Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 395: Sự lãnh khốc dưới lớp ngụy trang
- Ai đang ở trong? Luân Chiết Dịch trầm giọng hỏi.
- Anh đang nói nhảm gì đó! Vi Du cố gắng làm mình bảo trì trấn định, nhưng sự kinh hoảng trong mắt nàng vẫn bán đứng nàng.
Luân Chiết Dịch bỗng lách người tiến vào, hắn vừa rồi nghe thấy cực kỳ rõ ràng, bên trong có tiếng hô hấp của con người. Là cao thủ có tiếng trong lớp trẻ trong Luân Lạc tộc, hắn cực kỳ tự tin đối với thính lực của mình.
Trong phòng không có một ai, nhưng biểu tình kinh hoảng Vi Du hơi lộ ra bị hắn thu vào trong mắt, trong lòng hắn càng thêm khẳng định bên trong có nội tình.
Sau khi đứng vững, hắn mang tất cả sự chú ý đều đặt trên đôi tai, lập tức, tiếng hô hấp nhẹ nhàng từ dưới gầm giường truyền tới.
- Hừ! Trong tiếng hừ lạnh này của hắn tràn đầy ý lạnh. Không ngờ mục tiêu của mình lại cũng có người dám tới cướp, trong lòng hắn không khỏi dâng lên đôi chút tức giận. Việc Luân Chiết Dịch theo đuổi Vi Du tuy không công khai, nhưng ở trên tàu cũng hầu như mọi người đều biết. Cũng chính vì như vậy, người còn lại vạn vạn lần không dám động tới Vi Du.
Thật quá to gan!
- Đừng tránh nữa! Đi ra đây! Luân Chiết Dịch hướng về phía gầm giường nói, mặt hắn trầm như nước, ánh mắt sâu thẳm ngày thường lúc này lại lộ ra khí lạnh thấm sâu vào cốt tủy.
Dám cướp phụ nữ với mình! Lửa giận không tên trong lòng Luân Chích Dịch bỗng dâng lên. Điều làm hắn tức giận nhất là ý muốn bảo vệ tên này của Vi Du. Mình bình thường đối tốt với nàng ta thế nào, nhưng nàng ta không thèm để ý, bây giờ lại bảo vệ một người khác như vậy, làm sao nói hắn không nổi máu ghen?
Dưới gầm giường không có chút động tĩnh nào.
Luân Chiết Dịch mang theo sự trào phúng sâu sắc: “Thế nào? Không dám đi ra gặp mặt người sao? Ta lại muốn xem xem, người dám cướp phụ nữ với ta là ai?"
Vốn dĩ ở một bên hoảng sợ, lúng túng, Vi Du nghe thấy lời này, mặt bỗng đỏ lên, lớn giọng nói: “Xin anh nói năng chú ý chút!"
Luân Chiết Dịch không để ý kháng nghị của Vi Du, đôi mắt nhìn chằm chằm gầm giường.
Dưới gầm giường vẫn không có động tĩnh.
Luân Chiết Dịch cuối cùng kiềm nén không nổi. Cong eo, nhìn xuống gầm giường.
Quả nhiên là một người đàn ông! Luân Chiết Dịch thiếu chút nữa thì nổi điên. Vi Du lại giấu một người đàn ông ở trong phòng của mình! Sự thật này đâm chích Luân Chiết Dịch thật sâu sắc, người đàn ông kiêu ngạo này ở trong giây phút này chịu đả kích sâu sắc. Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn ngược lại không chú ý rằng gã đàn ông dưới gầm giường này đang ở trong trạng thái hôn mê.
Luân Chiết Dịch bỗng kéo Diệp Trùng dưới gầm giường ra. Động tác cực kỳ thô bạo.
- Anh làm cái gì? Nhìn thấy Luân Chiết Dịch đối xử thô bạo như vậy với một người bệnh, Vi Du nhịn không được lớn tiếng kháng nghị.
Luân Chiết Dịch lúc này mới nhìn rõ người này lại không hề là thuyền viên trên tàu, hơn nữa đối phương đang ở trong trạng thái hôn mê.
- Ý. Hắn nhịn không nổi kêu lên kinh ngạc một tiếng, lập tức trầm giọng hỏi: “Hắn là ai?"
- Không biết. Tuy cực kỳ căm ghét Luân Chiết Dịch, nhưng đắn đo tới hắn vẫn có thân phận thuyền trưởng, Vi Du vẫn trả lời thành thật.
- Không biết? Trên mặt Luân Chiết Dịch mang theo chút ý trào phúng: “Không biết cô lại giấu hắn dưới gầm giường của mình?"
Vi Du không biết làm sao giải thích: “Ta cũng không biết hắn làm sao tiến vào phi thuyền, hắn bị khí lạnh xâm nhập nên hôn mê."
- Ha ha! Bị khí lạnh xâm nhập mà hôn mê? Luân Chiết Dịch nghe thấy lời Vi Du liền ngẩn ra, lập tức ha hả cười lớn: “Một phế vật thế này, cô lại giấu ở dưới gầm giường của mình giống như bảo bối?" Người bình thường của tinh khu tự do không ai không thân thể cường tráng, nào chịu khí lạnh xâm nhập gì đó mà bị bệnh?
Vi Du tuy cũng cảm thấy gã đàn ông trên đất này xác thực không khác gì phế vật, nhưng nghe thấy lời của Luân Chiết Dịch vẫn cảm thấy vô cùng chói tai, không khỏi hừ lạnh một tiếng, xoay mặt qua hướng khác.
Luân Chiết Dịch châm chọc nói: “Một phế vật thế này, không có sự giúp đỡ của cô, làm sao có thể lẻn vào phi thuyền? Không ngờ đường đường bác sĩ Vi Du của chúng ta lại thích một gã giống phế vật thế này! Chậc chậc, không ngờ a!"
Nghe thấy Luân Chiết Dịch cứ một câu một tên phế vật, hơn nữa lại gộp chung mình với gã đàn ông trên đất này, tính khí của Vi Du cũng bốc lên: “Mong anh tôn trọng chút. Ta thích người đàn ông thế nào không có quan hệ với anh."
Nhìn thấy Luân Chiết Dịch đã có chút điên cuồng, Vi Du cảm thấy có chút nguy hiểm. Nàng đã quyết định nhiệm vụ lần này một khi hoàn thành, nàng sẽ xin điều đi khỏi con tàu vũ trụ này.
Luân Chiết Dịch giận quá hóa cười: “Ha ha, là việc không liên quan đến ta, là việc không liên quan đến ta!" Tiếng cười điên cuồng của hắn lập tức thu lại, ngữ điệu trở nên u ám: “Bác sĩ, cô đừng quên, bất cứ người nào không trải qua thủ tục thỏa đáng, mỗi người trên tàu đều có quyền giết tại chỗ! Mà bác sĩ cô, hì hì, lén giấu nhân viên bất minh, hơn nữa dính líu đến việc giúp đỡ phần tử nguy hiểm. Ừm, đúng rồi, phế vật thế này đương nhiên không coi như là phần tử nguy hiểm."
- Anh… Mặt Vi Du trắng bệch. Nàng hiện giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nàng biết rất rõ tố cáo của đối phương nghiêm trọng tới cỡ nào. Chỉ cần Luân Chiết Dịch báo lên trên việc này, thứ chờ đợi nàng sẽ là vận mệnh cực kỳ bi thảm.
- Thế nào? Luân Chiết Dịch nhướng mày, đi tới trước mặt Vi Du, ngả ngớn dùng tay nâng gương mặt xinh đẹp nhưng không có chút huyết sắc nào của Vi Du: “Ta nói không đúng sao? Chỉ sợ tới lúc đó không chỉ là cô, ngay cả cha mẹ cô, ngay cả cha mẹ cô, huynh đệ tỷ muội của cô cũng sẽ bị liên lụy."
- Bọn họ không chỉ sẽ chịu thẩm tra nghiêm khắc, tiền đồ của bọn họ sẽ đen tối, vĩnh viễn mất đi cơ hội thăng tiến. Bọn họ sẽ chịu sự cười chê và coi thường của mọi người. Mà mọi thứ này đều là bởi vì cô, bác sĩ xinh đẹp của ta!
Gỡ bỏ lớp ngụy trang ngày thường, lời của Luân Chiết Dịch vô tình mà tàn khốc, giống như một cái trọng chùy, mỗi một câu nói giống như đánh lên trái tim của Vi Du một cách tàn nhẫn, huyết sắc trên mặt nàng cũng theo mỗi câu nói của Luân Chiết Dịch mà trút hết từng chút một.
Cảm nhận sự mềm mại, mịn màng của cái cằm Vi Du, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của người phụ nữ mà mình mơ tưởng, trong lòng Luân Chiết Dịch dâng lên sự sung sướng vô bì!
Con mồi theo đuổi đã lâu cuối cùng rơi vào trong lưới của mình, trong mắt hắn lóe lên một sự đắc ý lãnh khốc mà điên cuồng!
Hắn biết, người phụ nữ trước mắt vô luận thế nào cũng chạy không thoát lòng bàn tay của mình. Bắt đầu từ hôm nay, nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về mình! Hắn nhịn không được mà đắc ý cười như điên trong lòng.
Nhưng, hắn không hề có ý định cứ thế này mà bỏ qua cho nàng.
- Nghĩ chắc cô đã nghĩ thông rồi. Đúng a, một phế vật thế này có ích gì chứ? Cô có người nhà của mình, cô có tương lai tốt đẹp của mình! Một phế vật thế này đối với cô mà nói không có chút giá trị nào, giết hắn đi thôi! Vô luận cô dùng cách gì, chỉ cần cô giết hắn, việc này coi như chưa từng xảy ra!
Luân Chiết Dịch nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm mềm mịn của Vi Du, giọng nói dịu dàng mang theo sự lãnh khốc vô tận.
- Không Mặt không sắc máu, Vi Du chống lại theo bản năng, nàng là một bác sĩ, học làm sao cứu người, kêu nàng chính tay giết chết một người, một người bệnh đang hôn mê, nàng thế nào cũng không ra tay được.
Cảm nhận được sự run rẩy của thân thể xinh đẹp trong tay, nắm bắt được sự tranh đấu kịch liệt trong lòng Vi Du, khóe miệng Luân Chiết Dịch hiện lên ý cười lạnh lẽo.
- Không sao, đây là một việc cực kỳ đơn giản. Hắn hiện giờ đang hôn mê, cô giết chết hắn, hắn sẽ không cảm thấy chút đau khổ! Hơn nữa, cô chỉ cần giết hắn, ta bảo đảm sẽ không nhắc việc này với người khác, cô cũng tự do. Trong lời của Luân Chiết Dịch mang theo sự mê hoặc vô bì.
Thân thể Vi Du run rẩy càng thêm dữ dội. Luân Chiết Dịch cũng không nói gì, yên lặng thưởng thức kiệt tác của mình.
Vi Du tuyệt vọng nhắm mắt lại.
- Giết hắn đi! Luân Chiết Dịch chậm rãi mà rõ ràng thốt ra ba chữ này, Vi Du nhịn không được lại run một cái.
Bụp!
Một tiếng trầm muộn vang lên, không chút dấu hiệu nào, sườn Luân Chiết Dịch đau đớn, cả người giống như bị một cái trọng chùy đánh trúng, thân thể bay lên không. Tiếp đó leng keng một tiếng, nặng nề đập lên tường, sau đó mềm oặt trượt xuống.
Vi Du đang nhắm mắt chỉ cảm thấy cánh tay đang nắm cằm mình đó đột nhiên vung qua một bên.
Nàng không kiềm chế được mở mắt ra, thứ nhìn thấy chỉ là một cặp mắt lạnh lùng.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Vi Du, Diệp Trùng thử hoạt động tứ chi một chút, vô luận là ai, hôn mê nhiều ngày như vậy, trên người ít nhiều có chút không thoải mái.
Đối thoại vừa rồi của hai người, Diệp Trùng nghe thấy rõ ràng, Diệp Trùng tự nhiên có thể đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.
- Là cô đã cứu ta? Diệp Trùng hỏi, giọng nói hắn khàn khàn, khô khan.
Vi Duy ngây ngốc nhìn Diệp Trùng, đầu óc nàng đã hoàn toàn đoản mạch. Trước mặt biến cố đột nhiên này, nàng đã có chút mê muội rồi.
Rất mau xác định rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào lấy được tin tức có ích nào từ Vi Du, Diệp Trùng liền mang sự chú ý đặt trên gã đàn ông vẫn luôn xúi giục cô gái này giết hắn.
Thứ mà một cú vừa rồi hắn dùng là phần đuôi của mâu gỗ, nhưng sức lực lại cực nặng, chỉ sợ xương sườn đối phương gẫy không chỉ một cây.
Đi tới trước mặt Luân Chiết Dịch ngã trên mặt đất ở trong góc tường, Luân Chiết Dịch đã hôn mê. Diệp Trùng ra tay không bị thương thì là trọng thương, lần này hắn không muốn giết chết Luân Chiết Dịch mới không hạ sát thủ. Nhưng thế này cũng đủ cho hắn chịu rồi, hắn không có thân thể cường hãn đó của Diệp Trùng.
- A! Hoàn hồn lại từ trong ngây ngô, Vi Du lúc này mới phản ứng lại, nhịn không được thất thanh kêu lên. Diệp Trùng nhíu mày liếc nhìn hắn, Vi Du vội vàng bụm cái miệng anh đào nhỏ của mình.
Trong cặp mắt giống như sao trời lại là sự kinh ngạc và tò mò nhiều đếm không hết, còn mang theo vài phần hoảng sợ, vài phần ngỡ ngàng.
Một người yếu ớt thế này, lại lợi hại như vậy! Quá làm người ta bất ngờ rồi!
Diệp Trùng thu lại ánh mắt của mình, đối phương tốt xấu cũng có khả năng là ân nhân cứu mạng hắn, hắn vẫn phải giữ vài phần khách khí. Ánh mắt lại rơi trên người Luân Chiết Dịch trên đất, Diệp Trùng bắt đầu thực hiện kiểm tra hắn.
Vi Du chỉ thấy gã đàn ông yếu ớt này thủ pháp mau lẹ mang từng món trên người Luân Chiết Dịch lấy xuống. Nàng rất hoài nghi cái tên xem ra thực lực tệ hại cùng cực này rất có khả năng là một tội phạm quen cướp bóc.
Tất cả những thứ trên người Luân Chiết Dịch đáng thương, trừ một cái quần lót, toàn bộ Diệp Trùng đều lột xuống hết.
Dưới sườn Luân Chiết Dịch lõm xuống một khoảng, xương sườn rõ ràng lõm vào trong, từ ánh mắt chuyên nghiệp của Vi Du, tự nhiên có thể nhìn ra xương sườn của Luân Chiết Dịch gẫy ít nhất ba cây, hơn nữa rất có khả năng xương gãy thành từng mảnh vụn!
Một cú này của Diệp Trùng, suýt nữa mang Luân Chiết Dịch triệt để phế đi.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
- Anh đang nói nhảm gì đó! Vi Du cố gắng làm mình bảo trì trấn định, nhưng sự kinh hoảng trong mắt nàng vẫn bán đứng nàng.
Luân Chiết Dịch bỗng lách người tiến vào, hắn vừa rồi nghe thấy cực kỳ rõ ràng, bên trong có tiếng hô hấp của con người. Là cao thủ có tiếng trong lớp trẻ trong Luân Lạc tộc, hắn cực kỳ tự tin đối với thính lực của mình.
Trong phòng không có một ai, nhưng biểu tình kinh hoảng Vi Du hơi lộ ra bị hắn thu vào trong mắt, trong lòng hắn càng thêm khẳng định bên trong có nội tình.
Sau khi đứng vững, hắn mang tất cả sự chú ý đều đặt trên đôi tai, lập tức, tiếng hô hấp nhẹ nhàng từ dưới gầm giường truyền tới.
- Hừ! Trong tiếng hừ lạnh này của hắn tràn đầy ý lạnh. Không ngờ mục tiêu của mình lại cũng có người dám tới cướp, trong lòng hắn không khỏi dâng lên đôi chút tức giận. Việc Luân Chiết Dịch theo đuổi Vi Du tuy không công khai, nhưng ở trên tàu cũng hầu như mọi người đều biết. Cũng chính vì như vậy, người còn lại vạn vạn lần không dám động tới Vi Du.
Thật quá to gan!
- Đừng tránh nữa! Đi ra đây! Luân Chiết Dịch hướng về phía gầm giường nói, mặt hắn trầm như nước, ánh mắt sâu thẳm ngày thường lúc này lại lộ ra khí lạnh thấm sâu vào cốt tủy.
Dám cướp phụ nữ với mình! Lửa giận không tên trong lòng Luân Chích Dịch bỗng dâng lên. Điều làm hắn tức giận nhất là ý muốn bảo vệ tên này của Vi Du. Mình bình thường đối tốt với nàng ta thế nào, nhưng nàng ta không thèm để ý, bây giờ lại bảo vệ một người khác như vậy, làm sao nói hắn không nổi máu ghen?
Dưới gầm giường không có chút động tĩnh nào.
Luân Chiết Dịch mang theo sự trào phúng sâu sắc: “Thế nào? Không dám đi ra gặp mặt người sao? Ta lại muốn xem xem, người dám cướp phụ nữ với ta là ai?"
Vốn dĩ ở một bên hoảng sợ, lúng túng, Vi Du nghe thấy lời này, mặt bỗng đỏ lên, lớn giọng nói: “Xin anh nói năng chú ý chút!"
Luân Chiết Dịch không để ý kháng nghị của Vi Du, đôi mắt nhìn chằm chằm gầm giường.
Dưới gầm giường vẫn không có động tĩnh.
Luân Chiết Dịch cuối cùng kiềm nén không nổi. Cong eo, nhìn xuống gầm giường.
Quả nhiên là một người đàn ông! Luân Chiết Dịch thiếu chút nữa thì nổi điên. Vi Du lại giấu một người đàn ông ở trong phòng của mình! Sự thật này đâm chích Luân Chiết Dịch thật sâu sắc, người đàn ông kiêu ngạo này ở trong giây phút này chịu đả kích sâu sắc. Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn ngược lại không chú ý rằng gã đàn ông dưới gầm giường này đang ở trong trạng thái hôn mê.
Luân Chiết Dịch bỗng kéo Diệp Trùng dưới gầm giường ra. Động tác cực kỳ thô bạo.
- Anh làm cái gì? Nhìn thấy Luân Chiết Dịch đối xử thô bạo như vậy với một người bệnh, Vi Du nhịn không được lớn tiếng kháng nghị.
Luân Chiết Dịch lúc này mới nhìn rõ người này lại không hề là thuyền viên trên tàu, hơn nữa đối phương đang ở trong trạng thái hôn mê.
- Ý. Hắn nhịn không nổi kêu lên kinh ngạc một tiếng, lập tức trầm giọng hỏi: “Hắn là ai?"
- Không biết. Tuy cực kỳ căm ghét Luân Chiết Dịch, nhưng đắn đo tới hắn vẫn có thân phận thuyền trưởng, Vi Du vẫn trả lời thành thật.
- Không biết? Trên mặt Luân Chiết Dịch mang theo chút ý trào phúng: “Không biết cô lại giấu hắn dưới gầm giường của mình?"
Vi Du không biết làm sao giải thích: “Ta cũng không biết hắn làm sao tiến vào phi thuyền, hắn bị khí lạnh xâm nhập nên hôn mê."
- Ha ha! Bị khí lạnh xâm nhập mà hôn mê? Luân Chiết Dịch nghe thấy lời Vi Du liền ngẩn ra, lập tức ha hả cười lớn: “Một phế vật thế này, cô lại giấu ở dưới gầm giường của mình giống như bảo bối?" Người bình thường của tinh khu tự do không ai không thân thể cường tráng, nào chịu khí lạnh xâm nhập gì đó mà bị bệnh?
Vi Du tuy cũng cảm thấy gã đàn ông trên đất này xác thực không khác gì phế vật, nhưng nghe thấy lời của Luân Chiết Dịch vẫn cảm thấy vô cùng chói tai, không khỏi hừ lạnh một tiếng, xoay mặt qua hướng khác.
Luân Chiết Dịch châm chọc nói: “Một phế vật thế này, không có sự giúp đỡ của cô, làm sao có thể lẻn vào phi thuyền? Không ngờ đường đường bác sĩ Vi Du của chúng ta lại thích một gã giống phế vật thế này! Chậc chậc, không ngờ a!"
Nghe thấy Luân Chiết Dịch cứ một câu một tên phế vật, hơn nữa lại gộp chung mình với gã đàn ông trên đất này, tính khí của Vi Du cũng bốc lên: “Mong anh tôn trọng chút. Ta thích người đàn ông thế nào không có quan hệ với anh."
Nhìn thấy Luân Chiết Dịch đã có chút điên cuồng, Vi Du cảm thấy có chút nguy hiểm. Nàng đã quyết định nhiệm vụ lần này một khi hoàn thành, nàng sẽ xin điều đi khỏi con tàu vũ trụ này.
Luân Chiết Dịch giận quá hóa cười: “Ha ha, là việc không liên quan đến ta, là việc không liên quan đến ta!" Tiếng cười điên cuồng của hắn lập tức thu lại, ngữ điệu trở nên u ám: “Bác sĩ, cô đừng quên, bất cứ người nào không trải qua thủ tục thỏa đáng, mỗi người trên tàu đều có quyền giết tại chỗ! Mà bác sĩ cô, hì hì, lén giấu nhân viên bất minh, hơn nữa dính líu đến việc giúp đỡ phần tử nguy hiểm. Ừm, đúng rồi, phế vật thế này đương nhiên không coi như là phần tử nguy hiểm."
- Anh… Mặt Vi Du trắng bệch. Nàng hiện giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nàng biết rất rõ tố cáo của đối phương nghiêm trọng tới cỡ nào. Chỉ cần Luân Chiết Dịch báo lên trên việc này, thứ chờ đợi nàng sẽ là vận mệnh cực kỳ bi thảm.
- Thế nào? Luân Chiết Dịch nhướng mày, đi tới trước mặt Vi Du, ngả ngớn dùng tay nâng gương mặt xinh đẹp nhưng không có chút huyết sắc nào của Vi Du: “Ta nói không đúng sao? Chỉ sợ tới lúc đó không chỉ là cô, ngay cả cha mẹ cô, ngay cả cha mẹ cô, huynh đệ tỷ muội của cô cũng sẽ bị liên lụy."
- Bọn họ không chỉ sẽ chịu thẩm tra nghiêm khắc, tiền đồ của bọn họ sẽ đen tối, vĩnh viễn mất đi cơ hội thăng tiến. Bọn họ sẽ chịu sự cười chê và coi thường của mọi người. Mà mọi thứ này đều là bởi vì cô, bác sĩ xinh đẹp của ta!
Gỡ bỏ lớp ngụy trang ngày thường, lời của Luân Chiết Dịch vô tình mà tàn khốc, giống như một cái trọng chùy, mỗi một câu nói giống như đánh lên trái tim của Vi Du một cách tàn nhẫn, huyết sắc trên mặt nàng cũng theo mỗi câu nói của Luân Chiết Dịch mà trút hết từng chút một.
Cảm nhận sự mềm mại, mịn màng của cái cằm Vi Du, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của người phụ nữ mà mình mơ tưởng, trong lòng Luân Chiết Dịch dâng lên sự sung sướng vô bì!
Con mồi theo đuổi đã lâu cuối cùng rơi vào trong lưới của mình, trong mắt hắn lóe lên một sự đắc ý lãnh khốc mà điên cuồng!
Hắn biết, người phụ nữ trước mắt vô luận thế nào cũng chạy không thoát lòng bàn tay của mình. Bắt đầu từ hôm nay, nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về mình! Hắn nhịn không được mà đắc ý cười như điên trong lòng.
Nhưng, hắn không hề có ý định cứ thế này mà bỏ qua cho nàng.
- Nghĩ chắc cô đã nghĩ thông rồi. Đúng a, một phế vật thế này có ích gì chứ? Cô có người nhà của mình, cô có tương lai tốt đẹp của mình! Một phế vật thế này đối với cô mà nói không có chút giá trị nào, giết hắn đi thôi! Vô luận cô dùng cách gì, chỉ cần cô giết hắn, việc này coi như chưa từng xảy ra!
Luân Chiết Dịch nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm mềm mịn của Vi Du, giọng nói dịu dàng mang theo sự lãnh khốc vô tận.
- Không Mặt không sắc máu, Vi Du chống lại theo bản năng, nàng là một bác sĩ, học làm sao cứu người, kêu nàng chính tay giết chết một người, một người bệnh đang hôn mê, nàng thế nào cũng không ra tay được.
Cảm nhận được sự run rẩy của thân thể xinh đẹp trong tay, nắm bắt được sự tranh đấu kịch liệt trong lòng Vi Du, khóe miệng Luân Chiết Dịch hiện lên ý cười lạnh lẽo.
- Không sao, đây là một việc cực kỳ đơn giản. Hắn hiện giờ đang hôn mê, cô giết chết hắn, hắn sẽ không cảm thấy chút đau khổ! Hơn nữa, cô chỉ cần giết hắn, ta bảo đảm sẽ không nhắc việc này với người khác, cô cũng tự do. Trong lời của Luân Chiết Dịch mang theo sự mê hoặc vô bì.
Thân thể Vi Du run rẩy càng thêm dữ dội. Luân Chiết Dịch cũng không nói gì, yên lặng thưởng thức kiệt tác của mình.
Vi Du tuyệt vọng nhắm mắt lại.
- Giết hắn đi! Luân Chiết Dịch chậm rãi mà rõ ràng thốt ra ba chữ này, Vi Du nhịn không được lại run một cái.
Bụp!
Một tiếng trầm muộn vang lên, không chút dấu hiệu nào, sườn Luân Chiết Dịch đau đớn, cả người giống như bị một cái trọng chùy đánh trúng, thân thể bay lên không. Tiếp đó leng keng một tiếng, nặng nề đập lên tường, sau đó mềm oặt trượt xuống.
Vi Du đang nhắm mắt chỉ cảm thấy cánh tay đang nắm cằm mình đó đột nhiên vung qua một bên.
Nàng không kiềm chế được mở mắt ra, thứ nhìn thấy chỉ là một cặp mắt lạnh lùng.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Vi Du, Diệp Trùng thử hoạt động tứ chi một chút, vô luận là ai, hôn mê nhiều ngày như vậy, trên người ít nhiều có chút không thoải mái.
Đối thoại vừa rồi của hai người, Diệp Trùng nghe thấy rõ ràng, Diệp Trùng tự nhiên có thể đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.
- Là cô đã cứu ta? Diệp Trùng hỏi, giọng nói hắn khàn khàn, khô khan.
Vi Duy ngây ngốc nhìn Diệp Trùng, đầu óc nàng đã hoàn toàn đoản mạch. Trước mặt biến cố đột nhiên này, nàng đã có chút mê muội rồi.
Rất mau xác định rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào lấy được tin tức có ích nào từ Vi Du, Diệp Trùng liền mang sự chú ý đặt trên gã đàn ông vẫn luôn xúi giục cô gái này giết hắn.
Thứ mà một cú vừa rồi hắn dùng là phần đuôi của mâu gỗ, nhưng sức lực lại cực nặng, chỉ sợ xương sườn đối phương gẫy không chỉ một cây.
Đi tới trước mặt Luân Chiết Dịch ngã trên mặt đất ở trong góc tường, Luân Chiết Dịch đã hôn mê. Diệp Trùng ra tay không bị thương thì là trọng thương, lần này hắn không muốn giết chết Luân Chiết Dịch mới không hạ sát thủ. Nhưng thế này cũng đủ cho hắn chịu rồi, hắn không có thân thể cường hãn đó của Diệp Trùng.
- A! Hoàn hồn lại từ trong ngây ngô, Vi Du lúc này mới phản ứng lại, nhịn không được thất thanh kêu lên. Diệp Trùng nhíu mày liếc nhìn hắn, Vi Du vội vàng bụm cái miệng anh đào nhỏ của mình.
Trong cặp mắt giống như sao trời lại là sự kinh ngạc và tò mò nhiều đếm không hết, còn mang theo vài phần hoảng sợ, vài phần ngỡ ngàng.
Một người yếu ớt thế này, lại lợi hại như vậy! Quá làm người ta bất ngờ rồi!
Diệp Trùng thu lại ánh mắt của mình, đối phương tốt xấu cũng có khả năng là ân nhân cứu mạng hắn, hắn vẫn phải giữ vài phần khách khí. Ánh mắt lại rơi trên người Luân Chiết Dịch trên đất, Diệp Trùng bắt đầu thực hiện kiểm tra hắn.
Vi Du chỉ thấy gã đàn ông yếu ớt này thủ pháp mau lẹ mang từng món trên người Luân Chiết Dịch lấy xuống. Nàng rất hoài nghi cái tên xem ra thực lực tệ hại cùng cực này rất có khả năng là một tội phạm quen cướp bóc.
Tất cả những thứ trên người Luân Chiết Dịch đáng thương, trừ một cái quần lót, toàn bộ Diệp Trùng đều lột xuống hết.
Dưới sườn Luân Chiết Dịch lõm xuống một khoảng, xương sườn rõ ràng lõm vào trong, từ ánh mắt chuyên nghiệp của Vi Du, tự nhiên có thể nhìn ra xương sườn của Luân Chiết Dịch gẫy ít nhất ba cây, hơn nữa rất có khả năng xương gãy thành từng mảnh vụn!
Một cú này của Diệp Trùng, suýt nữa mang Luân Chiết Dịch triệt để phế đi.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Tác giả :
Phương Tưởng