Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 - Chương 151

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Tà Dương đại thế giới.

Đám người Tô Hải Lan vì một câu của Tạ Chinh Hồng mà phải đi sao chép kinh thư đang xoa cổ tay mình.

“Cứ chép thế này thì biết tới khi nào?" Tô Hải Lan trực tiếp quăng bút.

“Sư muội, tĩnh tâm, muội xem Hòa Ngọc kìa." Hách Liên Hướng Văn trách cứ.

Tô Hải Lan nhìn Từ Hòa Ngọc ở bên cạnh đang lấy tư thế cầm kiếm để dùng bút viết chữ, khóe miệng giật giật.

Đại sư huynh cũng thật là, sao lại lấy cái tên cuồng kiếm này đi so với mình chứ?

Từ Hòa Ngọc đang sao chép kinh văn chỗ nào chứ, đây chính là đang luyện kiếm thì có!

Nàng cũng đến là phục đám Kiếm tu này, có xong được không đây.

“Đại sư huynh, sao sư phụ còn chưa đến đón chúng ta về? Huynh nói xem, có khi nào sư phụ xảy ra chuyện gì không?" Tô Hải Lan thật sự nhịn không nổi nữa, bèn hỏi.

Hách Liên Hướng Văn im lặng một lát, “Không có tin tức, cũng đã là tin tốt rồi."

Bảo tháp bán tiên khí kia, dù có bị Tạ Chinh Hồng đánh ra một lỗ thủng, cũng không thể bị một chiêu của Văn Xuân Tương đập nát dễ dàng như vậy được, thế nhưng Văn Xuân Tương lại thật sự làm được. Kẻ gọi là Ma Hoàng, căn bản không phải người mà đám tu sĩ kỳ Hợp Thể bọn họ có thể so sánh được.

“Sư…… Sư phụ!" Đám người Sử Mộ Lam bỗng nhiên đồng loạt ném bút sang một bên, khóc lóc om sòm.

Ngoại trừ đệ tử môn nhân của Uất Trì Tu Bình, các tu sĩ khác đều tái xanh mặt, trông cực kỳ khó coi.

Trong giới tu sĩ, quan hệ thầy trò gắn bó còn sâu sắc hơn cả cha con, bọn họ có thể được những tán tiên kia phái đi tìm kiếm Văn Xuân Tương, đương nhiên đều là người rất được yêu chiều, bây giờ sư phụ của bọn họ thân tử đạo tiêu, dù bọn họ không có tu i, nhưng vẫn có thể cảm ứng được.

Lần này cả hai vị tán tiên kia đều chết sao?

Không, nếu là Gia Ngọc tiên tử và Phi Dực tán tiên, vậy thì Quy Nguyên tán tiên không thể nào không ra tay hỗ trợ, để bọn họ ngay cả một chút hồn phách chân linh cũng không cứu được. Trừ phi, cả Quy Nguyên tán tiên cũng…….

Sắc mặt Hách Liên Hướng Văn trắng nhợt, nghĩ đến khả năng này, trong lòng càng thêm kinh hoảng.

Dù có là Văn Xuân Tương một trong Cửu Đại Ma Hoàng đi chăng nữa, loại thực lực này cũng quá ghê rợn rồi!

————————————————————————————————

Tạ Chinh Hồng lạnh lùng nhìn những tu sĩ trước mặt, cảm giác bất an trong lòng lại càng thêm trầm trọng.

Muốn vượt qua những tu sĩ này rất đơn giản, song bọn họ đột nhiên xuất hiện cản đường, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Hơn nữa, trên người mất tu sĩ này cũng chẳng có bao nhiêu sát khí, so với nói là tới giết hắn, chi bằng nói là đến giữ chân hắn.

Nhưng níu giữ hắn thì có ích gì chứ?

Trong đầu Tạ Chinh Hồng lóe qua đủ loại khả năng, cuối cùng vẫn bình tĩnh lại. Mặc kệ ý đồ của những tu sĩ này là sao, hiện tại không ai có thể ngăn được hắn rời đi!

Mấy tu sĩ nọ thấy Tạ Chinh Hồng lạnh mặt, suy nghĩ cũng lập tức biến đổi.

Mặc dù đã sớm nghe nói về sự lợi hại của Tạ Chinh Hồng, thế nhưng thời điểm thực sự chạm mặt, vẫn nhịn không được mà nhũn cả chân. Bọn họ chỉ nhận được mệnh lệnh, mặc kệ Tạ Chinh Hồng muốn làm gì cũng phải giữ chân hắn, song không ngờ một Phật tu như Tạ Chinh Hồng mà lại có khí thế kinh người như vậy?

Thật giống như vừa tuốt một tuyệt thế thần binh ra khỏi vỏ, chỉ vừa khẽ chạm vào, liền đầu rơi máu chảy!

Khi Tạ Chinh Hồng định động thủ, phía sau bỗng nhiên truyền đến một khí tức quen thuộc.

“Tạ đạo hữu, bên này cứ giao cho bọn ta đi." Phương Vinh Gia nhanh chóng đuổi tới, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lay động, thi triển ra vài phần thủ đoạn, vọt tới chắn ở trước mặt những tu sĩ nọ.

“Đa tạ đạo hữu." Tạ Chinh Hồng thấy thế, trong lòng bình tĩnh lại, thành khẩn nói lời cảm tạ.

“Tạ đạo hữu có chuyện thì nên mau chóng rời đi, gấp rút lên đường mới là quan trọng." Phương Vinh Gia cười vẫy tay.

Tạ Chinh Hồng cười gật đầu, nhanh chóng vụt đi, chẳng mấy chốc đã biến mất trước mặt mọi người.

“Trước đây Ma Hoàng đại nhân thật sự là quá nhân từ, hôm nay lũ tiểu miêu tiểu cẩu mà cũng dám đến trước mặt gây sự." Phương Vinh Gia cười lạnh lùng, lấy ra một món pháp bảo.

Những tu sĩ kia cũng thầm thả lỏng, mặc dù nữ tu trước mắt này cũng rất lợi hại, thế nhưng lại cho bọn họ cảm giác tốt hơn Tạ Chinh Hồng nhiều.

Dù sao đều là kéo dài thời gian, giữ chân nữ tu này chắc cũng vậy thôi.

Phương Vinh Gia đến không chỉ giải quyết những tu sĩ này giúp Tạ Chinh Hồng, mà đa phần là nhắc nhở Tạ Chinh Hồng về khế ước với Văn Xuân Tương.

Cái gọi là quan tâm sẽ loạn, chính là như thế.

Văn Xuân Tương từng rất nhiều lần lợi dụng khế ước để tức khắc dịch chuyển đến vị trí của hắn, dù có cách nhau cả đại thế giới cũng thế. Như vậy ngược lại, hắn chắc hẳn cũng có thể làm được.

Nếu có thể lập tức truyền tống đến vị trí của tiền bối, vậy thì là tốt nhất. Hắn không rõ rốt cuộc tiền bối đang ở thế giới nào, đi tìm tất cả thì chẳng biết phải tìm đến bao giờ, đợi đến khi hắn tới nơi, ra là chuyện chỗ tiền bối đã kết thúc rồi.

Có điều Tạ Chinh Hồng không hiểu nhiều về khế ước này lắm, Văn Xuân Tương cũng hữu ý vô tình lảng tránh chuyện này, Tạ Chinh Hồng mặc dù có lòng muốn thử, song cụ thể phải làm thế nào thì còn cần cẩn thận ngẫm lại.

Tạ Chinh Hồng tĩnh tâm lại, hơi hơi nhắm mắt, thử gọi Văn Xuân Tương.

Đáng tiếc vẫn không có hồi đáp.

Muốn dịch chuyển đến vị trí của tiền bối, đầu tiên phải định vị trước đã. Lúc trước tiền bối chỉ là trạng thái phân thần mà lại có thể từ Đạo Xuân trung thế giới nhảy đến Tà Dương đại thế giới, nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh hắn, rốt cuộc là lấy thứ gì làm tiêu chuẩn để cảm ứng định vị?

Là thần thức hay tên gọi, hoặc là Nguyên Anh?

Tạ Chinh Hồng thử hình dung dáng vẻ của tiền bối ở trong đầu, cảm ứng thần thức của tiền bối…….

Vút!

Thân hình Tạ Chinh Hồng chợt động, hóa thành một vệt sáng dài, nháy mắt biến mất ở Dương Dữ đại thế giới.

Tạ Chinh Hồng chỉ cảm thấy một hồi rung lắc, thời điểm mở mắt ra một lần nữa, thì đã đến một nơi khác. Khí tức thuộc về tiền bối ở phía trước như ẩn như hiện, Tạ Chinh Hồng vui vẻ, biết mình đã đến nơi của tiền bối.

Nhưng đến khi cảm giác vui sướng trong lòng qua đi, Tạ Chinh Hồng mới nhận ra sự bất ổn của nơi này.

Ma khí ở nơi này, quá nặng!

Sắc mặt Tạ Chinh Hồng lập tức cảnh giác, nơi này rõ ràng có dấu vết từng có một trận đấu pháp kịch liệt. Thế nhưng quá trình lại rất nhanh chóng, linh khí dao động trong không trung vẫn chưa ổn định lại. Cảnh vật xung quanh khô vàng cằn cỗi, chẳng có lấy một chút sức sống.

Phía trước là vô số ma khí hội tụ, che kín trời, ngay cả thần thức cũng không thể xuyên thấu, chỉ nhìn thêm một chút cũng sẽ cảm giác run sợ trong lòng.

Ngoại trừ ma khí ở trước mắt, chẳng còn gì cả.

Mà khí tức của tiền bối, đang truyền ra từ giữa đám ma khí kia.

“Tiền bối…… Tiền bối?" Tạ Chinh Hồng cao giọng hô một câu thử thăm dò.

Không có hồi đáp.

Lòng Tạ Chinh Hồng dần dần chùng xuống.

Chẳng lẽ, tiền bối bị ma khí này hấp thụ ư?

“A Di Đà Phật." Liên Hoa ấn trong tay Tạ Chinh Hồng thoáng hiện ra, không biết mình dùng Chư Hành Vô Thường ấn xua đuổi ma khí này thì có thể nhìn thấy tiền bối không, tạm thời cứ cố thử một lần đi, hắn cảm nhận được rõ ràng khí tức của tiền bối bên trong ma khí này, nếu tiền bối không có ở đây, hắn chẳng thể nghĩ ra tiền bối đang ở nơi nào nữa!

Ngay khi Tạ Chinh Hồng chuẩn bị sẵn sàng ra tay, ma khí lại dần dần tản đi, lộ ra một bóng người mơ hồ.

“Tiền bối?" Tạ Chinh Hồng chớp mắt, lập tức vọt lên.

Ma khí tán đi, lộ ra khuôn mặt của Văn Xuân Tương.

“A, là ngươi đấy à tiểu hòa thượng." Văn Xuân Tương có chút uể oải nhìn Tạ Chinh Hồng, những ma khí tản ra tựa như có sự sống, bay vù vù trở về trong cơ thể Văn Xuân Tương.

“Tiền bối, hình như ngài có hơi mệt mỏi." Tạ Chinh Hồng nhịn không được bèn hỏi một câu.

“Có chút chút, chuyện nhỏ ấy mà." Sắc mặt Văn Xuân Tương có hơi tái nhợt, y miễn cưỡng cười với Tạ Chinh Hồng, “Nè, ngươi xem, những thứ này đều là chiến lợi phẩm của bổn tọa đấy." Văn Xuân Tương xòe tay, trong lòng bàn tay là bốn chiếc nhẫn, dáng vẻ cổ xưa, khác biệt rõ ràng với nhẫn trữ vật trên thị trường.

Tạ Chinh Hồng đành phải cười lại với Văn Xuân Tương, trong lòng lại nổi lên vô số sóng trào.

Từ khi hắn thông qua khế ước cảm nhận được sát ý của tiền bối đến hiện tại, cả đoạn đường đuổi tới mới trôi qua không bao lâu.

Những kẻ khiến tiền bối tức giận, bây giờ đã chẳng còn dấu vết gì. Nhìn nhẫn trữ vật là biết, đối phương nhất định không phải là kẻ dễ đối phó. Nếu không, cảm xúc của tiền bối sẽ không thất thường đến như vậy.

Nhưng hiện tại, bọn họ đâu rồi?

Tạ Chinh Hồng chú ý tới vẻ uể oải trên mặt Văn Xuân Tương, dứt bỏ hết mọi nghi hoặc trong lòng, chỉ cần tiền bối không có chuyện gì, thì hết thảy đều tốt.

Bỗng nhiên, Văn Xuân Tương ngã xuống chỗ Tạ Chinh Hồng không có bất cứ điềm báo nào.

“Tiền bối!"

Tạ Chinh Hồng ôm chặt lấy Văn Xuân Tương, mùi hoa mẫu đơn lan tới ngay mặt.

Cơ thể Văn Xuân Tương có hơi lạnh, có lẽ đối với Ma tu, nhiệt độ cơ thể ấm áp mới là hiếm thấy, song khi Tạ Chinh Hồng ôm lấy, lại vẫn thấy lạnh quá mức.

Tạ Chinh Hồng phát hiện hô hấp của tiền bối vẫn vững vàng, hẳn là chỉ nhất thời thoát lực mà thôi, không khỏi nhẹ nhàng thở phào. Nhìn gương mặt say ngủ an tĩnh của Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng có một loại xúc động muốn sờ lên.

Không đợi Tạ Chinh Hồng áp chế ý niệm này, cánh tay của hắn đã vươn ra.

Tựa như đang sờ vào một cánh hoa vậy.

Tạ Chinh Hồng đột nhiên bừng tỉnh, thu tay về, thầm mặc niệm vài câu Quan Âm tâm kinh, mới áp được ý niệm trong đầu xuống.

A Di Đà Phật, có lẽ dạo này tụng kinh không đủ rồi.

Tạ Chinh Hồng nhắm mắt, linh khí tập trung ở trong tay, bế ngang lấy Văn Xuân Tương, đầu Văn Xuân Tương tựa vào ngực Tạ Chinh Hồng, nếu giờ y tỉnh lại, nhất định có thể phát hiện tim Tạ Chinh Hồng đập cực kỳ nhanh.

Thịch thịch.

Tạ Chinh Hồng không khỏi ôm chặt Văn Xuân Tương, cẩn thận quan sát bốn phía một chút, vội vàng vận độn pháp, bay về hướng Bắc!

Văn Xuân Tương đã chẳng còn nhớ rõ bao nhiêu năm rồi mình chưa nằm mơ.

Hình như là bắt đầu từ lúc y kết thành Kim Đan không cần phải ngủ nữa, thì y đã không còn nằm mơ. Thậm chí ngay cả hồi tưởng lại quá khứ, đều là chuyện ngẫu nhiên mới xảy ra.

Thế nhưng bây giờ, y lại biết chắc rằng mình đang nằm mơ.

Bởi vì lão hòa thượng đã chết từ rất lâu trước kia, mà Tống Thanh, đã phi thăng rời khỏi thế giới này không biết bao nhiêu năm rồi.

Song hiện tại, hai người kia lại đang ngồi trên cùng một chiếc bàn, mỉm cười nhìn y.

Văn Xuân Tương đi qua, ngồi xuống đối mặt với hai người.

“Hai người sao tự dưng lại xuất hiện trong mộng của ta?"

Lão hòa thượng đưa cho Văn Xuân Tương một ly trà, Văn Xuân Tương nhận lấy, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Đến cả trong mộng của bổn tọa mà ông còn đưa ta uống cái loại trà rởm này sao? Năm đó ông bắt ta uống còn chưa đủ hả!" Văn Xuân Tương nghĩ, hiện tại mình không thích uống trà nhất định là vì năm xưa lão hòa thượng dùng nước trà thừa của ông ta để tưới cho mình quá nhiều lần.

Lão hòa thượng cười, “Sao ngươi biết không phải ngươi đang ở trong mộng của ta?"

Văn Xuân Tương không khỏi trợn trắng mắt, “Ông đã chết lâu như vậy rồi, đương nhiên là đang ở trong mộng của ta."

“Ngươi chỉ muốn nói mấy cái này với ta thôi sao?" Lão hòa thượng nhìn y, hỏi.

“Ông chết quá sớm, thời gian quá lâu, bổn tọa đã sắp không nhớ nổi ông nữa rồi." Văn Xuân Tương oán hận quay đầu, trừng Tống Thanh, “Khốn Tiên thằng lúc trước, có phải là ngươi giở trò quỷ hay không!"

Tống Thanh nhìn Văn Xuân Tương, nhẹ giọng nói, “Nếu ngươi nói nơi này là trong mộng của ngươi, vậy mặc kệ ta nói cái gì, ngươi đều có thể tin hoặc không tin."

“Không sai, bởi vì ngoài ngươi ra, sẽ không có ai làm chuyện như vậy cả." Nếu không phải vì lão hòa thượng đang ở trong này, Văn Xuân Tương chắc chắn sẽ nhào qua đánh cho Tống Thanh một trận. Phi thăng thành Phật cùng lũ lừa trọc kia có cái gì hay chứ, muốn trao đổi luận đạo thì y cũng làm được, thế mà Tống Thanh lại phi thăng sớm như vậy, một chút thời gian thôi cũng chẳng chịu trì hoãn.

“Ngươi lại hấp thu Nguyên Anh của một tán tiên tam kiếp và ba tán tiên nhất kiếp." Tống Thanh nói sang chuyện khác, “Bình thường ngươi chỉ có thể khống chế ma khí trên người theo bản năng, thế nhưng ma khí của ngươi hấp thu ma khí Nguyên Anh càng nhiều, thương tổn đối với ngươi lại càng lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù có Thiên lôi tôi rèn, ngươi cũng không thể trở lại như trước đây nữa."

“Thì sao?" Văn Xuân Tương nhướn mày cười lạnh, “Mẫu đơn đen cũng chẳng có gì không tốt cả, hiện tại ta cảm thấy, làm một Ma tu có thể mạnh hơn một Tiên tu hay Phật tu nhiều. Ít nhất bổn tọa muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, muốn có cái gì là có cái đó. Những chuyện mà đám Tiên tu kia làm, có tốt hơn ta chỗ nào sao? Chẳng qua là phủ thêm một lớp da, liền cảm giác mình có thể chiếm được một phương Thiên Đạo, có thể thay trời hành đạo. À, đối với Thiên Đạo, tất cả tu chân giả, đều là kẻ cần diệt trừ!"

“Chính là bởi vậy, cho nên sau này ngươi vượt qua Thiên kiếp sẽ càng thêm khó khăn."

“Thiên kiếp? Từ lâu ta đã chẳng trông mong gì rồi." Văn Xuân Tương cười lạnh một tiếng, “Trước đây ngươi giúp ta vượt qua Thiên kiếp một lần, bây giờ không ít kẻ đều cho rằng trong tay ta có bí pháp độ kiếp, một lũ nhào qua y như ruồi bọ ngửi thấy mùi thối."

Tống Thanh buồn cười lắc đầu, “Bần tăng thấy ngươi có vẻ rất thích thú đấy chứ, có bọn họ thì ít nhất cũng không nhàm chán nhỉ."

“Nói là nói thế thôi." Văn Xuân Tương ho khan một tiếng, “Nhưng mà ngươi nói hai chữ ‘Bần tăng’ cảm giác cứ là lạ sao ấy."

“Lạ chỗ nào?"

“Chính là giống tiểu hòa thượng ấy, nghe không được tự nhiên." Văn Xuân Tương nói không chút nghĩ ngợi.

“Ngươi cẩn thận nhìn lại bọn ta xem."

“Hả?"

Văn Xuân Tương theo bản năng ngẩng đầu, trước mặt đâu còn lão hòa thượng và Tống Thanh nữa, chỉ có Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn y, “Tiền bối, ngài đang tìm tiểu tăng sao?"

Văn Xuân Tương cả kinh, lập tức thanh tỉnh lại.

“Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại ở đây?" Văn Xuân Tương xoa trán, thấy Tạ Chinh Hồng ngồi bên cạnh bèn hỏi.

“Trước đó tiểu tăng có liên hệ với tiền bối, nhưng không thấy đáp lại, dưới tình thế cấp bách bèn lợi dụng khế ước để tới nơi này. Đúng lúc thấy tiền bối đấu pháp xong có chút mệt mỏi, cho nên liền mang tiền bối đến đây." Tạ Chinh Hồng buông mi mắt, nhẹ giọng nói.

Khụ khụ, Tạ Chinh Hồng nghĩ đến tinh thạch ghi lại dáng vẻ lúc ngủ của tiền bối bị mình giấu đi, trong lòng có hơi ngượng ngùng.

Thế nhưng bộ dáng tiền bối ngủ an tĩnh thực sự khó gặp được, không ghi lại thì cứ có cảm giác sau này nhất định sẽ hối hận.

Bây giờ tiền bối đã không còn ở trong chuỗi hạt của hắn nữa, hắn lén lút ghi lại một chút hẳn là không có vấn đề gì đây, chỉ cần không bị tiền bối phát hiện là được.

“Vậy sao? Đầu ta hơi choáng váng, không nhớ rõ lắm." Văn Xuân Tương, “Vừa rồi mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ."

“Nếu tiền bối nói là kỳ lạ, vậy nhất định là kỳ lạ." Tạ Chinh Hồng cười tiếp lời.

Văn Xuân Tương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tạ Chinh Hồng một phen, như thể muốn tìm ra điểm gì đó trên người hắn vậy.

“Tiền bối……. Sao ngài lại nhìn tiểu tăng như vậy?" Tạ Chinh Hồng cúi đầu nhìn mình một chốc rồi hỏi.

“Không có gì." Văn Xuân Tương thầm nói mình nghĩ nhiều quá rồi, dù sao Tạ Chinh Hồng và Tống Thanh từ đầu tới đuôi cũng chẳng có mấy chỗ tương tự. Tiểu hòa thượng là do một tay y dạy dỗ nên, căn bản không hề liên quan đến Tống Thanh. Y cũng điên mất rồi, chuyện xảy ra trong mộng sao có thể là thật chứ?

“Lúc trước tiền bối có gặp người nào ư?" Tạ Chinh Hồng đặt bốn chiếc nhẫn trữ vật trước khi Văn Xuân Tương ở trước mặt y.

“À, là mấy tên tu sĩ không có mắt tới chọc vào ta ấy mà." Văn Xuân Tương liếc nhìn mấy cái nhẫn trữ vật này, thờ ơ nói, “Nhất thời không khống chế được, giết hết bọn chúng rồi. Những thứ bên trong, ngươi thích gì thì cứ lấy, đều là vật vô chủ."

“Bọn họ rất lợi hại sao?" Tạ Chinh Hồng quan tâm hỏi.

“Không…… Không lợi hại lắm đâu." Văn Xuân Tương giấu diễm theo bản năng, “Là kẻ bình thường thôi đều là đám tu sĩ gần đất xa trời, liều chết giãy dụa mà thôi." Nói đoạn, Văn Xuân Tương không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý, “Bổn tọa chỉ nhẹ nhàng ra tay liền thu phục được bọn chúng. Tiểu hòa thượng, ngươi cũng phải cố gắng nhanh chóng tu luyện, về sau một ngày nào đó cũng có thể được như bổn tọa."

“Tiểu tăng nhất định sẽ tận lực." Tạ Chinh Hồng gật đầu nói.

“Sao bỗng dưng ngươi lại đổi xưng hô thành ‘Tiểu tăng’, trước đây chẳng phải ngươi đều dùng ‘Bần tăng’ sao?" Văn Xuân Tương rốt cuộc cũng nhận ra chỗ kỳ lạ, vội vàng hỏi.

“A? Bởi vì trước đây tiền bối vẫn luôn gọi ta là tiểu hòa thượng, cho nên tiểu tăng mới nghĩ có nên sửa lại hay không, không tốt sao?" Tạ Chinh Hồng có hơi mờ mịt.

“Rất tốt." Khóe miệng Văn Xuân Tương cong cong, kìm lòng không đặng mà xoa xoa đầu Tạ Chinh Hồng, “Rất tốt, về sau ngươi ở bên cạnh bổn tạo, bổn tọa có linh mạch cực phẩm thì sẽ không đưa ngươi linh mạch nhất phẩm, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."

“Tiểu tăng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng." Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Tiền bối, lúc trước ngài tốn sức quá nhiều, vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi."

“Ừ, ngươi nói không sai." Văn Xuân Tương cũng gật đầu, trong đầu cũng bắt đầu nảy sinh ý tưởng, phải tìm cơ hội bảo tiểu hòa thượng đi khỏi mới được. Y không cẩn thận ném Nguyên Anh của mấy tán tiên kia cho ma khí hấp thu, còn phải tiêu hóa cái đã. Linh khí ẩn chứa trong Nguyên Anh của bốn tán tiên cũng không phải chỉ là nhất đinh bán điểm, không trải qua tiêu hóa thì không thể nào chịu nổi. Trước đó Tạ Chinh Hồng cho rằng Văn Xuân Tương tốn sức quá nhiều nên mới hôn mê, thực ra chỉ là vì Văn Xuân Tương hấp thu quá nhiều linh khí mà thôi.

“Thế này đi, tiểu hòa thượng, ngươi ra ngoài mua chút rượu và đồ ăn ngon đến đây, linh thạch không thành vấn đề." Bây giờ đã quay về bản thể rồi, Văn Xuân Tương mua đồ đều tính theo linh thạch nhiều ít bao nhiêu, linh thạch căn bản chẳng đáng là gì.

“Tiểu tăng hiểu rồi, xin tiền bối chờ một chút." Tạ Chinh Hồng đứng dậy, nói lời từ biệt với Văn Xuân Tương, rồi nhanh chóng rời đi tìm chợ tu sĩ.

Văn Xuân Tương thầm thả lỏng, dựng trận pháp, sau khi xác định ma khí sẽ không lọt ra ngoài thì mới thả ma khí ra, một lần nữa hấp thu số linh khí kia.

Nguyên Anh của bốn tán tiên đương nhiên không thể hấp thu dễ dàng như vậy được, ý niệm trước khi chết của bọn họ vẫn còn sót lại một chút, chửi bới ầm ĩ với Văn Xuân Tương, song đối với Văn Xuân Tương thì chẳng đau chẳng ngứa.

Lúc ấy bởi vì Gia Ngọc tiên tử nói ra chuyện Tống Thanh giúp y độ kiếp nhiều năm trước ra, nên tâm tình của y rất tệ, hơn nữa tên tán tiên tam kiếp kia còn không nể mặt mà cũng đi giúp bọn chúng đối phó mình, vậy nên y mới nhịn không được mà kích động đôi chút.

Tuy rằng ma khí nhập tâm đúng là hơi khó khống chế, nhưng lại cho y cảm giác vô cùng vui sướng.

Tán tiên tam kiếp thì sao chứ, chẳng phải cũng thành bại tướng dưới tay y, chỉ có thể làm miếng mồi cho ma khí của y hay sao?

Giết giết giết!

Gia Ngọc cũng vậy, Quy Nguyên cũng vậy, Phi Dực cũng vậy, bọn chúng căn bản đều không có sức chống cự dưới sự ăn mòn của ma khí.

Trong ba ngàn thế giới có thể có vô số tán tiên, nhưng Ma Hoàng luôn luôn chỉ có chín.

Muốn lấy cách độ kiếp từ tay y, muốn bắt hồn phách của y, muốn bắt nạt tiểu hòa thượng của y, vậy khiến tất cả bọn chúng để lại cái mạng đi, thế thì không thể thực hiện chủ ý kia được nữa!

Xong hết mọi chuyện rồi, tốt biết bao!

Văn Xuân Tương có chút cảm giác hưởng thụ.

Sau lưng Văn Xuân Tương từ từ lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt lại biến mất, nhanh chóng kéo Văn Xuân Tương ra khỏi tâm cảnh.

Chậc, dạo này có lẽ là vì hoa kỳ đang tới gần nên thân thể y càng ngày càng không chịu khống chế.

Văn Xuân Tương không khỏi day day trán, vừa rồi sao y lại nghĩ như vậy chứ? Nguyên Anh của những tu sĩ kia bị ma khí thôn phệ cũng giống như là chính y ăn bọn họ vậy, mặc dù trước đây khi y vẫn còn là đóa mẫu đơn trắng được hoàng đế nuôi dưỡng, hoàng đế khi rảnh rỗi chẳng có gì làm liền nói muốn giết tên đại thần nào đó làm phân bón cho y, thế nhưng bản thân Văn Xuân Tương không có cái sở thích này.

Dùng người làm phân bón, y còn ghét bỏ đây này!

Có linh khí sương sớm thì không cần, dùng người làm cái gì?

Phân bón đều thối hoắc kia kìa!

Văn Xuân Tương không khỏi nhíu mày. Xem ra, lại phải đến động thiên rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ gây ra động tĩnh lớn. Nhưng thời gian nở hoa mỗi lần của mình đều không cố định, trong một thời gian ngắn thì không thể chắc chắn được. Nếu thời điểm mình nở hoa, tiểu hòa thượng bị kẻ khác tìm đến bắt nạt thì làm sao đây? Nhưng cũng không thể mang tiểu hòa thượng theo cùng được!

Văn Xuân Tương nghĩ đến đây, lại có chút phiền lòng nôn nóng.

Tạ Chinh Hồng xoay người bay ra, sắc mặt có hơi trầm trọng.

Lúc trước khi hắn hỏi tiền bối, tiền bối đã nói dối hắn.

Có lẽ bản thân tiền bối không biết, nhưng Tạ Chinh Hồng ngày đêm ở cạnh y lại rất rõ ràng, mỗi lần tiền bối nói dối, ánh mắt đều sẽ lảng tránh hắn, hoặc nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Hiện tại, tiền bối bảo hắn ra ngoài mua rượu và đồ ăn ngon chỉ là thuận miệng tìm cớ mà thôi, trong nhẫn trữ vật mà tiền bối luôn mang theo bên người, dù là một vạn loại linh tửu cũng có. Ngay cả là Tạ Chinh Hồng, trước đây vì để Văn Xuân Tương đỡ thèm, hắn đã mua không ít rượu ngon ở Lôi gia, bây giờ vẫn còn đang để trong nhẫn.

Song Văn Xuân Tương muốn đuổi khéo Tạ Chinh Hồng đi, Tạ Chinh Hồng sẽ không chủ động đi vạch trần.

Thôi.

Mấy chuyện này đều nằm trong phạm vi hắn có thể lo liệu được.

Chỉ cần hắn cố gắng tu hành, về sau dù tiền bối có làm gì, hắn đều có thể giải quyết hết thảy lo lắng của tiền bối.

Chỉ cần tiền bối vui là được.

Nghĩ đến đây, Tạ Chinh Hồng liền thở sâu một hơi, nét cười hiện lên, nhanh chóng hướng tới nơi có nhiều tu sĩ.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Thời điểm Tuệ Giác được hoàng đế tuyên triệu vào cung, ông vốn đã chuẩn bị sẵn lời từ chối bói mệnh, lời định nói ấp ủ trong bụng đã đầy một cái sọt.

Phải biết rằng, hiện tại thái tử còn chưa lập, các hoàng tử đều còn nhỏ, nếu hoàng đế bệ hạ cầm ngày sinh tháng đẻ của vị hoàng tử nào đó bắt ông giải, thế thì thật đúng là muốn cái mạng già của hòa thượng này mà.

Vạn vạn lần không ngờ là, khi Tuệ Giác vào đến trong cung, hoàng đế chẳng những không hề nhắc tới con cái mình với ông, ngược lại còn nói một tràng dài về tiểu phu tử của tụi nhỏ.

Tuệ Giác thử hỏi thăm dò một câu, “Chẳng hay ý của bệ hạ là……..?"

“Trẫm muốn nhờ ngài xem giúp, nếu mệnh lý của hắn có thiếu những gì thì bù lại cho hắn. Hắn thật là đáng thương, lại còn rất trung tâm với trẫm nữa." Hoàng đế ngượng ngùng nói. Kỳ thực, đến bây giờ ông vẫn hơi hối hận về ý tưởng này, sợ bị Tuệ Giác hòa thượng cho rằng mình là một hoàng đế tùy tính.

Tuệ Giác ngẫm nghĩ, “Bần tăng không dám đoán bừa, trước hết phải gặp vị thí chủ này đã."

“Không sao, hắn còn đang ở trong cung, chắc cũng sắp tan học rồi, phái người dẫn hắn tới là được." Thời điểm Phật Tử và thái giám cùng đi đến Ngự Thư phòng, vẫn còn chẳng hiểu ra làm sao.

Hôm qua hoàng đế ban thưởng cho hắn trăm lượng hoàng kim, khi mang về cha mẹ đều kích động phát khóc. Hôm nay chắc sẽ không thu lại hoàng kim đó chứ!

“Ái khanh miễn lễ, mau tới gặp vị này đi, ông ấy là hòa thượng đệ nhất thiên hạ, Phật pháp cao thâm, lợi hại lắm đấy."

Hoàng đế vội vàng đỡ Phật Tử lên, dẫn hắn tới trước mặt Tuệ Giác.

“Vâng."

Phật Tử ngẩng đầu, đối diện với Tuệ Giác, cười với Tuệ Giác.

Tuệ Giác che ngực, suýt chút nữa ngất đi.

Phật Tổ trên cao ơi, sao ông lại gặp được hạt giống tu Phật tốt như vậy!

Editor: Mặc dù Tương ghét hòa thượng là vậy, nhưng những người quan trọng nhất trong đời bạn đều là hòa thượng…….
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại