Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang
Chương 48
Khó được Lương Mục Trạch có thể về nhà sớm như vậy, Hạ Sơ pha luôn phần trá là còn lại, trong nháy mắt hương trà đậm đà bay đầy cả phòng khách. Lương Mục Trạch nhớ lại nụ cười chói mắt của cô, hài lòng hỏi anh có muốn uống trà hay không vào giữa trưa yên tĩnh đó. Ly trà Long Tỉnh lưu hương ở răng môi đó, khiến cho anh hoài niệm một lúc.
Hạ Sơ đưa cái ly cho anh, nhìn anh uống một hớp , "Uống ngon không?"
"Ừ."
Hạ Sơ cười vui vẻ, tiếp tục rót đầy ly của anh.
Từ khi đưa sủi cảo xong trở về, thần sắc của cô cũng có chút khác thường, bộ dáng thì cứ như muốn nói lại thôi. Lương Mục Trạch nhận lấy ly tử sa, nhẹ giọng hỏi thăm: "Có phải có lời gì muốn hỏi anh không?"
Tay Hạ Sơ run một cái, nước trà vẩy vào trên bàn thấp, vội vàng hoang mang rối loạn rút khăn giấy lau nước đọng. Lương Mục Trạch dùng ánh mắt nhìn cô lao lao. Ánh mắt đó khiến cho cô cảm thấy, mặc kệ cô hỏi cái gì, chỉ cần anh có thể, anh đều sẽ trả lời.
"Muốn đi thi hành nhiệm vụ có đúng không?"
"Ừ."
"Nhiệm vụ lần này rất khó khăn à?"
"Bình thường, yên tâm."
Nước đọng trên bàn thấp đã sớm lau khô, nhưng Hạ Sơ còn dùng khăn giấy lau qua lau lại, cúi đầu, trong thanh âm có không vui dày đặc, "Không phải anh đã lên chức à, sao còn phải dẫn đội?"
Lương Mục Trạch thò người ra kéo cô , cánh tay dùng sức thu lại, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, cánh tay ôm chặt eo của cô, vùi đầu ở trên cổ cô, tham lam hít thở mùi thơm ngọt ngào trên người cô.
"Đại đội không thể rời bỏ anh."
"Khoác lác." Hạ Sơ mắng, nhưng cũng không cười nổi nữa.
Lương Mục Trạch ôm cô chặt hơn, thanh âm dằng dặc kêu tên của cô. Hạ Sơ kề mặt trên đầu vai dày rộng của anh, khẽ lên tiếng.
"Anh chưa từng nói anh bị thương thế nào?"
Trái tim của Hạ Sơ giống như bị một cây chùy lớn nện vào, đau đớn khó nhịn, thậm chí khó thở. Cánh tay ôm chặt eo cường tráng của anh, ôm chặt lấy, giống như nếu ôm không chặt, anh sẽ rời đi.
Lương Mục Trạch khẽ vuốt sống lưng của cô, làm như đang an ủi cô. "Bị thương rất bình thường, lần đó chỉ là hơi nghiêm trọng mà thôi."
Hạ Sơ xoay mặt, nước mắt nước mũi cọ hết lên áo anh. "Hơi", "Mà thôi", rõ là bị thương sắp chết, mà chỉ dùng mấy từ này hình dung tình huống lúc đó thôi sao?
"Con trai bà cụ là chiến hữu của anh."
"Ừ."
"Lần đó anh bị thương, anh ấy hy sinh."
"Vậy mọi người. . . ."
"Thương vong thảm trọng, 12 người đi, mất 4 người, chúng ta từng nói, muốn cùng sống cùng chết. . . ."
"Lương Mục Trạch." Hạ Sơ vội vàng gọi anh lại tên tuổi, ngăn cản anh nói tiếp. Cô chưa từng nghĩ tới, lần đó anh bị thương, đại đội đã thương vong thảm trọng như thế. Mắt thấy anh em vào sinh ra tử với mình hy sinh ở trước mắt mình, đó chính là tâm trạng như thế nào? Vô dụng, tuyệt vọng, thậm chí điên cuồng. . . . Hạ Sơ đau lòng ôm sát anh, nước mắt không thể khống chế, như chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt chảy xuống.
"Lần đó." Thanh âm Lương Mục Trạch có thêm một phần khổ sở, nhắm chặt hai mắt, chân mày nhíu chặt, làm như không muốn nhớ tới những ký ức khổ sở kia.
"Đừng nói nữa, em biết rõ anh khó chịu." Em nghe rồi, lại sẽ càng khó sống hơn.
Lương Mục Trạch thở một hơi thật dài, nói tiếp: "Xem ra là hoàn thành nhiệm vụ, anh hùng liệt sĩ, chiến công hạng nhất ai cũng có phần, nhưng chỉ có người ở trong đại đội hiểu rõ ràng, cuộc chiến tranh này chỉ là vừa vừa mới bắt đầu mà thôi."
Tim Hạ Sơ hơi khựng lại, giọng nói hơi run rẩy, "Ý của anh là. . . ." Hạ Sơ cắn cắn môi dưới, không dám hỏi, thật bị sợ, càng sợ chuyện cũ tái diễn.
"Đúng, lần này cần hoàn toàn tiêu diệt triệt để."
Anh thi hành nhiệm vụ nhiều lần như vậy, mỗi lần Hạ Sơ đều lo lắng, nhưng chưa từng nghĩ ngăn cản anh đi thi hành nhiệm vụ, bởi vì cô cảm thấy đó là chức trách của anh. Mà hôm nay, cô lần đầu tiên ích kỷ muốn giữ anh lại, cầu xin anh đừng đi.
"Yên tâm" Lương Mục Trạch chạm nhẹ lỗ tai khéo léo của cô, "Kế hoạch lần này rất kín đáo, tuyệt đối không như lần trước, nếu không cũng sẽ không cần đợi ba năm. Anh sẽ giữ mạng lại, trở về gặp em."
Hạ Sơ liều mạng lắc đầu, lại nói không ra một chữ, sợ vừa mở miệng sẽ không thể khống chế khóc lên. Ngón tay nắm thật chặt áo rằn ri của anh, dùng sức như muốn xé nát y phục.
Lương Mục Trạch ấn đầu cô lên bả vai mình, đè nén thanh âm an ủi: "Ngoan, anh đồng ý với em, nhất định trở lại."
"Không. . . . . . Không được. . . . . ." Hạ Sơ mở miệng cự tuyệt, nhưng vừa nói không thì một giây kế tiếp liền gào khóc lên. Nước mắt chảy ra.
Lương Mục Trạch bật cười kéo cô ra, lòng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xẹt qua gò má trắng nõn của cô, lau nước mắt rơi không hết. "Em là quân tẩu, nhỏ mọn thế đâu được."
"Em không làm quân tẩu, em chỉ muốn anh!" Hạ Sơ kêu khóc, cánh tay lại ôm chặt cổ anh.
"Cô bé ngốc." Lương Mục Trạch than thở. Đây là con đường anh lựa chọn, cả đời không có cách nào thay đổi, cũng sẽ không thay đổi. Anh là quân nhân, chức trách của quân nhân vĩnh viễn có lỗi với cô, cho dù cô trong lòng của anh cũng không thể thay thế.
Không biết qua bao lâu, Hạ Sơ mệt mỏi, không khóc nổi nữa, giọng nói cũng khàn khàn, thật thà rất nhiều. "Anh nhất định phải đi?"
"Uh."
"Đồng ý với em sẽ quay trở về."
"Anh đồng ý." Em nói cái gì anh đều đồng ý, chỉ cần em muốn, anh liền cho!
"Em chờ anh, em đánh báo cáo xin cưới, anh mà trở về chúng ta liền kết hôn."
"Tốt." Lương Mục Trạch cười.
Không biết có phải bởi vì trong đôi mắt có nước mắt, anh trong mắt Hạ Sơ, như có những ánh sáng vụn sáng rỡ.
"Ngày mai, anh đưa em về thành N."
"Không cần!" Hạ Sơ lớn tiếng cự tuyệt, không cho cãi lại.
"Nghe lời."
"Không! Đại đội đặc chủng không an toàn sao? Vì sao em nhất định phải đi? Em muốn ở lại chỗ này chờ anh về."
Ngón trỏ của Lương Mục Trạch nhẹ nhàng quấn tóc rơi bên hai má cô, "Hạ Sơ, bắt cóc một người con gái ưu tú của ông ấy, anh còn chưa nhận đòn chịu tội với ba em."
"Vậy chờ anh trở lại, chúng ta cùng nhau trở về."
"Hạ Sơ" Lương Mục Trạch trầm giọng kêu tên của cô, sức lực cầm tay của cô nặng hơn, trong mắt lóe kiên định không cho cự tuyệt, "Ngày mai trở về."
Hạ Sơ không cưỡng được anh, chỉ có thể nghe theo. "Em lại hỏi một câu."
"Hỏi."
"Bùi Du. . . . và những chuyện này có liên quan sao?" Cô vẫn không có cách nào tin tưởng, người đàn ông có nụ cười rực rỡ ấm áp, sẽ dính đến vụ án lớn này.
"Em biết anh không có biện pháp nói cho em biết."
Hạ Sơ bĩu môi, gật đầu một cái.
"Nhưng, giống như anh ta nói, anh ta chưa từng muốn tổn thương em, tất cả đều là không còn cách nào." Lương Mục Trạch mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn nói ra, mặt quay qua một bên.
Trong lời nói của anh, làm như còn có lời nói, Hạ Sơ suy đoán, có phải Bùi Du không có xấu? Nhưng tại sao nhắc tới tên Bùi Du, Lương Mục Trạch liền hận thấu xương? Bùi Du rõ ràng có dính líu, nhưng cũng hình như không có. . . .
Đêm hôm đó triền miên, càng thân mật hơn một phần, càng khiến cô đau lòng hơn. Nước mắt không ngừng rơi xuống trong những nụ hôn dầy của anh, ướt gối, ướt tim của anh. Dịu dàng an ủi cô, ôm chặt lấy cô, lại gấp gáp thậm chí hơi thô lỗ xông lên, giống như như vậy thì có thể làm cho cô cảm nhận được anh nhiều hơn, để cho cô biết anh vẫn luôn ở đây, tuyệt đối sẽ không rời đi.
Ngày mới vừa sáng, Lương Mục Trạch kéo Hạ Sơ từ trên giường dậy, gương mặt của cô còn dính nước mắt nhàn nhạt, mắt sưng giống hột đào, dáng vẻ phờ phạc rã rượi khiến anh đau lòng. Hôn nhẹ đôi mắt sưng tấy của cô, cười đùa: "Mùi vị không tệ, nhưng vị hột đào hơi nhạt."
"Cần luyện tập rồi à? Em đi rửa mặt trước." Hạ Sơ mở đôi mắt trống rỗng, đầu óc hỗn độn, âm thanh khàn khàn, xoa mái tóc rối chuẩn bị giường.
Lương Mục Trạch ôm cô, thuận thế kéo. "Chúng ta cùng nhau trở về thành N."
Hạ Sơ sớm quên mất chuyện này không còn một mống, nghe anh nhắc mới nghĩ tới, trong đôi mắt viết đầy không muốn.
"Em ở chỗ này chờ anh trở về không được sao?"
"Em ở đây với anh bao lâu rồi, không về gặp ba em à" Lương Mục Trạch chợt cười lên, dùng giọng cười cười nói: "Hạ Sơ, em phải suy nghĩ cho anh, thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm."
"Ba em không có xấu thế."
"Vậy phải xem đó là ai."
"Anh thì sao?"
"Nếu như về sau anh có con gái, ai muốn lấy con gái bảo bối của anh thì phải qua ải của anh trước, xem anh không chỉnh chết nó!"
"Này!" Hạ Sơ đấm lên lưng anh, "Chỉnh chết cậu ta thì con gái anh phải làm sao?"
"Cũng thế, không để xảy ra án mạng, vậy thì. . . . Để cho cậu ta sống không bằng chết thôi."
Hạ Sơ bĩu môi, "Thật ác độc, coi chừng quả báo!"
"Thương tiếc anh?"
Hạ Sơ không nói lời nào, mạnh mẽ cọ trước ngực anh, làm như muốn đục ra một cái lỗ trước ngực anh.
Đã có xe ở sau cửa, chở bọn họ chạy thẳng tới sân bay quân sự. Dọc theo đường đi hai người tự nhìn ngoài cửa sổ của mình, không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng quay người, sẽ nhìn thấy ánh mắt của nhau, nhìn nhau mỉm cười.
Hạ Sơ không ngờ trước khi lên máy bay lại gặp phải Mễ Cốc!
"Sao cậu ở đây?"
"Hạ Sơ? Cậu?"
"Chuyện gì xảy ra?"
Mễ Cốc mặc quần áo rộng rãi thoải mái, tóc rối loạn, vừa nhìn đã biết là mới bò dậy khỏi chăn, nhưng cô lại vô cùng có tinh thần, chính xác mà nói, là e sợ!
"Mình không biết, vừa sáng sớm đã nhận được điện thoại, nói sẽ có người đón mình rời đi, sau đó chưa được vài phút liền có hai binh lính tới, kéo mình tới chỗ này rồi. Hạ Sơ, " Mễ Cốc nói xong liền muốn rơi nước mắt, ôm lấy Hạ Sơ, "Mình còn tưởng rằng ta bị lừa đi, cũng may gặp được cậu."
Hạ Sơ nghe lời của cô, chân mày càng nhíu càng sâu, nhìn Lương Mục Trạch một lát, anh đang nói gì đó với một vị thượng tá, thần sắc nghiêm túc.
"Không sao không sao, chúng ta cùng nhau trở về thành phố N."
Mễ Cốc buông Hạ Sơ ra, nhìn chằm chằm mắt của cô hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cậu biết có đúng không?"
"Mình cũng không biết, chỉ là gần đây họ sắp phải làm nhiệm vụ, ở giữa dính dấp cái gì mình cũng không nói được" Hạ Sơ chợt nghĩ đến cái gì, liền vội vàng kéo tay Mễ Cốc, có chút lo lắng hỏi: "Mấy ngày nay, cậu gặp ai rồi?"
"Mình. . . . mỗi ngày mình gặp rất nhiều người, gặp ai cũng không kỳ quái."
"Có gì đặc biệt không?"
Mễ Cốc suy nghĩ lại, cô đưa tin tức, dự buổi họp TV, mỗi ngày qua lại gặp rất nhiều người, cô làm sao có thể nhớ rõ ràng. "Chỉ là," cô quay đầu lại tìm hiểu xem, xác định Lương Mục Trạch không có nghe nữa, mới buông lỏng nói với Hạ Sơ: "Mình nhận nhiệm vụ phỏng vấn Bùi Du, gặp nhau mấy lần, như thế nào hở cô gái? Xác định kiếp này không thay đổi? Bùi Du nvừa đẹp trai vừa có tiền đó!"
"Cậu gặp Bùi Du rồi hả?" sắc mặt Hạ Sơ trong nháy mắt trở nên rất khó coi. Trong lòng lo sợ. Thật sự nghiêm trọng như thế sao? Mễ Cốc cũng chỉ là phỏng vấn anh mấy lần, liền muốn đưa Mễ Cốc đi luôn? "Anh. . . . Bùi Du nói cái gì với cậu?"
"Không có gì, anh ta rất bận, mấy lần không hẹn được, sau đó lại mời mình ăn cơm, nhưng mà anh ta có vẻ rất mệt mỏi, thần sắc vội vã, bên cạnh luôn có một đám đàn ông vạm vỡ. Thế nào? Sắc mặt kém như vậy."
"Không có." Hạ Sơ miễn cưỡng nở một nụ cười.
"Đi thôi." Lương Mục Trạch đi tới nói.
"Ừ." Hạ Sơ nắm tay Mễ Cốc, và Lương Mục Trạch cùng nhau lên máy bay.
Qua chốc lát Mễ Cốc liền nghiêng mặt nhìn Hạ Sơ, trong lòng cô đã ít nhiều hiểu được cái gì. Vô duyên vô cớ bị binh lính kéo lên máy bay đưa về thành N, nghe cô nói đến Bùi Du, sắc mặt của Hạ Sơ cũng thay đổi, hốt hoảng, còn hơi sợ hãi. Bùi Du không phải thích Hạ Sơ sao? Nhưng ngày đó ăn cơm, anh ta lại không nhắc một chữ tới Hạ Sơ.
"Này." Mễ Cốc đẩy Hạ Sơ một cái, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cậu nhất định biết có đúng không?"
Hạ Sơ lắc đầu, "Thật không biết, cong cong thẳng thẳng bên trong không ai nói cho mình biết, tất cả đều là tự mình đoán mò."
"Vậy cậu đoán ra cái gì?" Mễ Cốc nhỏ giọng, còn liếc liếc về Lương Mục Trạch đang híp mắt bên cạnh, dùng thanh âm cô tự cho là anh nghe không thấy để nói chuyện.
"Cậu đoán ra cái gì?" Hạ Sơ hỏi ngược lại.
"Bùi Du là. . . Người xấu? Nhưng không giống. . . ."
"Không biết!" Hạ Sơ than thở, "Bọn họ nói đây là cơ mật quân sự, cái gì cũng không nói, chỉ có thể tự đoán, đoán tới đoán đi cũng không biết có đúng hay không, phí hơi phí sức, thôi, ngủ một lát ."
"Đúng rồi Hạ Sơ, mắt cậu sao thế, sưng thành như thế? Giống như thịt viên bị cắt ấy."
Hạ Sơ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Mễ Cốc nói: "Có từ hình dung tốt hơn không?"
"Không có, theo cảm giác thôi."
Mễ Cốc là cô gái dậy trễ trường kỳ, hậu quả khi bị kéo dậy thật sớm chính là ngủ. Mà Hạ Sơ lại hoạt động thường xuyên ban đêm, tự nhiên cũng ngủ gật không ngừng. Máy bay bay vững vàng, chỉ chốc lát sau hai người bọn họ đã tựa đầu vào nhau ngủ mất.
Lương Mục Trạch nhìn họ, ba phút sau lại nhìn lần nữa, rốt cuộc, không nhịn được đẩy đầu Mễ Cốc lên ghế dựa, kéo Hạ Sơ qua tựa vào trên vai mình, như vậy, anh mới coi là thực tế.
Bốn tiếng sau, máy bay dừng ở sân bay quân sự thành N. Lương Mục Trạch dẫn đầu xách va ly nhảy ra cabin, sau đó đỡ Hạ Sơ và Mễ Cốc xuống.
Đang lúc này, chợt có mấy người đàn ông cao lớn lao ra, nhảy vào Lương Mục Trạch đánh xáp lá cà. Cũng may anh phản ứng cơ mẫn, né tránh quả đấm của bọn họ. Nhưng bọn họ nhiều người, hơn nữa mọi người đều không phải hiền lành, tốc độ ra tay rất nhanh, nhưng mục đích cũng không phải đánh người, mà là bắt người.
"Mấy người làm gì?" Hạ Sơ lớn tiếng kêu, nhìn mấy người đánh cho thành một đoàn trước mắt.
Lương Mục Trạch không chiếm ưu thế, nhưng hoàn toàn không rơi xuống dưới. Trong đám dây dưa, một bóng người chợt nhanh chóng vào vòng chiến, ra sức với mọi người, bắt được hai tay hai chân của Lương Mục Trạch, giơ thẳng lên.
"Ha ha, tiểu tử, xem tôi bắt được cậu không! Mang đi!"
"Anh làm gì đấy?"
"Ơ Hạ Sơ, trở về." Đinh Mãn Nhất chà xát đôi tay, ánh mắt sáng ngời, trên mặt ửng hồng, dáng vẻ hết sức hưng phấn.
Hạ Sơ nóng nảy dậm chân, "Anh mau buông Lương Mục Trạch xuống, anh ấy còn có việc !"
"Có việc gì vậy?" Đinh Mãn NHất đặc biệt cao ngạo ngẩng đầu lên, "Có chuyện gì cũng phải bắt, thời điểm diễn tập tiểu tử này ngay cả hang ổ đại đội chúng ta cũng bứng, hôm nay cậu ta bước đến quân khu N, đừng hòng bình yên vô sự rời đi.
"Anh dám?" Hạ Sơ cao giọng kêu, mắt trừng tròn trịa.
Đinh Mãn Nhất vội vàng hạ thấp tư thái, cười hì hì nói: "Anh không dám, nhưng mà đây là ý của lãnh đạo, anh chỉ phụng mệnh mà thôi."
"Vậy cũng không được, anh ấy thật có việc."
"Ơ, vị này là?" Đinh Mãn Nhất không để ý Hạ Sơ, ngược lại nhìn thấy Mễ Cốc sau lưng cô, mặt cười đầy hoa đào.
Hạ Sơ kéo Mễ Cốc ra sau bảo vệ, "Khỏi phải nghĩ bậy nghĩ bạ."
Đinh Mãn Nhất nhếch môi gật đầu, "Được lắm, bên kia có người đón em, anh mau chóng đi về phục mệnh, con bà nó Lương Mục Trạch rốt cuộc bị tôi bắt được, xem đây, hừ."
"Không được đụng đến anh ấy!"
Đinh Mãn vừa chạy về phía sau, vừa hầm hừ nói, "Hạ Sơ, nể tình hai ta quên biết từ nhỏ,oảnh sẽ cho cậu ta một con đường sống, ha ha."
Hạ Sơ đưa cái ly cho anh, nhìn anh uống một hớp , "Uống ngon không?"
"Ừ."
Hạ Sơ cười vui vẻ, tiếp tục rót đầy ly của anh.
Từ khi đưa sủi cảo xong trở về, thần sắc của cô cũng có chút khác thường, bộ dáng thì cứ như muốn nói lại thôi. Lương Mục Trạch nhận lấy ly tử sa, nhẹ giọng hỏi thăm: "Có phải có lời gì muốn hỏi anh không?"
Tay Hạ Sơ run một cái, nước trà vẩy vào trên bàn thấp, vội vàng hoang mang rối loạn rút khăn giấy lau nước đọng. Lương Mục Trạch dùng ánh mắt nhìn cô lao lao. Ánh mắt đó khiến cho cô cảm thấy, mặc kệ cô hỏi cái gì, chỉ cần anh có thể, anh đều sẽ trả lời.
"Muốn đi thi hành nhiệm vụ có đúng không?"
"Ừ."
"Nhiệm vụ lần này rất khó khăn à?"
"Bình thường, yên tâm."
Nước đọng trên bàn thấp đã sớm lau khô, nhưng Hạ Sơ còn dùng khăn giấy lau qua lau lại, cúi đầu, trong thanh âm có không vui dày đặc, "Không phải anh đã lên chức à, sao còn phải dẫn đội?"
Lương Mục Trạch thò người ra kéo cô , cánh tay dùng sức thu lại, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, cánh tay ôm chặt eo của cô, vùi đầu ở trên cổ cô, tham lam hít thở mùi thơm ngọt ngào trên người cô.
"Đại đội không thể rời bỏ anh."
"Khoác lác." Hạ Sơ mắng, nhưng cũng không cười nổi nữa.
Lương Mục Trạch ôm cô chặt hơn, thanh âm dằng dặc kêu tên của cô. Hạ Sơ kề mặt trên đầu vai dày rộng của anh, khẽ lên tiếng.
"Anh chưa từng nói anh bị thương thế nào?"
Trái tim của Hạ Sơ giống như bị một cây chùy lớn nện vào, đau đớn khó nhịn, thậm chí khó thở. Cánh tay ôm chặt eo cường tráng của anh, ôm chặt lấy, giống như nếu ôm không chặt, anh sẽ rời đi.
Lương Mục Trạch khẽ vuốt sống lưng của cô, làm như đang an ủi cô. "Bị thương rất bình thường, lần đó chỉ là hơi nghiêm trọng mà thôi."
Hạ Sơ xoay mặt, nước mắt nước mũi cọ hết lên áo anh. "Hơi", "Mà thôi", rõ là bị thương sắp chết, mà chỉ dùng mấy từ này hình dung tình huống lúc đó thôi sao?
"Con trai bà cụ là chiến hữu của anh."
"Ừ."
"Lần đó anh bị thương, anh ấy hy sinh."
"Vậy mọi người. . . ."
"Thương vong thảm trọng, 12 người đi, mất 4 người, chúng ta từng nói, muốn cùng sống cùng chết. . . ."
"Lương Mục Trạch." Hạ Sơ vội vàng gọi anh lại tên tuổi, ngăn cản anh nói tiếp. Cô chưa từng nghĩ tới, lần đó anh bị thương, đại đội đã thương vong thảm trọng như thế. Mắt thấy anh em vào sinh ra tử với mình hy sinh ở trước mắt mình, đó chính là tâm trạng như thế nào? Vô dụng, tuyệt vọng, thậm chí điên cuồng. . . . Hạ Sơ đau lòng ôm sát anh, nước mắt không thể khống chế, như chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt chảy xuống.
"Lần đó." Thanh âm Lương Mục Trạch có thêm một phần khổ sở, nhắm chặt hai mắt, chân mày nhíu chặt, làm như không muốn nhớ tới những ký ức khổ sở kia.
"Đừng nói nữa, em biết rõ anh khó chịu." Em nghe rồi, lại sẽ càng khó sống hơn.
Lương Mục Trạch thở một hơi thật dài, nói tiếp: "Xem ra là hoàn thành nhiệm vụ, anh hùng liệt sĩ, chiến công hạng nhất ai cũng có phần, nhưng chỉ có người ở trong đại đội hiểu rõ ràng, cuộc chiến tranh này chỉ là vừa vừa mới bắt đầu mà thôi."
Tim Hạ Sơ hơi khựng lại, giọng nói hơi run rẩy, "Ý của anh là. . . ." Hạ Sơ cắn cắn môi dưới, không dám hỏi, thật bị sợ, càng sợ chuyện cũ tái diễn.
"Đúng, lần này cần hoàn toàn tiêu diệt triệt để."
Anh thi hành nhiệm vụ nhiều lần như vậy, mỗi lần Hạ Sơ đều lo lắng, nhưng chưa từng nghĩ ngăn cản anh đi thi hành nhiệm vụ, bởi vì cô cảm thấy đó là chức trách của anh. Mà hôm nay, cô lần đầu tiên ích kỷ muốn giữ anh lại, cầu xin anh đừng đi.
"Yên tâm" Lương Mục Trạch chạm nhẹ lỗ tai khéo léo của cô, "Kế hoạch lần này rất kín đáo, tuyệt đối không như lần trước, nếu không cũng sẽ không cần đợi ba năm. Anh sẽ giữ mạng lại, trở về gặp em."
Hạ Sơ liều mạng lắc đầu, lại nói không ra một chữ, sợ vừa mở miệng sẽ không thể khống chế khóc lên. Ngón tay nắm thật chặt áo rằn ri của anh, dùng sức như muốn xé nát y phục.
Lương Mục Trạch ấn đầu cô lên bả vai mình, đè nén thanh âm an ủi: "Ngoan, anh đồng ý với em, nhất định trở lại."
"Không. . . . . . Không được. . . . . ." Hạ Sơ mở miệng cự tuyệt, nhưng vừa nói không thì một giây kế tiếp liền gào khóc lên. Nước mắt chảy ra.
Lương Mục Trạch bật cười kéo cô ra, lòng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xẹt qua gò má trắng nõn của cô, lau nước mắt rơi không hết. "Em là quân tẩu, nhỏ mọn thế đâu được."
"Em không làm quân tẩu, em chỉ muốn anh!" Hạ Sơ kêu khóc, cánh tay lại ôm chặt cổ anh.
"Cô bé ngốc." Lương Mục Trạch than thở. Đây là con đường anh lựa chọn, cả đời không có cách nào thay đổi, cũng sẽ không thay đổi. Anh là quân nhân, chức trách của quân nhân vĩnh viễn có lỗi với cô, cho dù cô trong lòng của anh cũng không thể thay thế.
Không biết qua bao lâu, Hạ Sơ mệt mỏi, không khóc nổi nữa, giọng nói cũng khàn khàn, thật thà rất nhiều. "Anh nhất định phải đi?"
"Uh."
"Đồng ý với em sẽ quay trở về."
"Anh đồng ý." Em nói cái gì anh đều đồng ý, chỉ cần em muốn, anh liền cho!
"Em chờ anh, em đánh báo cáo xin cưới, anh mà trở về chúng ta liền kết hôn."
"Tốt." Lương Mục Trạch cười.
Không biết có phải bởi vì trong đôi mắt có nước mắt, anh trong mắt Hạ Sơ, như có những ánh sáng vụn sáng rỡ.
"Ngày mai, anh đưa em về thành N."
"Không cần!" Hạ Sơ lớn tiếng cự tuyệt, không cho cãi lại.
"Nghe lời."
"Không! Đại đội đặc chủng không an toàn sao? Vì sao em nhất định phải đi? Em muốn ở lại chỗ này chờ anh về."
Ngón trỏ của Lương Mục Trạch nhẹ nhàng quấn tóc rơi bên hai má cô, "Hạ Sơ, bắt cóc một người con gái ưu tú của ông ấy, anh còn chưa nhận đòn chịu tội với ba em."
"Vậy chờ anh trở lại, chúng ta cùng nhau trở về."
"Hạ Sơ" Lương Mục Trạch trầm giọng kêu tên của cô, sức lực cầm tay của cô nặng hơn, trong mắt lóe kiên định không cho cự tuyệt, "Ngày mai trở về."
Hạ Sơ không cưỡng được anh, chỉ có thể nghe theo. "Em lại hỏi một câu."
"Hỏi."
"Bùi Du. . . . và những chuyện này có liên quan sao?" Cô vẫn không có cách nào tin tưởng, người đàn ông có nụ cười rực rỡ ấm áp, sẽ dính đến vụ án lớn này.
"Em biết anh không có biện pháp nói cho em biết."
Hạ Sơ bĩu môi, gật đầu một cái.
"Nhưng, giống như anh ta nói, anh ta chưa từng muốn tổn thương em, tất cả đều là không còn cách nào." Lương Mục Trạch mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn nói ra, mặt quay qua một bên.
Trong lời nói của anh, làm như còn có lời nói, Hạ Sơ suy đoán, có phải Bùi Du không có xấu? Nhưng tại sao nhắc tới tên Bùi Du, Lương Mục Trạch liền hận thấu xương? Bùi Du rõ ràng có dính líu, nhưng cũng hình như không có. . . .
Đêm hôm đó triền miên, càng thân mật hơn một phần, càng khiến cô đau lòng hơn. Nước mắt không ngừng rơi xuống trong những nụ hôn dầy của anh, ướt gối, ướt tim của anh. Dịu dàng an ủi cô, ôm chặt lấy cô, lại gấp gáp thậm chí hơi thô lỗ xông lên, giống như như vậy thì có thể làm cho cô cảm nhận được anh nhiều hơn, để cho cô biết anh vẫn luôn ở đây, tuyệt đối sẽ không rời đi.
Ngày mới vừa sáng, Lương Mục Trạch kéo Hạ Sơ từ trên giường dậy, gương mặt của cô còn dính nước mắt nhàn nhạt, mắt sưng giống hột đào, dáng vẻ phờ phạc rã rượi khiến anh đau lòng. Hôn nhẹ đôi mắt sưng tấy của cô, cười đùa: "Mùi vị không tệ, nhưng vị hột đào hơi nhạt."
"Cần luyện tập rồi à? Em đi rửa mặt trước." Hạ Sơ mở đôi mắt trống rỗng, đầu óc hỗn độn, âm thanh khàn khàn, xoa mái tóc rối chuẩn bị giường.
Lương Mục Trạch ôm cô, thuận thế kéo. "Chúng ta cùng nhau trở về thành N."
Hạ Sơ sớm quên mất chuyện này không còn một mống, nghe anh nhắc mới nghĩ tới, trong đôi mắt viết đầy không muốn.
"Em ở chỗ này chờ anh trở về không được sao?"
"Em ở đây với anh bao lâu rồi, không về gặp ba em à" Lương Mục Trạch chợt cười lên, dùng giọng cười cười nói: "Hạ Sơ, em phải suy nghĩ cho anh, thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm."
"Ba em không có xấu thế."
"Vậy phải xem đó là ai."
"Anh thì sao?"
"Nếu như về sau anh có con gái, ai muốn lấy con gái bảo bối của anh thì phải qua ải của anh trước, xem anh không chỉnh chết nó!"
"Này!" Hạ Sơ đấm lên lưng anh, "Chỉnh chết cậu ta thì con gái anh phải làm sao?"
"Cũng thế, không để xảy ra án mạng, vậy thì. . . . Để cho cậu ta sống không bằng chết thôi."
Hạ Sơ bĩu môi, "Thật ác độc, coi chừng quả báo!"
"Thương tiếc anh?"
Hạ Sơ không nói lời nào, mạnh mẽ cọ trước ngực anh, làm như muốn đục ra một cái lỗ trước ngực anh.
Đã có xe ở sau cửa, chở bọn họ chạy thẳng tới sân bay quân sự. Dọc theo đường đi hai người tự nhìn ngoài cửa sổ của mình, không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng quay người, sẽ nhìn thấy ánh mắt của nhau, nhìn nhau mỉm cười.
Hạ Sơ không ngờ trước khi lên máy bay lại gặp phải Mễ Cốc!
"Sao cậu ở đây?"
"Hạ Sơ? Cậu?"
"Chuyện gì xảy ra?"
Mễ Cốc mặc quần áo rộng rãi thoải mái, tóc rối loạn, vừa nhìn đã biết là mới bò dậy khỏi chăn, nhưng cô lại vô cùng có tinh thần, chính xác mà nói, là e sợ!
"Mình không biết, vừa sáng sớm đã nhận được điện thoại, nói sẽ có người đón mình rời đi, sau đó chưa được vài phút liền có hai binh lính tới, kéo mình tới chỗ này rồi. Hạ Sơ, " Mễ Cốc nói xong liền muốn rơi nước mắt, ôm lấy Hạ Sơ, "Mình còn tưởng rằng ta bị lừa đi, cũng may gặp được cậu."
Hạ Sơ nghe lời của cô, chân mày càng nhíu càng sâu, nhìn Lương Mục Trạch một lát, anh đang nói gì đó với một vị thượng tá, thần sắc nghiêm túc.
"Không sao không sao, chúng ta cùng nhau trở về thành phố N."
Mễ Cốc buông Hạ Sơ ra, nhìn chằm chằm mắt của cô hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cậu biết có đúng không?"
"Mình cũng không biết, chỉ là gần đây họ sắp phải làm nhiệm vụ, ở giữa dính dấp cái gì mình cũng không nói được" Hạ Sơ chợt nghĩ đến cái gì, liền vội vàng kéo tay Mễ Cốc, có chút lo lắng hỏi: "Mấy ngày nay, cậu gặp ai rồi?"
"Mình. . . . mỗi ngày mình gặp rất nhiều người, gặp ai cũng không kỳ quái."
"Có gì đặc biệt không?"
Mễ Cốc suy nghĩ lại, cô đưa tin tức, dự buổi họp TV, mỗi ngày qua lại gặp rất nhiều người, cô làm sao có thể nhớ rõ ràng. "Chỉ là," cô quay đầu lại tìm hiểu xem, xác định Lương Mục Trạch không có nghe nữa, mới buông lỏng nói với Hạ Sơ: "Mình nhận nhiệm vụ phỏng vấn Bùi Du, gặp nhau mấy lần, như thế nào hở cô gái? Xác định kiếp này không thay đổi? Bùi Du nvừa đẹp trai vừa có tiền đó!"
"Cậu gặp Bùi Du rồi hả?" sắc mặt Hạ Sơ trong nháy mắt trở nên rất khó coi. Trong lòng lo sợ. Thật sự nghiêm trọng như thế sao? Mễ Cốc cũng chỉ là phỏng vấn anh mấy lần, liền muốn đưa Mễ Cốc đi luôn? "Anh. . . . Bùi Du nói cái gì với cậu?"
"Không có gì, anh ta rất bận, mấy lần không hẹn được, sau đó lại mời mình ăn cơm, nhưng mà anh ta có vẻ rất mệt mỏi, thần sắc vội vã, bên cạnh luôn có một đám đàn ông vạm vỡ. Thế nào? Sắc mặt kém như vậy."
"Không có." Hạ Sơ miễn cưỡng nở một nụ cười.
"Đi thôi." Lương Mục Trạch đi tới nói.
"Ừ." Hạ Sơ nắm tay Mễ Cốc, và Lương Mục Trạch cùng nhau lên máy bay.
Qua chốc lát Mễ Cốc liền nghiêng mặt nhìn Hạ Sơ, trong lòng cô đã ít nhiều hiểu được cái gì. Vô duyên vô cớ bị binh lính kéo lên máy bay đưa về thành N, nghe cô nói đến Bùi Du, sắc mặt của Hạ Sơ cũng thay đổi, hốt hoảng, còn hơi sợ hãi. Bùi Du không phải thích Hạ Sơ sao? Nhưng ngày đó ăn cơm, anh ta lại không nhắc một chữ tới Hạ Sơ.
"Này." Mễ Cốc đẩy Hạ Sơ một cái, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cậu nhất định biết có đúng không?"
Hạ Sơ lắc đầu, "Thật không biết, cong cong thẳng thẳng bên trong không ai nói cho mình biết, tất cả đều là tự mình đoán mò."
"Vậy cậu đoán ra cái gì?" Mễ Cốc nhỏ giọng, còn liếc liếc về Lương Mục Trạch đang híp mắt bên cạnh, dùng thanh âm cô tự cho là anh nghe không thấy để nói chuyện.
"Cậu đoán ra cái gì?" Hạ Sơ hỏi ngược lại.
"Bùi Du là. . . Người xấu? Nhưng không giống. . . ."
"Không biết!" Hạ Sơ than thở, "Bọn họ nói đây là cơ mật quân sự, cái gì cũng không nói, chỉ có thể tự đoán, đoán tới đoán đi cũng không biết có đúng hay không, phí hơi phí sức, thôi, ngủ một lát ."
"Đúng rồi Hạ Sơ, mắt cậu sao thế, sưng thành như thế? Giống như thịt viên bị cắt ấy."
Hạ Sơ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Mễ Cốc nói: "Có từ hình dung tốt hơn không?"
"Không có, theo cảm giác thôi."
Mễ Cốc là cô gái dậy trễ trường kỳ, hậu quả khi bị kéo dậy thật sớm chính là ngủ. Mà Hạ Sơ lại hoạt động thường xuyên ban đêm, tự nhiên cũng ngủ gật không ngừng. Máy bay bay vững vàng, chỉ chốc lát sau hai người bọn họ đã tựa đầu vào nhau ngủ mất.
Lương Mục Trạch nhìn họ, ba phút sau lại nhìn lần nữa, rốt cuộc, không nhịn được đẩy đầu Mễ Cốc lên ghế dựa, kéo Hạ Sơ qua tựa vào trên vai mình, như vậy, anh mới coi là thực tế.
Bốn tiếng sau, máy bay dừng ở sân bay quân sự thành N. Lương Mục Trạch dẫn đầu xách va ly nhảy ra cabin, sau đó đỡ Hạ Sơ và Mễ Cốc xuống.
Đang lúc này, chợt có mấy người đàn ông cao lớn lao ra, nhảy vào Lương Mục Trạch đánh xáp lá cà. Cũng may anh phản ứng cơ mẫn, né tránh quả đấm của bọn họ. Nhưng bọn họ nhiều người, hơn nữa mọi người đều không phải hiền lành, tốc độ ra tay rất nhanh, nhưng mục đích cũng không phải đánh người, mà là bắt người.
"Mấy người làm gì?" Hạ Sơ lớn tiếng kêu, nhìn mấy người đánh cho thành một đoàn trước mắt.
Lương Mục Trạch không chiếm ưu thế, nhưng hoàn toàn không rơi xuống dưới. Trong đám dây dưa, một bóng người chợt nhanh chóng vào vòng chiến, ra sức với mọi người, bắt được hai tay hai chân của Lương Mục Trạch, giơ thẳng lên.
"Ha ha, tiểu tử, xem tôi bắt được cậu không! Mang đi!"
"Anh làm gì đấy?"
"Ơ Hạ Sơ, trở về." Đinh Mãn Nhất chà xát đôi tay, ánh mắt sáng ngời, trên mặt ửng hồng, dáng vẻ hết sức hưng phấn.
Hạ Sơ nóng nảy dậm chân, "Anh mau buông Lương Mục Trạch xuống, anh ấy còn có việc !"
"Có việc gì vậy?" Đinh Mãn NHất đặc biệt cao ngạo ngẩng đầu lên, "Có chuyện gì cũng phải bắt, thời điểm diễn tập tiểu tử này ngay cả hang ổ đại đội chúng ta cũng bứng, hôm nay cậu ta bước đến quân khu N, đừng hòng bình yên vô sự rời đi.
"Anh dám?" Hạ Sơ cao giọng kêu, mắt trừng tròn trịa.
Đinh Mãn Nhất vội vàng hạ thấp tư thái, cười hì hì nói: "Anh không dám, nhưng mà đây là ý của lãnh đạo, anh chỉ phụng mệnh mà thôi."
"Vậy cũng không được, anh ấy thật có việc."
"Ơ, vị này là?" Đinh Mãn Nhất không để ý Hạ Sơ, ngược lại nhìn thấy Mễ Cốc sau lưng cô, mặt cười đầy hoa đào.
Hạ Sơ kéo Mễ Cốc ra sau bảo vệ, "Khỏi phải nghĩ bậy nghĩ bạ."
Đinh Mãn Nhất nhếch môi gật đầu, "Được lắm, bên kia có người đón em, anh mau chóng đi về phục mệnh, con bà nó Lương Mục Trạch rốt cuộc bị tôi bắt được, xem đây, hừ."
"Không được đụng đến anh ấy!"
Đinh Mãn vừa chạy về phía sau, vừa hầm hừ nói, "Hạ Sơ, nể tình hai ta quên biết từ nhỏ,oảnh sẽ cho cậu ta một con đường sống, ha ha."
Tác giả :
Chiết Chỉ Mã Nghĩ