Sự Quyến Rũ Nam Tính
Chương 72
Edit: Michellevn
Chu Lăng ngồi chờ suốt ở bên ngoài đến tám giờ tối, Hướng Nghị không thể ra ngoài, Tiền Gia Tô tới đón cô --- không biết cậu biết tin từ đâu, giấu bà ngoại và mẹ cậu, một mình về thành phố trước.
" Chị Lăng, chúng ta về nhà đi ........" Tiền Gia Tô không đành lòng khuyên giải
Cậu vừa mới vào thăm dò tình hình, các giấy tờ sẽ được phê chuẩn ngay lập tức, anh họ không thể đi rồi.
Chu Lăng khẽ thở dài:" đi thôi."
Đêm dài đằng đẵng.
Trời còn chưa sáng Chu Lăng đã thức dậy, tự mình vào bếp làm đồ ăn.
Nhiều ngày mưa dầm thấm đất như vậy, không ngờ cô vẫn học được sơ sơ từ đại đầu bếp Hướng. Nấu một nồi cháo hoa, xào bông cải xanh rau cải, hâm lại nồi xương hầm Hướng Nghị hôm qua đã làm, kết hợp với bánh bao và bánh rán hành Tiền Gia Tô mua dưới lầu, tính ra bữa sáng cũng không khó coi.
"Hôm nay bà nội và cô về phải không?" Hôm qua 064 đã rời đi, Chu Lăng và Tiền Gia Tô đang yên lặng ăn, đột nhiên hỏi.
Tiền Gia Tô gật đầu:" Chắc là cơm trưa xong mới xuất phát, về đến nơi cũng bốn năm giờ."
" Vậy chúng ta đi đón Nhị Ngốc và Tiểu Mỹ nhé."
" Được ạ."
Loại áp khí thấp này kéo dài mãi đến lúc đón chó về. Đinh Y Y đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện li hôn, nhưng vừa nghe nói đến chuyện xảy ra, thì lập tức đẩy lùi cuộc hẹn với luật sư lại, rồi đến gặp Chu Lăng. nói cho cùng bầu bạn là sự an ủi tốt nhất.
" đang yên đang lành sao lại gặp phải chuyện này chứ," Đinh Y Y thở dài," Tớ cứ nghĩ là hai người đang đi trên con đường ngọt sủng rồi chứ, ai mà ngờ đột nhiên đổi sang con đường cẩu huyết thế này."
nói xong liền rống lên có phần tang thương:" Sống hiên ngang bất khuất, làm chủ những năm tháng tuổi thanh xuân........."
" không loại trừ khả năng có kẻ giá họa," Chu Lăng nói," Tớ luôn cảm thấy mọi việc không thể trùng hợp như vậy."
Tiền Gia Tô đang lấy chìa khóa mở cửa, nghiến răng nghiến lợi nói :"Ông mày nhất định phải bắt cho bằng được thằng kia!"
Chu Lăng trấn an vỗ vỗ lên tay cậu:" Xem hiệu suất của cảnh sát thế nào đã, đây chắc không phải việc khó. Bị kích động gây án khẳng định sẽ để lại chứng cớ, không trốn được đâu."
"Đúng!" Đinh Y Y phấn chấn nói :" Lùi một vạn bước (*)mà nói, cho dù Hướng Nghị thực sự vào trong đó, chúng ta cũng có thể vớt anh ấy ra, trên đời không có việc khó, chỉ sợ kẻ có tiền thôi."
(*退一万步 đem một loại giả thiết nào đó đưa đến giới hạn thấp nhất,chuyện không xảy ra vẫn là không xảy ra, chuyện không nên phát sinh sẽ không phát sinh.- traxanhsuada.wordpress.com
Chu Lăng liếc cô ấy:" Tớ đã không phải là kẻ có tiền nữa rồi."
Đinh Y Y ngẩn ra, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được:" Cậu làm việc cũng nhanh thật đấy......"
" Đây không phải là nôn nóng kết hôn sao." Chu Lăng cười
" Vậy cũng không thể sốt ruột như vậy nhé, chí ít gì cũng phải bí mật chuyển ít tài sản ra ngoài trước đã chứ, cậu đúng là cái đồ ngốc X!" Đinh Y Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà la mắng.
Đáp lại lời cô ấy, là tiếng sủa vô cùng vang vọng phấn chấn của Nhị Ngốc:" Gâu -------! Gâu gâu!"
Ba người hai chó vào trong sân, Nhị Ngốc ngẩng đầu đi trước nhất, đột nhiên bước chân dừng lại, cúi đầu ngửi ngửi, tiếp đó giống như lên cơn điên, cứ cuống quít ngửi khắp nơi điên cuồng sủa lên.
" Sao thế, đây là........Ối!" Nhị Ngốc mạnh mẽ lao về một chỗ, dây dắt trong tay Tiền Gia Tô lại bị tuột khỏi tay lần nữa.
" Gâu -----!" Nhị Ngốc lao đến bên cạnh cây sồi xanh nơi góc sân kia, lượn một vòng xung quanh, hai móng vuốt bắt đầu liều mạng đào đất.
Ba người kinh ngạc nhìn theo, Chu Lăng bỗng nhiên nhướng mày lên, bước nhanh đi qua, lớn tiếng quát, ngăn lại chú chó to lớn như nổi điên.
Nhị Ngốc tuân mệnh ngừng lại, nhưng vẫn khó chịu bất an, kêu ư ử không ngừng.
Chu Lăng cúi xuống, nhìn thoáng qua cái hố đã bị nó đào ra nửa thước, đưa tay ra gọi:" Ba Kim, lấy cái xẻng lại đây!"
Tiền Gia Tô như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, có điều vẫn xông ngay vào, cầm công cụ chạy về lại.
" Bên dưới này có đồ gì sao?" Cậu rầu rĩ hỏi
Chu Lăng lắc lắc đầu, đứng lên:" Chị cũng không biết nữa, Nhị Ngốc sẽ không thể sủa một cách khó hiểu, em xúc vài cái thử xem, đừng dùng lực mạnh quá."
Vào giờ phút này, bất kỳ sự cố có chủ ý nào cũng dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến vụ án mạng kia, Tiền Gia Tô cảm thấy rùng mình, không nói hai lời liền ra sức bắt đầu làm việc.
" Mẹ nó......" Xẻng vừa vung được mấy lần, cả người cậu đột nhiên cứng đờ, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hai người." Thực sự là có gì đó....."
Vẻ mặt Chu Lăng và Đinh Y Y cùng biến đổi, lao ngay tới.
Tiền Gia Tô quăng cái xẻng đi, đeo găng tay làm việc của Hướng Nghị ném bên cạnh hồ nước, nhanh chóng và thận trọng kéo ra bên ngoài chỗ vừa mới đào.
Năm phút sau.
" Cái đệch!" Tiền Gia Tô giống như bị đập dội ra phía sau, đặt mông ngồi trên nền đất đầy bụi bẩn.
Đối với chuyện xảy ra kỳ quái này, Đinh Y Y đã không còn khả năng tiếp nhận, lòng bàn tay phủ lên trán, nửa ngày không nói được thành lời.
Duy chỉ có Chu Lăng là vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng có chút cảm giác buồn nôn, kìm nén khó chịu mà quan sát tỉ mỉ, nghiêng đầu qua." Tìm đồ thu lại đi ."
" không giao cho cảnh sát sao?" Tiền Gia Tô nhìn viên gạch vỡ dính máu kia, chần chờ.
Chu Lăng suy nghĩ một lát, lắc đầu:" Thu lại trước đã."
Thời hạn hai mươi bốn giờ sẽ tới ngay lập tức, mặc dù trong lòng rất rõ khả năng Hướng Nghị được thả là cực kỳ bé nhỏ, chút xíu may mắn đó cũng làm cho tâm lý không thể kìm chế được.
Lơ đãng ăn bữa trưa, Chu Lăng ăn chưa được mấy miếng đã đặt đũa xuống, cùng Tiền Gia Tô vội vã chạy đến đồn công an.
Nhận được tin tức ngoài dự đoán nhưng hợp lý ------- Hướng Nghị đã bị chuyển đến trại tạm giam.
Mà trại tạm giam thì không cho phép thăm nom.
Chu Lăng có phần hối hận mấy năm qua không chăm chỉ tích góp các mối quan hệ, lúc này không thể không tìm đến chỗ Thời Tuấn ---- mối quan hệ của anh ta luôn luôn rộng rãi, trước kia vì chuyện bạn trai cũ của Chung Niệm Vi mà nhiều lần giao tiếp qua lại cùng người của văn phòng thành phố, là con đường tắt nhanh gọn nhất đối với cô trước mắt.
Song hiện giờ không như trước kia, cô không còn là chủ tịch của Đại Nguyên nữa, muốn gặp mặt Thời Tuấn, cũng phải nhẫn nại chờ một tiếng, đợi anh ta kết thúc cuộc họp.
Nhóm thư ký văn phòng vẫn đối với cô cung kính như cũ, dựa theo yêu thích trước kia của cô, dùng hạt cà phê nhập khẩu xay tại chỗ để phục vụ.
cô ngồi ở bàn của thư ký nhỏ, Thời Tuấn sắc mặt nghiêm nghị đi qua, chỉ lo bàn giao công chuyện với trợ lý đặc biệt bên cạnh, chẳng hề chú ý đến cô.
Chu Lăng không thể không đứng dậy gọi anh ta, hiếm khi khách khí nói :" Tôi có chuyện tìm anh, có tiện không ?"
Thời Tuấn hơi ngơ ngác, ngay sau đó dường như đã đoán được mục đích đến của cô, không thay đổi nét mặt thu lại ánh mắt, sải bước nhanh vào văn phòng.
Trợ lý đặc biệt lễ phép gật đầu với Chu Lăng, đi vào theo.
Chu Lăng cũng không hề khách khí, tự mình đẩy cửa ra, trong ánh mắt muốn nói lại thôi của nhóm thư ký, thản nhiên đi vào.
Hai người bàn công chuyện bên kia giống như không nhìn thấy cô, nói liên miên không dứt, mười mấy phút mới kết thúc. Trợ lý đặc biệt đi ra ngoài, Chu Lăng đứng bên cạnh ghế sô pha lập tức xoay người, lướt qua vai anh ta nhắn nhủ:" Khép cửa lại."
Trở lại văn phòng lần này, nhưng là dùng thân phận khách mời. Bố cục vẫn là dáng vẻ cô ở ngày đó, đồ vật thì đã được thay đổi thành của riêng Thời Tuấn.
Trước bàn làm việc không có ghế dựa, Chu Lăng liền đứng đối diện anh ta, nhìn lại đôi mắt thâm trầm của anh ta, mở miệng nói :" Hình như anh biết tại sao tôi đến, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa. Tôi muốn đến trại tạm giam thăm hỏi một người, cần anh giúp đỡ."
" Em dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp em?" Khóe miệng châm chọc của Thời Tuấn nhếch lên, " Tôi đã từng nhắc nhở em, không nên dây dưa với tên sửa xe đó, em nóng đầu một cái là ngã vào luôn, giờ thì cần gì phải đến cầu xin tôi."
Chu Lăng không buồn cũng không giận, đứng đấy tư thái vững vàng:" Vào tình cảm trước kia."
Vẻ mặt Thời Tuấn trong nháy mắt ngưng trệ, nhưng lướt qua giống như ảo ảnh.
" Tình cảm......Chúng ta có tình cảm gì chứ, tình mẫu tử à," anh ta đứng lên, chống tay lên bàn, mang theo cảm giác áp bức nặng nề áp sát tới, ý tứ châm chọc nơi đáy mắt càng đậm nét hơn, ----- Hay là tình yêu nam nữ?"
Chu Lăng vẫn là dáng vẻ cứng đầu kia, thậm chí còn cười cười với anh ta, nói :" Dù sao cũng là cầu cạnh anh, lòng anh coi trọng cái nào, thì chúng ta cứ tính vào cái đó."
Giọng nói nhẹ nhàng vừa dứt, nét mặt Thời Tuấn hơi thay đổi, nhìn cô chăm chú nửa ngày không rõ ý, cuối cùng đầu hàng, đứng thẳng lên, túm túm cà vạt, cả người lạnh lẽo đi đến bên cửa sổ.
anh ta đứng trong tia sáng loang lổ của ánh chiều tà, nhưng hơi thở u ám lại không hề thuyên giảm.
Im lặng hồi lâu, Chu Lăng lại lên tiếng ở phía sau:" anh nợ tôi."
Thời Tuấn bỗng dưng xoay người, giống như loài thú vùng lên khi sắp bị đâm trúng, bước nhanh tới, đẩy Chu Lăng lên tường, gương mặt tràn đầy vẻ hung ác, câu nói dường như rít qua kẽ răng:" Tôi nợ gì em? Tôi đây mẹ nó từng cứu mạng em đấy!"
Lưng phía sau bị va đập đau, Chu Lăng cũng không hề nhăn mặt, vẫn như cũ cố chấp nhìn anh ta.
"Thế nhưng chính anh là người tự tay tặng tôi cho cha nuôi." cô biết đây là tử huyệt của Thời Tuấn, cố ý dùng lời này đâm anh ta," Mà không, là bán. anh không khác gì bọn buôn lậu, anh còn ghê tởm hơn họ, ngoại trừ lừa bán, còn có phản bội, có thể bù đáp được sao?"
" Đủ rồi!" Thời Tuấn buông cô ra, quay lưng lại, cánh tay rủ xuống lại hơi run rẩy.
Chu Lăng lặng lẽ thở ra, cọ cọ lên quần lòng tay phủ đầy mồ hôi lạnh.
" anh giúp tôi lần này, chúng ta liền thanh toán xong."
Chu Lăng ngồi chờ suốt ở bên ngoài đến tám giờ tối, Hướng Nghị không thể ra ngoài, Tiền Gia Tô tới đón cô --- không biết cậu biết tin từ đâu, giấu bà ngoại và mẹ cậu, một mình về thành phố trước.
" Chị Lăng, chúng ta về nhà đi ........" Tiền Gia Tô không đành lòng khuyên giải
Cậu vừa mới vào thăm dò tình hình, các giấy tờ sẽ được phê chuẩn ngay lập tức, anh họ không thể đi rồi.
Chu Lăng khẽ thở dài:" đi thôi."
Đêm dài đằng đẵng.
Trời còn chưa sáng Chu Lăng đã thức dậy, tự mình vào bếp làm đồ ăn.
Nhiều ngày mưa dầm thấm đất như vậy, không ngờ cô vẫn học được sơ sơ từ đại đầu bếp Hướng. Nấu một nồi cháo hoa, xào bông cải xanh rau cải, hâm lại nồi xương hầm Hướng Nghị hôm qua đã làm, kết hợp với bánh bao và bánh rán hành Tiền Gia Tô mua dưới lầu, tính ra bữa sáng cũng không khó coi.
"Hôm nay bà nội và cô về phải không?" Hôm qua 064 đã rời đi, Chu Lăng và Tiền Gia Tô đang yên lặng ăn, đột nhiên hỏi.
Tiền Gia Tô gật đầu:" Chắc là cơm trưa xong mới xuất phát, về đến nơi cũng bốn năm giờ."
" Vậy chúng ta đi đón Nhị Ngốc và Tiểu Mỹ nhé."
" Được ạ."
Loại áp khí thấp này kéo dài mãi đến lúc đón chó về. Đinh Y Y đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện li hôn, nhưng vừa nghe nói đến chuyện xảy ra, thì lập tức đẩy lùi cuộc hẹn với luật sư lại, rồi đến gặp Chu Lăng. nói cho cùng bầu bạn là sự an ủi tốt nhất.
" đang yên đang lành sao lại gặp phải chuyện này chứ," Đinh Y Y thở dài," Tớ cứ nghĩ là hai người đang đi trên con đường ngọt sủng rồi chứ, ai mà ngờ đột nhiên đổi sang con đường cẩu huyết thế này."
nói xong liền rống lên có phần tang thương:" Sống hiên ngang bất khuất, làm chủ những năm tháng tuổi thanh xuân........."
" không loại trừ khả năng có kẻ giá họa," Chu Lăng nói," Tớ luôn cảm thấy mọi việc không thể trùng hợp như vậy."
Tiền Gia Tô đang lấy chìa khóa mở cửa, nghiến răng nghiến lợi nói :"Ông mày nhất định phải bắt cho bằng được thằng kia!"
Chu Lăng trấn an vỗ vỗ lên tay cậu:" Xem hiệu suất của cảnh sát thế nào đã, đây chắc không phải việc khó. Bị kích động gây án khẳng định sẽ để lại chứng cớ, không trốn được đâu."
"Đúng!" Đinh Y Y phấn chấn nói :" Lùi một vạn bước (*)mà nói, cho dù Hướng Nghị thực sự vào trong đó, chúng ta cũng có thể vớt anh ấy ra, trên đời không có việc khó, chỉ sợ kẻ có tiền thôi."
(*退一万步 đem một loại giả thiết nào đó đưa đến giới hạn thấp nhất,chuyện không xảy ra vẫn là không xảy ra, chuyện không nên phát sinh sẽ không phát sinh.- traxanhsuada.wordpress.com
Chu Lăng liếc cô ấy:" Tớ đã không phải là kẻ có tiền nữa rồi."
Đinh Y Y ngẩn ra, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được:" Cậu làm việc cũng nhanh thật đấy......"
" Đây không phải là nôn nóng kết hôn sao." Chu Lăng cười
" Vậy cũng không thể sốt ruột như vậy nhé, chí ít gì cũng phải bí mật chuyển ít tài sản ra ngoài trước đã chứ, cậu đúng là cái đồ ngốc X!" Đinh Y Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà la mắng.
Đáp lại lời cô ấy, là tiếng sủa vô cùng vang vọng phấn chấn của Nhị Ngốc:" Gâu -------! Gâu gâu!"
Ba người hai chó vào trong sân, Nhị Ngốc ngẩng đầu đi trước nhất, đột nhiên bước chân dừng lại, cúi đầu ngửi ngửi, tiếp đó giống như lên cơn điên, cứ cuống quít ngửi khắp nơi điên cuồng sủa lên.
" Sao thế, đây là........Ối!" Nhị Ngốc mạnh mẽ lao về một chỗ, dây dắt trong tay Tiền Gia Tô lại bị tuột khỏi tay lần nữa.
" Gâu -----!" Nhị Ngốc lao đến bên cạnh cây sồi xanh nơi góc sân kia, lượn một vòng xung quanh, hai móng vuốt bắt đầu liều mạng đào đất.
Ba người kinh ngạc nhìn theo, Chu Lăng bỗng nhiên nhướng mày lên, bước nhanh đi qua, lớn tiếng quát, ngăn lại chú chó to lớn như nổi điên.
Nhị Ngốc tuân mệnh ngừng lại, nhưng vẫn khó chịu bất an, kêu ư ử không ngừng.
Chu Lăng cúi xuống, nhìn thoáng qua cái hố đã bị nó đào ra nửa thước, đưa tay ra gọi:" Ba Kim, lấy cái xẻng lại đây!"
Tiền Gia Tô như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, có điều vẫn xông ngay vào, cầm công cụ chạy về lại.
" Bên dưới này có đồ gì sao?" Cậu rầu rĩ hỏi
Chu Lăng lắc lắc đầu, đứng lên:" Chị cũng không biết nữa, Nhị Ngốc sẽ không thể sủa một cách khó hiểu, em xúc vài cái thử xem, đừng dùng lực mạnh quá."
Vào giờ phút này, bất kỳ sự cố có chủ ý nào cũng dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến vụ án mạng kia, Tiền Gia Tô cảm thấy rùng mình, không nói hai lời liền ra sức bắt đầu làm việc.
" Mẹ nó......" Xẻng vừa vung được mấy lần, cả người cậu đột nhiên cứng đờ, quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hai người." Thực sự là có gì đó....."
Vẻ mặt Chu Lăng và Đinh Y Y cùng biến đổi, lao ngay tới.
Tiền Gia Tô quăng cái xẻng đi, đeo găng tay làm việc của Hướng Nghị ném bên cạnh hồ nước, nhanh chóng và thận trọng kéo ra bên ngoài chỗ vừa mới đào.
Năm phút sau.
" Cái đệch!" Tiền Gia Tô giống như bị đập dội ra phía sau, đặt mông ngồi trên nền đất đầy bụi bẩn.
Đối với chuyện xảy ra kỳ quái này, Đinh Y Y đã không còn khả năng tiếp nhận, lòng bàn tay phủ lên trán, nửa ngày không nói được thành lời.
Duy chỉ có Chu Lăng là vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng có chút cảm giác buồn nôn, kìm nén khó chịu mà quan sát tỉ mỉ, nghiêng đầu qua." Tìm đồ thu lại đi ."
" không giao cho cảnh sát sao?" Tiền Gia Tô nhìn viên gạch vỡ dính máu kia, chần chờ.
Chu Lăng suy nghĩ một lát, lắc đầu:" Thu lại trước đã."
Thời hạn hai mươi bốn giờ sẽ tới ngay lập tức, mặc dù trong lòng rất rõ khả năng Hướng Nghị được thả là cực kỳ bé nhỏ, chút xíu may mắn đó cũng làm cho tâm lý không thể kìm chế được.
Lơ đãng ăn bữa trưa, Chu Lăng ăn chưa được mấy miếng đã đặt đũa xuống, cùng Tiền Gia Tô vội vã chạy đến đồn công an.
Nhận được tin tức ngoài dự đoán nhưng hợp lý ------- Hướng Nghị đã bị chuyển đến trại tạm giam.
Mà trại tạm giam thì không cho phép thăm nom.
Chu Lăng có phần hối hận mấy năm qua không chăm chỉ tích góp các mối quan hệ, lúc này không thể không tìm đến chỗ Thời Tuấn ---- mối quan hệ của anh ta luôn luôn rộng rãi, trước kia vì chuyện bạn trai cũ của Chung Niệm Vi mà nhiều lần giao tiếp qua lại cùng người của văn phòng thành phố, là con đường tắt nhanh gọn nhất đối với cô trước mắt.
Song hiện giờ không như trước kia, cô không còn là chủ tịch của Đại Nguyên nữa, muốn gặp mặt Thời Tuấn, cũng phải nhẫn nại chờ một tiếng, đợi anh ta kết thúc cuộc họp.
Nhóm thư ký văn phòng vẫn đối với cô cung kính như cũ, dựa theo yêu thích trước kia của cô, dùng hạt cà phê nhập khẩu xay tại chỗ để phục vụ.
cô ngồi ở bàn của thư ký nhỏ, Thời Tuấn sắc mặt nghiêm nghị đi qua, chỉ lo bàn giao công chuyện với trợ lý đặc biệt bên cạnh, chẳng hề chú ý đến cô.
Chu Lăng không thể không đứng dậy gọi anh ta, hiếm khi khách khí nói :" Tôi có chuyện tìm anh, có tiện không ?"
Thời Tuấn hơi ngơ ngác, ngay sau đó dường như đã đoán được mục đích đến của cô, không thay đổi nét mặt thu lại ánh mắt, sải bước nhanh vào văn phòng.
Trợ lý đặc biệt lễ phép gật đầu với Chu Lăng, đi vào theo.
Chu Lăng cũng không hề khách khí, tự mình đẩy cửa ra, trong ánh mắt muốn nói lại thôi của nhóm thư ký, thản nhiên đi vào.
Hai người bàn công chuyện bên kia giống như không nhìn thấy cô, nói liên miên không dứt, mười mấy phút mới kết thúc. Trợ lý đặc biệt đi ra ngoài, Chu Lăng đứng bên cạnh ghế sô pha lập tức xoay người, lướt qua vai anh ta nhắn nhủ:" Khép cửa lại."
Trở lại văn phòng lần này, nhưng là dùng thân phận khách mời. Bố cục vẫn là dáng vẻ cô ở ngày đó, đồ vật thì đã được thay đổi thành của riêng Thời Tuấn.
Trước bàn làm việc không có ghế dựa, Chu Lăng liền đứng đối diện anh ta, nhìn lại đôi mắt thâm trầm của anh ta, mở miệng nói :" Hình như anh biết tại sao tôi đến, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa. Tôi muốn đến trại tạm giam thăm hỏi một người, cần anh giúp đỡ."
" Em dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp em?" Khóe miệng châm chọc của Thời Tuấn nhếch lên, " Tôi đã từng nhắc nhở em, không nên dây dưa với tên sửa xe đó, em nóng đầu một cái là ngã vào luôn, giờ thì cần gì phải đến cầu xin tôi."
Chu Lăng không buồn cũng không giận, đứng đấy tư thái vững vàng:" Vào tình cảm trước kia."
Vẻ mặt Thời Tuấn trong nháy mắt ngưng trệ, nhưng lướt qua giống như ảo ảnh.
" Tình cảm......Chúng ta có tình cảm gì chứ, tình mẫu tử à," anh ta đứng lên, chống tay lên bàn, mang theo cảm giác áp bức nặng nề áp sát tới, ý tứ châm chọc nơi đáy mắt càng đậm nét hơn, ----- Hay là tình yêu nam nữ?"
Chu Lăng vẫn là dáng vẻ cứng đầu kia, thậm chí còn cười cười với anh ta, nói :" Dù sao cũng là cầu cạnh anh, lòng anh coi trọng cái nào, thì chúng ta cứ tính vào cái đó."
Giọng nói nhẹ nhàng vừa dứt, nét mặt Thời Tuấn hơi thay đổi, nhìn cô chăm chú nửa ngày không rõ ý, cuối cùng đầu hàng, đứng thẳng lên, túm túm cà vạt, cả người lạnh lẽo đi đến bên cửa sổ.
anh ta đứng trong tia sáng loang lổ của ánh chiều tà, nhưng hơi thở u ám lại không hề thuyên giảm.
Im lặng hồi lâu, Chu Lăng lại lên tiếng ở phía sau:" anh nợ tôi."
Thời Tuấn bỗng dưng xoay người, giống như loài thú vùng lên khi sắp bị đâm trúng, bước nhanh tới, đẩy Chu Lăng lên tường, gương mặt tràn đầy vẻ hung ác, câu nói dường như rít qua kẽ răng:" Tôi nợ gì em? Tôi đây mẹ nó từng cứu mạng em đấy!"
Lưng phía sau bị va đập đau, Chu Lăng cũng không hề nhăn mặt, vẫn như cũ cố chấp nhìn anh ta.
"Thế nhưng chính anh là người tự tay tặng tôi cho cha nuôi." cô biết đây là tử huyệt của Thời Tuấn, cố ý dùng lời này đâm anh ta," Mà không, là bán. anh không khác gì bọn buôn lậu, anh còn ghê tởm hơn họ, ngoại trừ lừa bán, còn có phản bội, có thể bù đáp được sao?"
" Đủ rồi!" Thời Tuấn buông cô ra, quay lưng lại, cánh tay rủ xuống lại hơi run rẩy.
Chu Lăng lặng lẽ thở ra, cọ cọ lên quần lòng tay phủ đầy mồ hôi lạnh.
" anh giúp tôi lần này, chúng ta liền thanh toán xong."
Tác giả :
Nhất Tự Mi