Sư Phụ Tường Rất Cao
Chương 19: Người giống với tình địch
Chung Ly Tà ra khỏi đại môn y quán thì về núi thật, Tiền Sắt Sắt có chút thất vọng, dù sao thì nàng vẫn chưa chơi đủ.
Cảm giác được tâm tình của tiểu hồ ly trong ngực xuống thấp, Chung Ly Tà ngừng lại, nâng tiểu hồ ly lên ngang mặt, kiên quyết lại mang theo chút ôn nhu: "Sắt Sắt không muốn về?"
Hai mắt và tai Tiền Sắt Sắt đều cụp xuống, không còn sự hoạt bát lúc thường, buồn buồng không vui nói: "Sắt Sắt còn chưa chơi đủ, mỹ nhân sư phụ về chậm vài ngày có được không?"
Chung Ly Tà cụng trán vào đầu nhỏ của Tiền Sắt Sắt, mắt nhìn mắt, nói với giọng vô cùng ôn ngưu: "Tiểu Ngưu của Sắt Sắt còn cần ngươi về cho ăn, chúng ta đã một đêm không về, nếu còn không về nữa, Tiểu Ngưu sẽ chết đói đó."
Lúc này Tiền Sắt Sắt mới nhớ tới, hình như nàng có yêu cầu mỹ nhân như phụ mua một con trâu... Hơn nữa còn muốn dùng thảo dược để nuôi trâu. Hơn nữa, quan trọng hơn là, lần cuối mình cho tiểu ngưu ăn là sáng hôm qua...
Nghĩ tới đây, lỗ tai nhó của Tiền Sắt Sắt dựng thẳng lên, cặp mắt phát sáng, kéo áo Chung Ly Tà nói: "Mỹ nhân sư phụ, chúng ta phải về nhanh một chút. Nếu Tiểu ngưu chết đói, tội sẽ lớn lắm đó, dù gì cũng là một sinh mạng."
Chung Ly Tà giơ tay sờ đầu nhỏ của Tiền Sắt Sắt, tiểu hồ ly này luôn có thể nói ra những lý do đúng lý hợp tình đến thế, nhưng dưới chân vẫn nghe lời mà tăng nhanh tốc độ.
Tiền Sắt Sắt rất hưởng thụ cái ổ trong ngực Chung Ly Tà, mắt mở to ngước nhìn phong cảnh chung quanh, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này thật thư thái, thậm chí nàng còn có suy nghĩ, dù không có mỹ nhân để nhìn, cứ bình bình đạm đạm mà trôi qua những tháng ngày nhàn nhã với mỹ nhân sư phụ như vậy cũng tốt.
Nhưng ý niệm này chỉ tồn tại trong chớp mắt mà thôi, Tiền Sắt Sắt nàng sao có thể vì một cây nhỏ... không... đại thụ mà từ bỏ cả khu rừng được chứ?
Khoảng một nén nhang sau, một người một hồ đã về lại nhà. Hai chân Chung Ly Tà vừa chạm đất, Tiền Sắt Sắt đã gấp gáp nhảy xuống.
Chung Ly Tà bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết mua cho nàng một con trâu như thế là đúng hay sai. Có con trâu này, dường như vật nhỏ có thể quên bẵng hắn đi, có cần phải làm chút chuyện để vật nhỏ này nhìn rõ được sự hiện hữu của hắn không đây?
Sau đó hắn lại thở dài một tiếng, thật là càng sống càng thụt lùi mà, thậm chí ngay cả giấm của một con trâu cũng uống.
Lắc đầu một cái, Chung Ly Tà tiện tay cầm cái cuốc bên tường đi ra ngoài xử lý thảo dược.
Tiền Sắt Sắt nhớ những thảo dược lần trước mỹ nhân sư phụ hái còn dư được cất giữa ở cạnh đầm nước phía sau, quyết định trước khi đi lấy thảo dược nên ghé qua nhìn xem Tiểu ngưu đã chết chưa.
Lúc tới chỗ đầm nước, đuôi mắt Tiền Sắt Sắt thấy được trong đầm nước như có vật gì đó đang trôi nổi, vật đó nhìn giống một con người.
Ánh mắt chạm đến những mảng máu loang xung quanh vật đó, Tiền Sắt Sắt xác định, đây đúng là một người, hơn nữa còn là một người bị thương.
Sau khi bình tĩnh xác định, Tiền Sắt Sắt lắc thân thể nhỏ bé đi trở về nhà, đúng lúc nhìn thấy Chung Ly Tà khiêng cái cuốc ra ngoài, vì vậy rất vui vẻ kêu một tiếng: "Mỹ nhân sư phụ, chờ một chút."
Chung Ly Tà nghe tiếng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Tiền Sắt Sắt sáng mắt chạy tới, hơi nghi ngờ, chỉ mới chớp mắt mà sao vật nhỏ này đã vui vẻ đến thế rồi hả? Quanh đây không có ai, cũng sẽ không gặp được chuyện gì tốt: "Sắt Sắt sao thế?"
Tiền Sắt Sắt chạy đến trước người Chung Ly Tà, lên tiếng: "Mỹ nhân sư phụ, trong đầm nước sau nhà có một người." Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nói: "Hình như bị thương rất nặng."
Có người vào đây? Sao có thể? Kết giới vẫn còn hoàn hảo không tổn hại gì, sao lại có người vào được?
"Sắt Sắt có nhìn lầm không đó? Sao lại có người vào được cái đảo nhỏ này chứ?" Chung Ly Tà rất có lòng tin với kết giới của mình, cho nên không tin tưởng câu nói có người đi vào của Tiền Sắt Sắt, hơn nữa còn là người bị thương.
Tiền Sắt Sắt lắc lắc cái đuôi nhỏ có chút mất hứng, dù mắt nàng có kém đến mức nào cũng sẽ không nhìn nhầm món y phục rách thành hình người được đâu.
Chung Ly Tà cảm nhận được Tiền Sắt Sắt đang mất hứng, ngồi xổm xuống đưa tay ôm lấy tiểu hồ ly trước mắt, nhẹ nói: "Chúng ta đi xem thử đi đã."
Tiền Sắt Sắt gật đầu một cái, không chịu mở miệng nói chuyện, nghiêng hẳn đầu sang một bên.
Chung Ly Tà đi tới phía sau mới phát hiện mình đã trách lầm tiểu hồ ly, cái thứ đang trôi nổi trong đầm nước này không phải người thì là cái gì? Mặc dù không muốn cứu một kẻ chẳng liên quan nhưng Chung Ly Tà lại càng không hi vọng trên cái đảo nhỏ phong cảnh tươi đẹp này lại xuất hiện một oan hồn, không thể làm gì khác hơn là vung tay lên, kéo người đó lên bờ.
Tiền Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn Chung Ly Tà, trong mắt chứa đầy ủy khuất, nàng nói có sai đâu, vốn là người mà, còn nói nàng nhìn lầm, sau đó lại lắc lắc cái đầu nhỏ, Tiền Sắt Sắt nàng cũng biết giận đấy.
Biết Tiền Sắt Sắt đang cáu kỉnh, Chung Ly Tà vuốt cái đầu nhỏ của Tiền Sắt Sắt, an ủi: "Là lỗi của vi sư, Sắt Sắt đừng tức giận có được không?"
Lúc này giọng của Chung Ly Tà được hạ xuống rất thấp, vô cùng dịu dàng, nhưng lại có chút hiệu quả mê hoặc hồn người, Tiền Sắt Sắt thiếu chút nữa đã bật thốt lên không cần so đo, may mà miệng thắng lại kịp, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đừng tưởng rằng dùng sắc đẹp là có thể mê hoặc được nàng, nàng là một con tiểu hồ ly có cốt khí (khí khái, không chịu khuất phục) đó.
Chung Ly Tà bất đắc dĩ, biết lần này tiểu hồ ly giận thật, không thể làm gì hơn là ôm nó đi xem tình huống của người kia trước.
Người kia bị Chung Ly Tà ném ngửa trên đất, cho nên khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết liền hiện rõ trước mắt Tiền Sắt Sắt, Tiền Sắt Sắt nhìn nam nhân trước mắt, nước miếng thiếu chút nữa đã chảy đầy chén. Mỹ nhân, mỹ nhân đó nha, còn là cực phẩm mỹ nhân có thể sánh ngang với sư phụ đó.
Chung Ly Tà thấy người trước mặt, thần sắc lạnh lẽo, sát khí trong mắt bắn ra không chút che giấu, sao lại là hắn! Sau đó mới hơi thu lại, kéo lý trí về, không ngờ lại là người đó.
Trong nháy mắt Tiền Sắt Sắt có cảm giác như đang ngâm trong tuyết lạnh của tháng mười hai, nhưng cảm giác đó lại biến mất rất nhanh, khiến cho người ta không thể đoán được.
Nàng nghiêng mắt, nhìn vào đôi mắt có chút mờ mịt của Chung Ly Tà, trong lòng như đã hiểu được gì đó. Mỹ nhân này là người quen cũ của mỹ nhân sư phụ?
"Mỹ nhân sư phụ biết người này?" Kiếp trước Tiền Sắt Sắt là thần trộm, mặc dù mấy ngày nay ra vẻ đơn thuần, nhưng không có nghĩa là nàng thật sư như thế, sống ở cô nhi viện hơn hai mươi năm, nếu không có đầu óc thì đã sớm chết đói. Mặc dù yêu thích sắc đẹp, nhưng nàng vẫn biết người nào có thể dựa vào.
"Biết cũng không biết." Chung Ly Tà thở dài một cái, ngồi xổm xuống xem xét thương thể trên người nam tử, lại quay sang giải thích với Tiền Sắt Sắt: "Người này là hài tử của một cố nhân."
Ân oán đời trước đương nhiên phải tìm người đời trước để đòi lại, người này thì vẫn phải cứu.
Tiền Sắt Sắt được Chung Ly Tà đặt lên vai, nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Chung Ly Tà, vươn móng sờ sờ mũi, nhưng bộ lông quét qua cái mũi đang ngứa khiến cho Tiền Sắt Sắt nhảy mũi một cái.
Cảm giác được tâm tình của tiểu hồ ly trong ngực xuống thấp, Chung Ly Tà ngừng lại, nâng tiểu hồ ly lên ngang mặt, kiên quyết lại mang theo chút ôn nhu: "Sắt Sắt không muốn về?"
Hai mắt và tai Tiền Sắt Sắt đều cụp xuống, không còn sự hoạt bát lúc thường, buồn buồng không vui nói: "Sắt Sắt còn chưa chơi đủ, mỹ nhân sư phụ về chậm vài ngày có được không?"
Chung Ly Tà cụng trán vào đầu nhỏ của Tiền Sắt Sắt, mắt nhìn mắt, nói với giọng vô cùng ôn ngưu: "Tiểu Ngưu của Sắt Sắt còn cần ngươi về cho ăn, chúng ta đã một đêm không về, nếu còn không về nữa, Tiểu Ngưu sẽ chết đói đó."
Lúc này Tiền Sắt Sắt mới nhớ tới, hình như nàng có yêu cầu mỹ nhân như phụ mua một con trâu... Hơn nữa còn muốn dùng thảo dược để nuôi trâu. Hơn nữa, quan trọng hơn là, lần cuối mình cho tiểu ngưu ăn là sáng hôm qua...
Nghĩ tới đây, lỗ tai nhó của Tiền Sắt Sắt dựng thẳng lên, cặp mắt phát sáng, kéo áo Chung Ly Tà nói: "Mỹ nhân sư phụ, chúng ta phải về nhanh một chút. Nếu Tiểu ngưu chết đói, tội sẽ lớn lắm đó, dù gì cũng là một sinh mạng."
Chung Ly Tà giơ tay sờ đầu nhỏ của Tiền Sắt Sắt, tiểu hồ ly này luôn có thể nói ra những lý do đúng lý hợp tình đến thế, nhưng dưới chân vẫn nghe lời mà tăng nhanh tốc độ.
Tiền Sắt Sắt rất hưởng thụ cái ổ trong ngực Chung Ly Tà, mắt mở to ngước nhìn phong cảnh chung quanh, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này thật thư thái, thậm chí nàng còn có suy nghĩ, dù không có mỹ nhân để nhìn, cứ bình bình đạm đạm mà trôi qua những tháng ngày nhàn nhã với mỹ nhân sư phụ như vậy cũng tốt.
Nhưng ý niệm này chỉ tồn tại trong chớp mắt mà thôi, Tiền Sắt Sắt nàng sao có thể vì một cây nhỏ... không... đại thụ mà từ bỏ cả khu rừng được chứ?
Khoảng một nén nhang sau, một người một hồ đã về lại nhà. Hai chân Chung Ly Tà vừa chạm đất, Tiền Sắt Sắt đã gấp gáp nhảy xuống.
Chung Ly Tà bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết mua cho nàng một con trâu như thế là đúng hay sai. Có con trâu này, dường như vật nhỏ có thể quên bẵng hắn đi, có cần phải làm chút chuyện để vật nhỏ này nhìn rõ được sự hiện hữu của hắn không đây?
Sau đó hắn lại thở dài một tiếng, thật là càng sống càng thụt lùi mà, thậm chí ngay cả giấm của một con trâu cũng uống.
Lắc đầu một cái, Chung Ly Tà tiện tay cầm cái cuốc bên tường đi ra ngoài xử lý thảo dược.
Tiền Sắt Sắt nhớ những thảo dược lần trước mỹ nhân sư phụ hái còn dư được cất giữa ở cạnh đầm nước phía sau, quyết định trước khi đi lấy thảo dược nên ghé qua nhìn xem Tiểu ngưu đã chết chưa.
Lúc tới chỗ đầm nước, đuôi mắt Tiền Sắt Sắt thấy được trong đầm nước như có vật gì đó đang trôi nổi, vật đó nhìn giống một con người.
Ánh mắt chạm đến những mảng máu loang xung quanh vật đó, Tiền Sắt Sắt xác định, đây đúng là một người, hơn nữa còn là một người bị thương.
Sau khi bình tĩnh xác định, Tiền Sắt Sắt lắc thân thể nhỏ bé đi trở về nhà, đúng lúc nhìn thấy Chung Ly Tà khiêng cái cuốc ra ngoài, vì vậy rất vui vẻ kêu một tiếng: "Mỹ nhân sư phụ, chờ một chút."
Chung Ly Tà nghe tiếng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Tiền Sắt Sắt sáng mắt chạy tới, hơi nghi ngờ, chỉ mới chớp mắt mà sao vật nhỏ này đã vui vẻ đến thế rồi hả? Quanh đây không có ai, cũng sẽ không gặp được chuyện gì tốt: "Sắt Sắt sao thế?"
Tiền Sắt Sắt chạy đến trước người Chung Ly Tà, lên tiếng: "Mỹ nhân sư phụ, trong đầm nước sau nhà có một người." Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nói: "Hình như bị thương rất nặng."
Có người vào đây? Sao có thể? Kết giới vẫn còn hoàn hảo không tổn hại gì, sao lại có người vào được?
"Sắt Sắt có nhìn lầm không đó? Sao lại có người vào được cái đảo nhỏ này chứ?" Chung Ly Tà rất có lòng tin với kết giới của mình, cho nên không tin tưởng câu nói có người đi vào của Tiền Sắt Sắt, hơn nữa còn là người bị thương.
Tiền Sắt Sắt lắc lắc cái đuôi nhỏ có chút mất hứng, dù mắt nàng có kém đến mức nào cũng sẽ không nhìn nhầm món y phục rách thành hình người được đâu.
Chung Ly Tà cảm nhận được Tiền Sắt Sắt đang mất hứng, ngồi xổm xuống đưa tay ôm lấy tiểu hồ ly trước mắt, nhẹ nói: "Chúng ta đi xem thử đi đã."
Tiền Sắt Sắt gật đầu một cái, không chịu mở miệng nói chuyện, nghiêng hẳn đầu sang một bên.
Chung Ly Tà đi tới phía sau mới phát hiện mình đã trách lầm tiểu hồ ly, cái thứ đang trôi nổi trong đầm nước này không phải người thì là cái gì? Mặc dù không muốn cứu một kẻ chẳng liên quan nhưng Chung Ly Tà lại càng không hi vọng trên cái đảo nhỏ phong cảnh tươi đẹp này lại xuất hiện một oan hồn, không thể làm gì khác hơn là vung tay lên, kéo người đó lên bờ.
Tiền Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn Chung Ly Tà, trong mắt chứa đầy ủy khuất, nàng nói có sai đâu, vốn là người mà, còn nói nàng nhìn lầm, sau đó lại lắc lắc cái đầu nhỏ, Tiền Sắt Sắt nàng cũng biết giận đấy.
Biết Tiền Sắt Sắt đang cáu kỉnh, Chung Ly Tà vuốt cái đầu nhỏ của Tiền Sắt Sắt, an ủi: "Là lỗi của vi sư, Sắt Sắt đừng tức giận có được không?"
Lúc này giọng của Chung Ly Tà được hạ xuống rất thấp, vô cùng dịu dàng, nhưng lại có chút hiệu quả mê hoặc hồn người, Tiền Sắt Sắt thiếu chút nữa đã bật thốt lên không cần so đo, may mà miệng thắng lại kịp, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đừng tưởng rằng dùng sắc đẹp là có thể mê hoặc được nàng, nàng là một con tiểu hồ ly có cốt khí (khí khái, không chịu khuất phục) đó.
Chung Ly Tà bất đắc dĩ, biết lần này tiểu hồ ly giận thật, không thể làm gì hơn là ôm nó đi xem tình huống của người kia trước.
Người kia bị Chung Ly Tà ném ngửa trên đất, cho nên khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết liền hiện rõ trước mắt Tiền Sắt Sắt, Tiền Sắt Sắt nhìn nam nhân trước mắt, nước miếng thiếu chút nữa đã chảy đầy chén. Mỹ nhân, mỹ nhân đó nha, còn là cực phẩm mỹ nhân có thể sánh ngang với sư phụ đó.
Chung Ly Tà thấy người trước mặt, thần sắc lạnh lẽo, sát khí trong mắt bắn ra không chút che giấu, sao lại là hắn! Sau đó mới hơi thu lại, kéo lý trí về, không ngờ lại là người đó.
Trong nháy mắt Tiền Sắt Sắt có cảm giác như đang ngâm trong tuyết lạnh của tháng mười hai, nhưng cảm giác đó lại biến mất rất nhanh, khiến cho người ta không thể đoán được.
Nàng nghiêng mắt, nhìn vào đôi mắt có chút mờ mịt của Chung Ly Tà, trong lòng như đã hiểu được gì đó. Mỹ nhân này là người quen cũ của mỹ nhân sư phụ?
"Mỹ nhân sư phụ biết người này?" Kiếp trước Tiền Sắt Sắt là thần trộm, mặc dù mấy ngày nay ra vẻ đơn thuần, nhưng không có nghĩa là nàng thật sư như thế, sống ở cô nhi viện hơn hai mươi năm, nếu không có đầu óc thì đã sớm chết đói. Mặc dù yêu thích sắc đẹp, nhưng nàng vẫn biết người nào có thể dựa vào.
"Biết cũng không biết." Chung Ly Tà thở dài một cái, ngồi xổm xuống xem xét thương thể trên người nam tử, lại quay sang giải thích với Tiền Sắt Sắt: "Người này là hài tử của một cố nhân."
Ân oán đời trước đương nhiên phải tìm người đời trước để đòi lại, người này thì vẫn phải cứu.
Tiền Sắt Sắt được Chung Ly Tà đặt lên vai, nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Chung Ly Tà, vươn móng sờ sờ mũi, nhưng bộ lông quét qua cái mũi đang ngứa khiến cho Tiền Sắt Sắt nhảy mũi một cái.
Tác giả :
Nhược Giảo