Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 28: Ngủ chung trong quan tài
“Cổ trùng! Không lẽ là cổ trùng trong truyền thuyết?" Triệu Thanh Tình phản ứng kịp thời, hai mắt khiếp sợ trợn to, nghe nói cổ trùng uống máu người, không đạt được mục đích, tuyệt đối không bỏ qua. Hai tỷ muội các ả bây giờ đang bị cổ trùng quấn thân, nếu không thể thoát khỏi chúng nó, chẳng lẽ bị chúng cắn chết tươi?
“Tống Thiến Nhi! Lòng dạ của ngươi thật độc ác! Dùng chiếu thức ác độc như vậy, ngươi nhất định sẽ bị báo ứng!" Triệu Thanh Lan hung hăng nhìn Tống Thiến Nhi đang kết ấn, đọc chú ngữ. Ả nghĩ Tống Thiến Nhi muốn ra oai phủ đầu tỷ muội ả, còn ác độc hơn cả Già Lam, muốn làm cho tỷ muội ả chịu khổ.
Tay và miệng của Tống Thiến Nhi hơi khựng lại khi nghe lời ả nói. Có chút do dự! Lần đầu tiên nàng sử dụng cổ thuật để chiến đấu, không ngờ sức mạnh của cổ thuật khủng khiếp như vậy.
“Thiến Nhi! Đừng để ý bọn họ! Nếu ngươi tha cho bọn họ, người chết nhất định là chúng ta." Già Lam lên tiếng đánh thức nàng, sau đó liền thấy Già Lam xoay người bay lên như con diều hâu, nhắm thẳng đến nơi Như Ý Chẩm rơi xuống, nhảy lên đó.
Hai tay Già Lam kết ấn, tay phải duỗi ra một cái, trong miệng phun ra hai từ đơn giản mà mạnh mẽ: “Gạt bỏ!"
Uy lực của Chiến Hoàng Bút, xuyên qua thân thể nàng truyền đạt với Thiên Cân Như Ý Chẩm, xóa bỏ huyết khế trên người nó.
Già Lam!
Chữ vàng vững vàng khắc dấu lên Như Ý Chẩm, Già Lam dùng máu làm khế ước, trong ánh mắt trừng to của mọi người, hoàn toàn đem Thiên Cân Như Ý Chẩm (N: tạm dịch ra là cái gối đầu nặng ngàn cân) chiếm làm của mình.
Tài nghệ nhanh nhẹn, linh hoạt khiến người xem hoa cả mắt. Cho đến khi một luồng lam quang vô tình từ cổ tay nàng bắn ra, toàn trường lặng ngắt như tờ!
Tuyệt đối không phải là màu lam thuộc về nhân gian! Phảng phất như tất cả màu lam trong trời đất, đều hội tụ ở chỗ này!
Thật thần kì!
Một đôi mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Già Lam, Già Lam đã sớm nhận ra khuôn mặt mình có cảm xúc nóng rát, nàng nuốt nước miếng một cái, vội vàng đem ống tay áo che cổ tay lại, đem tia sáng màu lam kì lạ kia cất giấu.
Quái lạ! Bình thường vòng tay không có xảy ra tình huống kì cục như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên nàng nhận được nó từ tay của Sở phu nhân, nó cũng từng xuất hiện ánh sáng này, nhưng khi bình thường, nó cũng giống như mọi chiếc vòng khác, cho nên nàng mới dám đeo trên cổ tay mình.
Sao hôm nay vòng tay lại đột ngột phát sinh chuyện kì lạ?
Cùng lúc, Già Lam bắt được luồng sức mạnh thần bí lướt qua người nàng, sức mạnh thần bí chợt lóe rồi biến mất khiến nàng giật thót cả tim… Là ai? Kẻ nào đang nhòm ngó sức mạnh của nàng?
Nàng đứng trên Thiên Cân Như Ý nhìn xuống, mắt lạnh quét ngang toàn trường, muốn tìm nơi phát ra nguồn lực thần bí kia.
Là phó viện trưởng sao? Không giống!
Hình như hắn cũng phát hiện ra điều gì đó, đầu tiên là nhìn bao quát toàn trường, sao đó tầm mắt rơi vào cổ tay nàng, nhất định hắn nghĩ rằng nguồn sức mạnh đó là do vòng tay của nàng gây ra!
Bên cạnh hắn, vẻ mặt Phượng Thiên Dục và Sở Chiêu Viêm đều có chút ít biến hóa, hình như cũng đang tìm nơi phát ra nguồn lực đó.
Đáng tiếc, nguồn lực này tới quá nhanh, biến mất cũng cực kì nhanh. Nàng không có bắt kịp, nhưng mà trong lòng có chút không yên. Có phải liên quan đến thân thể này hay không? Nếu không tại sao vòng tay của nàng lại đột nhiên có biến hóa kì dị…
Thình lình trên cánh tay xuất hiện từng cơn đau nhức, cảnh vật trước mắt trùng điệp lay động, trong đầu Già Lam mãnh liệt có xúc động ngất xỉu ập tới, thân thể của nàng nhẹ rơi xuống, lâm vào hôn mê.
“Già Lam! Già Lam!" Trong mơ hồ, nàng nghe được tiếng gọi loáng thoáng của Tống Thiến Nhi, sau đó liền mất đi tri giác.
Già Lam cảm thấy dường như nàng đã mơ một giấc mơ dài, toàn thân đều mềm nhũn. Có gió lạnh thổi trên người nàng, nàng trở mình, dựa theo độ ấm và mùi thơm mát lạnh ôm ‘gối ngủ’ kế bên mình.
“Thật dễ chịu!" Say mê lại ngọt ngào, thành thật mà nói nàng cảm nhận rất rõ ràng, khiến ‘gối ôm’ hơi cứng đờ, phát ra tiếng cười khẽ bất đắc dĩ.
Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt ngủ ngọt như trẻ con của nàng, đầu ngón tay xẹt qua cái bớt xấu xí trên mặt nàng, thoáng ngừng lại, động tác càng chậm chạp nhẹ nhàng hơn, lưu luyến ở đó thật lâu. (N: Không nhẽ anh Sách biết chị lâu rồi @@)
“Đừng nhúc nhích! Nhột!"
Ngón tay không an phận, chạm vào rồi mở ra, Già Lam dùng sức hướng chỗ ấm áp cọ cọ, mùi vị sạch sẽ mát lạnh, mùi thơm thoang thoảng như tuyết liên, dụ dỗ nàng, khiến cho nàng si mê, để nàng tham lam hô hấp.
Thật dễ ngửi! Thật muốn cắn một cái!
Nói là làm liền, Già Lam há mồm, vươn đầu lưỡi mê người ra, ở nơi thịt thơm ngào ngạt tươi mới khẽ liếm một cái, mùi vị giống như nàng dự đoán, rất thơm ngọt, trên môi nở nụ cười vui vẻ…
Người nào đó giống như bị điện giật, cả người khẽ run lên, hơi thở nhàn nhạt hổn hển. Tiểu Nha Đầu này, lá gan không nhỏ nha! Không ngờ nàng lại dám làm chuyện động trời như vậy!
Có nên đánh thức nàng không? Nghĩ một hồi, khắc tiếp theo, hắn cảm thấy không muốn đánh thức nàng cũng không được.
Trên cổ bị cắn mạnh một cái, tay hắn liền phản xạ có điều kiện đẩy nàng ra, che cổ mình, dở khóc dở cười. Chắc là con nhóc này đói bụng, nằm mơ cũng thấy đồ ăn, kết quả hắn biến thành ‘mĩ thực’ trong mộng của nàng.
Cái đẩy này, làm Già Lam bừng tỉnh, phịch một tiếng, không biết đụng phải cái gì. Nàng xoa xoa chỗ bị đụng đầu, mở mắt ra, rơi vào trong đáy mắt chính là bầu trời sao lấp lánh… Hai mắt mở to, nàng hoài nghi không biết mình có nằm mơ hay không, đột nhiên sao lại đến nơi xa lạ này?
Nàng cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện nàng đang nằm…trong quan tài.
Là Thiên Táng Chi Quan của nàng, cái này nàng nhận ra!
Mẹ nó! Tại sao nửa đêm nửa hôm, làm sao nàng chui vô quan tài?
Càng làm nàng sợ chính là… Lúc này, một âm thanh của nam tử từ dưới mình nàng vang lên: “Tiểu Lam Lam, đau!"
Là giọng nói của Phượng Thiên Sách?!
Đột nhiên, Già Lam phát hiện trái tim của mình càng ngày càng yếu ớt, mới tỉnh lại liền gặp chuyện kích thích. Vừa mở mắt lập tức thấy bầu trời đêm xa lạ coi như xong, không biết tại sao nằm trong quan tài cũng coi như xong, kích thích nhất là…Dưới người mình lại là một con yêu nghiệt!
Nghe âm thanh uất ức kêu đau của hắn, giống như nàng đã là gì với hắn ấy… Đừng có kêu nàng phụ trách, cưới hắn nha?
Suy nghĩ của Già Lam rối loạn, tế bào não xoay chuyển nhìn về phía ai đó đang nằm bên dưới.
Phượng Thiên Sách lười biếng nằm bên dưới, ánh trăng chiếu xuống, màu ánh trăng nhàn nhạt bao phủ quanh thân hắn, tóc đen tuyệt đẹp chảy xuống bên người, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười tà mị như ẩn như hiện, mông lung như sương khói, như tuyết bay tán loạn, mộng ảo mà mê hoặc lòng người.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy ánh mắt hắn tao nhã như vậy. Phảng phất như khí chất sâu xa không còn nữa, thánh khiết, không cho phép khinh nhờ dù chỉ một chút. Nhưng mà khắc sau, khí chất tà mị nhè nhẹ đó bị che mất, khiến hắn giống như còn chồn bạc tu luyện ngàn năm, câu mất hồn phách của mọi người.
Mâu thuẫn như thế, xung đột như thế, mập mờ như thế, khiến người ta không chịu được mê hoặc, cuối cùng người nào mới thật sự là hắn?
“Tống Thiến Nhi! Lòng dạ của ngươi thật độc ác! Dùng chiếu thức ác độc như vậy, ngươi nhất định sẽ bị báo ứng!" Triệu Thanh Lan hung hăng nhìn Tống Thiến Nhi đang kết ấn, đọc chú ngữ. Ả nghĩ Tống Thiến Nhi muốn ra oai phủ đầu tỷ muội ả, còn ác độc hơn cả Già Lam, muốn làm cho tỷ muội ả chịu khổ.
Tay và miệng của Tống Thiến Nhi hơi khựng lại khi nghe lời ả nói. Có chút do dự! Lần đầu tiên nàng sử dụng cổ thuật để chiến đấu, không ngờ sức mạnh của cổ thuật khủng khiếp như vậy.
“Thiến Nhi! Đừng để ý bọn họ! Nếu ngươi tha cho bọn họ, người chết nhất định là chúng ta." Già Lam lên tiếng đánh thức nàng, sau đó liền thấy Già Lam xoay người bay lên như con diều hâu, nhắm thẳng đến nơi Như Ý Chẩm rơi xuống, nhảy lên đó.
Hai tay Già Lam kết ấn, tay phải duỗi ra một cái, trong miệng phun ra hai từ đơn giản mà mạnh mẽ: “Gạt bỏ!"
Uy lực của Chiến Hoàng Bút, xuyên qua thân thể nàng truyền đạt với Thiên Cân Như Ý Chẩm, xóa bỏ huyết khế trên người nó.
Già Lam!
Chữ vàng vững vàng khắc dấu lên Như Ý Chẩm, Già Lam dùng máu làm khế ước, trong ánh mắt trừng to của mọi người, hoàn toàn đem Thiên Cân Như Ý Chẩm (N: tạm dịch ra là cái gối đầu nặng ngàn cân) chiếm làm của mình.
Tài nghệ nhanh nhẹn, linh hoạt khiến người xem hoa cả mắt. Cho đến khi một luồng lam quang vô tình từ cổ tay nàng bắn ra, toàn trường lặng ngắt như tờ!
Tuyệt đối không phải là màu lam thuộc về nhân gian! Phảng phất như tất cả màu lam trong trời đất, đều hội tụ ở chỗ này!
Thật thần kì!
Một đôi mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Già Lam, Già Lam đã sớm nhận ra khuôn mặt mình có cảm xúc nóng rát, nàng nuốt nước miếng một cái, vội vàng đem ống tay áo che cổ tay lại, đem tia sáng màu lam kì lạ kia cất giấu.
Quái lạ! Bình thường vòng tay không có xảy ra tình huống kì cục như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên nàng nhận được nó từ tay của Sở phu nhân, nó cũng từng xuất hiện ánh sáng này, nhưng khi bình thường, nó cũng giống như mọi chiếc vòng khác, cho nên nàng mới dám đeo trên cổ tay mình.
Sao hôm nay vòng tay lại đột ngột phát sinh chuyện kì lạ?
Cùng lúc, Già Lam bắt được luồng sức mạnh thần bí lướt qua người nàng, sức mạnh thần bí chợt lóe rồi biến mất khiến nàng giật thót cả tim… Là ai? Kẻ nào đang nhòm ngó sức mạnh của nàng?
Nàng đứng trên Thiên Cân Như Ý nhìn xuống, mắt lạnh quét ngang toàn trường, muốn tìm nơi phát ra nguồn lực thần bí kia.
Là phó viện trưởng sao? Không giống!
Hình như hắn cũng phát hiện ra điều gì đó, đầu tiên là nhìn bao quát toàn trường, sao đó tầm mắt rơi vào cổ tay nàng, nhất định hắn nghĩ rằng nguồn sức mạnh đó là do vòng tay của nàng gây ra!
Bên cạnh hắn, vẻ mặt Phượng Thiên Dục và Sở Chiêu Viêm đều có chút ít biến hóa, hình như cũng đang tìm nơi phát ra nguồn lực đó.
Đáng tiếc, nguồn lực này tới quá nhanh, biến mất cũng cực kì nhanh. Nàng không có bắt kịp, nhưng mà trong lòng có chút không yên. Có phải liên quan đến thân thể này hay không? Nếu không tại sao vòng tay của nàng lại đột nhiên có biến hóa kì dị…
Thình lình trên cánh tay xuất hiện từng cơn đau nhức, cảnh vật trước mắt trùng điệp lay động, trong đầu Già Lam mãnh liệt có xúc động ngất xỉu ập tới, thân thể của nàng nhẹ rơi xuống, lâm vào hôn mê.
“Già Lam! Già Lam!" Trong mơ hồ, nàng nghe được tiếng gọi loáng thoáng của Tống Thiến Nhi, sau đó liền mất đi tri giác.
Già Lam cảm thấy dường như nàng đã mơ một giấc mơ dài, toàn thân đều mềm nhũn. Có gió lạnh thổi trên người nàng, nàng trở mình, dựa theo độ ấm và mùi thơm mát lạnh ôm ‘gối ngủ’ kế bên mình.
“Thật dễ chịu!" Say mê lại ngọt ngào, thành thật mà nói nàng cảm nhận rất rõ ràng, khiến ‘gối ôm’ hơi cứng đờ, phát ra tiếng cười khẽ bất đắc dĩ.
Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt ngủ ngọt như trẻ con của nàng, đầu ngón tay xẹt qua cái bớt xấu xí trên mặt nàng, thoáng ngừng lại, động tác càng chậm chạp nhẹ nhàng hơn, lưu luyến ở đó thật lâu. (N: Không nhẽ anh Sách biết chị lâu rồi @@)
“Đừng nhúc nhích! Nhột!"
Ngón tay không an phận, chạm vào rồi mở ra, Già Lam dùng sức hướng chỗ ấm áp cọ cọ, mùi vị sạch sẽ mát lạnh, mùi thơm thoang thoảng như tuyết liên, dụ dỗ nàng, khiến cho nàng si mê, để nàng tham lam hô hấp.
Thật dễ ngửi! Thật muốn cắn một cái!
Nói là làm liền, Già Lam há mồm, vươn đầu lưỡi mê người ra, ở nơi thịt thơm ngào ngạt tươi mới khẽ liếm một cái, mùi vị giống như nàng dự đoán, rất thơm ngọt, trên môi nở nụ cười vui vẻ…
Người nào đó giống như bị điện giật, cả người khẽ run lên, hơi thở nhàn nhạt hổn hển. Tiểu Nha Đầu này, lá gan không nhỏ nha! Không ngờ nàng lại dám làm chuyện động trời như vậy!
Có nên đánh thức nàng không? Nghĩ một hồi, khắc tiếp theo, hắn cảm thấy không muốn đánh thức nàng cũng không được.
Trên cổ bị cắn mạnh một cái, tay hắn liền phản xạ có điều kiện đẩy nàng ra, che cổ mình, dở khóc dở cười. Chắc là con nhóc này đói bụng, nằm mơ cũng thấy đồ ăn, kết quả hắn biến thành ‘mĩ thực’ trong mộng của nàng.
Cái đẩy này, làm Già Lam bừng tỉnh, phịch một tiếng, không biết đụng phải cái gì. Nàng xoa xoa chỗ bị đụng đầu, mở mắt ra, rơi vào trong đáy mắt chính là bầu trời sao lấp lánh… Hai mắt mở to, nàng hoài nghi không biết mình có nằm mơ hay không, đột nhiên sao lại đến nơi xa lạ này?
Nàng cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện nàng đang nằm…trong quan tài.
Là Thiên Táng Chi Quan của nàng, cái này nàng nhận ra!
Mẹ nó! Tại sao nửa đêm nửa hôm, làm sao nàng chui vô quan tài?
Càng làm nàng sợ chính là… Lúc này, một âm thanh của nam tử từ dưới mình nàng vang lên: “Tiểu Lam Lam, đau!"
Là giọng nói của Phượng Thiên Sách?!
Đột nhiên, Già Lam phát hiện trái tim của mình càng ngày càng yếu ớt, mới tỉnh lại liền gặp chuyện kích thích. Vừa mở mắt lập tức thấy bầu trời đêm xa lạ coi như xong, không biết tại sao nằm trong quan tài cũng coi như xong, kích thích nhất là…Dưới người mình lại là một con yêu nghiệt!
Nghe âm thanh uất ức kêu đau của hắn, giống như nàng đã là gì với hắn ấy… Đừng có kêu nàng phụ trách, cưới hắn nha?
Suy nghĩ của Già Lam rối loạn, tế bào não xoay chuyển nhìn về phía ai đó đang nằm bên dưới.
Phượng Thiên Sách lười biếng nằm bên dưới, ánh trăng chiếu xuống, màu ánh trăng nhàn nhạt bao phủ quanh thân hắn, tóc đen tuyệt đẹp chảy xuống bên người, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười tà mị như ẩn như hiện, mông lung như sương khói, như tuyết bay tán loạn, mộng ảo mà mê hoặc lòng người.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy ánh mắt hắn tao nhã như vậy. Phảng phất như khí chất sâu xa không còn nữa, thánh khiết, không cho phép khinh nhờ dù chỉ một chút. Nhưng mà khắc sau, khí chất tà mị nhè nhẹ đó bị che mất, khiến hắn giống như còn chồn bạc tu luyện ngàn năm, câu mất hồn phách của mọi người.
Mâu thuẫn như thế, xung đột như thế, mập mờ như thế, khiến người ta không chịu được mê hoặc, cuối cùng người nào mới thật sự là hắn?
Tác giả :
Bắc Đằng