Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 465: Ngụy trang, cũng không phải là việc dễ dàng
Diệp Trùng ngước nhìn thành phố trước mắt, một loại cảm giác quen thuộc bỗng sinh ra trong lòng, nơi này quả thật là quá giống thành phố hiện đại hóa của năm thiên hà lớn. Tòa nhà cao chọc trời, trên không bay lượn các loại hình quang giáp, với các nơi khác của thiên hà Hà Việt hoàn toàn là hai thế giới. Đi vào thành phố, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được quảng cáo màn hình nổi, vô số quang giáp vèo vèo len lỏi giữa những tòa nhà đầy chất kim loại. Ngay cả người đi đường có thần sắc vội vã trên đường cũng cực kỳ tương tự thành phố của năm thiên hà lớn.
- Nơi này là Hôi cốc? Thương có chút kỳ quái hỏi.
Diệp Trùng nhún nhún vai: “Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái."
Thứ Diệp Trùng mặc trên người là bộ đồ tác chiến, ở giữa đám đông không hề nổi bật. Trên đường tới thành phố này, Thương vẫn luôn thảo luận với hắn vấn đề liên quan tới phương diện tâm lý học. Đương nhiên, kết quả cuối cùng không nghĩ cũng biết, Diệp Trùng thua trắng. Bỗng, Diệp Trùng lúc này mới phát hiện mình ở phương diện này lại yếu ớt như vậy. Hiện giờ hắn vô luận là võ thuật, điều khiển quang giáp, hay là điều bồi, thậm chí duy tu, chế tạo quang giáp, hắn đều có trình độ cực cao. Nhưng chỉ duy ở phương diện tâm lý học, xã hội học lại là một mảng trống không.
Thương đã dùng lượng lớn lý luận để luận chứng địa vị trọng yếu trong chiến đấu của tâm lý học, đương nhiên, Diệp Trùng đã bị thuyết phục. Muốn nói cho Diệp Trùng phục, là một việc đơn giản mà lại khó khăn, chỉ cần lý luận của ngươi có đủ đạo lý, Diệp Trùng tự nhiên sẽ thừa nhận. Nhưng nếu như đề nghị của ngươi không có sức thuyết phục, vậy vô luận quan hệ của ngươi và hắn có thân thiết cỡ nào, muốn nói hắn phục đều không thể nào.
Diệp Trùng đang đi trên đường lúc này hoàn toàn là một người bình thường không nổi bật, không có ai nhìn hắn lâu. Màn hình trên quảng trường lộ thiên đang phát tin tức, trừ câu chữ chiến tranh xuất hiện không ngừng trên tin tức, nơi này gần như nhìn không thấy bất cứ dấu tích chiến tranh nào.
- Diệp tử, nơi này xem ra cũng không tệ. Thương hơi hưng phấn.
Diệp Trùng nhìn xung quanh, sau đó tiếp lời: “Tình huống trước mắt vẫn không sáng sủa, cần hiểu biết thêm một bước."
Diệp Trùng tùy ý đi trên đường, nhìn như không có mục đích, kỳ thật trong lòng lại đang thầm ghi nhớ từng con đường, góc phố của nơi này.
Bất quá, bọn họ rất mau liền đối mặt một vấn đề quan trọng: bọn họ không có tiền! Kiếm tiền vẫn luôn là vấn đề khá đau đầu của Diệp Trùng, đồng thời cũng là hạng mục yếu kém của hắn. Nhưng lần này may mà có Thương, hắn không hề lo lắng. Khi ở năm thiên hà lớn, tiền mà Mục có thể sử dụng quả thật là giống như vô cùng vô tận, để lại ấn tượng sâu sắc cho Diệp Trùng. Thương nghĩ chắc là cũng không tệ!
- Ừm, nếu như có thể xâm nhập mạng mô phỏng, tiền tài đích xác không phải vấn đề. Thương nói, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại tuyên cáo sự sụp đổ của suy nghĩ này của Diệp Trùng: “Nhưng, Diệp tử, điều đáng tiếc nuối là chúng ta tạm thời không có năng lực đó. Vừa rồi ta đã thử xâm nhập mạng mô phỏng của bọn họ, nhưng lại thất bại rồi."
- Thất bại rồi? Tại sao? Trong giọng nói của Diệp Trùng lộ ra vẻ kinh ngạc. Năng lực tính toán của Thương tuy hơi kém Mục, nhưng cũng vẫn cường hãn. Từ trải qua lúc trước mà xét, Thương trước giờ đều chưa từng làm không xong. Lần này thế nào lại thất bại chứ?
Trong giọng nói của Thương lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mạng mô phỏng của chỗ này có chút kỳ quái, thuật toán của nó và thuật toán chúng ta đã biết hoàn toàn khác nhau. Điều này cũng làm ta hoàn toàn không sao ra tay được. Thật là một nơi kỳ quái a. Ừ, có một điểm suýt nữa quên nói, ta vừa mới tiến vào mạng mô phỏng, đã kích hoạt cảnh báo của bọn họ. Chúng ta cần mau chóng rời khỏi chỗ này."
Diệp Trùng lập tức vã mồ hôi, cái tên này… Khi hắn vừa muốn co giò rời khỏi khu vực này, giọng nói đáng hận của Thương ung dung vang lên: “Diệp tử, không được để ngươi biểu hiện ra dị dạng. Ngươi bây giờ cần phải dùng tốc độ giống như bình thường, biểu tình như bình thường, thong thả rời khỏi chỗ này. Như vậy mới không dẫn tới sự chú ý của người khác. Ngươi chẳng lẽ muốn mỗi người vừa nhìn thấy ngươi liền suy đoán ngươi rốt cuộc đã làm việc gì xấu xa sao?"
Chân Diệp Trùng vừa muốn ra sức liền gắng gượng dừng lại, cho dù hắn đối với việc khống chế sức mạnh đã đạt tới mức độ lô hỏa thuần thanh, nhưng lần này vẫn làm hắn cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.
Nhẹ nhàng thò chân phải ra, Diệp Trùng lúc này lại khôi phục dáng vẻ đi đường lúc bình thường. Biểu tình của hắn không có chút thay đổi, đương nhiên, đây không hề là công phu che giấu của hắn có cao siêu gì, mà hoàn toàn là phần mặt của hắn vẫn luôn thiếu biểu tình.
- Ngươi càng biểu hiện bình thường, người ta thường sẽ càng dễ sao nhãng ngươi. Tuy lúc này ngươi đích xác tồn tại, nhưng ngươi lại tương đương với việc đang ở trong vùng mù nhìn không thấy của người ta. Thương đĩnh đạc nói.
Mà chính ngay lúc này, trước mặt đi tới một đám người mặc áo khoác đồng phục màu vàng.
- Thật là kỳ quái, vừa rồi lại vang lên tiếng cảnh báo. Không phải nói ở chỗ này sao? Ta tại sao cảm thấy một người khả nghi cũng không có? Một người trong đó nói.
Một đồng bạn khác của hắn nhún nhún vai: “Ta cũng không phát hiện nhân vật khả nghi nào. Có lẽ tên đó đã sớm rời khỏi rồi."
- Làm sao có thể nhanh như vậy? Một người khác có chút không tin: “Khi tiếng cảnh báo vang lên, mấy người chúng ta vừa may ở chỗ này, cũng không phát hiện người khả nghi gì. Nếu ta nói a, chắc hẳn là mấy báo lầm."
- Đúng, đúng, đúng, ta cũng đoán vậy, việc này lại không phải chưa từng xảy ra…
Một đoàn người cứ ở trước mặt, kề vai lướt qua Diệp Trùng, trong mấy người bọn họ có người liếc nhìn Diệp Trùng, rồi lập tức thu ánh mắt lại.
Không ngờ lý luận của Thương quả nhiên có ích! Nếu như là hắn lúc trước, vừa rồi co giò chạy như điên, nhất định sẽ làm mấy người này chú ý, vậy thì một trận chiến sẽ khó mà tránh khỏi.
Dường như biết Diệp Trùng đang nghĩ cái gì, Thương đắc ý nói: “Hì hì, Diệp tử, ta đã nói rồi. Trên đời này, không có gì hữu hiệu hơn, thâm ảo hơn vận dụng tâm lý."
Tuy cách nói tuyệt đối này của Thương Diệp Trùng không cho là đúng nhưng hắn cũng từ từ xem trọng tâm lý học.
- Diệp tử, chỗ ngụy trang vừa rồi của ngươi cần cải tiến vẫn có không ít. Thí dụ sức lực bước chân của ngươi, phía sau phải nặng hơn phía trước. Còn có nhịp tim, tần suất hô hấp của ngươi vân vân. Nếu như trong đám người vừa rồi đó có nhân viên gián điệp chuyên nghiệp, ngươi nhất định sẽ bị biết tỏng. Ngụy trang thành công cần dính líu tới rất nhiều phương diện, mà cốt lõi của nó chính là tâm lý học. Thương đối với việc đả kích Diệp Trùng thường có sự ưa thích mạnh mẽ.
- Ừm. Diệp Trùng lạnh nhạt đáp lại, bắt đầu không ngừng điều chỉnh, rất mau, hắn lại khôi phục tới trạng thái gần như hoàn toàn giống với vừa rồi.
- Hì hì, không tệ, không tệ. Sức lĩnh ngộ của Diệp tử ngươi quả nhiên rất mạnh. Bất quá, ngươi hiện giờ, người khác vừa nhìn thì có thể dễ dàng nhận ra ngươi là một người có thực lực không tồi.
Diệp Trùng nghiêng đầu hỏi: “Tại sao?"
- Bước đi, tần suất hô hấp của ngươi đều cực kỳ chính xác. Phải biết là, bước chân và tần suất hô hấp của người bình thường đều chỉ là dao động trong một phạm vi đại khái. Kỳ thật Diệp tử, ngươi có điều kiện ngụy trang trời sinh. Thể hình của ngươi không hề coi là cường tráng, thế này rất dễ cho người ta ảo giác yếu ớt. Đôi tay của ngươi cũng nhìn không ra dấu vết huấn luyện. Tuy so với đôi tay mảnh mai của mấy mỹ nữ vẫn không bằng nhưng vẫn khó là nõn nà. Phải biết là, mấy thứ này đều là chỗ khó che giấu nhất.
Thương hiện giờ vô cùng hưng phấn, có thể tìm thấy trò chơi thú vị thế này, quả thật là quá hạnh phúc rồi. Lúc trước, Mục lập các loại kế hoạch huấn luyện cho Diệp Trùng, mình chỉ có thể ở một bên, lại nhìn Diệp tử không chút so sót hoàn thành tất cả huấn luyện. Bây giờ hắn mới biết, loại cảm giác này quả thật quá tuyệt đi! Hắn cũng hoài nghi, Mục có phải là cũng có thú vui này, cho nên mới cố ý vạch ra lượng lớn kế hoạch huấn luyện như thế.
Ừm, xem ra mình phải bắt đầu hoàn thiện, làm phong phú kế hoạch huấn luyện một lần nữa rồi. Vừa nghĩ tới kế hoạch huấn luyện với danh mục phong phú Mục lập ra cho Diệp Trùng, Thương liền định lập ra một kế hoạch càng thêm khổng lồ.
Do vây mà sự đau khổ của Diệp Trùng đã bắt đầu.
Tư thái, hô hấp, bước chân, ánh mắt, thậm chí cơ nhục phía dưới quần áo, Diệp Trùng chưa từng cảm thấy có khóa huấn luyện nào có độ khó cao hơn huấn luyện mà mình đang làm trước mắt. Cùng động tác chiến thuật nào đó làm đi làm lại một trăm lần, đối với Diệp Trùng mà nói, có thể thoải mái hoàn thành. Nhưng, nếu như giữ ánh mắt lơ đãng mười phút thì? Diệp Trùng cảm thấy trong lòng không ngừng có một cái trống nhỏ đang gõ mình, không cần nói mười phút, lúc vừa mới bắt đầu, chỉ năm phút này, hắn cũng cảm thấy cực kỳ chậm chạp.
Không tập trung chú ý trong năm phút, điều đó đủ để mình chết mấy lần! Mỗi lần, ý nghĩ này thường lại không tự chủ được mà dâng lên.
Ngược lại, phía sau có mấy hạng mục càng khó hơn, Diệp Trùng trái lại có thể dễ dàng hoàn thành, thí dụ tất cả vẻ sắc bén trong ánh mắt đều phải thu lại, nhưng lại ngấm ngầm phải giữ cảnh giác bất cứ lúc nào.
Diệp Trùng hiện giờ có cảm giác phải thổ huyết. Hắn trước giờ chưa từng nghĩ, ngụy trang thành một người bình thường lại khó khăn như vậy. Phản ứng của hắn cực kỳ nhạy bén, mà loại mẫn cảm này chính là phiền phức lớn nhất của ngụy trang. Thí dụ, hắn đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn liền không tự chủ được mà làm ra động tác cảnh giác. Loại bản năng chiến đấu này đã ăn sâu vào xương tủy hắn, gần như đều sắp thành bản năng của hắn.
Một phen khổ sở, thể lực tiêu hao lớn vượt xa tưởng tượng của hắn, điều quan trọng nhất là, tinh thần của hắn cực kỳ mệt mỏi. Loại huấn luyện này khác hẳn bất cứ huấn luyện nào mà hắn từng làm qua lúc trước.
Dọc đường, Diệp Trùng vẫn không ngừng làm các mục huấn luyện. Dùng lời của Thương mà nói, mấy huấn luyện này không hề có động tác biên độ lớn, cho nên cho dù trong lúc đi đường cũng có thể thực hiện. Chỗ tốt của ngụy trang thành người bình thường, không cần Thương nói, Diệp Trùng cũng có thể nghĩ ra, cho nên hắn mới không tiếc sức như vậy mà tiến hành huấn luyện ngụy trang. Diệp Trùng có một ưu điểm, một khi hắn cho rằng kỹ năng nào đó cực kỳ có tác dụng với mình thì sẽ tận hết sức lực mà đi học tập.
Bất quá, tới trước mắt, hắn vẫn không phát hiện mình ở phương diện này có thiên phú gì.
Diệp Trùng đột nhiên dừng bước, ngẩng mặt nhìn màn hình khổng lồ trên quảng trường.
“Chiêu mộ gấp huấn luyện viên sư sĩ cận chiến – Tổ nghiên cứu". Một hàng chữ lớn đơn giản vô cùng, không có bất cứ hiệu ứng âm thanh, hình ảnh hoa hòe nào, phía dưới lại là một hàng chữ nhỏ, viết một địa chỉ. Quảng cáo này dừng lại ở trên màn hình tới tận năm phút.
- Ừ, đây là một phương pháp tốt để kiếm tiền. Giọng nói của Thương vang lên trong lòng Diệp Trùng.
- Ta cũng cảm thấy. Diệp Trùng gật đầu tán đồng. Bọn họ hiện giờ không có xu nào trên người, đây là một vấn đề không được phép né tránh. Thương hiện giờ không sao tiến vào mạng mô phỏng, vậy chỉ có thể dựa vào mình thôi. Ý ban đầu của Diệp Trùng là định tìm một tiệm sửa chữa hoặc là tiệm lắp ráp quang giáp để kiếm chút tiền.
Nhưng huấn luyện viên sư sĩ cận chiến, cái này cũng có thể thử xem.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
- Nơi này là Hôi cốc? Thương có chút kỳ quái hỏi.
Diệp Trùng nhún nhún vai: “Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái."
Thứ Diệp Trùng mặc trên người là bộ đồ tác chiến, ở giữa đám đông không hề nổi bật. Trên đường tới thành phố này, Thương vẫn luôn thảo luận với hắn vấn đề liên quan tới phương diện tâm lý học. Đương nhiên, kết quả cuối cùng không nghĩ cũng biết, Diệp Trùng thua trắng. Bỗng, Diệp Trùng lúc này mới phát hiện mình ở phương diện này lại yếu ớt như vậy. Hiện giờ hắn vô luận là võ thuật, điều khiển quang giáp, hay là điều bồi, thậm chí duy tu, chế tạo quang giáp, hắn đều có trình độ cực cao. Nhưng chỉ duy ở phương diện tâm lý học, xã hội học lại là một mảng trống không.
Thương đã dùng lượng lớn lý luận để luận chứng địa vị trọng yếu trong chiến đấu của tâm lý học, đương nhiên, Diệp Trùng đã bị thuyết phục. Muốn nói cho Diệp Trùng phục, là một việc đơn giản mà lại khó khăn, chỉ cần lý luận của ngươi có đủ đạo lý, Diệp Trùng tự nhiên sẽ thừa nhận. Nhưng nếu như đề nghị của ngươi không có sức thuyết phục, vậy vô luận quan hệ của ngươi và hắn có thân thiết cỡ nào, muốn nói hắn phục đều không thể nào.
Diệp Trùng đang đi trên đường lúc này hoàn toàn là một người bình thường không nổi bật, không có ai nhìn hắn lâu. Màn hình trên quảng trường lộ thiên đang phát tin tức, trừ câu chữ chiến tranh xuất hiện không ngừng trên tin tức, nơi này gần như nhìn không thấy bất cứ dấu tích chiến tranh nào.
- Diệp tử, nơi này xem ra cũng không tệ. Thương hơi hưng phấn.
Diệp Trùng nhìn xung quanh, sau đó tiếp lời: “Tình huống trước mắt vẫn không sáng sủa, cần hiểu biết thêm một bước."
Diệp Trùng tùy ý đi trên đường, nhìn như không có mục đích, kỳ thật trong lòng lại đang thầm ghi nhớ từng con đường, góc phố của nơi này.
Bất quá, bọn họ rất mau liền đối mặt một vấn đề quan trọng: bọn họ không có tiền! Kiếm tiền vẫn luôn là vấn đề khá đau đầu của Diệp Trùng, đồng thời cũng là hạng mục yếu kém của hắn. Nhưng lần này may mà có Thương, hắn không hề lo lắng. Khi ở năm thiên hà lớn, tiền mà Mục có thể sử dụng quả thật là giống như vô cùng vô tận, để lại ấn tượng sâu sắc cho Diệp Trùng. Thương nghĩ chắc là cũng không tệ!
- Ừm, nếu như có thể xâm nhập mạng mô phỏng, tiền tài đích xác không phải vấn đề. Thương nói, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại tuyên cáo sự sụp đổ của suy nghĩ này của Diệp Trùng: “Nhưng, Diệp tử, điều đáng tiếc nuối là chúng ta tạm thời không có năng lực đó. Vừa rồi ta đã thử xâm nhập mạng mô phỏng của bọn họ, nhưng lại thất bại rồi."
- Thất bại rồi? Tại sao? Trong giọng nói của Diệp Trùng lộ ra vẻ kinh ngạc. Năng lực tính toán của Thương tuy hơi kém Mục, nhưng cũng vẫn cường hãn. Từ trải qua lúc trước mà xét, Thương trước giờ đều chưa từng làm không xong. Lần này thế nào lại thất bại chứ?
Trong giọng nói của Thương lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mạng mô phỏng của chỗ này có chút kỳ quái, thuật toán của nó và thuật toán chúng ta đã biết hoàn toàn khác nhau. Điều này cũng làm ta hoàn toàn không sao ra tay được. Thật là một nơi kỳ quái a. Ừ, có một điểm suýt nữa quên nói, ta vừa mới tiến vào mạng mô phỏng, đã kích hoạt cảnh báo của bọn họ. Chúng ta cần mau chóng rời khỏi chỗ này."
Diệp Trùng lập tức vã mồ hôi, cái tên này… Khi hắn vừa muốn co giò rời khỏi khu vực này, giọng nói đáng hận của Thương ung dung vang lên: “Diệp tử, không được để ngươi biểu hiện ra dị dạng. Ngươi bây giờ cần phải dùng tốc độ giống như bình thường, biểu tình như bình thường, thong thả rời khỏi chỗ này. Như vậy mới không dẫn tới sự chú ý của người khác. Ngươi chẳng lẽ muốn mỗi người vừa nhìn thấy ngươi liền suy đoán ngươi rốt cuộc đã làm việc gì xấu xa sao?"
Chân Diệp Trùng vừa muốn ra sức liền gắng gượng dừng lại, cho dù hắn đối với việc khống chế sức mạnh đã đạt tới mức độ lô hỏa thuần thanh, nhưng lần này vẫn làm hắn cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.
Nhẹ nhàng thò chân phải ra, Diệp Trùng lúc này lại khôi phục dáng vẻ đi đường lúc bình thường. Biểu tình của hắn không có chút thay đổi, đương nhiên, đây không hề là công phu che giấu của hắn có cao siêu gì, mà hoàn toàn là phần mặt của hắn vẫn luôn thiếu biểu tình.
- Ngươi càng biểu hiện bình thường, người ta thường sẽ càng dễ sao nhãng ngươi. Tuy lúc này ngươi đích xác tồn tại, nhưng ngươi lại tương đương với việc đang ở trong vùng mù nhìn không thấy của người ta. Thương đĩnh đạc nói.
Mà chính ngay lúc này, trước mặt đi tới một đám người mặc áo khoác đồng phục màu vàng.
- Thật là kỳ quái, vừa rồi lại vang lên tiếng cảnh báo. Không phải nói ở chỗ này sao? Ta tại sao cảm thấy một người khả nghi cũng không có? Một người trong đó nói.
Một đồng bạn khác của hắn nhún nhún vai: “Ta cũng không phát hiện nhân vật khả nghi nào. Có lẽ tên đó đã sớm rời khỏi rồi."
- Làm sao có thể nhanh như vậy? Một người khác có chút không tin: “Khi tiếng cảnh báo vang lên, mấy người chúng ta vừa may ở chỗ này, cũng không phát hiện người khả nghi gì. Nếu ta nói a, chắc hẳn là mấy báo lầm."
- Đúng, đúng, đúng, ta cũng đoán vậy, việc này lại không phải chưa từng xảy ra…
Một đoàn người cứ ở trước mặt, kề vai lướt qua Diệp Trùng, trong mấy người bọn họ có người liếc nhìn Diệp Trùng, rồi lập tức thu ánh mắt lại.
Không ngờ lý luận của Thương quả nhiên có ích! Nếu như là hắn lúc trước, vừa rồi co giò chạy như điên, nhất định sẽ làm mấy người này chú ý, vậy thì một trận chiến sẽ khó mà tránh khỏi.
Dường như biết Diệp Trùng đang nghĩ cái gì, Thương đắc ý nói: “Hì hì, Diệp tử, ta đã nói rồi. Trên đời này, không có gì hữu hiệu hơn, thâm ảo hơn vận dụng tâm lý."
Tuy cách nói tuyệt đối này của Thương Diệp Trùng không cho là đúng nhưng hắn cũng từ từ xem trọng tâm lý học.
- Diệp tử, chỗ ngụy trang vừa rồi của ngươi cần cải tiến vẫn có không ít. Thí dụ sức lực bước chân của ngươi, phía sau phải nặng hơn phía trước. Còn có nhịp tim, tần suất hô hấp của ngươi vân vân. Nếu như trong đám người vừa rồi đó có nhân viên gián điệp chuyên nghiệp, ngươi nhất định sẽ bị biết tỏng. Ngụy trang thành công cần dính líu tới rất nhiều phương diện, mà cốt lõi của nó chính là tâm lý học. Thương đối với việc đả kích Diệp Trùng thường có sự ưa thích mạnh mẽ.
- Ừm. Diệp Trùng lạnh nhạt đáp lại, bắt đầu không ngừng điều chỉnh, rất mau, hắn lại khôi phục tới trạng thái gần như hoàn toàn giống với vừa rồi.
- Hì hì, không tệ, không tệ. Sức lĩnh ngộ của Diệp tử ngươi quả nhiên rất mạnh. Bất quá, ngươi hiện giờ, người khác vừa nhìn thì có thể dễ dàng nhận ra ngươi là một người có thực lực không tồi.
Diệp Trùng nghiêng đầu hỏi: “Tại sao?"
- Bước đi, tần suất hô hấp của ngươi đều cực kỳ chính xác. Phải biết là, bước chân và tần suất hô hấp của người bình thường đều chỉ là dao động trong một phạm vi đại khái. Kỳ thật Diệp tử, ngươi có điều kiện ngụy trang trời sinh. Thể hình của ngươi không hề coi là cường tráng, thế này rất dễ cho người ta ảo giác yếu ớt. Đôi tay của ngươi cũng nhìn không ra dấu vết huấn luyện. Tuy so với đôi tay mảnh mai của mấy mỹ nữ vẫn không bằng nhưng vẫn khó là nõn nà. Phải biết là, mấy thứ này đều là chỗ khó che giấu nhất.
Thương hiện giờ vô cùng hưng phấn, có thể tìm thấy trò chơi thú vị thế này, quả thật là quá hạnh phúc rồi. Lúc trước, Mục lập các loại kế hoạch huấn luyện cho Diệp Trùng, mình chỉ có thể ở một bên, lại nhìn Diệp tử không chút so sót hoàn thành tất cả huấn luyện. Bây giờ hắn mới biết, loại cảm giác này quả thật quá tuyệt đi! Hắn cũng hoài nghi, Mục có phải là cũng có thú vui này, cho nên mới cố ý vạch ra lượng lớn kế hoạch huấn luyện như thế.
Ừm, xem ra mình phải bắt đầu hoàn thiện, làm phong phú kế hoạch huấn luyện một lần nữa rồi. Vừa nghĩ tới kế hoạch huấn luyện với danh mục phong phú Mục lập ra cho Diệp Trùng, Thương liền định lập ra một kế hoạch càng thêm khổng lồ.
Do vây mà sự đau khổ của Diệp Trùng đã bắt đầu.
Tư thái, hô hấp, bước chân, ánh mắt, thậm chí cơ nhục phía dưới quần áo, Diệp Trùng chưa từng cảm thấy có khóa huấn luyện nào có độ khó cao hơn huấn luyện mà mình đang làm trước mắt. Cùng động tác chiến thuật nào đó làm đi làm lại một trăm lần, đối với Diệp Trùng mà nói, có thể thoải mái hoàn thành. Nhưng, nếu như giữ ánh mắt lơ đãng mười phút thì? Diệp Trùng cảm thấy trong lòng không ngừng có một cái trống nhỏ đang gõ mình, không cần nói mười phút, lúc vừa mới bắt đầu, chỉ năm phút này, hắn cũng cảm thấy cực kỳ chậm chạp.
Không tập trung chú ý trong năm phút, điều đó đủ để mình chết mấy lần! Mỗi lần, ý nghĩ này thường lại không tự chủ được mà dâng lên.
Ngược lại, phía sau có mấy hạng mục càng khó hơn, Diệp Trùng trái lại có thể dễ dàng hoàn thành, thí dụ tất cả vẻ sắc bén trong ánh mắt đều phải thu lại, nhưng lại ngấm ngầm phải giữ cảnh giác bất cứ lúc nào.
Diệp Trùng hiện giờ có cảm giác phải thổ huyết. Hắn trước giờ chưa từng nghĩ, ngụy trang thành một người bình thường lại khó khăn như vậy. Phản ứng của hắn cực kỳ nhạy bén, mà loại mẫn cảm này chính là phiền phức lớn nhất của ngụy trang. Thí dụ, hắn đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn liền không tự chủ được mà làm ra động tác cảnh giác. Loại bản năng chiến đấu này đã ăn sâu vào xương tủy hắn, gần như đều sắp thành bản năng của hắn.
Một phen khổ sở, thể lực tiêu hao lớn vượt xa tưởng tượng của hắn, điều quan trọng nhất là, tinh thần của hắn cực kỳ mệt mỏi. Loại huấn luyện này khác hẳn bất cứ huấn luyện nào mà hắn từng làm qua lúc trước.
Dọc đường, Diệp Trùng vẫn không ngừng làm các mục huấn luyện. Dùng lời của Thương mà nói, mấy huấn luyện này không hề có động tác biên độ lớn, cho nên cho dù trong lúc đi đường cũng có thể thực hiện. Chỗ tốt của ngụy trang thành người bình thường, không cần Thương nói, Diệp Trùng cũng có thể nghĩ ra, cho nên hắn mới không tiếc sức như vậy mà tiến hành huấn luyện ngụy trang. Diệp Trùng có một ưu điểm, một khi hắn cho rằng kỹ năng nào đó cực kỳ có tác dụng với mình thì sẽ tận hết sức lực mà đi học tập.
Bất quá, tới trước mắt, hắn vẫn không phát hiện mình ở phương diện này có thiên phú gì.
Diệp Trùng đột nhiên dừng bước, ngẩng mặt nhìn màn hình khổng lồ trên quảng trường.
“Chiêu mộ gấp huấn luyện viên sư sĩ cận chiến – Tổ nghiên cứu". Một hàng chữ lớn đơn giản vô cùng, không có bất cứ hiệu ứng âm thanh, hình ảnh hoa hòe nào, phía dưới lại là một hàng chữ nhỏ, viết một địa chỉ. Quảng cáo này dừng lại ở trên màn hình tới tận năm phút.
- Ừ, đây là một phương pháp tốt để kiếm tiền. Giọng nói của Thương vang lên trong lòng Diệp Trùng.
- Ta cũng cảm thấy. Diệp Trùng gật đầu tán đồng. Bọn họ hiện giờ không có xu nào trên người, đây là một vấn đề không được phép né tránh. Thương hiện giờ không sao tiến vào mạng mô phỏng, vậy chỉ có thể dựa vào mình thôi. Ý ban đầu của Diệp Trùng là định tìm một tiệm sửa chữa hoặc là tiệm lắp ráp quang giáp để kiếm chút tiền.
Nhưng huấn luyện viên sư sĩ cận chiến, cái này cũng có thể thử xem.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Tác giả :
Phương Tưởng