Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 175: Người tình của Tuyết Tuyết
Editor: Tiểu Ly Ly.
Khi nào chúng ta động phòng?
Thiên Âm nói đùa hỏi, đồng thời cũng khiến cho chính mình và Trọng Hoa sợ ngây người.
Động phòng?
Trọng Hoa chưa từng nghĩ.
Sau khi Thiên Âm tự hiểu chuyện nam nữ, liền một mực nghĩ.
Cũng chỉ có thể tưởng tượng, nhưng nếu làm thật sự, nàng gian xảo có thừa nhưng lại không có can đảm làm.
Tựa như bên miệng nàng thường xuyên treo mấy câu chiếm tiện nghi của Trọng Hoa, nhưng lại không dám nghiêm túc nói cho hắn biết, tâm ý của nàng.
Còn nữa, trước không nói Trọng Hoa có thật lòng thích nàng hay không, chính là hôm nay nàng thật muốn làm như vậy, cũng chỉ có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nếu là Trọng Hoa lúc trước, tất nhiên sẽ không tha cho nàng nói như vậy. Nhưng Trọng Hoa hôm nay, lại giống như thật thích nàng.
Loại cảm giác này, liền giống như bản thân ở trong mộng cảnh. Chính là tốt đẹp nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy hết sức yếu ớt.
Sau khi Trọng Hoa hoàn hồn trở lại, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, ánh mắt sáng quắc đưa mắt nhìn nàng chằm chằm. Trên khóe môi hắn tựa như hiện lên nụ cười ranh mãnh, trong âm thanh lộ ra mê hoặc: "Ngươi thật muốn động phòng với ta?"
Thiên Âm chỉ cảm thấy cả trái tim như nhảy vào trong miệng, tất cả suy nghĩ ném lên chín tầng mây, miệng đắng lưỡi khô không cách nào tiếng hít thở: "Sư. . . . . . Sư phụ. . . . . ."
Trọng Hoa đối với tiếng gọi “sư phụ" ngơ ngẩn làm như không nghe thấy, mang theo nụ cười mấy phần, chậm rãi cúi người.
Nàng nắm chặt quả đấm giữ tại bên người, mơ hồ run rẩy. Trơ mắt nhìn mặt của Trọng Hoa, từng chút cúi xuống. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của hắn phun tại trên mặt mình, giống như lông vũ nhẹ nhàng quấy nhiễu ở trong lòng.
Một đôi mắt tĩnh mịch như đêm, nhuộm chút cảm xúc mà nàng cảm thấy xa lạ ở trong lòng, giống như vực sâu cơ hồ muốn cắn nuốt cả thân thể lẫn tâm hồn của nàng.
Còn có tươi cười này, thật đẹp mắt lại mê hoặc lòng người.
Thiên Âm nhìn Trọng Hoa như vậy, lòng can đảm lại lớn hơn một chút.
Nàng nghĩ, sư phụ này, thật là mê người muốn phạm thượng nhé!
Nàng mạnh mẽ đưa tay ôm chặt cổ hắn, lớn tiếng tuyên thệ: "Chàng* yên tâm! Ta nhất định sẽ có trách nhiệm với chàng!"
Chàng*: từ chương này Ly sẽ thay đồi xưng hô cho hợp với tình huống nhé.
Dứt lời, dưới tình huống Trọng Hoa không kịp phản ứng, nàng ngẩng đầu hung hăng đụng vào môi hắn!
Sau khi va chạm, trên miệng Thiên Âm xuất hiện vết máu, nàng kích động cực kỳ nói: "Sư phụ, ta rốt cuộc cũng ăn được chàng như ý nguyện!"
Tất cả không khí kiều diễm đều ở dưới tình huống va chạm này mà toàn bộ biến mất hầu như không còn, Trọng Hoa che miệng lui về phía sau một bước, máu tươi từ trong miệng hắn nhỏ xuống.
Thiên Âm trợn tròn mắt.
Trên thoại bản không phải đều nói hôn môi là phải cắn sao? Nhìn trong sách đông cung, nhưng vì sao giờ phút này, nàng lại dám cắn miệng sư phụ mình ra máu?
Trọng Hoa bất đắc dĩ nhìn nàng chằm chằm: "Nàng là muốn động phòng?"
Thiên Âm nhớ lại những bước động phòng được viết trong sách một phen, khẳng định đáp: "Đúng vậy, ta muốn động phòng ."
Nhìn nàng vô tội lại có dáng vẻ sẽ không từ bỏ, Trọng Hoa bỗng cười khẽ: "Không bằng, ta dạy cho nàng đi!"
Thật lâu sau Thiên Âm mới phản ứng lại, đôi môi lạnh lẽo mà êm ái đã chạm lên môi nàng, nhẹ nhàng, sờ vào lòng của nàng. Nàng cả người không cầm được run lên, thân thể căng cứng nhìn chằm chằm gương mặt cách mình chưa đủ một tấc này, trong lòng đều là ngũ vị tạp trần.
Nàng yêu sư phụ mình, hôm nay rốt cuộc như nguyện. Nhưng nàng luôn có cảm giác như mình đứng bên cạnh vách núi đen sâu thẳm.
Lưỡi của hắn linh hoạt xông vào trong miệng nàng, Thiên Âm cứng lại, ngay cả thân thể cũng mất đều mất đi hơi sức.
"Nhắm mắt lại."
Ở trong trí nhớ của nàng, âm thanh Trọng Hoa chưa từng trầm thấp như vậy, giống như theo tiếng tim đập, từng đợt đụng vào tim, làm cho đầu nàng choáng quáng hoa mắt.
Nhưng khi nàng theo lời nhắm hai mắt lại, cảnh tượng Xích Hỏa và Lục Nhiên song song nhảy xuống đài Tru Thần kia lại nhanh như tia chớp xẹt qua trong đầu! Một khắc trước nàng kích động mừng rỡ, giờ khắc này, đều hóa thành khí lạnh xuyên tim.
"Không được!"
Nàng bỗng đẩy Trọng Hoa ra, chống lại ánh mắt hơi có kinh ngạc của hắn, nàng cười hắc hắc, cười cong mắt che giấu tất cả cảm xúc, trên mặt ngượng ngùng cúi đầu: "Người ta, người ta còn chưa có chuẩn bị xong đâu!"
Nàng rõ ràng nhìn thấy đuôi lông mày Trọng Hoa nhảy mấy cái.
"Bì bõm!" Đột nhiên, ngoài cửa Thiên Tuyết xuất hiện với một đôi mắt thú tròn vo, trừng mắt lớn hơn so với bình thường. Bộ lông với vừa dài, móng vuốt nhỏ chỉ vào hai người đang run rẩy tựa như lá rụng trong gió mùa thu, ở thời điểm hai người cũng nhìn nó, nó bỗng thét lên một tiếng : "Các ngươi, các ngươi mới vừa rồi đang giở trò lưu manh! !"
Thiên Âm vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chân tóc mới vừa dài ra đứng thẳng, cũng không kịp giả trang thẹn thùng giả vờ yếu ớt, thẹn quá thành giận nhìn về phía Thiên Tuyết: "Tiểu Sắc Quỷ này! ! Thiếu nhi xem hình ảnh không nên nhìn cẩn thận sẽ bị đau mắt hột! !"
Một thú một người, người chạy người đuổi theo, chạy ra khỏi viện Tiểu Trúc.
Lưu lại một mình Trọng Hoa, bờ môi mang máu, như có điều suy nghĩ.
***
Băng Vực, từ danh từ kia đều có thể nhìn ra, trong vòng ngàn dặm ở khu vực này đều là trời băng đất tuyết. Cây xanh đều khoác tuyết trang, nước đá trên mặt nước kết băng chiếu bóng người.
Chỗ này khắp nơi đều là băng, không một vật còn sống.
Viện Tiểu Trúc này của Trọng Hoa, là duy nhất một tòa nhà có sự sống, phía trước là núi sau là nước, một khu rừng trúc trùng điệp mấy dặm, sương mù mang tuyết, ngân trang tố khỏa*, giống như Tiên cảnh.
Ngân trang tố khỏa*: mô tả cảnh đẹp sau tuyết, tất cả cảnh vật được bọc trong màu trắng.
Từ Tiểu Trúc nhìn về phía Nam mấy trăm dặm, là một nơi sông băng mênh mông, phía trên sông là lớp băng thật dầy, giống như lục địa .
Một bóng người màu xám đi trên sông băng, hết nhìn đông tới nhìn tây tựa như đang tìm kiếm cái gì. Một gương mặt trẻ con ngây thơ hồn nhiên, đuôi mắt hơi xếch lên mị hoặc làm say lòng người. Nhưng trong một đôi đen nhánh trong suốt kia, như khe nước trong vắt vô cùng.
Hắn làm như chán đến chết, đánh vòng qua lại ở trên sông băng rộng lớn hơn mười lần không thôi.
Từ hôm qua, sau khi Thiên Âm và Trọng Hoa từng có “da thịt thân thiết", vốn là không bỏ qua được chuyện ở trong lòng, không dám ở chung một phòng với Trọng Hoa, sáng sớm bắt đầu, liền tùy tiện tìm lý do, ôm Thiên Tuyết đang ngủ say đi dạo ở khắp nơi. Mãi cho đến bên cạnh sông băng thì trông thấy thiếu niên này.
Thiếu niên một mực xoay quanh, nàng liền ôm Thiên Tuyết ngồi chồm hổm ở bên cạnh vẫn nhìn, cho đến trời chiều ngã về tây, thấy người kỳ quái đi lại không có sức lực, ngồi yên lặng một chỗ chờ tthân thể khôi phục, lúc này mới rón ra rón rén tiến lên.
"Xin hỏi. . . . . ."
Nàng mới nói hai chữ, thiếu niên kia chợt mở mắt ra, nhìn thấy nàng dường như lại ngớ ngẩn, tầm mắt lại rơi vào trên người Thiên Tuyết, hắn bỗng mừng rỡ: "Nương tử! Ta đã tìm thấy ngươi!"
Thiên Âm lộ vẻ hoảng sợ kinh hãi!
Thiên Tuyết cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng, mở ra con mắt thú.
Nhưng khi hắn nhìn thiếu niên trước mặt này, sau đó hét lên một tiếng, trong nháy mắt từ nhảy ra từ trên người Thiên Âm, bỏ trốn mất dạng!
Thiên Âm bình phục rất lâu, mới buông thả kinh sợ trong lòng về chỗ cũ.
Hiển nhiên, Thiên Tuyết là biết thiếu niên này.
Nàng ôm tâm trạng của người làm phụ mẫu, tò mò lại run sợ hỏi thiếu niên thanh khiết như hoa như ngọc trước mặt này: "Ngươi có quan hệ gì với Tuyết Tuyết nhà ta?"
Đối phương đáp như là chuyện đương nhiên, giọng nói vang vang có lực, vô cùng thành khẩn: "Phu thê."
Thiên Âm nuốt nước miếng một cái, lại hỏi: "Ai là phu ai là thê?"
Thiếu niên làm như rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới đáp: "Chưa phân công chính xác."
Thiên Âm nghĩ tới, đại khái chính là tình yêu đoạn tụ trong thoại bản rồi.
Lại nghĩ đến ban đầu nàng tích cực vì Thiên Tuyết tìm kiếm đối tượng. Thiên Tuyết lại có dáng vẻ bài xích, lập tức sáng tỏ. Thì ra là, Tuyết Tuyết nhà nàng, là khẩu vị nặng.
Nàng len lén nhìn thiếu niên này, lông mày này ánh mắt này dáng vẻ xấu hổ ngây thơ này, nhìn càng lúc càng thích. Trong nháy mắt có một loại cảm giác “nhạc mẫu nhìn tiểu tế càng nhìn càng thuận mắt". Vì vậy ngoài mừng rỡ, tay nhỏ bé vung lên, mang thiếu niên lạc đường này về phòng trúc.
Khi nào chúng ta động phòng?
Thiên Âm nói đùa hỏi, đồng thời cũng khiến cho chính mình và Trọng Hoa sợ ngây người.
Động phòng?
Trọng Hoa chưa từng nghĩ.
Sau khi Thiên Âm tự hiểu chuyện nam nữ, liền một mực nghĩ.
Cũng chỉ có thể tưởng tượng, nhưng nếu làm thật sự, nàng gian xảo có thừa nhưng lại không có can đảm làm.
Tựa như bên miệng nàng thường xuyên treo mấy câu chiếm tiện nghi của Trọng Hoa, nhưng lại không dám nghiêm túc nói cho hắn biết, tâm ý của nàng.
Còn nữa, trước không nói Trọng Hoa có thật lòng thích nàng hay không, chính là hôm nay nàng thật muốn làm như vậy, cũng chỉ có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nếu là Trọng Hoa lúc trước, tất nhiên sẽ không tha cho nàng nói như vậy. Nhưng Trọng Hoa hôm nay, lại giống như thật thích nàng.
Loại cảm giác này, liền giống như bản thân ở trong mộng cảnh. Chính là tốt đẹp nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy hết sức yếu ớt.
Sau khi Trọng Hoa hoàn hồn trở lại, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, ánh mắt sáng quắc đưa mắt nhìn nàng chằm chằm. Trên khóe môi hắn tựa như hiện lên nụ cười ranh mãnh, trong âm thanh lộ ra mê hoặc: "Ngươi thật muốn động phòng với ta?"
Thiên Âm chỉ cảm thấy cả trái tim như nhảy vào trong miệng, tất cả suy nghĩ ném lên chín tầng mây, miệng đắng lưỡi khô không cách nào tiếng hít thở: "Sư. . . . . . Sư phụ. . . . . ."
Trọng Hoa đối với tiếng gọi “sư phụ" ngơ ngẩn làm như không nghe thấy, mang theo nụ cười mấy phần, chậm rãi cúi người.
Nàng nắm chặt quả đấm giữ tại bên người, mơ hồ run rẩy. Trơ mắt nhìn mặt của Trọng Hoa, từng chút cúi xuống. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của hắn phun tại trên mặt mình, giống như lông vũ nhẹ nhàng quấy nhiễu ở trong lòng.
Một đôi mắt tĩnh mịch như đêm, nhuộm chút cảm xúc mà nàng cảm thấy xa lạ ở trong lòng, giống như vực sâu cơ hồ muốn cắn nuốt cả thân thể lẫn tâm hồn của nàng.
Còn có tươi cười này, thật đẹp mắt lại mê hoặc lòng người.
Thiên Âm nhìn Trọng Hoa như vậy, lòng can đảm lại lớn hơn một chút.
Nàng nghĩ, sư phụ này, thật là mê người muốn phạm thượng nhé!
Nàng mạnh mẽ đưa tay ôm chặt cổ hắn, lớn tiếng tuyên thệ: "Chàng* yên tâm! Ta nhất định sẽ có trách nhiệm với chàng!"
Chàng*: từ chương này Ly sẽ thay đồi xưng hô cho hợp với tình huống nhé.
Dứt lời, dưới tình huống Trọng Hoa không kịp phản ứng, nàng ngẩng đầu hung hăng đụng vào môi hắn!
Sau khi va chạm, trên miệng Thiên Âm xuất hiện vết máu, nàng kích động cực kỳ nói: "Sư phụ, ta rốt cuộc cũng ăn được chàng như ý nguyện!"
Tất cả không khí kiều diễm đều ở dưới tình huống va chạm này mà toàn bộ biến mất hầu như không còn, Trọng Hoa che miệng lui về phía sau một bước, máu tươi từ trong miệng hắn nhỏ xuống.
Thiên Âm trợn tròn mắt.
Trên thoại bản không phải đều nói hôn môi là phải cắn sao? Nhìn trong sách đông cung, nhưng vì sao giờ phút này, nàng lại dám cắn miệng sư phụ mình ra máu?
Trọng Hoa bất đắc dĩ nhìn nàng chằm chằm: "Nàng là muốn động phòng?"
Thiên Âm nhớ lại những bước động phòng được viết trong sách một phen, khẳng định đáp: "Đúng vậy, ta muốn động phòng ."
Nhìn nàng vô tội lại có dáng vẻ sẽ không từ bỏ, Trọng Hoa bỗng cười khẽ: "Không bằng, ta dạy cho nàng đi!"
Thật lâu sau Thiên Âm mới phản ứng lại, đôi môi lạnh lẽo mà êm ái đã chạm lên môi nàng, nhẹ nhàng, sờ vào lòng của nàng. Nàng cả người không cầm được run lên, thân thể căng cứng nhìn chằm chằm gương mặt cách mình chưa đủ một tấc này, trong lòng đều là ngũ vị tạp trần.
Nàng yêu sư phụ mình, hôm nay rốt cuộc như nguyện. Nhưng nàng luôn có cảm giác như mình đứng bên cạnh vách núi đen sâu thẳm.
Lưỡi của hắn linh hoạt xông vào trong miệng nàng, Thiên Âm cứng lại, ngay cả thân thể cũng mất đều mất đi hơi sức.
"Nhắm mắt lại."
Ở trong trí nhớ của nàng, âm thanh Trọng Hoa chưa từng trầm thấp như vậy, giống như theo tiếng tim đập, từng đợt đụng vào tim, làm cho đầu nàng choáng quáng hoa mắt.
Nhưng khi nàng theo lời nhắm hai mắt lại, cảnh tượng Xích Hỏa và Lục Nhiên song song nhảy xuống đài Tru Thần kia lại nhanh như tia chớp xẹt qua trong đầu! Một khắc trước nàng kích động mừng rỡ, giờ khắc này, đều hóa thành khí lạnh xuyên tim.
"Không được!"
Nàng bỗng đẩy Trọng Hoa ra, chống lại ánh mắt hơi có kinh ngạc của hắn, nàng cười hắc hắc, cười cong mắt che giấu tất cả cảm xúc, trên mặt ngượng ngùng cúi đầu: "Người ta, người ta còn chưa có chuẩn bị xong đâu!"
Nàng rõ ràng nhìn thấy đuôi lông mày Trọng Hoa nhảy mấy cái.
"Bì bõm!" Đột nhiên, ngoài cửa Thiên Tuyết xuất hiện với một đôi mắt thú tròn vo, trừng mắt lớn hơn so với bình thường. Bộ lông với vừa dài, móng vuốt nhỏ chỉ vào hai người đang run rẩy tựa như lá rụng trong gió mùa thu, ở thời điểm hai người cũng nhìn nó, nó bỗng thét lên một tiếng : "Các ngươi, các ngươi mới vừa rồi đang giở trò lưu manh! !"
Thiên Âm vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chân tóc mới vừa dài ra đứng thẳng, cũng không kịp giả trang thẹn thùng giả vờ yếu ớt, thẹn quá thành giận nhìn về phía Thiên Tuyết: "Tiểu Sắc Quỷ này! ! Thiếu nhi xem hình ảnh không nên nhìn cẩn thận sẽ bị đau mắt hột! !"
Một thú một người, người chạy người đuổi theo, chạy ra khỏi viện Tiểu Trúc.
Lưu lại một mình Trọng Hoa, bờ môi mang máu, như có điều suy nghĩ.
***
Băng Vực, từ danh từ kia đều có thể nhìn ra, trong vòng ngàn dặm ở khu vực này đều là trời băng đất tuyết. Cây xanh đều khoác tuyết trang, nước đá trên mặt nước kết băng chiếu bóng người.
Chỗ này khắp nơi đều là băng, không một vật còn sống.
Viện Tiểu Trúc này của Trọng Hoa, là duy nhất một tòa nhà có sự sống, phía trước là núi sau là nước, một khu rừng trúc trùng điệp mấy dặm, sương mù mang tuyết, ngân trang tố khỏa*, giống như Tiên cảnh.
Ngân trang tố khỏa*: mô tả cảnh đẹp sau tuyết, tất cả cảnh vật được bọc trong màu trắng.
Từ Tiểu Trúc nhìn về phía Nam mấy trăm dặm, là một nơi sông băng mênh mông, phía trên sông là lớp băng thật dầy, giống như lục địa .
Một bóng người màu xám đi trên sông băng, hết nhìn đông tới nhìn tây tựa như đang tìm kiếm cái gì. Một gương mặt trẻ con ngây thơ hồn nhiên, đuôi mắt hơi xếch lên mị hoặc làm say lòng người. Nhưng trong một đôi đen nhánh trong suốt kia, như khe nước trong vắt vô cùng.
Hắn làm như chán đến chết, đánh vòng qua lại ở trên sông băng rộng lớn hơn mười lần không thôi.
Từ hôm qua, sau khi Thiên Âm và Trọng Hoa từng có “da thịt thân thiết", vốn là không bỏ qua được chuyện ở trong lòng, không dám ở chung một phòng với Trọng Hoa, sáng sớm bắt đầu, liền tùy tiện tìm lý do, ôm Thiên Tuyết đang ngủ say đi dạo ở khắp nơi. Mãi cho đến bên cạnh sông băng thì trông thấy thiếu niên này.
Thiếu niên một mực xoay quanh, nàng liền ôm Thiên Tuyết ngồi chồm hổm ở bên cạnh vẫn nhìn, cho đến trời chiều ngã về tây, thấy người kỳ quái đi lại không có sức lực, ngồi yên lặng một chỗ chờ tthân thể khôi phục, lúc này mới rón ra rón rén tiến lên.
"Xin hỏi. . . . . ."
Nàng mới nói hai chữ, thiếu niên kia chợt mở mắt ra, nhìn thấy nàng dường như lại ngớ ngẩn, tầm mắt lại rơi vào trên người Thiên Tuyết, hắn bỗng mừng rỡ: "Nương tử! Ta đã tìm thấy ngươi!"
Thiên Âm lộ vẻ hoảng sợ kinh hãi!
Thiên Tuyết cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng, mở ra con mắt thú.
Nhưng khi hắn nhìn thiếu niên trước mặt này, sau đó hét lên một tiếng, trong nháy mắt từ nhảy ra từ trên người Thiên Âm, bỏ trốn mất dạng!
Thiên Âm bình phục rất lâu, mới buông thả kinh sợ trong lòng về chỗ cũ.
Hiển nhiên, Thiên Tuyết là biết thiếu niên này.
Nàng ôm tâm trạng của người làm phụ mẫu, tò mò lại run sợ hỏi thiếu niên thanh khiết như hoa như ngọc trước mặt này: "Ngươi có quan hệ gì với Tuyết Tuyết nhà ta?"
Đối phương đáp như là chuyện đương nhiên, giọng nói vang vang có lực, vô cùng thành khẩn: "Phu thê."
Thiên Âm nuốt nước miếng một cái, lại hỏi: "Ai là phu ai là thê?"
Thiếu niên làm như rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới đáp: "Chưa phân công chính xác."
Thiên Âm nghĩ tới, đại khái chính là tình yêu đoạn tụ trong thoại bản rồi.
Lại nghĩ đến ban đầu nàng tích cực vì Thiên Tuyết tìm kiếm đối tượng. Thiên Tuyết lại có dáng vẻ bài xích, lập tức sáng tỏ. Thì ra là, Tuyết Tuyết nhà nàng, là khẩu vị nặng.
Nàng len lén nhìn thiếu niên này, lông mày này ánh mắt này dáng vẻ xấu hổ ngây thơ này, nhìn càng lúc càng thích. Trong nháy mắt có một loại cảm giác “nhạc mẫu nhìn tiểu tế càng nhìn càng thuận mắt". Vì vậy ngoài mừng rỡ, tay nhỏ bé vung lên, mang thiếu niên lạc đường này về phòng trúc.
Tác giả :
Khinh Ca Mạn