoàng bệ hạ ngã xuống, yêu tộc vì vị trí Yêu Hoàng mà tranh đấu không ngừng, cố tình bộ tộc huyền vũ bọn ta ở phương diện đấu pháp thực lực có hạn, tộc nhân vô tội tử thương không ít, chỉ có thể tạm thời rời khỏi tầng trời Tiêu Dao. Yêu Hoàng Ngọc Sương bây giờ, đã là gia tộc cường đại nhất, bởi vậy mới có thể miễn cưỡng xem là duy trì yên bình của yêu tộc ở mặt ngoài. Vài vị Yêu Hoàng trước Yêu Hoàng Ngọc Sương, chỉ cai trị trong vòng ngàn năm đã bị người kế vị gϊếŧ chết hết, tầng trời Tiêu Dao bây giờ nào còn có thể tiêu dao?"
Nếu tầng trời Tiêu Dao không khó sinh tồn như vậy, bộ tộc huyền vũ nào có nguyện ý xa xứ chứ?
“Vậy đạo hữu đến tìm ta, chỉ để xác nhận ta có phải… người đại khí vận hay không thôi?" Chu Trường Dung suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra tin tức về Sư Vô Cữu.
Bộ tộc huyền vũ tự thân đã khó bảo toàn, nếu biết thêm tin tức về Sư Vô Cữu, nói không chừng sẽ diệt tộc. Lúc trước Sư Vô Cữu ở yêu tộc có uy vọng và sức ảnh hưởng lớn như vậy cũng bị người phong ấn 70 ngàn năm, bây giờ bộ hạ lúc trước của hắn không chết thì xa xứ, bản thân hắn cũng không còn thực lực như trước, sao có thể tùy tiện xuất hiện?
Điều vui mừng duy nhất chính là, bây giờ tất cả mọi người đều cho là Sư Vô Cữu đã chết từ lâu, hơn nữa thời gian trôi qua lâu như vậy, ngay cả bộ tộc huyền vũ cũng không biết tên họ và dung mạo của Sư Vô Cữu như thế nào, bởi vậy Sư Vô Cữu sẽ an toàn hơn nhiều.
Nghĩ kĩ lại, hắn và Sư Vô Cữu đúng là một cặp huynh khó đệ khăn.
“Đương nhiên không phải." Quy Cửu mĩm cười, lòng bàn tay mở ra, là mấy mảnh mai rùa bị vỡ, “Đây là mai rùa từ khi sinh ra ta đã có, sau đó thì trở thành pháp bảo quan trọng giúp ta bói toán. Ta chỉ là muốn tính số mệnh của Chu đạo hữu một chút thôi mà nó đã không thể chịu nổi vỡ vụn như thế này. Có thể thấy mạng Chu đạo hữu rất cứng, vô cùng hiếm thấy trên đời."
Quy Cửu thực sự hiếu kỳ, nên mới muốn tới nhìn một chút.
Chờ đến khi chân chính nhìn thấy Chu Trường Dung, hắn mới biết người đại khí vận cũng phân chia cao thấp.
Như Chu Trường Dung, dù bây giờ bị tử khí quấn thân, nhưng thần sắc hắn kiên nghị, mục tiêu kiên quyết không rời, người như vậy nhất định có thể đạt đại thành tựu.
Trên con đường tu luyện, đáng sợ nhất không phải người có đại khí vận, mà là người đại kiên nghị.
Người đại khí vận nhiều nhất cũng chỉ có thể thành thánh, mà tu sĩ kiên trì nỗ lực luôn duy trì một mục tiêu trong suốt mấy vạn năm, thậm chí mấy trăm ngàn năm thì mới có thể tu thành đạo tổ.
“Thì ra là như vậy." Chu Trường Dung nghe người khác khen mạng mình cứng, cũng không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại rất vui vẻ, “Hiếm khi được làm quen với những người như đạo hữu, chỉ giao lưu một chút tại hạ đã thu hoạch được rất nhiều. Chi bằng đạo hữu giúp ta tính một chút, cơ hội phi thăng của ta ở đâu?"
Kỳ thực sau khi nhận Bạch Đồng Tử, Chu Trường Dung đã mơ hồ cảm giác được, con đường thu thập quỷ mệnh của mình tại Tu Chân giới đã chấm dứt. Người chân chính có mệnh cách kỳ lạ, vẫn chiếm số ít, phần lớn gần như đã phi thăng. Hơn nữa ngoại trừ nhân tộc, thì yêu tộc, ma tộc cũng là đối tượng thuộc quyền quản lý của Sổ Sinh Tử.
Bởi vậy, cứ luôn dừng chân ở Tu Chân giới không phải là một chuyện tốt.
Chu Trường Dung muốn có sức mạnh càng lớn, muốn tìm hiểu mọi chuyện ở tầng trời Hoàng Tuyền thì phải đến những nơi cao hơn tầng trời Hồng Trần mới được.
“Kính xin Chu đạo hữu chờ." Quy Cửu lấy ra mấy cái mai rùa mới, trực tiếp đưa cho Chu Trường Dung, “Ta không dám tính cho Chu đạo hữu, không phải ta sợ mai rùa vỡ. Mà là người như Chu đạo hữu, vận mệnh nằm trong tay mình, vậy thì để chính ngươi tự tính cho mình thì thích hợp hơn nhiều."
Chu Trường Dung nhận mai rùa, đụng vào thấy ấm ấm, có cảm giác tương tự như ngọc thạch.
Nhưng lại mát mát lạnh lạnh, khiến người vô cùng bình thản.
“Ta phải làm thế nào?" Chu Trường Dung hỏi.
“Rất đơn giản, trong lòng Chu đạo hữu nghĩ đến chuyện ngươi muốn biết, sau đó ném mai rùa ra, ta tự nhiên có thể giúp ngươi giải thích quái tượng." Quy Cửu cười nói.
“Đơn giản như vậy?" Chu Trường Dung hơi kinh ngạc, “Ta còn tưởng phải dùng các loại trận pháp, khẩu quyết, tắm rửa đốt hương này kia nữa đấy."
“Đó chỉ là những kẻ không tinh muốn lợi dụng ngoại vật tăng cường độ tin cậy mà quái tượng thể hiện thôi." Quy Cửu đối với chuyện này rất xem thường, mơ hồ lộ ra vẻ cuồng ngạo thuộc về yêu tộc, “Với tộc rùa huyền vũ bọn ta mà nói, vạn ngàn quái tượng, đều ở trong mai. Mai rùa của tộc rùa ta, giống như trái tim của nhân tộc, hết thảy sinh linh trên đời này, đều có sứ mạng cùng trách nhiệm của nó, những thứ này đều phải mang gánh nặng tiến về phía trước. Càng đơn giản, thì càng thuần túy, Chu đạo hữu cứ việc ném ra là được rồi."
Trong lòng Chu Trường Dung suy nghĩ đến thời cơ phi thăng, tiện tay ném mai rùa Quy Cửu đưa ra ngoài.
Mấy cái mai rơi tán loạn trên mặt đất, có ngửa có lật, không ra hình thù gì.
Nhưng Quy Cửu lại lập tức nghiêng người nhìn, không ngừng suy ra ý nghĩa của quái tượng.
“Kỳ quái." Quy Cửu liếc mắt nhìn quái tượng, cuối cùng vẫn nói thật với Chu Trường Dung, “Dựa theo biểu hiện của quái tượng, cơ hội phi thăng của Chu đạo hữu ở Bắc Cương. Chỉ là kỳ quái hơn chính là, cũng theo quái tượng, Chu đạo hữu phi thăng có lẽ không diễn ra như ngươi mong muốn."
“Điều này có ý gì? Ý là ta không hẳn có thể phi thăng?"
“Điều này cũng không phải." Quy Cửu lắc đầu, “Chỉ là quy củ trong cửu thiên thập giới rất nhiều, nói như vầy đi, đại khái sau khi tu sĩ nhân tộc phi thăng thông thường sẽ lên Tiên giới của tầng trời Hồng Trần. Nhưng có lúc, cũng sẽ đi chỗ khác. Còn nhiều hơn nữa, ta không thể tính ra." Quy Cửu hơi xấu hổ, hắn còn nghĩ mình có thể tính nhiều hơn một chút nữa cơ.
“Đã giúp đại ân." Chu Trường Dung cười nói, “Nếu như có thể phi thăng, ngày sau hai ta gặp lại ở tầng trời Tiêu Dao. Nhìn dáng vẻ của đạo hữu, e là cũng muốn trở lại."
“Bộ tộc huyền vũ bây giờ chỉ còn lại một mình ta, ta đương nhiên phải quay về." Quy Cửu khẽ gật đầu, “Lúc đó hẹn gặp lại ở tầng trời Tiêu Dao."
Tốc độ Quy Cửu biến mất cũng rất nhanh, giống như lúc hắn xuất hiện vậy.
“Bắc Cương? Ta nhớ Vương Thất Thập Ngũ Kiếm hình nhữ cũng ở Bắc Cương." Chu Trường Dung không nghĩ tới sẽ gặp lại hắn nhanh như vậy, nhưng mà nếu Quy Cửu đã nói như vậy, nhất định cũng có đạo lý của hắn. Hơn nữa, Chu Trường Dung cũng muốn đi nhìn xem Bắc Cương một chút.
Ngay lúc Chu Trường Dung đang suy nghĩ nên chuẩn bị gì đi Bắc Cương, cơ thể đột nhiên run lên, đau đớn kéo tới.
Tử khí trên người hắn bây giờ đã không có dấu hiệu mà bắt đầu bạo phát. Rừng rậm bốn phía xung quang, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bắt đầu khô héo.
Tử khí trực tiếp lan ra lòng bàn tay.
Lại bắt đầu.
Chu Trường Dung cắn răng nghĩ.
Mỗi lần tử khí cắn nuốt sinh khí trong cơ thể hắn đều không cố định, không có quy luật, điều này đã từng làm cho hắn mỗi ngày đều run sợ trong lòng, không biết mình có thể sống đến lần sau hay không.
Dù cho tu hành cũng không thể thay đổi tình huống này.
Bây giờ tu vi Chu Trường Dung càng cao, thì tử khí trên người kèm theo thực lực Quỷ Tinh Cửu Mệnh tăng cường cũng tăng theo, cho nên đau đớn lần này sẽ lại càng sâu.
Như có ngàn vạn cây đao đang khứa từng tấc từng tấc thịt, cào xé tận sâu bên trong xương cốt hắn vậy.
Lúc này dù chỉ là một sợi tóc rơi xuống người Chu Trường Dung thôi, cũng đủ làm cho hắn vô cùng thống khổ.
Nếu như có thể đau đến ngất đi, ngược lại là một việc tốt.
Nhưng đau đớn trên người một khi đã đau đến một mức độ nào đó, thì tinh thần sẽ ngày càng tỉnh táo.
Đối với Chu Trường Dung mà nói, ngất xỉu chỉ là một vọng tưởng tốt đẹp viễn vông mà thôi.
Trước mặt Chu Trường Dung biến thành màu đen, mọi thứ xung quang như có bóng chồng.
Nhưng một tiếng hét hắn cũng không phát ra.
Hét lên cũng không thể làm giảm nổi thống khổ của hắn, ngược lại bởi vì dùng nhiều sức lực mà càng thống khổ hơn.
Tử khí lấy Chu Trường Dung làm trung tâm bắt đầu lan ra bên ngoài, Sư Vô Cữu chỉ hơi dính vào một chút, thuật ẩn thân trên người cũng triệt mất đi tác dụng.
Sư Vô Cữu biến sắc.
Tử khí trên người Chu Trường Dung bộc phát lần này so với lúc thường rõ ràng có chút khác biệt.
Sư Vô Cữu thử phóng ra một chút hỏa diễm thiêu đốt số tử khí này, vậy mà một chút tác dụng cũng không có.
Quả thực giống như tử khí từ tầng trời Hoàng Tuyền lan ra vậy.
Tuy biết tầng trời Hoàng Tuyền đã phong bế từ lâu, nhưng ngay cả khi nó mở ra, Sư Vô Cữu cũng chưa từng nghe nói tử khí ở tầng trời Hoàng Tuyền xuất hiện trên bất kì cá nhân nào.
Chẳng lẽ, kiếp trước Chu Trường Dung là một đại ma đầu tội ác tày trời, bị giam trong tầng Hoàng Tuyền của cửu thiên thập giới ngày đêm bị dày vò, cho nên mới có một thân tử khí như vậy?
Sư Vô Cữu đang suy nghĩ phải giúp đỡ Chu Trường Dung như thế nào mới tốt, thì Chu Trường Dung theo trực giác cảm nhận được một cỗ sinh cơ nồng nặc đang ở gần hắn.
Theo bản năng, Chu Trường Dung cắn ngón tay Sư Vô Cữu.
“A —— cái tên nhà ngươi sao còn cắn người?"
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Ta chẳng những không có vị trí Yêu Hoàng, mà bây giờ còn bị người ta cắn?
Tác giả:… Đừng ăn nói kỳ quặc như thế, ngươi chỉ bị cắn một ngón tay thôi mừ.