Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
Quyển 3 - Chương 2
Cặp mông diu, đôi chân nhỏ lướt qua trước mắt, làm Tiêu Đồ cảm giác rất quen thuộc.
“Bác sĩ Tiêu, đó là nhân viên tiếp tân mới được nhận vào bệnh viện của chúng ta!"
Bà bác đồng nghiệp thấy anh nhìn theo cái bóng màu hồng ấy, liền cất tiếng cười trêu chọc.
“Hóa ra bác sĩ Tiêu cũng có con mắt thưởng thức người đẹp đấy!"
Anh tuyệt đối không thấy hứng thú với các người đẹp, ngoại trừ cô nhóc ở nhà!
“Nghe nói cô gái xinh đẹp mới nhận vào làm tiếp tân kia là một tiếp viên hàng không. Hiện giờ đang trong kì nghỉ dài hạn, nên muốn đến bệnh viện chúng ta làm thêm để lấy kinh nghiệm. Tôi nghĩ, cô ta không làm việc lâu dài đâu!" Bà bác nói cho anh biết.
Tiền lương giữa tiếp viên hàng không và nhân viên tiếp tân rất cách biệt. Ngoại trừ mang uẩn khuất gì đó mới có thể từ bỏ những chuyến bay trên không trung, để tới đây nhận việc này.
Mắt anh không chớp dõi theo bóng dáng nữ tiếp tân, và anh chẳng biết mình đến căn tin từ lúc nào.
Cái bóng màu hồng ấy đang xếp hàng, trên tay cầm phiếu ăn xanh xanh đỏ đỏ dành cho nhân viên trong bệnh viên.
Giờ cao điểm, toàn căn tin đều nhấp nhô những bóng áo hồng. Và không giống những người khác, phong cách của cô rất tự tin, ung dung chào đón những ánh mắt ngưỡng mộ quanh mình.
“Bác sĩ Tiêu, tranh thủ thời gian thích hợp để tôi giới thiệu cô gái kia cho cậu quen biết nhé. Đó là một người rất đẹp!" Mắt bà bác nhấp nháy, khi nảy sinh ra một ý tưởng hay.
Trong căn tin, có vài bác sĩ độc thân đã chiếu ánh mắt say mê vào người đẹp xa lạ có diện mạo xinh xắn ngọt ngào ấy. Sau đó, cả nhóm rục rịch tìm cách để tán tỉnh cô nàng.
Bình thường cũng hay diễn ra tình huống tương tự. Có ai cấm bác sĩ không được háo sắc, không được thỏa mãn thị giác? Nhưng Tiêu Đồ cảm thấy rất chán ghét. Trước kia không thấy gì còn có thể dễ dàng bỏ qua, bây giờ nó xảy ra rành rành trước mặt, thật làm anh chẳng thể chịu nổi.
Chỉ thấy người đứng trước cái bóng hồng ấy là bác sĩ Vương của phòng siêu âm, đang quay đầu lại bắt đầu tán tỉnh.
Nghe nói gia cảnh của bác sĩ Vương rất tốt, diện mạo lại nhã nhặn, đúng mẫu người mà phụ nữ muốn chọn làm chồng.
Tiêu Đồ thầm mắng một tiếng ‘nhã nhặn cặn bã’ và âm thầm mừng rỡ trong lòng. May mắn thay, anh ta không phải khẩu vị ‘đồ ăn’ mà Duy Duy muốn nuốt.
Khẩu vị của cô bé này ngày càng nặng. Nếu cô muốn ăn chay, chỉ có anh mới được quyền dạy dỗ!
Tự tin là thế, nhưng anh bất ngờ trước thái độ niềm nở của cô đối với bác sĩ Vương. Dường như hai người tán gẫu rất ăn ý. Anh lập tức đến gần, bất kể ra sao cũng đem tên cặn bã này đuổi đi.
“Bác sĩ Tiêu, xin chờ một chút." Phía sau có tiếng nói điềm tĩnh nhắc nhở anh.
Hóa ra là ông ‘lãnh đạo’. Tiêu Đồ vừa quay đầu, đã thấy bác sĩ Triệu tay cầm phiếu ăn, chuẩn bị nhận cơm.
“Bác sĩ Triệu!" Anh chưa kịp gật đầu chào, thì sau lưng có tiếng nói nhiệt tình bắn tới.
Tiêu Đồ quay người lại lần nữa, đã thấy trên môi Duy Duy nở nụ cười tươi như hoa. Nhưng nụ cười niềm nở của cô không phải để dành cho anh. Trái tim Tiêu Đồ chìm xuống trong cay đắng.
Ưu điểm lớn nhất của Duy Duy chính là sự cởi mở. Cho dù đối với người mới gặp lần đầu, cô cũng trao ra rất nhiều thiện chí. Anh cố an ủi bản thân mình như thế.
“Bác sĩ Triệu, anh muốn ăn món nào? Tôi giúp anh chọn nhé, mọi người cùng nhau ăn chung đi." Duy Duy được đứng tới trước, quay đầu lại dùng giọng nói ngọt ngào, và nụ cười tươi tắn hỏi người đàn ông sau lưng.
Vừa nghe qua cũng biết, người được quan tâm chăm sóc ấy không phải là Tiêu Đồ – anh.
“Đúng vậy, bác sĩ Triệu! Chúng ta cùng ăn chung để chúc mừng Duy Duy nhận việc mới nhé." Đứng bên cạnh, bác sĩ Vương lập tức nói chêm vào.
“Không cần, cảm ơn!" Bác sĩ Triệu thản nhiên từ chối.
Duy Duy thất vọng tràn trề.
“Chu Duy Duy!" Tiêu Đồ thật không vừa mắt, thật khó chịu lên tiếng.
Anh bị xem nhẹ đủ lắm rồi! Hơn nữa, cô có cần phải nhiệt tình với người mới gặp như vậy không?
Ai kêu tên cô đó? Duy Duy bị tiếng gọi gằn giọng làm nổi hết da gà. Mắt cô nhìn đăm đăm vào cái người – mà giờ phút này cô ít mong muốn nhìn thấy nhất.
Sau chuyện tối qua, cô thầm nghĩ muốn tránh xa anh ra.
“Hi, bác sĩ Tiêu!" Duy Duy thoải mái chào anh.
“Em đang làm gì vậy?" Tiêu Đồ nhíu mày hỏi.
Câu trả lời tốt nhất là muốn đến tìm anh, nhưng nhìn bộ đồng phục trên người cô, xác suất dường như bằng không.
“Anh không nhìn thấy hả? Em đang làm việc." Duy Duy vẫn giữ nụ cười thật tự nhiên.
“Tại sao không bàn bạc với anh?" Sắc mặt anh trở nên u ám, thẳng thừng đặt câu hỏi.
Bên ngoài có rất nhiều tên dê xồm! Đặc biệt trong căn tin này đều là những con sói khoác áo blouse trắng.
Là người ở chung một nhà, chẳng phải có chuyện gì cũng cùng bàn bạc sao? Làm tiếp tân trong bệnh viện và làm tiếp viên trên máy bay thì có gì khác nhỉ?
Nếu anh biết trước việc này, nhất định sẽ phản đối cô dấn thân vào bói. Xung quanh đã có vài ánh mắt ‘Sói’ đang chăm chú nhìn lại đây.
“Em đã bàn bạc qua với anh rồi!" Duy Duy làm vẻ mặt vô tội. Bởi vì, cô đang làm một phép thử.
Hồi nào chứ! Anh muốn tiến lên bắt lấy cô chấn vấn, thì…
“Ách xì!" Mũi anh ngứa ngáy và đánh hắt xì.
“Sao em lại xịt thuốc độc lên trên người?" Anh cau mày hỏi.
Nghe vậy, Duy Duy mỉm cười tươi như đóa hoa hồng nở rộ, nói:
“Công việc cần mà!" Tên này vẫn như xưa, rất dị ứng với mùi nước hoa.
Khi còn bé, cô vì anh đã lén lút quăng lọ nước hoa của mẹ. Mà bây giờ, anh đền đáp cô những gì? Là mượn rượu giả điên!
Đúng! Tới giờ cô vẫn hoài nghi, tối qua mình bị người ta lừa vào tròng. Còn đem đầu lưỡi tiến vào, làm mỗi lần nhớ lại cô đều cảm thấy ghê tởm! Đêm qua cô bị dọa đến choáng váng, thậm chí không biết mình đã nuốt xuống cổ họng bao nhiêu nuốt bọt của anh? Chắc bây giờ tên này đang thích chí, vì nghĩ đã chinh phục được cô?
“Em bàn bạc với anh khi nào?" Anh không dám tới gần, bởi vì trên người cô nồng nặc mùi nước hoa. Nếu tiến thêm một bước, anh chỉ sợ mình bỏ chạy vào toilet nôn mửa đến chết.
Bị dị ứng đến mức ngay cả bữa cơm trưa, anh cũng không còn thấy ngon miệng.
“Tại sao em lại vẽ mình như một bảng pha màu thế kia?" Anh kêu lên khi phát hiện ra điều mới.
Cô trang điểm rất hoàn hảo: Kẻ chân mày thật đậm, chải mascara thật dày, son môi thật tươi, nhưng tất cả đều lạ lẫm!
Anh thích sự tự nhiên tươi sáng như con búp bê trong màn sương làm động lòng người của cô, chứ không phải một người có khuôn mặt diễm lệ lúc này!
Duy Duy cười ẩn ý, kiễng mũi chân lên, giả vờ ngửa đầu ngây thơ nói ra năm chữ:
“Công việc đòi hỏi mà!" Cô là một bình hoa di động thì sao, anh dám cắn cô
Cô không quên dùng chiêu ‘một ná bắn hai chim’:
Thứ nhất, cám dỗ được bác sĩ Triệu.
Thứ hai, làm Thỏ Thỏ giết tình, chặt đứt yêu đối với cô!
Vì vậy trước mặt bác sĩ Triệu, cô là một người nhiệt tình tử tế, dìu dàng đáng yêu tranh thủ lấy lòng anh. Còn trước mặt bác sĩ Tiêu, cô bày ra sự kệch cỡm, phóng đãng đến kinh tởm làm anh chán ngán.
“Về phần việc làm, đêm qua em đã bàn bạc, và anh cũng đồng ý rồi còn gì!" Cô nhíu mày nói, cố tình làm bộ thiệt thòi.
Nếu thật sự say rượu chỉ còn ba phần thanh tỉnh, thì cô muốn thử xem, khi anh luồn đầu lưỡi mình vào miệng cô, có phải đã tỉnh táo rồi chưa!
“Hồ…" Anh dừng lại kịp lúc.
“Đêm qua cả người anh đều lơ mơ không rõ, em có đề cập qua với anh sao? Xin lỗi, anh quên mất." Quả thật đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt!
Ha ha, nên xin lỗi đúng không? Đáy lòng Duy Duy giấu nụ cười lạnh.
Rốt cuộc bây giờ ai là người giả bộ ngây thơ? Tối qua sau khi về phòng, cô đã suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy vô lí. Kì lạ hơn là lúc cô cất tiếng mắng mỏ, thì hành động ngay lập tức bị ‘tiêu diệt’. Mặt khác khi cô sắp nổi cơn điên, chuẩn bị giơ chân tống cho một cước, thì người nào đó đã chìm vào giấc ngủ hết sức kịp thời.
“Đêm qua anh say rượu, chỉ nhớ mình đi tắm rửa… Ồ! Hóa ra là em săn sóc anh hả?" Khóe môi anh cong lên nụ cười cảm kích.
Cả người Duy Duy phát ra dấu hiệu cảnh giác. Bởi vì, mỗi khi anh cười như thế, lông tơ cô dựng ngược hết lên.
“Chắc làm em mệt lắm nhỉ? Ở chung phải đùm bọc nhau thật tốt!" Anh tiếp tục nói lời cảm ơn.
Xung quanh vang tới tiếng thở dài lạnh toát.
“Duy Duy, cô ở chung với bác sĩ Tiêu à?" Bác sĩ Vương kinh ngạc hỏi.
Ở chung? Hóa ra đây là hoa đã có chủ? Chuyện này có được tính như tin động trời không? Ngay cả bác sĩ Triệu đang bưng khay cơm của mình, cũng lướt nhìn về phía bọn họ.
Không phải như thế, cô lại bị sập bẫy của người nào đó nữa rồi!
Duy Duy lén lút lấy tay quẹt nước mắt, tiếp tục nở nụ cười, dùng chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’.
“Anh trai à, sao anh chóng quên quá! Đêm qua chúng ta đã thống nhất, ở trong bệnh viện đừng nhắc tới chuyện chúng ta là anh em mà."
Một tiếng ‘anh trai’ của cô, làm ngực Tiêu Đồ cứng lại.
Bước chân của bác sĩ Triệu không dừng mà đi lướt qua.
“Ồ! Thì ra hai người là anh em!" Giọng bác sĩ Vương vui mừng như reo.
Xung quanh, đám ‘Sói’ mặc áo blouse cũng lộ ra sự vui mừng.
“Đúng vậy." Duy Duy cười trả lời.
Sắc mặt Tiêu Đồ sa sầm xuống.
“Chu Duy Duy, tại sao em đến làm việc ở bệnh viện?" Anh thấy hơi kì lạ, vì vậy, dứt khoát phải tìm hiểu nguyên nhân.
Có phải cô muốn thực hiện ước mơ năm mười hai tuổi? Mặc dù cô không làm được y tá, nhưng cũng cố gắng thực hiện lời hứa? Tốt nhất là anh để đoán đúng ý nghĩ ngây thơ ấy!
Đối mặt với sự chất vấn của anh, Duy Duy chỉ im lặng, rồi cố tình liếc về chiếc bàn sau lưng anh cách đó không xa… Nơi đó, bác sĩ Triệu đang chăm chú ăn cơm. Vài sợi tóc dài rũ xuống trước trán, che đôi chân mày rậm của anh, nhìn thật quyến rũ và đẹp trai.
Tiêu Đồ nhìn theo ánh mắt của cô, trong lòng vang lên tiếng cảnh báo lớn, có một sự bất ổn thổi qua người anh.
“Thỏ Thỏ, em nghĩ mình đã gặp được tình yêu đích thực rồi!" Duy Duy nở nụ cười nhẹ nhàng, tha thiết nói cho anh biết.
“Bác sĩ Tiêu, đó là nhân viên tiếp tân mới được nhận vào bệnh viện của chúng ta!"
Bà bác đồng nghiệp thấy anh nhìn theo cái bóng màu hồng ấy, liền cất tiếng cười trêu chọc.
“Hóa ra bác sĩ Tiêu cũng có con mắt thưởng thức người đẹp đấy!"
Anh tuyệt đối không thấy hứng thú với các người đẹp, ngoại trừ cô nhóc ở nhà!
“Nghe nói cô gái xinh đẹp mới nhận vào làm tiếp tân kia là một tiếp viên hàng không. Hiện giờ đang trong kì nghỉ dài hạn, nên muốn đến bệnh viện chúng ta làm thêm để lấy kinh nghiệm. Tôi nghĩ, cô ta không làm việc lâu dài đâu!" Bà bác nói cho anh biết.
Tiền lương giữa tiếp viên hàng không và nhân viên tiếp tân rất cách biệt. Ngoại trừ mang uẩn khuất gì đó mới có thể từ bỏ những chuyến bay trên không trung, để tới đây nhận việc này.
Mắt anh không chớp dõi theo bóng dáng nữ tiếp tân, và anh chẳng biết mình đến căn tin từ lúc nào.
Cái bóng màu hồng ấy đang xếp hàng, trên tay cầm phiếu ăn xanh xanh đỏ đỏ dành cho nhân viên trong bệnh viên.
Giờ cao điểm, toàn căn tin đều nhấp nhô những bóng áo hồng. Và không giống những người khác, phong cách của cô rất tự tin, ung dung chào đón những ánh mắt ngưỡng mộ quanh mình.
“Bác sĩ Tiêu, tranh thủ thời gian thích hợp để tôi giới thiệu cô gái kia cho cậu quen biết nhé. Đó là một người rất đẹp!" Mắt bà bác nhấp nháy, khi nảy sinh ra một ý tưởng hay.
Trong căn tin, có vài bác sĩ độc thân đã chiếu ánh mắt say mê vào người đẹp xa lạ có diện mạo xinh xắn ngọt ngào ấy. Sau đó, cả nhóm rục rịch tìm cách để tán tỉnh cô nàng.
Bình thường cũng hay diễn ra tình huống tương tự. Có ai cấm bác sĩ không được háo sắc, không được thỏa mãn thị giác? Nhưng Tiêu Đồ cảm thấy rất chán ghét. Trước kia không thấy gì còn có thể dễ dàng bỏ qua, bây giờ nó xảy ra rành rành trước mặt, thật làm anh chẳng thể chịu nổi.
Chỉ thấy người đứng trước cái bóng hồng ấy là bác sĩ Vương của phòng siêu âm, đang quay đầu lại bắt đầu tán tỉnh.
Nghe nói gia cảnh của bác sĩ Vương rất tốt, diện mạo lại nhã nhặn, đúng mẫu người mà phụ nữ muốn chọn làm chồng.
Tiêu Đồ thầm mắng một tiếng ‘nhã nhặn cặn bã’ và âm thầm mừng rỡ trong lòng. May mắn thay, anh ta không phải khẩu vị ‘đồ ăn’ mà Duy Duy muốn nuốt.
Khẩu vị của cô bé này ngày càng nặng. Nếu cô muốn ăn chay, chỉ có anh mới được quyền dạy dỗ!
Tự tin là thế, nhưng anh bất ngờ trước thái độ niềm nở của cô đối với bác sĩ Vương. Dường như hai người tán gẫu rất ăn ý. Anh lập tức đến gần, bất kể ra sao cũng đem tên cặn bã này đuổi đi.
“Bác sĩ Tiêu, xin chờ một chút." Phía sau có tiếng nói điềm tĩnh nhắc nhở anh.
Hóa ra là ông ‘lãnh đạo’. Tiêu Đồ vừa quay đầu, đã thấy bác sĩ Triệu tay cầm phiếu ăn, chuẩn bị nhận cơm.
“Bác sĩ Triệu!" Anh chưa kịp gật đầu chào, thì sau lưng có tiếng nói nhiệt tình bắn tới.
Tiêu Đồ quay người lại lần nữa, đã thấy trên môi Duy Duy nở nụ cười tươi như hoa. Nhưng nụ cười niềm nở của cô không phải để dành cho anh. Trái tim Tiêu Đồ chìm xuống trong cay đắng.
Ưu điểm lớn nhất của Duy Duy chính là sự cởi mở. Cho dù đối với người mới gặp lần đầu, cô cũng trao ra rất nhiều thiện chí. Anh cố an ủi bản thân mình như thế.
“Bác sĩ Triệu, anh muốn ăn món nào? Tôi giúp anh chọn nhé, mọi người cùng nhau ăn chung đi." Duy Duy được đứng tới trước, quay đầu lại dùng giọng nói ngọt ngào, và nụ cười tươi tắn hỏi người đàn ông sau lưng.
Vừa nghe qua cũng biết, người được quan tâm chăm sóc ấy không phải là Tiêu Đồ – anh.
“Đúng vậy, bác sĩ Triệu! Chúng ta cùng ăn chung để chúc mừng Duy Duy nhận việc mới nhé." Đứng bên cạnh, bác sĩ Vương lập tức nói chêm vào.
“Không cần, cảm ơn!" Bác sĩ Triệu thản nhiên từ chối.
Duy Duy thất vọng tràn trề.
“Chu Duy Duy!" Tiêu Đồ thật không vừa mắt, thật khó chịu lên tiếng.
Anh bị xem nhẹ đủ lắm rồi! Hơn nữa, cô có cần phải nhiệt tình với người mới gặp như vậy không?
Ai kêu tên cô đó? Duy Duy bị tiếng gọi gằn giọng làm nổi hết da gà. Mắt cô nhìn đăm đăm vào cái người – mà giờ phút này cô ít mong muốn nhìn thấy nhất.
Sau chuyện tối qua, cô thầm nghĩ muốn tránh xa anh ra.
“Hi, bác sĩ Tiêu!" Duy Duy thoải mái chào anh.
“Em đang làm gì vậy?" Tiêu Đồ nhíu mày hỏi.
Câu trả lời tốt nhất là muốn đến tìm anh, nhưng nhìn bộ đồng phục trên người cô, xác suất dường như bằng không.
“Anh không nhìn thấy hả? Em đang làm việc." Duy Duy vẫn giữ nụ cười thật tự nhiên.
“Tại sao không bàn bạc với anh?" Sắc mặt anh trở nên u ám, thẳng thừng đặt câu hỏi.
Bên ngoài có rất nhiều tên dê xồm! Đặc biệt trong căn tin này đều là những con sói khoác áo blouse trắng.
Là người ở chung một nhà, chẳng phải có chuyện gì cũng cùng bàn bạc sao? Làm tiếp tân trong bệnh viện và làm tiếp viên trên máy bay thì có gì khác nhỉ?
Nếu anh biết trước việc này, nhất định sẽ phản đối cô dấn thân vào bói. Xung quanh đã có vài ánh mắt ‘Sói’ đang chăm chú nhìn lại đây.
“Em đã bàn bạc qua với anh rồi!" Duy Duy làm vẻ mặt vô tội. Bởi vì, cô đang làm một phép thử.
Hồi nào chứ! Anh muốn tiến lên bắt lấy cô chấn vấn, thì…
“Ách xì!" Mũi anh ngứa ngáy và đánh hắt xì.
“Sao em lại xịt thuốc độc lên trên người?" Anh cau mày hỏi.
Nghe vậy, Duy Duy mỉm cười tươi như đóa hoa hồng nở rộ, nói:
“Công việc cần mà!" Tên này vẫn như xưa, rất dị ứng với mùi nước hoa.
Khi còn bé, cô vì anh đã lén lút quăng lọ nước hoa của mẹ. Mà bây giờ, anh đền đáp cô những gì? Là mượn rượu giả điên!
Đúng! Tới giờ cô vẫn hoài nghi, tối qua mình bị người ta lừa vào tròng. Còn đem đầu lưỡi tiến vào, làm mỗi lần nhớ lại cô đều cảm thấy ghê tởm! Đêm qua cô bị dọa đến choáng váng, thậm chí không biết mình đã nuốt xuống cổ họng bao nhiêu nuốt bọt của anh? Chắc bây giờ tên này đang thích chí, vì nghĩ đã chinh phục được cô?
“Em bàn bạc với anh khi nào?" Anh không dám tới gần, bởi vì trên người cô nồng nặc mùi nước hoa. Nếu tiến thêm một bước, anh chỉ sợ mình bỏ chạy vào toilet nôn mửa đến chết.
Bị dị ứng đến mức ngay cả bữa cơm trưa, anh cũng không còn thấy ngon miệng.
“Tại sao em lại vẽ mình như một bảng pha màu thế kia?" Anh kêu lên khi phát hiện ra điều mới.
Cô trang điểm rất hoàn hảo: Kẻ chân mày thật đậm, chải mascara thật dày, son môi thật tươi, nhưng tất cả đều lạ lẫm!
Anh thích sự tự nhiên tươi sáng như con búp bê trong màn sương làm động lòng người của cô, chứ không phải một người có khuôn mặt diễm lệ lúc này!
Duy Duy cười ẩn ý, kiễng mũi chân lên, giả vờ ngửa đầu ngây thơ nói ra năm chữ:
“Công việc đòi hỏi mà!" Cô là một bình hoa di động thì sao, anh dám cắn cô
Cô không quên dùng chiêu ‘một ná bắn hai chim’:
Thứ nhất, cám dỗ được bác sĩ Triệu.
Thứ hai, làm Thỏ Thỏ giết tình, chặt đứt yêu đối với cô!
Vì vậy trước mặt bác sĩ Triệu, cô là một người nhiệt tình tử tế, dìu dàng đáng yêu tranh thủ lấy lòng anh. Còn trước mặt bác sĩ Tiêu, cô bày ra sự kệch cỡm, phóng đãng đến kinh tởm làm anh chán ngán.
“Về phần việc làm, đêm qua em đã bàn bạc, và anh cũng đồng ý rồi còn gì!" Cô nhíu mày nói, cố tình làm bộ thiệt thòi.
Nếu thật sự say rượu chỉ còn ba phần thanh tỉnh, thì cô muốn thử xem, khi anh luồn đầu lưỡi mình vào miệng cô, có phải đã tỉnh táo rồi chưa!
“Hồ…" Anh dừng lại kịp lúc.
“Đêm qua cả người anh đều lơ mơ không rõ, em có đề cập qua với anh sao? Xin lỗi, anh quên mất." Quả thật đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt!
Ha ha, nên xin lỗi đúng không? Đáy lòng Duy Duy giấu nụ cười lạnh.
Rốt cuộc bây giờ ai là người giả bộ ngây thơ? Tối qua sau khi về phòng, cô đã suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy vô lí. Kì lạ hơn là lúc cô cất tiếng mắng mỏ, thì hành động ngay lập tức bị ‘tiêu diệt’. Mặt khác khi cô sắp nổi cơn điên, chuẩn bị giơ chân tống cho một cước, thì người nào đó đã chìm vào giấc ngủ hết sức kịp thời.
“Đêm qua anh say rượu, chỉ nhớ mình đi tắm rửa… Ồ! Hóa ra là em săn sóc anh hả?" Khóe môi anh cong lên nụ cười cảm kích.
Cả người Duy Duy phát ra dấu hiệu cảnh giác. Bởi vì, mỗi khi anh cười như thế, lông tơ cô dựng ngược hết lên.
“Chắc làm em mệt lắm nhỉ? Ở chung phải đùm bọc nhau thật tốt!" Anh tiếp tục nói lời cảm ơn.
Xung quanh vang tới tiếng thở dài lạnh toát.
“Duy Duy, cô ở chung với bác sĩ Tiêu à?" Bác sĩ Vương kinh ngạc hỏi.
Ở chung? Hóa ra đây là hoa đã có chủ? Chuyện này có được tính như tin động trời không? Ngay cả bác sĩ Triệu đang bưng khay cơm của mình, cũng lướt nhìn về phía bọn họ.
Không phải như thế, cô lại bị sập bẫy của người nào đó nữa rồi!
Duy Duy lén lút lấy tay quẹt nước mắt, tiếp tục nở nụ cười, dùng chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’.
“Anh trai à, sao anh chóng quên quá! Đêm qua chúng ta đã thống nhất, ở trong bệnh viện đừng nhắc tới chuyện chúng ta là anh em mà."
Một tiếng ‘anh trai’ của cô, làm ngực Tiêu Đồ cứng lại.
Bước chân của bác sĩ Triệu không dừng mà đi lướt qua.
“Ồ! Thì ra hai người là anh em!" Giọng bác sĩ Vương vui mừng như reo.
Xung quanh, đám ‘Sói’ mặc áo blouse cũng lộ ra sự vui mừng.
“Đúng vậy." Duy Duy cười trả lời.
Sắc mặt Tiêu Đồ sa sầm xuống.
“Chu Duy Duy, tại sao em đến làm việc ở bệnh viện?" Anh thấy hơi kì lạ, vì vậy, dứt khoát phải tìm hiểu nguyên nhân.
Có phải cô muốn thực hiện ước mơ năm mười hai tuổi? Mặc dù cô không làm được y tá, nhưng cũng cố gắng thực hiện lời hứa? Tốt nhất là anh để đoán đúng ý nghĩ ngây thơ ấy!
Đối mặt với sự chất vấn của anh, Duy Duy chỉ im lặng, rồi cố tình liếc về chiếc bàn sau lưng anh cách đó không xa… Nơi đó, bác sĩ Triệu đang chăm chú ăn cơm. Vài sợi tóc dài rũ xuống trước trán, che đôi chân mày rậm của anh, nhìn thật quyến rũ và đẹp trai.
Tiêu Đồ nhìn theo ánh mắt của cô, trong lòng vang lên tiếng cảnh báo lớn, có một sự bất ổn thổi qua người anh.
“Thỏ Thỏ, em nghĩ mình đã gặp được tình yêu đích thực rồi!" Duy Duy nở nụ cười nhẹ nhàng, tha thiết nói cho anh biết.
Tác giả :
Đản đản 1113