Sư Phụ Con Yêu Người
Chương 21: Bắt đầu lại từ đầu
Vết thương ở chân đã được trị khỏi, nam nhân đó đưa ta đến một quán trọ nhỏ, thật ra khi hắn bước vào và an tọa thì đã có biết bao ánh mắt đang nhìn rồi, nhìn hắn và luôn cả ta nữa ta cũng khá tòa mò về thế giới loài người tuy trong tiềm thức ta biết họ, cuộc sống cũng như mọi thứ nhưng đây là lần đầu ta gặp nhiều người như thế, một tiểu nhị bưng ra một dĩa thịt nóng hổi, nam nhân đó đẩy qua cho ta ăn còn hắn chỉ nhàn nhạt uống rượu.
"Sư..phụ, đích thực là sư thúc ở thôn Thanh Bình này ạ, hiện đang ở ngôi nhà trúc phía sau thôn"(giọng một nữ tử cung kính)
Buông ly xuống hắn đưa mắt nhìn ta rồi hắn phân phó.
"Ngọc Thuần! Con hãy ở lại chăm sóc con bạch hồ này, ta đi gặp sư phụ một chiến.."
"Dạ..sư phụ"
Ta vẫn cấm đầu ăn không ngừng nghĩ, miệng đã đầy dầu mở trông rất bẩn, chợt một bàn tay bế ta dậy, nhìn ta chăm chú, rồi dùng khăn lau miệng dùm ta vừa lau vừa lào cào.
"Ngươi..bẩn quá, uổng công nhìn bề ngoài ngươi xinh đẹp như thế!"
Trong khi đó tại nhà trúc.
"Sư..phụ người vẫn còn đang tìm Linh Châu ư?"
Buông chung trà xuống nam nhân lam y vẫn bình thản đáp ừ một câu rồi lại tiếp..
"Năm đó Linh Châu đem Tương Nhi đi, mặt dù không biết Linh Châu nó còn sống không, nhưng ta vẫn sẽ tìm"
Nam nhân bạch y rơi vào trầm tư một hồi lâu rồi thở dài chán nản.
"Sư phụ! Linh Châu nó vào Thiên trì không lâu, đạo hạnh quá thấp tính ra với người bình thường thì chẳng hơn được bao nhiêu...nếu như đúng thì nay nó đã ngoài 70 rồi..không chừng.."
"Ta vẫn sẽ tìm, Tương Nhi vẫn còn sống..tuy yêu châu bị lấy đi nhưng cơ thể nàng có chân khí của ta, ít nhất nàng chỉ bị đánh trở về nguyên hình thôi..nàng nhất định còn sống.."
Thấy sư phụ đã quả quyết như thế, hắn cũng mong đều đó là sự thật, nhớ lúc đó khi hắn bế quan ra là đã 10 năm sau, khi được biết mọi chuyện hắn như phát điên đi tìm Tử Dao và yêu vương kia trả thù, nhưng sư phụ đã ra tay trước hắn, chỉ có Tử Dao tu vi đã bị sư phụ phế hết giờ không biết sống chết thế nào còn yêu vương thì sau ngày đó đã không thấy hắn đâu cả..
Một lúc đủ lâu thì Ngọc Thuần đã bế ta trên tay tiến vào bên trong nhà trúc, có lẻ sợ ta chạy loạn hay sau ấy mà đến đâu ta cũng được bế trên tay hết.
"Sư phụ, sư thúc!"
Xoảng một tiếng ly trà trên tay đã rơi xuống bể nát, nam nhân lam y nhìn thấy ta mà kích động không thôi.
"Tương..Nhi"
Dứt câu hắn đã dành ta trong tay Ngọc Thuần rồi ôm chặt, làm ta đau đến phải kêu éc éc, bạch y nam tử cũng cả kinh vừa vui vừa mừng lại vừa sợ ta bị ôm nghẹt chết nên hắn vội lên tiếng.
"Sư phụ! Tương Nhi sẽ chết thật đó!"
Sực tỉnh vì biết bản thân quá kích động tay hắn đã nới lỏng ra, mặt hắn vùi vào lông của ta giọng nghèn nghẹn đầy thổn thức.
"Tương Nhi! Ta rất nhớ nàng"
Ngọc Thuần cũng tròn to mắt chứng kiến tất cả, (thì ra con bạch hồ này là chân thân của sư cô, người mà sư thúc yêu, đến khi biết nàng chết người xém chút đã hủy tu vi để theo sư cô đến hoàng tuyền, cũng mai sư cô chỉ trở lại nguyên hình chứ không có chết.Nhưng sao sư thúc biết con bạch hồ này là sư cô à!)
"Sư thúc sao người biết đây là sư cô?"(nghĩ liền là hỏi liền)
Mắt hắn ôn nhu nhìn ta tay khẽ vuốt lên mi tâm giọng đầy dịu dàng.
"Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên trán nàng có một cái ấn kí nhìn rất đặc biệt và nàng còn có tới hai cái đuôi.."
Theo câu nói của hắn đuôi ta cũng quẩy quẩy qua lại, nói một nữa hắn lại lên tiếng.
"Đều quan trọng là luồng chân khí trong cơ thể nàng chỉ có ta mới cảm nhận được"
Ngọc Thuần đã gật đầu hiểu được.
"Ra là vậy"
"Tương Nhi! Nàng hiểu ta nói phải không!"
Ta đưa mắt nhìn hắn rồi kêu khéc khéc vài tiếng cho hắn biết là ta hiểu, hắn lại ôm ta vào lòng, thật dịu dàng thật ấp áp..
==================
Sau ngày đó ta ở lại nhà trúc cùng hắn, nhà trúc được hắn tạo một kết giới để không ai làm phiền, hắn còn dạy ta cách tu luyện để mau hóa thành người, thật những đều hắn nói ta vốn không hiểu, ta thật không biết hắn là ai, nhưng tình cảm mà hắn dành cho ta là thật, hắn rất yêu thương ta, hôm nay cũng như mọi khi hắn đi ra ngoài từ sáng và đem về cho ta một ít cá, thấy ta đang chạy nhảy đuổi theo những con bướm, hắn mỉm cười đưa tay ngoắt ngoắt ta lại.
"Tương Nhi! Lại đây"
Ta chạy đến đúng lúc hắn giang tay ra, ta nhảy ngay vào lòng hắn cọ cọ, đưa tay vuốt vuốt bộ lông ta hắn hướng nhà bếp mà đi.
Mắt thấy con cá to miệng ta đã chảy đầy nước miếng ta khéc khéc kêu lên vài tiếng, hắn xoăn tay áo chuẩn bị làm cá cho ta ăn, hắn không cho ta ăn đồ sống nữa bảo là không tốt, từ lúc ta ở đây với hắn ngày nào hắn cũng nấu cho ta ăn hết nhưng hắn thì không bao giờ động đũa, hôm nay đặc biệt ta chỉ ăn nữa con cá thấy thế hắn lo lắng hỏi.
"Nàng sao thế, thường ngày còn không đủ ăn mà, chỗ nào không được khỏe sao?"
Ta đưa chân đẩy dĩa cá đến trước mặt hắn khéc khéc kêu vài tiếng, lúc đầu hắn còn ngẩn ra sao đó nhẻn miệng cười như gió xuân đã đến thật rạng ngời thật đẹp mắt, vì hắn vốn tuấn mỹ hơn người nên dù một cái nhíu mày cũng đẹp đến lạ thường.
"Nàng đây là muốn để ta ăn sao!?"
Ta lại khéc khéc hai tiếng, hắn giang tay ôm ta vào lòng giọng đầy yêu chìu.
"Tương Nhi! Thương ta đến thế cơ đấy, nàng biết là ta đã cấm thực lâu rồi mà.."
Thấy ta vểnh vểnh hai cái tai hắn đưa tay ra vuốt lấy..
"Không bao lâu nữa nàng sẽ thành người lại..đến lúc đó chúng ta lại làm chuyện giang dỡ nhé!"
(Giờ đổi xưng là hắn vì Tương Nhi không nhớ ra sư phụ nhé)
"Sư..phụ, đích thực là sư thúc ở thôn Thanh Bình này ạ, hiện đang ở ngôi nhà trúc phía sau thôn"(giọng một nữ tử cung kính)
Buông ly xuống hắn đưa mắt nhìn ta rồi hắn phân phó.
"Ngọc Thuần! Con hãy ở lại chăm sóc con bạch hồ này, ta đi gặp sư phụ một chiến.."
"Dạ..sư phụ"
Ta vẫn cấm đầu ăn không ngừng nghĩ, miệng đã đầy dầu mở trông rất bẩn, chợt một bàn tay bế ta dậy, nhìn ta chăm chú, rồi dùng khăn lau miệng dùm ta vừa lau vừa lào cào.
"Ngươi..bẩn quá, uổng công nhìn bề ngoài ngươi xinh đẹp như thế!"
Trong khi đó tại nhà trúc.
"Sư..phụ người vẫn còn đang tìm Linh Châu ư?"
Buông chung trà xuống nam nhân lam y vẫn bình thản đáp ừ một câu rồi lại tiếp..
"Năm đó Linh Châu đem Tương Nhi đi, mặt dù không biết Linh Châu nó còn sống không, nhưng ta vẫn sẽ tìm"
Nam nhân bạch y rơi vào trầm tư một hồi lâu rồi thở dài chán nản.
"Sư phụ! Linh Châu nó vào Thiên trì không lâu, đạo hạnh quá thấp tính ra với người bình thường thì chẳng hơn được bao nhiêu...nếu như đúng thì nay nó đã ngoài 70 rồi..không chừng.."
"Ta vẫn sẽ tìm, Tương Nhi vẫn còn sống..tuy yêu châu bị lấy đi nhưng cơ thể nàng có chân khí của ta, ít nhất nàng chỉ bị đánh trở về nguyên hình thôi..nàng nhất định còn sống.."
Thấy sư phụ đã quả quyết như thế, hắn cũng mong đều đó là sự thật, nhớ lúc đó khi hắn bế quan ra là đã 10 năm sau, khi được biết mọi chuyện hắn như phát điên đi tìm Tử Dao và yêu vương kia trả thù, nhưng sư phụ đã ra tay trước hắn, chỉ có Tử Dao tu vi đã bị sư phụ phế hết giờ không biết sống chết thế nào còn yêu vương thì sau ngày đó đã không thấy hắn đâu cả..
Một lúc đủ lâu thì Ngọc Thuần đã bế ta trên tay tiến vào bên trong nhà trúc, có lẻ sợ ta chạy loạn hay sau ấy mà đến đâu ta cũng được bế trên tay hết.
"Sư phụ, sư thúc!"
Xoảng một tiếng ly trà trên tay đã rơi xuống bể nát, nam nhân lam y nhìn thấy ta mà kích động không thôi.
"Tương..Nhi"
Dứt câu hắn đã dành ta trong tay Ngọc Thuần rồi ôm chặt, làm ta đau đến phải kêu éc éc, bạch y nam tử cũng cả kinh vừa vui vừa mừng lại vừa sợ ta bị ôm nghẹt chết nên hắn vội lên tiếng.
"Sư phụ! Tương Nhi sẽ chết thật đó!"
Sực tỉnh vì biết bản thân quá kích động tay hắn đã nới lỏng ra, mặt hắn vùi vào lông của ta giọng nghèn nghẹn đầy thổn thức.
"Tương Nhi! Ta rất nhớ nàng"
Ngọc Thuần cũng tròn to mắt chứng kiến tất cả, (thì ra con bạch hồ này là chân thân của sư cô, người mà sư thúc yêu, đến khi biết nàng chết người xém chút đã hủy tu vi để theo sư cô đến hoàng tuyền, cũng mai sư cô chỉ trở lại nguyên hình chứ không có chết.Nhưng sao sư thúc biết con bạch hồ này là sư cô à!)
"Sư thúc sao người biết đây là sư cô?"(nghĩ liền là hỏi liền)
Mắt hắn ôn nhu nhìn ta tay khẽ vuốt lên mi tâm giọng đầy dịu dàng.
"Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên trán nàng có một cái ấn kí nhìn rất đặc biệt và nàng còn có tới hai cái đuôi.."
Theo câu nói của hắn đuôi ta cũng quẩy quẩy qua lại, nói một nữa hắn lại lên tiếng.
"Đều quan trọng là luồng chân khí trong cơ thể nàng chỉ có ta mới cảm nhận được"
Ngọc Thuần đã gật đầu hiểu được.
"Ra là vậy"
"Tương Nhi! Nàng hiểu ta nói phải không!"
Ta đưa mắt nhìn hắn rồi kêu khéc khéc vài tiếng cho hắn biết là ta hiểu, hắn lại ôm ta vào lòng, thật dịu dàng thật ấp áp..
==================
Sau ngày đó ta ở lại nhà trúc cùng hắn, nhà trúc được hắn tạo một kết giới để không ai làm phiền, hắn còn dạy ta cách tu luyện để mau hóa thành người, thật những đều hắn nói ta vốn không hiểu, ta thật không biết hắn là ai, nhưng tình cảm mà hắn dành cho ta là thật, hắn rất yêu thương ta, hôm nay cũng như mọi khi hắn đi ra ngoài từ sáng và đem về cho ta một ít cá, thấy ta đang chạy nhảy đuổi theo những con bướm, hắn mỉm cười đưa tay ngoắt ngoắt ta lại.
"Tương Nhi! Lại đây"
Ta chạy đến đúng lúc hắn giang tay ra, ta nhảy ngay vào lòng hắn cọ cọ, đưa tay vuốt vuốt bộ lông ta hắn hướng nhà bếp mà đi.
Mắt thấy con cá to miệng ta đã chảy đầy nước miếng ta khéc khéc kêu lên vài tiếng, hắn xoăn tay áo chuẩn bị làm cá cho ta ăn, hắn không cho ta ăn đồ sống nữa bảo là không tốt, từ lúc ta ở đây với hắn ngày nào hắn cũng nấu cho ta ăn hết nhưng hắn thì không bao giờ động đũa, hôm nay đặc biệt ta chỉ ăn nữa con cá thấy thế hắn lo lắng hỏi.
"Nàng sao thế, thường ngày còn không đủ ăn mà, chỗ nào không được khỏe sao?"
Ta đưa chân đẩy dĩa cá đến trước mặt hắn khéc khéc kêu vài tiếng, lúc đầu hắn còn ngẩn ra sao đó nhẻn miệng cười như gió xuân đã đến thật rạng ngời thật đẹp mắt, vì hắn vốn tuấn mỹ hơn người nên dù một cái nhíu mày cũng đẹp đến lạ thường.
"Nàng đây là muốn để ta ăn sao!?"
Ta lại khéc khéc hai tiếng, hắn giang tay ôm ta vào lòng giọng đầy yêu chìu.
"Tương Nhi! Thương ta đến thế cơ đấy, nàng biết là ta đã cấm thực lâu rồi mà.."
Thấy ta vểnh vểnh hai cái tai hắn đưa tay ra vuốt lấy..
"Không bao lâu nữa nàng sẽ thành người lại..đến lúc đó chúng ta lại làm chuyện giang dỡ nhé!"
(Giờ đổi xưng là hắn vì Tương Nhi không nhớ ra sư phụ nhé)
Tác giả :
Bỉ Ngạn Vong Xuyên