Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 166: Một chút xíu sai sót
- Thương, tới chưa? Diệp Trùng ngồi trên ghế thuyền trưởng hỏi.
Theo lời Lộ Thải Trì, thầy Vương Vi Hành của hắn rất có khả năng ở tổng bộ y thuật hành tinh Sí Phong, theo như bản đồ hành tinh trong kho thông tin của Mục Thương, hành tinh Sí Phong là 1 hành tinh du lịch khá nổi tiếng của thiên hà Thiết Bối Tây Ni, phong cảnh đẹp đẽ, du khách rất nhiều, có rất nhiều quang cảnh tự nhiên đặc biệt.
Thế là, điểm đến cuối cùng mà Diệp Trùng và Thương thương nghị là ở ngoài không gian cách hành tinh Sí Phong 3 ngày lộ trình, tới lúc đó, Diệp Trùng sẽ rời tàu, khởi động hệ thống tự nổ của tàu vũ trụ, tránh bị Tông sở phát hiện. Tuy hành tinh Sí Phong thật sự cách Quỹ hình khuyên cực kỳ xa, nhưng Diệp Trùng vẫn không dám có chút sơ suất, sự mạnh mẽ của Tông sở, hắn hiểu rất rõ, loại sai sót không cần thiết này vẫn là không thể phạm.
- Này, Diệp tử, ta không thể không nói cho 1 ngươi biết 1 tin không hay! Ngữ khí trong lời nói của Thương rõ ràng rất không hay.
- Tin không hay? Chẳng lẽ là Tông sở lại đuổi tới đây? Không thể nào a, bọn họ không thể nào phát giác nhanh như vậy! Không phải vận may của chúng ta tệ tới mức lại đụng phải người của Tông sở chứ! Diệp Trùng đầy vẻ kinh ngạc.
Thương ngượng ngùng nói: “Tình huống không có tệ như vậy, Diệp tử! Chúng ta chỉ là gặp phải 1 chút phiền phức! Thương có chút nửa úp nửa mở.
- Vấn đề nhỏ? Diệp Trùng nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Vấn đề nhỏ như thế nào?"
- À, Diệp tử, tính toán của ta xảy ra chút xíu sai sót, thật sự là chỉ chút xíu! Thương giống như đứa trẻ làm sai, cố sức giải thích.
- Sai sót! Diệp Trùng không thể tin nhìn Thương: “Thương, ngươi cũng xảy ra sai sót? Không thể nào a!" Thương cũng xảy ra sai sót? Điều này cũng quá shock rồi! Năng lực tính toán của Thương tuy rằng không bằng Mục, nhưng với Diệp Trùng mà nói, loại việc tính toán sai sót này xảy ra trên người Thương quả thật làm người ta không thể tin tưởng được!
- À, Diệp tử, ngươi không được nhìn người ta như vậy! Người ta cũng sẽ mắc cỡ đó! Mắt điện tử màu xanh đậm của Thương lúc sáng lúc tắt, phối hợp với loại ngữ khí làm lông tóc người ta dựng đứng này, Diệp Trùng nhịn không được mà phát run.
- Vậy hiện giờ chúng ta? Diệp Trùng vĩnh viễn kết quả là số 1.
- Hiện chúng ta đang ở trên 1 tuyến đường an toàn gọi là Sách Lợi Hoa. Thương nói.
- Cách hành tinh Sí Phong bao xa? Vấn đề này mới là thứ Diệp Trùng quan tâm.
- À, Thương có chút úp mở nói: “Cũng không phải xa lắm, nhưng hình như không cách nào trực tiếp bay tới được!"
Gân xanh trên trán Diệp Trùng giựt giựt, cố nhịn chửi bới, hỏi: “Vậy bước nhảy không gian lần này của chúng ta cần bao lâu mới có thể tới hành tinh Sí Phong?"
- À, Diệp tử, vấn đề phiền phức nằm ở chỗ năng lượng của tàu vũ trụ này đã không đủ để thực hiện bước nhảy không gian lần sau! Thương lúc này đã hoàn toàn hồi phục bình thường, không có chút xấu hổ nào, đương nhiên không quên bổ sung 1 câu: “Khoảng cách bước nhảy không gian lần này của chúng ta quả thực là hơi xa 1 tí, cho nên năng lượng tiêu hao cũng cực lớn!"
Gân xanh trên trán Diệp Trùng càng mãnh liệt giật giật vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thương, phạm phải sai lầm như vậy, chẳng lẽ ngươi không hối hận với ta 1 chút nào sao?"
- Diệp tử, không cần thật tình như vậy, ai bảo tập hình ảnh của Angela lại đặc sắc như vậy, Diệp tử, ta nói với ngươi này, thân thể của Angela tuyệt đối là ưu tú nhất trong những minh tinh nữ, quả thật là quá hoàn mỹ! Nói thẳng ra là kiệt tác của ông trời a! Thương ca tụng nói, dáng vẻ vô cùng say mê: “Lúc đó ta đang tính toán đường cong thân thể hoàng kim của nàng ta, Diệp tử, ngươi biết kết quả thế nào không?"
Diệp Trùng âm trầm nói: “Ừ, kết quả thế nào?"
- Trời ạ, thân thể của nàng ta lại hoàn toàn phù hợp với đường cong thân thể hoàng kim trên lý thuyết, quá khoa trương rồi, ta lúc đó cũng phải sững sờ! Tâm trạng của Thương rất kích động.
- Nói như vậy, ngươi vì tính toán đường cong của nàng ta mà gây nên sai lầm cho bước nhảy không gian? Diệp Trùng không nhanh không chậm hỏi.
- À, chỉ là 1 vấn đề nhỏ nhặt, nhỏ xíu à! Dáng vẻ của Thương có đôi chút ngượng ngập.
- Ngươi đi chết đi! Diệp Trùng cũng không nhịn hơn được, đứng bật dậy, hùng hổ đạp vài cái trên người Thương.
- Ai da… Ai da… Thương giả vờ kêu lên vài tiếng, sau đó cảm thấy tiếng kêu của mình hình như quá mất khí thế, liền nhắc nhở Diệp Trùng: “Diệp tử, nói thật, ngươi thiếu thủ đoạn tấn công hữu hiệu a…"
Một người một quang giáp gây náo loạn một trận, cuối cùng thở hồng hộc ngồi xuống, ài, chính xác mà nói, thở hồng hộc chẳng qua chỉ có mình Diệp Trùng. Còn Thương, chỉ là trên người nhiều thêm vô số dấu chân, xem ra có đôi chút lem luốc.
Diệp Trùng cảm thấy giống như trở về khoảng thời gian mình và Mục sống cùng nhau trên hành tinh rác đó, vô cùng vui vẻ!
Diệp Trùng vừa thở vừa hỏi Thương: “Thương, hiện giờ gần chúng ta nhất là hành tinh nào?"
Thương trả lời: “Gần chúng ta nhất là 1 hành tinh không có người, trên đó không có tài nguyên, cho nên cũng không có ai khám phá!"
- Nói như vậy chúng lại phải ở đó chờ tàu của người khác ư? Diệp Trùng có hơi buồn bực.
- Ừ, nhưng Diệp tử, lần này không cần lo lắng, tuyến đường an toàn này vô cùng phồn vinh, xác suất chúng ta gặp được tàu vũ trụ cực lớn, hơn nữa thức ăn trữ trên tàu vũ trụ này vô cùng phong phú, Diệp tử ngươi hoàn toàn không cần lo sẽ bị đói chết! Lời của Thương làm Diệp Trùng rất bất mãn.
Diệp Trùng cuối cùng đã thể hội được cái gọi là phồn vinh là có ý tứ gì, khổ sở chờ đợi đại khái 7 ngày, cuối cùng quét hình được 1 tàu vũ trụ đang bay về phía này.
Bảy ngày này Diệp Trùng cũng ở chỗ này tán gẫu với Thương, đầu tiên hắn kiểm tra Qua Dực 1 lượt.
Diệp Trùng không hề biết Mộc Phi là át chủ bài của Tông sở, cũng không biết Qua Dực ở Tông sở là quang giáp đẳng cấp gì. Nhưng cái quang giáp ngoại trừ đôi cánh làm Diệp Trùng cảm thấy có chút cổ quái này lại làm hắn vui mừng không thể giải thích được!
Diệp Trùng mấy ngày này luôn làm quen Qua Dực, vô luận từ phương diện nào, đây đều là 1 cái quang giáp cực kỳ ưu tú. Có thể nói, trừ Thương và Thủ hộ, đây là quang giáp ưu tú nhất Diệp Trùng từng gặp qua. Ngay cả cái toàn cốt quang giáp Hàm gia này cũng không so được với Qua Dực. Diệp Trùng thậm chí hoài nghi đây có phải là sản phẩm kỹ thuật cao nhất của Tông sở.
Các hạng mục thiết kế của Qua Dực xem ra đều rất bình thường, nhưng cân nhắc cẩn thận lại không cái nào không có chỗ tốt, Diệp Trùng nhãn lực cao siêu vừa nhìn đã nhận ra trong này ngưng tụ vô số tâm huyết của những thiết kế sư đó!
Đương nhiên, Diệp Trùng cũng chỉ có thể nhìn sơ lược, bởi vì thời gian không hề đủ để hắn quen thuộc với Qua Dực. Qua Dực cũng là 1 cái quang giáp không thể sử dụng ở trước mặt mọi người, nếu như bị Tông sở biết việc mình làm, nghĩ tới mấy sư sĩ đó của Tông sở, Diệp Trùng không rét mà run. Cho nên Qua Dực dù tốt, mình hiện giờ lại không thể điều khiển, không nghi ngờ gì, có hơi làm người ta buồn bực. Bây giờ phí thời gian làm quen với Qua Dực không bằng đi làm mấy việc càng có giá trị hơn với hiện tại.
Trên tàu còn có 4 cái quang giáp Thần Thức thương tích đầy người, may mà bổ sung trên tàu Glendon vô cùng đầy đủ, Diệp Trùng tự mình ra tay, thực hiện sửa chữa 4 cái quang giáp này. Mặc dù quang giáp Thần Thức thật sự không là gì so với Qua Dực, nhưng, muỗi dù nhỏ cũng là thịt a! Lưu lại nhiều cũng là cẩn tắc vô áy náy.
Bốn cái quang giáp Thần Thức do Diệp Trùng tu sửa rực rỡ hẳn lên.
Thu hoạch của Diệp Trùng không chỉ có thế, trong 1 đống lớn những thứ lấy từ trên người Mộc Phi có không ít vật phẩm có giá trị, thí dụ 1 thứ như là bảng tên do 1 loại thực vật không biết tên nào đó chế thành, bên trên điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, ở chính giữa có 1 sợi dây màu bạc xuyên qua. Loại thực vật này khẳng định đã trải qua công nghệ chế tác đặc thù, Diệp Trùng sờ trên đó lại có 1 chút cảm giác ấm áp như ngọc, nếu như không phải Thương nói với mình đây là 1 loại thực vật, Diệp Trùng thế nào cũng không tin thứ này lại là thực vật chế thành, nhưng Thương cũng không biết cái này rốt cuộc là loại thực vật nào.
Mà thứ làm trước mặt Diệp Trùng phát sáng lại là 5, 6 cái ống nhỏ to như ngón trỏ, mấy cái ống nhỏ này 1 đầu bị bịt kín còn 1 đầu lại có thể mở ra, có cái bên trong có 10 viên thuốc tròn xoe, có cái là bột thuốc, có cái là 1 loại chất lỏng dinh dính. Mấy thứ này làm Diệp Trùng vui ngoài ý muốn, dược phẩm đối với người từng sống ở hành tinh rác mà nói, tự nhiên hiểu được sự quan trọng của nó, huống chi đây còn là thuốc đặc hiệu trong nội bộ của Tông sở.
Diệp Trùng cẩn thận từng li từng tí giữ kỹ 5 cái ống này bên mình, thứ này chính là dùng để cứu mạng nha! Cái bảng tên đó và 1 đống thứ khác không biết dùng để làm gì, Diệp Trùng liền tiện tay bỏ vào túi.
Tất cả tư liệu của Glendon đều bị Thương thu lấy, thứ khó lấy được nhất lại là 1 phần bản đồ hành tinh trong Quỹ hình khuyên, tuy rằng chỉ có 1 bộ phận rất nhỏ, Thương vẫn như thu được báu vật, phục chế lại nó.
Hệ thống quét hình của Glendon cực kỳ tiên tiến, do là hệ thống quét hình chuyên dụng cho tàu vũ trụ, chịu giới hạn về thể tích khá nhỏ, cho nên về mặt công năng thì mạnh hơn nhiều so với hệ thống quét hình của quang giáp!
Theo thông tin quét hình thu được, 1 tàu khách đường dài giữa các hành tinh đang từ từ bay về phía này, cách chỗ này vẫn khá xa, nhưng đối phương rõ ràng không phát hiện ra Glendon.
- Tiếc Glendon quá, Diệp tử, 1 tàu vũ trụ thế này tùy tiện bán ra trên thị trường nào đó cũng có thể bán được với 1 cái giá không tồi! Thương dùng 1 loại ngữ khí tiếc rẻ lẩm bẩm.
Diệp Trùng căn bản không định để mắt tới tên mê tiền này, cửa khoang trước mặt trong chốc lát mở ra, nhìn vũ trụ mênh mông bên ngoài, Diệp Trùng điều khiển Hàm gia, không chút do dự bay ra khỏi cửa khoang. Hệ thống tự nổ của Glendon đã khởi động, sau 3 phút nữa, nó sẽ biến thành vô số mảnh vỡ trong 1 đám lửa, tiêu tán trong từng ngóc ngách của vũ trụ. Như vậy, Tông sở vĩnh viễn sẽ không tìm thấy dấu vết của Glendon, cũng vĩnh viễn không thể nào biết được tất cả những việc xảy ra trên Glendon.
Những mảnh vỡ này sẽ vĩnh viễn trôi nổi trong vũ trụ!
Tốc độ của Hàm gia cực nhanh, 3 phút đã đủ để nó bay được rất xa, sau lưng đột nhiên rực sáng, Diệp Trùng biết, Glendon tự nổ rồi! Tốc độ của Hàm gia lại 1 lần nữa tăng lên, Diệp Trùng không muốn bị mảnh vỡ bắn ra do Glendon tự nổ bắn trúng.
Theo lời Lộ Thải Trì, thầy Vương Vi Hành của hắn rất có khả năng ở tổng bộ y thuật hành tinh Sí Phong, theo như bản đồ hành tinh trong kho thông tin của Mục Thương, hành tinh Sí Phong là 1 hành tinh du lịch khá nổi tiếng của thiên hà Thiết Bối Tây Ni, phong cảnh đẹp đẽ, du khách rất nhiều, có rất nhiều quang cảnh tự nhiên đặc biệt.
Thế là, điểm đến cuối cùng mà Diệp Trùng và Thương thương nghị là ở ngoài không gian cách hành tinh Sí Phong 3 ngày lộ trình, tới lúc đó, Diệp Trùng sẽ rời tàu, khởi động hệ thống tự nổ của tàu vũ trụ, tránh bị Tông sở phát hiện. Tuy hành tinh Sí Phong thật sự cách Quỹ hình khuyên cực kỳ xa, nhưng Diệp Trùng vẫn không dám có chút sơ suất, sự mạnh mẽ của Tông sở, hắn hiểu rất rõ, loại sai sót không cần thiết này vẫn là không thể phạm.
- Này, Diệp tử, ta không thể không nói cho 1 ngươi biết 1 tin không hay! Ngữ khí trong lời nói của Thương rõ ràng rất không hay.
- Tin không hay? Chẳng lẽ là Tông sở lại đuổi tới đây? Không thể nào a, bọn họ không thể nào phát giác nhanh như vậy! Không phải vận may của chúng ta tệ tới mức lại đụng phải người của Tông sở chứ! Diệp Trùng đầy vẻ kinh ngạc.
Thương ngượng ngùng nói: “Tình huống không có tệ như vậy, Diệp tử! Chúng ta chỉ là gặp phải 1 chút phiền phức! Thương có chút nửa úp nửa mở.
- Vấn đề nhỏ? Diệp Trùng nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Vấn đề nhỏ như thế nào?"
- À, Diệp tử, tính toán của ta xảy ra chút xíu sai sót, thật sự là chỉ chút xíu! Thương giống như đứa trẻ làm sai, cố sức giải thích.
- Sai sót! Diệp Trùng không thể tin nhìn Thương: “Thương, ngươi cũng xảy ra sai sót? Không thể nào a!" Thương cũng xảy ra sai sót? Điều này cũng quá shock rồi! Năng lực tính toán của Thương tuy rằng không bằng Mục, nhưng với Diệp Trùng mà nói, loại việc tính toán sai sót này xảy ra trên người Thương quả thật làm người ta không thể tin tưởng được!
- À, Diệp tử, ngươi không được nhìn người ta như vậy! Người ta cũng sẽ mắc cỡ đó! Mắt điện tử màu xanh đậm của Thương lúc sáng lúc tắt, phối hợp với loại ngữ khí làm lông tóc người ta dựng đứng này, Diệp Trùng nhịn không được mà phát run.
- Vậy hiện giờ chúng ta? Diệp Trùng vĩnh viễn kết quả là số 1.
- Hiện chúng ta đang ở trên 1 tuyến đường an toàn gọi là Sách Lợi Hoa. Thương nói.
- Cách hành tinh Sí Phong bao xa? Vấn đề này mới là thứ Diệp Trùng quan tâm.
- À, Thương có chút úp mở nói: “Cũng không phải xa lắm, nhưng hình như không cách nào trực tiếp bay tới được!"
Gân xanh trên trán Diệp Trùng giựt giựt, cố nhịn chửi bới, hỏi: “Vậy bước nhảy không gian lần này của chúng ta cần bao lâu mới có thể tới hành tinh Sí Phong?"
- À, Diệp tử, vấn đề phiền phức nằm ở chỗ năng lượng của tàu vũ trụ này đã không đủ để thực hiện bước nhảy không gian lần sau! Thương lúc này đã hoàn toàn hồi phục bình thường, không có chút xấu hổ nào, đương nhiên không quên bổ sung 1 câu: “Khoảng cách bước nhảy không gian lần này của chúng ta quả thực là hơi xa 1 tí, cho nên năng lượng tiêu hao cũng cực lớn!"
Gân xanh trên trán Diệp Trùng càng mãnh liệt giật giật vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thương, phạm phải sai lầm như vậy, chẳng lẽ ngươi không hối hận với ta 1 chút nào sao?"
- Diệp tử, không cần thật tình như vậy, ai bảo tập hình ảnh của Angela lại đặc sắc như vậy, Diệp tử, ta nói với ngươi này, thân thể của Angela tuyệt đối là ưu tú nhất trong những minh tinh nữ, quả thật là quá hoàn mỹ! Nói thẳng ra là kiệt tác của ông trời a! Thương ca tụng nói, dáng vẻ vô cùng say mê: “Lúc đó ta đang tính toán đường cong thân thể hoàng kim của nàng ta, Diệp tử, ngươi biết kết quả thế nào không?"
Diệp Trùng âm trầm nói: “Ừ, kết quả thế nào?"
- Trời ạ, thân thể của nàng ta lại hoàn toàn phù hợp với đường cong thân thể hoàng kim trên lý thuyết, quá khoa trương rồi, ta lúc đó cũng phải sững sờ! Tâm trạng của Thương rất kích động.
- Nói như vậy, ngươi vì tính toán đường cong của nàng ta mà gây nên sai lầm cho bước nhảy không gian? Diệp Trùng không nhanh không chậm hỏi.
- À, chỉ là 1 vấn đề nhỏ nhặt, nhỏ xíu à! Dáng vẻ của Thương có đôi chút ngượng ngập.
- Ngươi đi chết đi! Diệp Trùng cũng không nhịn hơn được, đứng bật dậy, hùng hổ đạp vài cái trên người Thương.
- Ai da… Ai da… Thương giả vờ kêu lên vài tiếng, sau đó cảm thấy tiếng kêu của mình hình như quá mất khí thế, liền nhắc nhở Diệp Trùng: “Diệp tử, nói thật, ngươi thiếu thủ đoạn tấn công hữu hiệu a…"
Một người một quang giáp gây náo loạn một trận, cuối cùng thở hồng hộc ngồi xuống, ài, chính xác mà nói, thở hồng hộc chẳng qua chỉ có mình Diệp Trùng. Còn Thương, chỉ là trên người nhiều thêm vô số dấu chân, xem ra có đôi chút lem luốc.
Diệp Trùng cảm thấy giống như trở về khoảng thời gian mình và Mục sống cùng nhau trên hành tinh rác đó, vô cùng vui vẻ!
Diệp Trùng vừa thở vừa hỏi Thương: “Thương, hiện giờ gần chúng ta nhất là hành tinh nào?"
Thương trả lời: “Gần chúng ta nhất là 1 hành tinh không có người, trên đó không có tài nguyên, cho nên cũng không có ai khám phá!"
- Nói như vậy chúng lại phải ở đó chờ tàu của người khác ư? Diệp Trùng có hơi buồn bực.
- Ừ, nhưng Diệp tử, lần này không cần lo lắng, tuyến đường an toàn này vô cùng phồn vinh, xác suất chúng ta gặp được tàu vũ trụ cực lớn, hơn nữa thức ăn trữ trên tàu vũ trụ này vô cùng phong phú, Diệp tử ngươi hoàn toàn không cần lo sẽ bị đói chết! Lời của Thương làm Diệp Trùng rất bất mãn.
Diệp Trùng cuối cùng đã thể hội được cái gọi là phồn vinh là có ý tứ gì, khổ sở chờ đợi đại khái 7 ngày, cuối cùng quét hình được 1 tàu vũ trụ đang bay về phía này.
Bảy ngày này Diệp Trùng cũng ở chỗ này tán gẫu với Thương, đầu tiên hắn kiểm tra Qua Dực 1 lượt.
Diệp Trùng không hề biết Mộc Phi là át chủ bài của Tông sở, cũng không biết Qua Dực ở Tông sở là quang giáp đẳng cấp gì. Nhưng cái quang giáp ngoại trừ đôi cánh làm Diệp Trùng cảm thấy có chút cổ quái này lại làm hắn vui mừng không thể giải thích được!
Diệp Trùng mấy ngày này luôn làm quen Qua Dực, vô luận từ phương diện nào, đây đều là 1 cái quang giáp cực kỳ ưu tú. Có thể nói, trừ Thương và Thủ hộ, đây là quang giáp ưu tú nhất Diệp Trùng từng gặp qua. Ngay cả cái toàn cốt quang giáp Hàm gia này cũng không so được với Qua Dực. Diệp Trùng thậm chí hoài nghi đây có phải là sản phẩm kỹ thuật cao nhất của Tông sở.
Các hạng mục thiết kế của Qua Dực xem ra đều rất bình thường, nhưng cân nhắc cẩn thận lại không cái nào không có chỗ tốt, Diệp Trùng nhãn lực cao siêu vừa nhìn đã nhận ra trong này ngưng tụ vô số tâm huyết của những thiết kế sư đó!
Đương nhiên, Diệp Trùng cũng chỉ có thể nhìn sơ lược, bởi vì thời gian không hề đủ để hắn quen thuộc với Qua Dực. Qua Dực cũng là 1 cái quang giáp không thể sử dụng ở trước mặt mọi người, nếu như bị Tông sở biết việc mình làm, nghĩ tới mấy sư sĩ đó của Tông sở, Diệp Trùng không rét mà run. Cho nên Qua Dực dù tốt, mình hiện giờ lại không thể điều khiển, không nghi ngờ gì, có hơi làm người ta buồn bực. Bây giờ phí thời gian làm quen với Qua Dực không bằng đi làm mấy việc càng có giá trị hơn với hiện tại.
Trên tàu còn có 4 cái quang giáp Thần Thức thương tích đầy người, may mà bổ sung trên tàu Glendon vô cùng đầy đủ, Diệp Trùng tự mình ra tay, thực hiện sửa chữa 4 cái quang giáp này. Mặc dù quang giáp Thần Thức thật sự không là gì so với Qua Dực, nhưng, muỗi dù nhỏ cũng là thịt a! Lưu lại nhiều cũng là cẩn tắc vô áy náy.
Bốn cái quang giáp Thần Thức do Diệp Trùng tu sửa rực rỡ hẳn lên.
Thu hoạch của Diệp Trùng không chỉ có thế, trong 1 đống lớn những thứ lấy từ trên người Mộc Phi có không ít vật phẩm có giá trị, thí dụ 1 thứ như là bảng tên do 1 loại thực vật không biết tên nào đó chế thành, bên trên điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, ở chính giữa có 1 sợi dây màu bạc xuyên qua. Loại thực vật này khẳng định đã trải qua công nghệ chế tác đặc thù, Diệp Trùng sờ trên đó lại có 1 chút cảm giác ấm áp như ngọc, nếu như không phải Thương nói với mình đây là 1 loại thực vật, Diệp Trùng thế nào cũng không tin thứ này lại là thực vật chế thành, nhưng Thương cũng không biết cái này rốt cuộc là loại thực vật nào.
Mà thứ làm trước mặt Diệp Trùng phát sáng lại là 5, 6 cái ống nhỏ to như ngón trỏ, mấy cái ống nhỏ này 1 đầu bị bịt kín còn 1 đầu lại có thể mở ra, có cái bên trong có 10 viên thuốc tròn xoe, có cái là bột thuốc, có cái là 1 loại chất lỏng dinh dính. Mấy thứ này làm Diệp Trùng vui ngoài ý muốn, dược phẩm đối với người từng sống ở hành tinh rác mà nói, tự nhiên hiểu được sự quan trọng của nó, huống chi đây còn là thuốc đặc hiệu trong nội bộ của Tông sở.
Diệp Trùng cẩn thận từng li từng tí giữ kỹ 5 cái ống này bên mình, thứ này chính là dùng để cứu mạng nha! Cái bảng tên đó và 1 đống thứ khác không biết dùng để làm gì, Diệp Trùng liền tiện tay bỏ vào túi.
Tất cả tư liệu của Glendon đều bị Thương thu lấy, thứ khó lấy được nhất lại là 1 phần bản đồ hành tinh trong Quỹ hình khuyên, tuy rằng chỉ có 1 bộ phận rất nhỏ, Thương vẫn như thu được báu vật, phục chế lại nó.
Hệ thống quét hình của Glendon cực kỳ tiên tiến, do là hệ thống quét hình chuyên dụng cho tàu vũ trụ, chịu giới hạn về thể tích khá nhỏ, cho nên về mặt công năng thì mạnh hơn nhiều so với hệ thống quét hình của quang giáp!
Theo thông tin quét hình thu được, 1 tàu khách đường dài giữa các hành tinh đang từ từ bay về phía này, cách chỗ này vẫn khá xa, nhưng đối phương rõ ràng không phát hiện ra Glendon.
- Tiếc Glendon quá, Diệp tử, 1 tàu vũ trụ thế này tùy tiện bán ra trên thị trường nào đó cũng có thể bán được với 1 cái giá không tồi! Thương dùng 1 loại ngữ khí tiếc rẻ lẩm bẩm.
Diệp Trùng căn bản không định để mắt tới tên mê tiền này, cửa khoang trước mặt trong chốc lát mở ra, nhìn vũ trụ mênh mông bên ngoài, Diệp Trùng điều khiển Hàm gia, không chút do dự bay ra khỏi cửa khoang. Hệ thống tự nổ của Glendon đã khởi động, sau 3 phút nữa, nó sẽ biến thành vô số mảnh vỡ trong 1 đám lửa, tiêu tán trong từng ngóc ngách của vũ trụ. Như vậy, Tông sở vĩnh viễn sẽ không tìm thấy dấu vết của Glendon, cũng vĩnh viễn không thể nào biết được tất cả những việc xảy ra trên Glendon.
Những mảnh vỡ này sẽ vĩnh viễn trôi nổi trong vũ trụ!
Tốc độ của Hàm gia cực nhanh, 3 phút đã đủ để nó bay được rất xa, sau lưng đột nhiên rực sáng, Diệp Trùng biết, Glendon tự nổ rồi! Tốc độ của Hàm gia lại 1 lần nữa tăng lên, Diệp Trùng không muốn bị mảnh vỡ bắn ra do Glendon tự nổ bắn trúng.
Tác giả :
Phương Tưởng