Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì
Chương 41 Chương 41
lau lam roi moi co chap moi
ban that hen nen bi phat
phat ban phai viet bu that nhieu vao nha
CHƯƠNG XXVIII: MẸ CON LÀ DÁNH DƯƠNG CỦA BỐ.
Buổi chiều mùa xuân với những tia nắng hiếm hoi xua tan không khí ẩm ướt vì mưa phùn liên miên chiếu lên chiếc Porsche màu bạc đậu trước cổng trường mầm non Hoa Hồng.
Ngồi trong xe, AD khoác trên mình bộ quần áo màu xanh đơn giản, đáng yêu của bé gái, bên cạnh là chiếc balô màu đỏ hình con chó xinh xắn, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Quang Tiệp đang cài dây an toàn cho bé.
Nhanh nhẹn cài dây an toàn xong, đang định khởi động xe QT bỗng nhận ra có điều khác thường, liếc mắt sang bên cạnh thấy AD đang yên lặng đưa mắt nhìn những tia nắng nhạt nhòa trên mui xe. Vẻ mặt này của bé làm QT giật mình ngỡ ngàng tưởng mình hoa mắt. Sự trầm tư, điềm tĩnh trong đôi mắt to tròn trong suốt của AD khiến anh phát hiện ra bé không phải chỉ có sự thông minh và nhanh nhẹn mà còn có vẻ mặt thâm trầm giống hệt bố. Một đứa trẻ ngây thơ chưa đến lúc có bộ mặt này, QT nở một nụ cười âu yếm, véo má AD, muốn xóa sạch vẻ sâu xa trên mặt bé, nhẹ nhàng hỏi:
- Sao hôm nay AD yên lặng vậy? Mọi ngày luôn như con vẹt mà.
- Cháu đâu phải bác, lúc nào cũng hihi haha như Mr Bean. – AD liếc mắt khinh thường tránh tay QT khiến quạ đen bay đầy đầu anh.
Ho nhẹ hắng giọng, QT lấy lại phong độ nói:
- Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?
QT ra vẻ bề trên hiểu biết chuẩn bị dạy dỗ hay khuyên răn nào ngờ AD lại không thèm nói gì, chỉ lẳng lặng quay lại ngắm nhìn cảnh vật trước khi ngày sắp tàn. QT nhìn theo chờ đợi rồi tiu nghỉu tra chìa vào ổ, định mở máy vì tưởng bé không muốn nói, nào ngờ AD mắt vẫn nhìn phía trước, miệng lại bình thản hỏi một câu không liên quan:
- Bác đã thực sự yêu ai chưa ạ?
Sau một giây giật mình, mở trừng mắt nhìn AD, QT đưa tay chỉ vào bé, lắp bắp nói:
- Cháu…cháu…ý cháu là…là…cháu đang yêu? Không được, không được…mẹ cháu mà biết sẽ đập chết chú mất….Mấy hôm nay toàn là bác đưa đón, trông nom cháu….Không được, ngừng ngay lại…cháu mới năm tuổi, biết gì mà yêu? Đến mức nào rồi? Cầm tay, ôm ấp hay hôn môi?... Mà thằng đấy là thằng nào? Tên gì? Nhà ở đâu? Có học cùng cháu không?....
Yên lặng nhìn QT tuôn ra một tràng còn nhanh hơn đài phát thanh, AD không có cơ hội xen vào một câu hay ngăn cản, đành trợn mắt bất lực cho anh thao thao bất tuyệt như kẻ điên. Bé nhăn mày, đưa tay lên bóp trán.
Một lúc lâu sau QT mới ngừng lại, thở hồn hển nhìn AD. Lúc này bé mới thong thả đáp:
- Cháu nói cháu yêu khi nào ạ?
- Không phải cháu vừa nói sao? – QT ngơ ngác đáp.
- Cháu chỉ hỏi bác yêu đã chưa. – AD bình tĩnh trả lời.
- Đấy không phải ý là cháu đang yêu sao? Trên phim toàn diễn thế, ai trả biết. – QT trả lời như một cái máy, ra vẻ hiểu biết. Trong phim, khi nhân vật chính muốn tâm sự hay hỏi han kinh nghiệm yêu đương câu đầu tiên đều hỏi vậy.
AD nhìn vẻ mặt của QT đã lờ mờ đoán ra anh đang nghĩ gì, lắc đầu lôi anh về thực tế:
- Đây là ngoài đời. Cháu chỉ muốn biết bác có đủ trình độ để nói chuyện của bố mẹ cháu không thôi. Vậy mà bác lại suy nghĩ linh tinh, nói toàn điều vớ vẩn. Nào là nắm tay, ôm ấp, hôn môi. Xem ra bác xem nhiều phim ủy mị quá, ngay cả lời thoại cũng nhớ. – Bé nhướn mày chế giễu khiến mặt QT đỏ như *** khỉ, mở miệng ra lại khép vào, không phản bác được câu nào.
Nắm bắt đầu mối, QT vội vàng lơ chuyện thất thố của mình, vỗ ngực tự hào nói:
- Nói về yêu khó ai qua mặt được QT này, cháu nhìn bạn gái của chú còn không rõ?
Nở nụ cười đắc ý, anh hất hàm với AD nhưng bé không thèm chấp, chỉ lạnh lùng phản bác:
- Nếu đó được coi là kinh nghiệm thì ngay cả lợn cũng có thể tuyệt thực vì tình. - Sau một giây ngừng lại, AD phớt lờ QT đang há hốc miệng như cá mắc câu bên cạnh nói tiếp - Dù sao cháu cũng không buồn chỉnh đốn lại sự lệch lạc trong con đường tình yêu của bác. Cháu chỉ muốn nói chuyện của bố mẹ thôi.
- Được rồi, bố mẹ cháu làm sao? Cháu nói đi. – QT sau khi bỏ qua vẻ mặt ngốc nghếch vừa rồi, sốt ruột hỏi.
Cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, AD đưa mắt nhìn ra ngoài, trở lại vẻ nghiêm túc ban đầu, bình tĩnh nói:
- Mấy mẹ nuôi của cháu đều nói bố cháu yêu mẹ cháu thực sự. – Bé dừng lại, quay sang nhìn vào mắt QT hỏi - Bác có tin không?
- Tin, tin 100%. Đây là sự thực ngay cả người mù cũng nhìn thấy, người điếc cũng nghe thấy, chó,mèo,lợn cũng rõ. – QT đáp ngay lập tức, không cần suy nghĩ, cố gắng lấy những ví dụ “khủng khiếp" nhất để nhấn mạnh sự tin tưởng của mình.
AD nhìn chằm chằm vào mắt QT, mong tìm thấy một tia do dự hay trốn tránh nhưng trong đó chỉ có sự trung thực và chắn chắn. Cuối cùng bé nở nụ cười, quay đi nhẹ nhàng nói:
- Cháu biết rồi. Cảm ơn bác ạ.
- Không có chi. Còn vấn đề gì thắc mắc, cứ nói ra hết, chú tư vấn miễn phí cho. – QT cười khảng khái, vung tay hào phóng đáp. Nào ngờ đổi lại là vẻ mặt vô cảm và xem thường của AD, bé cười cười nói:
- Hết rồi ạ. Nếu có gì thắc mắc thà rằng cháu hỏi bạn cùng lớp còn hơn.
Kết thúc câu nói đó, mặt QT tái mét, sau đó là đỏ bừng, anh hậm hực xoay chìa khóa, chiếc xe lao vút đi. AD không nói nữa, chỉ ngồi ngay ngắn lại, cười vui vẻ như không có chuyện gì. Cuộc đối thoại giữa hai kẻ tỉ lệ nghịch về vóc dáng và tuổi tác nhưng tỉ lệ thuận về sự sâu sắc đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn nghiêng về bên nhỏ.
Dưới mái ngói màu đỏ sẫm vì sương gió, ánh đèn trắng trên trần nhà soi rõ cảnh ba người đang cùng nhau ăn cơm. Bà Hoa gắp cho Đức Minh miếng thịt gà nói:
- Ăn nhanh lên rồi trở mẹ vào với em mày. Không biết đã ăn uống gì chưa, mẹ phải mang canh sú vào cho nó mới được.
Đang và cơm đầy miệng, ĐM nghe mẹ nói liền dừng lại, cố gắng nhai rồi nuốt thật nhanh, cười mập mờ đáp:
- Mẹ vào làm gì? Em con được chăm sóc tốt lắm, sắp béo trắng hơn lợn sữa rồi. Có người bên cạnh chẳng khác gì ** em, mẹ cần gì phải lo. Với lại…. – Anh cười nham nhở nói tiếp – Người ta mong còn chẳng được, mẹ đi chỉ làm kì đà cản mũi thôi.
ĐM vừa nói xong, bà Hoa liền cầm đũa đánh vào đầu anh mắng:
- Cái thằng này, ăn với chả nói. Em mày ở trong bệnh viện mẹ phải vào xem chứ, nhiều việc cậu ta không giúp được.
- Con nói gì sai đâu? Mẹ phải tạo cơ hội cho người ta chứ, như vậy mới nhanh có con rể của mẹ. – ĐM đưa tay xoa đầu, phụng phịu đáp.
Bà Hoa đang định đưa tay lên gõ đầu ĐM tiếp thì ông Tần lên tiếng ngăn:
- Thôi được rồi, đang ăn cơm đừng mắng con nữa. Thằng Minh nói cũng có cái đúng. Vợ chồng mình đều bị cậu ta làm cảm động, không phản đối nữa. Âu cũng là cái số. Chính bà bảo vậy còn gì. Bây giờ lại muốn xen giữa bọn nó là sao?
Nghe chồng nói vậy, bà Hoa đưa mắt lừ con trai đang gật đầu như trống cơm, tán đồng bố khiến ĐM sợ hãi, vội vàng cắm đầu vào bát cơm. Sau đó bà mới thở dài nói với chồng:
- Tôi biết, nhưng tôi cũng phải chăm sóc con mình chứ. Không thể ngày nào cũng để nó cho cậu ta, không ngó ngàng gì.
- Bà còn chưa đủ quan tâm sao? Ngày nào cũng vào thăm con một lần là được rồi. Đi lại nhiều, mệt nhọc con nó lại lo lắng, lâu khỏi hơn. – Ông Tần nhẹ nhàng dỗ vợ.
ĐM thấy vậy cũng vội vàng nói với mẹ:
- Đúng đó mẹ, bây giờ một nhà ba người em con đang vui vẻ bên nhau, mẹ không cần lo nghĩ gì đâu. Mẹ chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, khỏe mạnh sống vui vẻ bên bọn con mãi là được. – ĐM cười lấy lòng mẹ.
- Còn anh nữa. – Bà Hoa bực mình quay sang nhìn con trai.
- Con làm sao ạ?
ĐM ngơ ngác hỏi khiến Bà Hoa tức giận, đưa tay cốc đầu anh mắng:
- Còn ra vẻ ngô nghê không hiểu gì trước mặt mẹ. Lúc nào cũng chỉ được cái dẻo mồm. Con dâu tôi còn chưa có huống chi là con rể? Mau cầu hôn cái Hân đi để vợ chồng già này lo sửa soạn sính lễ chứ. Cứ để lâu, do dự nhiều rồi lúc bị thằng nào cướp đi thì trắng mắt ra mà khóc. Con bé nhanh nhẹn lại ưa nhìn thế cơ mà. Anh không nghe câu “ Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha" à? – Bà Hoa mặt lạnh lên lớp con trai.
- Chuyện đấy mẹ khỏi lo, làm gì có ai đủ khả năng qua mặt con trai mẹ? – ĐM ngạo nghễ vỗ ngực nói như đinh đóng cột.
- Tôi chẳng biết cái khả năng của anh là gì. Tôi chỉ nhìn thấy nhiều cậu trai choai choai mới lớn làng mình đã lấy vợ rồi đấy. – Bà Hoa gắp miếng đậu vào bát mình, khinh thường nhìn con trai.
ĐM thấy thái độ của mẹ như vậy liền xụ mặt xuống, ấm ức phản đối trong im lặng. Sao mẹ có thể khinh thường con mình đến như vậy? Dù gì anh cũng đẹp trai, ga-lăng nổi tiếng ở làng, lại có công việc ổn định. Mấy thằng mới lớn làm sao có cửa so sánh với anh? Mẹ đem chúng ngang hàng đặt với anh làm anh mất giá quá. ĐM hậm hực và cơm.
Ông Tần yên lặng ngồi bên cạnh ăn cơm, nghe hai mẹ con đối đáp, lúc này mới đặt bát cơm xuống nói:
- Anh đúng là kém cỏi, không bằng một phần mười của bố anh. Ngày xưa tôi chỉ cần mỗi nải cau với buồng chuối mà rước được mẹ anh về. Có cần tán tỉnh hay cầu hôn mất thời gian như anh bây giờ đâu.
- Lại được cả ông nữa. Ngày xưa tôi ngây thơ, nghe lời cha mẹ nên mới dễ dàng bị ông chiếm tiện nghi… còn bây giờ ai ngốc nữa? Mà ngày ấy là tôi bị bố mẹ ép buộc gả cho ông chứ đâu có tình nguyện. – Bà Hoa bĩu mỗi lườm chồng, chế giễu.
ĐM nghe mẹ nói xong liền ho sặc sụa vì nghẹn cơm, sau đó cười ha ha hỏi lại:
- Ngày ấy là ông bà ép mẹ lấy bố ạ?
- Lại chả thế. Ngày ấy tôi xinh có tiếng ở làng, trai đứng chật cả ngõ, làm sao thèm liếc mắt đến bố anh? Gầy tong teo lại đen nhẻm, xấu xí, chẳng được mặt nào. – Bà Hoa nguýt mắt nói rồi ra vẻ nhớ lại thời trẻ mà hối tiếc.
Ông Tần nghiêm mặt nhìn con trai khiến ĐM đang cười dở cũng phải nén lại, suýt tắc thở vì nghẹn, sau đó tằng hắng đáp:
- Vớ vẩn, thời trẻ tôi đẹp trai phong độ có tiếng, cô nào chẳng tơ tưởng. Tôi biết thừa bà thương thầm trộm nhớ tôi từ lâu cho nên mới ngỏ ý với bà, chứ tôi chẳng vương vấn nhiều. Đó cũng là nhờ vào may mắn của bà.
- Có mà là may mắn của ông ý. – Bà Hoa vội vàng cãi lại.
Hai ông bà nhiệt tình tranh luận, quên mất con trai ở bên cạnh. Chỉ có ĐM được lợi, cười miệng rộng đến mang tai xem kịch vui. Bố mẹ anh nhiều lúc còn trẻ con và đáng yêu hơn cả AD. Chỉ vì chuyện nhỏ cũng đôi co mãi không thôi. Nhưng ĐM biết hai người luôn hòa thuận, tuy không cháy bỏng nhưng lại rất bình dị và mặn nồng. Đó cũng là một cách thể hiện tình yêu…. Một đôi vợ chồng bình thường cũng chỉ mong được tranh luận, đôi co với nhau cả đời, bố mẹ anh chính là những người như vậy.
ĐM cười vui vẻ nhìn hai người đang hăng say nói chuyện, quên mất luôn cả sự tồn tại của anh. Vì vậy anh nhẹ nhàng, lén lút chuồn êm ra ngoài cửa, định chạy sang nhà người yêu. Dù sao bây giờ nhiệm vụ bất khả thi của anh chính là nhanh chóng mang về cho mẹ anh một con dâu ngoan hiền…. Nhưng nhiệm vụ này có vẻ không dễ dàng gì bởi cô người yêu “bé nhỏ" của anh chẳng hiểu tại sao lại rất phản cảm với việc kết hôn. Cứ mỗi lần ĐM đề cập đến là cô vội vàng né tránh một cách nhanh nhất khiến anh đau đầu chưa tìm ra phương án đối phó. Nghĩ đến chỉ có thể thở dài lắc đầu, ĐM khẽ khàng đóng cửa, dành không gian riêng cho bố mẹ tâm sự, quay lại thời trẻ.
Những ngày bình yên thong thả qua đi, NT được chuyển đến một phòng bệnh sạch sẽ, thoáng mát. Bốn chiếc giường bệnh nhân được sắp xếp bố trí gọn gàng, riêng bên cạnh giường NT có thêm một chiếc ghế xếp do MV mang đến để tiện chăm sóc cô.
Mấy ngày này MV vẫn luôn ở bên cạnh NT gần như 24/24, hầu hết mọi sinh hoạt của cô đều một tay anh lo, dù cho cô có đuổi đánh như thế nào anh vẫn nhất quyết không đi. May mà vẫn còn y tá giúp đỡ cho NT những việc tế nhị, nếu không chắc chắn cô sẽ phát điên mất.
Ngoài những điểm tích cực MV mang lại thì cũng có những tiêu cực xuất hiện rõ rệt. Đó là việc một người đàn ông đẹp trai, phong độ như anh đến đây tất nhiên sẽ kéo theo nhiều ong bướm vây quanh. Nhờ sự có mặt của MV mà NT rất hay được các nữ bác sĩ và y tá “quan tâm". Trong số đó, tiêu biểu nhất là cô y tá chính của cô, cô gái tên Hương, là một thiếu nữ trẻ trung, ưa nhìn, vừa tốt nghiệp cao đẳng y. Hương luôn chăm sóc tốt quá mức cho NT và xung phong làm vệ sinh cá nhân cho cô nhiệt tình… nhưng trong lúc đó tầm mắt của cô ta lại luôn hướng về người đàn ông bên cạnh NT khiến cô chịu hậu quả.
Giống như hiện tại, Hương đang thay băng và rửa vết thương trên trán cho NT. Không rõ là cô ta vô ý hay cố ý mà dường như lực đạo hơi quá mức cần thiết khiến NT đau đến nhăn chặt lông mày. Hương vẫn không phát hiện ra, miệng cười tươi, vẻ nhiệt tình:
- Vết thương của chị đã khá nhiều rồi. – Nói xong cũng chẳng buồn nhìn NT một cái mà quay sang MV cười quyến rũ, chẳng hiểu sao NT lại thấy nụ cười đó hơi chói mắt – Anh Vương chắc chưa ăn sáng, em cũng vậy. Hay chúng ta ra ngoài ăn sáng, tiện thể mua về cho chị Tuyết nhé.
NT bỗng khó chịu, không muốn nhìn cô ta, quay sang bên cạnh lại thấy vẻ mặt thâm trầm, đôi mắt chăm chú nhìn nét mặt cô, mày cũng đang xoắn xít lại một chỗ, dường như không quan tâm cô y tá đang nói gì. Thấy NT quay lại nhìn mình anh liền nắm tay cô, vẻ âu yếm, đau lòng hỏi:
- Đau lắm hả?
Thấy vậy, NT mở miệng định nói, nào ngờ Hương đã xen vào trước:
- Không đau đâu, chỉ là vết thương bình thường thôi mà.
Cô ta vừa dứt lời đã bị cái nhìn lạnh như băng của MV làm run rẩy cả người, khiến lực đạo trên tay mạnh hơn, NT đau đến bấm mạnh vào tay anh. Cảm nhận được điều đó, MV vội vàng nhắc nhở Hương, giọng không chút hơi ấm:
- Cô nên tập trung vào công việc của mình.
Hương nghe vậy, cuống quýt xin lỗi, nghiêm chỉnh làm việc, không dám hó hé điều gì nữa. Khí chất của người đàn ông này quá mạnh, không ai có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của anh ta, cũng không ai có đủ kháng thể trước sự lạnh lùng của anh mà không bị dọa sợ hãi.
*****
Dõi theo bóng dáng Hương đi như bay khỏi phòng bệnh, NT muốn cười nhưng lại làm mặt lạnh, liếc MV nói:
- Anh làm cô ấy sợ.
- Cô ta làm em đau. – MV nghiến răng đáp. Nếu không phải cô ta chỉ vô tình và là phụ nữ thì anh đã dạy dỗ “nghiêm túc" từ lâu rồi.
- Cũng không hẳn, nếu không có anh chưa chắc cô ấy đã thèm xuất hiện ở đây. – NT nói mát, không nhận ra giọng nói của mình hơi cao. Sau đó lại liếc mắt nhìn quanh phòng không có ai ngoài hai người và một bệnh nhân bị quấn băng trắng đầy đầu đang nằm ngủ trên chiếc giường trong cùng. Người nhà của anh ta đã ra ngoài ăn sáng, sau đó tầm mắt lại trở về trên mặt MV, tiếp tục nói – Dù sao, người ta cũng có ý với anh. Đừng nói với tôi rằng anh không biết. – Cô bĩu môi chế giễu.
- Thì sao? – MV nhìn thẳng NT, bình thản hỏi.
Thái độ của anh làm cô tức giận nhưng NT cố gắng giữ giọng bình tĩnh, giả vờ tự nhiên nói:
- Cô ấy có cảm tình với anh, anh không quan tâm sao?
- Không. Cô ta đâu phải em mà anh phải quan tâm? – MV vẫn thản nhiên như nói chuyện thời tiết.
Câu nói của MV khiến NT có chút vui vui trong lòng, dường như trái tim đập nhanh nửa nhịp. Cô hắng giọng đang định nói thì nghe thấy tiếng cười khúc khích. Hai người liền nhìn ra ngoài cửa. Một người phụ nữ khoảng năm mười, tóc búi cao, vẻ mặt tròn trịa, phúc hậu với thân mình mập mạp đang nhìn bọn họ cười mờ ám. Người đó đi vào giường bệnh bên cạnh giường NT, ung dung ngồi xuống rồi quay sang nhìn hai người hỏi:
- Hai vợ chồng trẻ lại tâm sự để tăng thêm tình cảm hả?
- Cô Xuân à, cháu đã nói rất nhiều lần rồi, cháu và anh ta không phải vợ chồng. – NT bực bội lên tiếng. Ngược lại, MV cười tươi như hoa nhìn người phụ nữ tên Xuân với vẻ biết ơn và thân tình nói:
- Vâng, chúng cháu đang nói về cô y tá của Tuyết.
- Tôi và anh không phải vợ chồng. – NT tức giận, quay ngoắt sang MV khẳng định một lần nữa. Thái độ của anh luôn mập mờ như vậy mỗi khi cô Xuân nói hai người là vợ chồng. Anh không lần nào phủ định hay thanh minh mặc cho cô hết sức giải thích, nói đến tróc mép. Điều này khiến NT gần như muốn lấy hai tay xé nát miệng anh.
Cô Xuân nhìn NT trừng mắt với MV càng cười mờ ám hơn, ra đều hiểu rõ:
- Không sao, vợ chồng xích mích là chuyện bình thường.
- Cháu không phải….
Chưa kịp nói hết câu, NT đã bị MV cướp lời, đưa tay vuốt tóc cô như dỗ dành, cười với cô Xuân trả lời:
- Cô ấy có nhiều lúc giận dữ vô cớ như trẻ con ạ.
- Tôi không giận dữ vô cớ. – NT tức đỏ bừng mặt, nghiêng đầu sang một bên tránh né bàn tay của MV, trợn mắt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng anh vẫn coi như không biết, cười dịu dàng nói với cô:
- Em không nghe câu, càng bôi càng đen sao? Cô Xuân không tin đâu…. Với lại điều đó không phải sư thật.
- Chúng ta rõ ràng không phải vợ chồng, tôi nói gì sai? – NT hất cằm, bướng bỉnh đáp.
Thấy vậy MV chỉ cười hiền, bỏ qua sự giận dữ của cô, thản nhiên nói:
- Hiện tại chưa… nhưng tương lai sẽ.
- Tương lai? Nếu nó xảy ra thật thì cũng phải là khi thời gian đạt đến một con số vô hạn không tuần hoàn. – NT hừ lạnh, quay đi.
MV vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt cô, cười nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại chắc chắn và kiên định vô cùng:
- Vậy thì anh cũng sẽ đợi đến con số vô hạn không tuần hoàn đó.