Sư Phụ Con Yêu Người
Chương 19: Dược thủy yêu
Một nơi tối tăm đầy quỷ dị, tay ta đều bị xích lại, ta đã ở đây hai ngày rồi không một bóng người không khí lại rất âm u chẳng mỉa mai lấy một sức sống.Chợt có một chút ánh sáng len lõi, một tên lợn yêu vẫn còn chưa biến đổi hết thành người, nhìn ta hắn lớn giọng.
"Theo ta..yêu vương muốn gặp người"
Ta bị tên yêu quái đó lôi đến một gian phòng lớn, cửa được mở ra, chưa kịp hiểu gì thì ta đã bị đẩy ngã xuống đất, ta ngẩn đầu nhìn khắp căn phòng, mắt chợt dừng lại với thân ảnh trước mặt, hai bên hai tay ôm hai mỹ nhân, hắn đưa mắt lười biến nhìn ta.
"Chỉ phí một chút dược thủy yêu mà đã bắt được ngươi rồi.."
"Ngươi muốn gì?"
"Muốn gì sao?"(nhanh như chớp hắn đã đến trước mặt ta, càm bị hắn nắm lấy dùng sức thật mạnh)
Đau đến mức nước mắt ta sắp chảy ra nhưng ta vẫn cứ ngượng, hắn nhìn ta châm chú ánh mắt đó là một loại tức giận kèm theo một sự chán ghét không thể tả.
"Ngươi..từ bao giờ đã thích chuyển sang bám lấy tên Lãnh Hàn đó hả?"
Ta không trả lời, hắn lại gầm giọng giễu cợt.
"Vì lúc trước cứ như loài cẩu bám theo ta, ta không để ý nên giờ chuyển sang đối tượng khác nhanh thật."
"Ngươi đang hoang tưởng hả"(ta vô tư)
"Bạch..Bạch"(trán hắn đã nổi gân xanh)
Nếu ta nói ta là Nhạc Tương không biết có phải hắn sẽ giết ta nhanh hơn không, nên ta quyết định không nói, kéo dài thời gian sống lâu chừng nào thì tốt chừng nấy.
Hất mạnh tay hắn lạnh lùng ra lệnh.
"Đem yên hồ này đến băng yêu linh cho đến khi nào lấy được yêu châu mới thôi.
===============
Lại thêm một ngục tù mới ta tay chân bị xích lại bị giam trong một hầm băng vạn năm, cái lạnh thấu xương như cắt da cắt thịt, cơ thể ta ngày càng suy yếu, ta không biết yêu châu hắn nói là gì, nhưng ta biết nếu nó được lấy đi nhẹ nhất là ta bị đánh lại nguyên hình, nặng nhất là hồn phi phách tán, sư phụ liệu có biết mà đến cứu ta không, ta sợ phải chết lần nữa ta sợ người phải đau khổ vì ta lần nữa..
Ở Thiên Trì.
"Dao Nhi! Lại đây"
Ngã vào lòng người Nam nhân mình yêu nhất Tử Dao mắt đã ứa lệ vì hạnh phúc.
"Lãnh Hàn..chàng yêu ta không"(giọng nghẹn ngào)
"Ừ..ta yêu nàng.."
"Lãnh Hàn..chúng ta thành thân đi.."
"Ừ..thì thành thân.."
Phía một góc khuất, Linh Châu mắt đầy lửa giận hận thấu xương người đang nằm trong vòng tay sư thúc tổ của mình..
"Tử Dao..ngươi lừa ta cướp đi sư thúc tổ hãm hại sư cô ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Yêu giới.
Đã ba ngày trôi qua ta cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ, cảm giác cứ như đã về cõi hư vô vậy, ta thật sự sắp chết rồi sao?, ta không muốn đâu.
"Yêu vương thân thể yêu hồ này có một luồng chân khí rất mạnh, ngăn không cho yêu châu thoát ra ngoài, ngoại chừ yêu hồ này tự nguyện lấy ra, thì không thể lấy được..
Mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm.
"Tự mình lấy ra sao?"(hắn lập lại)
"Xem ra ta phải để cô ta chết tâm khi thấy người mình yêu ân ân ái ái với người phụ nữ khác, cô ta mới chịu mà giao yêu châu ra."
"Theo ta..yêu vương muốn gặp người"
Ta bị tên yêu quái đó lôi đến một gian phòng lớn, cửa được mở ra, chưa kịp hiểu gì thì ta đã bị đẩy ngã xuống đất, ta ngẩn đầu nhìn khắp căn phòng, mắt chợt dừng lại với thân ảnh trước mặt, hai bên hai tay ôm hai mỹ nhân, hắn đưa mắt lười biến nhìn ta.
"Chỉ phí một chút dược thủy yêu mà đã bắt được ngươi rồi.."
"Ngươi muốn gì?"
"Muốn gì sao?"(nhanh như chớp hắn đã đến trước mặt ta, càm bị hắn nắm lấy dùng sức thật mạnh)
Đau đến mức nước mắt ta sắp chảy ra nhưng ta vẫn cứ ngượng, hắn nhìn ta châm chú ánh mắt đó là một loại tức giận kèm theo một sự chán ghét không thể tả.
"Ngươi..từ bao giờ đã thích chuyển sang bám lấy tên Lãnh Hàn đó hả?"
Ta không trả lời, hắn lại gầm giọng giễu cợt.
"Vì lúc trước cứ như loài cẩu bám theo ta, ta không để ý nên giờ chuyển sang đối tượng khác nhanh thật."
"Ngươi đang hoang tưởng hả"(ta vô tư)
"Bạch..Bạch"(trán hắn đã nổi gân xanh)
Nếu ta nói ta là Nhạc Tương không biết có phải hắn sẽ giết ta nhanh hơn không, nên ta quyết định không nói, kéo dài thời gian sống lâu chừng nào thì tốt chừng nấy.
Hất mạnh tay hắn lạnh lùng ra lệnh.
"Đem yên hồ này đến băng yêu linh cho đến khi nào lấy được yêu châu mới thôi.
===============
Lại thêm một ngục tù mới ta tay chân bị xích lại bị giam trong một hầm băng vạn năm, cái lạnh thấu xương như cắt da cắt thịt, cơ thể ta ngày càng suy yếu, ta không biết yêu châu hắn nói là gì, nhưng ta biết nếu nó được lấy đi nhẹ nhất là ta bị đánh lại nguyên hình, nặng nhất là hồn phi phách tán, sư phụ liệu có biết mà đến cứu ta không, ta sợ phải chết lần nữa ta sợ người phải đau khổ vì ta lần nữa..
Ở Thiên Trì.
"Dao Nhi! Lại đây"
Ngã vào lòng người Nam nhân mình yêu nhất Tử Dao mắt đã ứa lệ vì hạnh phúc.
"Lãnh Hàn..chàng yêu ta không"(giọng nghẹn ngào)
"Ừ..ta yêu nàng.."
"Lãnh Hàn..chúng ta thành thân đi.."
"Ừ..thì thành thân.."
Phía một góc khuất, Linh Châu mắt đầy lửa giận hận thấu xương người đang nằm trong vòng tay sư thúc tổ của mình..
"Tử Dao..ngươi lừa ta cướp đi sư thúc tổ hãm hại sư cô ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Yêu giới.
Đã ba ngày trôi qua ta cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ, cảm giác cứ như đã về cõi hư vô vậy, ta thật sự sắp chết rồi sao?, ta không muốn đâu.
"Yêu vương thân thể yêu hồ này có một luồng chân khí rất mạnh, ngăn không cho yêu châu thoát ra ngoài, ngoại chừ yêu hồ này tự nguyện lấy ra, thì không thể lấy được..
Mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm.
"Tự mình lấy ra sao?"(hắn lập lại)
"Xem ra ta phải để cô ta chết tâm khi thấy người mình yêu ân ân ái ái với người phụ nữ khác, cô ta mới chịu mà giao yêu châu ra."
Tác giả :
Bỉ Ngạn Vong Xuyên