Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Quyển 2 - Chương 11: Công Tôn Trí Thâm
Sau ngày thi đấu đồng đội đầu tiên, ngày thứ hai sẽ diễn ra thi đấu cá nhân, lúc này chúng tôi đã ngựa quen đường cũ, sớm để Trương Thận đi rút thăm trước, Nguyễn Thị huynh đệ đi chuẩn bị quần áo mũ nón. Nhưng vẫn còn một vị trí hiện đang bỏ trống, ý của tôi là tùy tiện phái một người đi, kết quả lại khiến cho các hảo hán nổ ra tranh chấp. Mấy ngày nay những người này đã quá rảnh rỗi, cho nên bọn họ nghĩ rằng đi lên lôi đài hoạt động tay chân một chút lại là một việc hay, ban đầu chẳng ai có nhiệt tình, đến bây giờ lại tranh giành, qua nửa ngày cũng chẳng có kết quả. Lúc này Trương Thuận đã trở lại, hắn gọi Nguyễn Thị huynh đệ theo rồi nói với tôi: “Bọn anh đi báo danh trước, các chú nhanh lên."
Tôi thấy thời gian vẫn còn sớm, liền chuẩn bị một đống lá thăm, ở bên trong đều được viết lên các ký hiệu sau đó cho bọn họ rút. Thần cơ quân sư Chu Vũ cầm lá thăm nhảy cẫng lên, hô to:“Tôi trúng tôi trúng."
Nhận lấy lá thăm từ trên tay hắn qua xem xét, trên đó viết một chữ “中" ( Trung – trong ý ) cực to. Hắn thật nhanh nhặt lấy áo bảo hộ, hùng hục cố gắng mặc vào người mình. Tôi liền kéo hắn lại: “Lão Chu, anh đừng có chơi mấy cái trò khôn vặt với em, cái chữ này là tự anh ghi đúng không?"
Chu Vũ cười hắc hắc: “Khắt khe như vậy làm gì? Ai đi chả như nhau đúng không?"
Lúc này Tinh Mộc Can (Chó ngao đen) – Hách Tư Văn nhìn tờ giấy trong tay mình buồn bực nói: “Cái này là cái gì?"
Mọi người kéo nhau qua xem xét, thấy trên lá thăm của hắn có vẽ một hình người mặt đỏ miệng rộng, chân đứng hình chữ Đại. Tôi chen vào giữa đám người, lớn tiếng tuyên bố: “Chúc mừng Hách Tư Văn huynh rút được lá thăm trúng tuyển."
Chu Vũ thất hồn lạc phách nói: “Thật không nghĩ tới trên phiếu rút thăm Tiểu Cường lại cư nhiên vẽ lên một bức ‘xuân cung’."
(Xuân cung là gì tự hiểu nhé )
Tôi vừa đem đồ phòng hộ trên người Chu Vũ cởi xuống vừa hèn mọn nói: “Đó là cây Q cơ trong bộ bài tây hiểu chưa?"
Đợi Hách Tư Văn mặc đồ xong, tôi xem lại một chút, đẩy hắn ra ngoài cửa nói: “Đi nhanh đi, không lại đến muộn, thẻ thi đấu lập tức sẽ làm xong để đưa cho anh."
Hách Tư Văn vội vã cúi đầu đi ra ngoài, lại đụng một cái vào người đang đi vào cửa. Người này sở hữu một đôi mắt hình hột hạnh đào rất đẹp, dáng người cao gầy, nhưng đầu lại cạo trọc bóng loáng. Hách Tư Văn nhìn không nhận ra, đẩy người này một cái, vội vàng nói: “Tránh ra"
Người này liền bắt lấy cổ tay của Hách Tư Văn: “Anh đi đâu mà đi?"
Lập tức trong số các hảo hán có người cả kinh nói: “Tam muội?"
Nhìn kĩ người mới tới, chợt phát hiện ra chính là Hổ Tam Nương! Hách Tư Văn cuối cùng cũng nhận ra nàng, bật cười nói: “Sao em lại biến thành cái dạng này rồi?"
Hổ Tam Nương đắc ý đưa tay sờ lên cái đầu trọc của mình: “Không phải các anh nói tóc em quá dài ko thể thi đấu sao? Em cạo!"
Nàng lại nhìn trang phục của Hách Tư Văn, nói: “Anh đang chuẩn bị thi đấu à?"
Hách Tư Văn gật đầu. Hổ Tam Nương nhìn tôi nói: “Cho chị 1 suất"
Tôi buông tay, nói: “Không được rồi, Hách đại ca là người cuối cùng."
Hổ Tam Nương nói đương nhiên với Hách Tư Văn: “Vậy anh đừng đi nữa, để đấy cho em."
“Việc này…."
Hách Tư Văn có chút do dự.
Hỗ Tam Nương trừng đôi mắt đẹp lên. Lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ anh còn muốn tranh với em?"
Hách Tư Văn rùng mình một cái. Năm đó hắn và Hổ Tam Nương đã giao chiến, thật là có vài lần suýt thì đã bị bắt sống rồi, lúc này hắn mới lên núi trở thành thổ phỉ. Xem ra hắn vẫn còn chút sợ hãi với Hổ Tam Nương. Hổ Tam Nương cũng không dài dòng, liền cởi áo bảo hộ của hắn xuống rồi mặc lên người, hỏi: “Trong trận đấu dùng tên là gì?"
Tôi xem danh sách rồi nói: “Công Tôn Trí Thâm!"
Hổ Tam Nương liền lảo đảo một cái, giật lấy bản danh sách rồi chỉ vào mấy cái tên nói: “Dùng cái khác biết chưa?"
“Cái khác đã bị bọn Trương Thuận chọn rồi"
Hổ Tam Nương nói với giọng như sắp khóc : “Công Tôn Trí Thâm thật khó nghe, em để cho chị tên là Hô Diên đại nương cũng được mà ….. "
Tôi nói: “Hô Diên đại nương đã được Thang Long chọn rồi, chỉ còn thừa Công Tôn Trí Thâm thôi."
Hổ Tam Nương dậm chân một cái : “Chị biết rồi"
Nói xong nước mắt lưng tròng chạy đi tập hợp với bọn Trương Thuận.
Chu Vũ thấy Hách Tư Văn ngây ra như phỗng còn nói thêm: “Sớm biết như vậy thì để cho anh lên đài chẳng phải sẽ không có chuyện gì rồi sao? Giờ thì ai cũng trắng tay rồi?"
Sau khi bốc thăm phân tổ, trận đấu của Trương Thuận, Nguyễn Tiểu Ngũ cùng Hổ Tam Nương đều được tiến hành vào buổi sáng. Tất cả các tuyển thủ căn cứ theo số lôi đài một lần nữa tiến hành tập hợp, chụp ảnh lưu niệm sau đó trở về chuẩn bị cho trận đấu. Nguyễn Tiểu Nhị vì buổi sáng thi đấu không tốt, tậm trạng cực kỳ khó chịu, trở lại phòng vừa cởi áo bảo hộ vừa mắng xối xả: “Chụp cái tư thế cọng lông gì không biết, đã không quen biết, còn phải ôm bả vai giả vờ cười, lại còn phải hô Gia Tử,tại sao lại không hô Ma Hoa?"
Tôi nói: “Anh không cảm thấy lúc anh hô Gia Tử, hình dáng của miệng anh lúc đó dễ nhìn nhất sao?"
Nguyễn Tiểu Nhị căm giận nói: “Dễ nhìn cái rắm! Anh cảm thấy khi mà mọi người hô ‘a, a’ là lúc dễ nhìn nhất." (Hô a, a là gì tự hiểu nhé!)
Tôi lập tức lộ ra kiểu cười dâm đãng chỉ có ở đàn ông: “Không ngờ nhị ca cũng là người trong đạo. Vậy anh cảm thấy “đa" như thế nào? Á ma đa?"
Nguyễn Tiểu Nhị không hiểu nói: “Nói linh tinh cái gì đấy? Anh nói “a" là giết a__"
(Lúc lao lên giết địch trên chiến trường, quân và dân thường hô Sát…… aaaaaaaaaaaaaaa….. ).
...
Cũng không biết có phải là cố ý xắp xếp hay không, lôi đài của 3 tuyển thủ của chúng tôi lại cách xa nhau cả mười vạn tám ngàn dặm. Các hảo hán chia làm 3 nhóm trợ trận, tôi cùng Thang Long, Đới Tung mang theo mấy người tới chỗ Hổ Tam Nương cổ vũ. Trận đấu trên lôi đài vừa kết thúc, trọng tài hướng về phía một đám tuyển thủ đang ngồi chuẩn bị hô lên: “Trận đấu tiếp theo, do tuyển thủ số 1207…."
Hổ Tam Nương nhận ra đây là dãy số của mình, vội vàng đứng dậy dùng một tay ngăn trước mặt trọng tài kêu lên: “Là tôi là tôi, đừng đọc tên."
Trọng tài căn bản không để ý đến nàng, lớn tiếng hô:
“Công Tôn Trí Thâm, đánh với tuyển thủ số 2188____"
Một đại hán đen trông như một cái cột điện bằng sắt từ trong đám người lao ra, lớn tiếng hét lên: “Là tôi là tôi, đừng đọc tên."
Trọng tài vẫn y như cũ, việc mình mình làm: “___Phương Tiểu Nhu. Xin mời 2 tuyển thủ lên đài làm lễ ra mắt."
Đám tuyển đang chờ so tài cùng với mấy người khán giả lúc này mới nhìn rõ hai người chuẩn bị so tài trên lôi đài, một người là một cô nương xinh đẹp, người còn lại là một đại hán, lại biết rõ một người tên Phương Tiểu Nhu và một người tên Công Tôn Trí Thâm, tự nhiên dựa theo giới tính cũng với suy nghĩ bình thường mà mang hai cái tên đó ghán ghép với mã số, vậy mà cái tên Công Tôn Trí Thâm vẫn khiến cho một đám cười ầm lên.
Đại hán đen Phương Tiểu Nhu cùng với Hổ Tam Nương lấy tên thi đấu là Công Tôn Trí Thâm liếc mắt nhìn nhau, còn chưa bắt đầu đánh đã có một chút đồng cảm, hai người cùng cầu nguyện trọng tài ngàn vạn lần đừng có lại nêu tên, cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy lại rất tốt.
Nhưng vị trọng tài này hiển nhiên là cực kỳ có trách nhiệm, hắn kiểm tra xong thẻ thi đấu của hai tuyển thủ, lẽ ra trận đấu đã có thể bắt đầu, hắn lại cố tình nói thêm một lần : “Tuyển thủ số 2188 Phương Tiểu Nhu…."
Nói xong liền chỉ tay vào đại hán đen, bên dưới đã bắt đầu có người cười, trọng tài tiếp tục nói: “Tuyển thủ số 1207 Công Tôn Trí Thâm."
Nói xong, một ngón tay chỉ Hổ Tam Nương. “Đã kiểm tra và đối chiếu hợp lệ, trận đấu bắt đầu."
Hổ Tam Nương cùng Phương Tiểu Nhu bất đắc dĩ nhìn nhau, sau đó bắt đầu đánh nhau. Nhưng dưới đài mọi người vẫn không thể yên tĩnh, có người nói: “Có phải ta nghe nhầm không vậy? Nam nhân kia tên là Phương Tiểu Nhu?"
Tuyển thủ A nói: “Nhất định là trọng tài nói ngược."
Khán giả A nói: “Ta cũng nghĩ thế. Nữ nhân kia sao có thể gọi là Công Tôn Trí Thâm được."
Tuyển thủ B nói: “Cái này có gì lạ? Hôm trước ta còn thấy một nam nhân tên là Hô Diên đại nương cơ."
Thang Long vội vàng quay mặt đi. Người xem B nói: “Đừng tranh cãi nữa đừng tranh cãi nữa, chờ một lát nghe trọng tài lại đọc tên tiếp."
Vì vậy trận đấu đầu tiên của Hổ Tam Nương cùng với đại hán đen dưới sự tranh luận liền nhàm chán trôi qua. Thật ra phải nói là cực kỳ đặc sắc, Hổ Tam Nương thân đã trải qua bách chiến, đại hán đen này thì đăng ký dưới danh nghĩa cá nhân, với tư cách là một vận động viên, xuất chiêu cùng phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, đang thử dò xét thực lực chân chính của Hổ Tam Nương, sau đó liền thay đổi, không một chút cất giấu đem kungfu phát huy đến cực hạn, có thể nói trên toàn trường thì trận đấu của hai người này cũng là cuộc tranh tài hạng nhất. Nhưng cũng bởi vấn đề tên gọi, kungfu của bọn họ ngược lại lại chẳng có ai để ý đến.
Sau 3 phút đồng hồ, trợ lý trọng tài ra dấu ván đầu đầu tiên chấm dứt, nghỉ giải lao giữa trận. Mọi người lập tức lặng yên như tờ, có người đang nói chuyện cũng bị người bên cạnh quát một câu: “Đừng ồn ào nữa, nghe đi."
Một giây sau, trong 10 thước xung quanh cái lôi đài này của chúng tôi im lặng như có thể nghe được tiếng kim rơi, mọi người dường như đối với vị trọng tài này tràn ngập tin tưởng. Mà ông ta cũng không làm cho mọi người thất vọng, chỉ thấy hắn trịnh trọng nói: "Ván đầu tiên, tuyển thủ số 1207" một tay chỉ Hổ Tam Nương. “Tuyển thủ họ Công Tôn Trí đấu với ___", một tay chỉ hắc đại hán, “Tuyển thủ số 2188 Phương Tiểu Nhu, nghỉ giải lao giữa trận." Đại hán đen không đợi hắn nói xong, đã xấu hổ nhảy xuống đài. Mọi người lúc này thật sự giật mình rồi, tuyển thủ A nói: “Có nghe thấy không! Ta nói nam nhân kia tên Phương Tiểu Nhu mà". Người vây xem A nói: “Nữ nhân tên là Công Tôn Trí Thâm mới thực buồn cười."….
Tiềng cồng ván thứ hai bắt đầu vừa vang lên, Hổ Tam Nương và đại hán đen vừa như muốn lên đài lại vừa nơm nớp lo sợ không dám lên đài. Vẻ mặt trọng tài thẫn thờ, thấy hai người đều đã lên đài, lớn tiếng nói: “Ván thứ hai, tuyển thủ số 1207 Công Tôn Trí Thâm…."
Khán giả vừa nghe thấy cái tên này lại bắt đầu cười vang, tuyển thủ X nói: “Trọng tài này phải chăng là có thù oán gì với hai người này nha?" Khán giả Y nói: “Đơn giản chính là đã bị Trương Tiểu Hoa mua chuộc để thu thập sổ tên đấy!" Tuyển thủ X nói: “Trương Tiểu Hoa là ai?"……
Cuối cùng, Hổ Tam Nương dựa trên ưu thế nhỏ nhỏ nhoi mà thắng được trấn đấu này. Thắng trận này thật ra là có vài phần ngẫu nhiên. Đầu tiên, Hổ Tam Nương đã cạo trọc đầu giống ni cô phái Hằng Sơn, đó là do hạ xuống quyết tâm “Phá phủ trầm châu", mặc dù cái tên khiến cho nàng khốn khổ nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng trong lòng, còn cái tên “Phương Tiểu Nhu" đối với Phương Tiểu Nhu, thật sự là mãi mãi đau; thứ hai, là vì giới tính của nàng, đại hán đen Phương Tiểu Nhu đối với Tam tỷ thì vừa gặp đã cảm mến, tuyệt đối không hề có một chút khinh thường nàng, nhưng Phương Tiểu Nhu thì người cũng như tên, ở trong lòng hắn, đại khái cũng có một thứ mềm mại không thể đụng chạm vào được…..
Tôi rời khỏi lôi đài ban đầu, rảnh rỗi đi dạo xung quanh, nghe nói trận đấu của Nguyễn Tiểu Ngũ còn sớm, liền đi đến lôi đài số 17 của Trương Thuận. Đi được nửa đường, thấy Trương Thuận cùng với một nông dân nhìn như một người đàn ông trung niên ngồi ở bên sân, tay cầm một chai bia, toàn thân hai người đều là mồ hôi, trang phục trên người cũng ướt đẫm. Tôi vội vàng chạy tới hỏi hắn tại sao lại không thi đấu.
“Vừa đánh xong." Trương Thuận chỉ vào người nông dân, nói : “Đây là đối thủ của anh."
Người nông dân dùng sức vỗ cánh tay Trương Thuận, thật lòng nói: “Huynh đệ, công phu thật là tốt ah!"
Trương Thuận liên tục khoát tay: “Đừng nói vậy, hôm nay là tôi may mắn."
Hai người vừa nói vừa thở vừa uống rượu, xem ra là Trương Thuận thắng, hai người đều cố gắng hết sức, vừa xuống đài liền tâm đầu ý hợp.
Người nông dân uống ừng ực hai cái hết sạch chai bia, đứng thẳng lên nói: “Huynh đệ, chỉ mong thi đấu đồng đội gặp lại, đến lúc đó chúng ta lại thống khoái đánh tiếp một hồi!"
Trương Thuận lắc đầu nói: “Cho dù gặp phải cũng không thấy tôi đâu, tôi cũng phải hơn mấy lần luân phiên thay đổi nữa."
Người nông dân cả kinh nói: “Nói đùa sao vị huynh đệ?"
Trương Thuận một tay chỉ tôi: “Đây là đội trưởng đội chúng tôi."
Người nông dân lập tức nghiêm nghị nói: “Còn không có thỉnh giáo?"
Tôi cười cười nói: “Bọn tôi là Dục Tài học viện, đại ca, còn ngươi?"
“Dục Tài học viện?"
Người nông dân do dự một chút rồi nói: “Ngày hôm qua thi đấu đồng đội chúng ta hình như cũng gặp một đội tên Dục Tài học viện"
Cái này tôi cũng biết rõ hắn nói cái gì. Ngày hôm qua ở trên cùng một lôi đài, trước bọn tôi, học viện văn võ Dục Tài ở Sơn Tây và Hồng Võ giáo ở Thương Châu, thua thật sự thảm hại. Mà trước khi khai mạc, chi đội ngũ này của Thương Châu cũng được Lâm Hướng Môn rất coi trọng, hiện tại từ thực lực của Trương Thuận mà suy nghĩ, , thực lực tuyệt đối là nhất lưu.
Người nông đánh giá tôi từ trên xuống dưới, lại di chuyển xung quanh mấy vòng, trong miệng có tiếng tấm tắc. Trương Thuận hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?"
Người nông dân tiếp tục tấm tắc cả buổi, bây giờ mới nói: “Tôi chìm đắm trong võ thuật suốt 20 năm, đã biết vô số cao thủ tiền bối, nhưng một võ giả có che giấu tốt đến đâu, từ khí thế trên người vẫn có thể nhìn ra một chút đầu mối. Nhưng thật khó khăn với vị đội trưởng này của huynh đệ, tuổi còn trẻ, lại có khả năng khí tức nội liễm, nhìn không giống như người có võ công một chút nào…."
Trương Thuận ha ha cười lớn, cũng không nói toạc ra. Tôi cũng giả vờ mừng rỡ, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt cao ngạo, ngậm thêm một cây cỏ lau nữa là có thể giả mạo thành Hoa Anh Hùng rồi.
Nhưng mà câu tiếp theo của hắn suýt nữa làm tôi ngã chổng vó. Hắn kéo tay tôi, tận trong đáy lòng nói:
“Đội trưởng, tôi biết tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng anh có thể đánh với tôi 1 trận sao?"
Tôi bị sặc nước dãi đến mức ho khan. Người nông dân nhẹ nhàng hỏi: “Đội trưởng, anh làm sao vậy"
Tôi vừa hít thở sâu vừa khoát tay nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là luyện nội công bị tẩu hỏa nhập ma một chút mà thôi."
Người nông dân kính cẩn nói: “Nói thật, luyện võ nhiều năm như vậy, tôi chỉ có thân thể khỏe mạnh mà thôi, cái gọi là nội công vẫn không có chút gì tiến triển…"
Tôi cảm thấy lừa gạt một người thành thật như vậy có chút không tốt đẹp, vì vậy chỉ vào cờ của trường tôi nói: “Bên kia là hang ổ của chúng tôi, lúc nào cũng hoan nghênh anh ghé thăm, anh cùng những người kia khẳng định là có tiếng nói chung."
Người nông dân hai mắt tỏa sáng, có chút ngượng ngùng nói: “Hắc hắc, thật sự là làm phiền, loại người như chúng ta thật sự là có một cái tật xấu như vậy, thấy cao nhân thì thật không muốn lỡ mất cơ hội để gặp."
Thành tích buổi sáng của chúng tôi rất tốt, ba chiến ba thắng. Buổi chiều, Nguyễn Tiểu Nhị đang chuẩn bị lên lôi đài, bảo vệ sân thể dục thông qua nội tuyến điện thoại gọi cho tôi, nói có một nữ nhân tên Trần Khả Kiều tìm. Cuối cùng bảo vệ có chút xin lỗi nói:
“Anh cũng biết, trải qua chuyện bán thuốc tăng lực lần trước, bọn em cũng không dám tùy tiện để người lạ vào"
Tôi liền nói: “Em hiểu", trong lòng suy nghĩ không biết Trần Khả Kiều gặp tôi có chuyện gì, chẳng lẽ không thể nói luôn trong điện thoại?
Bảo vệ cẩn thận nói: “Vậy em cho cô ấy vào nhé?"
Tôi phục hồi tinh thần một tý, cười hắc hắc vài tiếng, hỏi bảo vệ: “Bộ ngực của cô ấy có nhỏ không?"
Bảo vệ im lặng cả buổi, không biết là ngượng hay là quay lại nhìn rồi, lát sau mới lén lút nói: “Không nhỏ….."
Tôi haha cười lớn: “Nếu thật sự không nhỏ thì để vào đi."
Tôi thấy thời gian vẫn còn sớm, liền chuẩn bị một đống lá thăm, ở bên trong đều được viết lên các ký hiệu sau đó cho bọn họ rút. Thần cơ quân sư Chu Vũ cầm lá thăm nhảy cẫng lên, hô to:“Tôi trúng tôi trúng."
Nhận lấy lá thăm từ trên tay hắn qua xem xét, trên đó viết một chữ “中" ( Trung – trong ý ) cực to. Hắn thật nhanh nhặt lấy áo bảo hộ, hùng hục cố gắng mặc vào người mình. Tôi liền kéo hắn lại: “Lão Chu, anh đừng có chơi mấy cái trò khôn vặt với em, cái chữ này là tự anh ghi đúng không?"
Chu Vũ cười hắc hắc: “Khắt khe như vậy làm gì? Ai đi chả như nhau đúng không?"
Lúc này Tinh Mộc Can (Chó ngao đen) – Hách Tư Văn nhìn tờ giấy trong tay mình buồn bực nói: “Cái này là cái gì?"
Mọi người kéo nhau qua xem xét, thấy trên lá thăm của hắn có vẽ một hình người mặt đỏ miệng rộng, chân đứng hình chữ Đại. Tôi chen vào giữa đám người, lớn tiếng tuyên bố: “Chúc mừng Hách Tư Văn huynh rút được lá thăm trúng tuyển."
Chu Vũ thất hồn lạc phách nói: “Thật không nghĩ tới trên phiếu rút thăm Tiểu Cường lại cư nhiên vẽ lên một bức ‘xuân cung’."
(Xuân cung là gì tự hiểu nhé )
Tôi vừa đem đồ phòng hộ trên người Chu Vũ cởi xuống vừa hèn mọn nói: “Đó là cây Q cơ trong bộ bài tây hiểu chưa?"
Đợi Hách Tư Văn mặc đồ xong, tôi xem lại một chút, đẩy hắn ra ngoài cửa nói: “Đi nhanh đi, không lại đến muộn, thẻ thi đấu lập tức sẽ làm xong để đưa cho anh."
Hách Tư Văn vội vã cúi đầu đi ra ngoài, lại đụng một cái vào người đang đi vào cửa. Người này sở hữu một đôi mắt hình hột hạnh đào rất đẹp, dáng người cao gầy, nhưng đầu lại cạo trọc bóng loáng. Hách Tư Văn nhìn không nhận ra, đẩy người này một cái, vội vàng nói: “Tránh ra"
Người này liền bắt lấy cổ tay của Hách Tư Văn: “Anh đi đâu mà đi?"
Lập tức trong số các hảo hán có người cả kinh nói: “Tam muội?"
Nhìn kĩ người mới tới, chợt phát hiện ra chính là Hổ Tam Nương! Hách Tư Văn cuối cùng cũng nhận ra nàng, bật cười nói: “Sao em lại biến thành cái dạng này rồi?"
Hổ Tam Nương đắc ý đưa tay sờ lên cái đầu trọc của mình: “Không phải các anh nói tóc em quá dài ko thể thi đấu sao? Em cạo!"
Nàng lại nhìn trang phục của Hách Tư Văn, nói: “Anh đang chuẩn bị thi đấu à?"
Hách Tư Văn gật đầu. Hổ Tam Nương nhìn tôi nói: “Cho chị 1 suất"
Tôi buông tay, nói: “Không được rồi, Hách đại ca là người cuối cùng."
Hổ Tam Nương nói đương nhiên với Hách Tư Văn: “Vậy anh đừng đi nữa, để đấy cho em."
“Việc này…."
Hách Tư Văn có chút do dự.
Hỗ Tam Nương trừng đôi mắt đẹp lên. Lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ anh còn muốn tranh với em?"
Hách Tư Văn rùng mình một cái. Năm đó hắn và Hổ Tam Nương đã giao chiến, thật là có vài lần suýt thì đã bị bắt sống rồi, lúc này hắn mới lên núi trở thành thổ phỉ. Xem ra hắn vẫn còn chút sợ hãi với Hổ Tam Nương. Hổ Tam Nương cũng không dài dòng, liền cởi áo bảo hộ của hắn xuống rồi mặc lên người, hỏi: “Trong trận đấu dùng tên là gì?"
Tôi xem danh sách rồi nói: “Công Tôn Trí Thâm!"
Hổ Tam Nương liền lảo đảo một cái, giật lấy bản danh sách rồi chỉ vào mấy cái tên nói: “Dùng cái khác biết chưa?"
“Cái khác đã bị bọn Trương Thuận chọn rồi"
Hổ Tam Nương nói với giọng như sắp khóc : “Công Tôn Trí Thâm thật khó nghe, em để cho chị tên là Hô Diên đại nương cũng được mà ….. "
Tôi nói: “Hô Diên đại nương đã được Thang Long chọn rồi, chỉ còn thừa Công Tôn Trí Thâm thôi."
Hổ Tam Nương dậm chân một cái : “Chị biết rồi"
Nói xong nước mắt lưng tròng chạy đi tập hợp với bọn Trương Thuận.
Chu Vũ thấy Hách Tư Văn ngây ra như phỗng còn nói thêm: “Sớm biết như vậy thì để cho anh lên đài chẳng phải sẽ không có chuyện gì rồi sao? Giờ thì ai cũng trắng tay rồi?"
Sau khi bốc thăm phân tổ, trận đấu của Trương Thuận, Nguyễn Tiểu Ngũ cùng Hổ Tam Nương đều được tiến hành vào buổi sáng. Tất cả các tuyển thủ căn cứ theo số lôi đài một lần nữa tiến hành tập hợp, chụp ảnh lưu niệm sau đó trở về chuẩn bị cho trận đấu. Nguyễn Tiểu Nhị vì buổi sáng thi đấu không tốt, tậm trạng cực kỳ khó chịu, trở lại phòng vừa cởi áo bảo hộ vừa mắng xối xả: “Chụp cái tư thế cọng lông gì không biết, đã không quen biết, còn phải ôm bả vai giả vờ cười, lại còn phải hô Gia Tử,tại sao lại không hô Ma Hoa?"
Tôi nói: “Anh không cảm thấy lúc anh hô Gia Tử, hình dáng của miệng anh lúc đó dễ nhìn nhất sao?"
Nguyễn Tiểu Nhị căm giận nói: “Dễ nhìn cái rắm! Anh cảm thấy khi mà mọi người hô ‘a, a’ là lúc dễ nhìn nhất." (Hô a, a là gì tự hiểu nhé!)
Tôi lập tức lộ ra kiểu cười dâm đãng chỉ có ở đàn ông: “Không ngờ nhị ca cũng là người trong đạo. Vậy anh cảm thấy “đa" như thế nào? Á ma đa?"
Nguyễn Tiểu Nhị không hiểu nói: “Nói linh tinh cái gì đấy? Anh nói “a" là giết a__"
(Lúc lao lên giết địch trên chiến trường, quân và dân thường hô Sát…… aaaaaaaaaaaaaaa….. ).
...
Cũng không biết có phải là cố ý xắp xếp hay không, lôi đài của 3 tuyển thủ của chúng tôi lại cách xa nhau cả mười vạn tám ngàn dặm. Các hảo hán chia làm 3 nhóm trợ trận, tôi cùng Thang Long, Đới Tung mang theo mấy người tới chỗ Hổ Tam Nương cổ vũ. Trận đấu trên lôi đài vừa kết thúc, trọng tài hướng về phía một đám tuyển thủ đang ngồi chuẩn bị hô lên: “Trận đấu tiếp theo, do tuyển thủ số 1207…."
Hổ Tam Nương nhận ra đây là dãy số của mình, vội vàng đứng dậy dùng một tay ngăn trước mặt trọng tài kêu lên: “Là tôi là tôi, đừng đọc tên."
Trọng tài căn bản không để ý đến nàng, lớn tiếng hô:
“Công Tôn Trí Thâm, đánh với tuyển thủ số 2188____"
Một đại hán đen trông như một cái cột điện bằng sắt từ trong đám người lao ra, lớn tiếng hét lên: “Là tôi là tôi, đừng đọc tên."
Trọng tài vẫn y như cũ, việc mình mình làm: “___Phương Tiểu Nhu. Xin mời 2 tuyển thủ lên đài làm lễ ra mắt."
Đám tuyển đang chờ so tài cùng với mấy người khán giả lúc này mới nhìn rõ hai người chuẩn bị so tài trên lôi đài, một người là một cô nương xinh đẹp, người còn lại là một đại hán, lại biết rõ một người tên Phương Tiểu Nhu và một người tên Công Tôn Trí Thâm, tự nhiên dựa theo giới tính cũng với suy nghĩ bình thường mà mang hai cái tên đó ghán ghép với mã số, vậy mà cái tên Công Tôn Trí Thâm vẫn khiến cho một đám cười ầm lên.
Đại hán đen Phương Tiểu Nhu cùng với Hổ Tam Nương lấy tên thi đấu là Công Tôn Trí Thâm liếc mắt nhìn nhau, còn chưa bắt đầu đánh đã có một chút đồng cảm, hai người cùng cầu nguyện trọng tài ngàn vạn lần đừng có lại nêu tên, cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy lại rất tốt.
Nhưng vị trọng tài này hiển nhiên là cực kỳ có trách nhiệm, hắn kiểm tra xong thẻ thi đấu của hai tuyển thủ, lẽ ra trận đấu đã có thể bắt đầu, hắn lại cố tình nói thêm một lần : “Tuyển thủ số 2188 Phương Tiểu Nhu…."
Nói xong liền chỉ tay vào đại hán đen, bên dưới đã bắt đầu có người cười, trọng tài tiếp tục nói: “Tuyển thủ số 1207 Công Tôn Trí Thâm."
Nói xong, một ngón tay chỉ Hổ Tam Nương. “Đã kiểm tra và đối chiếu hợp lệ, trận đấu bắt đầu."
Hổ Tam Nương cùng Phương Tiểu Nhu bất đắc dĩ nhìn nhau, sau đó bắt đầu đánh nhau. Nhưng dưới đài mọi người vẫn không thể yên tĩnh, có người nói: “Có phải ta nghe nhầm không vậy? Nam nhân kia tên là Phương Tiểu Nhu?"
Tuyển thủ A nói: “Nhất định là trọng tài nói ngược."
Khán giả A nói: “Ta cũng nghĩ thế. Nữ nhân kia sao có thể gọi là Công Tôn Trí Thâm được."
Tuyển thủ B nói: “Cái này có gì lạ? Hôm trước ta còn thấy một nam nhân tên là Hô Diên đại nương cơ."
Thang Long vội vàng quay mặt đi. Người xem B nói: “Đừng tranh cãi nữa đừng tranh cãi nữa, chờ một lát nghe trọng tài lại đọc tên tiếp."
Vì vậy trận đấu đầu tiên của Hổ Tam Nương cùng với đại hán đen dưới sự tranh luận liền nhàm chán trôi qua. Thật ra phải nói là cực kỳ đặc sắc, Hổ Tam Nương thân đã trải qua bách chiến, đại hán đen này thì đăng ký dưới danh nghĩa cá nhân, với tư cách là một vận động viên, xuất chiêu cùng phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, đang thử dò xét thực lực chân chính của Hổ Tam Nương, sau đó liền thay đổi, không một chút cất giấu đem kungfu phát huy đến cực hạn, có thể nói trên toàn trường thì trận đấu của hai người này cũng là cuộc tranh tài hạng nhất. Nhưng cũng bởi vấn đề tên gọi, kungfu của bọn họ ngược lại lại chẳng có ai để ý đến.
Sau 3 phút đồng hồ, trợ lý trọng tài ra dấu ván đầu đầu tiên chấm dứt, nghỉ giải lao giữa trận. Mọi người lập tức lặng yên như tờ, có người đang nói chuyện cũng bị người bên cạnh quát một câu: “Đừng ồn ào nữa, nghe đi."
Một giây sau, trong 10 thước xung quanh cái lôi đài này của chúng tôi im lặng như có thể nghe được tiếng kim rơi, mọi người dường như đối với vị trọng tài này tràn ngập tin tưởng. Mà ông ta cũng không làm cho mọi người thất vọng, chỉ thấy hắn trịnh trọng nói: "Ván đầu tiên, tuyển thủ số 1207" một tay chỉ Hổ Tam Nương. “Tuyển thủ họ Công Tôn Trí đấu với ___", một tay chỉ hắc đại hán, “Tuyển thủ số 2188 Phương Tiểu Nhu, nghỉ giải lao giữa trận." Đại hán đen không đợi hắn nói xong, đã xấu hổ nhảy xuống đài. Mọi người lúc này thật sự giật mình rồi, tuyển thủ A nói: “Có nghe thấy không! Ta nói nam nhân kia tên Phương Tiểu Nhu mà". Người vây xem A nói: “Nữ nhân tên là Công Tôn Trí Thâm mới thực buồn cười."….
Tiềng cồng ván thứ hai bắt đầu vừa vang lên, Hổ Tam Nương và đại hán đen vừa như muốn lên đài lại vừa nơm nớp lo sợ không dám lên đài. Vẻ mặt trọng tài thẫn thờ, thấy hai người đều đã lên đài, lớn tiếng nói: “Ván thứ hai, tuyển thủ số 1207 Công Tôn Trí Thâm…."
Khán giả vừa nghe thấy cái tên này lại bắt đầu cười vang, tuyển thủ X nói: “Trọng tài này phải chăng là có thù oán gì với hai người này nha?" Khán giả Y nói: “Đơn giản chính là đã bị Trương Tiểu Hoa mua chuộc để thu thập sổ tên đấy!" Tuyển thủ X nói: “Trương Tiểu Hoa là ai?"……
Cuối cùng, Hổ Tam Nương dựa trên ưu thế nhỏ nhỏ nhoi mà thắng được trấn đấu này. Thắng trận này thật ra là có vài phần ngẫu nhiên. Đầu tiên, Hổ Tam Nương đã cạo trọc đầu giống ni cô phái Hằng Sơn, đó là do hạ xuống quyết tâm “Phá phủ trầm châu", mặc dù cái tên khiến cho nàng khốn khổ nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng trong lòng, còn cái tên “Phương Tiểu Nhu" đối với Phương Tiểu Nhu, thật sự là mãi mãi đau; thứ hai, là vì giới tính của nàng, đại hán đen Phương Tiểu Nhu đối với Tam tỷ thì vừa gặp đã cảm mến, tuyệt đối không hề có một chút khinh thường nàng, nhưng Phương Tiểu Nhu thì người cũng như tên, ở trong lòng hắn, đại khái cũng có một thứ mềm mại không thể đụng chạm vào được…..
Tôi rời khỏi lôi đài ban đầu, rảnh rỗi đi dạo xung quanh, nghe nói trận đấu của Nguyễn Tiểu Ngũ còn sớm, liền đi đến lôi đài số 17 của Trương Thuận. Đi được nửa đường, thấy Trương Thuận cùng với một nông dân nhìn như một người đàn ông trung niên ngồi ở bên sân, tay cầm một chai bia, toàn thân hai người đều là mồ hôi, trang phục trên người cũng ướt đẫm. Tôi vội vàng chạy tới hỏi hắn tại sao lại không thi đấu.
“Vừa đánh xong." Trương Thuận chỉ vào người nông dân, nói : “Đây là đối thủ của anh."
Người nông dân dùng sức vỗ cánh tay Trương Thuận, thật lòng nói: “Huynh đệ, công phu thật là tốt ah!"
Trương Thuận liên tục khoát tay: “Đừng nói vậy, hôm nay là tôi may mắn."
Hai người vừa nói vừa thở vừa uống rượu, xem ra là Trương Thuận thắng, hai người đều cố gắng hết sức, vừa xuống đài liền tâm đầu ý hợp.
Người nông dân uống ừng ực hai cái hết sạch chai bia, đứng thẳng lên nói: “Huynh đệ, chỉ mong thi đấu đồng đội gặp lại, đến lúc đó chúng ta lại thống khoái đánh tiếp một hồi!"
Trương Thuận lắc đầu nói: “Cho dù gặp phải cũng không thấy tôi đâu, tôi cũng phải hơn mấy lần luân phiên thay đổi nữa."
Người nông dân cả kinh nói: “Nói đùa sao vị huynh đệ?"
Trương Thuận một tay chỉ tôi: “Đây là đội trưởng đội chúng tôi."
Người nông dân lập tức nghiêm nghị nói: “Còn không có thỉnh giáo?"
Tôi cười cười nói: “Bọn tôi là Dục Tài học viện, đại ca, còn ngươi?"
“Dục Tài học viện?"
Người nông dân do dự một chút rồi nói: “Ngày hôm qua thi đấu đồng đội chúng ta hình như cũng gặp một đội tên Dục Tài học viện"
Cái này tôi cũng biết rõ hắn nói cái gì. Ngày hôm qua ở trên cùng một lôi đài, trước bọn tôi, học viện văn võ Dục Tài ở Sơn Tây và Hồng Võ giáo ở Thương Châu, thua thật sự thảm hại. Mà trước khi khai mạc, chi đội ngũ này của Thương Châu cũng được Lâm Hướng Môn rất coi trọng, hiện tại từ thực lực của Trương Thuận mà suy nghĩ, , thực lực tuyệt đối là nhất lưu.
Người nông đánh giá tôi từ trên xuống dưới, lại di chuyển xung quanh mấy vòng, trong miệng có tiếng tấm tắc. Trương Thuận hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?"
Người nông dân tiếp tục tấm tắc cả buổi, bây giờ mới nói: “Tôi chìm đắm trong võ thuật suốt 20 năm, đã biết vô số cao thủ tiền bối, nhưng một võ giả có che giấu tốt đến đâu, từ khí thế trên người vẫn có thể nhìn ra một chút đầu mối. Nhưng thật khó khăn với vị đội trưởng này của huynh đệ, tuổi còn trẻ, lại có khả năng khí tức nội liễm, nhìn không giống như người có võ công một chút nào…."
Trương Thuận ha ha cười lớn, cũng không nói toạc ra. Tôi cũng giả vờ mừng rỡ, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt cao ngạo, ngậm thêm một cây cỏ lau nữa là có thể giả mạo thành Hoa Anh Hùng rồi.
Nhưng mà câu tiếp theo của hắn suýt nữa làm tôi ngã chổng vó. Hắn kéo tay tôi, tận trong đáy lòng nói:
“Đội trưởng, tôi biết tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng anh có thể đánh với tôi 1 trận sao?"
Tôi bị sặc nước dãi đến mức ho khan. Người nông dân nhẹ nhàng hỏi: “Đội trưởng, anh làm sao vậy"
Tôi vừa hít thở sâu vừa khoát tay nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là luyện nội công bị tẩu hỏa nhập ma một chút mà thôi."
Người nông dân kính cẩn nói: “Nói thật, luyện võ nhiều năm như vậy, tôi chỉ có thân thể khỏe mạnh mà thôi, cái gọi là nội công vẫn không có chút gì tiến triển…"
Tôi cảm thấy lừa gạt một người thành thật như vậy có chút không tốt đẹp, vì vậy chỉ vào cờ của trường tôi nói: “Bên kia là hang ổ của chúng tôi, lúc nào cũng hoan nghênh anh ghé thăm, anh cùng những người kia khẳng định là có tiếng nói chung."
Người nông dân hai mắt tỏa sáng, có chút ngượng ngùng nói: “Hắc hắc, thật sự là làm phiền, loại người như chúng ta thật sự là có một cái tật xấu như vậy, thấy cao nhân thì thật không muốn lỡ mất cơ hội để gặp."
Thành tích buổi sáng của chúng tôi rất tốt, ba chiến ba thắng. Buổi chiều, Nguyễn Tiểu Nhị đang chuẩn bị lên lôi đài, bảo vệ sân thể dục thông qua nội tuyến điện thoại gọi cho tôi, nói có một nữ nhân tên Trần Khả Kiều tìm. Cuối cùng bảo vệ có chút xin lỗi nói:
“Anh cũng biết, trải qua chuyện bán thuốc tăng lực lần trước, bọn em cũng không dám tùy tiện để người lạ vào"
Tôi liền nói: “Em hiểu", trong lòng suy nghĩ không biết Trần Khả Kiều gặp tôi có chuyện gì, chẳng lẽ không thể nói luôn trong điện thoại?
Bảo vệ cẩn thận nói: “Vậy em cho cô ấy vào nhé?"
Tôi phục hồi tinh thần một tý, cười hắc hắc vài tiếng, hỏi bảo vệ: “Bộ ngực của cô ấy có nhỏ không?"
Bảo vệ im lặng cả buổi, không biết là ngượng hay là quay lại nhìn rồi, lát sau mới lén lút nói: “Không nhỏ….."
Tôi haha cười lớn: “Nếu thật sự không nhỏ thì để vào đi."
Tác giả :
Trương Tiểu Hoa