Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 6: Không cầm tiền của bằng hữu mua hư vinh!

Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 6: Không cầm tiền của bằng hữu mua hư vinh!

“Triệu tiểu thư, hai món bảo vật người muốn đã đến rồi." Quản sự (*) Bảo Khí Các vừa vặn trở lại, trong tay cầm theo hai món bảo khí hợp với nhau."

(*)Người quản lí.

Ánh mắt Già Lam chớp động, giống như tùy tiện hỏi: “Hai món bảo khí này đúng là đồ tốt, đã có người nào trả tiền chưa?"

“Chưa có! Từ trước tới nay, Bảo Khí Các của chúng ta có quy tắc chính là trước tiên nghiệm hàng, sau đó mới trả tiền." Quản sự mỉm cười nói.

“Ta muốn nó, ta trả bạc gấp đôi." Nói xong, Già Lam quay đầu hỏi Tống Thiến Nhi: “Ngươi có mang đủ bạc hay không?"

Tống Thiến Nhi gật đầu như giã tỏi: “Đủ! Đủ! Tống gia của ta thứ khác thì không có, chứ bạc thì chúng ta có nhiều vô số kể!"

Mọi người im lặng ko nói đc câu nào, lời nói này thật sự là rất vênh váo! Những thứ khác họ không có nhưng bạc thì họ không thiếu. Đúng là chỉ có Tống gia giàu nhất thành Lạc Xuyên mới nói được lời kiêu ngạo như thế.

Triệu Thanh Lan vừa mới bị Già Lam chọc giận suýt hộc máu, bây giờ thấy nàng công khai khiêu khích, ả hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Ta trả gấp ba! Món bảo khí này nhất định là của ta!"

“Gấp ba? Đường đường là quý tộc tiểu thư của Triệu gia, ngươi cũng không biết ngượng mà ra giá này à?" Già Lam khẽ cười nhạo.

“Vậy ngươi có tăng giá hay không?" Triệu Thanh Lan trừng mắt hạnh.

“Ta ra giá…" Già Lam vươn một ngón tay lên, nàng vừa định ra giá cao hơn ả một chút, nàng mới không có dần như vậy, thật sự cùng ả ta đấu giá. Ai ngờ, Tống Thiến Nhi đột ngột cướp lời của nàng: “Bọn tar a giá gấp mười lần!"

Già Lam lảo đảo một cái, cô gái này đột nhiên trở nên mạnh mẽ, sức bật kia quả thật rất là trâu!

Tống Thiến Nhi lén nhìn bộ dạng như bị bệnh của nàng, nàng ta xít lại gần bên cạnh Già Lam, nhỏ giọng nói: “Không phải ngươi muốn tar a giá gấp mười lần hay sao?" Tống Thiến Nhi liếc mắt nhìn ngón tay của Già Lam còn đang chỉ thẳng lên trời, à thì ra nàng đã hiểu lầm.

Già Lam đen mặt, liếc hai gã hộ vệ đứng đằng sau Tống Thiến Nhi, hai người này đang lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Sao hả? Ngươi còn muốn ra giá nữa không?" Già Lam nhìn về phía Triệu Thanh Lan nở nụ cười khinh miệt: “Suýt chút nữa ta quên mất, Triệu gia của các ngươi là quý tộc ở thành Lạc Xuyên, như vậy thì tiền bạc trong nhà khẳng định là chồng chất như núi. Tống gia thì là cái gì chứ? Chỉ là nhà giàu mới nổi cả người đều lây dính mùi tiền, làm sao có thể so sánh với người có xuất thân từ gia tộc quý tộc như Triệu gia các ngươi?"

Những lời sỉ nhục của Triệu Thanh Lan khi nãy nói với Tống Thiến Nhi, tất cả đều được nàng trả lại cho ả, giọng nói của Già Lam thay đổi, nhếch môi cười: “Nhưng mà, nói sao nhỉ? Có tiền có thể sai khiến ma quỷ… Thân phận và địa vị của Tống gia đúng là không bằng quý tộc các ngươi, nhưng bọn họ có thể dùng bạc ném chết các ngươi, ngươi có tin hay không?"

Sắc mặt Triệu Thanh Lan biến đổi, Tống Thiến Nhi lại gật đầu lia lịa.

Già Lam híp mắt cười, bộ dạng như trưởng bối dạy dỗ cháu nhỏ: “Thiến Nhi, người của Triệu gia bọn họ không phải luôn khinh thường Tống gia các ngươi hay sao? Sau này nha, mặc kệ Triệu gia bọn họ muốn mua cái gì, Tống gia các ngươi cứ việc nâng giá lên gấp mấy lần để mua chúng, để cho Triệu gia bọn họ không mua được thứ gì hết, xem Triệu gia bọn họ có thể làm cái gì?"

Mắt Tống Thiến Nhi hơi sáng lên, Già Lam tiếp tục nói: “Cách làm này gọi là đi con đường của kẻ khác, để cho kẻ khác không có đường để đi!"

Chỉ một thoáng, Tống Thiến Nhi giống như con gà đá, máu nóng xông lên trên khuôn mặt thanh tú đáng yêu của nàng, nàng liền nặng nề gật đầu: “Đúng! Tống gia chúng ta thứ khác không có, chỉ có nhiều vàng bạc để ném chết đám người quý tộc danh giá này. Về sau, mặc kệ Triệu gia các ngươi muốn mua cái gì, Tống gia chúng ta liền trả tiền gấp mười lần để mua nó, nếu các ngươi dám sỉ nhục Tống gia bọn ta dù chỉ một câu… Tống gia bọn ta nhất định sẽ theo tới cùng!!"

Hai tên hộ vệ của Tống gia đồng loạt đứng thẳng ưỡn ngực lên, tiểu thư đột nhiên trở nên oai phong như vậy, bọn họ cũng có chút mặt mũi nha!

Già Lam hài lòng liếc Tống Thiến Nhi một cái, không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy, rất có khí phách của con gái nhà giàu mới nổi!

“Ồ! Vì sao trước đây ta không phát hiện, Tống Thiến Nhi cũng có một mặt đáng yêu như vậy chứ? Đáng yêu, thật là đáng yêu!" Mục Tư Viễn nhìn chằm chằm Tống Thiến Nhi, cười ha hả một hồi lâu, trong đáy mắt của hắn tràn ra vô số ánh sáng lấp lánh.

“Con gái nhà giàu mới nổi? Không ngờ khẩu vị của ngươi lại nặng như vậy?" Sở Viêm Chiêu lười biếng cười, nhưng tầm mắt của hắn thủy chung vẫn đặt trên người Già Lam, mang theo rất nhiều sự tìm tòi nghiên cứu.

Ban đầu, Triệu Thanh Lan ngây người. Đột nhiên bị Tống Thiến Nhi bùng phát làm sợ giật mình, chờ đến khi phản ứng kịp lúc, lửa giận trong lòng ả ta bốc cháy hừng hực. Ả là tiểu thư cao quý xuất thân từ danh môn quý tộc, làm sao có thể thất bại trên tay một đứa con gái nhà giàu mới nổi được chứ? Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, mặt mũi của ả và Triệu gia phải để ở đâu?

Ả tuyệt đối không thể thua!

“Ta thêm giá! Ta trả giá cao hơn nàng ta một trăm lượng!" Ả ta gần như rống lên.

Mọi người vây xem bắt đầu thổn thức, cùng so bạc với đệ nhất thủ phủ (*) Tống gia, đây không phải là đi tìm đường chết hay sao? Xem ra vị nhị tiểu thư của Triệu gia này bị chọc tức tới ngu rồi.

(*) Nhà giàu có.

“Triệu tiểu thư, Bảo Khí Các của bọn ta có quy định, trước khi khách hàng ra về, nhất định phải thanh toán tiền bạc xong xuôi mới được đi. Ngươi xác định trên người ngươi có đủ tiền để mua hai món bảo khí này chứ?" Quản sự có lòng tốt nhắc nhở.

“Tổng cộng là bao nhiêu bạc?" Triệu Thanh Lan đột nhiên nhớ ra, từ đầu tới giờ, ả chưa có hỏi qua giá tiền của hai món bảo khí này.

Quản sự lấy bàn tính vàng ra, lách cách một chút: “Giá gốc của món bảo khí một là ba ngàn năm trăm lượng, giá gốc của cả hai món bảo khí là bảy ngan lượng, giá khởi đầu gấp mười lần là bảy vạn bảy ngàn lượng, cộng thêm một trăm lượng. Tổng cộng bảy vạn bảy ngàn một trăm lượng."

Lời của quản sự nói khiến cho sắc mặt của Triệu Thanh Lan càng thêm trắng bệch, bảy vạn bảy thiên một trăm lượng? Ả lấy đâu ra nhiều bạc như vậy chứ? Lúc ra khỏi nhà, trên người ả mang nhiều nhất chỉ có một vạn lượng, bây giờ kêu ả lấy đâu ra bảy vạn bảy ngàn một trăm lượng đây?!

Mọi người vây xem lại chậc lưỡi, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt Triệu Thanh Lan biến đổi. Liền khẳng định ả ta không có nhiều bạc để trả.

Già Lam cười nhạt, vì ả bày mưu tính kế: “Thiếu bạc sao? Ngươi có thể tìm hai người bạn của ngươi để mượn tiền mà, bạn bè là để làm gì? Không phải là để giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn nguy hiểm sao??"

Triệu Thanh Lan nhìn về phía hai người bạn của mình, hai ả giật mình một cái, đồng loạt lui về sau một bước.

“Thanh Lan, ngươi cũng biết. Cha mẹ ta cho ta rất ít tiền tiêu vặt, một lát nữa ta còn phải đi mua son phấn và vải vóc, e là không thể cho ngươi mượn được."

“Ta cũng vậy, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ đem theo tiền bên người."

Sắc mặt Triệu Thanh Lan đỏ lên, ả vừa xấu hổ lại vừa mắc cỡ. Vào thời khắc quan trọng, người bên cạnh lại không thể nhở vả được, quan hệ thân thiết không bằng người xấu xí và con gái nhà giàu mới nổi. Tại sao ả lại xui xẻo như vậy chứ? Quen biết bạn bè một cách cẩu thả như thế!

“Nhị tiểu thư, nếu như ngươi không thể thanh toán khoản tiền đó, như vậy bảo khí sẽ thuộc về Tống tiểu thư." Quản sự công bằng phân xử.

“Bản tiểu thư không cần! Ngươi bán cho các nàng đi!" Trong túi nàng không có tiền, cho dù Triệu Thanh Lan không cam lòng, nhưng lại không có cách nào khác. Ả trừng mắt, cắn răng nói: “Ta thật muốn nhìn, các nàng ta có thể lấy ra đủ bảy vạn bảy ngàn lượng bạc hay không?"

Già Lam sờ sờ túi quần của nàng, giả vờ phiền não: “Bảy vạn lượng á, nhiều như vậy sao? Dù cho ta có bán thân đi nữa, cũng không đủ bảy vạn lượng…"

Mọi người đứng chung quanh nhỏ giọng cười nhạo. Nhìn quần áo cũ nát của nàng, không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi, bộ dạng nàng lại xấu xí, người như nàng ta dù có cho không bọn họ cũng không cần, càng khỏi nói tới việc bán được bảy vạn bảy ngàn lượng.

Triệu Thanh Lan nghe vậy, ả cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm lại chút mặt mũi. Ả cười mỉa mai. Hành động so với lời nói quan trọng hơn: “Không có bạc à? Ngươi cũng có thể tìm Tống tiểu thư để mượn mà! Nàng ta không phải là bạn tốt của ngươi hay sao? Bạn bè là cái gì? Không phải là để giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn nguy hiểm sao?"

Ả học lại lời nói của Già Lam, đem trả lại cho nàng.

Tống Thiến Nhi không hề suy nghĩ, lấy một xấp ngân phiếu, nhét vào trong tay Già Lam: “Chỉ cần ngươi thích, muốn mua gì cũng được, ta có rất nhiều bạc!"

Triệu Thanh Lan không nhìn thấy tình huống ả muốn thấy, không ngờ Tống Thiến Nhi lại sảng khoái như vậy, chẳng cần suy nghĩ kĩ liền đem bạc cho Già Lam, một xấp ngân phiếu nhiều như vậy, vừa nhìn liền biết giá trị của ngân phiếu không nhỏ, tổng cộng khoảng chừng mười vạn lượng. Nét mặt của Triệu Thanh Lan lúc trắng lúc đỏ, ảnh khinh bỉ nhìn về phía hai đồng bạn của mình, so sánh giữa hai bên, ả mới nhìn ra bộ dạng của bằng hữu là gì, như thế nào mới chân chính là bằng hữu!

Hai người bạn của ả chột dạ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu hôm nay các ả hỏi Triệu Thanh Lan mượn bạc, chưa chắc gì Triệu Thanh Lan ả dám cho bọn họ mượn, cho nên, ả có tư cách gì trách cứ các nàng!?

Già Lam xúc động nhìn xấp ngân phiếu trên tay, lại đem xấp ngân phiếu trả lại cho Tống Thiến Nhi, vỗ vỗ đầu vai của nàng ta: “Số ngân phiếu này ngươi giữ lại đi!"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Thiến Nhi, Già Lam cười xán lạn, nhìn thẳng vào mắt Tống Thiến Nhi, nàng gằn từng chữ: “Chúng ta là bạn bè, ta tuyệt đối sẽ không dùng tiền của bạn mình để mua hư vinh!"

Giờ khắc này, ánh mắt sáng rực khiếp người, long lánh hào quang của nàng tỏa sáng. Mọi người không nhìn thấy gương mặt xấu xí của nàng, mà chỉ thấy ánh mắt sáng kinh người và tâm hồn kiêu ngạo bất khuất của nàng!

Nhóm người vốn đang nghị luận xôn xao bỗng nhiên im lặng xuống, cả không gian lặng ngắt như tờ. Một lần nữa, bọn họ có nhận thức mới đối với Già Lam, nghe đồn nàng phế vật vừa xấu xí, lại không có linh lực.

Không thể cầm tiền của bằng hữu mua hư vinh!

Lời của nàng khơi dậy lòng đồng cảm của mọi người, chỉ có bạn bè thật sự, mới không cầm tình hữu nghĩ quý báu giữa bọn họ để đổi lấy lợi ích và hư vinh.

Một gương mặt xấu xí như vậy, trong nháy mắt tỏa ra sức hấp dẫn khó tả bằng lời, thật sự hấp dẫn ánh mắt của người nhìn!

Tống Thiến Nhi nhìn ánh mắt của Già Lam, trong lòng nàng kích động vô cùng, nàng rất muốn nói cho Già Lam biết, trong lòng của nàng cũng nghĩ giống như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không đem tình bạn của bọn họ trao đổi lấy bất cứ lợi ích nào!

Sở Chiêu Viêm và Mục Tư Viễn đứng trong đám đông liếc nhìn nhau, lần thứ hai, ánh mắt hai người nhìn về phía Già Lam sinh ra một chút tán thưởng. Suy cho cùng, không tính tới những phương diện khác, chỉ cần nhìn thái độ thật tình của nàng đối đãi với bạn mình, cũng đã giành được sự tán thưởng và tôn trọng của bọn họ.

Sắc mặt của Triệu Thanh Lan và hai đồng bạn của ả càng ngày càng đỏ, thấy tình bạn giữa Tống Thiến Nhi và Già Lam càng sâu, tựa như ám chỉ tình bạn giữa bọn họ có bao nhiêu giả tạo rẻ mạt!

Để làm dịu bầu không khí xấu hổ và khó chịu này, Triệu Thanh Lan lên tiếng: “Nói mấy thứ này để làm gì? Ngươi có bản lĩnh thì đem bạc ra đây, đem hai món bảo khí này mua đi!"
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại