Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 520: Đích ngắm chung (2)
Chính là do loại hoảng sợ đó, động tác của hắn cũng không còn kiên quyết, quả đoán như bình thường, mà trở nên có chút do dự bất định. Trên chiến trường biến đổi vạn lần trong nháy mắt, điều này sẽ dẫn đến một loại hậu quả gì?
Tâm tình đại loạn, hắn lúc này không hề chú ý rằng phi hành khí của hắn đang bay về phía người khổng lồ quái vật vẫn luôn bị hắn đùa giỡn đó.
Đợi khi hắn phát hiện điểm này thì đã trễ rồi.
Người khổng lồ mặc áo giáp đen vẫn luôn cực kỳ bị động đột nhiên động. Choeng! Một thanh kiếm hợp kim màu đỏ sẫm bắn ra từ trong hộp vũ khí sau lưng nó, chuẩn xác rơi vào trong tay nó, tiếp đó kéo lên một cái, vuốt xuống một cái, hình như không gặp phải bất cứ trở ngại gì, cái phi hành khí màu tím sáng liền hóa thành một đám mảnh vỡ trong không trung.
Mấy người Lão Uy kinh sợ cả nửa ngày, nói không ra lời.
Bọn họ có lẽ nhìn không hiểu thứ người khổng lồ mặc giáp đen sử dụng là kỹ xảo gì, tiếp đó lại có thể nhìn ra, trong một cái kéo lên, một cái vuốt xuống này, hàm chứa một mùi vị trải qua trăm tôi ngàn luyện.
Điều này cũng làm bọn họ đưa ra một phán đoán: người khổng lồ mặc giáp đen có tính công kích cực mạnh.
Mấy tên công tử ca đó nào thấy qua chiến trận thế này, bọn họ ngày thường đích xác diễu võ giương oai khắp nơi, nhưng lại chưa từng thấy qua chiến đấu và máu tươi thật sự. Đồng bạn lợi hại nhất trước mắt bị giết, bọn họ lập tức cuống cả tay chân, kẻ nhát gan thậm chí bị dọa tới mức khóc oa oa toáng lên.
Đa Già điều khiển chiến cơ yêu quý của hắn lao tới rừng rậm Lưỡng Ngạn, hắn nghe nói nơi này đã phát hiện một người khổng lồ mặc áo giáp đen cao hơn mười mét, liền lao tới xem sao.
Chiến cơ của Đa Già là một cái Lam vĩ tiễn màu lam nhạt, chiến cơ này là loại hình phát triển ra mười mấy năm trước. Thân máy hình cá thon dài, hai cánh cong thu vào trong, xem ra cực có sức dãn. Ngay phía trên khoang lái ở thân máy, có một cánh cố định giống như vây lưng cá mập, đây cũng là đặc trưng của kiểu máy này. Trên cái chiến cơ này, hỏa lực trang bị cực kỳ phong phú, không chỉ có hỏa lực bắn tỉa tầm xa, mà còn có thể bắn đạn quang nổ mạnh hình trứng.
Kiểu máy này là kiểu cũ của mười năm trước, Lam vĩ tiễn hiện giờ đã tới đời thứ bảy, nhưng Đa Già trước giờ chưa từng có suy nghĩ tay chiến cơ mới. Không ngừng sử dụng và bảo dưỡng mười năm gần đây, mức độ quen thuộc của hắn đối với cái chiến cơ này đã vượt quá mức độ quen thuộc đối với vợ con của hắn. Ngoài ra, điều kỳ quái là, cái chiến cơ này phảng phất như cũng là chiến cơ may mắn của hắn, một lần rồi lại một lần giúp hắn khi ở trong tuyệt cảnh, hóa hiểm thành an.
- Đa Già đến rồi. Nhiệt Cổ Minh phát hiện Đa Già đầu tiên, hắn lập tức truyền tin tức này tới đồng bạn của mình.
Lão Uy vội vàng nhìn ngó xung quanh, quả nhiên đã phát hiện cái chiến cơ cổ màu lam của Đa Già đó.
Danh vọng ở Dã Tháp thành của Đa Già cực cao, bởi vì hắn là xạ thủ cấp sáu duy nhất ở chỗ này. Liên quan tới thực lực của xạ thủ, năm cấp là một lằn ranh. Một xạ thủ, sau khi thực lực của hắn đạt tới cấp năm thì có thể xưng là cao thủ. Xạ thủ cấp ba, cấp bốn tuy không thể nói là khắp nơi đều có, nhưng số lượng nhiều nhất. Từ cấp bốn tăng lên cấp năm, là cửa ải khó khăn đầu tiên mà mỗi xạ thủ gặp phải, biến hóa ở trong này không hề là sự thay đổi về lượng, mà là bước nhảy vọt về chất. Một xạ thủ cấp năm, có thể đối mặt rất thoải mái với ba, bốn xạ thủ cấp bốn. Đây chính là Hồng Câu của thực lực. Rất nhiều sư sĩ, thực lực cả đời cũng vòng vòng ở trước cấp năm, không sao vượt qua cửa ải khó khăn này, chỉ có thể ôm hận tới cuối đời.
Chú thích: Hồng Câu: kênh đào cổ đại, ở tỉnh Hà Nam ngày nay, lúc Hán Sở tương tranh, là giới tuyến tạm thời của hai quân, tỷ dụ giới tuyến phân minh.
Lại lên tiếp, Hồng Câu lần hai sẽ xuất hiện ở cửa ải xạ thủ cấp bảy thăng cấp lên xạ thủ cấp tám. Độ khó của cửa ải khó khăn này so với cửa đầu tiên càng thêm khó khăn, trừ thiên phú và nỗ lực ra, may mắn cũng không thể thiếu. Xạ thủ cấp tám đã là cường giả đỉnh cao nhất rồi, còn cao thủ cấp mười trong truyền thuyết, càng đếm trên đầu ngón tay, bọn họ phần lớn xuất hiện trong lịch sử.
Người của Dã Tháp thành đều biết cái chiến cơ cổ xưa màu lam này của Đa Già, mọi người lập tức dành ra một không gian khá lớn. Rất nhiều người đều cực kỳ hưng phấn. Đa Già là xạ thủ đệ nhất của Dã Tháp thành, bình thường cực ít ra tay. Nơi này có rất nhiều xạ thủ dừng lại ở cấp bốn, bọn họ cũng hy vọng có thể thông qua quan sát chiến đấu của Đa Già mà có thể có được chút sáng tỏ.
Cho nên mọi người chủ động dành ra không gian, cũng dùng loại phương thức này để biểu thị sự tôn kính đối với Đa Già.
Đa Già vừa kịp nhìn thấy cú vuốt lên kéo xuống đó của Thần, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng. Cái chiến cơ màu tím sáng đó hắn biết. Tuổi trẻ thì có thể tăng lên xạ thủ cấp năm, thiên phú cao thật sự thuộc loại hiếm thấy. Nhưng dưới tình huống thế này, không thể nào có thể sống sót được. Đáng tiếc, hắn cảm khái trong lòng.
Hắn kinh ngạc với kỹ xảo của người khổng lồ, là xạ thủ cấp sáu duy nhất của Dã Tháp thành, ánh mắt của hắn tự nhiên không giống người khác. Hắn có thể ẩn ước cảm giác được kỹ xảo cao siêu hàm chứa trong này.
Ngược lại, hắn đối với bản thân người khổng lồ cao hơn mười mét lại không hề quá kinh ngạc. Thế giới rộng lớn, không gì kỳ lạ không có, chủng người thế này không hề hoàn toàn không có khả năng.
Điều càng làm hắn cảm thấy kinh ngạc là chất liệu của thanh trường kiếm màu đỏ và bộ giáp đó. Hắn biết loại vật liệu này, tuy hắn không hề biết nó tên gọi là gì. Hắn từng phát hiện loại vật chất này linh tinh trong khu vực sương mù của rừng rậm Lưỡng Ngạn. Trong khu cát, số lượng loại vật chất này càng nhiều hơn, nhưng cũng chỉ có từng viên nhỏ. Nhưng hắn từng nghe một vị tiền bối nói, ở chỗ sâu của Darkness, khắp nơi chỗ đó đều là loại vật chất này với đủ loại màu sắc, ngay cả thực vật ở chỗ đó cũng hoàn toàn không giống thực vật bình thường. Ở chỗ đó, mọc các kiểu, các dạng sinh vật kỳ dị, chúng không cái nào không cường đại dị thường. Chỗ sâu Darkness, chỉ có mấy xạ thủ thực lực đã đột phá cấp tám mới có khả năng đi thám hiểm. Đó là một địa phương tràn đầy nguy hiểm, như một câu đố vậy.
Chẳng lẽ quái vật này là tới từ chỗ sâu của Darkness?
Đa Già bị suy nghĩ này của mình dọa nhảy dựng lên. Nhưng hắn lại càng nghĩ càng cảm thấy giống, bất kể là toàn thân bao bọc bộ giáp màu đen dày nặng, hay là thanh kiếm khổng lồ màu đỏ sẫm đó, còn có cái rương màu đen trên lưng đó của nó, vật chất sử dụng đều rõ ràng chỉ có ở chỗ sâu của Darkness mới có thể tạo ra.
Nhưng? Nó làm sao chạy ra từ trong Darkness chứ? Căn cứ lời vị tiền bối từng tiến vào Darkness đó nói, sinh vật chỗ đó giống như tuân thủ loại trật tự nào đó, đều có khu vực sống cố định của chúng, chưa từng vượt qua ranh giới. Điều này cũng là tại sao tới tận bây giờ, vẫn chưa có một sinh vật nào chạy ra từ trong Darkness.
Diệp Trùng không biết có một cao thủ đang quan sát mình, hắn hiện giờ hoàn toàn ở vào thế chủ động. Sau khi mất đi hỏa lực mạnh nhất, đội ngũ do đám công tử ca này tạo thành, ở trong mắt Diệp Trùng không có chút uy hiếp nào.
Hắn đã đánh rơi ba cái phi hành khí. Thần vô luận ở tốc độ hay là ở tính linh hoạt trên không đều không phải là thứ mà mấy cái chiến cơ này có thể so sánh. Lấy mạnh đánh yếu, ưu thế cực kỳ rõ ràng.
Đa Già đã quyết định ra tay. Mấy tên công tử ca này tuy hắn cũng nhìn không thuận mắt nhưng lai có chút qua lại với trưởng bối của bọn họ, tóm lại không thể mở mắt trừng trừng nhìn bọn họ chết trên tay người khổng lồ.
Khóa chặt, bắn.
Một chùm sáng màu lam từ mũi trước chiến cơ của Đa Già bắn mạnh ra. Chỗ hắn nhắm chuẩn là cổ họng của người khổng lồ đó.
Diệp Trùng vẫn luôn khá cẩn thận, tuy tình cảnh chiếm thế chủ động, nhưng xung quanh vẫn vây nhiều phi hành khí như thế, ai biết có đột nhiên đánh lén hay không. Cho nên hắn một mực đề phòng, cẩn thận lần này đã cứu hắn một mạng.
Một cú xoay vòng Thomas đột nhiên của Thần, chùm sáng màu lam đó sít sao sượt qua mặt Thần.
Trái tim Diệp Trùng nhảy một cái, hắn cuối cùng đã chú ý tới cái phi hành khí màu lam đó. Phi hành khí xung quanh đều vây ở xa, chỉ có cái phi hành khí màu lam đó một mình xuất hiện trong vòng vây trống không, cực kỳ nổi bật.
Diệp Trùng ngừng công kích mấy cái phi hành khí đó, hắn đã cảm thấy được nguy hiểm. Cái phi hành khí màu lam đó cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt.
Không hề do dự, Diệp Trùng dùng tới cú nhảy hình sóng vô trật tự quen thuộc nhất của hắn. Ở trên không, Thần giống như quỷ mị, đổi hướng trái với lẽ thường, không ai biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Năm chùm sáng gần như đồng thời xuất hiện ở vị trí vừa rồi của Thần.
Quả nhiên là cao thủ! Trong năm chùm sáng vừa mới tránh khỏi, có ba chùm đều suýt nữa thì đánh trúng Thần.
Một chùm rồi lại một chùm sáng màu lam nối sát nhau tới, dày đặc tới mức làm người ta không kịp thở. Đa Già cũng không có thói quen ngừng lại nói chuyện.
Xạ thủ cấp sáu ra tay quả nhiên bất phàm, đám xạ thủ xung quanh ai nấy đều tán thán. Kỹ xảo không có quá nhiều hoa hòe, nhưng chắc chắn lại mang lại cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ, ngoài ra hắn một phát rồi lại mau chóng thêm một phát. Xạ thủ bình thường nếu như gặp phải loại công kích này, chỉ e đã sớm sụp đổ rồi.
Diệp Trùng đối với việc ứng phó công kích tầm xa mà nói, cực kỳ có kinh nghiệm, từ sau khi hắn lựa chọn loại phương thức chiến đấu cận chiến này, thì hắn phải đối mặt đủ loại đủ kiểu quang giáp tầm xa.
Nhưng hắn hiện giờ rất chật vật, phải là cực kỳ chật vật!
Mặc kệ là đánh lén hay bắn tỉa gặp phải lúc trước, so với lần này đều là nhà tu gặp chú sãi. Xạ kích của đối phương hoàn toàn không cần trải qua suy nghĩ, nhanh tới mức giống như cuồng phong bạo vũ. Ngoài ra, không chỉ chính xác, góc độ còn cực kỳ xảo trá, làm Diệp Trùng kêu khổ không thôi.
Kiếm hợp kim trên tay Diệp Trùng đã đổi thành khiên hình thoi. Nhưng chính như thế cũng làm cho hắn cảm thấy vất vả vô bì.
Diệp Trùng đột nhiên nhớ tới lúc trước rất lâu, Mục Thương từng nói qua một câu. Lần đó mình hỏi Mục, công kích của hắn có phải là mạnh nhất không, Mục nói không phải. Diệp Trùng hỏi hắn tại sao, Mục nói trong công kích của hắn thiếu tinh thần.
Cũng không biết tại sao, Diệp Trùng vào lúc này đột nhiên nghĩ tới câu nói này. Hắn lúc này mới biết, một xạ thủ có tu dưỡng tinh thần cực cao đáng sợ tới bực nào. Sức mạnh, tốc độ, tinh thần, trong ba nhân tố này, tinh thần có lẽ dễ bị người ta bỏ qua nhất, nhưng tu dưỡng tinh thần cao siêu, nếu như phối hợp với xạ kích tầm xa thì đủ làm bọn họ trở thành kẻ công kích tầm xa khủng bố nhất.
Bộ lạc Hy Phượng tuy cũng có thuật thừa sĩ, nhưng Diệp Trùng lại cảm thấy xạ thủ ở nơi này mới chân chính mang tinh thần và xạ kích kết hợp tới mức tột đỉnh.
Đầu óc Diệp Trùng hoàn toàn vô ý thức. Hắn cũng không biết mình vào lúc mấu chốt này tại sao trong đầu lại đột nhiên vọt ra ý nghĩ không phù hợp nhiều như vậy.
Hắn không biết, thân thể của hắn vào lúc này đã làm ra phản ứng trực tiếp nhất.
Né tránh!
Né tránh và xạ kích mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng lại trưởng thành giống như cặp sinh đôi. Ở thiên hà Hà Việt, quang giáp tầm xa đã phát triển thời gian rất nhiều năm. Trong khoảng thời gian này, kỹ thuật né tránh cũng có được tiến bộ thần tốc.
Diệp Trùng hiện làm chính là né tránh làm người ta hoa cả mắt.
Đổi hướng không trật tự ở trên không, bay vòng vèo hai cung ngược nhau, xoay vòng Thomas, nguyệt hình tiểu toái bộ (bước đi nhỏ vụn hình mặt trăng)…
Kỹ xảo né tránh xuất sắc, không chỉ phải né tránh sự tấn công của kẻ địch mà còn phải làm loạn tiết tấu xạ kích của đối phương, chỉ có như vậy, quang giáp cận chiến mới có thể tới gần đối phương. Mấy kỹ xảo né tránh này, không cái nào không mang theo tính mê hoặc cực mạnh, thường sẽ làm cho kẻ địch sai phương hướng ngắm.
Thần giống như quỷ mỵ len lỏi trong mưa ánh sáng màu lam.
Nếu như nói thực lực Đa Già làm người ta cảm thấy khâm phục, vậy thì biểu hiện của Thần quả thật làm cho mấy xạ thủ đứng vây xem này cảm thấy khó mà tưởng tượng được.
Bọn họ quả thật nghĩ không ra, cái tên to lớn thế này tại sao có thể làm ra động tác siêu việt lạ thường thế này ở trên không, so với hắn, chiến cơ nhẹ nhàng của bọn họ quả thật là lù đù như bò.
Sắc mặt Đa Già cũng càng lúc càng ngưng trọng, tới tận bây giờ, hắn vẫn không mang lại cho gã khổng lồ này thương hại thật sự. Đối phương quá linh hoạt, với lại, mấy kỹ xảo né tránh đó, hắn cũng chưa từng thấy qua, tới tận bây giờ, hắn không chiếm được bất cứ tiện nghi gì.
Diệp Trùng cũng không dễ chịu, tay hắn căn bản không dám ngừng lại chút nào. Chùm sáng phụt ra của cái phi hành khí màu lam đó giống như vô cùng vô tận, khong có bất cứ dấu hiệu giảm tần suất nào.
Phòng thủ hoàn toàn, hắn hiện giờ không có bất cứ cơ hội trả đòn nào. Tất cả sự chú ý của hắn đều bị công kích của đối phương kềm chế, điều hắn có thể làm hiện giờ chính là làm sao không bị đánh trúng chỗ yếu hại.
Đa già quyết định phát lực, tên này quả thật khó dây, với lại trơn trợt vô cùng.
Tất cả hỏa lực trên chiến cơ đều mở ra toàn bộ, Đa Già không giữ lại chút gì, ngay cả đạn quang nổ mạnh hình trứng vẫn luôn cực ít sử dụng hắn cũng dùng tới.
Đa Già lần này vừa tăng lực, Diệp Trùng lập tức phát giác được.
Nhưng hắn hiện giờ cũng vô kế khả thi, trước mắt trừ cực khổ chống đỡ ra, hắn cũng không nghĩ ra thêm phương pháp tốt nào khác. Tốc độ tay tăng nhanh từng chút một, trên bàn điều khiển chính chỉ thấy một đám hư ảnh.
Hai bên đột nhiên phát lực ra ngoài ý liệu của mọi người, nhưng tình cảnh lập tức trở nên dữ dội, chiến cơ của Đa Già điên cuồng phun ra từng đám chùm sáng màu lam một.
Trên mặt khiên hình thoi đã giăng đầy lỗ nhỏ, toàn bộ đều là do chùm sáng đánh lên bề mặt mà thành.
Nếu như không có tấm khiên này, mấy chùm sáng đó đã đánh lên người Thần.
Diệp Trùng một mặt cực khổ chống đở, một mặt nghĩ cách. Cứ tiếp tục thế này khẳng định không được. Chính ngay lúc này, một trái đạn quang nổ mạnh hình trứng đánh trúng mặt tấm khiên đó.
Binh! Vang lên một tiếng dữ dội, trên không chói lên một quầng sáng màu trắng chói mắt.
Lực xung kích mạnh mẽ do vụ nổ hình thành lập tức dễ như bỡn đánh tấm khiên thủng lổ chổ vỡ tan nát, Thần cũng bị lực xung kích này đẩy rơi xuống mặt đất.
Bỗng, Diệp Trùng thầm mắng mình ngốc.
Trận chiến này tới quá đột nhiên, với lại công kích của Đa Già khẩn trương tới mức làm người ta không kịp thở. Diệp Trùng căn bản không kịp suy nghĩ. Hắn lúc này mới bừng tỉnh, mình một cái quang giáp cận chiến và một đám điên thế này ở trên không đánh cái gì, đó không phải là tự mình tìm khổ sao?
Rừng rậm dày đặc phía dưới mới là thiên hạ thuộc về cận chiến.
Động cơ mở ra toàn bộ, trong ánh mắt không hiểu của mọi người, Thần ôm chặt thành một cục giống như sao băng, tăng tốc rơi xuống đất.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Tâm tình đại loạn, hắn lúc này không hề chú ý rằng phi hành khí của hắn đang bay về phía người khổng lồ quái vật vẫn luôn bị hắn đùa giỡn đó.
Đợi khi hắn phát hiện điểm này thì đã trễ rồi.
Người khổng lồ mặc áo giáp đen vẫn luôn cực kỳ bị động đột nhiên động. Choeng! Một thanh kiếm hợp kim màu đỏ sẫm bắn ra từ trong hộp vũ khí sau lưng nó, chuẩn xác rơi vào trong tay nó, tiếp đó kéo lên một cái, vuốt xuống một cái, hình như không gặp phải bất cứ trở ngại gì, cái phi hành khí màu tím sáng liền hóa thành một đám mảnh vỡ trong không trung.
Mấy người Lão Uy kinh sợ cả nửa ngày, nói không ra lời.
Bọn họ có lẽ nhìn không hiểu thứ người khổng lồ mặc giáp đen sử dụng là kỹ xảo gì, tiếp đó lại có thể nhìn ra, trong một cái kéo lên, một cái vuốt xuống này, hàm chứa một mùi vị trải qua trăm tôi ngàn luyện.
Điều này cũng làm bọn họ đưa ra một phán đoán: người khổng lồ mặc giáp đen có tính công kích cực mạnh.
Mấy tên công tử ca đó nào thấy qua chiến trận thế này, bọn họ ngày thường đích xác diễu võ giương oai khắp nơi, nhưng lại chưa từng thấy qua chiến đấu và máu tươi thật sự. Đồng bạn lợi hại nhất trước mắt bị giết, bọn họ lập tức cuống cả tay chân, kẻ nhát gan thậm chí bị dọa tới mức khóc oa oa toáng lên.
Đa Già điều khiển chiến cơ yêu quý của hắn lao tới rừng rậm Lưỡng Ngạn, hắn nghe nói nơi này đã phát hiện một người khổng lồ mặc áo giáp đen cao hơn mười mét, liền lao tới xem sao.
Chiến cơ của Đa Già là một cái Lam vĩ tiễn màu lam nhạt, chiến cơ này là loại hình phát triển ra mười mấy năm trước. Thân máy hình cá thon dài, hai cánh cong thu vào trong, xem ra cực có sức dãn. Ngay phía trên khoang lái ở thân máy, có một cánh cố định giống như vây lưng cá mập, đây cũng là đặc trưng của kiểu máy này. Trên cái chiến cơ này, hỏa lực trang bị cực kỳ phong phú, không chỉ có hỏa lực bắn tỉa tầm xa, mà còn có thể bắn đạn quang nổ mạnh hình trứng.
Kiểu máy này là kiểu cũ của mười năm trước, Lam vĩ tiễn hiện giờ đã tới đời thứ bảy, nhưng Đa Già trước giờ chưa từng có suy nghĩ tay chiến cơ mới. Không ngừng sử dụng và bảo dưỡng mười năm gần đây, mức độ quen thuộc của hắn đối với cái chiến cơ này đã vượt quá mức độ quen thuộc đối với vợ con của hắn. Ngoài ra, điều kỳ quái là, cái chiến cơ này phảng phất như cũng là chiến cơ may mắn của hắn, một lần rồi lại một lần giúp hắn khi ở trong tuyệt cảnh, hóa hiểm thành an.
- Đa Già đến rồi. Nhiệt Cổ Minh phát hiện Đa Già đầu tiên, hắn lập tức truyền tin tức này tới đồng bạn của mình.
Lão Uy vội vàng nhìn ngó xung quanh, quả nhiên đã phát hiện cái chiến cơ cổ màu lam của Đa Già đó.
Danh vọng ở Dã Tháp thành của Đa Già cực cao, bởi vì hắn là xạ thủ cấp sáu duy nhất ở chỗ này. Liên quan tới thực lực của xạ thủ, năm cấp là một lằn ranh. Một xạ thủ, sau khi thực lực của hắn đạt tới cấp năm thì có thể xưng là cao thủ. Xạ thủ cấp ba, cấp bốn tuy không thể nói là khắp nơi đều có, nhưng số lượng nhiều nhất. Từ cấp bốn tăng lên cấp năm, là cửa ải khó khăn đầu tiên mà mỗi xạ thủ gặp phải, biến hóa ở trong này không hề là sự thay đổi về lượng, mà là bước nhảy vọt về chất. Một xạ thủ cấp năm, có thể đối mặt rất thoải mái với ba, bốn xạ thủ cấp bốn. Đây chính là Hồng Câu của thực lực. Rất nhiều sư sĩ, thực lực cả đời cũng vòng vòng ở trước cấp năm, không sao vượt qua cửa ải khó khăn này, chỉ có thể ôm hận tới cuối đời.
Chú thích: Hồng Câu: kênh đào cổ đại, ở tỉnh Hà Nam ngày nay, lúc Hán Sở tương tranh, là giới tuyến tạm thời của hai quân, tỷ dụ giới tuyến phân minh.
Lại lên tiếp, Hồng Câu lần hai sẽ xuất hiện ở cửa ải xạ thủ cấp bảy thăng cấp lên xạ thủ cấp tám. Độ khó của cửa ải khó khăn này so với cửa đầu tiên càng thêm khó khăn, trừ thiên phú và nỗ lực ra, may mắn cũng không thể thiếu. Xạ thủ cấp tám đã là cường giả đỉnh cao nhất rồi, còn cao thủ cấp mười trong truyền thuyết, càng đếm trên đầu ngón tay, bọn họ phần lớn xuất hiện trong lịch sử.
Người của Dã Tháp thành đều biết cái chiến cơ cổ xưa màu lam này của Đa Già, mọi người lập tức dành ra một không gian khá lớn. Rất nhiều người đều cực kỳ hưng phấn. Đa Già là xạ thủ đệ nhất của Dã Tháp thành, bình thường cực ít ra tay. Nơi này có rất nhiều xạ thủ dừng lại ở cấp bốn, bọn họ cũng hy vọng có thể thông qua quan sát chiến đấu của Đa Già mà có thể có được chút sáng tỏ.
Cho nên mọi người chủ động dành ra không gian, cũng dùng loại phương thức này để biểu thị sự tôn kính đối với Đa Già.
Đa Già vừa kịp nhìn thấy cú vuốt lên kéo xuống đó của Thần, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng. Cái chiến cơ màu tím sáng đó hắn biết. Tuổi trẻ thì có thể tăng lên xạ thủ cấp năm, thiên phú cao thật sự thuộc loại hiếm thấy. Nhưng dưới tình huống thế này, không thể nào có thể sống sót được. Đáng tiếc, hắn cảm khái trong lòng.
Hắn kinh ngạc với kỹ xảo của người khổng lồ, là xạ thủ cấp sáu duy nhất của Dã Tháp thành, ánh mắt của hắn tự nhiên không giống người khác. Hắn có thể ẩn ước cảm giác được kỹ xảo cao siêu hàm chứa trong này.
Ngược lại, hắn đối với bản thân người khổng lồ cao hơn mười mét lại không hề quá kinh ngạc. Thế giới rộng lớn, không gì kỳ lạ không có, chủng người thế này không hề hoàn toàn không có khả năng.
Điều càng làm hắn cảm thấy kinh ngạc là chất liệu của thanh trường kiếm màu đỏ và bộ giáp đó. Hắn biết loại vật liệu này, tuy hắn không hề biết nó tên gọi là gì. Hắn từng phát hiện loại vật chất này linh tinh trong khu vực sương mù của rừng rậm Lưỡng Ngạn. Trong khu cát, số lượng loại vật chất này càng nhiều hơn, nhưng cũng chỉ có từng viên nhỏ. Nhưng hắn từng nghe một vị tiền bối nói, ở chỗ sâu của Darkness, khắp nơi chỗ đó đều là loại vật chất này với đủ loại màu sắc, ngay cả thực vật ở chỗ đó cũng hoàn toàn không giống thực vật bình thường. Ở chỗ đó, mọc các kiểu, các dạng sinh vật kỳ dị, chúng không cái nào không cường đại dị thường. Chỗ sâu Darkness, chỉ có mấy xạ thủ thực lực đã đột phá cấp tám mới có khả năng đi thám hiểm. Đó là một địa phương tràn đầy nguy hiểm, như một câu đố vậy.
Chẳng lẽ quái vật này là tới từ chỗ sâu của Darkness?
Đa Già bị suy nghĩ này của mình dọa nhảy dựng lên. Nhưng hắn lại càng nghĩ càng cảm thấy giống, bất kể là toàn thân bao bọc bộ giáp màu đen dày nặng, hay là thanh kiếm khổng lồ màu đỏ sẫm đó, còn có cái rương màu đen trên lưng đó của nó, vật chất sử dụng đều rõ ràng chỉ có ở chỗ sâu của Darkness mới có thể tạo ra.
Nhưng? Nó làm sao chạy ra từ trong Darkness chứ? Căn cứ lời vị tiền bối từng tiến vào Darkness đó nói, sinh vật chỗ đó giống như tuân thủ loại trật tự nào đó, đều có khu vực sống cố định của chúng, chưa từng vượt qua ranh giới. Điều này cũng là tại sao tới tận bây giờ, vẫn chưa có một sinh vật nào chạy ra từ trong Darkness.
Diệp Trùng không biết có một cao thủ đang quan sát mình, hắn hiện giờ hoàn toàn ở vào thế chủ động. Sau khi mất đi hỏa lực mạnh nhất, đội ngũ do đám công tử ca này tạo thành, ở trong mắt Diệp Trùng không có chút uy hiếp nào.
Hắn đã đánh rơi ba cái phi hành khí. Thần vô luận ở tốc độ hay là ở tính linh hoạt trên không đều không phải là thứ mà mấy cái chiến cơ này có thể so sánh. Lấy mạnh đánh yếu, ưu thế cực kỳ rõ ràng.
Đa Già đã quyết định ra tay. Mấy tên công tử ca này tuy hắn cũng nhìn không thuận mắt nhưng lai có chút qua lại với trưởng bối của bọn họ, tóm lại không thể mở mắt trừng trừng nhìn bọn họ chết trên tay người khổng lồ.
Khóa chặt, bắn.
Một chùm sáng màu lam từ mũi trước chiến cơ của Đa Già bắn mạnh ra. Chỗ hắn nhắm chuẩn là cổ họng của người khổng lồ đó.
Diệp Trùng vẫn luôn khá cẩn thận, tuy tình cảnh chiếm thế chủ động, nhưng xung quanh vẫn vây nhiều phi hành khí như thế, ai biết có đột nhiên đánh lén hay không. Cho nên hắn một mực đề phòng, cẩn thận lần này đã cứu hắn một mạng.
Một cú xoay vòng Thomas đột nhiên của Thần, chùm sáng màu lam đó sít sao sượt qua mặt Thần.
Trái tim Diệp Trùng nhảy một cái, hắn cuối cùng đã chú ý tới cái phi hành khí màu lam đó. Phi hành khí xung quanh đều vây ở xa, chỉ có cái phi hành khí màu lam đó một mình xuất hiện trong vòng vây trống không, cực kỳ nổi bật.
Diệp Trùng ngừng công kích mấy cái phi hành khí đó, hắn đã cảm thấy được nguy hiểm. Cái phi hành khí màu lam đó cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt.
Không hề do dự, Diệp Trùng dùng tới cú nhảy hình sóng vô trật tự quen thuộc nhất của hắn. Ở trên không, Thần giống như quỷ mị, đổi hướng trái với lẽ thường, không ai biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Năm chùm sáng gần như đồng thời xuất hiện ở vị trí vừa rồi của Thần.
Quả nhiên là cao thủ! Trong năm chùm sáng vừa mới tránh khỏi, có ba chùm đều suýt nữa thì đánh trúng Thần.
Một chùm rồi lại một chùm sáng màu lam nối sát nhau tới, dày đặc tới mức làm người ta không kịp thở. Đa Già cũng không có thói quen ngừng lại nói chuyện.
Xạ thủ cấp sáu ra tay quả nhiên bất phàm, đám xạ thủ xung quanh ai nấy đều tán thán. Kỹ xảo không có quá nhiều hoa hòe, nhưng chắc chắn lại mang lại cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ, ngoài ra hắn một phát rồi lại mau chóng thêm một phát. Xạ thủ bình thường nếu như gặp phải loại công kích này, chỉ e đã sớm sụp đổ rồi.
Diệp Trùng đối với việc ứng phó công kích tầm xa mà nói, cực kỳ có kinh nghiệm, từ sau khi hắn lựa chọn loại phương thức chiến đấu cận chiến này, thì hắn phải đối mặt đủ loại đủ kiểu quang giáp tầm xa.
Nhưng hắn hiện giờ rất chật vật, phải là cực kỳ chật vật!
Mặc kệ là đánh lén hay bắn tỉa gặp phải lúc trước, so với lần này đều là nhà tu gặp chú sãi. Xạ kích của đối phương hoàn toàn không cần trải qua suy nghĩ, nhanh tới mức giống như cuồng phong bạo vũ. Ngoài ra, không chỉ chính xác, góc độ còn cực kỳ xảo trá, làm Diệp Trùng kêu khổ không thôi.
Kiếm hợp kim trên tay Diệp Trùng đã đổi thành khiên hình thoi. Nhưng chính như thế cũng làm cho hắn cảm thấy vất vả vô bì.
Diệp Trùng đột nhiên nhớ tới lúc trước rất lâu, Mục Thương từng nói qua một câu. Lần đó mình hỏi Mục, công kích của hắn có phải là mạnh nhất không, Mục nói không phải. Diệp Trùng hỏi hắn tại sao, Mục nói trong công kích của hắn thiếu tinh thần.
Cũng không biết tại sao, Diệp Trùng vào lúc này đột nhiên nghĩ tới câu nói này. Hắn lúc này mới biết, một xạ thủ có tu dưỡng tinh thần cực cao đáng sợ tới bực nào. Sức mạnh, tốc độ, tinh thần, trong ba nhân tố này, tinh thần có lẽ dễ bị người ta bỏ qua nhất, nhưng tu dưỡng tinh thần cao siêu, nếu như phối hợp với xạ kích tầm xa thì đủ làm bọn họ trở thành kẻ công kích tầm xa khủng bố nhất.
Bộ lạc Hy Phượng tuy cũng có thuật thừa sĩ, nhưng Diệp Trùng lại cảm thấy xạ thủ ở nơi này mới chân chính mang tinh thần và xạ kích kết hợp tới mức tột đỉnh.
Đầu óc Diệp Trùng hoàn toàn vô ý thức. Hắn cũng không biết mình vào lúc mấu chốt này tại sao trong đầu lại đột nhiên vọt ra ý nghĩ không phù hợp nhiều như vậy.
Hắn không biết, thân thể của hắn vào lúc này đã làm ra phản ứng trực tiếp nhất.
Né tránh!
Né tránh và xạ kích mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng lại trưởng thành giống như cặp sinh đôi. Ở thiên hà Hà Việt, quang giáp tầm xa đã phát triển thời gian rất nhiều năm. Trong khoảng thời gian này, kỹ thuật né tránh cũng có được tiến bộ thần tốc.
Diệp Trùng hiện làm chính là né tránh làm người ta hoa cả mắt.
Đổi hướng không trật tự ở trên không, bay vòng vèo hai cung ngược nhau, xoay vòng Thomas, nguyệt hình tiểu toái bộ (bước đi nhỏ vụn hình mặt trăng)…
Kỹ xảo né tránh xuất sắc, không chỉ phải né tránh sự tấn công của kẻ địch mà còn phải làm loạn tiết tấu xạ kích của đối phương, chỉ có như vậy, quang giáp cận chiến mới có thể tới gần đối phương. Mấy kỹ xảo né tránh này, không cái nào không mang theo tính mê hoặc cực mạnh, thường sẽ làm cho kẻ địch sai phương hướng ngắm.
Thần giống như quỷ mỵ len lỏi trong mưa ánh sáng màu lam.
Nếu như nói thực lực Đa Già làm người ta cảm thấy khâm phục, vậy thì biểu hiện của Thần quả thật làm cho mấy xạ thủ đứng vây xem này cảm thấy khó mà tưởng tượng được.
Bọn họ quả thật nghĩ không ra, cái tên to lớn thế này tại sao có thể làm ra động tác siêu việt lạ thường thế này ở trên không, so với hắn, chiến cơ nhẹ nhàng của bọn họ quả thật là lù đù như bò.
Sắc mặt Đa Già cũng càng lúc càng ngưng trọng, tới tận bây giờ, hắn vẫn không mang lại cho gã khổng lồ này thương hại thật sự. Đối phương quá linh hoạt, với lại, mấy kỹ xảo né tránh đó, hắn cũng chưa từng thấy qua, tới tận bây giờ, hắn không chiếm được bất cứ tiện nghi gì.
Diệp Trùng cũng không dễ chịu, tay hắn căn bản không dám ngừng lại chút nào. Chùm sáng phụt ra của cái phi hành khí màu lam đó giống như vô cùng vô tận, khong có bất cứ dấu hiệu giảm tần suất nào.
Phòng thủ hoàn toàn, hắn hiện giờ không có bất cứ cơ hội trả đòn nào. Tất cả sự chú ý của hắn đều bị công kích của đối phương kềm chế, điều hắn có thể làm hiện giờ chính là làm sao không bị đánh trúng chỗ yếu hại.
Đa già quyết định phát lực, tên này quả thật khó dây, với lại trơn trợt vô cùng.
Tất cả hỏa lực trên chiến cơ đều mở ra toàn bộ, Đa Già không giữ lại chút gì, ngay cả đạn quang nổ mạnh hình trứng vẫn luôn cực ít sử dụng hắn cũng dùng tới.
Đa Già lần này vừa tăng lực, Diệp Trùng lập tức phát giác được.
Nhưng hắn hiện giờ cũng vô kế khả thi, trước mắt trừ cực khổ chống đỡ ra, hắn cũng không nghĩ ra thêm phương pháp tốt nào khác. Tốc độ tay tăng nhanh từng chút một, trên bàn điều khiển chính chỉ thấy một đám hư ảnh.
Hai bên đột nhiên phát lực ra ngoài ý liệu của mọi người, nhưng tình cảnh lập tức trở nên dữ dội, chiến cơ của Đa Già điên cuồng phun ra từng đám chùm sáng màu lam một.
Trên mặt khiên hình thoi đã giăng đầy lỗ nhỏ, toàn bộ đều là do chùm sáng đánh lên bề mặt mà thành.
Nếu như không có tấm khiên này, mấy chùm sáng đó đã đánh lên người Thần.
Diệp Trùng một mặt cực khổ chống đở, một mặt nghĩ cách. Cứ tiếp tục thế này khẳng định không được. Chính ngay lúc này, một trái đạn quang nổ mạnh hình trứng đánh trúng mặt tấm khiên đó.
Binh! Vang lên một tiếng dữ dội, trên không chói lên một quầng sáng màu trắng chói mắt.
Lực xung kích mạnh mẽ do vụ nổ hình thành lập tức dễ như bỡn đánh tấm khiên thủng lổ chổ vỡ tan nát, Thần cũng bị lực xung kích này đẩy rơi xuống mặt đất.
Bỗng, Diệp Trùng thầm mắng mình ngốc.
Trận chiến này tới quá đột nhiên, với lại công kích của Đa Già khẩn trương tới mức làm người ta không kịp thở. Diệp Trùng căn bản không kịp suy nghĩ. Hắn lúc này mới bừng tỉnh, mình một cái quang giáp cận chiến và một đám điên thế này ở trên không đánh cái gì, đó không phải là tự mình tìm khổ sao?
Rừng rậm dày đặc phía dưới mới là thiên hạ thuộc về cận chiến.
Động cơ mở ra toàn bộ, trong ánh mắt không hiểu của mọi người, Thần ôm chặt thành một cục giống như sao băng, tăng tốc rơi xuống đất.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Tác giả :
Phương Tưởng