Sự Quyến Rũ Của Nữ Phụ Xuyên!
Chương 4
Sở soạn thay đồ, Tầm Mẫn Di chuẩn bị đến trụ sở của tổ chức.
Tận dụng lợi thế về ngoại hình, cô chọn cho mình một cây đen từ đầu đến chân, max sexy: áo đen hai dây nổi bật trên làn da trắng muốt lộ ra hai vai mảnh khảnh và xương quai xanh quyến rũ, quần dài đen bó sát tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp + dày cao gót đen để lộ cổ chân tuyết trắng nhỏ nhắn. Mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt không một tẹo phấn son. Tất cả những cái đó, kết hợp lại, tạo nên một bức tranh về sự xa cách, lạnh lùng của một cô gái tuy nhỏ xinh nhưng đầy nguy hiểm, hoàn hảo đến nao lòng.
Xong xuôi, cô lên xe, phóng nhanh đến Chorbi. Dọc đường đi, ngoại hình của cô làm mọi người xung quanh phải chăm chú ngoái nhìn. Quá nổi bật! Quá thu hút! Đơn giản như thế cũng làm điên đảo chúng sinh!
-" Nữ chính đáng thương, cô sắp mất đi mọi thứ rồi!" Cô vừa nghĩ vừa cười khinh!
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, Mẫn Di quyết định sẽ công lược đại Boss Thiên Tử Đằng trước! Có vẻ không dễ đâu!
__dải ngăn cách của con tác giả__
Mở cửa xe, đôi chân dài sải bước vào trụ sở. Mỗi bước đi của cô đều làm cho mỗi người nhìn thấy phải xao xuyến về một bóng hồng... à nhầm, bóng đen quyến rũ đầy yêu mị.
Vô thang máy, bấm nút, cô đi thẳng lên căn phòng có bảng tên:"Boss".
Đứng trước cánh cửa đen tuyền, Mẫn Di nở nụ cười nguy hiểm mà huyền bí. Lấy từ trong túi sách ra một lọ nước trong suốt, cô ngửa cổ uống sạch. Uống xong, cô liếm môi khen ngợi:
-"Um, mùi vị không tồi".
Nở nụ cười tự tin, cô đẩy cửa bước vào.
Đằng sau cánh cửa màu đen, là một khoảng không tối om, khác hẳn với ánh sáng chói lóa vào buổi sáng bên ngoài. Bên trong này không lấy một tia nắng, chỉ thấy lập lòe là một bóng đen ung dung ngồi trên ghế sofa giữa phòng đang cầm cái gì đó, chắc là ly rượu vì xung quanh cũng thoang thoảng hương nồng của mùi rượu đó.
Trước mặt cái bóng đen là một chiếc máy tính đang bật, ánh sáng từ chiếc máy tính phản lại vào gương mặt của "bóng đen" đó cho thấy gương mặt góc cạnh của anh ta. Không hổ là nam chính, xuất sắc đến như vậy là sao đây?
Gương mặt điển trai tuy không nhìn lên lấy một cái nhưng cũng biết là ai vào, mở miệng hỏi:
-"Mẫn Di, em tìm tôi có việc?"
Hỏi xong câu này, ánh mắt phượng dài đầy lạnh lùng của anh ta liếc lên.
Cô đứng ngay chỗ đấy, gần với cánh cửa ra vào, tuy hơi xa với vị trí của người đang ngồi nhưng cũng đã nhìn rõ được nhan sắc của anh ta có bao nhiêu mê hoặc: mái tóc được cắt tỉa gọn gàng vuốt gọn lên để lộ vầng trán cao, lông mày xếch cho thấy sự lạnh lùng nguy hiểm, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại như lơ đãng mà nhìn cô gái đối diện, môi mỏng đầy quyễn rũ mím chặt...
"Nam tính! Quá nam tính!" Đó là suy nghĩ của cô khi nhìn thấy dung mạo của anh ta.
Cô đứng ngây một lúc vì đang bận cảm thán sắc đẹp của người đàn ông này! Trong lúc đó, anh ta-Thiên Tử Đằng cũng đang quan sát cô gái nhỏ này!
-"Em tìm tôi?"- anh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Cô bừng tỉnh, đáp lại câu hỏi của anh:
-"Vâng, Boss".
-"Việc gì?"
-"Em muốn hỏi anh...Ơ..."-Đang nói, cô bỗng ngã ngồi xuống vì cảm nhận được trong cơ thể có chất xúc tác vô hình làm cô mềm nhũn cả người.
Đúng lúc đó, anh đã ôm lấy được eo nhỏ của cô kéo vào lòng mình, mặt có ý cười hỏi?
-"Có người hạ dược em sao?"
Tận dụng lợi thế về ngoại hình, cô chọn cho mình một cây đen từ đầu đến chân, max sexy: áo đen hai dây nổi bật trên làn da trắng muốt lộ ra hai vai mảnh khảnh và xương quai xanh quyến rũ, quần dài đen bó sát tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp + dày cao gót đen để lộ cổ chân tuyết trắng nhỏ nhắn. Mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt không một tẹo phấn son. Tất cả những cái đó, kết hợp lại, tạo nên một bức tranh về sự xa cách, lạnh lùng của một cô gái tuy nhỏ xinh nhưng đầy nguy hiểm, hoàn hảo đến nao lòng.
Xong xuôi, cô lên xe, phóng nhanh đến Chorbi. Dọc đường đi, ngoại hình của cô làm mọi người xung quanh phải chăm chú ngoái nhìn. Quá nổi bật! Quá thu hút! Đơn giản như thế cũng làm điên đảo chúng sinh!
-" Nữ chính đáng thương, cô sắp mất đi mọi thứ rồi!" Cô vừa nghĩ vừa cười khinh!
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, Mẫn Di quyết định sẽ công lược đại Boss Thiên Tử Đằng trước! Có vẻ không dễ đâu!
__dải ngăn cách của con tác giả__
Mở cửa xe, đôi chân dài sải bước vào trụ sở. Mỗi bước đi của cô đều làm cho mỗi người nhìn thấy phải xao xuyến về một bóng hồng... à nhầm, bóng đen quyến rũ đầy yêu mị.
Vô thang máy, bấm nút, cô đi thẳng lên căn phòng có bảng tên:"Boss".
Đứng trước cánh cửa đen tuyền, Mẫn Di nở nụ cười nguy hiểm mà huyền bí. Lấy từ trong túi sách ra một lọ nước trong suốt, cô ngửa cổ uống sạch. Uống xong, cô liếm môi khen ngợi:
-"Um, mùi vị không tồi".
Nở nụ cười tự tin, cô đẩy cửa bước vào.
Đằng sau cánh cửa màu đen, là một khoảng không tối om, khác hẳn với ánh sáng chói lóa vào buổi sáng bên ngoài. Bên trong này không lấy một tia nắng, chỉ thấy lập lòe là một bóng đen ung dung ngồi trên ghế sofa giữa phòng đang cầm cái gì đó, chắc là ly rượu vì xung quanh cũng thoang thoảng hương nồng của mùi rượu đó.
Trước mặt cái bóng đen là một chiếc máy tính đang bật, ánh sáng từ chiếc máy tính phản lại vào gương mặt của "bóng đen" đó cho thấy gương mặt góc cạnh của anh ta. Không hổ là nam chính, xuất sắc đến như vậy là sao đây?
Gương mặt điển trai tuy không nhìn lên lấy một cái nhưng cũng biết là ai vào, mở miệng hỏi:
-"Mẫn Di, em tìm tôi có việc?"
Hỏi xong câu này, ánh mắt phượng dài đầy lạnh lùng của anh ta liếc lên.
Cô đứng ngay chỗ đấy, gần với cánh cửa ra vào, tuy hơi xa với vị trí của người đang ngồi nhưng cũng đã nhìn rõ được nhan sắc của anh ta có bao nhiêu mê hoặc: mái tóc được cắt tỉa gọn gàng vuốt gọn lên để lộ vầng trán cao, lông mày xếch cho thấy sự lạnh lùng nguy hiểm, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại như lơ đãng mà nhìn cô gái đối diện, môi mỏng đầy quyễn rũ mím chặt...
"Nam tính! Quá nam tính!" Đó là suy nghĩ của cô khi nhìn thấy dung mạo của anh ta.
Cô đứng ngây một lúc vì đang bận cảm thán sắc đẹp của người đàn ông này! Trong lúc đó, anh ta-Thiên Tử Đằng cũng đang quan sát cô gái nhỏ này!
-"Em tìm tôi?"- anh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Cô bừng tỉnh, đáp lại câu hỏi của anh:
-"Vâng, Boss".
-"Việc gì?"
-"Em muốn hỏi anh...Ơ..."-Đang nói, cô bỗng ngã ngồi xuống vì cảm nhận được trong cơ thể có chất xúc tác vô hình làm cô mềm nhũn cả người.
Đúng lúc đó, anh đã ôm lấy được eo nhỏ của cô kéo vào lòng mình, mặt có ý cười hỏi?
-"Có người hạ dược em sao?"
Tác giả :
Thúy Quỳnh Trịnh Thị