Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 378: Trận chiến điều bồi (1)
Mặc kệ thế nào, hung danh liên quan tới vị điều bồi sư thần bí này đã vang dội ở Lục thành, nhưng, mỗi người khi bàn luận tới hắn, không ai không mang theo vài phần hoảng sợ và tò mò, mà thảm trạng của vị điều bồi sư xui xẻo đó lập tức trở thành điểm nóng trong thảo luận của mọi người. Triệu chứng của hắn cứ vậy được khuếch đại một truyền mười, mười truyền trăm.
Nhưng, đây đều không phải là thứ mà Diệp Trùng biết, hắn hiện giờ vẫn đang đắm chìm trong nghiên cứu của mình, với cái nhìn của hắn, đó chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ.
Tình huống chân thật lại khác xa với các loại phiên bản đồn đại.
Hôm đó, điều bồi sư trẻ tuổi đó đột nhiên ra tay thử Diệp Trùng. Động tác của hắn cực kỳ kín đáo, thứ sử dụng cũng là thuốc mê không màu không mùi. Động cơ của hắn rất đơn giản, chỉ là muốn thử xem vị điều bồi sư này có thật là lợi hại theo lời đồn không.
Đáng tiếc, hắn coi thường sự phản kích của Diệp Trùng!
Có Yên châu, Diệp Trùng bình an vô sự, không chịu chút ảnh hưởng nào, nhưng hắn lập tức phát giác thấy đánh lén. Chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, hắn liền khóa chặt người thanh niên quanh quẩn ở vòng ngoài. Không do dự chút nào, phản kích của Diệp Trùng sắc bén mà nhanh chóng, hoàn toàn không cho người thanh niên đó có bất cứ thời gian phản ứng nào.
Thứ hắn sử dụng cũng là một loại thuốc không màu không mùi, chỉ là tính phát tán cao hơn thuốc thử điều bồi cùng loại rất nhiều. Đợi khi người thanh niên phát giác ra thì đã muộn rồi. Loại thuốc này sẽ phá hoại hệ thống tuần hoàn máu của hắn, nhưng lại không hề trí mạng. Đắn đo tới vấn đề thân phận của mình, lần này Diệp Trùng không hề dùng thuốc thử điều bồi có tính trí mạng, hắn không muốn dẫn tới sự chú ý của bất cứ người nào.
Nhưng hắn đánh giá thấp uy lực của loại thuốc thử tên gọi “Huyết thương" này, điều càng quan trọng hơn là, triệu chứng phát tác của nó mang lại cho nó sự hoảng sợ, không hề thua kém cái chết bao nhiêu. Trong ghi chép của con chip, Huyết thương là một loại thuốc thử dùng để thực hiện trừng phạt phản đồ trong tộc của bộ lạc xa xôi, cũng không biết Quản phong tử làm sao có được phối phương của nó, đã trải qua cải tiến. Tính phát tán trong không khí của nó tăng mạnh, uy lực cũng vì vậy mà tăng mạnh.
Trong giới điều bồi, bản thân việc tùy ý ra tay với người khác chính là một loại cấm kỵ. Tranh đấu giữa điều bồi sư càng có tính nguy hiểm, cũng chính vì vậy, thăm dò lẫn nhau đều cực kỳ thận trọng, không phổ biến giống như giới võ thuật.
Điểm này ghi chép cực kỳ rõ ràng trong con chip của Quản phong tử, đối với nội dung trong con chip của Quản phong tử, Diệp Trùng vẫn luôn vô cùng tín phục. Kỳ thật, mỗi một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thông thường sẽ không chủ động công kích người khác khi không chịu uy hiếp. Nhưng khi bọn họ thật sự xác nhận mình chịu uy hiếp, vậy phản kích của bọn họ sắc bén vô bì, thường là một kích trí mạng.
Càng huống chi loại người trưởng thành trong không ngừng chiến đấu như Diệp Trùng? Nếu như không phải kiêng kỵ thân phận kẻ đến từ bên ngoài của mình quả thật quá mẫn cảm, phản kích của hắn hơn xa thế này nhiều.
Người thanh niên vẫn luôn hôn mê, không sao nói rõ hành vi của mình. Sự việc bắt đầu phát triển theo một phương hướng đầy nguy hiểm. Người thanh niên này có lẽ cũng không sao ngờ rằng hành vi xung động nhất thời của mình lại dẫn tới bão táp kịch liệt sẽ phát sinh phía sau như thế.
- Làm sao đây? Tề Ngụy nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi.
Ngồi trong căn phòng này gần như là tất cả điều bồi sư đỉnh cao nhất trong cả hành tinh Thoát Mộc. Sau khi nhận được tin tức truyền nhân của người phát minh Bích Thối Vũ năm đó sẽ tới Lục thành, gần như toàn bộ nhân vật đại biểu cho tất cả trường phái của hành tinh Thoát Mộc đi suốt đêm tới Lục thành.
Tề Ngụy là người chấp chưởng hiện giờ của Thiên hệ. Thiên hệ là trường phái điều bồi mạnh mẽ nhất, cũng là trường phái có lịch sử lâu đời nhất của hành tinh Thoát Mộc, cho dù trong cả tinh khu tự do, bọn họ cũng có thể xếp vào hạng đầu. Cũng chính vì vậy, Thiên hệ cũng luôn là đại biểu cho các trường phái điều bồi của hành tinh Thoát Mộc.
Tề Ngụy nhìn cao thủ các trường phái điều bồi tụ tập đông đảo, trong lòng lại không khỏi sinh ra vài phần cảm khái. Tụ hội của giới điều bồi thế này đã bao năm không cử hành rồi? Mười năm? Hai mươi năm? Hắn đã nhớ không được. Nếu như lần này không phải bởi vì vị điều bồi sư thần bí này, mấy người này chỉ e cũng không thể nào cùng tới thế này rồi!
Trong phòng không ai nói gì. Không ai nguyện ý ra mặt vào lúc này. Trên thực tế, địa vị của người phát minh ra Bích Thối Vũ trong lịch sử đó ở trong lòng điều bồi sư của hành tinh Thoát Mộc cực kỳ đặc biệt. Một mặt, hắn là kẻ điên khùng, mất trí trong mắt người bình thường, ảnh hưởng tiêu cực cực sâu tới danh dự của điều bồi sư đương thời, loại ảnh hưởng này kéo dài tới mấy mươi năm. Mặt khác, cống hiến của hắn trong phương diện điều bồi lại không ai có thể theo kịp, hắn là nhân vật số một nghiên cứu thuốc thử điều bồi có sát thương quy mô lớn, khởi động cơn gió thời đại. Thực lực siêu mạnh của hắn, có thành tựu thâm hậu ở phương diện điều bồi, gần như có thể nói đại biểu cho đỉnh cao của điều bồi sư hành tinh Thoát Mộc. Hắn là thần tượng ngấm ngầm sùng bái trong lòng của vô số điều bồi sư.
Một nhân vật như vậy, gần như tất cả điều bồi sư đối đãi với hắn đều cực kỳ phức tạp. Loại phức tạp này cũng kéo dài tới trên người Diệp Trùng.
Trong phòng yên lặng như tờ, không khí đè nén làm người ta khó mà chịu nổi. Triệu chứng của người thanh niên đó, không ai ở nơi này có thể giải quyết, ngay cả Tề Ngụy cũng bó tay hết cách. Đương nhiên, điều này không thể nói rõ cái gì, Thiên hệ lấy điều bồi thuốc mê mà nổi tiếng, đối với phương diện khác, bọn họ không hề coi là tinh thông. Nhưng mặc kệ thế nào, điều này cũng làm cho mọi người hiểu được một góc núi băng thực lực của vị điều bồi sư thần bí này.
Người đánh vỡ sự yên lặng trước tiên là một người trung niên, hắn mặc một bộ đồ màu đen, đôi má hơi gầy, hốc mắt hõm sâu, nhưng ánh mắt sắc bén, vừa nhìn liền biết không phải là một người có tấm lòng rộng rãi. Người mặc đồ đen này cũng khá nổi tiếng trong giới điều bồi hành tinh Thoát Mộc, hắn là người chấp chưởng hiện tại của Dạ Hương Lưu, Phỉ Lý Độ.
Kỹ xảo điều bồi Dạ Hương Lưu nghiên cứu và tên của nó hoàn toàn trái ngược, nó là một trường phái điều bồi có đầy tính công kích, đệ tử của Dạ Hương Lưu thường thích khiêu khích khắp nơi, nhưng thủ đoạn công kích của bọn họ phong phú đa biến, hơn nữa thật sự có vài loại điều bồi cực kỳ lợi hại, cho nên điều bồi sư thông thường đối với bọn họ đều khá kiêng kỵ. Người thanh niên xui xẻo đó chính là học trò của hắn.
- Kẻ có Bích Thối Vũ, hung khí ở trong tay a. Nhưng nếu như việc đó lại diễn ra lần nữa, không biết sẽ là kết quả thế nào? Phỉ Lý Độ không nhanh không chậm thong thả nói.
Câu nói này nói trúng việc lo lắng trong lòng mọi người. Việc lúc trước đó, tuy ăn sâu bén rễ trong lòng điều bồi sư, nhưng trong lòng người bình thường, nó đã sớm phai nhạt, trừ mấy người nghiên cứu sâu lịch sử hành tinh Thoát Mộc mới biết mấy việc này.
Mấy năm trở lại đây, điều bồi sư trong lòng mọi người đã hoàn toàn là hình tượng chính diện, bọn họ nhận được sự tôn trọng. Vô luận điều bồi sư nào, có lẽ đều không nguyện ý nhìn thấy danh dự của điều bồi sư lại một lần nữa chịu đả kích trí mạng như năm đó.
Điều này cũng chính là tại sao bọn họ khẩn trương tới Lục thành thế này.
Nhưng việc đột nhiên xảy ra này, giống như cũng ấn chứng việc lo lắng nhất trong lòng bọn họ.
Nhìn mọi người phẫn nộ ở trong phòng, Quảng Vệ(1) ở trong góc lạnh lùng quan sát, trong lòng cười lạnh không thôi. Kẻ xuất thân từ Dạ Hương Lưu có thể là thứ gì tốt đẹp chứ? Hắn năm đó từng chịu thua thiệt trên tay một đệ tử của Dạ Hương Lưu, sự hống hách của đệ tử Dạ Hương Lưu, hắn tự mình lãnh giáo qua. Nhưng Dạ Hương Lưu không phải thứ Yên Lưu phái đã bị suy sụp có thể so đo được, cho nên hắn cũng chỉ nín nhịn. Yên Lưu phái suy sụp đã rất nhiều năm, tất cả mọi kỹ thuật cốt lõi của Yên Lưu phái đều bị thất lạc, thứ hắn biết hiện giờ chẳng qua chỉ là thứ thô thiển nhất của Yên Lưu phái, làm sao là đối thủ của đệ tử Dạ Hương Lưu?
Hắn biết, thảo luận thế này, Yên Lưu phái không có bất cứ quyền phát ngôn nào, nếu như hắn có dị nghị, trừ phải chịu sự coi thường của mọi người ra, không mang lại cho hắn bất cứ chỗ tốt nào, hơn nữa còn vì vậy mà đắc tội Dạ Hương Lưu. Hắn biết tính cách có thù tất báo của Phỉ Lý Độ, cho nên dứt khoát biết điều thu vào một góc, nhìn mọi người biểu diễn.
Biểu diễn thế này, không phải bình thường có thể nhìn thấy a! Hắn ác ý nghĩ trong lòng.
Còn Tề Ngụy, đối với một cao thủ điều bồi bước ra thế này, hắn không muốn vì vậy mà đánh vỡ kết cấu hiện tại của giới điều bồi hành tinh Thoát Mộc. Càng huống chi, hắn cũng không hề muốn vì vậy mà đắc tội Dạ Hương Lưu, cho nên hắn chọn thái độ bằng lòng ngầm.
Rất mau, mọi người liền có được ý kiến thống nhất. Thái độ bằng lòng ngầm của Tề Ngụy trực tiếp ảnh hưởng tới hầu hết điều bồi sư trung lập. Tiêu diệt một điều bồi sư rất có khả năng sinh ra ảnh hưởng tiêu cực đối với cả giới điều bồi, trong mắt mọi người, bản thân nó chính là một việc rất khó phán định đúng sai. Đã không có đúng sai, vậy cũng tức là nói làm sao cũng được.
Với cái nhìn của Tề Ngụy, thật ra không chỉ là hắn, trong mắt rất nhiều người, một điều bồi sư có mạnh mẽ hơn cũng không cách nào đối chọi với một trường phái có thực lực hùng hậu. Vị điều bồi sư thần bí này có mạnh hơn cũng không sao chống được cả giới điều bồi. Trong mắt bọn họ, chỗ dựa lớn nhất của vị điều bồi sư thần bí này không gì ngoài Bích Thối Vũ trên tay hắn.
Bích Thối Vũ tuy hung danh vang dội, nhưng dù sao cũng là kỹ thuật của mấy trăm năm trước. Bọn họ tin rằng, mấy năm gần đây, sự phát triển của bọn họ trong phương diện điều bồi tuyệt đối có thể thắng được thứ đồ cổ mấy trăm năm trước là Bích Thối Vũ này. Điều quan trọng nhất là bọn họ đã biết được làm sao đối phó Bích Thối Vũ.
Diệp Trùng không hề biết mấy điều bồi sư này đang thảo luận làm thế nào đối phó hắn.
Hắn đang chuyên tâm thực hiện nghiên cứu của mình. Trong trận đánh lén đó, do hắn có sự chuẩn bị trước, hai cái rương gỗ đã được hắn giấu trong cái hố đào tạm thời, cho nên mấy thứ nguyên liệu quý giá đó không hề bị hư hại.
Những tao ngộ gần đây làm lý giải của hắn đối với điều bồi càng thêm sâu sắc, cũng làm hắn có say mê đối với việc sử dụng điều bồi. Hắn đã mượn của thành chủ lượng lớn công cụ điều bồi. Đối với yêu cầu đơn giản này, thành chủ đương nhiên không chút do dự mà thỏa mãn hắn, hắn đưa tới công cụ điều bồi tốt nhất của cả Lục thành. Hắn chỉ hy vọng Diệp Trùng không gây sự là được rồi, đây là nguyện vọng duy nhất của hắn đối với Diệp Trùng.
Có được công cụ, công việc nghiên cứu của Diệp Trùng tiến hành vô cùng thuận lợi. Nguyên liệu trên tay hắn phong phú vô cùng, mấy ngày gần đây, hắn không ngừng thử chế tạo một vài sản phẩm điều bồi mình chưa từng chế qua. Trên bàn của hắn đã đặt đầy các loại thành phẩm điều bồi, đủ hình đủ kiểu, trông khá là đẹp.
Nội dung trong con chip của Quản phong tử phong phú cực kỳ, nội dung mà Diệp Trùng hiện đang tiến vào chẳng qua chỉ là một phần cực nhỏ trong đó, một mặt cảm khái sự bác đại tinh thâm của điều bồi sư, một mặt Diệp Trùng một lần rồi lại một lần vùi đầu vào trong nghiên cứu quên mình.
Mấy ngày này chính là thời kỳ nghiên cứu của hắn tới lúc quan trọng nhất, điều này ép hắn không thể không dời kế hoạch rời khỏi ban đầu dự định lại vài ngày. Đối với thù lao, sớm trong ngày đầu tiên vừa tiến vào Lục thành, Hàn Việt đã vội vàng mang tới.
Nhưng Diệp Trùng có lẽ không sao ngờ được, mấy ngày trì hoãn này của hắn là sự bắt đầu của chấn động kịch liệt trong giới điều bồi của cả hành tinh Thoát Mộc.
Chú thích: (1): Nguyên văn là Quảng Công 工, nhưng các chương khác nhân vật này đều có tên là Quảng Vệ 卫. Chắc có sai sót trong lúc convert từ image sang text của trang gốc tiếng Hoa.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Nhưng, đây đều không phải là thứ mà Diệp Trùng biết, hắn hiện giờ vẫn đang đắm chìm trong nghiên cứu của mình, với cái nhìn của hắn, đó chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ.
Tình huống chân thật lại khác xa với các loại phiên bản đồn đại.
Hôm đó, điều bồi sư trẻ tuổi đó đột nhiên ra tay thử Diệp Trùng. Động tác của hắn cực kỳ kín đáo, thứ sử dụng cũng là thuốc mê không màu không mùi. Động cơ của hắn rất đơn giản, chỉ là muốn thử xem vị điều bồi sư này có thật là lợi hại theo lời đồn không.
Đáng tiếc, hắn coi thường sự phản kích của Diệp Trùng!
Có Yên châu, Diệp Trùng bình an vô sự, không chịu chút ảnh hưởng nào, nhưng hắn lập tức phát giác thấy đánh lén. Chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, hắn liền khóa chặt người thanh niên quanh quẩn ở vòng ngoài. Không do dự chút nào, phản kích của Diệp Trùng sắc bén mà nhanh chóng, hoàn toàn không cho người thanh niên đó có bất cứ thời gian phản ứng nào.
Thứ hắn sử dụng cũng là một loại thuốc không màu không mùi, chỉ là tính phát tán cao hơn thuốc thử điều bồi cùng loại rất nhiều. Đợi khi người thanh niên phát giác ra thì đã muộn rồi. Loại thuốc này sẽ phá hoại hệ thống tuần hoàn máu của hắn, nhưng lại không hề trí mạng. Đắn đo tới vấn đề thân phận của mình, lần này Diệp Trùng không hề dùng thuốc thử điều bồi có tính trí mạng, hắn không muốn dẫn tới sự chú ý của bất cứ người nào.
Nhưng hắn đánh giá thấp uy lực của loại thuốc thử tên gọi “Huyết thương" này, điều càng quan trọng hơn là, triệu chứng phát tác của nó mang lại cho nó sự hoảng sợ, không hề thua kém cái chết bao nhiêu. Trong ghi chép của con chip, Huyết thương là một loại thuốc thử dùng để thực hiện trừng phạt phản đồ trong tộc của bộ lạc xa xôi, cũng không biết Quản phong tử làm sao có được phối phương của nó, đã trải qua cải tiến. Tính phát tán trong không khí của nó tăng mạnh, uy lực cũng vì vậy mà tăng mạnh.
Trong giới điều bồi, bản thân việc tùy ý ra tay với người khác chính là một loại cấm kỵ. Tranh đấu giữa điều bồi sư càng có tính nguy hiểm, cũng chính vì vậy, thăm dò lẫn nhau đều cực kỳ thận trọng, không phổ biến giống như giới võ thuật.
Điểm này ghi chép cực kỳ rõ ràng trong con chip của Quản phong tử, đối với nội dung trong con chip của Quản phong tử, Diệp Trùng vẫn luôn vô cùng tín phục. Kỳ thật, mỗi một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thông thường sẽ không chủ động công kích người khác khi không chịu uy hiếp. Nhưng khi bọn họ thật sự xác nhận mình chịu uy hiếp, vậy phản kích của bọn họ sắc bén vô bì, thường là một kích trí mạng.
Càng huống chi loại người trưởng thành trong không ngừng chiến đấu như Diệp Trùng? Nếu như không phải kiêng kỵ thân phận kẻ đến từ bên ngoài của mình quả thật quá mẫn cảm, phản kích của hắn hơn xa thế này nhiều.
Người thanh niên vẫn luôn hôn mê, không sao nói rõ hành vi của mình. Sự việc bắt đầu phát triển theo một phương hướng đầy nguy hiểm. Người thanh niên này có lẽ cũng không sao ngờ rằng hành vi xung động nhất thời của mình lại dẫn tới bão táp kịch liệt sẽ phát sinh phía sau như thế.
- Làm sao đây? Tề Ngụy nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi.
Ngồi trong căn phòng này gần như là tất cả điều bồi sư đỉnh cao nhất trong cả hành tinh Thoát Mộc. Sau khi nhận được tin tức truyền nhân của người phát minh Bích Thối Vũ năm đó sẽ tới Lục thành, gần như toàn bộ nhân vật đại biểu cho tất cả trường phái của hành tinh Thoát Mộc đi suốt đêm tới Lục thành.
Tề Ngụy là người chấp chưởng hiện giờ của Thiên hệ. Thiên hệ là trường phái điều bồi mạnh mẽ nhất, cũng là trường phái có lịch sử lâu đời nhất của hành tinh Thoát Mộc, cho dù trong cả tinh khu tự do, bọn họ cũng có thể xếp vào hạng đầu. Cũng chính vì vậy, Thiên hệ cũng luôn là đại biểu cho các trường phái điều bồi của hành tinh Thoát Mộc.
Tề Ngụy nhìn cao thủ các trường phái điều bồi tụ tập đông đảo, trong lòng lại không khỏi sinh ra vài phần cảm khái. Tụ hội của giới điều bồi thế này đã bao năm không cử hành rồi? Mười năm? Hai mươi năm? Hắn đã nhớ không được. Nếu như lần này không phải bởi vì vị điều bồi sư thần bí này, mấy người này chỉ e cũng không thể nào cùng tới thế này rồi!
Trong phòng không ai nói gì. Không ai nguyện ý ra mặt vào lúc này. Trên thực tế, địa vị của người phát minh ra Bích Thối Vũ trong lịch sử đó ở trong lòng điều bồi sư của hành tinh Thoát Mộc cực kỳ đặc biệt. Một mặt, hắn là kẻ điên khùng, mất trí trong mắt người bình thường, ảnh hưởng tiêu cực cực sâu tới danh dự của điều bồi sư đương thời, loại ảnh hưởng này kéo dài tới mấy mươi năm. Mặt khác, cống hiến của hắn trong phương diện điều bồi lại không ai có thể theo kịp, hắn là nhân vật số một nghiên cứu thuốc thử điều bồi có sát thương quy mô lớn, khởi động cơn gió thời đại. Thực lực siêu mạnh của hắn, có thành tựu thâm hậu ở phương diện điều bồi, gần như có thể nói đại biểu cho đỉnh cao của điều bồi sư hành tinh Thoát Mộc. Hắn là thần tượng ngấm ngầm sùng bái trong lòng của vô số điều bồi sư.
Một nhân vật như vậy, gần như tất cả điều bồi sư đối đãi với hắn đều cực kỳ phức tạp. Loại phức tạp này cũng kéo dài tới trên người Diệp Trùng.
Trong phòng yên lặng như tờ, không khí đè nén làm người ta khó mà chịu nổi. Triệu chứng của người thanh niên đó, không ai ở nơi này có thể giải quyết, ngay cả Tề Ngụy cũng bó tay hết cách. Đương nhiên, điều này không thể nói rõ cái gì, Thiên hệ lấy điều bồi thuốc mê mà nổi tiếng, đối với phương diện khác, bọn họ không hề coi là tinh thông. Nhưng mặc kệ thế nào, điều này cũng làm cho mọi người hiểu được một góc núi băng thực lực của vị điều bồi sư thần bí này.
Người đánh vỡ sự yên lặng trước tiên là một người trung niên, hắn mặc một bộ đồ màu đen, đôi má hơi gầy, hốc mắt hõm sâu, nhưng ánh mắt sắc bén, vừa nhìn liền biết không phải là một người có tấm lòng rộng rãi. Người mặc đồ đen này cũng khá nổi tiếng trong giới điều bồi hành tinh Thoát Mộc, hắn là người chấp chưởng hiện tại của Dạ Hương Lưu, Phỉ Lý Độ.
Kỹ xảo điều bồi Dạ Hương Lưu nghiên cứu và tên của nó hoàn toàn trái ngược, nó là một trường phái điều bồi có đầy tính công kích, đệ tử của Dạ Hương Lưu thường thích khiêu khích khắp nơi, nhưng thủ đoạn công kích của bọn họ phong phú đa biến, hơn nữa thật sự có vài loại điều bồi cực kỳ lợi hại, cho nên điều bồi sư thông thường đối với bọn họ đều khá kiêng kỵ. Người thanh niên xui xẻo đó chính là học trò của hắn.
- Kẻ có Bích Thối Vũ, hung khí ở trong tay a. Nhưng nếu như việc đó lại diễn ra lần nữa, không biết sẽ là kết quả thế nào? Phỉ Lý Độ không nhanh không chậm thong thả nói.
Câu nói này nói trúng việc lo lắng trong lòng mọi người. Việc lúc trước đó, tuy ăn sâu bén rễ trong lòng điều bồi sư, nhưng trong lòng người bình thường, nó đã sớm phai nhạt, trừ mấy người nghiên cứu sâu lịch sử hành tinh Thoát Mộc mới biết mấy việc này.
Mấy năm trở lại đây, điều bồi sư trong lòng mọi người đã hoàn toàn là hình tượng chính diện, bọn họ nhận được sự tôn trọng. Vô luận điều bồi sư nào, có lẽ đều không nguyện ý nhìn thấy danh dự của điều bồi sư lại một lần nữa chịu đả kích trí mạng như năm đó.
Điều này cũng chính là tại sao bọn họ khẩn trương tới Lục thành thế này.
Nhưng việc đột nhiên xảy ra này, giống như cũng ấn chứng việc lo lắng nhất trong lòng bọn họ.
Nhìn mọi người phẫn nộ ở trong phòng, Quảng Vệ(1) ở trong góc lạnh lùng quan sát, trong lòng cười lạnh không thôi. Kẻ xuất thân từ Dạ Hương Lưu có thể là thứ gì tốt đẹp chứ? Hắn năm đó từng chịu thua thiệt trên tay một đệ tử của Dạ Hương Lưu, sự hống hách của đệ tử Dạ Hương Lưu, hắn tự mình lãnh giáo qua. Nhưng Dạ Hương Lưu không phải thứ Yên Lưu phái đã bị suy sụp có thể so đo được, cho nên hắn cũng chỉ nín nhịn. Yên Lưu phái suy sụp đã rất nhiều năm, tất cả mọi kỹ thuật cốt lõi của Yên Lưu phái đều bị thất lạc, thứ hắn biết hiện giờ chẳng qua chỉ là thứ thô thiển nhất của Yên Lưu phái, làm sao là đối thủ của đệ tử Dạ Hương Lưu?
Hắn biết, thảo luận thế này, Yên Lưu phái không có bất cứ quyền phát ngôn nào, nếu như hắn có dị nghị, trừ phải chịu sự coi thường của mọi người ra, không mang lại cho hắn bất cứ chỗ tốt nào, hơn nữa còn vì vậy mà đắc tội Dạ Hương Lưu. Hắn biết tính cách có thù tất báo của Phỉ Lý Độ, cho nên dứt khoát biết điều thu vào một góc, nhìn mọi người biểu diễn.
Biểu diễn thế này, không phải bình thường có thể nhìn thấy a! Hắn ác ý nghĩ trong lòng.
Còn Tề Ngụy, đối với một cao thủ điều bồi bước ra thế này, hắn không muốn vì vậy mà đánh vỡ kết cấu hiện tại của giới điều bồi hành tinh Thoát Mộc. Càng huống chi, hắn cũng không hề muốn vì vậy mà đắc tội Dạ Hương Lưu, cho nên hắn chọn thái độ bằng lòng ngầm.
Rất mau, mọi người liền có được ý kiến thống nhất. Thái độ bằng lòng ngầm của Tề Ngụy trực tiếp ảnh hưởng tới hầu hết điều bồi sư trung lập. Tiêu diệt một điều bồi sư rất có khả năng sinh ra ảnh hưởng tiêu cực đối với cả giới điều bồi, trong mắt mọi người, bản thân nó chính là một việc rất khó phán định đúng sai. Đã không có đúng sai, vậy cũng tức là nói làm sao cũng được.
Với cái nhìn của Tề Ngụy, thật ra không chỉ là hắn, trong mắt rất nhiều người, một điều bồi sư có mạnh mẽ hơn cũng không cách nào đối chọi với một trường phái có thực lực hùng hậu. Vị điều bồi sư thần bí này có mạnh hơn cũng không sao chống được cả giới điều bồi. Trong mắt bọn họ, chỗ dựa lớn nhất của vị điều bồi sư thần bí này không gì ngoài Bích Thối Vũ trên tay hắn.
Bích Thối Vũ tuy hung danh vang dội, nhưng dù sao cũng là kỹ thuật của mấy trăm năm trước. Bọn họ tin rằng, mấy năm gần đây, sự phát triển của bọn họ trong phương diện điều bồi tuyệt đối có thể thắng được thứ đồ cổ mấy trăm năm trước là Bích Thối Vũ này. Điều quan trọng nhất là bọn họ đã biết được làm sao đối phó Bích Thối Vũ.
Diệp Trùng không hề biết mấy điều bồi sư này đang thảo luận làm thế nào đối phó hắn.
Hắn đang chuyên tâm thực hiện nghiên cứu của mình. Trong trận đánh lén đó, do hắn có sự chuẩn bị trước, hai cái rương gỗ đã được hắn giấu trong cái hố đào tạm thời, cho nên mấy thứ nguyên liệu quý giá đó không hề bị hư hại.
Những tao ngộ gần đây làm lý giải của hắn đối với điều bồi càng thêm sâu sắc, cũng làm hắn có say mê đối với việc sử dụng điều bồi. Hắn đã mượn của thành chủ lượng lớn công cụ điều bồi. Đối với yêu cầu đơn giản này, thành chủ đương nhiên không chút do dự mà thỏa mãn hắn, hắn đưa tới công cụ điều bồi tốt nhất của cả Lục thành. Hắn chỉ hy vọng Diệp Trùng không gây sự là được rồi, đây là nguyện vọng duy nhất của hắn đối với Diệp Trùng.
Có được công cụ, công việc nghiên cứu của Diệp Trùng tiến hành vô cùng thuận lợi. Nguyên liệu trên tay hắn phong phú vô cùng, mấy ngày gần đây, hắn không ngừng thử chế tạo một vài sản phẩm điều bồi mình chưa từng chế qua. Trên bàn của hắn đã đặt đầy các loại thành phẩm điều bồi, đủ hình đủ kiểu, trông khá là đẹp.
Nội dung trong con chip của Quản phong tử phong phú cực kỳ, nội dung mà Diệp Trùng hiện đang tiến vào chẳng qua chỉ là một phần cực nhỏ trong đó, một mặt cảm khái sự bác đại tinh thâm của điều bồi sư, một mặt Diệp Trùng một lần rồi lại một lần vùi đầu vào trong nghiên cứu quên mình.
Mấy ngày này chính là thời kỳ nghiên cứu của hắn tới lúc quan trọng nhất, điều này ép hắn không thể không dời kế hoạch rời khỏi ban đầu dự định lại vài ngày. Đối với thù lao, sớm trong ngày đầu tiên vừa tiến vào Lục thành, Hàn Việt đã vội vàng mang tới.
Nhưng Diệp Trùng có lẽ không sao ngờ được, mấy ngày trì hoãn này của hắn là sự bắt đầu của chấn động kịch liệt trong giới điều bồi của cả hành tinh Thoát Mộc.
Chú thích: (1): Nguyên văn là Quảng Công 工, nhưng các chương khác nhân vật này đều có tên là Quảng Vệ 卫. Chắc có sai sót trong lúc convert từ image sang text của trang gốc tiếng Hoa.
Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Tác giả :
Phương Tưởng