Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 121: Bác sĩ Lộ
- Diệp tử, cẩn thận, không khí bên trong có 0,3% hỗn hợp chất khí có độc ảnh hưởng tới thần kinh, có khả năng gây choáng rất mạnh! Hử, bên trong có 3 người đã hôn mê. Trước mắt không phát hiện ra yếu tố trí mệnh! Mục nhắc nhở Diệp Trùng.
Diệp Trùng kinh ngạc nói: "Chất khí có độc? Có người phóng độc?"
- Đúng vậy, người phóng độc không rõ, mục đích không rõ, chẳng qua không có chút nguy hiểm nào với ngươi, không cần lo lắng! Mục lạnh nhạt nói.
Diệp Trùng nửa hiểu nửa không gật đầu đáp: "Ừ, cái này ta biết, Ngư được đóng chặt hết mà, chẳng qua, Mục, ngươi nói rốt cuộc là chuyện gì?"
- Tuy rằng không nhìn thấy chuyện phát sinh, nhưng có thể phán đoán đại khái như sau, kẻ cầu y muốn bác sĩ phục vụ cho hắn, nhưng hắn lại không được bác sĩ hoan nghênh, chỉ có thể sử dụng võ lực, do đó dẫn đến ép buộc đối phương để đạt được mục đích. Xác suất của loại suy đoán này là lớn nhất. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng khác càng phức tạp hơn! Mục trả lời nói.
- Bác sĩ chẳng lẽ không phải vì người khác mà phục vụ sao? Diệp Trùng hỏi.
- Từ căn bản thực chất mà nói thì đúng! Mục trả lời.
Diệp Trùng nói: "Dù sao cũng là vì người khác phục vụ, vậy hắn phục vụ mấy người này về bản chất cũng không có xảy ra thay đổi gì mà!"
Mục tán đồng nói: "Đúng như vậy, chẳng qua, hắn cũng có quyền lợi lựa chọn phục vụ cho người nào, đây là kiến thức thông thường!"
- Quyền lợi? Diệp Trùng có chút nghi hoặc.
- Ừ, tuy rằng trên danh nghĩa quyền lợi là không thể xâm phạm, nhưng khi quyền lợi của người khác và lợi ích của mình xảy ra xung đột, mấy quyền lợi này không hề được xem trọng! Một khi xảy ra xung đột, cuối cùng xác định quyền lợi có được bảo vệ hay không còn phải xem kết quả cuối cùng sau khi 2 bên xảy ra xung đột, cũng chính là thực lực của 2 bên! Mục nói ra bản chất vấn đề.
- Ừ, thực lực cũng mới là thứ quan trọng nhất! Loại quyền lợi này, không cần cũng được, dù sao cuối cùng vẫn phải dựa vào nắm tay để nói chuyện! Diệp Trùng có chút coi thường.
- Cách nói này từ mặt ý nghĩa nào đó là chính xác. Nhưng đối với sức mạnh mà nói, nắm tay không hề là một loại sức mạnh mạnh mẽ gì, cũng không được coi là cao cấp. Nó chỉ là một loại thể hiện của sức mạnh cơ bản, có phạm vi sử dụng cực kỳ hữu hạn. Sức mạnh xã hội và sức mạnh trí tuệ mới là mạnh mẽ hơn! Chẳng qua cái này đối với ngươi hiện nay mà nói vẫn có chút khó khăn! Mục lạnh lùng nói.
- Hử, thật sao? Nhưng ta cảm thấy sức mạnh thân thể mới là quan trọng nhất, mới càng dễ sử dụng hơn! Diệp Trùng có chút không đồng ý.
- Ừ, đó là vì ngươi vẫn không quen với quy tắc của xã hội này, đương nhiên vận dùng thì càng không cần phải bàn, cái này phải từ từ, về mặt này, chỉ e Thương càng hiểu rõ hơn! Mục tiến cử Thương với Diệp Trùng!
- Thương? Tên đó, chỉ cần đừng làm loạn giùm ta là tốt rồi! Diệp Trùng vừa nghĩ tới Thương liền đau đầu không thôi.
Diệp Trùng vừa nói chuyện với Mục, vừa điều khiển quang giáp đi vào trong nhà.
Căn nhà không hề lớn, Ngự trực tiếp mở một cái lỗ lớn ở trên tường, thoải mái đi vào. Người trong nhà đều đã hôn mê, đối với việc làm thế nào để kêu tỉnh mấy người này, Diệp Trùng không có cách nào cả. Đột nhiên nghĩ tới sư sĩ của Thanh điểu đang nắm trên tay này là từ chỗ này chạy ra, chắc là một trong những người biết chuyện.
Trên tường mở ra một cái động lớn như vậy, lại thêm khí lưu do Ngư phun ra, nhanh chóng làm cho khí độc trong nhà loãng dần rồi tiêu tan.
Diệp Trùng thuận tay quăng Thanh điểu trên mặt đất. Thông qua hệ thống khuếch âm của Ngư, Diệp Trùng lạnh lùng nói: "Đi ra đi!"
Thanh điểu với tư thế khó coi nằm trên mặt đất, cả nửa ngày không có chút động tĩnh nào.
Diệp Trùng nhíu mày, thấy cả nửa ngày cũng không có động tĩnh, liền điều khiển Ngư rút ra trủy thủ, dự định rạch nát vỏ ngoài của cái quang giáp cấp thấp Thanh điểu này ra.
Nhưng ngay lúc này, buồng lái của Thanh điểu trên mặt đất soạt một cái mở ra, bên trong lảo đảo bò ra 1 người.
Thì ra Ngư vừa buông tay, cái Thanh điểu này cứ như thế đột nhiên bị rơi trên mặt đất. Trang bị của Thanh điểu cũng thực là quá sơ sài, hệ thống đệm bằng chất lỏng cũng chẳng khác không có là mấy, cho dù từ một nơi chỉ cao có chút này rơi xuống, người trong Thanh điểu này cũng bị chấn động đến nỗi đầu váng mắt hoa, cho nên hồi lâu mới có phản ứng. Người này vừa tỉnh lại, nhưng nhìn thấy cái quang giáp khủng bố này rút ra trủy thủ, làm hắn hoảng sợ đến nỗi hồn phi phách tán, tay chân cuống quít bò ra, dáng vẻ vô cùng hoảng hốt.
Tên trước mắt này giết người không chớp mắt, hắn chính mắt nhìn thấy 5 cái quang giáp bên ngoài chính là không tới một cái chớp mắt bị giết sạch sẽ. Cho dù là hắn thấy qua vô số máu, nhưng cảnh tượng máu tanh thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trên mặt đất đầy mảnh vỡ quang giáp vung vãi cùng vô số máu thịt trộn lẫn với nhau, tuyệt đối là cơn ác mộng làm người ta ghi nhớ sâu sắc!
Tên này là một ma vương giết người!
Hắn hoảng sợ đứng trước mặt cái quang giáp khủng bố này, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống, 2 chân run lẩy bẩy.
Diệp Trùng nhìn rõ hình dáng người này, vô cùng gầy còm, thân hình khá cao, sắc mặt trắng bệch, không biết là bị dọa hay vốn dĩ là thế. Xem ra có vài phần thư sinh, chẳng trách kỹ xảo điều khiển quang giáp lại tệ như vậy, Diệp Trùng nghĩ.
Diệp Trùng thông qua màn hình, nhìn 3 người nằm trên mặt đất, hỏi: "Trong 3 người này, ai là bác sĩ Lộ?"
Vẻ mặt người đó rõ ràng ngẩn ra, thành thật nói: "Ta, chính là ta!" Lời vừa thốt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong lòng thấp thỏm, người này sẽ không phải có thù với mình chứ! Đối với sự cuồng vọng ngày trước của mình, bây giờ lại vô cùng hối hận, bình thường người mình đắc tội không phải ít, lần này báo ứng quả nhiên tới rồi!
Điều này lại ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng, hắn cũng không ngờ tên nhìn không thuận mắt trước mắt này lại chính là bác sĩ Lộ mà hắn phải tìm.
Diệp Trùng mở buồng lái, trong ánh mắt hoảng sợ của bác sĩ Lộ, thoải mái nhảy từ trên Ngư xuống. Từ độ cao cao như vậy nhảy xuống mà không hề bị thương, tên này có còn là người không? Bác sĩ Lộ run rẩy trong lòng.
- Hử, ngươi là bác sĩ Lộ? Hoàn toàn không giống với sự hung tợn, tàn ác trong tưởng tượng của bác sĩ Lộ, thiếu niên trước mặt này thân hình cao dài, không thể nói cường tráng chút nào, xem ra còn khá là văn nhã. Thậm chí giọng nói của hắn cũng không có bất cứ khí thế bức người nào, nhưng sự thờ ơ và lạnh nhạt trong đó lại làm cho bác sĩ Lộ không dám có chút suy nghĩ gì.
- Phải, chính là ta, xin hỏi ngươi là? Bác sĩ Lộ cẩn thận hỏi.
Thiếu niên không trả lời, ngược lại hỏi: "Mấy người này là kẻ địch hay là bạn của ngươi?"
Vừa nhìn thấy mấy người nằm trên mặt đất, bác sĩ Lộ không khỏi bừng bừng lửa giận trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: "Là kẻ địch! Tuyệt đối là kẻ địch!"
- Ừ! Thiếu niên lạnh nhạt trước mặt lạnh lùng trả lời một câu rồi đi tới trước mặt 3 người, dưới ánh mắt không hiểu của bác sĩ Lộ, rút ra một thanh trủy thủ, tay như cơn gió, lập tức xuất hiện một vệt máu trên cổ họng mấy người, 2 giây sau, cổ họng 3 người đồng thời bắn ra một vòi máu, mặt đất tung tóe hoa máu, làm người ta run sợ!
Bác sĩ Lộ ngược lại, hít một hơi khí lạnh, trong ánh mắt toàn là sự hoảng sợ, gương mặt vừa hồi phục chút huyết sắc lập tức không còn chút máu, miệng khẽ mở ra, nhưng lại không phát ra chút thanh âm nào, cố sức mà nuốt nước bọt, theo bản năng dùng tay sờ sờ cổ họng của mình.
Vẻ mặt Diệp Trùng không có chút thay đổi nào, mấy người này đã là kẻ địch của bác sĩ Lộ, 5 người mình ở bên ngoài cũng mấy người này là một bọn, nhổ cỏ phải bứng rễ, không được để lại hậu hoạn, đạo lý này Diệp Trùng vẫn hiểu rất rõ.
Thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Trùng rõ ràng dọa bác sĩ Lộ ngây người.
Chỉ là 3 người đáng thương dưới đất, một người trong số đó còn là kẻ đứng đầu một thế lực lớn gần đây, không ngờ lại không chút tri giác như vậy mà chết trong tay Diệp Trùng. Diệp Trùng cũng không biết cái phẩy tay nhẹ nhàng vừa rồi của hắn, trực tiếp dẫn tới thế lực gần đây này lại một lần nữa phải bị xáo trộn, chẳng qua, cho dù hắn biết, hắn chỉ e là cũng không để ý tới.
Xử lý xong 3 người, Diệp Trùng xoay người, đi tới trước mặt bác sĩ Lộ, mở miệng nói: "Tốt rồi, không có ai sẽ tới quấy rầy chúng ta! Bây giờ chúng ta nói chuyện chính, ta tới đây chữa bệnh!"
- Chữa bệnh? Trái tim bác sĩ Lộ vẫn luôn treo ở trên cao cuối cùng cũng được thả xuống, hắn biết, trong khoảng thời gian ngắn, sự an toàn tính mạng của mình sẽ không gặp phải uy hiếp.
- Ừ! Diệp Trùng trả lời.
- Vậy mời vào trong! Bác sĩ Lộ không dám có chút ý tứ trả giá nào, ở trước mặt kẻ giết người không nháy mắt này, trừ phi là kẻ điên mới đi chọc giận hắn, bác sĩ Lộ cho rằng mình vẫn rất bình thường, không đủ dũng khí để đi khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của vị thiếu niên trước mặt này.
Đột nhiên, hắn không tự chủ được cảm thấy vài phần bi ai cho những người nằm dưới đất này. Người đó cũng xem như là trùm một cõi, lại chết một cách không rõ ràng như vậy. Chẳng qua, hắn lập tức phấn chấn tinh thần, tên hại chết muội muội này cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi!
Muội muội của hắn chính là chết trên tay tên này, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn dù có chết cũng không chịu giúp người này trị bệnh! Vốn khi hắn dùng khí độc để làm mấy người này hôn mê, hắn đã nghĩ là sẽ tự tay giết chết kẻ thù không đội trời chung này. Đáng tiếc, lời dạy dỗ của thầy vẫn luôn ở trong đầu hắn, đuổi cũng không đi. Là bác sĩ, đao trên tay vĩnh viễn không thể dùng để giết người! Đây là câu nói duy nhất thầy hắn tặng hắn trước khi hắn rời đi.
Một đao này, vô luận là thế nào, hắn cũng không chém xuống được, sau một hồi đấu tranh liên tục, liền dứt khoát bỏ chạy.
Bệnh của tên đó mình không chữa trị, thêm 2 năm nữa, hắn cũng chạy không thoát kết quả tiêu tùng.
Đây cũng là ông trời trừng trị hắn! Hắn an ủi mình như vậy.
Không ngờ giữa đường lại lòi ra một sát thần, ngay cả 2 năm thời gian của hắn cũng cướp đi, nhân quả báo ứng, quả nhiên là không sai chút nào!
Cứ nghĩ tới nghĩ lui, đã tới nơi cần đến rồi.
Mở một cánh cửa cách ly ra, bên trong chính là một phòng chữa bệnh.
Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phòng chữa bệnh chuyên nghiệp, không gian căn phòng cực lớn, không giống với kết cấu gạch đá bên ngoài, ở trong này toàn là kim loại và các vật liệu tổng hợp đủ loại, ánh sáng màu bạc trắng tinh khiết do hợp kim tỏa ra, ánh đèn màu trắng nhu hòa được bố trí xảo diệu, người ở bất cứ vị trí nào trong phòng cũng đều không có bóng, như vậy cũng tránh để bóng gây ra ảnh hưởng đến việc chữa trị, đặc biệt là thị giác.
Diệp Trùng rõ ràng cảm thấy không khí ở trong này thanh khiết hơn bên ngoài, với lại, bất cứ thiết bị nào cũng đều không nhiễm chút bụi.
Trong phòng chữa bệnh đặt rất nhiều thiết bị khám chữa bệnh, mức độ phức tạp làm người tinh thông máy móc như Diệp Trùng phải líu cả lưỡi, quang giáp so với mấy cái máy móc này, giống như một cái là phác họa thô thiển, còn cái kia là bảng vẽ chi tiết, kỹ càng.
Bác sĩ Lộ vừa bước chân vào căn phòng này liền giống như hoàn toàn biến thành 1 người khác, vẻ mặt kinh hoảng biến mất tăm, mà thay vào đó là sự bình tĩnh, thoải mái, trang trọng, nghiêm túc.
- Mời nằm vào trong khoang sóng từ trước! Ta phải tiến hành kiểm tra toàn thân của anh trước! Bác sĩ Lộ vẻ mặt bình tĩnh nói, giống như trước mắt hắn chẳng qua chỉ là một bệnh nhân thông thường.
Diệp Trùng kinh ngạc nói: "Chất khí có độc? Có người phóng độc?"
- Đúng vậy, người phóng độc không rõ, mục đích không rõ, chẳng qua không có chút nguy hiểm nào với ngươi, không cần lo lắng! Mục lạnh nhạt nói.
Diệp Trùng nửa hiểu nửa không gật đầu đáp: "Ừ, cái này ta biết, Ngư được đóng chặt hết mà, chẳng qua, Mục, ngươi nói rốt cuộc là chuyện gì?"
- Tuy rằng không nhìn thấy chuyện phát sinh, nhưng có thể phán đoán đại khái như sau, kẻ cầu y muốn bác sĩ phục vụ cho hắn, nhưng hắn lại không được bác sĩ hoan nghênh, chỉ có thể sử dụng võ lực, do đó dẫn đến ép buộc đối phương để đạt được mục đích. Xác suất của loại suy đoán này là lớn nhất. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng khác càng phức tạp hơn! Mục trả lời nói.
- Bác sĩ chẳng lẽ không phải vì người khác mà phục vụ sao? Diệp Trùng hỏi.
- Từ căn bản thực chất mà nói thì đúng! Mục trả lời.
Diệp Trùng nói: "Dù sao cũng là vì người khác phục vụ, vậy hắn phục vụ mấy người này về bản chất cũng không có xảy ra thay đổi gì mà!"
Mục tán đồng nói: "Đúng như vậy, chẳng qua, hắn cũng có quyền lợi lựa chọn phục vụ cho người nào, đây là kiến thức thông thường!"
- Quyền lợi? Diệp Trùng có chút nghi hoặc.
- Ừ, tuy rằng trên danh nghĩa quyền lợi là không thể xâm phạm, nhưng khi quyền lợi của người khác và lợi ích của mình xảy ra xung đột, mấy quyền lợi này không hề được xem trọng! Một khi xảy ra xung đột, cuối cùng xác định quyền lợi có được bảo vệ hay không còn phải xem kết quả cuối cùng sau khi 2 bên xảy ra xung đột, cũng chính là thực lực của 2 bên! Mục nói ra bản chất vấn đề.
- Ừ, thực lực cũng mới là thứ quan trọng nhất! Loại quyền lợi này, không cần cũng được, dù sao cuối cùng vẫn phải dựa vào nắm tay để nói chuyện! Diệp Trùng có chút coi thường.
- Cách nói này từ mặt ý nghĩa nào đó là chính xác. Nhưng đối với sức mạnh mà nói, nắm tay không hề là một loại sức mạnh mạnh mẽ gì, cũng không được coi là cao cấp. Nó chỉ là một loại thể hiện của sức mạnh cơ bản, có phạm vi sử dụng cực kỳ hữu hạn. Sức mạnh xã hội và sức mạnh trí tuệ mới là mạnh mẽ hơn! Chẳng qua cái này đối với ngươi hiện nay mà nói vẫn có chút khó khăn! Mục lạnh lùng nói.
- Hử, thật sao? Nhưng ta cảm thấy sức mạnh thân thể mới là quan trọng nhất, mới càng dễ sử dụng hơn! Diệp Trùng có chút không đồng ý.
- Ừ, đó là vì ngươi vẫn không quen với quy tắc của xã hội này, đương nhiên vận dùng thì càng không cần phải bàn, cái này phải từ từ, về mặt này, chỉ e Thương càng hiểu rõ hơn! Mục tiến cử Thương với Diệp Trùng!
- Thương? Tên đó, chỉ cần đừng làm loạn giùm ta là tốt rồi! Diệp Trùng vừa nghĩ tới Thương liền đau đầu không thôi.
Diệp Trùng vừa nói chuyện với Mục, vừa điều khiển quang giáp đi vào trong nhà.
Căn nhà không hề lớn, Ngự trực tiếp mở một cái lỗ lớn ở trên tường, thoải mái đi vào. Người trong nhà đều đã hôn mê, đối với việc làm thế nào để kêu tỉnh mấy người này, Diệp Trùng không có cách nào cả. Đột nhiên nghĩ tới sư sĩ của Thanh điểu đang nắm trên tay này là từ chỗ này chạy ra, chắc là một trong những người biết chuyện.
Trên tường mở ra một cái động lớn như vậy, lại thêm khí lưu do Ngư phun ra, nhanh chóng làm cho khí độc trong nhà loãng dần rồi tiêu tan.
Diệp Trùng thuận tay quăng Thanh điểu trên mặt đất. Thông qua hệ thống khuếch âm của Ngư, Diệp Trùng lạnh lùng nói: "Đi ra đi!"
Thanh điểu với tư thế khó coi nằm trên mặt đất, cả nửa ngày không có chút động tĩnh nào.
Diệp Trùng nhíu mày, thấy cả nửa ngày cũng không có động tĩnh, liền điều khiển Ngư rút ra trủy thủ, dự định rạch nát vỏ ngoài của cái quang giáp cấp thấp Thanh điểu này ra.
Nhưng ngay lúc này, buồng lái của Thanh điểu trên mặt đất soạt một cái mở ra, bên trong lảo đảo bò ra 1 người.
Thì ra Ngư vừa buông tay, cái Thanh điểu này cứ như thế đột nhiên bị rơi trên mặt đất. Trang bị của Thanh điểu cũng thực là quá sơ sài, hệ thống đệm bằng chất lỏng cũng chẳng khác không có là mấy, cho dù từ một nơi chỉ cao có chút này rơi xuống, người trong Thanh điểu này cũng bị chấn động đến nỗi đầu váng mắt hoa, cho nên hồi lâu mới có phản ứng. Người này vừa tỉnh lại, nhưng nhìn thấy cái quang giáp khủng bố này rút ra trủy thủ, làm hắn hoảng sợ đến nỗi hồn phi phách tán, tay chân cuống quít bò ra, dáng vẻ vô cùng hoảng hốt.
Tên trước mắt này giết người không chớp mắt, hắn chính mắt nhìn thấy 5 cái quang giáp bên ngoài chính là không tới một cái chớp mắt bị giết sạch sẽ. Cho dù là hắn thấy qua vô số máu, nhưng cảnh tượng máu tanh thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trên mặt đất đầy mảnh vỡ quang giáp vung vãi cùng vô số máu thịt trộn lẫn với nhau, tuyệt đối là cơn ác mộng làm người ta ghi nhớ sâu sắc!
Tên này là một ma vương giết người!
Hắn hoảng sợ đứng trước mặt cái quang giáp khủng bố này, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống, 2 chân run lẩy bẩy.
Diệp Trùng nhìn rõ hình dáng người này, vô cùng gầy còm, thân hình khá cao, sắc mặt trắng bệch, không biết là bị dọa hay vốn dĩ là thế. Xem ra có vài phần thư sinh, chẳng trách kỹ xảo điều khiển quang giáp lại tệ như vậy, Diệp Trùng nghĩ.
Diệp Trùng thông qua màn hình, nhìn 3 người nằm trên mặt đất, hỏi: "Trong 3 người này, ai là bác sĩ Lộ?"
Vẻ mặt người đó rõ ràng ngẩn ra, thành thật nói: "Ta, chính là ta!" Lời vừa thốt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong lòng thấp thỏm, người này sẽ không phải có thù với mình chứ! Đối với sự cuồng vọng ngày trước của mình, bây giờ lại vô cùng hối hận, bình thường người mình đắc tội không phải ít, lần này báo ứng quả nhiên tới rồi!
Điều này lại ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng, hắn cũng không ngờ tên nhìn không thuận mắt trước mắt này lại chính là bác sĩ Lộ mà hắn phải tìm.
Diệp Trùng mở buồng lái, trong ánh mắt hoảng sợ của bác sĩ Lộ, thoải mái nhảy từ trên Ngư xuống. Từ độ cao cao như vậy nhảy xuống mà không hề bị thương, tên này có còn là người không? Bác sĩ Lộ run rẩy trong lòng.
- Hử, ngươi là bác sĩ Lộ? Hoàn toàn không giống với sự hung tợn, tàn ác trong tưởng tượng của bác sĩ Lộ, thiếu niên trước mặt này thân hình cao dài, không thể nói cường tráng chút nào, xem ra còn khá là văn nhã. Thậm chí giọng nói của hắn cũng không có bất cứ khí thế bức người nào, nhưng sự thờ ơ và lạnh nhạt trong đó lại làm cho bác sĩ Lộ không dám có chút suy nghĩ gì.
- Phải, chính là ta, xin hỏi ngươi là? Bác sĩ Lộ cẩn thận hỏi.
Thiếu niên không trả lời, ngược lại hỏi: "Mấy người này là kẻ địch hay là bạn của ngươi?"
Vừa nhìn thấy mấy người nằm trên mặt đất, bác sĩ Lộ không khỏi bừng bừng lửa giận trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: "Là kẻ địch! Tuyệt đối là kẻ địch!"
- Ừ! Thiếu niên lạnh nhạt trước mặt lạnh lùng trả lời một câu rồi đi tới trước mặt 3 người, dưới ánh mắt không hiểu của bác sĩ Lộ, rút ra một thanh trủy thủ, tay như cơn gió, lập tức xuất hiện một vệt máu trên cổ họng mấy người, 2 giây sau, cổ họng 3 người đồng thời bắn ra một vòi máu, mặt đất tung tóe hoa máu, làm người ta run sợ!
Bác sĩ Lộ ngược lại, hít một hơi khí lạnh, trong ánh mắt toàn là sự hoảng sợ, gương mặt vừa hồi phục chút huyết sắc lập tức không còn chút máu, miệng khẽ mở ra, nhưng lại không phát ra chút thanh âm nào, cố sức mà nuốt nước bọt, theo bản năng dùng tay sờ sờ cổ họng của mình.
Vẻ mặt Diệp Trùng không có chút thay đổi nào, mấy người này đã là kẻ địch của bác sĩ Lộ, 5 người mình ở bên ngoài cũng mấy người này là một bọn, nhổ cỏ phải bứng rễ, không được để lại hậu hoạn, đạo lý này Diệp Trùng vẫn hiểu rất rõ.
Thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Trùng rõ ràng dọa bác sĩ Lộ ngây người.
Chỉ là 3 người đáng thương dưới đất, một người trong số đó còn là kẻ đứng đầu một thế lực lớn gần đây, không ngờ lại không chút tri giác như vậy mà chết trong tay Diệp Trùng. Diệp Trùng cũng không biết cái phẩy tay nhẹ nhàng vừa rồi của hắn, trực tiếp dẫn tới thế lực gần đây này lại một lần nữa phải bị xáo trộn, chẳng qua, cho dù hắn biết, hắn chỉ e là cũng không để ý tới.
Xử lý xong 3 người, Diệp Trùng xoay người, đi tới trước mặt bác sĩ Lộ, mở miệng nói: "Tốt rồi, không có ai sẽ tới quấy rầy chúng ta! Bây giờ chúng ta nói chuyện chính, ta tới đây chữa bệnh!"
- Chữa bệnh? Trái tim bác sĩ Lộ vẫn luôn treo ở trên cao cuối cùng cũng được thả xuống, hắn biết, trong khoảng thời gian ngắn, sự an toàn tính mạng của mình sẽ không gặp phải uy hiếp.
- Ừ! Diệp Trùng trả lời.
- Vậy mời vào trong! Bác sĩ Lộ không dám có chút ý tứ trả giá nào, ở trước mặt kẻ giết người không nháy mắt này, trừ phi là kẻ điên mới đi chọc giận hắn, bác sĩ Lộ cho rằng mình vẫn rất bình thường, không đủ dũng khí để đi khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của vị thiếu niên trước mặt này.
Đột nhiên, hắn không tự chủ được cảm thấy vài phần bi ai cho những người nằm dưới đất này. Người đó cũng xem như là trùm một cõi, lại chết một cách không rõ ràng như vậy. Chẳng qua, hắn lập tức phấn chấn tinh thần, tên hại chết muội muội này cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi!
Muội muội của hắn chính là chết trên tay tên này, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn dù có chết cũng không chịu giúp người này trị bệnh! Vốn khi hắn dùng khí độc để làm mấy người này hôn mê, hắn đã nghĩ là sẽ tự tay giết chết kẻ thù không đội trời chung này. Đáng tiếc, lời dạy dỗ của thầy vẫn luôn ở trong đầu hắn, đuổi cũng không đi. Là bác sĩ, đao trên tay vĩnh viễn không thể dùng để giết người! Đây là câu nói duy nhất thầy hắn tặng hắn trước khi hắn rời đi.
Một đao này, vô luận là thế nào, hắn cũng không chém xuống được, sau một hồi đấu tranh liên tục, liền dứt khoát bỏ chạy.
Bệnh của tên đó mình không chữa trị, thêm 2 năm nữa, hắn cũng chạy không thoát kết quả tiêu tùng.
Đây cũng là ông trời trừng trị hắn! Hắn an ủi mình như vậy.
Không ngờ giữa đường lại lòi ra một sát thần, ngay cả 2 năm thời gian của hắn cũng cướp đi, nhân quả báo ứng, quả nhiên là không sai chút nào!
Cứ nghĩ tới nghĩ lui, đã tới nơi cần đến rồi.
Mở một cánh cửa cách ly ra, bên trong chính là một phòng chữa bệnh.
Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phòng chữa bệnh chuyên nghiệp, không gian căn phòng cực lớn, không giống với kết cấu gạch đá bên ngoài, ở trong này toàn là kim loại và các vật liệu tổng hợp đủ loại, ánh sáng màu bạc trắng tinh khiết do hợp kim tỏa ra, ánh đèn màu trắng nhu hòa được bố trí xảo diệu, người ở bất cứ vị trí nào trong phòng cũng đều không có bóng, như vậy cũng tránh để bóng gây ra ảnh hưởng đến việc chữa trị, đặc biệt là thị giác.
Diệp Trùng rõ ràng cảm thấy không khí ở trong này thanh khiết hơn bên ngoài, với lại, bất cứ thiết bị nào cũng đều không nhiễm chút bụi.
Trong phòng chữa bệnh đặt rất nhiều thiết bị khám chữa bệnh, mức độ phức tạp làm người tinh thông máy móc như Diệp Trùng phải líu cả lưỡi, quang giáp so với mấy cái máy móc này, giống như một cái là phác họa thô thiển, còn cái kia là bảng vẽ chi tiết, kỹ càng.
Bác sĩ Lộ vừa bước chân vào căn phòng này liền giống như hoàn toàn biến thành 1 người khác, vẻ mặt kinh hoảng biến mất tăm, mà thay vào đó là sự bình tĩnh, thoải mái, trang trọng, nghiêm túc.
- Mời nằm vào trong khoang sóng từ trước! Ta phải tiến hành kiểm tra toàn thân của anh trước! Bác sĩ Lộ vẻ mặt bình tĩnh nói, giống như trước mắt hắn chẳng qua chỉ là một bệnh nhân thông thường.
Tác giả :
Phương Tưởng