Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì
Chương 57 Chương 57
truyện này viết nhiều mà sao đồ ngốc tôi là ck của em ngắn quá vậy
mong t/g se cố gắng viết đều
Bóng tối đến nhanh hơn nhờ cơn mưa dẫn lối. Không khí càng lạnh lẽo đáng sợ khi hơi lạnh của mưa hòa với cái cô độc của màn đêm.
Một chiếc BMW vàng chói đang xé tan màn mưa lao về phía trước như điên.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự màu trắng sang trọng sau một tiếng két kéo dài như nghiến nát mặt đất.
Cánh cửa thô lỗ bị bật ra, chủ nhân của chiếc xe không thèm liếc nhìn nó, càng không màng đến màn mưa dữ dội, thoáng chốc đã chạy vụt về phía trước. Tiếng mưa đập lên da thịt lạnh buốt như tiếng búa rèn của anh thợ sắt, muốn ép nhỏ hình người. Điều đó vẫn không làm bước chân kia chậm lại, những mũi giày cao gót vẫn vô tình cắm sâu trên đất, nhằm hướng cửa tiến tới.
***
Trong phòng khách, bà Ella Phan đang nhàn nhã uống trà và xem tin tức, một việc đã lâu lắm bà không làm. Không gian trong này sáng sủa, ấm áp và yên lặng như cơn mưa tầm tã ngoài kia không hề tồn tại. Chỉ có những hạt mưa dính trên cửa kính mới chứng minh sự hiện hữu của nó.
Những người hầu đứng như tượng bên cạnh chủ nhân, chờ sai khiến.
Vừa uống một ngụm trà, bà Ella vừa nhìn chăm chú vào màn hình rộng lớn trước mặt. Động tác của bà rất nhẹ nhàng và đẹp đẽ, toát lên vẻ quý phái.
Trên màn hình đang truyền đến tin tức kinh tế thế giới, anh chàng biên tập viên phát biểu trôi chảy.
Đúng lúc này cửa lớn bị đẩy mạnh ra, một người ướt như chuột lột, tóc tai bù xù chạy vụt vào. Mọi người bàng hoàng chưa kịp nhận ra ai, người đó đã tiến đến chỗ bà Ella.
- Bác ơi, tại sao lại thế ạ? – Người đó khàn giọng lên tiếng.
Vừa nghe tiếng tất cả đều trợn trừng mắt nhìn người đó vì ngạc nhiên đến hoảng hốt khi nhận ra đó là tiểu thư Bảo Ngọc xinh đẹp, cao quý. Cô tiểu thư luôn chú trọng bề ngoài và danh tiếng của mình, vậy mà hôm nay lại xuất hiện trong bộ dạng lếch thếch và thảm hại đến mức này quả là một chuyện không tưởng.
Tất cả người hầu trao đổi ánh mắt với nhau rồi cùng nhìn về bà Ella đợi bà ra lệnh. Bà Ella cũng đang nhìn Bảo Ngọc với ánh mắt khủng khiếp như nhìn quái vật nhưng chỉ khắc sau bà đã lấy lại được bình tĩnh vốn có, đặt tách trà xuống, lạnh nhạt nói:
- Trước hết con đi thay quần áo đi, có chuyện gì thì từ từ nói. – Bà quay sang cô người hầu gần nhất phân phó – Mang canh gừng đến đây.
Người hầu nghe lệnh, vội vàng đi làm nhưng Bảo Ngọc đã quỳ xuống đưa tay ôm đùi Bà Ella, nức nở nói:
- Không, bác ơi, chuyện gấp lắm. Công ty của bố con sắp bị phá sản rồi, phải làm sao đây? Bác bảo anh ấy ngừng tay lại đi, anh ấy không được làm thế. Làm sao anh ấy có thể đối xử với con như vậy? Tại sao? Tại sao chứ? Bác ơi!!!
Nhìn cô ta vừa khóc vừa nói rối rít, bà Ella bỗng thấy chóng mặt vì chẳng hiểu gì. Dịu dàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi mình, một tay nâng mặt Bảo Ngọc lên, bà nhìn vào mắt cô kiên nhẫn hỏi:
- Con nói gì bác không hiểu? Bình tĩnh nói lại mọi chuyện rõ ràng cho bác nghe nào.
Nghe vậy, Bảo Ngọc cố gắng hít sâu, trấn tĩnh một chút, kể lể:
- Có người điều tra về giấy tờ mật của công ty, tin tức bị lộ ra khiến cổ phiếu công ty của bố con bị giảm xuống trầm trọng, đồng thời lại có người thu mua vào. Bây giờ công ty đang trong tình trạng nguy cấp. Bố con nói, mọi chuyện đều là anh Vương làm…. Bà à, bác phải ngăn anh ấy lại, anh ấy không thể tuyệt tình như vậy. – Nói đến đây, cô ta lại mất kiểm soát, túm chặt váy bà Ella khóc lóc van xin.
Sau một tiếng “Choang" kinh hãi, Bảo Ngọc lập tức ngừng bặt tiếng khóc, ngước nhìn bà Ella đã đứng bật dậy từ lúc nào. Sắc mặt bà trắng nhợt như sắp ngất đi, hai tay run run vì kích động. Ly cà phê trên bàn đã vỡ vụn trên mặt đất vì sự va chạm đột ngột của bà với chiếc bàn khi đứng lên. Cà phê trong ly bắn tung tóe khắp sàn nhà và bắn lên quần áo nhưng Bà Ella không bận tâm, mạnh mẽ túm chặt hai vai BN, nâng cô lên khàn khàn hỏi:
- Con nói thằng Vương muốn thu mua công ty của nhà con?
Bảo Ngọc không nói gì, chỉ bất lực gật đầu.
Nghe xong bà Ella như diều đứt dây ngã ngồi xuống ghế. Bảo Ngọc cũng không còn sức đỡ của bà đành ngã trở lại trên sàn nhà lạnh băng, cái lạnh như thấm vào tim khiến cô run rẩy sợ hãi, cuống cuồng bò về phía chiếc ghế, lay tay bà Ella, miệng không ngừng nói:
- Bác phải ngăn anh ấy lại, nhất định bác có thể ngăn anh ấy lại mà.
- Không thể nào…. Tại sao nó lại làm vậy? Làm sao nó có thể làm được? – Bà Ella thẫn thờ tự hỏi, sau đó vội vàng nắm chặt khủy tay BN hỏi, không quan tâm đến việc đang làm cô đau – Rốt cuộc chuyện này là sao? Có phải con đã làm gì khiến nó tức giận không? Con nói rõ ra đi.
Thấy bà Ella khẩn cấp hỏi mình, Bảo Ngọc đành cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén, sâu thăm thẳm của bà đáp:
- Con nghĩ chắc là anh ấy đã biết chuyện bác đến bệnh viện yêu cầu Như Tuyết rời xa anh ấy ạ.
- Phản rồi, phản rồi – Bà Ella giận dữ vỗ mạnh vào mặt bàn, chiếc bàn rung lên bần bật như hơi thở đang phập phồng của chủ nhân – Chỉ vì chuyện đấy mà nó dám làm như vậy. Nó coi bác là gì đây? – Bà vội vàng nhìn người đàn ông đang chắp tay nghiêm trang đứng gần đó ra lệnh - Ông Trương, lập tức gọi nó về đây ngay cho tôi.
Vừa nghe tiếng gọi đầy uy quyền và tức giận của bà chủ, ông Trương vội vàng gật đầu dạ da vâng vâng nhưng chưa kịp quay đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, không gian trở nên tĩnh lặng, dường như mưa gió ngoài kia còn không đáng sợ bằng âm thanh này. Nó chứa đầy uy lực và sự hủy diệt.
- Không cần…. Con cũng có chuyện muốn nói với mẹ đây.
Sau giọng nói ấy là hai cái bóng cao lớn, mạnh mẽ khoác áo bành tô đen xuất hiện ở cửa.
Minh Vương chậm rãi cởi áo khoác đưa cho người hầu, ánh mắt lạnh lẽo, thâm trầm quét về phía Bảo Ngọc đang sợ hãi đến đơ người, trừng mắt nhìn anh dưới chân bà Ella.
- Vương, con nói cho mẹ biết có phải con đang định thu mua công ty của ông Cường? – Thấy con trai trở về, bà Ella vội vàng hỏi luôn.
Bước từng bước tiến lại gần hai người, Minh Vương không vội trả lời, nhấc khóe môi bạc lên tạo thành một nụ cười hết sức quyến rũ đồng thời cũng mang theo sát khí đáng sợ nhìn chằm chằm Bảo Ngọc như xứ giả từ địa ngục đến câu hồn khiến cô ta càng sợ hãi, người bất giác run lên, vô thức lùi dần về phía sau.
Ung dung ngồi xuống ghế, đặt một điếu thuốc lên miệng rồi châm lửa, chân trái vắt lên chân phải, Minh Vương thong thả ngả người ra sau, rít một hơi dài. Khói thuốc lượn lờ, mờ ảo khiến sự quyến rũ và anh tuấn càng tăng thêm, lúc này trông anh chẳng khác nào một thợ săn đang hưởng thụ niềm vui chơi đùa với con mồi của mình.
Đợi không khí lắng đọng đến cực điểm, mọi người đều nín thở, nhìn chăm chăm chờ đợi đáp án, Minh Vương mới hé mắt nhìn thẳng vào mặt mẹ, nhẹ nhàng đáp như chẳng có chuyện gì:
- Không phải là “đang định" mà lã “đã làm"…thưa mẹ.
Mặc dù nói với giọng kính cẩn nhưng anh lại vừa quăng cho mẹ mình một tin chấn động hơn cả tin tức lầu năm góc bị khủng bố lần thứ hai.
Bà Ella lảo đảo vịn vào tay ghế, tay run run chỉ vào con hỏi:
- Mày nói gì?...nói lại…lần nữa xem.
- Con đã thu mua tập đoàn bất động sản Hồng Cường. – Minh Vương bình tĩnh nhắc lại từng từ rõ ràng.
Lần này tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trố mắt nhìn Minh Vương như đó là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Không khí bị ép đến tối đa.
Sau giây phút thẩn thơ vì không thể tiếp nhận nổi, bà Ella đửng bật dậy chỉ vào mặt con hét lên:
- Sao mày có thể làm thế? Mày điên rồi, điên thật rồi.
- Đúng vậy, con điên rồi, con bị các người bức điên rồi.
Đến lúc này Minh Vương cũng mất bình tĩnh, đứng bật dậy đối diện với mẹ đáp trả, hai tay nắm chặt như đang cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng.
Nghe vậy, Bà Ella nhìn con trân trối hỏi:
- Làm sao mày có thể làm được? Mày có nghĩ đến hậu quả không?
- Hậu quả? Hậu quả gì? Con đã từng nói các người chưa biết hết khả năng của con đâu. – Minh Vương nhếch môi nhìn Bảo Ngọc cười gằn.
Đang ngồi co ro dưới đất, Bảo Ngọc thấy vậy, sợ hãi vội vàng bò đến ôm chặt bà Ella mong sự che chở trước ánh mắt lạnh giá của Minh Vương, ra vẻ đáng thương nói với bà:
- Bác à, anh Vương chỉ là tức giận nhất thời, chắc chắn khi anh ấy bình tĩnh lại sẽ để mọi chuyện tốt đẹp như cũ.
Bà Ella vỗ vỗ tay cô an ủi, hít sâu nuốt lại sự tức giận, quay sang nói vói Minh Vương:
- Con nên làm như vậy, ông bà thông gia sẽ tha thứ cho con.
- Đúng vậy, đúng vậy ạ.
Bảo Ngọc vội vàng gật đầu phụ họa, ánh mắt đầy hi vọng nhìn Minh Vương. Đổi lại chỉ là nụ cười châm biếm của anh. Minh Vương ngửa mặt lên trời cười to như đó là chuyện ngớ ngẩn nhất trên đời này.
Ngay khi nụ cười chấm dứt, Minh Vương quắc mắt nhìn thẳng vào Bảo Ngọc gằn từng chữ:
- Cô nghĩ sau khi bắt buộc cô ấy rời khỏi tôi thì tôi sẽ tha cho cô sao? Cô nên cảm thấy vừa lòng vì tôi còn giữ lại chút nhân từ đối với các người.
- Đó là ý của tôi, anh định làm gì đây? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận người phụ nữ đó bước vào nhà này. – Bà Ella đứng chắn trước mặt Minh Vương, ngăn ánh mắt đáng sợ của anh với Bảo Ngọc.
- Vậy vì ngăn cản cô ấy mà mẹ cho phép cô ta lợi dụng quyền lực đuổi việc cô ấy, dùng hạnh phúc của người thân của cô ấy để đe dọa cô ấy? – MV không kìm được quát lên.
Bà Ella ngạc nhiên đưa mắt nhìn Bảo Ngọc, sau đó cố tỏ ra tự nhiên nói:
- Con bé làm thế cũng chẳng sai. Dù sao chỉ cần chấm dứt được sự mê hoặc của cô ta với anh thì tôi cũng sẵn sàng làm.
Lại một tràng cười rùng rợn được bật ra từ cổ họng Minh Vương, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Bảo Ngọc, anh vừa bước từng bước đến gần cô ta vừa nói:
- Vậy mẹ có biết cô ta dám thuê người cưỡng bức Tuyết, sai đàn em lái xe đâm cô ấy? Mẹ có biết cô con dâu lý tưởng nhu mỳ, yếu đuối của mẹ thực ra là đàn chị danh tiếng lẫy lừng của một bang phái không?
Càng nói nỗi căm hận càng dâng trào trong lòng, Minh Vương nghiến chặt răng, chỉ hận không thể bóp chết cô ả ác độc này ngay lập tức. Cứ nhớ lại từng chuyện người yêu bé nhỏ của mình đã trải qua mà anh lại đau đớn như cắt từng miếng thịt trên người, chỉ muốn hủy diệt tất cả những kẻ đã gây tổn hại cô.
Hoảng hốt lùi về sau theo từng bước chân tiếp cận của Minh Vương như muốn ép chết mình, Bảo Ngọc hoảng hốt đảo mắt muốn chạy trốn, vội vàng lao về phía bà Ella , lắc đầu nức nở nói:
- Bác à, không phải sự thật đâu, bác đừng tin.
Bà Ella chỉ đứng đờ ra không nghe thấy bất cứ chuyện gì. Hôm nay quả thật đã có quá nhiều điều kinh hoàng khiến bà không thể chấp nhận.
Minh Vương cúi xuống bóp chặt khủy tay Bảo Ngọc nhấc lên, cánh tay ép lực như gọng kìm muốn nghiền xương cô ta thành vụn bánh mỳ, anh rít từng tiếng qua kẽ răng:
- Cô còn chối cãi? Cô nghĩ tôi không có chứng cứ sao? Hủy hoại cô, đối với tôi điều đó chẳng có gì khó khăn.
Bảo Ngọc đau đớn kêu thét lên, sợ hãi nhìn hai ngọn lửa rừng rực trong đôi mắt lạnh giá của anh.
Bà Ella thấy bộ dạng của Minh Vương như vậy cũng vô cùng sợ hãi. Trước giờ tuy con bà luôn tỏ ra lạnh lùng, thâm trầm nhưng nó nghe lời bà, không quan tâm tới bất cứ thứ gì, dường như không có thứ gì trên đời này có thể tác động đến nó. Vậy mà giờ đây nó lại trở nên đáng sợ và gần như mất kiểm soát đến vậy. Càng nghĩ bà càng sợ, vội vàng chạy lại ngăn cản, chỉ sợ nó mất khống chế mà làm hại Bảo Ngọc.
-Vương, anh làm gì vậy? Bỏ con bé ra, không được động đến nó.
Tay Minh Vương vẫn không ngừng tăng thêm lực, tròng mắt đỏ ngầu như ma cà rồng đang lên cơn khát. Thấy vậy, bà Ella liền quát lên:
- Có nghe thấy không? Anh không còn coi lời mẹ anh ra gì nữa hả?
Nhìn mẹ chằm chằm, sự uất ức và cam chịu ánh lên trong mắt, Minh Vương đành buông tay, bước lùi lại hai bước hung hăng nhìn Bảo Ngọc đang ôm mẹ mình gào khóc, ra vẻ đáng thương. Hai tay nắm chặt đến các đốt ngón tay đều căng ra để cố kiềm lại bản năng cuồng dã của mình, anh cắn chặt môi để mùi máu trong miệng làm mình tỉnh lại đôi chút.
- Bác à, con khổ quá. Không ngờ vì người đàn bà đó mà anh ấy định phá hủy cả công ty của bố con, còn nhẫn tâm muốn giết chết con nữa. – Bảo Ngọc vừa ôm bà Ella vừa nói trong tiếng nấc nghẹn.
- Đừng sợ, có bác ở đây nó không dám làm gì con đâu. - Bà Ella, vỗ đầu cô an ủi.
Nghe vậy, cô ta mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong khi vẫn vùi đầu vào ngực bà Ella thút thít.
Đúng lúc này, vẫn bị mọi người phớt lờ từ khi bước vào, Quang Tiệp đột nhiên mở miệng, cười cười quỷ dị nhìn Bảo Ngọc:
- Thật vậy sao?
Giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng, bay bổng nhưng lại sắc bén như kiếm khí, chém đứt mọi chướng ngại vật phi đến mục tiêu.
Từ trước tới giờ, Quang Tiệp luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ, lúc nào cũng tán tỉnh, liếc mắt đưa tình với nụ cười quyến rũ thường trực trên môi trước mặt mỹ nữ. Bảo Ngọc chưa bao giờ thấy sự tức giận của anh cho nên lúc này đã sợ hãi đến mặt trắng bệch, quên cả khóc, mở mắt nhìn anh đầy cảnh giác. Cả người run run lùi lại từng bước thận trọng khi Quang Tiệp tiến lại gần. Trông cô ta thật nhỏ bé, đáng thương như con chuột co ro, sợ sệt trước con hổ uy vũ.
Không còn sự kiêng dè và đùa cợt ngày thường, Quang Tiệp không chút lưu tình dồn Bảo Ngọc lại sát tường.
Khi lưng cô ta vừa đập vào bức tường lạnh băng anh đã nhanh nhẹn đưa tay ra, bóp chặt cổ cô ta như nắm cổ một con gà không hơn. Sự khát máu và sát khí tỏa ra từ người anh không kém Minh Vương là bao. Có lẽ đây mới là bản chất thật sự của anh. Thật ra Quang Tiệp và Minh Vương đều rất giống nhau, chẳng qua cách thể hiện của họ khác nhau mà thôi, đó cũng là lý do bọn họ có thể dung hòa cùng nhau lâu như vậy.
- Cô nghĩ mình đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi sao? – Vừa nói ánh mắt anh đồng thời đánh về phía bà Ella – Đoán xem tôi có dám bóp chết cô không?
Quang Tiệp nở nụ cười quyến rũ như mọi khi nhưng lúc này Bảo Ngọc không hề thấy vẻ quyến rũ chết người đâu mà chỉ thấy rét run. Lực đạo trên cổ dần tăng lên, không khí đang bị rút cạn từ từ, cô ta cố gắng dùng hai tay đẩy cánh tay to lớn, vạm vỡ của anh ra, dãy dụa kịch liệt để giành sự sống, mắt nhìn trân trân hai người kia cầu cứu.
- Cô tưởng có thể làm bất cứ chuyện gì sao? Chẳng phải là tôi sợ cô, mà đơn giản là không thèm để tâm.
- Buông…ra….Đồ…điên…. – Bảo Ngọc cố gắng nói trong khi cổ họng bị thít chặt, hai tay cố gắng cậy tay Quang Tiệp ra nhưng vô dụng, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn người đàn ông đáng sợ trước mắt này. Khuôn mặt cô ta chuyển từ đỏ bừng sang tím tái, từng mạch máu giữa hai thái dương đang hiện lên rõ rệt. Lúc này cô chẳng khác nào con gà đang dãy chết.
Quá bàng hoàng và hoảng sợ trước sự việc xảy ra nhanh như chớp này, bà Ella trượn mắt nhìn Quang Tiệp như một kẻ điên chưa từng gặp, mãi sau mới ý thức được độ nghiêm trọng, vội vàng chạy lại cố gắng đẩy tay anh ra, cuống quýt nói:
- Quang Tiệp cháu làm gì vậy? Mau buông con bé ra, cháu sẽ giết nó mất….Buông ra…Cháu điên rồi sao?
Quang Tiệp vẫn không thèm để ý, trong mắt anh lúc này dường như chỉ cảm nhận được động mạch nơi cổ của Bảo Ngọc đang yếu dần càng khiến anh vui sướng, cơ hồ không nghe thấy tiếng bà Ella.
- Trần Minh Vương, anh bảo nó dừng tay lại ngay. Anh muốn tôi tức chết sao? – Hoảng loạn quá, bà Ella đành hét loạn lên, bà biết chỉ có con trai mình mới ngăn được Quang Tiệp. Bà biết người này bình thường tuy tỏ ra kính trọng với bà nhưng đó chỉ là phép lịch sự và vì bà là mẹ của bạn cậu ta, nhưng chưa bao giờ cậu ta sợ hãi hay phải nhún nhường trước bà. Bây giờ sự tôn trọng đó không còn thì trong mắt cậu ta bà chẳng là gì, lời nói của bà cũng chẳng có chút ảnh hưởng đến cậu.