Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 206
Editor: Tiểu Ly Ly.
Có lẽ là từ chuyện Trọng Hoa hủy hôn, Thái A đuối lý, sau khi Trường Khanh nói muốn kết hôn với Hồng Trang thì các Trưởng lão cũng hớn hở đáp ứng.
Nhận lời còn chưa đủ.
Trường Khanh là tiểu đệ tử sau cùng của Tiên Tôn Vô Nhai, thân phận đặc biệt, ban đầu Vô Nhai lại xả thân cứu Trọng Hoa, phần ân tình này còn đó. Mặc dù mọi người đều biết lần này Ngũ đại tiên môn lần nữa vây công Thái A, tất cả đều là Vô Tư dốc hết sức thúc đẩy. Nhưng dù sao cũng là Thái A đuối lý trước, lần này có ngườ thành thân, cũng coi như thời cơ tốt để hai bên hàn gắn mối quan hệ đã rạn nứt.
Vì vậy trên dưới mọi người ở Thái A ngày đêm trùng tu Trường Diễn Võ. Làm như vậy là để cho hai người một nghi thức tế thiên lớn, cố gắng hóa giải bất mãn thù hận do Trọng Hoa hủy hôn mang tới cho hai bên.
Người của Ngũ đại tiên sơn chưa rời đi, mấy ngàn người này, vừa đúng lúc tạo ra náo nhiệt cho chuyện thành thân lần này.
Một ngày kia, trời xanh mây trắng.
Mấy ngày trước đây tiên ma đại chiến lưu lại khói mù hình như cũng bị chuyện vui mừng khắp nơi này làm loãng đi một chút.
Trường Khanh và Hồng Trang cùng nhau bước lên thảm đỏ, sắc mặt vui mừng. Nhưng cẩn thận nhìn lại, trong tươi cười vui mừng kia lại có vẻ hoảng hốt một chút. Hắn ngước mắt nhìn về đài chủ thượng.
Nơi đó, Trọng Hoa ngồi ngay ngắn ở giữa, Vô Tư ngồi ở phía bên phải hắn, vẻ mặt bướng bỉnh kêu ngạo, thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn Trọng Hoa lại nhanh chóng thu hồi, trong mắt kia oán và hận chợt lóe lên rồi biến mất, khiến cho người ta khó có thể nắm lấy.
Vẻ mặt Trọng Hoa vẫn lành lạnh như cũ, trong mắt lộ ra trống vắng vô tận, rồi lại tựa như hàm chứa xót thương.
Bên cạnh hắn, Đông Phương và Thiên Nam đứng một bên, nhưng không thấy bóng dáng của Thiên Âm.
Trường Khanh khẽ thất vọng.
***
Lúc này Thiên Âm, đang lặng lẽ lẻn vào đỉnh Thái A.
Trường Khanh thành thân, nàng vốn nên đi, nhưng nàng sợ gặp được Hồng Trang và Vô Tư, lập tức khó mà tự khống chế xông lên đánh nhau với hai người. Đến lúc đó lại không duyên cớ sinh ra sóng gió. Liền dứt khoát ở lại điện Thái A.
Uống mấy ly rượu trái cây Đông Phương đặc biệt cất, nàng tự mình đánh mấy ván cờ, lại thoáng ngủ một chút, sau khi nàng tỉnh lại, nhìn điện Cửu Trọng trống vắng, chợt cảm thấy tiu nghỉu như mất.
Mặt trời vừa đúng, buổi trưa buông xuống.
Nàng thầm than, trong lúc này rảnh rỗi không có chuyện làm, bỗng dưng nhớ tới Mặc Tử Tụ.
Cũng không biết năm sáu ngày qua, hắn như thế nào.
Trọng Hoa ở điện Thái A bận việc, mấy ngày nay cũng không trở về. Nàng nghĩ nói bóng nói gió hỏi một chút tình huống có liên quan tới cấm địa trên đỉnh Thái A này nhưng cũng không thể nào hỏi. Đông Phương và Thiên Nam lại một mực không biết.
Suy nghĩ lăn qua lộn lại một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được lo lắng cho Mặc Tử Tụ, nàng quyết định thừa dịp tất cả mọi người hội tụ đến Trường Diễn Võ, lặng lẽ đi xem hắn một chút, hỏi một chút xem Mặc Tử Tụ có biện pháp có thể cứu hắn ra hay không.
Tính toán như vậy, nàng liền rời khỏi điện Cửu Trọng.
Sau lại này, khi Trọng Hoa tự tay đào lòng nàng ra một khắc kia, nàng vì quyết định lúc này mà hối hận trong nháy mắt. Chỉ là lúc này, thật vất vả tránh được đệ tử thủ hộ tai mắt trên đỉnh Thái A, Thiên Âm đi tới Linh Tuyền, nàng không biết rằng chính nàng đang từng bước từng bước đẩy bản thân vào tình cảnh tuyệt vọng.
Bên ngoài phương viên mấy dặm của Linh Tuyền, đều là cấm địa thuộc Thái A.
Về phần vì sao bị liệt vào cấm địa, mấy chục năm về trước, cũng không có người nào biết được nguyên nhân.
Bốn phía là cổ thụ che trời, hoa mọc thành đám, bên trong Linh Tuyền là sóng nước mênh mang, linh khí hội tụ thành khói mù tràn ngập ở giữa rừng.
Thiên Âm dọc theo Linh Tuyền tìm một vòng, không phát hiện bóng dáng của Mặc Tử Tụ, không khỏi hạ thấp giọng kêu: "Mặc ca ca! Mặc ca ca huynh đang ở đâu?"
Gọi vài tiếng cũng không được đáp lại, trong lòng nàng không khỏi uể oải.
Lại càng không cam lòng lòng lại tìm qua mấy lần, vẫn là không thấy bóng dáng của Mặc Tử Tụ.
"Kỳ quái, ban đầu, rõ ràng tất cả mọi người nói là bị phong ấn ở dưới Linh Tuyền!" Thiên Âm lẩm bẩm, mắt đột nhiên sáng lên!
Đúng rồi, dưới Linh Tuyền!
Không chần chờ chút nào, nàng đâm đầu vào trong suối nước.
Chuyện kỳ dị lập tức xảy ra!
Thiên Âm ở trong linh tuyền chỉ cảm thấy linh khí trong ao không ngừng vọt vào thân thể nàng, nhưng nàng lại không biết, trong nước mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, mặt nước sóng lớn lăn lộn. Vốn là linh khí tĩnh nằm ở trên nước lại điên cuồng lưu động, tạo thành một dòng nước xoáy, từ đáy nước dũng mãnh lao tới nàng!
Gió lớn chợt nổi lên, lá khô bay tán loạn, nhánh cây cổ thụ xào xạc, phát ra tiếng động.
Thiên Âm bơi tới chỗ sâu, vẫn là không thấy Mặc Tử Tụ, bên trong thân thể tràn đầy linh khí. Trong nháy mắt nàng thậm chí cảm thấy được khi mình phất tay nhấc chân, cũng có thể san bằng ngọn núi tiên.
Đang lúc nàng âm thầm vừa hả hê vừa kinh ngạc, sâu trong suối nước, một ánh sáng hấp dẫn nàng.
Nàng vội vã bơi theo ánh sáng.
Đợi nàng thấy rõ này người ở bên trong ánh sáng thì lập tức hít vào một hơi, hít vào rất nhiều suối nước, khiến nàng sặc nước, sắc mặt đỏ bừng!
Ánh sáng này là một tảng đá lớn, thật sâu không biết, đỉnh của tảng đá không lộ ra mặt nước. Nguyên khối đá hiện lên màu đen kịt, bề mặt sáng bóng trơn trượt như gương, lại tản ra ánh trăng sáng bóng.
Đây là một hình ảnh rất kỳ dị, rõ ràng vật thể màu đen, nhưng quanh thân lại có ánh sáng hoàn toàn bất đồng, đánh sâu vài thị giác của người ta, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy thần bí lại quỷ dị.
Khối đá này phảng phất như một có ngăn cách bằng kết giới bên ngoài, bên ngoài là Thiên Âm, bên trong là Mặc Tử Tụ.
Chỉ là lúc này Mặc Tử Tụ có vẻ cực kỳ suy yếu, tóc trắng như tuyết lẳng lặng phiêu du quanh người hắn, khóe môi vẫn có một ít máu tươi, sắc màu đỏ chói tôn lên sắc mặt hắn càng thêm trắng, tuyệt diễm và nhu nhược.
Thiên Âm mừng rỡ trong lòng, liền thò tay muốn đi vỗ vào thân đá kêu gọi hắn một hai tiếng, Mặc Tử Tụ bỗng mở mắt ra, nhìn thấy nàng thoáng ngoài ý muốn, thấy nàng lại muốn tới đưa tay đụng vào, vội quát lên: "Dừng tay!"
Nhưng mà lúc ấy đã trễ.
Trong nháy mắt Thiên Âm chạm tới tảng đá, một luồng hàn khí lạnh như băng xuyên vào đầu, cả thân đá đột nhiên bộc phát ra ánh sáng cực lớn, trước khi để nàng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cả người đã bị một nguồn sức mạnh hút vào bên trong!
Đợi nàng hồi hồn thì đã mặt đối mặt với Mặc Tử Tụ, thân ở cùng một chỗ.
"Ôi!" Nàng hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn lại, ánh sáng bên ngoài, là dòng suối nước chảy xiết.
Giờ khắc này, nàng rốt cuộc cảm nhận được như thế nào là “Tâm Như loạn ma".
Không nên hoài nghi, đây chính là phong ấn của Mặc Tử Tụ.
Nhưng nàng không hiểu lại bị hút vào.
Từ ngoài vào trong ngắm, giống như là nhìn xuyên thấu qua gương. Thân ở trong tảng đá, nàng mới chính thức biết được, cái gì là giả tưởng.
Nơi này giống như là mở ra không gian độc lập, xa xa trông không đến cuối, trong tầm mắt, chỉ có một không gian đen nhánh, không có điểm ánh sao, khiến cho người ta hít thở không thông mà tuyệt vọng trống vắng.
Mà cả người Mặc Tử Tụ lơ lửng trong không trung, giống như bị gông xiềng vô hình trói buộc, không thể động đậy chút nào.
Lúc này, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi: "Ngươi đi làm cái gì? !"
Thiên Âm khô khốc cười một tiếng: "Để ta xem huynh một chút có phải bị giày vò đến sống không bằng chết hay không."
Mặc Tử Tụ nhẹn lời, một hồi lâu, nói: "Vẫn còn giữ lại một mạng, ngươi có thể thoả mãn?"
Thiên Âm quả thật tỉ mỉ hắn quan sát một phen, nói: "Rất không hài lòng. Ngươi xem ra là rất suy yếu!"
"Nếu như mỗi ngày ngươi không làm cái gì, không ngừng bị rút máu rút thịt hút lấy tinh khí, ngươi có thể suy yếu hơn ta." Mặc Tử Tụ cắn răng nghiến lợi như thế nói.
Thiên Âm liền trầm mặc.
Sau một lát, nàng uốn éo người, uốn éo lại xoay, rất có tiết tấu lắc lắc. Mặc Tử Tụ rốt cuộc nhìn không được, gân xanh hằn lên trên trán: "Ngươi chạy tới chịu chết nên vui mừng lắm đúng không?"
"À không!" Thiên Âm thành khẩn và vô tội nói: "Ta thấy huynh hình như động một cái cũng cực kỳ cố hết sức, mà ta lại chưa từng cảm thấy bất kỳ áp lực gì. Ngươi xem, linh khí trong nước kia còn không ngừng vọt tới ta."
Mắt thường có thể nhìn thấy linh khí, không ngừng xuyên thấu qua tảng đá, thấm qua ánh sáng đi đến bên trong vọt về phía Thiên Âm, trong nháy mắt Ma Tôn đại nhân ấm ức rồi.
Hắn tự đánh giá hồi lâu, nói: "Thiên Âm, ngươi hãy thử xem ngươi có thể tự mình đi ra ngoài hay không."
"Đi ra ngoài thế nào?"
". . . . . ." Mặc Tử Tụ khép mắt, hít một hơi thật sâu: "Đi ra ngoài!"
Đối với hắn mà nói, lúc này trên người của hắn giống như bị một tòa núi cao đè ép, xung quanh thân thể như có lực lượng vô danh nắm kéo muốn xé nát hắn, thế nhưng hắn ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có. Trong cơ thể tu vi đã bị làm cho hao mòn, hắn chỉ có thể thông qua Trầm Thụy* để bảo vệ ma nguyên, chưa từng nghĩ tới Thiên Âm lại đột nhiên xông tới.
Trầm Thụy*: ngủ say.
Có lẽ Thiên Âm không biết, Trọng Hoa nhét hắn vào trong viên đá cổ quái này đã mất sức của chín trâu hai hổ mới thành công. Người bình thường đến gần nơi này đã khó càng thêm khó, nàng lại có thể dễ dàng đến nơi này.
Điều này cũng làm cho thôi, hắn dồn sức lực mới miễn cưỡng có thể động đậy một chút, nàng lại an nhàn như thường.
Thiên Âm không biết trong lòng hắn cong cong quẹo quẹo, đối mặt biến cố bất thình lình, nàng cũng ứng phó không kịp. Nghe lời nói của Mặc Tử Tụ, nàng cũng muốn thử một lần, liền cất bước đi về phía trước, Mặc Tử Tụ nhìn nàng chằm chằm.
Nàng càng khẩn trương hơn Mặc Tử Tụ!
Nếu nàng không được ra, chính là vây lấy nàng chết ở đây. Lúc nàng chạm được tầng ánh sáng kia, bỗng một luồng sức lực hủy diệt vọt tới, hung hăng đẩy nàn lui về phía sau!
"Phốc!"
Thiên Âm phun ra một ngụm máu, cả người nhếch nhác rơi vào bên cạnh Mặc Tử Tụ, đè nén cơn đau như lục phủ ngũ tạng dời sông lấp biển, nàng lau vết máu ở khóe miệng, bất đắc dĩ cười cười: "Đi ra không được."
Nàng vừa nhấc mắt, lại thấy Mặc Tử Tụ nhìn chằm chặp về một phía, trong vẻ mặt vô cùng khiếp sợ!
"Thiên Âm!" Hắn bỗng quát lên: Cung Nguyệt Thần của ngươi ở nơi nào? !"
Vẻ mặt của hắn rất cổ quái, khiến cho Thiên Âm cũng bị nhiễm theo, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nàng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!
Kèm với cảm xúc kích động không hiểu.
Máu của nàng từng chút từng chút rót vào bên trong ánh sáng, nơi bị máu dính vào, chậm rãi ngưng tụ ra một vật thể!
Lại là, cung Nguyệt Thần!
Thiên Âm cơ hồ là theo bản năng triệu hồi cung Nguyệt Thần nắm ở trong tay, ở bên trong ánh sáng này, tựa như cũng có một cánh tay khác cầm cung Nguyệt Thần hiện ra trong ánh sáng!
Một bóng dáng màu tím, dần dần thành hình!
Mặc Tử Tụ chỉ cảm thấy một luồng khí lực thần thánh đập vào mặt, áp lực cực lớn làm hắn hít thở không thông, nhưng kinh ngạc lớn hơn nữa, Thiên Âm bên người linh hoạt kỳ ảo kêu gọi một tiếng.
Nàng giống như vô ý thức nhìn bóng lưng thon dài mỹ lệ này, gọi một tiếng: "Mẫu thân!"
***
Nghi thức tế thiên trong Trường Diễn Võ không trở ngại khi tiến hành.
Trọng Hoa đọc xong tế văn Trường Khanh và Hồng Trang song song cúi xuống, đôi tay ở trước ngực kết thành dấu tay kỳ dị, thành kính lễ bái.
Đầu rạp xuống đất, hỉ phục trên người hai người mở ra trên mặt đất, giống như hai đóa hồng mai nở rộ.
Trong lúc này, trên mặt đất ở giữa hai người, không tiếng động nứt ra một vết rách to bằng ngón tay.
Trọng Hoa hình như có hay biết, nhìn về đỉnh Thái A, trầm mắt xuống.
“Ầm" một tiếng vang thật lớn, mọi người chỉ thấy bầu trời trên đỉnh Thái A có chùm sáng khổng lồ phóng lên cao!
Trong đất trời thoáng chốc hiện lên một luồng áng sáng trắng!
Có lẽ là từ chuyện Trọng Hoa hủy hôn, Thái A đuối lý, sau khi Trường Khanh nói muốn kết hôn với Hồng Trang thì các Trưởng lão cũng hớn hở đáp ứng.
Nhận lời còn chưa đủ.
Trường Khanh là tiểu đệ tử sau cùng của Tiên Tôn Vô Nhai, thân phận đặc biệt, ban đầu Vô Nhai lại xả thân cứu Trọng Hoa, phần ân tình này còn đó. Mặc dù mọi người đều biết lần này Ngũ đại tiên môn lần nữa vây công Thái A, tất cả đều là Vô Tư dốc hết sức thúc đẩy. Nhưng dù sao cũng là Thái A đuối lý trước, lần này có ngườ thành thân, cũng coi như thời cơ tốt để hai bên hàn gắn mối quan hệ đã rạn nứt.
Vì vậy trên dưới mọi người ở Thái A ngày đêm trùng tu Trường Diễn Võ. Làm như vậy là để cho hai người một nghi thức tế thiên lớn, cố gắng hóa giải bất mãn thù hận do Trọng Hoa hủy hôn mang tới cho hai bên.
Người của Ngũ đại tiên sơn chưa rời đi, mấy ngàn người này, vừa đúng lúc tạo ra náo nhiệt cho chuyện thành thân lần này.
Một ngày kia, trời xanh mây trắng.
Mấy ngày trước đây tiên ma đại chiến lưu lại khói mù hình như cũng bị chuyện vui mừng khắp nơi này làm loãng đi một chút.
Trường Khanh và Hồng Trang cùng nhau bước lên thảm đỏ, sắc mặt vui mừng. Nhưng cẩn thận nhìn lại, trong tươi cười vui mừng kia lại có vẻ hoảng hốt một chút. Hắn ngước mắt nhìn về đài chủ thượng.
Nơi đó, Trọng Hoa ngồi ngay ngắn ở giữa, Vô Tư ngồi ở phía bên phải hắn, vẻ mặt bướng bỉnh kêu ngạo, thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn Trọng Hoa lại nhanh chóng thu hồi, trong mắt kia oán và hận chợt lóe lên rồi biến mất, khiến cho người ta khó có thể nắm lấy.
Vẻ mặt Trọng Hoa vẫn lành lạnh như cũ, trong mắt lộ ra trống vắng vô tận, rồi lại tựa như hàm chứa xót thương.
Bên cạnh hắn, Đông Phương và Thiên Nam đứng một bên, nhưng không thấy bóng dáng của Thiên Âm.
Trường Khanh khẽ thất vọng.
***
Lúc này Thiên Âm, đang lặng lẽ lẻn vào đỉnh Thái A.
Trường Khanh thành thân, nàng vốn nên đi, nhưng nàng sợ gặp được Hồng Trang và Vô Tư, lập tức khó mà tự khống chế xông lên đánh nhau với hai người. Đến lúc đó lại không duyên cớ sinh ra sóng gió. Liền dứt khoát ở lại điện Thái A.
Uống mấy ly rượu trái cây Đông Phương đặc biệt cất, nàng tự mình đánh mấy ván cờ, lại thoáng ngủ một chút, sau khi nàng tỉnh lại, nhìn điện Cửu Trọng trống vắng, chợt cảm thấy tiu nghỉu như mất.
Mặt trời vừa đúng, buổi trưa buông xuống.
Nàng thầm than, trong lúc này rảnh rỗi không có chuyện làm, bỗng dưng nhớ tới Mặc Tử Tụ.
Cũng không biết năm sáu ngày qua, hắn như thế nào.
Trọng Hoa ở điện Thái A bận việc, mấy ngày nay cũng không trở về. Nàng nghĩ nói bóng nói gió hỏi một chút tình huống có liên quan tới cấm địa trên đỉnh Thái A này nhưng cũng không thể nào hỏi. Đông Phương và Thiên Nam lại một mực không biết.
Suy nghĩ lăn qua lộn lại một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được lo lắng cho Mặc Tử Tụ, nàng quyết định thừa dịp tất cả mọi người hội tụ đến Trường Diễn Võ, lặng lẽ đi xem hắn một chút, hỏi một chút xem Mặc Tử Tụ có biện pháp có thể cứu hắn ra hay không.
Tính toán như vậy, nàng liền rời khỏi điện Cửu Trọng.
Sau lại này, khi Trọng Hoa tự tay đào lòng nàng ra một khắc kia, nàng vì quyết định lúc này mà hối hận trong nháy mắt. Chỉ là lúc này, thật vất vả tránh được đệ tử thủ hộ tai mắt trên đỉnh Thái A, Thiên Âm đi tới Linh Tuyền, nàng không biết rằng chính nàng đang từng bước từng bước đẩy bản thân vào tình cảnh tuyệt vọng.
Bên ngoài phương viên mấy dặm của Linh Tuyền, đều là cấm địa thuộc Thái A.
Về phần vì sao bị liệt vào cấm địa, mấy chục năm về trước, cũng không có người nào biết được nguyên nhân.
Bốn phía là cổ thụ che trời, hoa mọc thành đám, bên trong Linh Tuyền là sóng nước mênh mang, linh khí hội tụ thành khói mù tràn ngập ở giữa rừng.
Thiên Âm dọc theo Linh Tuyền tìm một vòng, không phát hiện bóng dáng của Mặc Tử Tụ, không khỏi hạ thấp giọng kêu: "Mặc ca ca! Mặc ca ca huynh đang ở đâu?"
Gọi vài tiếng cũng không được đáp lại, trong lòng nàng không khỏi uể oải.
Lại càng không cam lòng lòng lại tìm qua mấy lần, vẫn là không thấy bóng dáng của Mặc Tử Tụ.
"Kỳ quái, ban đầu, rõ ràng tất cả mọi người nói là bị phong ấn ở dưới Linh Tuyền!" Thiên Âm lẩm bẩm, mắt đột nhiên sáng lên!
Đúng rồi, dưới Linh Tuyền!
Không chần chờ chút nào, nàng đâm đầu vào trong suối nước.
Chuyện kỳ dị lập tức xảy ra!
Thiên Âm ở trong linh tuyền chỉ cảm thấy linh khí trong ao không ngừng vọt vào thân thể nàng, nhưng nàng lại không biết, trong nước mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, mặt nước sóng lớn lăn lộn. Vốn là linh khí tĩnh nằm ở trên nước lại điên cuồng lưu động, tạo thành một dòng nước xoáy, từ đáy nước dũng mãnh lao tới nàng!
Gió lớn chợt nổi lên, lá khô bay tán loạn, nhánh cây cổ thụ xào xạc, phát ra tiếng động.
Thiên Âm bơi tới chỗ sâu, vẫn là không thấy Mặc Tử Tụ, bên trong thân thể tràn đầy linh khí. Trong nháy mắt nàng thậm chí cảm thấy được khi mình phất tay nhấc chân, cũng có thể san bằng ngọn núi tiên.
Đang lúc nàng âm thầm vừa hả hê vừa kinh ngạc, sâu trong suối nước, một ánh sáng hấp dẫn nàng.
Nàng vội vã bơi theo ánh sáng.
Đợi nàng thấy rõ này người ở bên trong ánh sáng thì lập tức hít vào một hơi, hít vào rất nhiều suối nước, khiến nàng sặc nước, sắc mặt đỏ bừng!
Ánh sáng này là một tảng đá lớn, thật sâu không biết, đỉnh của tảng đá không lộ ra mặt nước. Nguyên khối đá hiện lên màu đen kịt, bề mặt sáng bóng trơn trượt như gương, lại tản ra ánh trăng sáng bóng.
Đây là một hình ảnh rất kỳ dị, rõ ràng vật thể màu đen, nhưng quanh thân lại có ánh sáng hoàn toàn bất đồng, đánh sâu vài thị giác của người ta, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy thần bí lại quỷ dị.
Khối đá này phảng phất như một có ngăn cách bằng kết giới bên ngoài, bên ngoài là Thiên Âm, bên trong là Mặc Tử Tụ.
Chỉ là lúc này Mặc Tử Tụ có vẻ cực kỳ suy yếu, tóc trắng như tuyết lẳng lặng phiêu du quanh người hắn, khóe môi vẫn có một ít máu tươi, sắc màu đỏ chói tôn lên sắc mặt hắn càng thêm trắng, tuyệt diễm và nhu nhược.
Thiên Âm mừng rỡ trong lòng, liền thò tay muốn đi vỗ vào thân đá kêu gọi hắn một hai tiếng, Mặc Tử Tụ bỗng mở mắt ra, nhìn thấy nàng thoáng ngoài ý muốn, thấy nàng lại muốn tới đưa tay đụng vào, vội quát lên: "Dừng tay!"
Nhưng mà lúc ấy đã trễ.
Trong nháy mắt Thiên Âm chạm tới tảng đá, một luồng hàn khí lạnh như băng xuyên vào đầu, cả thân đá đột nhiên bộc phát ra ánh sáng cực lớn, trước khi để nàng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cả người đã bị một nguồn sức mạnh hút vào bên trong!
Đợi nàng hồi hồn thì đã mặt đối mặt với Mặc Tử Tụ, thân ở cùng một chỗ.
"Ôi!" Nàng hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn lại, ánh sáng bên ngoài, là dòng suối nước chảy xiết.
Giờ khắc này, nàng rốt cuộc cảm nhận được như thế nào là “Tâm Như loạn ma".
Không nên hoài nghi, đây chính là phong ấn của Mặc Tử Tụ.
Nhưng nàng không hiểu lại bị hút vào.
Từ ngoài vào trong ngắm, giống như là nhìn xuyên thấu qua gương. Thân ở trong tảng đá, nàng mới chính thức biết được, cái gì là giả tưởng.
Nơi này giống như là mở ra không gian độc lập, xa xa trông không đến cuối, trong tầm mắt, chỉ có một không gian đen nhánh, không có điểm ánh sao, khiến cho người ta hít thở không thông mà tuyệt vọng trống vắng.
Mà cả người Mặc Tử Tụ lơ lửng trong không trung, giống như bị gông xiềng vô hình trói buộc, không thể động đậy chút nào.
Lúc này, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi: "Ngươi đi làm cái gì? !"
Thiên Âm khô khốc cười một tiếng: "Để ta xem huynh một chút có phải bị giày vò đến sống không bằng chết hay không."
Mặc Tử Tụ nhẹn lời, một hồi lâu, nói: "Vẫn còn giữ lại một mạng, ngươi có thể thoả mãn?"
Thiên Âm quả thật tỉ mỉ hắn quan sát một phen, nói: "Rất không hài lòng. Ngươi xem ra là rất suy yếu!"
"Nếu như mỗi ngày ngươi không làm cái gì, không ngừng bị rút máu rút thịt hút lấy tinh khí, ngươi có thể suy yếu hơn ta." Mặc Tử Tụ cắn răng nghiến lợi như thế nói.
Thiên Âm liền trầm mặc.
Sau một lát, nàng uốn éo người, uốn éo lại xoay, rất có tiết tấu lắc lắc. Mặc Tử Tụ rốt cuộc nhìn không được, gân xanh hằn lên trên trán: "Ngươi chạy tới chịu chết nên vui mừng lắm đúng không?"
"À không!" Thiên Âm thành khẩn và vô tội nói: "Ta thấy huynh hình như động một cái cũng cực kỳ cố hết sức, mà ta lại chưa từng cảm thấy bất kỳ áp lực gì. Ngươi xem, linh khí trong nước kia còn không ngừng vọt tới ta."
Mắt thường có thể nhìn thấy linh khí, không ngừng xuyên thấu qua tảng đá, thấm qua ánh sáng đi đến bên trong vọt về phía Thiên Âm, trong nháy mắt Ma Tôn đại nhân ấm ức rồi.
Hắn tự đánh giá hồi lâu, nói: "Thiên Âm, ngươi hãy thử xem ngươi có thể tự mình đi ra ngoài hay không."
"Đi ra ngoài thế nào?"
". . . . . ." Mặc Tử Tụ khép mắt, hít một hơi thật sâu: "Đi ra ngoài!"
Đối với hắn mà nói, lúc này trên người của hắn giống như bị một tòa núi cao đè ép, xung quanh thân thể như có lực lượng vô danh nắm kéo muốn xé nát hắn, thế nhưng hắn ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có. Trong cơ thể tu vi đã bị làm cho hao mòn, hắn chỉ có thể thông qua Trầm Thụy* để bảo vệ ma nguyên, chưa từng nghĩ tới Thiên Âm lại đột nhiên xông tới.
Trầm Thụy*: ngủ say.
Có lẽ Thiên Âm không biết, Trọng Hoa nhét hắn vào trong viên đá cổ quái này đã mất sức của chín trâu hai hổ mới thành công. Người bình thường đến gần nơi này đã khó càng thêm khó, nàng lại có thể dễ dàng đến nơi này.
Điều này cũng làm cho thôi, hắn dồn sức lực mới miễn cưỡng có thể động đậy một chút, nàng lại an nhàn như thường.
Thiên Âm không biết trong lòng hắn cong cong quẹo quẹo, đối mặt biến cố bất thình lình, nàng cũng ứng phó không kịp. Nghe lời nói của Mặc Tử Tụ, nàng cũng muốn thử một lần, liền cất bước đi về phía trước, Mặc Tử Tụ nhìn nàng chằm chằm.
Nàng càng khẩn trương hơn Mặc Tử Tụ!
Nếu nàng không được ra, chính là vây lấy nàng chết ở đây. Lúc nàng chạm được tầng ánh sáng kia, bỗng một luồng sức lực hủy diệt vọt tới, hung hăng đẩy nàn lui về phía sau!
"Phốc!"
Thiên Âm phun ra một ngụm máu, cả người nhếch nhác rơi vào bên cạnh Mặc Tử Tụ, đè nén cơn đau như lục phủ ngũ tạng dời sông lấp biển, nàng lau vết máu ở khóe miệng, bất đắc dĩ cười cười: "Đi ra không được."
Nàng vừa nhấc mắt, lại thấy Mặc Tử Tụ nhìn chằm chặp về một phía, trong vẻ mặt vô cùng khiếp sợ!
"Thiên Âm!" Hắn bỗng quát lên: Cung Nguyệt Thần của ngươi ở nơi nào? !"
Vẻ mặt của hắn rất cổ quái, khiến cho Thiên Âm cũng bị nhiễm theo, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nàng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!
Kèm với cảm xúc kích động không hiểu.
Máu của nàng từng chút từng chút rót vào bên trong ánh sáng, nơi bị máu dính vào, chậm rãi ngưng tụ ra một vật thể!
Lại là, cung Nguyệt Thần!
Thiên Âm cơ hồ là theo bản năng triệu hồi cung Nguyệt Thần nắm ở trong tay, ở bên trong ánh sáng này, tựa như cũng có một cánh tay khác cầm cung Nguyệt Thần hiện ra trong ánh sáng!
Một bóng dáng màu tím, dần dần thành hình!
Mặc Tử Tụ chỉ cảm thấy một luồng khí lực thần thánh đập vào mặt, áp lực cực lớn làm hắn hít thở không thông, nhưng kinh ngạc lớn hơn nữa, Thiên Âm bên người linh hoạt kỳ ảo kêu gọi một tiếng.
Nàng giống như vô ý thức nhìn bóng lưng thon dài mỹ lệ này, gọi một tiếng: "Mẫu thân!"
***
Nghi thức tế thiên trong Trường Diễn Võ không trở ngại khi tiến hành.
Trọng Hoa đọc xong tế văn Trường Khanh và Hồng Trang song song cúi xuống, đôi tay ở trước ngực kết thành dấu tay kỳ dị, thành kính lễ bái.
Đầu rạp xuống đất, hỉ phục trên người hai người mở ra trên mặt đất, giống như hai đóa hồng mai nở rộ.
Trong lúc này, trên mặt đất ở giữa hai người, không tiếng động nứt ra một vết rách to bằng ngón tay.
Trọng Hoa hình như có hay biết, nhìn về đỉnh Thái A, trầm mắt xuống.
“Ầm" một tiếng vang thật lớn, mọi người chỉ thấy bầu trời trên đỉnh Thái A có chùm sáng khổng lồ phóng lên cao!
Trong đất trời thoáng chốc hiện lên một luồng áng sáng trắng!
Tác giả :
Khinh Ca Mạn