Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 116: Người phụ nữ đáng sợ
Sự khác biệt về tốc độ của 2 người lúc này đây thể hiện ra rõ ràng, Diệp Trùng về mặt tốc độ tuyệt đối có ưu thế không thể so sánh, tốc độ nhanh trong mắt người khác chỉ là một đạo hư ảnh mờ nhạt, tuy rằng tốc độ của Phượng Túc đã khá nhanh, cũng là một đạo hư ảnh, nhưng cự ly giữa 2 người vẫn như cũ, bị kéo dãn ra.
Diệp Trùng cũng không vì vậy mà thả lỏng, hắn chỉ không ngừng chạy thẳng tới, chỉ cần hắn định quẹo cua, người phụ nữ làm người ta nhìn không thấu này giống như có thể hiểu được ý của hắn, thường có thể đưa ra dự đoán trước, với lại, mỗi lần đều chính xác ra ngoài ý liệu của người khác, điều này làm Diệp Trùng vô cùng đau đầu!
Cái này cũng thật là tà nha!
Hắn không biết là sự kinh ngạc trong lòng Phượng Túc lúc này đã tới mức độ nào, từ lúc nào mà Hắc giác mạnh tới trình độ này? Một thành viên bên ngoài mà lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ giám thị của bên mình đối với Hắc giác không đủ? Tình báo thu được sai biệt lớn như vậy?
Càng giao thủ, Phượng Túc càng kinh hãi, sức mạnh của đối phương mạnh mẽ không giống của con người, phản ứng linh hoạt không tầm thường chút nào, còn có tốc độ mà mình thua xa lắc, ngoại trừ về mặt kỹ xảo thiếu sót nghiêm trọng ra, các phương diện khác, không cái nào không làm người ta phải khen ngợi! Nếu như với điều kiện của hắn, học tập kỹ thuật cận chiến thật sự của Hắc giác, vậy thì quá đáng sợ rồi!
Chỉ cần Hắc giác đồng ý, gần như có thể trong 1 khoảng thời gian khá ngắn, đào tạo hắn trở thành một cao thủ cận chiến.
Thật không biết Hắc giác tại sao sai lầm bỏ qua 1 nhân tài như vậy, nàng biết rõ thế lực phía sau của Hắc giác, bọn họ lại sơ suất thế này sao, điều này làm nàng rất kinh ngạc! Chẳng qua số 58 làm người ta kinh ngạc này may mắn là chưa học được kỹ xảo giết người làm người ta sợ hãi đó của Hắc giác, nếu không, chỉ nghĩ thôi nàng đã sởn hết gai ốc lên! Như vậy, hôm nay người xui xẻo khẳng định sẽ là mình rồi!
Trong kiến thức của Quỹ hình khuyên, không có sức mạnh mạnh mẽ nhất, chỉ có sức mạnh chính xác nhất!
Sử dụng chính xác sức mạnh mới có thể đạt được hiệu quả tuyệt nhất. Nhưng điều vô cùng khẳng định là, người có sức mạnh mạnh mẽ theo xu hướng chính nhất chính là những sư sĩ mạnh mẽ đó, nhưng điều này không hề có nghĩa là những chức nghiệp khác không có chút chỗ tốt nào! Một sư sĩ, từ khi gọi ra quang giáp tới khi chui vào trong khoang điều khiển, trong khoảng thời gian ngắn này, đủ để 1 cao thủ cận chiến giết chết hắn mấy lần!
Vĩnh viễn không được coi thường bất cứ sức mạnh nào!
Hai bóng người trong phạm vi nhỏ của khu rừng này truy đuổi lẫn nhau.
Đúng lúc này, giọng nói dương dương đắc ý của Thương vang lên: “Hắc hắc, Diệp tử, lão già đó cái gì cũng nói hết rồi, lần này kiếm được bộn rồi! Thuật thừa sư thật sự là có chút thú vị a! Ta nói rồi, dựa vào thủ đoạn của ta, có gì mà hỏi không ra chứ, chẳng qua lão già này cũng quá chẳng ra gì, ta mới dùng có hơn 20 loại, hắn liền hỏi gì nói đó…"
Diệp Trùng chính đang bị Phượng Túc đuổi sát không tha, nghe nói không khỏi chửi toáng lên: “Thương, tên khốn nhà ngươi!" Diệp Trùng cũng không định vướng mắc thêm với Phượng Túc, liền muốn xoay người hội họp với Thương, sau đó cao chạy xa bay!
Chính ngay lúc Diệp Trùng vừa xoay người vọt đi, bỗng dưới chân căng cứng!
Diệp Trùng hoảng kinh, thân hình không khống chế được té xuống, cũng may Diệp Trùng phản ứng hơn người, 2 tay mạnh mẽ đánh xuống đất, đột ngột giống như lò xo bật lên khỏi mặt đất. Eo lưng phát lực, mạnh mẽ xoay chuyển thân hình. Dị mang trong 2 mắt Phượng Túc sáng bừng lên, tốc độ tăng gấp đôi, quang mang yêu dị sáng lên trong mắt này vì tốc độ quá nhanh mà kéo thành 2 tia sáng phiêu hốt bất định!
Gần như ngay khi Diệp Trùng vừa ổn định thân hình, người phụ nữ mạnh mẽ này đã xông vào lòng hắn, mép bàn tay trắng trong như ngọc không ngừng phóng lớn trong mắt Diệp Trùng, mục tiêu rõ ràng là cổ họng của Diệp Trùng!
Tình huống càng nguy cấp, đầu óc Diệp Trùng càng bình tĩnh như băng tuyết! Tốc độ tay của Diệp Trùng được đẩy lên cực hạn, tay phải liền giống như đột nhiên biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện ở trước cổ họng mình, tay trái gập lại che chở trước ngực và tim.
Cho dù là kẻ địch, trong mắt Phượng Túc vẫn nhịn không được thoáng qua chút tán thưởng, trong tình huống nguy cấp như vậy, vẫn có thể có được những phản ứng thế này, không thể không làm người xuýt xoa! Mà tốc độ tay của Diệp Trùng cũng làm nàng giật mình một trận!
Nhưng như vậy vẫn không đủ để ngăn cản nàng tấn công!
Diệp Trùng hự một tiếng, sườn phải đau đớn, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, hai tay quạt ra ngoài, thuận thế xỉa về phía cổ họng của Phượng Túc, trong lúc sống chết, Diệp Trùng bạo phát ra tiềm năng to lớn, tốc độ 2 tay nhanh đến nỗi gần như vượt qua cực hạn nắm bắt được của mắt con người!
Tốc độ như vậy vẫn không đánh trúng Phượng Túc, vô cùng nguy hiểm lướt sát qua khăn che mặt của nàng, sự dự đoán làm người ta kinh ngạc đó của nàng lại 1 lần nữa cứu mạng nàng! Gần như trong đường tơ kẽ tóc, eo lưng mảnh khảnh của Phượng Túc gập ra sau, “xoạt", một tiếng vải vóc bị xé toạc vang lên, trong mắt Phượng Túc tràn ngập sự kinh hãi, chính trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng ngửi thấy mùi của tử vong, tới tận trước khoảnh khắc vừa rồi, nàng chưa từng tưởng tượng thần chết lại cách mình gần như vậy!
Diệp Trùng vội vàng nhân cơ hội này nhảy lên cao ra phía sau.
Phượng Túc vừa nâng eo lên, phục hồi tinh thần lại, trong lòng lại cảm thấy vô cùng cổ quái, tên này rốt cuộc tính giở trò quỷ gì. Phải biết rằng, con người ở trên không trung không có chỗ mượn lực, cũng tức là nói, nếu như mình nhân cơ hội này tấn công hắn, hắn căn bản không sức chống đỡ! Từ biểu hiện nhanh trí liên tục vừa rồi, tên này thế nào lại có thể làm ra một chiêu hồ đồ như vậy, chẳng lẽ, đây là một cái bẫy?
Diệp Trùng nhảy cực cao, lực bạo phát của 2 chân trong khoảnh khắc biểu hiện ra rõ ràng!
Phượng Túc trong chớp mắt phán đoán ra điểm rơi của Diệp Trùng, liền chuẩn bị cong mình xông lên, mặc kệ là có bẫy hay không, nàng đều có lòng tin đánh bại đối phương!
Chính vào lúc này, đột ngột xảy ra biến cố! Không biết từ chỗ này bay ra một cái quang giáp màu lam, trắng, chộp lấy Diệp Trùng đang ở giữa trời, trong nháy mắt đã không thấy hình dáng!
Phượng Túc ánh mắt sắc bén, trong thời gian nháy mắt này, đã thấy rõ ràng tướng mạo của cái quang giáp này, không khỏi bị chấn động mạnh, không khỏi thất thanh la lên: “A! Đây chẳng lẽ là…"
Phượng Túc mất hồn tự lẩm bẩm một mình.
Diệp Trùng được tay phải của Thương nhấc lên, lạnh lùng nhìn chăm chú người phụ nữ đánh mình bị thương ở phía dưới này! Rõ ràng vô luận thân thể ở phương diện nào, tố chất cũng không bằng mình, lại có thể đánh bại mình, thật là một phụ nữ đáng sợ, thuật thừa sư đáng sợ!
Thương linh hoạt bay trong rừng cây, động tác ưu nhã, tuyệt đối làm cho mấy tên sư sĩ át chủ bài đó phải đổ mồ hôi đầy mặt!
Bên ngoài khu rừng nhỏ, là một con sông lớn cuồn cuộn, kỳ cảnh trước mặt, Diệp Trùng vẫn là lần đầu nhìn thấy. Gió trước mặt cũng có vài phần ẩm ướt, nước trên mặt hồ rộng lớn trong veo, không trung trên mặt hồ có rất nhiều quang giáp đủ loại đang bay.
Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy sau lưng trống không, thân hình liền rơi xuống, không khỏi hoảng loạn một trận!
Trong lòng truyền tới giọng nói đầy áy náy của Thương: “Diệp tử, thật xấu hổ, vừa rồi chơi có chút quá mức, năng lượng đã tiêu hao hết rồi! Ta… ta… chỉ có thể… trở về không gian thứ nguyên thôi…" Rồi lập tức im ắng.
Cho dù Diệp Trùng không dễ dàng gì tức giận, lúc này cũng không khỏi chửi ầm lên: “Thương, tên khốn nhà ngươi!"
Bùm, Diệp Trùng rơi thẳng vào trong nước, nước sông ào ào tuôn vào miệng hắn, Diệp Trùng đáng thương vốn không biết bơi, khổ sở vùng vẫy trong nước! May mà Diệp Trùng tâm tính kiên định, tuy hoảng nhưng không loạn, ngừng hô hấp, từ từ đi trong nước! Sự khống chế của Diệp Trùng đối với sức mạnh thật kinh người, đối với sự biến hóa của dòng chảy xung quang mẫn cảm vô cùng, với lại, giữa sống và chết, đầu óc Diệp Trùng càng trở nên bình tĩnh, từng chút một động tĩnh xung quanh không ngừng tập trung trong đầu hắn, rồi theo kinh nghiệm trước giờ của mình mau chóng phân tích, tay và chân không ngừng làm đủ loại thử nghiệm!
Không lâu sau khi Diệp Trùng rơi vào trong nước, một cái quang giáp màu tím bay vèo qua mặt hồ.
Khí lưu do quang giáp bay nhanh gây ra làm mặt hồ gợn lên từng đợt sóng nhỏ.
Vù, trong nước thò ra 1 cái đầu, liều mạng hít từng ngụm lớn! Người này chính là Diệp Trùng, mặt nạ trên mặt không biết rơi ở trong nước từ lúc nào, mà do ở trong nước quá lâu, sắc mặt Diệp Trùng xem ra đã có vài phần tái xanh!
Phụt! Nhổ rong trong miệng ra, Diệp Trùng đã đại khái nắm được bí quyết là mình không chìm xuống trong nước, hai chân Diệp Trùng không ngừng đạp nước có tiết tấu, cố gắng giữ mình không chìm xuống, hắn đã uống mấy ngụm nước rồi.
Diệp Trùng không hy vọng có người tới cứu mình!
Chỉ có thể cố gắng dùng tư thế vô cùng kém cỏi bơi về phía bờ, miệng vết thương bị rách làm Diệp Trùng không ngừng rên rỉ, tên Thương đáng chết này, trong lòng Diệp Trùng đã chửi rủa tên này vô số lần!
Nhưng điều này không thể làm cho nỗi đau của Diệp Trùng có chút cảm giác giảm bớt nào. Nếu như là Mục, tin rằng tuyệt sẽ không xảy ra loại tình huống này! Loại việc này chỉ e cũng chỉ có tên Thương này mới làm ra được, Diệp Trùng không khỏi thầm cười khổ.
Khi Diệp Trùng bơi tới bờ đối diện, đã mệt đến nỗi giống một đống bùn nhão, cơ bắp của đôi chân bắt đầu có dấu hiệu co giật. Diệp Trùng và Phượng Túc giao thủ, tình hình nguy hiểm, mỗi một chiêu đều tiêu hoa rất lớn tinh thần và thể lực của hắn, thêm vào bị thương, vết thương lại bị ngâm trong nước sông, cảm giác càng trở nên bất ổn, lại vùng vẫy trong nước quá lâu, có thể bơi tới bờ, Diệp Trùng đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi!
Hắn hiện giờ mệt tới nỗi ngay cả sức nhúc nhích ngón tay cũng không có, mỏi mệt muốn chết!
Mặt trời nóng bỏng trên không trung giống như một quả cầu lửa, thân thể Diệp Trùng ấm áp dần lên, mệt mỏi muốn ngủ, mí mắt cũng càng lúc càng nặng, nhưng tiềm thức cho hắn biết, nơi này không phải là nơi có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Diệp Trùng không ngờ có bản thân sẽ có 1 ngày yếu ớt như vậy! Lúc này nếu ở trên hành tinh rác, chỉ e 1 con Bách Phệ Thử cũng có thể nhai mình đến một miếng xương cũng không còn!
Đột nhiên trong tai truyền tới tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ, rõ ràng là có người tới gần, Diệp Trùng cũng lười mở mắt, với trạng thái hiện tại, nếu như có chuyện gì, mình cũng không có sức phản kháng! Chẳng qua, tuy rằng tự mỉa mai như thế, Diệp Trùng lại vẫn cố gắng điều chỉnh hô hấp, cố gắng tích lũy thể lực!
Người tới đi tới trước mặt mình!
Hồi lâu vẫn không có động tĩnh, Diệp Trùng không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn như cũ, giữ nguyên cảnh giác, mặc dù biết rằng mình như vậy cũng là phí công. Bên ngoài Diệp Trùng xem ra giống một người chết, nhưng Diệp Trùng vẫn cảm giác được theo nhịp thở của mình, thể lực được tụ lại từng chút một!
Diệp Trùng không mở mắt ra, như vậy chắc sẽ làm đối phương càng sơ ý, với trạng thái của mình, cho dù có cơ hội tấn công, cũng tối đa chỉ có thể có 1 lần mà thôi! Chỉ có làm đối phương sơ sẩy, mình mới có thể có một tia cơ hội kiếm người thế mạng, nếu như người tới quả thật có ý bất lợi với mình!
Đột nhiên, Diệp Trùng cảm thấy người tới nhẹ nhàng đẩy thân thể mình!
Diệp Trùng cũng không vì vậy mà thả lỏng, hắn chỉ không ngừng chạy thẳng tới, chỉ cần hắn định quẹo cua, người phụ nữ làm người ta nhìn không thấu này giống như có thể hiểu được ý của hắn, thường có thể đưa ra dự đoán trước, với lại, mỗi lần đều chính xác ra ngoài ý liệu của người khác, điều này làm Diệp Trùng vô cùng đau đầu!
Cái này cũng thật là tà nha!
Hắn không biết là sự kinh ngạc trong lòng Phượng Túc lúc này đã tới mức độ nào, từ lúc nào mà Hắc giác mạnh tới trình độ này? Một thành viên bên ngoài mà lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ giám thị của bên mình đối với Hắc giác không đủ? Tình báo thu được sai biệt lớn như vậy?
Càng giao thủ, Phượng Túc càng kinh hãi, sức mạnh của đối phương mạnh mẽ không giống của con người, phản ứng linh hoạt không tầm thường chút nào, còn có tốc độ mà mình thua xa lắc, ngoại trừ về mặt kỹ xảo thiếu sót nghiêm trọng ra, các phương diện khác, không cái nào không làm người ta phải khen ngợi! Nếu như với điều kiện của hắn, học tập kỹ thuật cận chiến thật sự của Hắc giác, vậy thì quá đáng sợ rồi!
Chỉ cần Hắc giác đồng ý, gần như có thể trong 1 khoảng thời gian khá ngắn, đào tạo hắn trở thành một cao thủ cận chiến.
Thật không biết Hắc giác tại sao sai lầm bỏ qua 1 nhân tài như vậy, nàng biết rõ thế lực phía sau của Hắc giác, bọn họ lại sơ suất thế này sao, điều này làm nàng rất kinh ngạc! Chẳng qua số 58 làm người ta kinh ngạc này may mắn là chưa học được kỹ xảo giết người làm người ta sợ hãi đó của Hắc giác, nếu không, chỉ nghĩ thôi nàng đã sởn hết gai ốc lên! Như vậy, hôm nay người xui xẻo khẳng định sẽ là mình rồi!
Trong kiến thức của Quỹ hình khuyên, không có sức mạnh mạnh mẽ nhất, chỉ có sức mạnh chính xác nhất!
Sử dụng chính xác sức mạnh mới có thể đạt được hiệu quả tuyệt nhất. Nhưng điều vô cùng khẳng định là, người có sức mạnh mạnh mẽ theo xu hướng chính nhất chính là những sư sĩ mạnh mẽ đó, nhưng điều này không hề có nghĩa là những chức nghiệp khác không có chút chỗ tốt nào! Một sư sĩ, từ khi gọi ra quang giáp tới khi chui vào trong khoang điều khiển, trong khoảng thời gian ngắn này, đủ để 1 cao thủ cận chiến giết chết hắn mấy lần!
Vĩnh viễn không được coi thường bất cứ sức mạnh nào!
Hai bóng người trong phạm vi nhỏ của khu rừng này truy đuổi lẫn nhau.
Đúng lúc này, giọng nói dương dương đắc ý của Thương vang lên: “Hắc hắc, Diệp tử, lão già đó cái gì cũng nói hết rồi, lần này kiếm được bộn rồi! Thuật thừa sư thật sự là có chút thú vị a! Ta nói rồi, dựa vào thủ đoạn của ta, có gì mà hỏi không ra chứ, chẳng qua lão già này cũng quá chẳng ra gì, ta mới dùng có hơn 20 loại, hắn liền hỏi gì nói đó…"
Diệp Trùng chính đang bị Phượng Túc đuổi sát không tha, nghe nói không khỏi chửi toáng lên: “Thương, tên khốn nhà ngươi!" Diệp Trùng cũng không định vướng mắc thêm với Phượng Túc, liền muốn xoay người hội họp với Thương, sau đó cao chạy xa bay!
Chính ngay lúc Diệp Trùng vừa xoay người vọt đi, bỗng dưới chân căng cứng!
Diệp Trùng hoảng kinh, thân hình không khống chế được té xuống, cũng may Diệp Trùng phản ứng hơn người, 2 tay mạnh mẽ đánh xuống đất, đột ngột giống như lò xo bật lên khỏi mặt đất. Eo lưng phát lực, mạnh mẽ xoay chuyển thân hình. Dị mang trong 2 mắt Phượng Túc sáng bừng lên, tốc độ tăng gấp đôi, quang mang yêu dị sáng lên trong mắt này vì tốc độ quá nhanh mà kéo thành 2 tia sáng phiêu hốt bất định!
Gần như ngay khi Diệp Trùng vừa ổn định thân hình, người phụ nữ mạnh mẽ này đã xông vào lòng hắn, mép bàn tay trắng trong như ngọc không ngừng phóng lớn trong mắt Diệp Trùng, mục tiêu rõ ràng là cổ họng của Diệp Trùng!
Tình huống càng nguy cấp, đầu óc Diệp Trùng càng bình tĩnh như băng tuyết! Tốc độ tay của Diệp Trùng được đẩy lên cực hạn, tay phải liền giống như đột nhiên biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện ở trước cổ họng mình, tay trái gập lại che chở trước ngực và tim.
Cho dù là kẻ địch, trong mắt Phượng Túc vẫn nhịn không được thoáng qua chút tán thưởng, trong tình huống nguy cấp như vậy, vẫn có thể có được những phản ứng thế này, không thể không làm người xuýt xoa! Mà tốc độ tay của Diệp Trùng cũng làm nàng giật mình một trận!
Nhưng như vậy vẫn không đủ để ngăn cản nàng tấn công!
Diệp Trùng hự một tiếng, sườn phải đau đớn, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, hai tay quạt ra ngoài, thuận thế xỉa về phía cổ họng của Phượng Túc, trong lúc sống chết, Diệp Trùng bạo phát ra tiềm năng to lớn, tốc độ 2 tay nhanh đến nỗi gần như vượt qua cực hạn nắm bắt được của mắt con người!
Tốc độ như vậy vẫn không đánh trúng Phượng Túc, vô cùng nguy hiểm lướt sát qua khăn che mặt của nàng, sự dự đoán làm người ta kinh ngạc đó của nàng lại 1 lần nữa cứu mạng nàng! Gần như trong đường tơ kẽ tóc, eo lưng mảnh khảnh của Phượng Túc gập ra sau, “xoạt", một tiếng vải vóc bị xé toạc vang lên, trong mắt Phượng Túc tràn ngập sự kinh hãi, chính trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng ngửi thấy mùi của tử vong, tới tận trước khoảnh khắc vừa rồi, nàng chưa từng tưởng tượng thần chết lại cách mình gần như vậy!
Diệp Trùng vội vàng nhân cơ hội này nhảy lên cao ra phía sau.
Phượng Túc vừa nâng eo lên, phục hồi tinh thần lại, trong lòng lại cảm thấy vô cùng cổ quái, tên này rốt cuộc tính giở trò quỷ gì. Phải biết rằng, con người ở trên không trung không có chỗ mượn lực, cũng tức là nói, nếu như mình nhân cơ hội này tấn công hắn, hắn căn bản không sức chống đỡ! Từ biểu hiện nhanh trí liên tục vừa rồi, tên này thế nào lại có thể làm ra một chiêu hồ đồ như vậy, chẳng lẽ, đây là một cái bẫy?
Diệp Trùng nhảy cực cao, lực bạo phát của 2 chân trong khoảnh khắc biểu hiện ra rõ ràng!
Phượng Túc trong chớp mắt phán đoán ra điểm rơi của Diệp Trùng, liền chuẩn bị cong mình xông lên, mặc kệ là có bẫy hay không, nàng đều có lòng tin đánh bại đối phương!
Chính vào lúc này, đột ngột xảy ra biến cố! Không biết từ chỗ này bay ra một cái quang giáp màu lam, trắng, chộp lấy Diệp Trùng đang ở giữa trời, trong nháy mắt đã không thấy hình dáng!
Phượng Túc ánh mắt sắc bén, trong thời gian nháy mắt này, đã thấy rõ ràng tướng mạo của cái quang giáp này, không khỏi bị chấn động mạnh, không khỏi thất thanh la lên: “A! Đây chẳng lẽ là…"
Phượng Túc mất hồn tự lẩm bẩm một mình.
Diệp Trùng được tay phải của Thương nhấc lên, lạnh lùng nhìn chăm chú người phụ nữ đánh mình bị thương ở phía dưới này! Rõ ràng vô luận thân thể ở phương diện nào, tố chất cũng không bằng mình, lại có thể đánh bại mình, thật là một phụ nữ đáng sợ, thuật thừa sư đáng sợ!
Thương linh hoạt bay trong rừng cây, động tác ưu nhã, tuyệt đối làm cho mấy tên sư sĩ át chủ bài đó phải đổ mồ hôi đầy mặt!
Bên ngoài khu rừng nhỏ, là một con sông lớn cuồn cuộn, kỳ cảnh trước mặt, Diệp Trùng vẫn là lần đầu nhìn thấy. Gió trước mặt cũng có vài phần ẩm ướt, nước trên mặt hồ rộng lớn trong veo, không trung trên mặt hồ có rất nhiều quang giáp đủ loại đang bay.
Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy sau lưng trống không, thân hình liền rơi xuống, không khỏi hoảng loạn một trận!
Trong lòng truyền tới giọng nói đầy áy náy của Thương: “Diệp tử, thật xấu hổ, vừa rồi chơi có chút quá mức, năng lượng đã tiêu hao hết rồi! Ta… ta… chỉ có thể… trở về không gian thứ nguyên thôi…" Rồi lập tức im ắng.
Cho dù Diệp Trùng không dễ dàng gì tức giận, lúc này cũng không khỏi chửi ầm lên: “Thương, tên khốn nhà ngươi!"
Bùm, Diệp Trùng rơi thẳng vào trong nước, nước sông ào ào tuôn vào miệng hắn, Diệp Trùng đáng thương vốn không biết bơi, khổ sở vùng vẫy trong nước! May mà Diệp Trùng tâm tính kiên định, tuy hoảng nhưng không loạn, ngừng hô hấp, từ từ đi trong nước! Sự khống chế của Diệp Trùng đối với sức mạnh thật kinh người, đối với sự biến hóa của dòng chảy xung quang mẫn cảm vô cùng, với lại, giữa sống và chết, đầu óc Diệp Trùng càng trở nên bình tĩnh, từng chút một động tĩnh xung quanh không ngừng tập trung trong đầu hắn, rồi theo kinh nghiệm trước giờ của mình mau chóng phân tích, tay và chân không ngừng làm đủ loại thử nghiệm!
Không lâu sau khi Diệp Trùng rơi vào trong nước, một cái quang giáp màu tím bay vèo qua mặt hồ.
Khí lưu do quang giáp bay nhanh gây ra làm mặt hồ gợn lên từng đợt sóng nhỏ.
Vù, trong nước thò ra 1 cái đầu, liều mạng hít từng ngụm lớn! Người này chính là Diệp Trùng, mặt nạ trên mặt không biết rơi ở trong nước từ lúc nào, mà do ở trong nước quá lâu, sắc mặt Diệp Trùng xem ra đã có vài phần tái xanh!
Phụt! Nhổ rong trong miệng ra, Diệp Trùng đã đại khái nắm được bí quyết là mình không chìm xuống trong nước, hai chân Diệp Trùng không ngừng đạp nước có tiết tấu, cố gắng giữ mình không chìm xuống, hắn đã uống mấy ngụm nước rồi.
Diệp Trùng không hy vọng có người tới cứu mình!
Chỉ có thể cố gắng dùng tư thế vô cùng kém cỏi bơi về phía bờ, miệng vết thương bị rách làm Diệp Trùng không ngừng rên rỉ, tên Thương đáng chết này, trong lòng Diệp Trùng đã chửi rủa tên này vô số lần!
Nhưng điều này không thể làm cho nỗi đau của Diệp Trùng có chút cảm giác giảm bớt nào. Nếu như là Mục, tin rằng tuyệt sẽ không xảy ra loại tình huống này! Loại việc này chỉ e cũng chỉ có tên Thương này mới làm ra được, Diệp Trùng không khỏi thầm cười khổ.
Khi Diệp Trùng bơi tới bờ đối diện, đã mệt đến nỗi giống một đống bùn nhão, cơ bắp của đôi chân bắt đầu có dấu hiệu co giật. Diệp Trùng và Phượng Túc giao thủ, tình hình nguy hiểm, mỗi một chiêu đều tiêu hoa rất lớn tinh thần và thể lực của hắn, thêm vào bị thương, vết thương lại bị ngâm trong nước sông, cảm giác càng trở nên bất ổn, lại vùng vẫy trong nước quá lâu, có thể bơi tới bờ, Diệp Trùng đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi!
Hắn hiện giờ mệt tới nỗi ngay cả sức nhúc nhích ngón tay cũng không có, mỏi mệt muốn chết!
Mặt trời nóng bỏng trên không trung giống như một quả cầu lửa, thân thể Diệp Trùng ấm áp dần lên, mệt mỏi muốn ngủ, mí mắt cũng càng lúc càng nặng, nhưng tiềm thức cho hắn biết, nơi này không phải là nơi có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Diệp Trùng không ngờ có bản thân sẽ có 1 ngày yếu ớt như vậy! Lúc này nếu ở trên hành tinh rác, chỉ e 1 con Bách Phệ Thử cũng có thể nhai mình đến một miếng xương cũng không còn!
Đột nhiên trong tai truyền tới tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ, rõ ràng là có người tới gần, Diệp Trùng cũng lười mở mắt, với trạng thái hiện tại, nếu như có chuyện gì, mình cũng không có sức phản kháng! Chẳng qua, tuy rằng tự mỉa mai như thế, Diệp Trùng lại vẫn cố gắng điều chỉnh hô hấp, cố gắng tích lũy thể lực!
Người tới đi tới trước mặt mình!
Hồi lâu vẫn không có động tĩnh, Diệp Trùng không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn như cũ, giữ nguyên cảnh giác, mặc dù biết rằng mình như vậy cũng là phí công. Bên ngoài Diệp Trùng xem ra giống một người chết, nhưng Diệp Trùng vẫn cảm giác được theo nhịp thở của mình, thể lực được tụ lại từng chút một!
Diệp Trùng không mở mắt ra, như vậy chắc sẽ làm đối phương càng sơ ý, với trạng thái của mình, cho dù có cơ hội tấn công, cũng tối đa chỉ có thể có 1 lần mà thôi! Chỉ có làm đối phương sơ sẩy, mình mới có thể có một tia cơ hội kiếm người thế mạng, nếu như người tới quả thật có ý bất lợi với mình!
Đột nhiên, Diệp Trùng cảm thấy người tới nhẹ nhàng đẩy thân thể mình!
Tác giả :
Phương Tưởng