Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 118: V42: Thọ yến phượng thái quân, vị hôn thê của hắn (7)
Edit: Tịch Liêu
Dưới sự thúc giục của mọi người, cuối cùng Hiên Viên Trinh Nhi cũng chậm rãi đưa đầu ngón tay ra chọn lựa, đôi mắt Hoàng thái hậu mở to đến cực hạn, giống như trống đồng, tập trung nhìn chằm chằm tay Hiên Viên Trinh Nhi, dựa vào suy đoán của một người từng trải của mình, bà có thể phán đoán được, một chút nữa Hiên Viên Trinh Nhi sẽ chọn lựa ai, quyết định như vậy chắc chắn không sai. Bởi vì xuất thân hoàng thất của Hiên Viên Trinh Nhi, từ nhỏ nàng ta đã nhận được sự giáo dự của hoàng thất, vừa may chính ngay lúc này, thúc giục càng khiến nàng thêm tin vào cái gọi là số trời. Chỉ cần Hiên Viên Trinh Nhi chọn trúng Anh Kỳ, công chúa Trinh Nhi sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bà.
"Phương pháp này cực kỳ linh nghiệm, một khi đã chọn trúng người trong số mệnh thì phải thuận theo ý trời, nếu như nghịch thiên, chỉ sợ say này sẽ gặp tai họa không ngừng." Hoàng thái hậu vừa lúc bổ sung thêm một câu, thành công khiến ngón tay Hiên Viên Trinh Nhi còn đang do dự lựa chọn đã quyết định chọn đầu mút khác.
Bà già này đang sử dụng chiến thuật tâm lý đây mà!!
Già Lam khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng không thể không bội phục sự thông minh của Hoàng thái hậu, nàng hoàn toàn có lý do tin tưởng, Hoàng thái hậu nhất định đã nắm rõ toàn bộ những nét vẽ trong bức họa đó, bà muốn ai thành công người đó nhất định sẽ thành công, đây cũng chính là tính toán của bà.
Trong lòng Hiên Viên Trinh Nhi rất mâu thuẫn, nàng rất tin tưởng phương pháp định lương duyên của Hoàng thái hậu, nhưng một đầu ngón tay đã lựa chọn nó sẽ quyết định việc chung thân cả đời của nàng, càng nghĩ nàng càng cảm thấy tâm tư rối loạn. Cũng không phải bởi vì ghét bỏ những vị hoàng tử có mặt tại đây, không thiếu những người xuất chúng, chẳng qua tâm hồn thiếu nữa thất lạc, khiến nàng không đồng ý những người khác.
Sách ca ca, vì sao chàng lại thích người khác? Vì sao chàng không hiểu lòng ta?
Trái tim càng thêm chua xót, trước mắt Hiên Viên Trinh Nhi dần dần mờ ảo, trong lúc hồ đồ chẳng biết một cỗ lực lượng nào đó, lôi kéo ngón tay nàng di chuyển đến nơi nào đó.
Đợi nàng bình tĩnh lại mới phát hiện bản thân đã chọn trúng một đầu mút khác.
Lúc này Hoàng thái hậu mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười hài lòng.
Già Lam thầm kêu không ổn, Hiên Viên Trinh Nhi hơn phân nửa đã bị người ta điều khiển. Lúc này nhìn lại bốn nữ tử, chỉ còn một mình nàng là chưa chọn, nàng phải làm rối loạn mới được, không thể để cho người hoàng thất chiếm được tiện nghi.
Hai mắt nhìn chằm chằm những đường cong phức tạp, rậm rạp chằng chịt kia, nàng tập trung cao độ, không thèm để ý những ánh mắt soi mói, đường nét trong mắt nàng từ từ rõ ràng hơn, tựa như phim chiếu chậm, từng đầu mối được gỡ ra, để lại là bức vẽ với những đường vẽ đơn giản hơn.
Đầu đột nhiên đau nhức dữ dội, gần như đạt đến ranh giới cao nhất của nàng, trong lòng Già Lam càng thêm gấp gáp.
Nhanh, rất nhanh....
Trong điện quang hỏa thạch như có một làn sóng nhiệt vô hình bất ngờ đánh tới, lấy góc độ quỷ dị, bắn ngay trên trán Già Lam, lưu hải trên trán trong tích tắc hoảng loạn.
Nàng chớp chớp đôi mắt, suýt nữa đã giải được bức tranh này, thoáng cái nó đã khôi phục lại như ban đầu.
Đáng ghét.
Có người ám toán.
Nàng ngẩng đầu, quét nhanh nhìn mọi người, không có có biểu hiện khác thường, chỉ có khóe miệng Đại công chúa khẽ nhúc nhích, tránh cái nhìn của nàng.
Già Lam lập tức sáng tỏ, có gan lập kế với ta, ta cũng sẽ không để cho các người được như ý nguyện, nhất định phải để nước càng đục càng tốt.
"Ta chọn xong rồi."
Già Lam cong môi, ngón tay vô tình dừng lại ở nơi nào đó, Hoàng thái hậu khẽ nhíu mày một cái.
"Ta tới trước." Nhị công chúa nóng lòng nói, khong đợi Hoàng thái hậu đưa ra chỉ thị, nàng đã tiên phong đi đầu, ngón tay từ đầu mút đi theo đến một đầu mút khác, nếu như chỗ đó có người chọn lựa, như vậy người đó chính là chân mệnh thiên tử của nàng
Mãi cho đến khi ngón tay của nàng rơi vào đầu mút trống không, nàng không những không buồn chán hay uể oải, ngược lại có chút mừng rỡ không thôi.
Thật tốt quá!!! Quả nhiên nàng không duyên với đám nam nhân ở đây, nói như vậy, nàng và Phượng thiếu vẫn còn có cơ hội.
Đúng, nàng tuyệt đối không buông tha điều này.
Hoàng thái hậu bất lực thở dài, đối với Nhị công chúa, bà chẳng có chút tin tưởng nào.
"Đáng tiếc." Phượng thái quân khẽ thở dài nói một câu.
"Không biết ta với công chúa Trinh Nhi có duyên phận không nữa?" Hoàng Phố Anh Kỳ nở nụ cười tuấn lãng, ánh mắt chân thành thâm tình nhìn Hiên Viên Trinh Nhi, ngón tay của hắn từ từ di động.
Không biết mọi người nghĩ thế nào, dù sao nàng nhìn cũng thấy buồn nôn.
Có một thái giám hầu hạ bước lên phía trước, giúp đỡ công việc kiểm tra thực hư: "Ô kìa! Trời đất tác thành!! Chúc mừng Tam hoàng tử điện hạ, chúc mừng Trinh Nhi công chúa, hai người thật đúng là ông trời tác thành."
Trong lúc mọi người lên tiếng chúc mừng, Hiên Viên Trinh Nhi như ở trong mộng tỉnh lại.
"Trinh Nhi." Hoàng hậu nhìn con gái của mình, vừa mừng rỡ, vừa lo lắng.
Hiên Viên Trinh Nhi đứng ngẩn ngơ tại chỗ, kinh kinh ngạc ngạc.
"Công chúa Trinh Nhi, Hoàng Phố Anh Kỳ ta tự biết bản thân còn nhiều thiếu sót và không xứng với công chúa băng thanh ngọc khiết như nàng, nhưng Hoàng Phố Anh Kỳ ta thật lòng ái mộ công chúa, trời đất chứng giám. Hôm nay bất luận công chúa có tiếp nhận sự an bày của số trời ha không, tại hạ nhất định phải nói ra tình cảm trong lòng mình, cho dù có người cười nhạo, ta cũng không quan tâm. Bởi vì nếu như yêu một người cũng phải cho người đó biết tình cảm của mình." Hoàng Phố Anh Kỳ bày ra bộ dạng thâm tình, chân thành nói.
"Chẳng hay công chúa còn nhớ, mấy năm trước, ta đại diện phụ hoàng đến Tuyết Mộng quốc chúc thọ phụ hoàng nàng, lúc bước vào cung yến, ta và công chúa lần đầu tiên gặp nhau. Lúc đó công chúa đang đứng lẻ loi bên cạnh hòn non bộ, quần áo hoa lệ cao quý, trâm phượng xinh đẹp cài đầu, nàng kiều diễm như thế, khiến ngự vườn tươi sáng hẳn lên. Nhưng mà ta lại thấy trong lòng công chúa che giấu bao nhiêu tâm sự, vì sao ngay cả trên khuôn mặt cũng hiện lên sự ưu thương? Lúc đó ta kìm lòng không đậu, ta muốn an ủi công chúa, muốn xoa dịu nổi đau của công chúa. Ta tự nói với chính mình, công chúa không nên đau buồn, nàng phải có được tất cả vui vẻ trên đời này, nàng không nên để ưu buồn trói buộc lòng mình. Vì vậy sau đó ta liền cất bước...."
"Trong lòng có vô vàn lời muốn nói, nhưng khi đối mặt với công chúa, lại trở nên vụng về lúng ta lúng túng không biết nói gì, chỉ có thể giả vờ lạnh lùng. Công chúa, nếu hôm nay không phải biết được ý trời, lòng ái mộ này của tại hạ với công chúa, chẳng biết lúc nào mới có thể nói ra. Ta muốn cảm ơn ông trời, cảm ơn hoàng nãi nãi đã thành toàn, cuối cùng đem những lời đã giấu trong lòng bấy lâu nay được nói ra."
"Trinh Nhi."
"Trinh Nhi, mặc kệ trong lòng nàng ta là người như thế nào, ta cũng chân thành đem hết lời trong lòng nói cho nàng biết. Ta thật sự thích nàng, trong tim ta chỉ có nàng, cả đời này cũng không thay đổi. Hoàng Phố Anh Kỳ ở trước mặt mọi người xin thề, đời này ta chỉ thích một mình công chúa Trinh Nhi, không phải nàng ta không cưới."
Lời tỏ tình của Hoàng Phố Anh Kỳ khiến tất cả mọi người ở đây bị kinh động, tình cảm thân thiết chân thành như vậy, ngay cả tôn nghiêm của một vị hoàng tử cũng buông xuôi, khiến đám nữ tử ngồi đây đều sôi sục, vừa ước ao vừa hâm mộ. Nếu như trên đời này có một nam nhân yêu mình như vậy, lại còn bày tỏ trước mặt mọi người, các nàng nhất định sẽ là nữ tử hạnh phúc nhất.
Nếu như chưa biết tính tình của Hoàng Phố Anh Kỳ, Già Lam nhất định cũng sẽ cảm động trước lời tỏ tình chân thành của hắn, liếc mắt nhìn sắc mặt phức tạp của Hiên Viên Trinh Nhi, nàng ta khẳng định không ngờ mình bị trúng chiêu. Tuy trong lòng vẫn còn quyến luyến Phượng Thiên Sách, nhưng sau chuyện ở Triều m tự, Phượng Thiên Sách làm tổn thương trái tim nàng, Hoàng Phố Anh Kỳ lợi dụng điểm này, Hiên Viên Trinh Nhi không bị lay động mới là lạ.
Nàng đúng là đã xem thường Hoàng Phố Anh Kỳ, nam nhân này rất hiểu tâm tư nữ nhân, giống như Hiên Viên Trinh Nhi xuất thân cao quý, cần cái gì? Nàng căn bản không quan tâm đến quyền thế hay tiền bạc, cái nàng để tâm nhất chính là tình cảm chân thành, Hoàng Phố Anh Kỳ cho nàng thứ ảo tưởng mà bao nhiêu nữ khác đều ao ước, lấy tư thái hèn mọn, từng bước từng bước đánh tan phòng ngự của nàng, khiến nàng trở thành người phụ nàng có kiêu hãnh và hài lòng. Hoàng Phố Anh Kỳ là ai? Chẳng qua chỉ hèn mọn trong nhất thời, đợi khi hắn cưới được Hiên Viên Trinh Nhi, hắn có thể lấy được quyền lực và vô số tài sản.
Nam nhân như vậy, co được dãn được, giỏi nắm thời cơ hội kéo người khác về bên mình, thật sự là đê tiện đáng khinh bỉ.
Hoàng hậu cũng bị cảm động đến rơi đến rơi nước mắt, ban đầu ấn tượng của bà đối với Hoàng Phố Anh Kỳ rất tầm thường, nhưng lúc nàng càng nhìn càng thấy thuận mắt, còn việc quan trọng hơn hạnh phúc của nữ nhi chứ?
"Tâm ý của Tam hoàng tử thật khiến Bản cung xúc động, nguyện vọng lớn nhất trong đời Bản cung chính là hi vọng Trinh Nhi có thể tìm được trượng phu thật lòng yêu nó, đối với nó toàn tâm toàn ý, như vậy, cho dù sau này Bản cung mất đi cũng có thể ngậm cười nơi chính suối." Lấy khăn lụa lau khóe mặt rồi Hoàng hậu mới quay lại nói với Hiên Viên Trinh Nhi, "Trinh Nhi, nương là người từng trải nên hiểu rõ, làm một nữ nhân của hoàng thất, lấy được một người yêu mình còn khó hơn tìm một người mình yêu."
"Mẫu hậu." Hiên Viên Trinh Nhi chạy vội đến, té nhào vào trong lòng hoàng hậu, nghẹn ngào thất thanh, hiện tại nàng cực kỳ hỗn loạn, không biết nên làm gì bây giờ.
Hoàng Phố Anh Kỳ thấy thế, lập tức thừa thắng xông lên, vén bào, quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, giơ cao tay phải lên: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng Phố Anh Kỳ ta xin thề, nếu như Hoàng hậu nương nương đồng ý đem Trinh Nhi công chúa gả cho ta, Hoàng Phố Anh Kỳ ta nhất định sẽ dùng cả đời mình bảo vệ nàng, cho dù trời long đất lỡ, ta cũng sẽ lấy thân mình chống đỡ, quyết không để cho công chúa chết trước ta một khắc."
"Đứa trẻ ngoan, mau đứng lên đi. Bản cung tin ngươi." Hoàng hậu từ ái nói, bàn bạc với nữ nhi trong lòng, "Trinh Nhi, nếu như con gật đầu đồng ý, Bản cung trước sẽ nhận mối hôn sự này, còn về phần phụ hoàng con bên kia, Bản cung nhất định sẽ thuyết phục ông ấy."
Hoàng Phố Anh Kỳ nắm chặt thời cơ, lại nói tiếp: "Công chúa Trinh Nhi, nếu như nàng không đồng ý cũng chẳng sao, cuộc đời Hoàng Phố Anh Kỳ ta chỉ ái mộ một mình công chúa, tuyệt đối không có người thứ hai. Nếu như một ngày nào đó, công chúa tìm được một đức lang quân như ý, Hoàng Phố Anh Kỳ không những không ghen tỵ, mà còn thật tâm chúc phúc công chúa, làm Đại tướng quân hộ giá đưa tiễn công chúa xuất giá, thể hiện tình cảm thân thiết của ta dành cho công chúa."
Hiên Viên Trinh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt hoa lệ nhìn Hoàng Phố Anh Kỳ, ánh mắt dần dần bị giao động.
Già Lam nhịn không được vỗ ót một cái, chiêu này của Hoàng Phố Anh Kỳ thật quá độc ác, rốt cuộc Hiên Viên Trinh Nhi cũng đã hoàn toàn rơi vào lưới tình của hắn. Tuy nàng ấy không bày tỏ sự đồng ý của mình một cách rõ ràng, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, chuyện này trên cơ bản đã định đoạt xong.
Lúc này, một âm thanh khác kêu lên.
"Hoàng thái hậu, chúc mừng hoàng thái hậu. Song hỷ lâm môn. Đại công chúa và Nạp Lan công tử chọn trúng một đường, thật xứng đôi vừa lứa."
"Thật vậy sao?' Hoàng thái hậu giả vờ làm vẻ mặt vui mừng, có thể nói là ảnh hậu tài năng, "Nạp Lan công tử, ai gia thật không nghĩ tới, hóa ra ngươi với Đại công chúa có duyên phận như vậy. Lần này ai gia cũng yên tâm, ai gia lo lắng bảo bối Tôn nhi là người tâm cao khí ngạo, trên đời này không có bao nhiêu có thể lọt vào mắt nàng. Ai gia thường xuyên khuyên nhủ nó, nữ tử đừng quá mạnh mẽ hiếu thắng, đến cuối cùng vẫn phải giúp chồng dạy con, đó mới là số mệnh của nữ tử, nó lại nói muốn kề vai sát cánh bên cạnh trượng phu. Có thể thấy suy nghĩ của nó không giống những nữ tử khác. Nếu ai có thể lấy được nàng, chẳng khác nào sinh thêm một cánh tay, còn được sự trợ giúp của Phượng Lân quốc ta, ha ha ha..."
Hoàng thái hậu cười đến mức mặt mày đỏ hồng: "Nạp Lan công tử là anh hùng trong thiên hạ, cũng là người duy nhất có thể lọt vào mắt Đại công chúa, nay hai người lại có duyên với nhau, đây chẳng phải là ý trời sao."
Gương mặt lạnh lùng của Đại công chúa cuối cùng cũng xuất hiện nhu mì và xấu hổ của nữ nhân, hoàng nãi nãi quả nhiên hiểu rõ tâm tư của nàng, lấy tính tình kiêu ngạo của nàng, sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời này, hiện tại hoàng nãi nãi thay nàng nói, đáy lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Nàng khẩn trương nhìn về phía Nạp Lan Tiêu Bạch, chẳng biết hắn có phản ứng gì.
Dưới sự thúc giục của mọi người, cuối cùng Hiên Viên Trinh Nhi cũng chậm rãi đưa đầu ngón tay ra chọn lựa, đôi mắt Hoàng thái hậu mở to đến cực hạn, giống như trống đồng, tập trung nhìn chằm chằm tay Hiên Viên Trinh Nhi, dựa vào suy đoán của một người từng trải của mình, bà có thể phán đoán được, một chút nữa Hiên Viên Trinh Nhi sẽ chọn lựa ai, quyết định như vậy chắc chắn không sai. Bởi vì xuất thân hoàng thất của Hiên Viên Trinh Nhi, từ nhỏ nàng ta đã nhận được sự giáo dự của hoàng thất, vừa may chính ngay lúc này, thúc giục càng khiến nàng thêm tin vào cái gọi là số trời. Chỉ cần Hiên Viên Trinh Nhi chọn trúng Anh Kỳ, công chúa Trinh Nhi sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bà.
"Phương pháp này cực kỳ linh nghiệm, một khi đã chọn trúng người trong số mệnh thì phải thuận theo ý trời, nếu như nghịch thiên, chỉ sợ say này sẽ gặp tai họa không ngừng." Hoàng thái hậu vừa lúc bổ sung thêm một câu, thành công khiến ngón tay Hiên Viên Trinh Nhi còn đang do dự lựa chọn đã quyết định chọn đầu mút khác.
Bà già này đang sử dụng chiến thuật tâm lý đây mà!!
Già Lam khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng không thể không bội phục sự thông minh của Hoàng thái hậu, nàng hoàn toàn có lý do tin tưởng, Hoàng thái hậu nhất định đã nắm rõ toàn bộ những nét vẽ trong bức họa đó, bà muốn ai thành công người đó nhất định sẽ thành công, đây cũng chính là tính toán của bà.
Trong lòng Hiên Viên Trinh Nhi rất mâu thuẫn, nàng rất tin tưởng phương pháp định lương duyên của Hoàng thái hậu, nhưng một đầu ngón tay đã lựa chọn nó sẽ quyết định việc chung thân cả đời của nàng, càng nghĩ nàng càng cảm thấy tâm tư rối loạn. Cũng không phải bởi vì ghét bỏ những vị hoàng tử có mặt tại đây, không thiếu những người xuất chúng, chẳng qua tâm hồn thiếu nữa thất lạc, khiến nàng không đồng ý những người khác.
Sách ca ca, vì sao chàng lại thích người khác? Vì sao chàng không hiểu lòng ta?
Trái tim càng thêm chua xót, trước mắt Hiên Viên Trinh Nhi dần dần mờ ảo, trong lúc hồ đồ chẳng biết một cỗ lực lượng nào đó, lôi kéo ngón tay nàng di chuyển đến nơi nào đó.
Đợi nàng bình tĩnh lại mới phát hiện bản thân đã chọn trúng một đầu mút khác.
Lúc này Hoàng thái hậu mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười hài lòng.
Già Lam thầm kêu không ổn, Hiên Viên Trinh Nhi hơn phân nửa đã bị người ta điều khiển. Lúc này nhìn lại bốn nữ tử, chỉ còn một mình nàng là chưa chọn, nàng phải làm rối loạn mới được, không thể để cho người hoàng thất chiếm được tiện nghi.
Hai mắt nhìn chằm chằm những đường cong phức tạp, rậm rạp chằng chịt kia, nàng tập trung cao độ, không thèm để ý những ánh mắt soi mói, đường nét trong mắt nàng từ từ rõ ràng hơn, tựa như phim chiếu chậm, từng đầu mối được gỡ ra, để lại là bức vẽ với những đường vẽ đơn giản hơn.
Đầu đột nhiên đau nhức dữ dội, gần như đạt đến ranh giới cao nhất của nàng, trong lòng Già Lam càng thêm gấp gáp.
Nhanh, rất nhanh....
Trong điện quang hỏa thạch như có một làn sóng nhiệt vô hình bất ngờ đánh tới, lấy góc độ quỷ dị, bắn ngay trên trán Già Lam, lưu hải trên trán trong tích tắc hoảng loạn.
Nàng chớp chớp đôi mắt, suýt nữa đã giải được bức tranh này, thoáng cái nó đã khôi phục lại như ban đầu.
Đáng ghét.
Có người ám toán.
Nàng ngẩng đầu, quét nhanh nhìn mọi người, không có có biểu hiện khác thường, chỉ có khóe miệng Đại công chúa khẽ nhúc nhích, tránh cái nhìn của nàng.
Già Lam lập tức sáng tỏ, có gan lập kế với ta, ta cũng sẽ không để cho các người được như ý nguyện, nhất định phải để nước càng đục càng tốt.
"Ta chọn xong rồi."
Già Lam cong môi, ngón tay vô tình dừng lại ở nơi nào đó, Hoàng thái hậu khẽ nhíu mày một cái.
"Ta tới trước." Nhị công chúa nóng lòng nói, khong đợi Hoàng thái hậu đưa ra chỉ thị, nàng đã tiên phong đi đầu, ngón tay từ đầu mút đi theo đến một đầu mút khác, nếu như chỗ đó có người chọn lựa, như vậy người đó chính là chân mệnh thiên tử của nàng
Mãi cho đến khi ngón tay của nàng rơi vào đầu mút trống không, nàng không những không buồn chán hay uể oải, ngược lại có chút mừng rỡ không thôi.
Thật tốt quá!!! Quả nhiên nàng không duyên với đám nam nhân ở đây, nói như vậy, nàng và Phượng thiếu vẫn còn có cơ hội.
Đúng, nàng tuyệt đối không buông tha điều này.
Hoàng thái hậu bất lực thở dài, đối với Nhị công chúa, bà chẳng có chút tin tưởng nào.
"Đáng tiếc." Phượng thái quân khẽ thở dài nói một câu.
"Không biết ta với công chúa Trinh Nhi có duyên phận không nữa?" Hoàng Phố Anh Kỳ nở nụ cười tuấn lãng, ánh mắt chân thành thâm tình nhìn Hiên Viên Trinh Nhi, ngón tay của hắn từ từ di động.
Không biết mọi người nghĩ thế nào, dù sao nàng nhìn cũng thấy buồn nôn.
Có một thái giám hầu hạ bước lên phía trước, giúp đỡ công việc kiểm tra thực hư: "Ô kìa! Trời đất tác thành!! Chúc mừng Tam hoàng tử điện hạ, chúc mừng Trinh Nhi công chúa, hai người thật đúng là ông trời tác thành."
Trong lúc mọi người lên tiếng chúc mừng, Hiên Viên Trinh Nhi như ở trong mộng tỉnh lại.
"Trinh Nhi." Hoàng hậu nhìn con gái của mình, vừa mừng rỡ, vừa lo lắng.
Hiên Viên Trinh Nhi đứng ngẩn ngơ tại chỗ, kinh kinh ngạc ngạc.
"Công chúa Trinh Nhi, Hoàng Phố Anh Kỳ ta tự biết bản thân còn nhiều thiếu sót và không xứng với công chúa băng thanh ngọc khiết như nàng, nhưng Hoàng Phố Anh Kỳ ta thật lòng ái mộ công chúa, trời đất chứng giám. Hôm nay bất luận công chúa có tiếp nhận sự an bày của số trời ha không, tại hạ nhất định phải nói ra tình cảm trong lòng mình, cho dù có người cười nhạo, ta cũng không quan tâm. Bởi vì nếu như yêu một người cũng phải cho người đó biết tình cảm của mình." Hoàng Phố Anh Kỳ bày ra bộ dạng thâm tình, chân thành nói.
"Chẳng hay công chúa còn nhớ, mấy năm trước, ta đại diện phụ hoàng đến Tuyết Mộng quốc chúc thọ phụ hoàng nàng, lúc bước vào cung yến, ta và công chúa lần đầu tiên gặp nhau. Lúc đó công chúa đang đứng lẻ loi bên cạnh hòn non bộ, quần áo hoa lệ cao quý, trâm phượng xinh đẹp cài đầu, nàng kiều diễm như thế, khiến ngự vườn tươi sáng hẳn lên. Nhưng mà ta lại thấy trong lòng công chúa che giấu bao nhiêu tâm sự, vì sao ngay cả trên khuôn mặt cũng hiện lên sự ưu thương? Lúc đó ta kìm lòng không đậu, ta muốn an ủi công chúa, muốn xoa dịu nổi đau của công chúa. Ta tự nói với chính mình, công chúa không nên đau buồn, nàng phải có được tất cả vui vẻ trên đời này, nàng không nên để ưu buồn trói buộc lòng mình. Vì vậy sau đó ta liền cất bước...."
"Trong lòng có vô vàn lời muốn nói, nhưng khi đối mặt với công chúa, lại trở nên vụng về lúng ta lúng túng không biết nói gì, chỉ có thể giả vờ lạnh lùng. Công chúa, nếu hôm nay không phải biết được ý trời, lòng ái mộ này của tại hạ với công chúa, chẳng biết lúc nào mới có thể nói ra. Ta muốn cảm ơn ông trời, cảm ơn hoàng nãi nãi đã thành toàn, cuối cùng đem những lời đã giấu trong lòng bấy lâu nay được nói ra."
"Trinh Nhi."
"Trinh Nhi, mặc kệ trong lòng nàng ta là người như thế nào, ta cũng chân thành đem hết lời trong lòng nói cho nàng biết. Ta thật sự thích nàng, trong tim ta chỉ có nàng, cả đời này cũng không thay đổi. Hoàng Phố Anh Kỳ ở trước mặt mọi người xin thề, đời này ta chỉ thích một mình công chúa Trinh Nhi, không phải nàng ta không cưới."
Lời tỏ tình của Hoàng Phố Anh Kỳ khiến tất cả mọi người ở đây bị kinh động, tình cảm thân thiết chân thành như vậy, ngay cả tôn nghiêm của một vị hoàng tử cũng buông xuôi, khiến đám nữ tử ngồi đây đều sôi sục, vừa ước ao vừa hâm mộ. Nếu như trên đời này có một nam nhân yêu mình như vậy, lại còn bày tỏ trước mặt mọi người, các nàng nhất định sẽ là nữ tử hạnh phúc nhất.
Nếu như chưa biết tính tình của Hoàng Phố Anh Kỳ, Già Lam nhất định cũng sẽ cảm động trước lời tỏ tình chân thành của hắn, liếc mắt nhìn sắc mặt phức tạp của Hiên Viên Trinh Nhi, nàng ta khẳng định không ngờ mình bị trúng chiêu. Tuy trong lòng vẫn còn quyến luyến Phượng Thiên Sách, nhưng sau chuyện ở Triều m tự, Phượng Thiên Sách làm tổn thương trái tim nàng, Hoàng Phố Anh Kỳ lợi dụng điểm này, Hiên Viên Trinh Nhi không bị lay động mới là lạ.
Nàng đúng là đã xem thường Hoàng Phố Anh Kỳ, nam nhân này rất hiểu tâm tư nữ nhân, giống như Hiên Viên Trinh Nhi xuất thân cao quý, cần cái gì? Nàng căn bản không quan tâm đến quyền thế hay tiền bạc, cái nàng để tâm nhất chính là tình cảm chân thành, Hoàng Phố Anh Kỳ cho nàng thứ ảo tưởng mà bao nhiêu nữ khác đều ao ước, lấy tư thái hèn mọn, từng bước từng bước đánh tan phòng ngự của nàng, khiến nàng trở thành người phụ nàng có kiêu hãnh và hài lòng. Hoàng Phố Anh Kỳ là ai? Chẳng qua chỉ hèn mọn trong nhất thời, đợi khi hắn cưới được Hiên Viên Trinh Nhi, hắn có thể lấy được quyền lực và vô số tài sản.
Nam nhân như vậy, co được dãn được, giỏi nắm thời cơ hội kéo người khác về bên mình, thật sự là đê tiện đáng khinh bỉ.
Hoàng hậu cũng bị cảm động đến rơi đến rơi nước mắt, ban đầu ấn tượng của bà đối với Hoàng Phố Anh Kỳ rất tầm thường, nhưng lúc nàng càng nhìn càng thấy thuận mắt, còn việc quan trọng hơn hạnh phúc của nữ nhi chứ?
"Tâm ý của Tam hoàng tử thật khiến Bản cung xúc động, nguyện vọng lớn nhất trong đời Bản cung chính là hi vọng Trinh Nhi có thể tìm được trượng phu thật lòng yêu nó, đối với nó toàn tâm toàn ý, như vậy, cho dù sau này Bản cung mất đi cũng có thể ngậm cười nơi chính suối." Lấy khăn lụa lau khóe mặt rồi Hoàng hậu mới quay lại nói với Hiên Viên Trinh Nhi, "Trinh Nhi, nương là người từng trải nên hiểu rõ, làm một nữ nhân của hoàng thất, lấy được một người yêu mình còn khó hơn tìm một người mình yêu."
"Mẫu hậu." Hiên Viên Trinh Nhi chạy vội đến, té nhào vào trong lòng hoàng hậu, nghẹn ngào thất thanh, hiện tại nàng cực kỳ hỗn loạn, không biết nên làm gì bây giờ.
Hoàng Phố Anh Kỳ thấy thế, lập tức thừa thắng xông lên, vén bào, quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, giơ cao tay phải lên: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng Phố Anh Kỳ ta xin thề, nếu như Hoàng hậu nương nương đồng ý đem Trinh Nhi công chúa gả cho ta, Hoàng Phố Anh Kỳ ta nhất định sẽ dùng cả đời mình bảo vệ nàng, cho dù trời long đất lỡ, ta cũng sẽ lấy thân mình chống đỡ, quyết không để cho công chúa chết trước ta một khắc."
"Đứa trẻ ngoan, mau đứng lên đi. Bản cung tin ngươi." Hoàng hậu từ ái nói, bàn bạc với nữ nhi trong lòng, "Trinh Nhi, nếu như con gật đầu đồng ý, Bản cung trước sẽ nhận mối hôn sự này, còn về phần phụ hoàng con bên kia, Bản cung nhất định sẽ thuyết phục ông ấy."
Hoàng Phố Anh Kỳ nắm chặt thời cơ, lại nói tiếp: "Công chúa Trinh Nhi, nếu như nàng không đồng ý cũng chẳng sao, cuộc đời Hoàng Phố Anh Kỳ ta chỉ ái mộ một mình công chúa, tuyệt đối không có người thứ hai. Nếu như một ngày nào đó, công chúa tìm được một đức lang quân như ý, Hoàng Phố Anh Kỳ không những không ghen tỵ, mà còn thật tâm chúc phúc công chúa, làm Đại tướng quân hộ giá đưa tiễn công chúa xuất giá, thể hiện tình cảm thân thiết của ta dành cho công chúa."
Hiên Viên Trinh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt hoa lệ nhìn Hoàng Phố Anh Kỳ, ánh mắt dần dần bị giao động.
Già Lam nhịn không được vỗ ót một cái, chiêu này của Hoàng Phố Anh Kỳ thật quá độc ác, rốt cuộc Hiên Viên Trinh Nhi cũng đã hoàn toàn rơi vào lưới tình của hắn. Tuy nàng ấy không bày tỏ sự đồng ý của mình một cách rõ ràng, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, chuyện này trên cơ bản đã định đoạt xong.
Lúc này, một âm thanh khác kêu lên.
"Hoàng thái hậu, chúc mừng hoàng thái hậu. Song hỷ lâm môn. Đại công chúa và Nạp Lan công tử chọn trúng một đường, thật xứng đôi vừa lứa."
"Thật vậy sao?' Hoàng thái hậu giả vờ làm vẻ mặt vui mừng, có thể nói là ảnh hậu tài năng, "Nạp Lan công tử, ai gia thật không nghĩ tới, hóa ra ngươi với Đại công chúa có duyên phận như vậy. Lần này ai gia cũng yên tâm, ai gia lo lắng bảo bối Tôn nhi là người tâm cao khí ngạo, trên đời này không có bao nhiêu có thể lọt vào mắt nàng. Ai gia thường xuyên khuyên nhủ nó, nữ tử đừng quá mạnh mẽ hiếu thắng, đến cuối cùng vẫn phải giúp chồng dạy con, đó mới là số mệnh của nữ tử, nó lại nói muốn kề vai sát cánh bên cạnh trượng phu. Có thể thấy suy nghĩ của nó không giống những nữ tử khác. Nếu ai có thể lấy được nàng, chẳng khác nào sinh thêm một cánh tay, còn được sự trợ giúp của Phượng Lân quốc ta, ha ha ha..."
Hoàng thái hậu cười đến mức mặt mày đỏ hồng: "Nạp Lan công tử là anh hùng trong thiên hạ, cũng là người duy nhất có thể lọt vào mắt Đại công chúa, nay hai người lại có duyên với nhau, đây chẳng phải là ý trời sao."
Gương mặt lạnh lùng của Đại công chúa cuối cùng cũng xuất hiện nhu mì và xấu hổ của nữ nhân, hoàng nãi nãi quả nhiên hiểu rõ tâm tư của nàng, lấy tính tình kiêu ngạo của nàng, sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời này, hiện tại hoàng nãi nãi thay nàng nói, đáy lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Nàng khẩn trương nhìn về phía Nạp Lan Tiêu Bạch, chẳng biết hắn có phản ứng gì.
Tác giả :
Bắc Đằng