Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 511: Của rơi nhặt được (2)
Khuê nửa cười nửa không nhìn Diệp Trùng: “Nhìn không ra a, ngươi lại rất có nhãn quang nha!"
Hắn nói tiếp: “Chúng ta từ hơn một trăm năm trước thì đã bắt đầu nghiên cứu sinh vật. Với lại, đã có được thành qủa không tồi." Tuy giọng nói nghe ra dường như rất lạnh nhạt nhưng Diệp Trùng vẫn có thể nghe ra sự tự hào trong hắn.
- Từ nhỏ thì ta đã cảm thấy hứng thú nhất với khoa học sinh vật. Ta vẫn luôn tin rằng, sự huyền bí của sinh mạng là thâm ảo nhất trên đời, cũng là huyền bí đỉnh cao nhất. Trên mặt Khuê lộ ra vẻ hồi ức: “Cho nên ta từ nhỏ đã lao vào học tập phương diện này. Về sau cũng đích xác như ý nguyện của ta, ta lao vào nghiên cứu phương diện này. Ngươi có thể không tưởng tượng được, chúng ta ở phương diện sinh vật học có thực lực hùng hậu thế nào. Phương diện khoa học không gian và cơ giới học, thực lực của chúng ta vẫn thua kém ba đại thế gia rất nhiều, nhưng ở phương diện sinh vật học, ba đại thế gia cộng lại cũng không phải là đối thủ của chúng ta."
Khuê kiêu ngạo nói, trong lời nói có chút cảm giác cúi nhìn chúng sinh.
Diệp Trùng không nói gì, nhưng hắn không có nghi vấn gì với lời nói của Khuê, ba đại thế gia ở phương diện sinh vật học không nghe nói có nhiều thành tựu. Hiểu biết của Diệp Trùng đối với sinh vật học rất ít ỏi, bất quá, trong tri thức hắn đã học lại có một môn cũng thuộc vào phạm trù sinh vật học, đó chính là điều bồi. Thủ đoạn điều bồi thần quỷ khó dò của Quản phong tử, cho dù Diệp Trùng bây giờ nghĩ lại vẫn có đôi chút cảm giác sững sờ. Cơ chế phân tích tự động họ Quản của Quản phong tử, hắn vẫn không làm rõ triệt để nguyên lý.
Nhưng hắn đối với luận điệu của Khuê cho rằng sinh vật học là khoa học thâm ảo nhất trên đời lại không cho là đúng. Trong mắt hắn, mỗi khoa học đều có chỗ thâm sâu của nó, không có ai thâm ảo, không có ai nông cạn. Cách nói này của Khuê, có chút thiên lệch.
- Ngươi có cơ sở sinh vật học không? Khuê đột nhiên hỏi.
- Không có, nhưng có học qua điều bồi một khoảng thời gian.
- Điều bồi? Khuê phấn chấn tinh thần, hưng phấn nói: “Không tệ, không tệ, điều bồi cũng là một nhánh của sinh vật học."
Hắn cúi đầu, như đang suy tư, miệng lẩm bẩm: “Có lẽ, giao cho hắn cũng là một lựa chọn không tồi."
Diệp Trùng không chú ý tới thần tình của Khuê, hắn đang giao lưu với Thương.
- Diệp tử, tên này chắc chắn không phải là một công trình sư của tổ nghiên cứu khoa học đơn giản. Thương dùng một loại ngữ khí khá khẳng định nhắc nhở Diệp Trùng.
- Tại sao? Diệp Trùng kỳ quái nói. Trừ một điểm cởi mở này ra, hắn không hề cảm nhận được bất cứ chỗ đặc biệt nào khác trên người Khuê.
- Hừ hừ, chỗ khả nghi quả thật quá nhiều, một công trình sư bình thường nào biết nhiều bí mật như vậy? Thương không cho là đúng nói, nhưng hắn lập tức cười hì hì: “Bất quá, Diệp tử ngươi cũng đừng lo lắng, từ hiện tại mà xét, hắn không có ác ý gì với ngươi."
Chính ngay lúc này, Khuê giống như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói nghiêm túc với Diệp Trùng: “Theo ta."
Khuê đi ra phòng chứa chip, đi vào một thông đạo khác. Thông đạo một mạch nghiêng dài xuống dưới, thang tự động vẫn luôn không ngừng vận chuyển.
Khuê quay đầu nói với Diệp Trùng: “Thu nó lại đi. Trong này không thể bay được, nếu như một khi phát hiện vật thể bay, hệ thống nhận biết an toàn trong này lập tức sẽ tiến hành công kích."
- Hắn nói không sai. Thương lặng lẽ nói với Diệp Trùng.
Diệp Trùng nghe theo, thu Thương vào công tắc không gian.
Diệp Trùng và Khuê đứng trên thang tự động, thang lập tức thuận theo dốc nghiên chở hai người xuống dưới. Hai bên thang là pha lê trong suốt. Bên trong pha lê mọc các loại thực vật kỳ dị. Có vài thứ Diệp Trùng biết nhưng hầu hết là không biết.
Khuê một mực cúi đầu, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Diệp Trùng nhìn mấy thực vật này có chút nhập thần. Trong này có rất nhiều vật thật hắn chưa từng thấy qua, nhưng là thực vật từng thấy qua trong con chip Quản phong tử cho hắn. Điều này đối với hắn mà nói, cũng là một quá trình học tập.
Điều bồi trong hệ thống tri thức mà Diệp Trùng học tập thuộc về một nhánh cực kỳ đặc thù, thời gian hắn tiêu tốn ở phương diện này không hề nhiều, rất nhiều lúc là chỉ dựa vào cơ chế phân tích tự động họ Quản mà Quản phong tử cho hắn để vượt qua khó khăn. Nhưng hắn cũng biết điều bồi là một loại tri thức cực kỳ có ích, cho nên mỗi lần có cơ hội học tập đều sẽ thận trọng đối xử.
- Ngươi biết mấy loại? Giọng nói của Khuê vang lên sau lưng hắn.
- Một trăm mười lăm loại. Diệp Trùng không chút do dự trả lời. Hắn mẫn cảm dị thường đối với con số, đây là một loại thói quen học được từ chỗ Mục.
- Một trăm mười lăm loại? Khuê có chút kinh ngạc: “Ngươi biết nhiều như vậy sao?"
Diệp Trùng trả lời: “Ừ, nhưng chỉ có năm mươi hai loại từng thấy vật thật, sáu mươi ba loại còn lại chỉ từng thấy qua trong con chip thầy cho ta."
- Thầy của ngươi là? Trên mặt Khuê lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Bà ta họ Quản. Diệp Trùng còn nhớ tên của Quản phong tử ngay cả bản thân hắn cũng có chút kinh ngạc. Cô gái tay cầm ly rượu, mang theo chút lười nhác, dựa vào cửa, nhìn xuất thần ra ngoài đột nhiên lóe lên trong đầu Diệp Trùng.
- Hồng nhan bạc mệnh a. Lời của Thương mang theo sự cảm khái thương cảm.
- Quản Linh? Trên mặt Khuê lộ ra vẻ cố gắng suy nghĩ, lập tức dường như nghĩ tới điều gì, vẻ kinh ngạc trên mặt càng lúc càng nặng: “Quản Linh… có phải là Quản Linh của họ Quản ở Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hành tinh Quang Hoa?"
Lần này tới lượt Diệp Trùng có chút kinh ngạc: “Ngươi quen biết bà ta?"
Khuê không trả lời hắn, mà lại không thể tin được đánh giá trên dưới Diệp Trùng: “Ngươi là học sinh của Quản Linh? Ngươi thật sự là học sinh của Quản Linh?"
Diệp Trùng gật đầu: “Nếu như người ngươi nói là Quản Linh của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hành tinh Quang Hoa, vậy thì không sai."
- Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Ha ha! Khuê cao hứng tới mức múa may tay chân: “Ha ha, ta vừa rồi hãy còn lo lắng cơ sở của ngươi! Thì ra ngươi là học sinh của Quản Linh! Trời cao có mắt, không nhẫn tâm làm tâm huyết một đời của ta trôi theo dòng nước! Ha ha!"
Không hiểu Khuê tại sao cao hứng như vậy, Diệp Trùng lại hỏi: “Ngươi quen biết bà ta?"
Qua tận ba phút, Khuê mới bình phục lại từ trong trạng thái hưng phấn: “Lúc ta còn trẻ từng đi qua tinh khu tự do, lúc đó mới nghe thấy tên của Quản Linh. Nàng ta cực kỳ nổi tiếng trong giới điều bồi tinh khu tự do, đáng tiếc ta chưa từng gặp qua nàng ta. Ta từng nghiên cứu mấy thành phẩm của nàng ta, nàng ta đích xác là một điều bồi sư lợi hại. Ta vẫn luôn lo lắng cơ sở của ngươi không đủ, bây giờ có thể yên tâm rồi."
Cơ sở? Cơ sở sinh vật học sao? Diệp Trùng có chút không hiểu.
- Thương, ngươi nói hắn có thể sẽ cho ta thứ gì không? Diệp Trùng hỏi Thương ở trong đáy lòng.
- Ai biết chứ? Ài, dù sao cũng không phải bộ sưu tập chân dung. Người bây giờ a, càng lúc càng không có sáng tạo. Tặng quà cũng không biết tặng cái gì… Thương bất mãn than phiền.
Diệp Trùng biết, hắn đã hỏi sai đối tượng.
Cho nên hắn dứt khoát hỏi trực tiếp Khuê: “Ngươi định đưa ta cái gì?"
Khuê ngớ người, đột nhiên cười lớn ha hả: “Ngươi cũng thật là thẳng thắn a, nhưng mà ta thích!" Tiếp đó lộ ra một nụ cười thần bí: “Ngươi tới lúc đó thì biết thôi."
Thang máy vẫn một mực đi xuống đều đều. Diệp Trùng phỏng chừng một lát, bọn họ hiện giờ đã tiến vào khoảng năm giờ.
Sắc mặt của Khuê bắt đầu trở nên trắng bệch, máu ở ngực đã ngừng chảy nhưng xương trắng hếu vẫn thấy được mờ mờ, cơ nhục chỗ vết thương bắt đầu xám xịt.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trùng, Khuê mỉm cười, nói như không có gì: “Không cần lo lắng, loại thành phẩm này rất hoàn thiện, sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn, chúng ta vẫn còn hai giờ. Thời gian rất dư dả."
Diệp Trùng yên lặng, phía sau sự thoải mái của Khuê, có sự tiếc nuối và bất cam tới bực nào.
Đột nhiên, Diệp Trùng nghĩ tới một việc: “Việc hành tinh Chu Gian và các người có quan hệ gì?"
Ánh mắt của Khuê đột nhiên trở nên sắc bén: “Ngươi làm sao biết việc ở hành tinh Chu Gian có liên quan tới chúng ta?"
Đây là lần thứ hai Diệp Trùng nhìn thấy ánh mắt mắt của Khuê trở nên sắc bén, lần đầu tiên là khi Khuê nhìn thấy Thương. Bất quá, hắn không chút sợ hãi: “Ta lúc đó chính là đang ở hành tinh Chu Gian, vừa may gặp được người của Hôi cốc các người."
Ánh mắt của Khuê từ từ mềm lại, thần tình trên mặt trở nên biến ảo bất định, trong mắt lại lóe lên một sự đau khổ sâu sắc. Nhưng rất mau, hắn liền khôi phục bình tĩnh: “Đó là một việc ngoài ý muốn, là việc ngoài ý muốn của phương diện bệnh độc học. Một thành viên cốt lõi của tiểu tổ thí nghiệm phương diện bệnh độc học bị bài trừ, lúc đó ta đang bận thực nghiệm, không chú ý tới việc này. Đợi khi ta hồi thần lại, thành viên đó đã rời khỏi, lẩn trốn rồi. Ai cũng không ngờ hắn lại rời khỏi Hôi cốc, chạy tới thiên hà Hà Việt. Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm hắn, nhưng đều không có tin tức. Mới tới trước lúc việc xảy ra không lâu, chúng ta mới biết tin tức, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước."
Giọng nói trầm thấp của Khuê kể lại bí mật không cho người khác biết này.
- Ừ. Diệp Trùng gật đầu, không nói gì, điều Khuê nói, khá phù hợp với những điều hắn biết.
Hắn không hề có hành động gì với Khuê. Mấy việc này, vẫn chưa tới lượt hắn lo. Với lại, cả tổ nghiên cứu khoa học đã gần như bị hủy diệt, người duy nhất còn sống là Khuê cũng chỉ có thời gian hai giờ.
- Tới rồi. Khuê nhắc nhở Diệp Trùng.
Nhưng bọn họ vẫn thông qua ba cánh cửa mật mã.
Đây là một phòng thí nghiệm tuyệt vời nhất Diệp Trùng từng thấy, trong này có thể nhìn thấy rất nhiều linh kiện cơ giới của quang giáp, có thể nhìn thấy các loại bồn bồi dưỡng kỳ quái, có vài bồn bồi dưỡng cực kỳ khổng lồ, bên trong ẩn ước có thể thấy được thứ gì đó, còn có rất nhiều máy móc hắn trước giờ chưa từng thấy.
- Đây là thành quả khoa học kỹ thuật cốt lõi nhất cũng là đỉnh cao nhất của tổ nghiên cứu khoa học. Biểu tình của Khuê nghiêm túc phi thường: “Ta không biết mang nó cho ngươi, là làm đúng hay là sai. Nhưng ta đã không còn bao nhiêu thời gian, cũng không có cách nào làm lựa chọn khác. Hơn nữa" Hắn liếc nhìn Diệp Trùng, trịnh trọng nói: “Ta cho rằng ngươi là một người có năng lực tiếp tục nó."
Diệp Trùng như rơi vào sương mù, không hiểu đầu cua tai nheo, hắn hoàn toàn không biết Khuê đang nói cái gì.
Không nói thêm nữa, Khuê dáng vẻ nghiêm túc dẫn Diệp Trùng vào trong, Diệp Trùng thậm chí có thể cảm nhận được một tia thành kính lộ ra từ chỗ sâu nhất trong lòng Khuê.
Càng đi vào trong, đồ đạc cũng càng lúc càng nhiều, nhưng Diệp Trùng lại càng thêm tò mò. Xuyên qua bồn bồi dưỡng, Diệp Trùng nhìn thấy, bên trong đó lại có một số linh kiện cơ giới quang giáp, cánh tay máy quang giáp, chân máy quang giáp… Trên mấy linh kiện quang giáp này đều mọc đầy các loại kết cấu, có vài cái mọc đầy thực vật, có vài cái thậm chí mọc đầy kết cấu cơ nhục.
Khuê không hề có ý dừng lại, cứ đi thẳng tới trước, Diệp Trùng chỉ đành đè nén sự tò mò trong lòng, theo sát phía sau.
- Phòng thí nghiệm này từ khi tổ nghiên cứu khoa học vừa mới thành lập thì đã có rồi. Cái cửa sổ không gian đó cũng ở trong phòng thí nghiệm này. Nhiều năm như vậy, phương hướng chủ yếu của nghiên cứu mỗi đời của tổ nghiên cứu khoa học đều thay đổi, nhưng vô luận là khoa học không gian hay là cơ giới học, hay là sinh vật học hiện giờ, nơi này đều là phòng thí nghiệm cao nhất. Chỉ có khoa học gia đỉnh cao nhất mới có thể tiến vào phòng thí nghiệm này, đối với mỗi nhân viên nghiên cứu khoa học trong Hôi cốc mà nói, có thể tiến vào chỗ này là ước mơ cả đời của rất nhiều người. Nó không chỉ đại biểu cho vinh dự, mà còn đại biểu cho thực lực.
- Ngươi xem trong phòng thí nghiệm có phải là có chút hỗn loạn? Biết sao được, nghiên cứu cao nhất của bao nhiêu năm như vậy đều tập trung ở chỗ này. Tùy tiện một thứ không nổi bật ở chỗ này đều có khả năng có giá trị cực cao, không ai dám làm bậy. Tới tận bây giờ, vẫn chưa có ai có thể làm rõ trong này rốt cuộc có bao nhiêu thứ, mà càng không cần nói tới việc đánh giá giá trị của chúng. Cho nên thứ chất trong này cũng càng lúc càng nhiều, rồi mới hình thành tình trạng như hiện giờ. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, bởi vì người có tư cách tiên vào chỗ này đều rất bận! Không có ai nguyện ý tốn thời gian đi sắp xếp đồ đạc của người khác.
Khi Khuê nói mấy lời này, không biết là kiêu ngạo hay là bất lực. Trong phòng thí nghiệm đích xác cực kỳ lộn xộn, có lúc Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút không chỗ đặt chân. Hắn thậm chí nhìn thấy rất nhiều công cụ đại loại như cơ giới cổ, ánh sang ảm đạm trên bề mặt cho thấy chúng đã có lịch sử lâu đời.
- Hì, Diệp tử, đồ tốt trong này không ít a. Đợi lát nữa chúng ta phải vơ vét cho thật tốt! Chậc chậc, cứ như vậy mà để chúng ở chỗ không thấy mặt trời này, thật là ủy khuất cho chúng. Thương hai mắt phát sang, dáng vẻ hám tài.
Khuê không biết, lúc này đây, một tên tham lam đang ra sức dụ dỗ Diệp Trùng vẻ mặt trầm tĩnh ở trước mặt hắn.
- Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, tổ nghiên cứu khoa học đã tiêu tan rồi. Trong giọng nói của Khuê ngập tràn bể dâu: “Nhưng ta lại không muốn làm cho mấy thứ này cùng tiêu tan với chúng ta. Chúng đã hao tốn vô số tâm huyết của vô số người. Cứ như vậy mà biến mất trong lịch sử, quả thật là quá đáng tiếc. Ta không phải là nhân viên nghiên cứu khoa học thuần túy, nhưng ta vẫn có thể hiểu được loại tâm tình này."
- Ngươi là một anh hùng. Ha ha, có lẽ ngươi đối với xưng hô này không hề quan tâm, nhưng điều này không hề ngăn cản đánh giá của ta đối với ngươi. Rơi vào trong tay ngươi, không coi là ủy khuất. Đương nhiên, ngươi không phải là người của ba đại thế gia. Điều này cũng là một nguyên nhân khá quan trọng. Điều càng quan trọng hơn là, ta hoàn toàn không có lựa chọn nào khác! Ha ha. Khuê cười lớn sảng khoái, Diệp Trùng nghe không ra bất cứ sự bi thương nào.
- Căn cứ này tặng cho ngươi. Ngươi có thời gian đi vào trong tìm thứ mà ngươi cảm thấy hứng thú. Ta tin rằng, trong này nhất định có rất nhiều thứ người cảm thấy hứng thú. Đối với thế lực vòng ngoài của tổ nghiên cứu khoa học, thật ra ta cũng muốn cho ngươi, dù sao tuy đã đổi chủ nhưng tổ nghiên cứu khoa học vẫn có thể tiếp tục tồn tại. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là coi như thôi. Mấy tên đó, năng lực bình thường, ai nấy lại bừng bừng dã tâm. Ta nghe ngươi nói biểu hiện của bọn họ, ngươi biết cảm giác đầu tiên của ta là gì không? Khuê quay mặt hỏi Diệp Trùng.
- Cảm giác gì?
- Là xấu hổ! Là phẫn nộ! Trong mắt Khuê nhảy nhót ngọn lửa phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi nói: “Mấy tên vô năng này! Bọn họ đang bôi nhọ tổ nghiên cứu khoa học! Bình thường ai nấy ngang ngược, lộng hành, nhưng vừa gặp phải nguy hiểm, gặp phải lúc cần bọn họ chiến đấu thì lại rút lui không chịu tiến tới trước. Mấy tên hèn nhát này! Bọn họ là sỉ nhục lớn nhất từ xưa tới nay của tổ nghiên cứu khoa học! Hành vi của bọn họ vĩnh viễn không cách nào được người khác tha thứ!"
Khuê vung vẩy đôi tay, điên cuồng gào thét.
Diệp Trùng nhìn Khuê đang kích động, không nói gì. Mấy người tổ nghiên cứu khoa học đó đích xác là vô năng, hắn biết từ nay về sau, địa vị của tổ nghiên cứu khoa học ở trong lòng mọi người đã rơi xuống ngàn trượng, cũng không thể nào khôi phục tới mức độ lúc trước.
Nửa phút sau, Khuê mới từ từ khôi phục bình tĩnh: “Mấy bình dân không có chút sức chiến đấu đó, ở trên tay ngươi cũng có thể chiến thắng Xích vĩ thú, từ điểm này mà xét, ngươi mạnh hơn ta. Đã là như vậy, mấy thứ này giao vào tay ngươi ta cũng yên tâm. Ta tin rằng, có sự giúp đỡ của mấy thứ này, tốc độ quật khởi của ngươi sẽ càng nhanh. Mấy tên thành sự không đủ, bại sự có dư đó, cho bọn chúng đi đi."
Khuê đột nhiên nhíu mày: “Tốc độ của chúng ta phải nhanh chút, thời gian của ta không còn nhiều nữa."
Bước chân hai người lập tức tăng lên, rất mau, bọn họ đã đi tới trước một cái bồn bồi dưỡng cực kỳ khổng lồ.
Cái bồn bồi dưỡng này cao mười lăm mét, rộng khoảng mười mét. Bên trong bồn bồi dưỡng chứa đầy chất lỏng đục ngầu, bên trong ẩn ước thấy được dáng vẻ một hình người khổng lồ cao hơn mười mét. Mặt ngoài bồn bồi dưỡng nối rất nhiều ống mềm đủ màu sắc, mấy ống mềm này một đầu nối vào bồn điều bồi, đầu còn lại nối vào máy móc đặt xung quanh.
Khuê ngẩng đầu, chăm chú nhìn một cách sâu sắc cái bồn bồi dưỡng này, giống như nói mớ: “Ngươi nhìn thấy chưa. Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của chúng ta."
- Đây là cái gì? Diệp Trùng có chút kinh ngạc.
- Quang giáp! Khuê cười thần bí, xoay người lập tức bắt đầu thao tác máy móc đặt ở xung quanh.
- Vẫn chưa thành hình? Ài, đáng tiếc đã không còn thời gian rồi. Khuê nhìn chằm chằm vào máy, lẩm bẩm một mình, đôi tay mau chóng điều chỉnh.
Lục cục, lục cục.
Chất lỏng trong bồn bồi dưỡng mau chóng rút xuống, xuyên qua bồn bồi dưỡng trong suốt, Diệp Trùng cuối cùng đã nhìn rõ thứ bên trong.
Đây nào là quang giáp gì đó, đây hoàn toàn là một người khổng lồ!
Một người khổng lồ cao mười mét! Gương mặt giống như dao gọt, búa đẽo, mũi cao thẳng, môi dày rộng, lông mày đen dày, đôi mắt nhắm chặt, rõ ràng là một tráng hán khổng lồ cương nghị, vạm vỡ.
Trên đầu nó đội một cái mũ màu đen có tạo hình cực kỳ cổ điển, một cọng lông vũ màu đỏ tươi dựng thẳng cao vút. Toàn thân của nó phủ một lớp áo giáp bó sát màu đen, giống như một thần chết đi ra từ địa ngục, cổ tay, khuỷu, eo, gối của nó đều có một đóa hoa màu đỏ tươi nở rộ. Điều này không hề làm cho cảm giác chỉnh thể nhu hòa, ngược lại, những bông hoa đỏ giống như máu tươi này làm cho nó trông càng thêm vài phần khí tức u ám, ngụy dị.
Đây thật sự là quang giáo sao? Diệp Trùng đã bị chấn động ngây cả người.
- Ngươi dùng vũ khí gì? Khuê rất hân thưởng biểu tình lúc này của Diệp Trùng, hắn cực kỳ đắc ý: “Thật ra chúng ta muốn làm giáp của nó thành ra pha lẫn giữa màu vàng kim và màu đỏ sáng, vậy mới phù hợp với phong cách của chúng ta hơn. Nhưng phát hiện tính năng vật lý của loại hợp kim màu đen này càng xuất sắc hơn, có tính tương dung vật lý xuất sắc hơn, chúng ta cũng thường dùng loại hợp kim màu đen này. Nhưng đắn đo tới việc màu đen thuần có chút giống phong cách của Diệp gia, chúng ta lại đính thêm mấy đóa Ngục hoa này lên nó. Chúng đại biểu cho tử vong và hỗn loạn."
- Chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều vũ khí cho nó, hì, chủ yếu là đám người đó quả thật quá nhàm chán, ngươi xem, hừ, nơi đó gần như có tất cả vũ khí, thậm chí có tên còn làm cho nó một cái túi lưng đựng vũ khí chuyên dùng để bỏ vũ khí vào đó, có thể bỏ vào khoảng sáu loại vũ khí.
- Đây là phát minh vượt thời đại! Quang giáp sinh vật! Đây là cái quang giáp sinh vật đầu tiên trên thế giới! Vì nó, chúng ta đã trải qua nghiên cứu ba đời, bây giờ cuối cùng đã thành công! Chúng ta mới đầu tìm tới thực vật, bởi vì kết cấu của chúng đơn giản hơn. Nhưng về sau, chúng ta cuối cùng vẫn bỏ qua loại lựa chọn này, mà lại lựa chọn sinh vật càng cao cấp hơn. Cái mà ngươi nhìn thấy này chính là nó. Chúng ta trước tiên sử dụng kim loại có tính năng xuất sắc nhất làm khung xương, rồi dùng phương pháp bồi dưỡng cơ nhục, làm cho trên bề mặt khung xương mọc ra cơ nhục. Nó so với quang giáp cơ giới càng linh hoạt hơn, ngón tay của nó thậm chí không khác biệt gì với con người. Khung xương của nó không hề hoàn toàn tham chiếu kết cấu khung xương của con người, mà là thực hiện sửa đổi chỗ không ổn của nó, chúng ta đã cho vào lượng lớn ý tưởng hoàn thiện của quang giáp cơ giới, chế tạo ra một khung xương cực kỳ đặc biệt, nó đã giữ lại tính linh hoạt của con người, ở phương diện kiên cố lại càng thêm xuất sắc. Mà những tổ chức cơ nhục này lại thông qua xử lý bệnh độc, biến đổi bệnh lý xong để có được một loại tổ chức sợi cơ mới hoàn toàn, độ cứng của chúng gấp ba mươi lần hợp kim bình thường, còn độ dẻo dai của chúng lại gấp 5,52 lần sợi cơ của con người.
Diệp Trùng có chút mờ mịt nghe mấy số liệu làm người nghe chấn động này, Thương vẫn luôn ồn ào lúc này cũng hoàn toàn bị chấn động.
- Truyền dẫn của nó là thông qua tác dụng thần kinh, so với mạch quang, càng mau chóng, càng chuẩn xác hơn. Thần kinh của nó và quang não sinh vật trong cơ thể nó liên kết với nhau, cái quang giáp sinh vật đó cũng là cái duy nhất chúng ta chế tạo thành công hiện giờ. Nó rất mạnh mẽ, rốt cuộc mạnh bao nhiêu, ngươi thử qua thì biết. Với lại, nó tuy mạnh mẽ nhưng không tạo ra hư nghĩ trí cảm. Khuê liếc nhìn Diệp Trùng.
- Áo giáp của nó và cơ nhục của nó lớn lên cùng với nhau, như vậy cũng nâng cao tính phòng hộ của nó rất lớn. Hệ thống quét hình, hệ thống liên lạc… của nó đều là sản phẩm tiên tiến nhất của cả tổ nghiên cứu khoa học chúng ta, rất nhiều là thành quả mới nhất vừa mới thông qua thử nghiệm. Cái quang giáp này là sản phẩm đỉnh cao cô đặc khoa học kỹ thuật của cả tổ nghiên cứu khoa học chúng ta.
- Tốc độ cao nhất của nó có thể đạt tới ba mươi Hz! So với ba át chủ bài đó của ba đại thế gia, cũng nhanh không kém! Nếu như nói phương diện tốc độ, tôi vẫn không dám nói nó là thiên hạ đệ nhất, vậy thì lực bạo phát khoảng cách ngắn của nó lại tuyệt đối là thiên hạ vô song! Đây là đặc tính mà kết cấu cơ nhục của nó đã cho nó. Không giống mấy cái quang giáp mô phỏng sinh vật đó, đây là một cái quang giáp sinh vật chân chính. Nó có thể linh hoạt giống như động vật, nó là vua cận chiến chân chính!
- Ngươi có lẽ không biết, gần như một phần ba kinh phí nghiên cứu khoa học của tổ nghiên cứu khoa học chúng ta đều tốn trên hạng mục này. Sơ đồ thiết kế của nó trước sau sửa đổi không dưới ba mươi lần. Mỗi một miếng cơ nhục, mỗi một miếng vỏ giáp, mỗi một cái xương của nó đều bao hàm thành tựu tối cao của tổ nghiên cứu khoa học chúng ta.
- Tên của nó là… Thần!
Ghi chú: Thần ở đây có nghĩa là Thìn (rồng) trong mười hai con giáp, cũng là từ bao hàm cả 12 con giáp, cũng dùng để chỉ ngày giờ. Ngoài ra, Thần còn dùng để chỉ chung cho mặt trời, mặt trăng, sao.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Hắn nói tiếp: “Chúng ta từ hơn một trăm năm trước thì đã bắt đầu nghiên cứu sinh vật. Với lại, đã có được thành qủa không tồi." Tuy giọng nói nghe ra dường như rất lạnh nhạt nhưng Diệp Trùng vẫn có thể nghe ra sự tự hào trong hắn.
- Từ nhỏ thì ta đã cảm thấy hứng thú nhất với khoa học sinh vật. Ta vẫn luôn tin rằng, sự huyền bí của sinh mạng là thâm ảo nhất trên đời, cũng là huyền bí đỉnh cao nhất. Trên mặt Khuê lộ ra vẻ hồi ức: “Cho nên ta từ nhỏ đã lao vào học tập phương diện này. Về sau cũng đích xác như ý nguyện của ta, ta lao vào nghiên cứu phương diện này. Ngươi có thể không tưởng tượng được, chúng ta ở phương diện sinh vật học có thực lực hùng hậu thế nào. Phương diện khoa học không gian và cơ giới học, thực lực của chúng ta vẫn thua kém ba đại thế gia rất nhiều, nhưng ở phương diện sinh vật học, ba đại thế gia cộng lại cũng không phải là đối thủ của chúng ta."
Khuê kiêu ngạo nói, trong lời nói có chút cảm giác cúi nhìn chúng sinh.
Diệp Trùng không nói gì, nhưng hắn không có nghi vấn gì với lời nói của Khuê, ba đại thế gia ở phương diện sinh vật học không nghe nói có nhiều thành tựu. Hiểu biết của Diệp Trùng đối với sinh vật học rất ít ỏi, bất quá, trong tri thức hắn đã học lại có một môn cũng thuộc vào phạm trù sinh vật học, đó chính là điều bồi. Thủ đoạn điều bồi thần quỷ khó dò của Quản phong tử, cho dù Diệp Trùng bây giờ nghĩ lại vẫn có đôi chút cảm giác sững sờ. Cơ chế phân tích tự động họ Quản của Quản phong tử, hắn vẫn không làm rõ triệt để nguyên lý.
Nhưng hắn đối với luận điệu của Khuê cho rằng sinh vật học là khoa học thâm ảo nhất trên đời lại không cho là đúng. Trong mắt hắn, mỗi khoa học đều có chỗ thâm sâu của nó, không có ai thâm ảo, không có ai nông cạn. Cách nói này của Khuê, có chút thiên lệch.
- Ngươi có cơ sở sinh vật học không? Khuê đột nhiên hỏi.
- Không có, nhưng có học qua điều bồi một khoảng thời gian.
- Điều bồi? Khuê phấn chấn tinh thần, hưng phấn nói: “Không tệ, không tệ, điều bồi cũng là một nhánh của sinh vật học."
Hắn cúi đầu, như đang suy tư, miệng lẩm bẩm: “Có lẽ, giao cho hắn cũng là một lựa chọn không tồi."
Diệp Trùng không chú ý tới thần tình của Khuê, hắn đang giao lưu với Thương.
- Diệp tử, tên này chắc chắn không phải là một công trình sư của tổ nghiên cứu khoa học đơn giản. Thương dùng một loại ngữ khí khá khẳng định nhắc nhở Diệp Trùng.
- Tại sao? Diệp Trùng kỳ quái nói. Trừ một điểm cởi mở này ra, hắn không hề cảm nhận được bất cứ chỗ đặc biệt nào khác trên người Khuê.
- Hừ hừ, chỗ khả nghi quả thật quá nhiều, một công trình sư bình thường nào biết nhiều bí mật như vậy? Thương không cho là đúng nói, nhưng hắn lập tức cười hì hì: “Bất quá, Diệp tử ngươi cũng đừng lo lắng, từ hiện tại mà xét, hắn không có ác ý gì với ngươi."
Chính ngay lúc này, Khuê giống như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói nghiêm túc với Diệp Trùng: “Theo ta."
Khuê đi ra phòng chứa chip, đi vào một thông đạo khác. Thông đạo một mạch nghiêng dài xuống dưới, thang tự động vẫn luôn không ngừng vận chuyển.
Khuê quay đầu nói với Diệp Trùng: “Thu nó lại đi. Trong này không thể bay được, nếu như một khi phát hiện vật thể bay, hệ thống nhận biết an toàn trong này lập tức sẽ tiến hành công kích."
- Hắn nói không sai. Thương lặng lẽ nói với Diệp Trùng.
Diệp Trùng nghe theo, thu Thương vào công tắc không gian.
Diệp Trùng và Khuê đứng trên thang tự động, thang lập tức thuận theo dốc nghiên chở hai người xuống dưới. Hai bên thang là pha lê trong suốt. Bên trong pha lê mọc các loại thực vật kỳ dị. Có vài thứ Diệp Trùng biết nhưng hầu hết là không biết.
Khuê một mực cúi đầu, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Diệp Trùng nhìn mấy thực vật này có chút nhập thần. Trong này có rất nhiều vật thật hắn chưa từng thấy qua, nhưng là thực vật từng thấy qua trong con chip Quản phong tử cho hắn. Điều này đối với hắn mà nói, cũng là một quá trình học tập.
Điều bồi trong hệ thống tri thức mà Diệp Trùng học tập thuộc về một nhánh cực kỳ đặc thù, thời gian hắn tiêu tốn ở phương diện này không hề nhiều, rất nhiều lúc là chỉ dựa vào cơ chế phân tích tự động họ Quản mà Quản phong tử cho hắn để vượt qua khó khăn. Nhưng hắn cũng biết điều bồi là một loại tri thức cực kỳ có ích, cho nên mỗi lần có cơ hội học tập đều sẽ thận trọng đối xử.
- Ngươi biết mấy loại? Giọng nói của Khuê vang lên sau lưng hắn.
- Một trăm mười lăm loại. Diệp Trùng không chút do dự trả lời. Hắn mẫn cảm dị thường đối với con số, đây là một loại thói quen học được từ chỗ Mục.
- Một trăm mười lăm loại? Khuê có chút kinh ngạc: “Ngươi biết nhiều như vậy sao?"
Diệp Trùng trả lời: “Ừ, nhưng chỉ có năm mươi hai loại từng thấy vật thật, sáu mươi ba loại còn lại chỉ từng thấy qua trong con chip thầy cho ta."
- Thầy của ngươi là? Trên mặt Khuê lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Bà ta họ Quản. Diệp Trùng còn nhớ tên của Quản phong tử ngay cả bản thân hắn cũng có chút kinh ngạc. Cô gái tay cầm ly rượu, mang theo chút lười nhác, dựa vào cửa, nhìn xuất thần ra ngoài đột nhiên lóe lên trong đầu Diệp Trùng.
- Hồng nhan bạc mệnh a. Lời của Thương mang theo sự cảm khái thương cảm.
- Quản Linh? Trên mặt Khuê lộ ra vẻ cố gắng suy nghĩ, lập tức dường như nghĩ tới điều gì, vẻ kinh ngạc trên mặt càng lúc càng nặng: “Quản Linh… có phải là Quản Linh của họ Quản ở Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hành tinh Quang Hoa?"
Lần này tới lượt Diệp Trùng có chút kinh ngạc: “Ngươi quen biết bà ta?"
Khuê không trả lời hắn, mà lại không thể tin được đánh giá trên dưới Diệp Trùng: “Ngươi là học sinh của Quản Linh? Ngươi thật sự là học sinh của Quản Linh?"
Diệp Trùng gật đầu: “Nếu như người ngươi nói là Quản Linh của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hành tinh Quang Hoa, vậy thì không sai."
- Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Ha ha! Khuê cao hứng tới mức múa may tay chân: “Ha ha, ta vừa rồi hãy còn lo lắng cơ sở của ngươi! Thì ra ngươi là học sinh của Quản Linh! Trời cao có mắt, không nhẫn tâm làm tâm huyết một đời của ta trôi theo dòng nước! Ha ha!"
Không hiểu Khuê tại sao cao hứng như vậy, Diệp Trùng lại hỏi: “Ngươi quen biết bà ta?"
Qua tận ba phút, Khuê mới bình phục lại từ trong trạng thái hưng phấn: “Lúc ta còn trẻ từng đi qua tinh khu tự do, lúc đó mới nghe thấy tên của Quản Linh. Nàng ta cực kỳ nổi tiếng trong giới điều bồi tinh khu tự do, đáng tiếc ta chưa từng gặp qua nàng ta. Ta từng nghiên cứu mấy thành phẩm của nàng ta, nàng ta đích xác là một điều bồi sư lợi hại. Ta vẫn luôn lo lắng cơ sở của ngươi không đủ, bây giờ có thể yên tâm rồi."
Cơ sở? Cơ sở sinh vật học sao? Diệp Trùng có chút không hiểu.
- Thương, ngươi nói hắn có thể sẽ cho ta thứ gì không? Diệp Trùng hỏi Thương ở trong đáy lòng.
- Ai biết chứ? Ài, dù sao cũng không phải bộ sưu tập chân dung. Người bây giờ a, càng lúc càng không có sáng tạo. Tặng quà cũng không biết tặng cái gì… Thương bất mãn than phiền.
Diệp Trùng biết, hắn đã hỏi sai đối tượng.
Cho nên hắn dứt khoát hỏi trực tiếp Khuê: “Ngươi định đưa ta cái gì?"
Khuê ngớ người, đột nhiên cười lớn ha hả: “Ngươi cũng thật là thẳng thắn a, nhưng mà ta thích!" Tiếp đó lộ ra một nụ cười thần bí: “Ngươi tới lúc đó thì biết thôi."
Thang máy vẫn một mực đi xuống đều đều. Diệp Trùng phỏng chừng một lát, bọn họ hiện giờ đã tiến vào khoảng năm giờ.
Sắc mặt của Khuê bắt đầu trở nên trắng bệch, máu ở ngực đã ngừng chảy nhưng xương trắng hếu vẫn thấy được mờ mờ, cơ nhục chỗ vết thương bắt đầu xám xịt.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trùng, Khuê mỉm cười, nói như không có gì: “Không cần lo lắng, loại thành phẩm này rất hoàn thiện, sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn, chúng ta vẫn còn hai giờ. Thời gian rất dư dả."
Diệp Trùng yên lặng, phía sau sự thoải mái của Khuê, có sự tiếc nuối và bất cam tới bực nào.
Đột nhiên, Diệp Trùng nghĩ tới một việc: “Việc hành tinh Chu Gian và các người có quan hệ gì?"
Ánh mắt của Khuê đột nhiên trở nên sắc bén: “Ngươi làm sao biết việc ở hành tinh Chu Gian có liên quan tới chúng ta?"
Đây là lần thứ hai Diệp Trùng nhìn thấy ánh mắt mắt của Khuê trở nên sắc bén, lần đầu tiên là khi Khuê nhìn thấy Thương. Bất quá, hắn không chút sợ hãi: “Ta lúc đó chính là đang ở hành tinh Chu Gian, vừa may gặp được người của Hôi cốc các người."
Ánh mắt của Khuê từ từ mềm lại, thần tình trên mặt trở nên biến ảo bất định, trong mắt lại lóe lên một sự đau khổ sâu sắc. Nhưng rất mau, hắn liền khôi phục bình tĩnh: “Đó là một việc ngoài ý muốn, là việc ngoài ý muốn của phương diện bệnh độc học. Một thành viên cốt lõi của tiểu tổ thí nghiệm phương diện bệnh độc học bị bài trừ, lúc đó ta đang bận thực nghiệm, không chú ý tới việc này. Đợi khi ta hồi thần lại, thành viên đó đã rời khỏi, lẩn trốn rồi. Ai cũng không ngờ hắn lại rời khỏi Hôi cốc, chạy tới thiên hà Hà Việt. Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm hắn, nhưng đều không có tin tức. Mới tới trước lúc việc xảy ra không lâu, chúng ta mới biết tin tức, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước."
Giọng nói trầm thấp của Khuê kể lại bí mật không cho người khác biết này.
- Ừ. Diệp Trùng gật đầu, không nói gì, điều Khuê nói, khá phù hợp với những điều hắn biết.
Hắn không hề có hành động gì với Khuê. Mấy việc này, vẫn chưa tới lượt hắn lo. Với lại, cả tổ nghiên cứu khoa học đã gần như bị hủy diệt, người duy nhất còn sống là Khuê cũng chỉ có thời gian hai giờ.
- Tới rồi. Khuê nhắc nhở Diệp Trùng.
Nhưng bọn họ vẫn thông qua ba cánh cửa mật mã.
Đây là một phòng thí nghiệm tuyệt vời nhất Diệp Trùng từng thấy, trong này có thể nhìn thấy rất nhiều linh kiện cơ giới của quang giáp, có thể nhìn thấy các loại bồn bồi dưỡng kỳ quái, có vài bồn bồi dưỡng cực kỳ khổng lồ, bên trong ẩn ước có thể thấy được thứ gì đó, còn có rất nhiều máy móc hắn trước giờ chưa từng thấy.
- Đây là thành quả khoa học kỹ thuật cốt lõi nhất cũng là đỉnh cao nhất của tổ nghiên cứu khoa học. Biểu tình của Khuê nghiêm túc phi thường: “Ta không biết mang nó cho ngươi, là làm đúng hay là sai. Nhưng ta đã không còn bao nhiêu thời gian, cũng không có cách nào làm lựa chọn khác. Hơn nữa" Hắn liếc nhìn Diệp Trùng, trịnh trọng nói: “Ta cho rằng ngươi là một người có năng lực tiếp tục nó."
Diệp Trùng như rơi vào sương mù, không hiểu đầu cua tai nheo, hắn hoàn toàn không biết Khuê đang nói cái gì.
Không nói thêm nữa, Khuê dáng vẻ nghiêm túc dẫn Diệp Trùng vào trong, Diệp Trùng thậm chí có thể cảm nhận được một tia thành kính lộ ra từ chỗ sâu nhất trong lòng Khuê.
Càng đi vào trong, đồ đạc cũng càng lúc càng nhiều, nhưng Diệp Trùng lại càng thêm tò mò. Xuyên qua bồn bồi dưỡng, Diệp Trùng nhìn thấy, bên trong đó lại có một số linh kiện cơ giới quang giáp, cánh tay máy quang giáp, chân máy quang giáp… Trên mấy linh kiện quang giáp này đều mọc đầy các loại kết cấu, có vài cái mọc đầy thực vật, có vài cái thậm chí mọc đầy kết cấu cơ nhục.
Khuê không hề có ý dừng lại, cứ đi thẳng tới trước, Diệp Trùng chỉ đành đè nén sự tò mò trong lòng, theo sát phía sau.
- Phòng thí nghiệm này từ khi tổ nghiên cứu khoa học vừa mới thành lập thì đã có rồi. Cái cửa sổ không gian đó cũng ở trong phòng thí nghiệm này. Nhiều năm như vậy, phương hướng chủ yếu của nghiên cứu mỗi đời của tổ nghiên cứu khoa học đều thay đổi, nhưng vô luận là khoa học không gian hay là cơ giới học, hay là sinh vật học hiện giờ, nơi này đều là phòng thí nghiệm cao nhất. Chỉ có khoa học gia đỉnh cao nhất mới có thể tiến vào phòng thí nghiệm này, đối với mỗi nhân viên nghiên cứu khoa học trong Hôi cốc mà nói, có thể tiến vào chỗ này là ước mơ cả đời của rất nhiều người. Nó không chỉ đại biểu cho vinh dự, mà còn đại biểu cho thực lực.
- Ngươi xem trong phòng thí nghiệm có phải là có chút hỗn loạn? Biết sao được, nghiên cứu cao nhất của bao nhiêu năm như vậy đều tập trung ở chỗ này. Tùy tiện một thứ không nổi bật ở chỗ này đều có khả năng có giá trị cực cao, không ai dám làm bậy. Tới tận bây giờ, vẫn chưa có ai có thể làm rõ trong này rốt cuộc có bao nhiêu thứ, mà càng không cần nói tới việc đánh giá giá trị của chúng. Cho nên thứ chất trong này cũng càng lúc càng nhiều, rồi mới hình thành tình trạng như hiện giờ. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, bởi vì người có tư cách tiên vào chỗ này đều rất bận! Không có ai nguyện ý tốn thời gian đi sắp xếp đồ đạc của người khác.
Khi Khuê nói mấy lời này, không biết là kiêu ngạo hay là bất lực. Trong phòng thí nghiệm đích xác cực kỳ lộn xộn, có lúc Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút không chỗ đặt chân. Hắn thậm chí nhìn thấy rất nhiều công cụ đại loại như cơ giới cổ, ánh sang ảm đạm trên bề mặt cho thấy chúng đã có lịch sử lâu đời.
- Hì, Diệp tử, đồ tốt trong này không ít a. Đợi lát nữa chúng ta phải vơ vét cho thật tốt! Chậc chậc, cứ như vậy mà để chúng ở chỗ không thấy mặt trời này, thật là ủy khuất cho chúng. Thương hai mắt phát sang, dáng vẻ hám tài.
Khuê không biết, lúc này đây, một tên tham lam đang ra sức dụ dỗ Diệp Trùng vẻ mặt trầm tĩnh ở trước mặt hắn.
- Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, tổ nghiên cứu khoa học đã tiêu tan rồi. Trong giọng nói của Khuê ngập tràn bể dâu: “Nhưng ta lại không muốn làm cho mấy thứ này cùng tiêu tan với chúng ta. Chúng đã hao tốn vô số tâm huyết của vô số người. Cứ như vậy mà biến mất trong lịch sử, quả thật là quá đáng tiếc. Ta không phải là nhân viên nghiên cứu khoa học thuần túy, nhưng ta vẫn có thể hiểu được loại tâm tình này."
- Ngươi là một anh hùng. Ha ha, có lẽ ngươi đối với xưng hô này không hề quan tâm, nhưng điều này không hề ngăn cản đánh giá của ta đối với ngươi. Rơi vào trong tay ngươi, không coi là ủy khuất. Đương nhiên, ngươi không phải là người của ba đại thế gia. Điều này cũng là một nguyên nhân khá quan trọng. Điều càng quan trọng hơn là, ta hoàn toàn không có lựa chọn nào khác! Ha ha. Khuê cười lớn sảng khoái, Diệp Trùng nghe không ra bất cứ sự bi thương nào.
- Căn cứ này tặng cho ngươi. Ngươi có thời gian đi vào trong tìm thứ mà ngươi cảm thấy hứng thú. Ta tin rằng, trong này nhất định có rất nhiều thứ người cảm thấy hứng thú. Đối với thế lực vòng ngoài của tổ nghiên cứu khoa học, thật ra ta cũng muốn cho ngươi, dù sao tuy đã đổi chủ nhưng tổ nghiên cứu khoa học vẫn có thể tiếp tục tồn tại. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là coi như thôi. Mấy tên đó, năng lực bình thường, ai nấy lại bừng bừng dã tâm. Ta nghe ngươi nói biểu hiện của bọn họ, ngươi biết cảm giác đầu tiên của ta là gì không? Khuê quay mặt hỏi Diệp Trùng.
- Cảm giác gì?
- Là xấu hổ! Là phẫn nộ! Trong mắt Khuê nhảy nhót ngọn lửa phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi nói: “Mấy tên vô năng này! Bọn họ đang bôi nhọ tổ nghiên cứu khoa học! Bình thường ai nấy ngang ngược, lộng hành, nhưng vừa gặp phải nguy hiểm, gặp phải lúc cần bọn họ chiến đấu thì lại rút lui không chịu tiến tới trước. Mấy tên hèn nhát này! Bọn họ là sỉ nhục lớn nhất từ xưa tới nay của tổ nghiên cứu khoa học! Hành vi của bọn họ vĩnh viễn không cách nào được người khác tha thứ!"
Khuê vung vẩy đôi tay, điên cuồng gào thét.
Diệp Trùng nhìn Khuê đang kích động, không nói gì. Mấy người tổ nghiên cứu khoa học đó đích xác là vô năng, hắn biết từ nay về sau, địa vị của tổ nghiên cứu khoa học ở trong lòng mọi người đã rơi xuống ngàn trượng, cũng không thể nào khôi phục tới mức độ lúc trước.
Nửa phút sau, Khuê mới từ từ khôi phục bình tĩnh: “Mấy bình dân không có chút sức chiến đấu đó, ở trên tay ngươi cũng có thể chiến thắng Xích vĩ thú, từ điểm này mà xét, ngươi mạnh hơn ta. Đã là như vậy, mấy thứ này giao vào tay ngươi ta cũng yên tâm. Ta tin rằng, có sự giúp đỡ của mấy thứ này, tốc độ quật khởi của ngươi sẽ càng nhanh. Mấy tên thành sự không đủ, bại sự có dư đó, cho bọn chúng đi đi."
Khuê đột nhiên nhíu mày: “Tốc độ của chúng ta phải nhanh chút, thời gian của ta không còn nhiều nữa."
Bước chân hai người lập tức tăng lên, rất mau, bọn họ đã đi tới trước một cái bồn bồi dưỡng cực kỳ khổng lồ.
Cái bồn bồi dưỡng này cao mười lăm mét, rộng khoảng mười mét. Bên trong bồn bồi dưỡng chứa đầy chất lỏng đục ngầu, bên trong ẩn ước thấy được dáng vẻ một hình người khổng lồ cao hơn mười mét. Mặt ngoài bồn bồi dưỡng nối rất nhiều ống mềm đủ màu sắc, mấy ống mềm này một đầu nối vào bồn điều bồi, đầu còn lại nối vào máy móc đặt xung quanh.
Khuê ngẩng đầu, chăm chú nhìn một cách sâu sắc cái bồn bồi dưỡng này, giống như nói mớ: “Ngươi nhìn thấy chưa. Đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của chúng ta."
- Đây là cái gì? Diệp Trùng có chút kinh ngạc.
- Quang giáp! Khuê cười thần bí, xoay người lập tức bắt đầu thao tác máy móc đặt ở xung quanh.
- Vẫn chưa thành hình? Ài, đáng tiếc đã không còn thời gian rồi. Khuê nhìn chằm chằm vào máy, lẩm bẩm một mình, đôi tay mau chóng điều chỉnh.
Lục cục, lục cục.
Chất lỏng trong bồn bồi dưỡng mau chóng rút xuống, xuyên qua bồn bồi dưỡng trong suốt, Diệp Trùng cuối cùng đã nhìn rõ thứ bên trong.
Đây nào là quang giáp gì đó, đây hoàn toàn là một người khổng lồ!
Một người khổng lồ cao mười mét! Gương mặt giống như dao gọt, búa đẽo, mũi cao thẳng, môi dày rộng, lông mày đen dày, đôi mắt nhắm chặt, rõ ràng là một tráng hán khổng lồ cương nghị, vạm vỡ.
Trên đầu nó đội một cái mũ màu đen có tạo hình cực kỳ cổ điển, một cọng lông vũ màu đỏ tươi dựng thẳng cao vút. Toàn thân của nó phủ một lớp áo giáp bó sát màu đen, giống như một thần chết đi ra từ địa ngục, cổ tay, khuỷu, eo, gối của nó đều có một đóa hoa màu đỏ tươi nở rộ. Điều này không hề làm cho cảm giác chỉnh thể nhu hòa, ngược lại, những bông hoa đỏ giống như máu tươi này làm cho nó trông càng thêm vài phần khí tức u ám, ngụy dị.
Đây thật sự là quang giáo sao? Diệp Trùng đã bị chấn động ngây cả người.
- Ngươi dùng vũ khí gì? Khuê rất hân thưởng biểu tình lúc này của Diệp Trùng, hắn cực kỳ đắc ý: “Thật ra chúng ta muốn làm giáp của nó thành ra pha lẫn giữa màu vàng kim và màu đỏ sáng, vậy mới phù hợp với phong cách của chúng ta hơn. Nhưng phát hiện tính năng vật lý của loại hợp kim màu đen này càng xuất sắc hơn, có tính tương dung vật lý xuất sắc hơn, chúng ta cũng thường dùng loại hợp kim màu đen này. Nhưng đắn đo tới việc màu đen thuần có chút giống phong cách của Diệp gia, chúng ta lại đính thêm mấy đóa Ngục hoa này lên nó. Chúng đại biểu cho tử vong và hỗn loạn."
- Chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều vũ khí cho nó, hì, chủ yếu là đám người đó quả thật quá nhàm chán, ngươi xem, hừ, nơi đó gần như có tất cả vũ khí, thậm chí có tên còn làm cho nó một cái túi lưng đựng vũ khí chuyên dùng để bỏ vũ khí vào đó, có thể bỏ vào khoảng sáu loại vũ khí.
- Đây là phát minh vượt thời đại! Quang giáp sinh vật! Đây là cái quang giáp sinh vật đầu tiên trên thế giới! Vì nó, chúng ta đã trải qua nghiên cứu ba đời, bây giờ cuối cùng đã thành công! Chúng ta mới đầu tìm tới thực vật, bởi vì kết cấu của chúng đơn giản hơn. Nhưng về sau, chúng ta cuối cùng vẫn bỏ qua loại lựa chọn này, mà lại lựa chọn sinh vật càng cao cấp hơn. Cái mà ngươi nhìn thấy này chính là nó. Chúng ta trước tiên sử dụng kim loại có tính năng xuất sắc nhất làm khung xương, rồi dùng phương pháp bồi dưỡng cơ nhục, làm cho trên bề mặt khung xương mọc ra cơ nhục. Nó so với quang giáp cơ giới càng linh hoạt hơn, ngón tay của nó thậm chí không khác biệt gì với con người. Khung xương của nó không hề hoàn toàn tham chiếu kết cấu khung xương của con người, mà là thực hiện sửa đổi chỗ không ổn của nó, chúng ta đã cho vào lượng lớn ý tưởng hoàn thiện của quang giáp cơ giới, chế tạo ra một khung xương cực kỳ đặc biệt, nó đã giữ lại tính linh hoạt của con người, ở phương diện kiên cố lại càng thêm xuất sắc. Mà những tổ chức cơ nhục này lại thông qua xử lý bệnh độc, biến đổi bệnh lý xong để có được một loại tổ chức sợi cơ mới hoàn toàn, độ cứng của chúng gấp ba mươi lần hợp kim bình thường, còn độ dẻo dai của chúng lại gấp 5,52 lần sợi cơ của con người.
Diệp Trùng có chút mờ mịt nghe mấy số liệu làm người nghe chấn động này, Thương vẫn luôn ồn ào lúc này cũng hoàn toàn bị chấn động.
- Truyền dẫn của nó là thông qua tác dụng thần kinh, so với mạch quang, càng mau chóng, càng chuẩn xác hơn. Thần kinh của nó và quang não sinh vật trong cơ thể nó liên kết với nhau, cái quang giáp sinh vật đó cũng là cái duy nhất chúng ta chế tạo thành công hiện giờ. Nó rất mạnh mẽ, rốt cuộc mạnh bao nhiêu, ngươi thử qua thì biết. Với lại, nó tuy mạnh mẽ nhưng không tạo ra hư nghĩ trí cảm. Khuê liếc nhìn Diệp Trùng.
- Áo giáp của nó và cơ nhục của nó lớn lên cùng với nhau, như vậy cũng nâng cao tính phòng hộ của nó rất lớn. Hệ thống quét hình, hệ thống liên lạc… của nó đều là sản phẩm tiên tiến nhất của cả tổ nghiên cứu khoa học chúng ta, rất nhiều là thành quả mới nhất vừa mới thông qua thử nghiệm. Cái quang giáp này là sản phẩm đỉnh cao cô đặc khoa học kỹ thuật của cả tổ nghiên cứu khoa học chúng ta.
- Tốc độ cao nhất của nó có thể đạt tới ba mươi Hz! So với ba át chủ bài đó của ba đại thế gia, cũng nhanh không kém! Nếu như nói phương diện tốc độ, tôi vẫn không dám nói nó là thiên hạ đệ nhất, vậy thì lực bạo phát khoảng cách ngắn của nó lại tuyệt đối là thiên hạ vô song! Đây là đặc tính mà kết cấu cơ nhục của nó đã cho nó. Không giống mấy cái quang giáp mô phỏng sinh vật đó, đây là một cái quang giáp sinh vật chân chính. Nó có thể linh hoạt giống như động vật, nó là vua cận chiến chân chính!
- Ngươi có lẽ không biết, gần như một phần ba kinh phí nghiên cứu khoa học của tổ nghiên cứu khoa học chúng ta đều tốn trên hạng mục này. Sơ đồ thiết kế của nó trước sau sửa đổi không dưới ba mươi lần. Mỗi một miếng cơ nhục, mỗi một miếng vỏ giáp, mỗi một cái xương của nó đều bao hàm thành tựu tối cao của tổ nghiên cứu khoa học chúng ta.
- Tên của nó là… Thần!
Ghi chú: Thần ở đây có nghĩa là Thìn (rồng) trong mười hai con giáp, cũng là từ bao hàm cả 12 con giáp, cũng dùng để chỉ ngày giờ. Ngoài ra, Thần còn dùng để chỉ chung cho mặt trời, mặt trăng, sao.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Tác giả :
Phương Tưởng