Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 39: ‘Bỏ trốn’ với Nhị Thiếu

Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 39: ‘Bỏ trốn’ với Nhị Thiếu

“Ngươi nói cái gì?" Uất Trì Vinh nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng muốn tiến lên liều mạng với Già Lam, lúc này, đột nhiên xung quanh xảy ra dị động, sát khí bốn phía.

Bốn người đều nhận ra, đều chớ có lên tiếng, quan sát bốn phía.

Rất nhanh, có hai cổ sát khí khổng lồ từ hai bên cánh rừng tập kích qua, tốc độ cực kì nhanh, khiến bốn người kinh hãi, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra không phải hướng về bọn hắn.

Nếu như không phải hướng về bọn họ, chắc là hướng về phía người trong rừng trúc.

“Không liên quan đến chúng ta, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi, đừng chen vô chuyện người khác làm quái gì." Thanh âm trầm ổn của Hoàng Bộ Anh Kỳ vang lên, kéo Uất Trì Vinh lại, hai người đều tự ngồi lên lưng ngựa của mình, nhanh chóng rời đi.

Đối mặt với cổ sát khí khổng lồ như vậy, hai người bọn họ không nắm chắc phần thắng, mau chóng chọn rút lui, đối với bọn họ, đây là chọn lựa tốt nhất.

Già Lam nhìn vào rừng trúc, trái tim lạnh lẽo, mấy tên sát thủ kia hướng vào Tiêu đại ca…

“Nàng muốn làm gì? Muốn tìm chết hả?" Phượng Thiên Dục kéo Già Lam, ngăn cản nàng chạy vào rừng trúc: “Người đó có mười sáu vị kiếm sư cấp 6 bảo vệ, căn bản không có nguy hiểm gì. Nàng đến đó, ngược lại chỉ cản tay cản chân, thậm chí còn mất mạng nữa đấy!"

“Hắn là bằng hữu của ta, bằng hữu gặp nạn, đương nhiên phải đến giúp đỡ. Cho dù không có năng lực, ta cũng phải giúp!" Già Lam kiên định nói.

Hai mắt nàng sáng rực kinh người, không chút do dự, không hề đắn đo, bên trong chỉ có kiên định và bất khuất, khiến bàn tay Phượng Thiên Dục đang nắm tay nàng buông lỏng.

Phượng Thiên Dục nhìn Già Lam, đầu tiên hắn cảm thấy ánh mắt nàng rất hấp dẫn, cái loại tia sáng rực rỡ như ngọc chợt lóe, thật là mê người!

Chưa từng có người làm như vậy vì hắn, biết rõ đằng trước có nguy hiểm, vẫn như cũ liều mình xông đến…

“Ê. Ngươi muốn tìm chết cũng không cần gấp gáp như vậy, đừng có liên lụy đến ta nhá…" Phượng Thiên Dục không biết vì sao không ngăn được hai chân của mình, cư nhiên lại bước theo, muốn xem đến tột cùng. Hắn thầm nhủ trong lòng, hắn chỉ muốn xác định nàng có bị đối phương giết chết hay không, nếu như nàng bị giết thật, hắn cũng là người đầu tiên biết tin, có thể giải mối hận trong lòng.

Hai người đi xuyên qua rừng trúc, gió mạng lướt qua tai, rất nhanh đi tới căn nhà trúc. Bấy giờ, phòng trúc không một bóng người, bốn phía cũng không có dấu vết đánh nhau, nghĩ rằng Tiêu Bạch đã rời đi an toàn.

Già Lam thở phào nhẹ nhõm, đang muốn xoay người rời đi, hai bên rừng trúc có hai luồng sát khí kéo tới. Nàng định thần nhìn lại, hai cây băng nhũ lớn phóng về phía bọn họ!

Ngưng kết băng nhũ là thuộc tính thủy, linh nguyên không ngừng chuyển động phát sáng, mơ hồ lộ ra lực uy hiếp, khiến Già Lam âm thầm kinh hãi.

Cùng là người tu luyện linh thuật thuộc tính thủy, Già Lam hiểu rõ sức mạnh băng nhũ và chỗ tinh túy của nó, nàng có thể ngưng tụ ra băng mâu, so với đối phương, đó chính là người có năng lực kém gặp được người có năng lực tốt. Đây là thực lực thật sự của cao thủ ư, mới có thể thi triển chiến kỹ thủy linh thuật kinh người như vậy?

“Không tốt, chúng ta gặp phải cao thủ Linh Tôn rồi." Phượng Thiên Dục ở bên cạnh nàng khẽ lên tiếng, âm thanh trầm trọng.

Linh sư chia làm chín cấp, từ cấp một tới cấp ba gọi là Linh giả, cấp bốn tới gần cấp 6 gọi là Linh sư, đột phá tiến vào cấp 7 gọi là Linh tôn, từng cấp lại phân ra làm ba phẩm: thượng, trung, hạ. Nghe đồn ngoài chín cấp còn có cấp cao hơn nữa, nhưng mà người như vậy là lông phượng sừng lân (N: Hiếm có), được gọi là truyền kỳ.

Cư nhiên bọn họ lại đụng phải cao thủ Linh tôn cấp 7, cái này không ổn chút nào…

Hai cây băng nhũ lóe sáng, mang theo sát khí lạnh lẽo, từ hai bên bay vụt tới, nếu lần này thất bại, nàng chết là cái chắc.

Hai chân Già Lam mượn lực, dựa vào bản lĩnh nhạy bén của lính đánh thuê của nàng, bước chân mềm mại quỷ quyệt, lấy một góc độ cực kì xảo diệu, hiểm hiểm tránh thoát công kích của băng nhũ.

Ầm một tiếng, trước khi băng nhũ đập vào bước chân của nàng, cách chân nàng một tấc!

Lạnh lẽo khiếp người, đập vào mặt, nàng đang cảm thấy may mắn băng nhũ đột nhiên nổ tung…

Ào ào.

Từng mảnh băng vụn bay lên giống như từng cái ám khí đoạt mệnh, hướng về mặt nàng mà bay. Không những vậy, từng mảnh băng vụn bay lượn vòng trên không trung, tự tào thành một tổ hợp, hình thành một vật kì quái, kế đó đột ngột cùng tăng tốc, cướp đoạt đánh chớp nhoáng đến.

Già Lam kinh hô một tiếng, hai mảnh băng vụn bay trước đâm vào bả vai và cánh tay của nàng, kích khỏi một mảnh đau đớn. Già Lam vươn tay lên, đem Thiên Táng Chi Quan ném ra ngoài, quan tài trên không trung không ngừng phóng to.

Khách khách Khách khách khách! Âm thanh băng vụn bị quan tài đánh nát, thanh thúy rơi vào tai mọi người, tạm thời cản lại một phần băng vụn.

“Mau trốn vào Thiên Táng Chi Quan!" Già Lam hướng về Phượng Thiên Dục cũng đang rơi vào cảnh ngộ như mình, hai người mượn quan tài làm vật cản, từng bước một thối lui vào giữa phòng trúc.

Hai gã cao thủ ẩn núp trong rừng trúc nhanh chóng hiện thân, hai người mặc đồ đen, thân thể mạnh mẽ, trên mặt mang miếng vải đen, che đi dung mạo thật của bọn họ, nhưng hơi thở mạnh mẽ trên người bọn họ đem đến cảm giác áp bức vô hình. Thực lực uy hiếp của Linh Tôn, không thể coi thường, ánh mắt hai người này rất lợi hại, nhìn lom lom vào hai người trong phòng trúc.

“Các ngươi có quan hệ gì với người kia?" Một tên cao thủ cao giọng quát hỏi.

Phượng Thiên Dục bước lên một bước, nói: “Tại hạ Phượng Thiên Dục, đến rừng trúc du ngoại giải sầu, căn bản không biết người kia trong miệng của hai vị."

“Ngươi là người của Phượng gia?" Đối phương híp mắt lạnh, âm thanh cười lạnh có chút sâu xa, quay đầu nhìn về Già Lam: “Còn ngươi? Ngươi có quan hệ gì với người kia?"

Người kia trong miệng hắn chắc chắn là Tiêu Bạch rồi, Già Lam giả vờ ngây ngô chớp mắt, quay đầu nhìn Phượng Thiên Dục: “Nhị thiếu, bọn họ nói gì? Sao muội không hiểu. Lẽ nào bọn họ không phải đuổi theo chúng ta, ngăn chúng ta bỏ trốn?"

Phượng Thiên Dục rõ ràng khờ ra, vẻ mặt cực kì phong phú, bỏ trốn? Hắn thà rằng… tự mình đâm chết, chứ tuyệt đối không bỏ trốn với người xấu xí như vậy đâu!

“Nhị thiếu, không lẽ chàng hối hận? Muội biết ngay mà, đàn ông trên đời này đều bạc tình. Khi chưa có thì ngon ngọt dỗ dành người ta, khi có được liền vứt bỏ, không ngờ Nhị Thiếu chàng lại là người như vậy…"

Già Lam quay đầu đem ống tay áo che mặt, đau thương khóc sụt sùi, giống như một oán phụ khổ sở vì bị tình nhân vứt bỏ.

Thân hình Phượng Thiên Dục lung lay, đủ loại cảm giác xốc xếch và vạch đen. Hắn đúng là bị ấm đầu, lại bị bề ngoài của nàng mê hoặc, đi theo nàng vào rừng trúc. Nàng đúng là khắc tinh kiêm tai họa của hắn, ở chung một chỗ với nàng, hắn không ngừng gặp xui xẻo, bây giờ thì vui rồi, không ngờ lại chọc phải hai vị cao thủ Linh tôn!

Vì mạng sống, hắn phải phối hợp với nàng, hai tay run run choàng qua đầu vai của nàng, giọng cứng nhắc an ủi: “Tiểu Lam Lam, làm sao ta có thể vứt bỏ nàng? Mặc dù nàng có dung mạo xấu không bằng, khiến người ta liếc mắt nhìn một cái liền không ngừng nôn mửa, hơn… hơn nữa, con heo mẹ còn xinh hơn cả nàng; vả lại tính cách nàng lại cực kì xấu, vừa thô lỗ lại bạo lực, không có một chút ý vị của phụ nữ. Phàm là người đàn ông bình thường, đều không muốn cưới cô gái như nàng làm vợ…"

Phượng Thiên Dục chờ có cơ hội liền hung hăng nhục nhã Già Lam, đem khuyết điểm của nàng quở trách nửa ngày. Khi Già Lam âm thầm mài răng sắp bùng nổ, hắn liền chuyển thái độ, dáng vẻ cực kì thâm tình, nhìn nàng nói: “Thế nhưng, chuyện tình cảm rất là khó hiểu, nếu ta đã chọn nàng, ta sẽ phụ trách với nàng cho tới cùng, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng!"

Dáng vẻ và nét mặt của thằng nhãi này… Già Lam thật muốn cho hắn nếm lại mùi vị của băng mâu, đáng tiếc, trên người nàng bây giờ bị thương, băng vụn đâm vào da thịt, máu gần như đã đông lại. Nàng có lòng mà không có lực. Quay đầu nhìn lại, nở nụ cười: “Là muội trách oan Nhị Thiếu, Nhị Thiếu nặng tình với muội như thế, kiếp này nếu muội phụ chàng, chẳng phải làm chàng thất vọng sao? Từ nay về sau, muội sẽ đi theo chàng, một tấc cũng không rời, chân trời góc bể, không rời không bỏ!"

Vẻ mặt ‘cảm động’ và ‘sinh tử có nhau’, khiến cả người Phượng Thiên Dục nổi da gà, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác không ổn, cái con nhỏ xấu xí này sẽ không có ý định dựa vào hắn thật chứ?
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại