Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 168
Editor: Tiểu Ly Ly.
Sau khi trải qua chuyện của Minh Ảnh, nhóm Côn Luân chừng hai mươi người này, tốc độ rõ ràng nhanh hơn.
Thái A ở phía Bắc, Côn Luân ở phương Nam, khoảng cách giữa Nam và Bắc, cũng không phải là hai ba ngày có thể tới. Mặc dù Thanh Đại không ngừng lên đường cả ngày lẫn đêm, cách Côn Luân càng ngày càng gần, nhưng lòng của mọi người vẫn chưa trở về tại chỗ.
So với việc nhóm người Côn Luân luôn trong tình trạng khẩn trương, Thiên Âm rõ ràng là ra vẻ việc không liên quan đến mình, mỗi lần Thanh Đại quay đầu lại nhìn nàng một cái thì nàng cười ngọt ngào một tiếng.
Đúng như lúc này, Thanh Đại lại theo thói quen quay đầu lại nhìn nàng, Thiên Âm cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Chẳng lẽ là Chưởng Môn Thanh Đại nhìn trúng ta, tính toán muốn đoạt ta từ bên cạnh Thanh Huyền làm kế mẫu của hắn?"
Lời này vừa nói ra, khiến Thanh Huyền Đô trợn mắt nhìn tới.
Thanh Đại không thể nhịn được nữa liền muốn ra tay giáo huấn nàng một chút, Thiên Âm cũng không thèm nhìn hắn, ngồi ở trên thân kiếm hai chân tréo nguẩy chậm nói: "Người đánh có chừng mực, chớ đánh ta ra máu, máu của ta quý lắm đấy."
Lời này giống như là nhắc nhở Thanh Đại, bàn tay giơ lên, cuối cùng chỉ là phẩy tay áo một cái: "Nhanh mồm nhanh miệng!"
Thanh Huyền nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thiên Âm, ngươi cũng đừng chọc giận phụ thân ta."
"Thế nào?" Thiên Âm vô lại, rất có dáng vẻ của bình nứt không sợ bể: "Mọi người muốn mưu hại tính mạng của ta, miệng ta chiếm mấy câu tiện nghi cũng không được à?"
"Ta không có ý này. . . . . ."
Thanh Huyền muốn giải thích, Thiên Âm lười phải nghe. Đối với lòng tốt của Thanh Huyền, nàng thật sự không biết nên ứng phó ra sao. Lão tử của hắn muốn mạng của nàng, hắn ngược lại rất thiện lương, thời khắc nhắc nhở nàng đừng làm ầm ĩ sẽ ít chịu tội.
Nhưng ít chịu tội không có nghĩa là không chịu tội. Cho nên Thanh Đại không đụng vào nàng, không phải là muốn để lại sảng khoái cuối cùng này cho nàng sao.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương trông gà hoá cuốc của Thanh Đại, trong lòng nàng cảm thấy thật tốt.
Thanh Đại tính toán quá tốt, cho nên hắn quên, mặc dù có uy hiếp Trọng Hoa và Lưu Quang trong trận chiến lúc trước, rất nhiều người không dám xuống tay với nàng. Nhưng không có nghĩa là cõi đời này tất cả mọi người đều là quý trùng sinh mạng.
Hắn có can đảm mang nàng ra khỏi Thái A, thì tất nhiên phải tiếp nhận phiền toái vì nàng mà xuất hiện. Dù sao sự dụ hoặc của Thần Tàng quá lớn, Tiên giới không thiếu người như Minh Ảnh mà liều mạng chạy tới.
Ngày đó Ngũ đại tiên môn bao vây Thái A, cũng không thiếu người Côn Luân. Thiên Âm vẫn nhớ. Nói nàng phúc hắc cũng tốt vô sỉ cũng tốt, vừa mới bắt đầu nàng định dẫn mầm tai vạ tới trên người Thanh Đại. Hắn muốn lấy được Thần Tàng, lại không muốn bỏ ra chút giá cao sao được?
Mặc dù hai ngày này một đường an bình, nhưng luôn có một luồng gió bão muốn đè nén tới.
Đúng lúc này, bốn phương tám hướng xuất hiện một đám người áo đen, mọi người mặt không chút thay đổi, tay cầm thanh kiếm chỉ về phía những người tiến tới gần.
Mạc Tương Ly bị sợ đến trốn vào trong ngực Thanh Huyền, Thiên Âm cũng đứng lên, trong lòng rất khó bình tĩnh.
Vô luận là nàng hoặc Thanh Đại, hay là không có sức chiến đấu như Mạc Tương Ly, cũng cảm nhận được luồng sát khí nồng nặc kia.
Nhóm mười người này không giống như vì vị thần cuối thời mà đến, ngược lại càng giống như chỉ vì giết người mà đến.
Một tiếng ầm vang! Trên trời đột nhiên xuát hiện từng trận sấm sét, mây đen nhanh chóng quay cuồng, tia chớp sét đánh, mưa lớn bằng hạt đậu nói rơi liền rơi mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Quanh thân của tất cả mọi người cũng hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, ngăn cản giọt mưa ở bên ngoài thân thể. Hai phe giằng co, giương cung bạt kiếm.
Không biết người nào, ở trong mưa gió mịt mờ hô một tiếng “giết". Ngay sau đó hai bên tựa như hai đám mây trên bầu trời đụng vào nhau, phát ra tiếng sấm cuồn cuộn.
Không ngừng có máu có thịt có đứt tay đứt chân từ trong trung tâm chiến trường mà rơi xuống, đám người Côn Luân bảo vệ ba người Thiên Âm Thanh Huyền Mạc Tương Ly, gần như đờ đẫn nhìn cuộc chiến đấu này theo mưa rơi dần dần tiến vào cao triều.
Một người bên cạnh Thiên Âm đột nhiên mở miệng: "Xem ra Thái A có vài người, cũng không muốn để cho ngươi còn sống."
Trong lòng Thiên Âm khiếp sợ ngoài ý muốn, ngay cả thân thể đều tựa như không chịu nổi trọng lượng của một câu nói này, khẽ run lên, dường như muốn rơi vào tầng mây, bị một tay của Thanh Huyền giữ được.
Mặc dù tu vi hắn không được cao, lại sợ lão tử của hắn, nhưng lúc này lại bình tĩnh vô cùng. Thấy ánh mắt Thiên Âm không đúng, vội nói: "Đừng nghe hắn nói càn!"
Thiên Âm nhếch môi cười to: "Đương nhiên ta sẽ không tin lời của hắn, những người này sao có thể do Thái A phái ra đây." Tay nàng để bên môi làm thành cái loa rống to về phía đám người áo đen kia: "Này! Các ngươi là người Thái A sao? Ta đúng là chưa từng thấy qua các ngươi nhé!"
Kết giới hộ thể quanh thân nàng như mặt nước yên tĩnh đột nhiên bị gió thổi gợn sóng lăn tăn, trong không trung, nàng nhìn chằm chằm người trong chiến trường, cực kỳ lâu. Đột nhiên lầm bầm lầu bầu nói: "Thật ra thì ta biết rõ ai dồn ta vào chỗ chết."
Thanh Huyền kinh ngạc nhìn nàng: "Người nào?"
Thiên Âm chỉ cười không nói, nhưng trong mắt kia, huyết quang dần dần xuất hiện.
***
Điện Thái A.
Ngũ Trưởng Lão Hoa Tần một mình đứng ở trong điện, nhìn Phong Thanh Dương ngồi trên ghế làm bằng lưu ly, giống như trong phút chốc thấy Lưu Cẩn, lúc sư đồ bọn họ trầm tư, hẳn là tương tự như vậy.
Hoa Tần không khỏi thối lui nửa bước.
Động tác không rõ ràng này bị Phong Thanh Dương bắt được, cười hỏi: "Ngũ Trưởng Lão đang sợ?"
Hoa Tần cười: "Chưởng môn nói đùa."
"Vậy sao." Phong Thanh Dương một tay chống cằm, nhìn chằm chằm hắn: "Người phái đi ra ngoài, sao còn không có tin tức?"
"Chưởng môn, khoảng cách Thái A quá gần, tôn thượng tất phải sẽ có phát hiện. Chỉ có chờ Thiên Âm bọn họ đi tới phương Nam, chúng ta mới có thể động thủ." Tàn khốc trong mắt Hoa Tần chợt lóe lên : "Vào lúc này, sợ đã đánh lên rồi."
Phong Thanh Dương không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Thiên Âm là một biến số, không chỉ gieo họa cho Thái A, đối với an nguy của tôn thượng cũng là tai hoạ ngầm. Nếu thật sự tôn thượng có ý định khác thường đối với nàng, nến tảng mấy vạn năm của Thái A ta sẽ bị hủy trong chốc lát. Tôn thượng không thể ngã, cho nên, Thiên Âm phải chết!"
Hoa Tần gật đầu: "Ta hiểu."
Phong Thanh Dương nói: "Ngươi âm thầm ở các Đại Tiên sơn thả ra tin tức Tôn thượng bị trọng thương, hơn nữa để cho mọi người cũng biết, Thiên Âm mang theo cung Nguyệt Thần đến Côn Luân. Hừ, bổn tọa cũng không tin, những người đó có thể nhịn được. Mặc dù bổn tọa không động thủ, Thiên Âm chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
Khoảng không trong đại điện, chỉ có âm thanh của hắn từng lần vọng về, hồi lâu, Hoa Tần kiêng kỵ vả lại sợ hãi nhìn hắn một cái: "Ta sẽ đi an bài."
Cho đến khi đưa mắt nhìn Hoa Tần thối lui khỏi điện Thái A, Phong Thanh Dương mới lộ ra nụ cười.
Dữ tợn, tàn sát, tràn đầy sát khí.
**
Điện Cửu Trọng.
Thiên Tuyết đang híp mắt phơi nắng nằm ở trên bàn đá dưới cây hoa anh đào, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn hai người lén lén lút lút đứng ở cửa phòng Trọng Hoa, khinh thường chu mỏ, trong mắt to tròn vo đều là khi dễ.
"Sao? Sư phụ vẫn còn ở đọc sách?" Đông Phương thăm dò, chỉ nhìn thấy vạt áo của Trọng Hoa, Thiên Nam liền không thể chờ đợi đẩy hắn nhìn vào trong. Liếc nhìn lập tức rút về, thở dài nói: "Ngươi nói một trang của quyển sách này sư phụ đã nhìn từ sáng sớm rồi, làm sao lại không đổi trang."
Đông Phương lại nói: "Sư phụ cầm theo Hư Không Kính này tới tới lui lui, càng không có thông qua mặt gương nhìn xem Thiên Âm. Ngươi nói trong lòng sư phụ cuối cùng là đang suy nghĩ chuyện gì?"
"Còn có thể nghĩ cái gì?" Giọng của Thiên Nam giống như người từng trải: "Muốn nhìn lại sợ càng muốn nhìn thêm, liền không nhìn chứ sao."
Đang nói, sắc mặt của Thiên Nam và Đông Phương đột nhiên biến đổi, lập tức cười ha ha, cũng không quay đầu lại nói: "Ha. . . . . . Cái đó ta dẫn Tiên Hạc đi dạo!"
Nói xong bỏ trốn mất dạng.
Không nghĩ tới mình bị bắt được, Đông Phương vừa xấu hổ lại sợ hãi, vẻ mặt đau khổ tiếng gọi: "Sư phụ."
Trọng Hoa liếc hắn một cái, hỏi: "Hai người các ngươi không có chuyện gì làm sao? Mỗi ngày canh giữ ở cửa phòng của ta, có chuyện gì không thể nói thẳng?"
Đông Phương khoát tay lia lịa: "Sư phụ, con rất vội rất bận rộn." Đột nhiên hắn giống như là nhớ tới cái gì, cả kinh kêu lên: "À? Đúng rồi, con đang chuẩn bị cho sư phụ vài hũ đào hoa tửu thượng hạng! Sư phụ con đi đây!"
Hắn như một làn khói chạy đi, chưa từng thấy khóe miệng Trọng Hoa khẽ giơ lên
Sau khi trải qua chuyện của Minh Ảnh, nhóm Côn Luân chừng hai mươi người này, tốc độ rõ ràng nhanh hơn.
Thái A ở phía Bắc, Côn Luân ở phương Nam, khoảng cách giữa Nam và Bắc, cũng không phải là hai ba ngày có thể tới. Mặc dù Thanh Đại không ngừng lên đường cả ngày lẫn đêm, cách Côn Luân càng ngày càng gần, nhưng lòng của mọi người vẫn chưa trở về tại chỗ.
So với việc nhóm người Côn Luân luôn trong tình trạng khẩn trương, Thiên Âm rõ ràng là ra vẻ việc không liên quan đến mình, mỗi lần Thanh Đại quay đầu lại nhìn nàng một cái thì nàng cười ngọt ngào một tiếng.
Đúng như lúc này, Thanh Đại lại theo thói quen quay đầu lại nhìn nàng, Thiên Âm cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Chẳng lẽ là Chưởng Môn Thanh Đại nhìn trúng ta, tính toán muốn đoạt ta từ bên cạnh Thanh Huyền làm kế mẫu của hắn?"
Lời này vừa nói ra, khiến Thanh Huyền Đô trợn mắt nhìn tới.
Thanh Đại không thể nhịn được nữa liền muốn ra tay giáo huấn nàng một chút, Thiên Âm cũng không thèm nhìn hắn, ngồi ở trên thân kiếm hai chân tréo nguẩy chậm nói: "Người đánh có chừng mực, chớ đánh ta ra máu, máu của ta quý lắm đấy."
Lời này giống như là nhắc nhở Thanh Đại, bàn tay giơ lên, cuối cùng chỉ là phẩy tay áo một cái: "Nhanh mồm nhanh miệng!"
Thanh Huyền nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thiên Âm, ngươi cũng đừng chọc giận phụ thân ta."
"Thế nào?" Thiên Âm vô lại, rất có dáng vẻ của bình nứt không sợ bể: "Mọi người muốn mưu hại tính mạng của ta, miệng ta chiếm mấy câu tiện nghi cũng không được à?"
"Ta không có ý này. . . . . ."
Thanh Huyền muốn giải thích, Thiên Âm lười phải nghe. Đối với lòng tốt của Thanh Huyền, nàng thật sự không biết nên ứng phó ra sao. Lão tử của hắn muốn mạng của nàng, hắn ngược lại rất thiện lương, thời khắc nhắc nhở nàng đừng làm ầm ĩ sẽ ít chịu tội.
Nhưng ít chịu tội không có nghĩa là không chịu tội. Cho nên Thanh Đại không đụng vào nàng, không phải là muốn để lại sảng khoái cuối cùng này cho nàng sao.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương trông gà hoá cuốc của Thanh Đại, trong lòng nàng cảm thấy thật tốt.
Thanh Đại tính toán quá tốt, cho nên hắn quên, mặc dù có uy hiếp Trọng Hoa và Lưu Quang trong trận chiến lúc trước, rất nhiều người không dám xuống tay với nàng. Nhưng không có nghĩa là cõi đời này tất cả mọi người đều là quý trùng sinh mạng.
Hắn có can đảm mang nàng ra khỏi Thái A, thì tất nhiên phải tiếp nhận phiền toái vì nàng mà xuất hiện. Dù sao sự dụ hoặc của Thần Tàng quá lớn, Tiên giới không thiếu người như Minh Ảnh mà liều mạng chạy tới.
Ngày đó Ngũ đại tiên môn bao vây Thái A, cũng không thiếu người Côn Luân. Thiên Âm vẫn nhớ. Nói nàng phúc hắc cũng tốt vô sỉ cũng tốt, vừa mới bắt đầu nàng định dẫn mầm tai vạ tới trên người Thanh Đại. Hắn muốn lấy được Thần Tàng, lại không muốn bỏ ra chút giá cao sao được?
Mặc dù hai ngày này một đường an bình, nhưng luôn có một luồng gió bão muốn đè nén tới.
Đúng lúc này, bốn phương tám hướng xuất hiện một đám người áo đen, mọi người mặt không chút thay đổi, tay cầm thanh kiếm chỉ về phía những người tiến tới gần.
Mạc Tương Ly bị sợ đến trốn vào trong ngực Thanh Huyền, Thiên Âm cũng đứng lên, trong lòng rất khó bình tĩnh.
Vô luận là nàng hoặc Thanh Đại, hay là không có sức chiến đấu như Mạc Tương Ly, cũng cảm nhận được luồng sát khí nồng nặc kia.
Nhóm mười người này không giống như vì vị thần cuối thời mà đến, ngược lại càng giống như chỉ vì giết người mà đến.
Một tiếng ầm vang! Trên trời đột nhiên xuát hiện từng trận sấm sét, mây đen nhanh chóng quay cuồng, tia chớp sét đánh, mưa lớn bằng hạt đậu nói rơi liền rơi mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Quanh thân của tất cả mọi người cũng hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, ngăn cản giọt mưa ở bên ngoài thân thể. Hai phe giằng co, giương cung bạt kiếm.
Không biết người nào, ở trong mưa gió mịt mờ hô một tiếng “giết". Ngay sau đó hai bên tựa như hai đám mây trên bầu trời đụng vào nhau, phát ra tiếng sấm cuồn cuộn.
Không ngừng có máu có thịt có đứt tay đứt chân từ trong trung tâm chiến trường mà rơi xuống, đám người Côn Luân bảo vệ ba người Thiên Âm Thanh Huyền Mạc Tương Ly, gần như đờ đẫn nhìn cuộc chiến đấu này theo mưa rơi dần dần tiến vào cao triều.
Một người bên cạnh Thiên Âm đột nhiên mở miệng: "Xem ra Thái A có vài người, cũng không muốn để cho ngươi còn sống."
Trong lòng Thiên Âm khiếp sợ ngoài ý muốn, ngay cả thân thể đều tựa như không chịu nổi trọng lượng của một câu nói này, khẽ run lên, dường như muốn rơi vào tầng mây, bị một tay của Thanh Huyền giữ được.
Mặc dù tu vi hắn không được cao, lại sợ lão tử của hắn, nhưng lúc này lại bình tĩnh vô cùng. Thấy ánh mắt Thiên Âm không đúng, vội nói: "Đừng nghe hắn nói càn!"
Thiên Âm nhếch môi cười to: "Đương nhiên ta sẽ không tin lời của hắn, những người này sao có thể do Thái A phái ra đây." Tay nàng để bên môi làm thành cái loa rống to về phía đám người áo đen kia: "Này! Các ngươi là người Thái A sao? Ta đúng là chưa từng thấy qua các ngươi nhé!"
Kết giới hộ thể quanh thân nàng như mặt nước yên tĩnh đột nhiên bị gió thổi gợn sóng lăn tăn, trong không trung, nàng nhìn chằm chằm người trong chiến trường, cực kỳ lâu. Đột nhiên lầm bầm lầu bầu nói: "Thật ra thì ta biết rõ ai dồn ta vào chỗ chết."
Thanh Huyền kinh ngạc nhìn nàng: "Người nào?"
Thiên Âm chỉ cười không nói, nhưng trong mắt kia, huyết quang dần dần xuất hiện.
***
Điện Thái A.
Ngũ Trưởng Lão Hoa Tần một mình đứng ở trong điện, nhìn Phong Thanh Dương ngồi trên ghế làm bằng lưu ly, giống như trong phút chốc thấy Lưu Cẩn, lúc sư đồ bọn họ trầm tư, hẳn là tương tự như vậy.
Hoa Tần không khỏi thối lui nửa bước.
Động tác không rõ ràng này bị Phong Thanh Dương bắt được, cười hỏi: "Ngũ Trưởng Lão đang sợ?"
Hoa Tần cười: "Chưởng môn nói đùa."
"Vậy sao." Phong Thanh Dương một tay chống cằm, nhìn chằm chằm hắn: "Người phái đi ra ngoài, sao còn không có tin tức?"
"Chưởng môn, khoảng cách Thái A quá gần, tôn thượng tất phải sẽ có phát hiện. Chỉ có chờ Thiên Âm bọn họ đi tới phương Nam, chúng ta mới có thể động thủ." Tàn khốc trong mắt Hoa Tần chợt lóe lên : "Vào lúc này, sợ đã đánh lên rồi."
Phong Thanh Dương không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Thiên Âm là một biến số, không chỉ gieo họa cho Thái A, đối với an nguy của tôn thượng cũng là tai hoạ ngầm. Nếu thật sự tôn thượng có ý định khác thường đối với nàng, nến tảng mấy vạn năm của Thái A ta sẽ bị hủy trong chốc lát. Tôn thượng không thể ngã, cho nên, Thiên Âm phải chết!"
Hoa Tần gật đầu: "Ta hiểu."
Phong Thanh Dương nói: "Ngươi âm thầm ở các Đại Tiên sơn thả ra tin tức Tôn thượng bị trọng thương, hơn nữa để cho mọi người cũng biết, Thiên Âm mang theo cung Nguyệt Thần đến Côn Luân. Hừ, bổn tọa cũng không tin, những người đó có thể nhịn được. Mặc dù bổn tọa không động thủ, Thiên Âm chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
Khoảng không trong đại điện, chỉ có âm thanh của hắn từng lần vọng về, hồi lâu, Hoa Tần kiêng kỵ vả lại sợ hãi nhìn hắn một cái: "Ta sẽ đi an bài."
Cho đến khi đưa mắt nhìn Hoa Tần thối lui khỏi điện Thái A, Phong Thanh Dương mới lộ ra nụ cười.
Dữ tợn, tàn sát, tràn đầy sát khí.
**
Điện Cửu Trọng.
Thiên Tuyết đang híp mắt phơi nắng nằm ở trên bàn đá dưới cây hoa anh đào, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn hai người lén lén lút lút đứng ở cửa phòng Trọng Hoa, khinh thường chu mỏ, trong mắt to tròn vo đều là khi dễ.
"Sao? Sư phụ vẫn còn ở đọc sách?" Đông Phương thăm dò, chỉ nhìn thấy vạt áo của Trọng Hoa, Thiên Nam liền không thể chờ đợi đẩy hắn nhìn vào trong. Liếc nhìn lập tức rút về, thở dài nói: "Ngươi nói một trang của quyển sách này sư phụ đã nhìn từ sáng sớm rồi, làm sao lại không đổi trang."
Đông Phương lại nói: "Sư phụ cầm theo Hư Không Kính này tới tới lui lui, càng không có thông qua mặt gương nhìn xem Thiên Âm. Ngươi nói trong lòng sư phụ cuối cùng là đang suy nghĩ chuyện gì?"
"Còn có thể nghĩ cái gì?" Giọng của Thiên Nam giống như người từng trải: "Muốn nhìn lại sợ càng muốn nhìn thêm, liền không nhìn chứ sao."
Đang nói, sắc mặt của Thiên Nam và Đông Phương đột nhiên biến đổi, lập tức cười ha ha, cũng không quay đầu lại nói: "Ha. . . . . . Cái đó ta dẫn Tiên Hạc đi dạo!"
Nói xong bỏ trốn mất dạng.
Không nghĩ tới mình bị bắt được, Đông Phương vừa xấu hổ lại sợ hãi, vẻ mặt đau khổ tiếng gọi: "Sư phụ."
Trọng Hoa liếc hắn một cái, hỏi: "Hai người các ngươi không có chuyện gì làm sao? Mỗi ngày canh giữ ở cửa phòng của ta, có chuyện gì không thể nói thẳng?"
Đông Phương khoát tay lia lịa: "Sư phụ, con rất vội rất bận rộn." Đột nhiên hắn giống như là nhớ tới cái gì, cả kinh kêu lên: "À? Đúng rồi, con đang chuẩn bị cho sư phụ vài hũ đào hoa tửu thượng hạng! Sư phụ con đi đây!"
Hắn như một làn khói chạy đi, chưa từng thấy khóe miệng Trọng Hoa khẽ giơ lên
Tác giả :
Khinh Ca Mạn