Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 306: Xuất thành
Sự xuất hiện đột ngột của ba đại thế gia ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng, đây cũng là tình huống hắn không muốn gặp thấy nhất. Sắc mặt người khác đều không tốt lắm, bọn họ không hề rõ giữa tiên sinh và ba đại thế gia rốt cuộc có ân oán gì, nhưng hai bên tuyệt không phải quan hệ tốt đẹp gì đó. Với lại, dưới sự truyền thụ lặp đi lặp lại của Hải Liên và Quả lão đại, mấy người Tang Phàm cuối cùng đã hiểu sự cường đại của ba đại thế gia. Ở Thiên vực trì, tuyệt không dễ trêu chọc dã thú cường hãn là quan niệm đã hình thành nhiều năm của bọn họ.
Nhưng đã là kẻ địch của tiên sinh, trong lòng mấy người Tang Phàm đã sớm nâng ba đại thế gia thành tử địch.
Hải Liên đứng bên cạnh Diệp Trùng, hắn từng tự mình trải qua sự kiện Diệp Trùng tiêu diệt Tuyết Lai tộc ở Cơ Nguyên thành lần đó. Hắn đột nhiên mở miệng: "Tiên sinh, tôi có thể đi thử xem."
Nhìn Hải Liên trước sau hoàn toàn thay đổi, Diệp Trùng gật đầu, nói: "Được, ngươi đi thử xem." Diệp Trùng không biết Hải Liên có cách gì, nhưng hắn đã mở miệng, vậy chắc là có sự nắm chắc nhất định.
Hải Liên đang muốn đi ra ngoài khách sạn, song cô gái Bạch Văn tộc ở bên cạnh đó nắm rịt lấy cánh tay hắn, trong hai mắt lộ ra vẻ kinh khủng. Vừa rồi ở trong phòng, Hải Lien giúp cô gái Bạch Văn tộc mang mặt nạ, dung nhan xinh đẹp của nàng cũng hoàn toàn bị che lấp. Hải Liên nhẹ nhàng vỗ đôi tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, ta sẽ không có gì đâu."
Cô gái Bạch Văn tộc nhìn chằm chằm Hải Liên, tay lại thả ra, sợ hãi nói: "Anh, anh phải cẩn thận."
Diệp Trùng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: "A Phàm, ngươi cùng đi ra với hắn, chú ý an toàn."
- Vâng. Tang Phàm gật đầu nhận lệnh.
Hai người cùng đi ra khách sạn, không hề sợ sệt. Hai người đứng lại, ánh mắt người xung quanh lập tức tập trung trên người bọn họ, cả hiện trường không một tiếng động, kịch vui hôm nay đối với bọn họ mà nói, có thể nói là cao trào liên tục, khúc khuỷu quanh co.
Hải Liên nói: "Hảo ý của các vị, đầu lĩnh chúng tôi vô cùng cảm động, mọi người chúng tôi ai nấy đều cảm thấy vinh hạnh tột cùng. Nhưng có việc quan trọng trên người, không cách nào ở lại, ai nấy đều cảm thấy cực kỳ nuối tiếc. Tương lai khi nhàn rỗi, đầu lĩnh chúng tôi nhất định sẽ dẫn chúng tôi, tới cửa bái phỏng, kết giao các vị bằng hữu." Lời này của Hải Liên giấu kim trong bông, lại nói ra ý cự tuyệt rõ rõ ràng ràng. Trước giờ, hắn đều là một thợ săn tự do, thêm vào khá nổi tiếng, người chiêu mộ rất nhiều. Tình huống giống thế này, hắn cũng gặp qua không ít lần, tự nhiên có chút tâm đắc.
Số người có mặt cực nhiều, hầu hết mấy người này là trung lập, ba đại thế gia có ngang ngược thế nào cũng tuyệt không dám làm căng ở chỗ này.
Phượng Vô Tinh cười nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp như con gái lộ ra phong tình mê người: "Ừm, không biết các vị có việc gì mà cần gấp như vậy chứ? Tệ bộ lạc tuy người ít thế yếu, nhưng trước giờ đối đãi nhiệt tình, các vị bằng hữu đừng ngại, cứ nói ra, ha ha, tệ bộ lạc sẽ tận hết sức lực.
Diệp Bối hừ lạnh một tiếng, lại không nói gì.
Đóa Hoàn cười khanh khách, êm tai như chuông bạc, hơi mở ra thân thể một chút, đường cong như ma quỷ lập tức hấp dẫn ánh mắt của gần như tất cả đàn ông gần đó. Bụng phẳng lì, trơn bóng lộ ra ngoài, lỗ rún đầy tính cảm giống như có ma lực, xung quang lập tức vang lên một loạt tiếng hít thở gấp rút.
Sóng mắt lưu chuyển, Đóa Hoàn ném một ánh mắt điện về phía Tang Phàm và Hải Liên, cười nói: "Hai anh đẹp trai đừng nghe vị Phượng muội muội này nói nghe đẹp đẽ như thế, thật ra trong lòng hắn vẫn không biết đang xoay chuyển ý nghĩ xấu xa gì, chi bằng nói với tiểu muội nghe thử. Ừm, tộc trưởng đã nói, lần trước có chút hiểu lầm, các vị bất tất để ở trong lòng, Tuyết Lai tộc chúng tôi là nhiệt tình, hòa khí nhất." Lời nói lúc nhẹ lúc nặng làm xương cốt người ta cũng sắp mềm ra. Chỉ là người xung quanh khi nghe thấy Đóa Hoàn gọi Phượng Vô Tinh là Phượng muội muội, không khỏi phát ra tiếng cười nhẹ rúc rích.
Phượng Vô Tinh cười nhẹ, cũng không tức giận, Hy Phượng bộ lạc vô cùng coi trọng tôi luyện tâm thần, tự nhiên sẽ không vì tiện nghi trên lời nói này mà tức giận.
Hai người Hải Liên và Tang Phàm không bị Đóa Hoàn ảnh hưởng chút nào. Tang Phàm là do tâm chí kiên định, còn Hải Liên lại vừa chịu kích thích không lâu, nào có ý nghĩ gì với sắc đẹp.
Hải Liên không nhanh không chậm nói: "Ha ha, lòng tốt của các vị, chúng tôi tâm lãnh rồi, chỉ là việc này quan hệ tới một chút việc tư, không tiện cho người ngoài chen vào.
Vẻ mặt Diệp Bối vẫn luôn không mở miệng biến lạnh, giọng rét mướt nói: "Nói như vậy, các vị định không nể mặt?"
Trong lòng Hải Liên mừng rỡ, trong lời nói lại không khỏi có chút trào phúng: "Ừm, ý của Diệp tiên sinh là?" Ở trước mặt nhiều người thế này, mấy thế gia này ai nấy đều phải cố kỵ chút mặt mũi, nếu như bọn họ thật sự dám ra tay, vậy tuyệt đối là quyết định ngu ngốc nhất.
- Lệnh của gia trưởng, Diệp Bối há lại sơ suất. Vẫn xin các vị không nên làm khó tại hạ. Giọng nói của Diệp Bối cùng lúc càng lạnh.
Hai tay Hải Liên xoa xoa, dùng một loại ngữ khí vô lại nói: "Ài, thật là không tiện, nhưng chúng tôi quả thật có việc a."
Nhìn Hải Liên đang ở bên ngoài biểu diễn, Diệp Trùng giống như lãnh ngộ được gì đó, trong đầu linh quang nhất hiện.
Gọi Tang Thiết lại, thấp giọng dặn dò vài câu, Tang Thiết ngẩn người, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Hai bên không khỏi đối đầu nhau. Chính ngay lúc này, Diệp Trùng đột nhiên dẫn đám Tang tộc ra khỏi khách sạn. Nhìn thấy Diệp Trùng đi ra, Hải Liên và Tang Phàm lập tức lui lại sau lưng Diệp Trùng.
Đầu lĩnh của đám giới giả thần bí này lần đầu tiên hiện thân! Mọi người ai nấy đều nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt của Diệp Trùng, dường như muốn nhìn xuyên qua tấm mặt nạ này, rốt cuộc là một nhân vật thế nào?
Từ khoảnh khắc Diệp Trùng đi ra khách sạn đó, nụ cười nhẹ nhàn nhàn nhạt trước sau vẫn ở trên mặt Phượng Vô Tinh không thấy nữa, biểu tình của Đóa Hoàn trở nên ngưng trọng, còn gương mặt đen vốn dĩ giống như băng lạnh ngàn năm của Diệp Bối lại lạnh thêm vài phần.
- Chúng tôi có việc, đi trước một bước, thất lễ rồi. Ngữ khí lạnh nhạt của Diệp Trùng lại làm người ta cảm thấy một loại uy nghiêm không cho phép phản bác.
Dẫn theo đám người, Diệp Trùng cứ nghênh ngang như thế mà đi tới trước.
- Các vị xin hãy dừng bước. Soạt, vô số bóng người chắn trước mặt mọi người. Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn hai người đứng ngoài xem, kẻ chắn đường mấy người Diệp Trùng là Diệp Bối và thủ hạ của hắn.
- Chẳng lẽ các vị muốn ra tay? Diệp gia quả nhiên cường đại a, nghĩ chắc là đã sắp thành chủ nhân của Khuê La thành rồi nhỉ. Hải Liên ra vẻ kinh ngạc nói, lại mang theo ngữ khí trào phúng.
Diệp Bối không khỏi ngắc ngứ.
Trong đám đông lập tức vang lên vài câu không âm không dương: "Đúng a. Diệp gia mà, người ta là đệ nhất thế gia, sợ ai chứ?"
- Chính xác, hắc hắc, không bá đạo nào có thể gọi là Diệp gia?
Người nhìn không quen ba đại thế gia khoa trương có rất nhiều người có mặt, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Trong đám đông, vẻ mặt của vài người lập tức trở nên khó coi, trong đó bao gồm tộc trưởng Kim Quy tộc Lauren. Ba đại thế gia bỏ qua sự tồn tại của thế lực bản địa bọn họ, công khai làm loại việc này trên địa bàn của bọn họ, thế nào kêu bọn họ có thể thoải mái trong lòng?
Mặt Diệp Bối lúc xanh lúc trắng. Trong lòng hai người Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn không khỏi thầm chửi Diệp Bối ngu ngốc. Nhưng trong lòng bọn họ cũng nóng ruột vạn phần, lực lượng tới chi viện vẫn chưa tới được, lực lượng của bọn họ có thể nhùng nhằng với mấy giới giả này hay không, trong lòng bọn họ cũng không chắc.
- Xin lòng nhường đường. Diệp Trùng tuy dùng chữ xin vui lòng, nhưng trong ngữ khí không có chút ý xin nào.
Trong lòng Diệp Bối rối bời, đã tới mức độ này cũng không quản nhiều như thế, vẫn không động đậy.
Trên tay hai người Tang Thiết và Tang Lăng ôm Greta và Thạch Hinh, nhưng bọn họ đã bị đánh ngất đi. Bên cạnh Diệp Trùng là Tang Phàm và một người Tang tộc khác, tên là Tang Hoành. Cùng Diệp Trùng tới Khuê La thành, ai nấy đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tang tộc, thân thủ mỗi người đều cao đến mức đáng sợ.
Tang Hoành bưới tới trước một bước, thò tay gạt Diệp Bối ra.
Diệp Bối đã sớm ngưng thần chờ đợi, dù sao kẻ trước mặt là giới giả, không cầu lập công, chỉ mong không có sai lầm.
Diệp Bối gập khuyrt đánh ra ngoài, tốc độ cũng cực nhanh. Tay phải đã đi nửa đường của Tang Hoành đột nhiên biến đổi, thò tay đánh lên khuỷu tay trái của Diệp Bối.
Diệp Bối thấy vậy lập tức biến đổi thủ pháp. Hai bên đều dùng nhanh đánh nhanh, giao thủ chẳng qua chỉ trong chớp mắt. Một tiếng bộp vang lên, Diệp Bối giống như uống rượu, gương mặt đen đỏ lựng lên, loạng choạng lùi vài bước sang một bên.
Cái lùi này của hắn liền làm lối đi mở ra. So với hắn, người còn lại càng không chịu nổi, Diệp Trùng ngay cả đầu ngón tay cũng không động tới một cái, mấy người Tang tộc bên cạnh đã nhẹ nhàng gạt mấy người này sang một bên.
Trong mắt Diệp Trùng lóe lên sắc lạnh, quả nhiên là Hắc giác! Diệp Trùng đối với phong cách cận chiến của Hắc giác khá quen thuộc, vừa nhìn liền nhận ra kỹ xảo Diệp Bối sử dụng và Hắc giác cùng từ một lò.
Hai người Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ. Ba người bọn họ đều là đại biểu đóng ở hành tinh Nguyệt Mang, cực kỳ quen thuộc lẫn nhau. Thân thủ của Diệp Bối trong ba người là cao minh nhất, nhưng lại không địch lại một chiêu của người ta, vậy mấy người mình muốn giữ người khác lại, làm sao cũng là một việc không thể nào.
Chẳng lẽ, thật sự chỉ có dùng quang giáp sao? Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn không hẹn mà cùng có ý nghĩ này, nhưng lại không hẹn mà cùng do dự vô cùng. Nếu như sử dụng quang giáp, vậy cũng có nghĩa là phải vi phạm lệnh cấm bay quang giáp. Bọn họ biết rõ lệnh cấm bay là việc nghiêm trọng tới mức nào.
Nhưng, không thể mở mắt trừng trừng nhìn mấy người này rời đi. Song, chính ngay lúc này, trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng nói: "Các huynh đệ, Vương trưởng lão vừa hạ lệnh, nếu như có người dám sử dụng quang giáp ở Khuê La thành thì tru sát hắn!" Người thống trị trên thực tế của Khuê La thành này cuối cùng ngồi không được rồi.
- Tốt a, tốt a, đúng, để coi tên ranh nào dám sử dụng quang giáp ở trong thành?
- Hừ, đừng cho rằng Khuê La thành chúng ta không có người!
Mấy người vây xem này ai nấy đều nhìn chằm chằm mấy người của ba đại thế gia này, chỉ cần có người dám lộ ra chút dấu vết gọi quang giáp, chỉ e lập tức sẽ bị công kích rợp trời đánh cho thành bột. Đám hộ vệ của tộc trưởng Lauren ai nấy cũng như lâm đại địch, đối với Kim Quy tộc mà nói, nơi này là nhà của bọn họ, bọn họ không sao cho phép loại việc có khả năng hủy diệt nhà mình này xảy ra, cho dù đối phương là ba đại thế gia cường đại.
Đủ loại lời nói thô tục không ngừng vang lên, hai người Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn không khỏi nhìn nhau cười khổ. Bọn họ lại không có bất cứ biện pháp nào, hành vi của bọn họ hiện giờ vốn dĩ chính là một loại hành vi gây chiến, cái này ở thiên hà Hà Việt cực bị người ta kiêng dè.
Mấy người Diệp Bối mang tới này nào ngăn cản được bước tiến của giới giả? Diệp Bối chỉ có thể ngầm nguyền rủa trong lòng mấy kẻ chi viện chậm chạp chưa tới đó.
Mấy người Diệp Trùng thoải mái nhưng mau chóng xuyên qua trận hình do người Diệp gia tạo thành. Bọn họ lập tức tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới trước.
Hết cách nhìn nhau, Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn chỉ đành dẫn theo một đám thủ hạ, nhìn mấy người Diệp Trùng từ xa. Trước mắt, đây là biện pháp duy nhất bọn họ có thể lựa chọn. Chỉ cần không mất dấu, vậy thì được rồi. Với lại, một khi ra khỏi khu cấm bay có phạm vi ba trăm km, bọn họ liền có thể dùng quang giáp rồi. Trước mặt quang giáp, giới giả có cường đại hơn cũng chỉ có bó tay bị bắt.
Vẻ mặt Diệp Bối khôi phục bình thường, không chút do dự, lập tức dẫn người đuổi theo.
Trong đám đông cũng không thiếu kẻ tò mò, cũng theo sau ba đại thế gia từ xa.
Nhưng rất mau, giữa ba nhóm liền kéo dãn khoảng cách. Tốc độ mấy người Diệp Trùng nhanh nhất, đã kéo dãn khoảng cách kha khá với đám người của ba đại thế gia. Mấy tên ba đại thế gia này, ai nấy cũng là hạng có thực lực tinh xảo, so với đám tạp nham sau lưng đó, thực lực cao hơn rất nhiều. Mấy kẻ tò mò đso nhìn thấy mình và đám người trước mặt đó càng lúc càng xa cũng chỉ đành buồn bực dừng chân.
Nhưng có người đầu óc lanh lẹ, vội vàng chạy trở về, mấy tên ngốc này, đã quên rằng trên đời này còn có loại công cụ giao thông xe bay này.
Tốc độ của đối phương khá nhanh, điều kỳ quái là, tốc độ của đám giới giả này từ từ chậm lại, thua xa nhanh như lúc bắt đầu đó, mấy người của ba đại thế gia này ai nấy đều phấn chấn tinh thần, ra sức chạy như điên.
Diệp Trùng nhìn ba đám người đuổi mãi không bỏ ở phía sau này, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh.
Hô hấp của Nhuế Băng bắt đầu có chút gấp rút rồi. Tầm nhìn trước mắt nàng đã bắt đầu mơ hồ, màu sắc phong phú thường ngày đã sớm không thấy, thứ có chỉ là từng tia sáng lam bắn về phía nàng như điện đó. Nàng giống như bước vào một thế giới đơn giản hoàn toàn do sợi tạo thành, mọi thứ xung quanh đều dường như chậm lại, mấy động tác nhanh như tia chớp của Lam cực trùng xà này trong mắt nàng càng lúc càng rõ ràng. Nàng thậm chí có thể nhìn rõ mỗi một động tác của chúng.
Nhuế Băng không biết rốt cuộc mình đã chống đỡ được bao lâu, hơi thở trở nên hổn hển, mồ hôi trên trán rơi xuống, trong lòng nàng lại bình tĩnh lạ thường. Trong lúc giữa sống và chết này, nàng không hề sợ sệt chút nào.
Võ thuật của Nhuế Băng coi trọng tôi luyện tinh thần, ở mức độ nào đó có chút giống với mấy thuật thừa sĩ đó của Tông sở. Công kích thuần túy lợi dụng sức mạnh nhục thể thế này không hề là sở trường của nàng, nhưng công kích tinh thần từng làm Diệp Trùng cũng cảm thấy đau đầu vô cùng lại không có chút tác dụng nào đối với mấy Lam cực trùng xà này. Giữa sống và chết, nàng không có bất cứ lựa chọn nào.
Số lượng mấy Lam cực trùng xà này quả thật là quá nhiều, đếm cũng đếm không rõ. Với lại, trong phương viên mấy km đều lóe lên loại ánh sáng lam này, muốn chạy cũng hoàn toàn không chỗ để chạy.
Trước mắt Nhuế Băng cũng chỉ có liều chết chống cự, Lam cực trùng xà bên cạnh nàng càng lúc càng nhiều. Góc độ tấn công của mấy Lam cực trùng xà này cực rộng, từ bốn phương tám hướng, thậm chí còn có một số nhảy lên không trung, từ trên tấn công xuống. Từ xa nhìn tới, ba người Nhuế Băng giống như bị bao trong một cái kén ánh sáng do vô số tia sáng lam tạo thành.
Ngũ thức(1) của Nhuế Băng trở nên linh mẫn dị thường, trực giác cũng trở nên càng thêm chính xác, nếu như lần này có thể không chết...
Động tác tấn công trên tay Nhuế Băng càng lúc càng giản khiết, điểm tấn công của ống hợp kim cũng trở nên càng lúc càng tinh tế, chuẩn xác. Nhuế Băng căn bản không dám để ống hợp kim và sừng trên trán Lam cực trùng xà đụng nhau, điểm tấn công của ống hợp kim đều là thân rắn của Lam cực trùng xà.
Trong lòng Thạch Sùng Minh đã là một mảng lạnh lẽo, được bảo hộ trong bóng côn, hắn và nhị tiểu thư không chịu chút thương tổn nào. Hắn vừa rồi đã phát đi cầu cứu khẩn cấp với tam tiểu thư, nhưng lại như đá chìm biển lớn, không có bất cứ hồi âm nào. Trong lòng hắn lúc này đã lạnh ngắt. Lại nghe thấy hơi thở của Nhuế Băng đã bắt đầu trở nên nặng nề, trong lòng hắn đã bắt đầu tuyệt vọng.
Hắn có lẽ làm sao cũng không ngờ, máy liên lạc của Thạch Hinh đã bị Tang Lăng nghiền thành một đống mảnh vụn rồi.
Nơi xa trên không, một đám quang giáp chiến đấu to lớn đang bay về phía bên này, hơn năm trăm cái quang giáp tạo thành năm trận hình chiến đấu tiêu chuẩn.
Chú thích: (1) NV là ngũ chi, thấy không phù hợp nên đổi thành ngũ thức, cộng thêm cảm giác đi theo phía sau là đủ lục thức, tức là sáu giác quan.
Trong chương này, dường như có sự sai sót giữa chữ Phượng và chữ Phong, Phượng Vô Tình (xuất hiện trong hai chương 305 và 307) bị đổi thành Phong Vô Tinh (trong chương 306), Hy Phượng bộ lạc cũng bị đổi thành Hy Phong bộ lạc. Vì thế, đã sửa những chữ Phong đó thành Phượng.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Nhưng đã là kẻ địch của tiên sinh, trong lòng mấy người Tang Phàm đã sớm nâng ba đại thế gia thành tử địch.
Hải Liên đứng bên cạnh Diệp Trùng, hắn từng tự mình trải qua sự kiện Diệp Trùng tiêu diệt Tuyết Lai tộc ở Cơ Nguyên thành lần đó. Hắn đột nhiên mở miệng: "Tiên sinh, tôi có thể đi thử xem."
Nhìn Hải Liên trước sau hoàn toàn thay đổi, Diệp Trùng gật đầu, nói: "Được, ngươi đi thử xem." Diệp Trùng không biết Hải Liên có cách gì, nhưng hắn đã mở miệng, vậy chắc là có sự nắm chắc nhất định.
Hải Liên đang muốn đi ra ngoài khách sạn, song cô gái Bạch Văn tộc ở bên cạnh đó nắm rịt lấy cánh tay hắn, trong hai mắt lộ ra vẻ kinh khủng. Vừa rồi ở trong phòng, Hải Lien giúp cô gái Bạch Văn tộc mang mặt nạ, dung nhan xinh đẹp của nàng cũng hoàn toàn bị che lấp. Hải Liên nhẹ nhàng vỗ đôi tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, ta sẽ không có gì đâu."
Cô gái Bạch Văn tộc nhìn chằm chằm Hải Liên, tay lại thả ra, sợ hãi nói: "Anh, anh phải cẩn thận."
Diệp Trùng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: "A Phàm, ngươi cùng đi ra với hắn, chú ý an toàn."
- Vâng. Tang Phàm gật đầu nhận lệnh.
Hai người cùng đi ra khách sạn, không hề sợ sệt. Hai người đứng lại, ánh mắt người xung quanh lập tức tập trung trên người bọn họ, cả hiện trường không một tiếng động, kịch vui hôm nay đối với bọn họ mà nói, có thể nói là cao trào liên tục, khúc khuỷu quanh co.
Hải Liên nói: "Hảo ý của các vị, đầu lĩnh chúng tôi vô cùng cảm động, mọi người chúng tôi ai nấy đều cảm thấy vinh hạnh tột cùng. Nhưng có việc quan trọng trên người, không cách nào ở lại, ai nấy đều cảm thấy cực kỳ nuối tiếc. Tương lai khi nhàn rỗi, đầu lĩnh chúng tôi nhất định sẽ dẫn chúng tôi, tới cửa bái phỏng, kết giao các vị bằng hữu." Lời này của Hải Liên giấu kim trong bông, lại nói ra ý cự tuyệt rõ rõ ràng ràng. Trước giờ, hắn đều là một thợ săn tự do, thêm vào khá nổi tiếng, người chiêu mộ rất nhiều. Tình huống giống thế này, hắn cũng gặp qua không ít lần, tự nhiên có chút tâm đắc.
Số người có mặt cực nhiều, hầu hết mấy người này là trung lập, ba đại thế gia có ngang ngược thế nào cũng tuyệt không dám làm căng ở chỗ này.
Phượng Vô Tinh cười nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp như con gái lộ ra phong tình mê người: "Ừm, không biết các vị có việc gì mà cần gấp như vậy chứ? Tệ bộ lạc tuy người ít thế yếu, nhưng trước giờ đối đãi nhiệt tình, các vị bằng hữu đừng ngại, cứ nói ra, ha ha, tệ bộ lạc sẽ tận hết sức lực.
Diệp Bối hừ lạnh một tiếng, lại không nói gì.
Đóa Hoàn cười khanh khách, êm tai như chuông bạc, hơi mở ra thân thể một chút, đường cong như ma quỷ lập tức hấp dẫn ánh mắt của gần như tất cả đàn ông gần đó. Bụng phẳng lì, trơn bóng lộ ra ngoài, lỗ rún đầy tính cảm giống như có ma lực, xung quang lập tức vang lên một loạt tiếng hít thở gấp rút.
Sóng mắt lưu chuyển, Đóa Hoàn ném một ánh mắt điện về phía Tang Phàm và Hải Liên, cười nói: "Hai anh đẹp trai đừng nghe vị Phượng muội muội này nói nghe đẹp đẽ như thế, thật ra trong lòng hắn vẫn không biết đang xoay chuyển ý nghĩ xấu xa gì, chi bằng nói với tiểu muội nghe thử. Ừm, tộc trưởng đã nói, lần trước có chút hiểu lầm, các vị bất tất để ở trong lòng, Tuyết Lai tộc chúng tôi là nhiệt tình, hòa khí nhất." Lời nói lúc nhẹ lúc nặng làm xương cốt người ta cũng sắp mềm ra. Chỉ là người xung quanh khi nghe thấy Đóa Hoàn gọi Phượng Vô Tinh là Phượng muội muội, không khỏi phát ra tiếng cười nhẹ rúc rích.
Phượng Vô Tinh cười nhẹ, cũng không tức giận, Hy Phượng bộ lạc vô cùng coi trọng tôi luyện tâm thần, tự nhiên sẽ không vì tiện nghi trên lời nói này mà tức giận.
Hai người Hải Liên và Tang Phàm không bị Đóa Hoàn ảnh hưởng chút nào. Tang Phàm là do tâm chí kiên định, còn Hải Liên lại vừa chịu kích thích không lâu, nào có ý nghĩ gì với sắc đẹp.
Hải Liên không nhanh không chậm nói: "Ha ha, lòng tốt của các vị, chúng tôi tâm lãnh rồi, chỉ là việc này quan hệ tới một chút việc tư, không tiện cho người ngoài chen vào.
Vẻ mặt Diệp Bối vẫn luôn không mở miệng biến lạnh, giọng rét mướt nói: "Nói như vậy, các vị định không nể mặt?"
Trong lòng Hải Liên mừng rỡ, trong lời nói lại không khỏi có chút trào phúng: "Ừm, ý của Diệp tiên sinh là?" Ở trước mặt nhiều người thế này, mấy thế gia này ai nấy đều phải cố kỵ chút mặt mũi, nếu như bọn họ thật sự dám ra tay, vậy tuyệt đối là quyết định ngu ngốc nhất.
- Lệnh của gia trưởng, Diệp Bối há lại sơ suất. Vẫn xin các vị không nên làm khó tại hạ. Giọng nói của Diệp Bối cùng lúc càng lạnh.
Hai tay Hải Liên xoa xoa, dùng một loại ngữ khí vô lại nói: "Ài, thật là không tiện, nhưng chúng tôi quả thật có việc a."
Nhìn Hải Liên đang ở bên ngoài biểu diễn, Diệp Trùng giống như lãnh ngộ được gì đó, trong đầu linh quang nhất hiện.
Gọi Tang Thiết lại, thấp giọng dặn dò vài câu, Tang Thiết ngẩn người, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Hai bên không khỏi đối đầu nhau. Chính ngay lúc này, Diệp Trùng đột nhiên dẫn đám Tang tộc ra khỏi khách sạn. Nhìn thấy Diệp Trùng đi ra, Hải Liên và Tang Phàm lập tức lui lại sau lưng Diệp Trùng.
Đầu lĩnh của đám giới giả thần bí này lần đầu tiên hiện thân! Mọi người ai nấy đều nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt của Diệp Trùng, dường như muốn nhìn xuyên qua tấm mặt nạ này, rốt cuộc là một nhân vật thế nào?
Từ khoảnh khắc Diệp Trùng đi ra khách sạn đó, nụ cười nhẹ nhàn nhàn nhạt trước sau vẫn ở trên mặt Phượng Vô Tinh không thấy nữa, biểu tình của Đóa Hoàn trở nên ngưng trọng, còn gương mặt đen vốn dĩ giống như băng lạnh ngàn năm của Diệp Bối lại lạnh thêm vài phần.
- Chúng tôi có việc, đi trước một bước, thất lễ rồi. Ngữ khí lạnh nhạt của Diệp Trùng lại làm người ta cảm thấy một loại uy nghiêm không cho phép phản bác.
Dẫn theo đám người, Diệp Trùng cứ nghênh ngang như thế mà đi tới trước.
- Các vị xin hãy dừng bước. Soạt, vô số bóng người chắn trước mặt mọi người. Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn hai người đứng ngoài xem, kẻ chắn đường mấy người Diệp Trùng là Diệp Bối và thủ hạ của hắn.
- Chẳng lẽ các vị muốn ra tay? Diệp gia quả nhiên cường đại a, nghĩ chắc là đã sắp thành chủ nhân của Khuê La thành rồi nhỉ. Hải Liên ra vẻ kinh ngạc nói, lại mang theo ngữ khí trào phúng.
Diệp Bối không khỏi ngắc ngứ.
Trong đám đông lập tức vang lên vài câu không âm không dương: "Đúng a. Diệp gia mà, người ta là đệ nhất thế gia, sợ ai chứ?"
- Chính xác, hắc hắc, không bá đạo nào có thể gọi là Diệp gia?
Người nhìn không quen ba đại thế gia khoa trương có rất nhiều người có mặt, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Trong đám đông, vẻ mặt của vài người lập tức trở nên khó coi, trong đó bao gồm tộc trưởng Kim Quy tộc Lauren. Ba đại thế gia bỏ qua sự tồn tại của thế lực bản địa bọn họ, công khai làm loại việc này trên địa bàn của bọn họ, thế nào kêu bọn họ có thể thoải mái trong lòng?
Mặt Diệp Bối lúc xanh lúc trắng. Trong lòng hai người Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn không khỏi thầm chửi Diệp Bối ngu ngốc. Nhưng trong lòng bọn họ cũng nóng ruột vạn phần, lực lượng tới chi viện vẫn chưa tới được, lực lượng của bọn họ có thể nhùng nhằng với mấy giới giả này hay không, trong lòng bọn họ cũng không chắc.
- Xin lòng nhường đường. Diệp Trùng tuy dùng chữ xin vui lòng, nhưng trong ngữ khí không có chút ý xin nào.
Trong lòng Diệp Bối rối bời, đã tới mức độ này cũng không quản nhiều như thế, vẫn không động đậy.
Trên tay hai người Tang Thiết và Tang Lăng ôm Greta và Thạch Hinh, nhưng bọn họ đã bị đánh ngất đi. Bên cạnh Diệp Trùng là Tang Phàm và một người Tang tộc khác, tên là Tang Hoành. Cùng Diệp Trùng tới Khuê La thành, ai nấy đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tang tộc, thân thủ mỗi người đều cao đến mức đáng sợ.
Tang Hoành bưới tới trước một bước, thò tay gạt Diệp Bối ra.
Diệp Bối đã sớm ngưng thần chờ đợi, dù sao kẻ trước mặt là giới giả, không cầu lập công, chỉ mong không có sai lầm.
Diệp Bối gập khuyrt đánh ra ngoài, tốc độ cũng cực nhanh. Tay phải đã đi nửa đường của Tang Hoành đột nhiên biến đổi, thò tay đánh lên khuỷu tay trái của Diệp Bối.
Diệp Bối thấy vậy lập tức biến đổi thủ pháp. Hai bên đều dùng nhanh đánh nhanh, giao thủ chẳng qua chỉ trong chớp mắt. Một tiếng bộp vang lên, Diệp Bối giống như uống rượu, gương mặt đen đỏ lựng lên, loạng choạng lùi vài bước sang một bên.
Cái lùi này của hắn liền làm lối đi mở ra. So với hắn, người còn lại càng không chịu nổi, Diệp Trùng ngay cả đầu ngón tay cũng không động tới một cái, mấy người Tang tộc bên cạnh đã nhẹ nhàng gạt mấy người này sang một bên.
Trong mắt Diệp Trùng lóe lên sắc lạnh, quả nhiên là Hắc giác! Diệp Trùng đối với phong cách cận chiến của Hắc giác khá quen thuộc, vừa nhìn liền nhận ra kỹ xảo Diệp Bối sử dụng và Hắc giác cùng từ một lò.
Hai người Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ. Ba người bọn họ đều là đại biểu đóng ở hành tinh Nguyệt Mang, cực kỳ quen thuộc lẫn nhau. Thân thủ của Diệp Bối trong ba người là cao minh nhất, nhưng lại không địch lại một chiêu của người ta, vậy mấy người mình muốn giữ người khác lại, làm sao cũng là một việc không thể nào.
Chẳng lẽ, thật sự chỉ có dùng quang giáp sao? Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn không hẹn mà cùng có ý nghĩ này, nhưng lại không hẹn mà cùng do dự vô cùng. Nếu như sử dụng quang giáp, vậy cũng có nghĩa là phải vi phạm lệnh cấm bay quang giáp. Bọn họ biết rõ lệnh cấm bay là việc nghiêm trọng tới mức nào.
Nhưng, không thể mở mắt trừng trừng nhìn mấy người này rời đi. Song, chính ngay lúc này, trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng nói: "Các huynh đệ, Vương trưởng lão vừa hạ lệnh, nếu như có người dám sử dụng quang giáp ở Khuê La thành thì tru sát hắn!" Người thống trị trên thực tế của Khuê La thành này cuối cùng ngồi không được rồi.
- Tốt a, tốt a, đúng, để coi tên ranh nào dám sử dụng quang giáp ở trong thành?
- Hừ, đừng cho rằng Khuê La thành chúng ta không có người!
Mấy người vây xem này ai nấy đều nhìn chằm chằm mấy người của ba đại thế gia này, chỉ cần có người dám lộ ra chút dấu vết gọi quang giáp, chỉ e lập tức sẽ bị công kích rợp trời đánh cho thành bột. Đám hộ vệ của tộc trưởng Lauren ai nấy cũng như lâm đại địch, đối với Kim Quy tộc mà nói, nơi này là nhà của bọn họ, bọn họ không sao cho phép loại việc có khả năng hủy diệt nhà mình này xảy ra, cho dù đối phương là ba đại thế gia cường đại.
Đủ loại lời nói thô tục không ngừng vang lên, hai người Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn không khỏi nhìn nhau cười khổ. Bọn họ lại không có bất cứ biện pháp nào, hành vi của bọn họ hiện giờ vốn dĩ chính là một loại hành vi gây chiến, cái này ở thiên hà Hà Việt cực bị người ta kiêng dè.
Mấy người Diệp Bối mang tới này nào ngăn cản được bước tiến của giới giả? Diệp Bối chỉ có thể ngầm nguyền rủa trong lòng mấy kẻ chi viện chậm chạp chưa tới đó.
Mấy người Diệp Trùng thoải mái nhưng mau chóng xuyên qua trận hình do người Diệp gia tạo thành. Bọn họ lập tức tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới trước.
Hết cách nhìn nhau, Phượng Vô Tinh và Đóa Hoàn chỉ đành dẫn theo một đám thủ hạ, nhìn mấy người Diệp Trùng từ xa. Trước mắt, đây là biện pháp duy nhất bọn họ có thể lựa chọn. Chỉ cần không mất dấu, vậy thì được rồi. Với lại, một khi ra khỏi khu cấm bay có phạm vi ba trăm km, bọn họ liền có thể dùng quang giáp rồi. Trước mặt quang giáp, giới giả có cường đại hơn cũng chỉ có bó tay bị bắt.
Vẻ mặt Diệp Bối khôi phục bình thường, không chút do dự, lập tức dẫn người đuổi theo.
Trong đám đông cũng không thiếu kẻ tò mò, cũng theo sau ba đại thế gia từ xa.
Nhưng rất mau, giữa ba nhóm liền kéo dãn khoảng cách. Tốc độ mấy người Diệp Trùng nhanh nhất, đã kéo dãn khoảng cách kha khá với đám người của ba đại thế gia. Mấy tên ba đại thế gia này, ai nấy cũng là hạng có thực lực tinh xảo, so với đám tạp nham sau lưng đó, thực lực cao hơn rất nhiều. Mấy kẻ tò mò đso nhìn thấy mình và đám người trước mặt đó càng lúc càng xa cũng chỉ đành buồn bực dừng chân.
Nhưng có người đầu óc lanh lẹ, vội vàng chạy trở về, mấy tên ngốc này, đã quên rằng trên đời này còn có loại công cụ giao thông xe bay này.
Tốc độ của đối phương khá nhanh, điều kỳ quái là, tốc độ của đám giới giả này từ từ chậm lại, thua xa nhanh như lúc bắt đầu đó, mấy người của ba đại thế gia này ai nấy đều phấn chấn tinh thần, ra sức chạy như điên.
Diệp Trùng nhìn ba đám người đuổi mãi không bỏ ở phía sau này, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh.
Hô hấp của Nhuế Băng bắt đầu có chút gấp rút rồi. Tầm nhìn trước mắt nàng đã bắt đầu mơ hồ, màu sắc phong phú thường ngày đã sớm không thấy, thứ có chỉ là từng tia sáng lam bắn về phía nàng như điện đó. Nàng giống như bước vào một thế giới đơn giản hoàn toàn do sợi tạo thành, mọi thứ xung quanh đều dường như chậm lại, mấy động tác nhanh như tia chớp của Lam cực trùng xà này trong mắt nàng càng lúc càng rõ ràng. Nàng thậm chí có thể nhìn rõ mỗi một động tác của chúng.
Nhuế Băng không biết rốt cuộc mình đã chống đỡ được bao lâu, hơi thở trở nên hổn hển, mồ hôi trên trán rơi xuống, trong lòng nàng lại bình tĩnh lạ thường. Trong lúc giữa sống và chết này, nàng không hề sợ sệt chút nào.
Võ thuật của Nhuế Băng coi trọng tôi luyện tinh thần, ở mức độ nào đó có chút giống với mấy thuật thừa sĩ đó của Tông sở. Công kích thuần túy lợi dụng sức mạnh nhục thể thế này không hề là sở trường của nàng, nhưng công kích tinh thần từng làm Diệp Trùng cũng cảm thấy đau đầu vô cùng lại không có chút tác dụng nào đối với mấy Lam cực trùng xà này. Giữa sống và chết, nàng không có bất cứ lựa chọn nào.
Số lượng mấy Lam cực trùng xà này quả thật là quá nhiều, đếm cũng đếm không rõ. Với lại, trong phương viên mấy km đều lóe lên loại ánh sáng lam này, muốn chạy cũng hoàn toàn không chỗ để chạy.
Trước mắt Nhuế Băng cũng chỉ có liều chết chống cự, Lam cực trùng xà bên cạnh nàng càng lúc càng nhiều. Góc độ tấn công của mấy Lam cực trùng xà này cực rộng, từ bốn phương tám hướng, thậm chí còn có một số nhảy lên không trung, từ trên tấn công xuống. Từ xa nhìn tới, ba người Nhuế Băng giống như bị bao trong một cái kén ánh sáng do vô số tia sáng lam tạo thành.
Ngũ thức(1) của Nhuế Băng trở nên linh mẫn dị thường, trực giác cũng trở nên càng thêm chính xác, nếu như lần này có thể không chết...
Động tác tấn công trên tay Nhuế Băng càng lúc càng giản khiết, điểm tấn công của ống hợp kim cũng trở nên càng lúc càng tinh tế, chuẩn xác. Nhuế Băng căn bản không dám để ống hợp kim và sừng trên trán Lam cực trùng xà đụng nhau, điểm tấn công của ống hợp kim đều là thân rắn của Lam cực trùng xà.
Trong lòng Thạch Sùng Minh đã là một mảng lạnh lẽo, được bảo hộ trong bóng côn, hắn và nhị tiểu thư không chịu chút thương tổn nào. Hắn vừa rồi đã phát đi cầu cứu khẩn cấp với tam tiểu thư, nhưng lại như đá chìm biển lớn, không có bất cứ hồi âm nào. Trong lòng hắn lúc này đã lạnh ngắt. Lại nghe thấy hơi thở của Nhuế Băng đã bắt đầu trở nên nặng nề, trong lòng hắn đã bắt đầu tuyệt vọng.
Hắn có lẽ làm sao cũng không ngờ, máy liên lạc của Thạch Hinh đã bị Tang Lăng nghiền thành một đống mảnh vụn rồi.
Nơi xa trên không, một đám quang giáp chiến đấu to lớn đang bay về phía bên này, hơn năm trăm cái quang giáp tạo thành năm trận hình chiến đấu tiêu chuẩn.
Chú thích: (1) NV là ngũ chi, thấy không phù hợp nên đổi thành ngũ thức, cộng thêm cảm giác đi theo phía sau là đủ lục thức, tức là sáu giác quan.
Trong chương này, dường như có sự sai sót giữa chữ Phượng và chữ Phong, Phượng Vô Tình (xuất hiện trong hai chương 305 và 307) bị đổi thành Phong Vô Tinh (trong chương 306), Hy Phượng bộ lạc cũng bị đổi thành Hy Phong bộ lạc. Vì thế, đã sửa những chữ Phong đó thành Phượng.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Tác giả :
Phương Tưởng