Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 46: Thất công tử tề tựu
Hoa gia chủ rất xấu hổ nhưng không dám đắc tội với người này, ông khẽ tằng hắng, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay, mục đích của buổi tiệc chỉ có một, chính là chọn chồng cho con gái của tại hạ."
“Rầm." Lại một bình hoa được quăng từ cửa sổ ra, chỉ khác là cái bình này làm bằng đồng! -_-#
“Nếu như ngươi mời bổn vương tới đây vì việc buồn chán này, bổn vương không cần thiết phải…tiếp tục ở lại đây, lãng phí thời gian quý báu của bổn vương với những thứ này…" Dáng người Bá Hầu Trường Dã như chiến thần, xuất hiện ở trước cửa sổ, người ta lập tức cảm nhận được một mảnh vàng chóe đập vào mắt, ánh mắt sắc bén của hắn quét một vòng đại sảnh, vẻ mặt vênh vênh váo váo, không ai sánh bằng.
Hoa gia chủ âm thầm lau mồ hôi, vội la lên: “Chiến Vương đừng sốt ruột, chuyện kế tiếp tại hạ muốn nói, chính là chuyện chính của ngày hôm nay."
Nhìn Bá Hầu Trường Dã cuồng vọng như vậy, trong số mấy công tử có người không chịu nổi lên tiếng bất mãn.
“Nếu ngươi không có hứng thú, vậy ngươi tới đây làm cái gì hử? Đừng nói với ta ngươi ăn no rửng mỡ, cho nên chạy tới đây tìm phiền phức nha." Âm thanh vang lên, cửa sổ của lô ghế đối diện bị đẩy lên, ngón tay mảnh khảnh như hoa lan chỉ vươn ra, từng ngón tay trắng nõn mà thon dài, đúng là con đẹp hơn cả tay của phái nữ.
Chờ cửa sổ mở toang ra, một gã đàn ông xuất hiện trong mắt mọi người, hắn mặc một bộ áo gấm màu tím, tóc dài tùy ý xõa trên vai, chỉ dùng sợi lụa vàng nhỏ buộc tóc, dung mạo tuấn mĩ đến khó phân biệt được giới tính.
“Nhìn kìa, là Mộc Tây Dao! Đừng coi bộ dạng hắn ẻo lả mà khinh, lá gan hắn không có nhỏ đâu, dám chống đối ra mặt với Hoàng Kim Chiến Vương luôn."
“Âm thanh này thật khiến người ta chịu không nổi, da gà trên người của ta nổi lên hết rồi."
“Mộc Tây Dao này chết chắc rồi, dám đắc tội với Chiến Vương, làm sao có trái cây ngon ăn được."
Nhóm người ngồi phía dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Ha, cái tên Mộc Tây Dao này đúng là không biết sống chết." Phượng Thiên Dục cười lạnh, tựa như hắn không hề có tình cảm gì.
Già Lam đứng dậy, thong thả bước tới gần cửa sổ, liếc nhìn Mộc Tây Dao khó phân biệt được giới tính, lắc đầu nói: “Đường đường là Hạo Thiên Bát công tử, chỉ có một mình hắn có can đảm đứng ra nói lời công bằng, ta thật sự khâm phục hắn, còn mạnh hơn so với những kẻ chỉ biết trốn trong phòng không dám hé răng."
Một câu đánh vào hai gian phòng, Phượng Thiên Sách giương mắt, cười nhợt nhạt, trong nụ cười sinh ra một chút hấp dẫn khiến người ta nghiên cứu.
Ngoài ra, mấy người ở các lô ghế khác đều lục tục mở cửa sổ ra, phảng phất giống như đang chờ coi chuyện thú vị, sắp có trò hay, không ai muốn bỏ qua hết.
Lần này, Già Lam đã thấy được dáng vẻ của bảy vị công tử của Hạo Thiên Bát công tử rồi, một đám diện mạo xuất chúng, cá tính đường hoàng, ngoại trừ Phượng Thiên Dục, Hoàng Bộ Anh Kỳ, Uất Trì Vinh, Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã, diện mạo hai người khác nàng đều thấy như tiên.
Một xinh đẹp đến khó phân biệt được giới tính – Mộc Tây Dao, người còn lại mặc quần áo màu xanh, vóc người mạnh khỏe vạm vỡ, cao hơn người bình thường một cái đầu, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại lạnh lùng, không chút cảm xúc khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn từ xa giống như cây tùng ngàn năm, đứng ở vách đá, cao ngạo nhưng lại khiến người ta run sợ.
Già Lam còn chưa biết người này là ai, chợt nghe Bá Hầu Trường Dã cúi đầu nở nụ cười: “Tốt, trong các đám ô hợp các ngươi cuối cùng cũng có người khiến cho bổn vương có hứng thú, đáng tiếc! Ngươi nam không ran am, nữ chả ra nữ, giết ngươi… bổn vương lại sợ làm ô uế tay mình."
Ngón tay thon dài mà tinh xảo của hắn chỉ vào Mộc Tây Dao: “Ngươi tự mình kết thúc đi!"
Toàn trường ồ lên.
Thật kiêu ngạo! Tùy tiện nói một câu lại bắt người ta tự kết thúc, hắn cho hắn là ai?
Bỗng dưng, Mộc Tây Dao rũ mắt xuống, che giấu đi âm hàn trong đáy mắt, khi ngước mắt lên lần nữa, hắn cười quyến rũ, cả người như làn sóng lớn dao động, ém giọng cười nói: “Ai u, cài này chỉ có thể xin lỗi, sở thích lớn nhất của ta chính là làm cho người khác ghê tởm, dù ta không đánh lại ngươi, ta cũng muốn làm ngươi mắc ói chết. Chính ngươi nhìn đủ chứ."
Nói xong, hắn liền xoay thắt lưng, bộ dạng hết sức lẳng lơ, còn quyến rũ hơn cả mĩ nhân chính hiệu, ánh mắt đầy quyến rũ của hắn khẽ lướt qua lô ghế sát vách: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta chính là cao thủ nhất đẳng, ngươi muốn giết ta, hỏi hắn một tiếng trước đi!"
“Ngu ngốc!" Nam tử áo xanh lạnh lùng phun hai chữ cho hắn, ánh mắt tàn nhẫn quét về Bá Hầu Trường Dã, ý chí chiến đấu ầm ầm nảy mầm.
Bá Hầu Trường Dã thưởng thức kim châu trước ngực mình, cười đến vô cùng cao quý, ưu nhã, lại không che đậy phách lối: “Lại thêm một kẻ ô hợp! Bắt một vị vương giả ở tít trên cao như bổn vương nổi tiếng ngang hàng với đám ô hợp các ngươi, đúng là nỗi sỉ nhục lớn nhất của bổn vương! Từ nay về sau, không còn Hạo Thiên bát công tử nữa, chỉ có Hoàng Kim Chiến Vương!"
Toàn bộ Phi Hoa Lâu, đột nhiên nổi lên bão táp. Cơn lốc đến rất đột ngột, từng vòng linh khí màu vàng chấn động, đem Bá Hầu Trường Dã bao vây ở bên trong, tỏa ra vòng tròn đồng tâm, hướng về Phi Hoa Lâu khuếch tán.
Dưới chân mọi người bắt đầu rung động…
Người này điên rồi! Hắn muốn phá hủy toàn bộ Phi Hoa Lâu ư?
“Bá Hầu Trường Dã, hôm nay mọi người đều có cùng mục đích đến đây, không bằng nghe Hoa gia chủ nói hết lời cũng không muộn…" Âm thanh ấm áp mềm nhẹ từ gian phòng thứ nhất bay ra, kèm theo giọng nói của hắn chính là sức mạnh thánh khiết phất qua từng góc Phi Hoa Lâu, trên mặt mỗi người đều cảm thấy khoan khải và dễ chịu như được dòng suối trong sạch rửa qua, cơn lốc trong lâu được vỗ về, dần yên tĩnh lại.
Mọi người đều khẽ rên thật dài, cảm thấy cả người dễ chịu hẳn, cả đám ngẩng đầu, nhìn thấy chủ nhân của âm thanh kia, đáy mắt tràn đầy sùng bái.
Giọng nói kia là…
Già Lam quay đầu, thấy Nạp Lan Tiêu Bạch đứng trước cửa sổ, đây thực lực thật sự của hắn sao? Hiện tại, nàng đã tin lời Phượng Thiên Dục nói, dựa vào thực lực của Nạp Lan Tiêu Bạch, cho dù là hai cao thủ linh tôn cũng không làm gì được hắn. Quả nhiên, nàng quá mức ngây thơ, lỗ mãng, cư nhiên lại liều mạng về cứu hắn.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình mà." Nàng cúi đầu tự giễu.
Nạp Lan Tiêu Bạch quay đầu sang, đôi mắt thuần khiết nhìn về phía của nàng, khiến nàng có ảo giác hắn đang nhìn nàng, nhưng nàng biết, hắn căn bản không nhìn thấy. Là do nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nạp Lan, nếu hắn cùng một gia tộc với nàng, như vậy có phải hắn cũng có quan hệ máu mủ với nàng?
Nhưng, có quan hệ máu mủ thì sao? Đừng quên, nàng là kẻ bị gia tộc vứt bỏ, bằng không vì sao cô lại trăm đắng nghìn cay đưa nàng đến Sở gia, giao nàng cho Sở phu nhân ở thành Lạc Xuyên chăm sóc?
“Rầm." Lại một bình hoa được quăng từ cửa sổ ra, chỉ khác là cái bình này làm bằng đồng! -_-#
“Nếu như ngươi mời bổn vương tới đây vì việc buồn chán này, bổn vương không cần thiết phải…tiếp tục ở lại đây, lãng phí thời gian quý báu của bổn vương với những thứ này…" Dáng người Bá Hầu Trường Dã như chiến thần, xuất hiện ở trước cửa sổ, người ta lập tức cảm nhận được một mảnh vàng chóe đập vào mắt, ánh mắt sắc bén của hắn quét một vòng đại sảnh, vẻ mặt vênh vênh váo váo, không ai sánh bằng.
Hoa gia chủ âm thầm lau mồ hôi, vội la lên: “Chiến Vương đừng sốt ruột, chuyện kế tiếp tại hạ muốn nói, chính là chuyện chính của ngày hôm nay."
Nhìn Bá Hầu Trường Dã cuồng vọng như vậy, trong số mấy công tử có người không chịu nổi lên tiếng bất mãn.
“Nếu ngươi không có hứng thú, vậy ngươi tới đây làm cái gì hử? Đừng nói với ta ngươi ăn no rửng mỡ, cho nên chạy tới đây tìm phiền phức nha." Âm thanh vang lên, cửa sổ của lô ghế đối diện bị đẩy lên, ngón tay mảnh khảnh như hoa lan chỉ vươn ra, từng ngón tay trắng nõn mà thon dài, đúng là con đẹp hơn cả tay của phái nữ.
Chờ cửa sổ mở toang ra, một gã đàn ông xuất hiện trong mắt mọi người, hắn mặc một bộ áo gấm màu tím, tóc dài tùy ý xõa trên vai, chỉ dùng sợi lụa vàng nhỏ buộc tóc, dung mạo tuấn mĩ đến khó phân biệt được giới tính.
“Nhìn kìa, là Mộc Tây Dao! Đừng coi bộ dạng hắn ẻo lả mà khinh, lá gan hắn không có nhỏ đâu, dám chống đối ra mặt với Hoàng Kim Chiến Vương luôn."
“Âm thanh này thật khiến người ta chịu không nổi, da gà trên người của ta nổi lên hết rồi."
“Mộc Tây Dao này chết chắc rồi, dám đắc tội với Chiến Vương, làm sao có trái cây ngon ăn được."
Nhóm người ngồi phía dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Ha, cái tên Mộc Tây Dao này đúng là không biết sống chết." Phượng Thiên Dục cười lạnh, tựa như hắn không hề có tình cảm gì.
Già Lam đứng dậy, thong thả bước tới gần cửa sổ, liếc nhìn Mộc Tây Dao khó phân biệt được giới tính, lắc đầu nói: “Đường đường là Hạo Thiên Bát công tử, chỉ có một mình hắn có can đảm đứng ra nói lời công bằng, ta thật sự khâm phục hắn, còn mạnh hơn so với những kẻ chỉ biết trốn trong phòng không dám hé răng."
Một câu đánh vào hai gian phòng, Phượng Thiên Sách giương mắt, cười nhợt nhạt, trong nụ cười sinh ra một chút hấp dẫn khiến người ta nghiên cứu.
Ngoài ra, mấy người ở các lô ghế khác đều lục tục mở cửa sổ ra, phảng phất giống như đang chờ coi chuyện thú vị, sắp có trò hay, không ai muốn bỏ qua hết.
Lần này, Già Lam đã thấy được dáng vẻ của bảy vị công tử của Hạo Thiên Bát công tử rồi, một đám diện mạo xuất chúng, cá tính đường hoàng, ngoại trừ Phượng Thiên Dục, Hoàng Bộ Anh Kỳ, Uất Trì Vinh, Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã, diện mạo hai người khác nàng đều thấy như tiên.
Một xinh đẹp đến khó phân biệt được giới tính – Mộc Tây Dao, người còn lại mặc quần áo màu xanh, vóc người mạnh khỏe vạm vỡ, cao hơn người bình thường một cái đầu, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại lạnh lùng, không chút cảm xúc khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn từ xa giống như cây tùng ngàn năm, đứng ở vách đá, cao ngạo nhưng lại khiến người ta run sợ.
Già Lam còn chưa biết người này là ai, chợt nghe Bá Hầu Trường Dã cúi đầu nở nụ cười: “Tốt, trong các đám ô hợp các ngươi cuối cùng cũng có người khiến cho bổn vương có hứng thú, đáng tiếc! Ngươi nam không ran am, nữ chả ra nữ, giết ngươi… bổn vương lại sợ làm ô uế tay mình."
Ngón tay thon dài mà tinh xảo của hắn chỉ vào Mộc Tây Dao: “Ngươi tự mình kết thúc đi!"
Toàn trường ồ lên.
Thật kiêu ngạo! Tùy tiện nói một câu lại bắt người ta tự kết thúc, hắn cho hắn là ai?
Bỗng dưng, Mộc Tây Dao rũ mắt xuống, che giấu đi âm hàn trong đáy mắt, khi ngước mắt lên lần nữa, hắn cười quyến rũ, cả người như làn sóng lớn dao động, ém giọng cười nói: “Ai u, cài này chỉ có thể xin lỗi, sở thích lớn nhất của ta chính là làm cho người khác ghê tởm, dù ta không đánh lại ngươi, ta cũng muốn làm ngươi mắc ói chết. Chính ngươi nhìn đủ chứ."
Nói xong, hắn liền xoay thắt lưng, bộ dạng hết sức lẳng lơ, còn quyến rũ hơn cả mĩ nhân chính hiệu, ánh mắt đầy quyến rũ của hắn khẽ lướt qua lô ghế sát vách: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta chính là cao thủ nhất đẳng, ngươi muốn giết ta, hỏi hắn một tiếng trước đi!"
“Ngu ngốc!" Nam tử áo xanh lạnh lùng phun hai chữ cho hắn, ánh mắt tàn nhẫn quét về Bá Hầu Trường Dã, ý chí chiến đấu ầm ầm nảy mầm.
Bá Hầu Trường Dã thưởng thức kim châu trước ngực mình, cười đến vô cùng cao quý, ưu nhã, lại không che đậy phách lối: “Lại thêm một kẻ ô hợp! Bắt một vị vương giả ở tít trên cao như bổn vương nổi tiếng ngang hàng với đám ô hợp các ngươi, đúng là nỗi sỉ nhục lớn nhất của bổn vương! Từ nay về sau, không còn Hạo Thiên bát công tử nữa, chỉ có Hoàng Kim Chiến Vương!"
Toàn bộ Phi Hoa Lâu, đột nhiên nổi lên bão táp. Cơn lốc đến rất đột ngột, từng vòng linh khí màu vàng chấn động, đem Bá Hầu Trường Dã bao vây ở bên trong, tỏa ra vòng tròn đồng tâm, hướng về Phi Hoa Lâu khuếch tán.
Dưới chân mọi người bắt đầu rung động…
Người này điên rồi! Hắn muốn phá hủy toàn bộ Phi Hoa Lâu ư?
“Bá Hầu Trường Dã, hôm nay mọi người đều có cùng mục đích đến đây, không bằng nghe Hoa gia chủ nói hết lời cũng không muộn…" Âm thanh ấm áp mềm nhẹ từ gian phòng thứ nhất bay ra, kèm theo giọng nói của hắn chính là sức mạnh thánh khiết phất qua từng góc Phi Hoa Lâu, trên mặt mỗi người đều cảm thấy khoan khải và dễ chịu như được dòng suối trong sạch rửa qua, cơn lốc trong lâu được vỗ về, dần yên tĩnh lại.
Mọi người đều khẽ rên thật dài, cảm thấy cả người dễ chịu hẳn, cả đám ngẩng đầu, nhìn thấy chủ nhân của âm thanh kia, đáy mắt tràn đầy sùng bái.
Giọng nói kia là…
Già Lam quay đầu, thấy Nạp Lan Tiêu Bạch đứng trước cửa sổ, đây thực lực thật sự của hắn sao? Hiện tại, nàng đã tin lời Phượng Thiên Dục nói, dựa vào thực lực của Nạp Lan Tiêu Bạch, cho dù là hai cao thủ linh tôn cũng không làm gì được hắn. Quả nhiên, nàng quá mức ngây thơ, lỗ mãng, cư nhiên lại liều mạng về cứu hắn.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình mà." Nàng cúi đầu tự giễu.
Nạp Lan Tiêu Bạch quay đầu sang, đôi mắt thuần khiết nhìn về phía của nàng, khiến nàng có ảo giác hắn đang nhìn nàng, nhưng nàng biết, hắn căn bản không nhìn thấy. Là do nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nạp Lan, nếu hắn cùng một gia tộc với nàng, như vậy có phải hắn cũng có quan hệ máu mủ với nàng?
Nhưng, có quan hệ máu mủ thì sao? Đừng quên, nàng là kẻ bị gia tộc vứt bỏ, bằng không vì sao cô lại trăm đắng nghìn cay đưa nàng đến Sở gia, giao nàng cho Sở phu nhân ở thành Lạc Xuyên chăm sóc?
Tác giả :
Bắc Đằng