Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang
Chương 43
Trời hơi sáng lên, Lương Mục Trạch phải chạy về đoàn nhảy dù lại, Hạ Sơ cũng phải chuẩn bị luyện tập. Hai đôi mắt 0.0 như gấu mèo, ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm đối phương, cả hai đều oán niệm nhau không dứt.
Lương Mục Trạch kéo tay Hạ Sơ, cho đến trước khi lên xe.
"Đi đường cẩn thận một chút."
Lương Mục Trạch dịu dàng vuốt tóc rơi trên trán cô, "Anh bảo đảm sẽ trở về trong 5 ngày còn lại trong tuần."
"Thôi, làm đêm quá nguy hiểm, ban ngày lại mệt mỏi, em có thời gian sẽ đi thăm anh mà, không phải nói khoảng cách không xa sao?"
Lương Mục Trạch không thuận theo, nói ra ý đã tính trước: "Trở về rồi sẽ không đi nữa." Lương Mục Trạch than thở, nhìn quần áo rằn rì rộng rãi trên người cô, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói: "Chớ phô trương, không ai xem thường em."
"Ừ!" Hốc mắt Hạ Sơ ê ẩm, gật đầu, "Em biết rõ."
"Đừng khóc, khóc thì em đừng hối hận." Lương Mục Trạch nhìn dáng vẻ sắp rơi nước mắt của cô, giả bộ uy hiếp, thanh âm có chút nghiêm nghị, nhưng trong đôi mắt lại là thâm tình không tan được, vẻ mặt dịu dàng. Người ngoài nhìn thấy bộ dáng này của anh, thật sẽ bị dọa.
"Ai khóc, buồn cười, mau đi đi, đừng chậm trễ chính sự."
Lương Mục Trạch phát động máy xe, sâu sắc nhìn cô, một hồi lâu mới quẹo tay lái quay đầu rời đi.
Hạ Sơ không xác định đại đội trưởng Đổng có biết Lương Mục Trạch trở về hay không, nhưng đây là địa bàn của anh ta, khắp nơi đều có tai mắt của anh ta, có một chút gió thổi cỏ lay sẽ lập tức có người báo tin cho anh ta, khả năng không biết cơ hồ là số âm. Nhưng anh ta không nói gì, cũng không có đuổi Lương Mục Trạch trở về. Nói không chừng, thật là vì tốt cho họ như anh ta nói.
Vì an toàn nên điều Hạ Sơ đến đại đội, vì giúp Lương Mục Trạch ăn ít đau khổ nên điều tạm anh ấy đến đoàn nhảy dù, sợ Hạ tướng quân biết hai người bọn họ "Đơn độc ở chung" mà giận lây sang Lương Mục Trạch. Làm đại đội trưởng đến mức này, thật có thể nói là dùng tâm quan tâm chăm sóc.
Ngày đầu tiên đón Hạ Sơ lên núi, Đổng Chí Cương liền nhận được điện thoại của Hạ tướng quân, câu đầu tiên đúng là, "Cậu điều Hạ Sơ đến?"
Đổng Chí Cương đổ mồ hôi lạnh khắp người, nhưng lại không thể nói láo, chỉ có thể nhắm mắt nói phải. Thanh âm của Hạ tướng quân nghe thật bình tĩnh, nhưng Đổng Chí Cương nghe vào lại là sự yên tĩnh trước cơn bão.
"Lý do."
"Sếp, đây là cơ mật quân sự của quân khu G, mặc dù ngài là lãnh đạo, nhưng thật sự không tiện tiết lộ." Đổng Chí Cương chịu áp lực nói một câu nói này. Cũng may đây chỉ là điện thoại, nếu như là mặt đối mặt, nói không chừng sẽ bị phạt hít đất năm giờ.
Bây giờ nghĩ lại, còn có thể đổ mồ hôi lạnh. Anh chỉ sợ Phó Tư Lệnh Hạ đoán được bởi vì con gái bảo bối của ông đang gặp nguy hiểm, mới không thể không đón cô đến. Cũng may, điều Hạ Sơ tới đồng thời cũng điều Lương Mục Trạch đi, bằng không Lương Mục Trạch sẽ ngã vào nấm mốc, còn anh cũng sẽ không có trái cây gì ngon để ăn.
Hạ Sơ đeo hòm thuốc đi tới sân huấn luyện, không hề bất ngờ khi thấy Đổng đại đội trưởng cầm ống nhòm đứng trên cao. Nói với nhân viên bảo vệ của anh mấy câu xong, nhân viên bảo vệ nhanh nhẹn chạy lên sườn đất. Đổng Chí Cương nhìn thấy Hạ Sơ rồi, liền cười híp mắt đi xuống.
"Đại đội trưởng." Hạ Sơ chào trước, sau đó nói: "Nên kiểm tra."
Từ khi Hạ Sơ tới đại đội đặc chủng, Đổng Chí Cương thật là gặp xui xẻo. Không chỉ nghiêm khắc hạn chế ăn uống của anh, còn bảo anh cai thuốc. Tịch thu hết mọi loại thuốc lá của anh, Lý Chính Ủy nghiêm lệnh bất luận kẻ nào cũng không thể lấy bất kỳ lý do gì cho đại đội trưởng hút thuốc, một điếu cũng không được. Tất cả mọi người nói, đây là vì tốt cho anh. Nhưng không hút thuốc không ăn thịt, anh làm sao sống được! ! !
Bệnh tim không phải một lát là có thể trị khỏi, hiệu quả của việc khống chế ăn uống và cai thuốc cũng không lộ ra ngay, nhưng tóm lại là có chỗ tốt. Trước kia anh luôn cảm thấy nóng nảy, người khác cũng không dám làm ngược ý anh. Nhưng Hạ Sơ lại không sợ anh, dù dựng râu thế nào cũng không tạo được tác dụng, dù sao tiền lương của Hạ Sơ cũng không phải do đại đội đặc chủng, anh cũng không thể lạm dụng quyền lực dùng cách xử phạt thể xác cô. Hạ Sơ nghe nói thế nên không còn sợ hãi.
Xe jeep hở mui chở họ về phòng làm việc, Hạ Sơ chỉ lắng nghe nhịp tim, hỏi thăm tim của anh có không thoải mái không....
Phòng làm việc quân khu gọi điện thoại tới, nói Phó Tư Lệnh Từ muốn đến xem, bây giờ đang ở trên đường, đã sắp đến rồi.
Đổng Chí Cương nghe chủ nhiệm phòng làm việc nói xong, lập tức nhảy lên, hùng hùng hổ hổ nói, xem cái gì chứ, ở mẫu đất ba phân này, không thể tạo hỏa tiễn, cũng không thể nổ bằng núi, có cái gì xem chứ?
Những người lãnh đạo thị sát đại đội đặc chủng, từ trước đến giờ đều là thăm dò sự thật. Đổng Chí Cương không dành thời gian xếp thành hàng hoan nghênh họ, bọn họ cũng không muốn thấy một đám lính đặc chủng rãnh rỗi. Mỗi lần tới, mỗi người ở đại đội nên làm gì thì làm cái đó, nên huấn luyện thì huấn luyện, nên đứng nghiêm thì đứng nghiêm, chứ không làm gì khác. Những người lãnh đạo vui nhất khi nhìn thấy cảnh tượng "nguyen thủy", không có bất kỳ nghi thức quá lời. Phó Tư Lệnh Từ đến thị sát, từ trước đến giờ đều là trước khi đi mới thông báo, ông ấy luôn thích tập kích đột xuất, làm người ta không kịp chuẩn bị.
Từ Phó Tư Lệnh đến sân huấn luyện, các chiến sĩ không bị quấy nhiễu, vẫn tiếp tục huấn luyện, thấy tinh thần mọi người mạnh mẽ như hổ, động tác gọn gàng linh hoạt không nương tay, rất hài lòng gật đầu.
Sau đó đến phòng ăn xem thức ăn, đến vườn rau xanh xem rau, đến túc xá xem tình huống vệ sinh và điều kiện đậu xe, đến phòng súng ống tra xét súng đạn, phân phó Bộ trưởng tác chiến liên kết với bộ đội, tùy thời tiếp tế súng đạn thiếu hụt.
Cuối cùng, Phó Tư Lệnh Từ chỉ chỉ lầu nhỏ hai tầng ở góc khuất nhất, hỏi: "Đó là phòng y tế đúng không."
"Vâng" Lý Chính Ủy trả lời.
"Đi qua xem một chút." Nói xong liền nhấc chân đi về phía đó.
Lý Chính Ủy quay đầu lại nhìn Đổng Chí Cương, Đổng Chí Cương không có biện pháp, cản cũng không được, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ truyền tới lỗ tai Phó Tư Lệnh.
Từ Phó Tư Lệnh nhìn thấy Hạ Sơ rồi, sửng sốt một lát, lại nghiêng đầu nhìn Lý Chính Ủy v Đổng Chí Cương đứng đầu phía sau, hai người đều không tim không phổi nhìn phía trước.
Phó Tư Lệnh nhìn Hạ Sơ ngoan ngoãn đứng sau lưng quân y Tiết. Trầm giọng nói: "Đi lên xem một chút."
"Vâng" Quân y Tiết chào, sau đó dẫn các tướng quân vào cửa. Hạ Sơ thuận thế đi ở cuối cùng, đi song song với hai vị lãnh đạo của đại đội.
Buổi trưa, những người lãnh đạo ở lại đại đội ăn cơm. Không có đặc quyền không có đặc biệt, các tướng quân mỗi người một phần ăn giống như các chiến sĩ. Phó Tư Lệnh luôn nói: "Ăn chung nồi với các chiến sĩ luôn khiến ông nhớ lại thời còn trẻ. Cảm thấy bữa cơm này còn ngon hơn bữa tiệc Mãn Hán. Khi đó điều kiện không tốt, cơm bưng lên phải liều mạng giành, giành ít sẽ phải đói bụng, ăn không đủ no không có hơi sức tập luyện, biểu hiện không tốt sẽ bị phạt, lúc người khác ăn cơm cậu lo tập luyện, chờ lúc cậu trở về, cơm đã bị giành hết rồi, còn phải tiếp tục đói bụng, còn phải tiếp tục chịu phạt, đây là ác tính tuần hoàn."
Sau khi ăn xong, Phó Tư Lệnh nói muốn đến phòng làm việc của đại đội trưởng ngồi một lát, để người khác tùy ý hoạt động. Đổng Chí Cương dẫn Phó Tư Lệnh trở về phòng làm việc, Lý Chính Ủy và mấy lãnh đạo khác đến phòng họp nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.
"Hạ Sơ ở đâu?" Vừa rời đi, Phó Tư Lệnh đã không nhịn được hỏi.
"Tôi điều con bé tới tạm." Đổng Chí Cương nói như vậy.
"Cậu? Đổng Chí Cương, không phải tôi cho cậu quá nhiều quyền lợi chứ? Bệnh viện thật tốt cậu lại không để cho con bé ở đó, ở đại đội cậu có nhiều người bệnh tim à?"
Đổng Chí Cương chỉ chỉ cách đó không xa nói: "Trước đừng nóng giận, không xin phép anh là tôi thất trách, tình huống cụ thể trở về phòng làm việc tôi sẽ từ từ nói với anh."
Đổng Chí Cương giao phó hết tình huống cụ thể với Phó Tư Lệnh, sắc mặt của Phó Tư Lệnh mới hơi hòa hoãn một chút. Cuối cùng dặn dò anh: "Bảo đảm Hạ Sơ an toàn, nếu không đừng nói lão Hạ không buông tha, tôi cũng không tha nhẹ."
"Vâng"
Phó Tư Lệnh bưng ly trà lên, thổi vào ly trà, "Cậu lính cứng đầu của anh đâu? Sao tôi không nhìn thấy?"
Đổng Chí Cương ho khan, ngượng ngùng nói: "Cấp cho đoàn nhảy dù rồi."
Phó Tư Lệnh hung hăng đặt ly nước lên bàn cái cạch, "Đổng Chí Cương, cậu làm trò gì với lão tử vậy? Cậu biết rõ hiện tại là năm mới, đang chuẩn bị chiến tranh, cũng có thể tùy thời thi hành nhiệm vụ, cậu lại cho người đến đoàn nhảy dù làm gì? Đoàn nhảy dù cũng thế, sớm không cần muộn không cần."
Đổng Chí Cương thuận theo, gật đầu mạnh, "Đúng vậy."
Phó Tư Lệnh trừng anh, "Cũng may đoàn nhảu dù không xa, chuyện bên kia xong bảo cậu ta mau trở lại, không cho tôi yên lòng mà."
Lương Mục Trạch lái xe hai tiếng mới về đến đoàn nhảy dù, vừa đúng giờ ăn sáng. Lương Mục Trạch nhìn một chén canh tròn, mới nhớ hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ngày đoàn viên 15. Lương Mục Trạch vui vẻ ăn bánh trôi, trong lòng nhớ đến Hạ Sơ, Tết Nguyên Tiêu, bọn họ tối thiểu là đoàn viên rồi.
Một tuần này, đều là ác mộng của đoàn nhảy dù.
Lương Mục Trạch là người tài bọn họ mời tới, tự nhiên chọn một tổ người ưu tú nhất cho anh dẫn dắt. Mới đầu các chiến sĩ được chọn đều rất kích động, dù sao được chọn trúng thì có nghĩa là ưu tú. Nhưng sau một ngày, mọi người đều ngu. Lương Mục Trạch hoàn toàn dùng tiêu chuẩn chọn lựa lính đặc biệt để huấn luyện bọn họ, từ sáng đến tối huấn luyện không nghỉ ngơi, đêm hôm khuya khoắc còn phải nhảy dù. Huấn luyện người thành đần độn luôn. Còn anh lại hết sức nhàn nhã, ngồi ở trên đất trống, giơ cái loa khuếch đại âm thanh lên, xem ai khó chịu liền la hai câu.
Lương Mục Trạch đeo kính mát nhìn mấy người nhảy dù trên không, nghe động tĩnh bên cạnh, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, rồi tiếp tục nhìn trời.
Đoạn Chí Thanh đứng ở bên cạnh anh, tay che trán ngăn cản mặt trời, nhìn trời cùng với anh. Đoạn Chí Thanh, chính là vị lúc trước thi bắn súng với Lương Mục Trạch, năm nay cũng được lên Trung tá. Biết Lương Mục Trạch tới, đặc biệt hưng phấn, gặp người liền nói đó là anh em của anh. Nhưng qua một tuần, nhìn phương thức huấn luyện gần như "Cực kỳ tàn ác" của anh, thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
"Cậu điên rồi, dùng tiêu chuẩn của bộ đội đặc chủng để huấn luyện bọn họ."
"Vậy là ác sao? Bộ đội đặc chủng có thể chịu được, bọn họ vì sao không chịu nổi." Lương Mục Trạch tiếp tục nhìn bầu trời, thanh âm không có gì thay đổi.
"Bọn họ dù sao cũng không phải lính đặc biệt."
Lương Mục Trạch nghe những lời này, thu hồi ánh mắt, tháo kính mát xuống, nhìn Đoạn Chí Thanh nói: "binh cùng bình thường và lính đặc biệt có gì khác nhau? Tại sao tất cả mọi người cho rằng người bình thường không làm được, thì lính đặc biệt nhất định có thể làm được? Đều là người bình thường ăn ngũ cốc hoa màu lớn lên, thật sự khác nhau à?"
"Nhưng lính đặc biệt là người ưu tú nhất được chọn ra từ các đoàn đội."
"Hừ!" Lương Mục Trạch cười lạnh, "Bọn họ không nhất định có tư cách tốt nhất, nhưng nhất định có thể kiên trì nhất, không phải là những người dễ dàng buông tha."
Đoạn Chí Thanh bị chận không lời nào để nói, tiếp tục há mồm cũng không biết nói gì.
Đột nhiên, Lương Mục Trạch cầm cái loa khuếch đại âm thanh lên điên cuồng hét về phía trước, "Con mẹ nó cậu nhảy hướng nào thế? Trở lại cho lão tử, có nghe thấy không? Biết quay lại không? Con bà nó! ! !" Lương Mục Trạch nhìn cái ô càng ngày càng rời đi đó, nhấc chân liền chạy lên trước.
Hai tuần lễ huấn luyện kiểu ma quỷ, khiến các chiến sĩ bị giáo huấn khổ không thể tả, lại không dám nói gì. Mỗi người bọn họ đều bội phục đầu rạp xuống đất với Lương Mục Trạch. Đã sớm nghe uy danh của anh, hôm nay vừa thấy, càng thêm danh bất hư truyền. Mặc dù anh thường thường nói lời rất ác độc kích thích bọn họ, nhưng các chiến sĩ bị kích đi xong đều lên tinh thần, không để ý mệt nhọc và đau đớn, tiếp tục xông về phía trước.
Thời gian hai tuần lễ có thể hoàn thành vượt mức toàn bộ hạng mục huấn luyện trong một tháng. Lương Mục Trạch xác thực huấn luyện các chiến sĩ ưu tú càng cứng rắn bền bỉ hơn.
Lãnh đạo đoàn nhảy dù rất hài lòng, hơn nữa thời gian 1 tháng chỉ mới qua một nửa, chính ủy quanh co lòng vòng muốn Lương Mục Trạch tiếp tục huấn luyện một đội nữa.
Chuyện này cứ bị đẩy tới đẩy lui giữa Lương Mục Trạch và chính ủy của đoàn nhảy dù, Lương Mục Trạch không cự tuyệt chánh diện, nhưng đẩy qua đẩy lại, chính ủy rốt cuộc không tìm được bất kỳ lý do gì giữ anh lại nữa.
Lương Mục Trạch men theo ánh trăng rời đi, nhìn lên vầng trăng sáng khuyết một nửa trên bầu trời, nhớ lại cặp mắt cười lên thì cong thành trăng khuyết của Hạ Sơ, thần sắc trở nên dịu dàng, giống như có thể nhìn thấy Hạ Sơ anh yêu đang đợi anh trở về, chờ anh nói ra nhớ nhung vô tận với cô.
Lương Mục Trạch kéo tay Hạ Sơ, cho đến trước khi lên xe.
"Đi đường cẩn thận một chút."
Lương Mục Trạch dịu dàng vuốt tóc rơi trên trán cô, "Anh bảo đảm sẽ trở về trong 5 ngày còn lại trong tuần."
"Thôi, làm đêm quá nguy hiểm, ban ngày lại mệt mỏi, em có thời gian sẽ đi thăm anh mà, không phải nói khoảng cách không xa sao?"
Lương Mục Trạch không thuận theo, nói ra ý đã tính trước: "Trở về rồi sẽ không đi nữa." Lương Mục Trạch than thở, nhìn quần áo rằn rì rộng rãi trên người cô, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói: "Chớ phô trương, không ai xem thường em."
"Ừ!" Hốc mắt Hạ Sơ ê ẩm, gật đầu, "Em biết rõ."
"Đừng khóc, khóc thì em đừng hối hận." Lương Mục Trạch nhìn dáng vẻ sắp rơi nước mắt của cô, giả bộ uy hiếp, thanh âm có chút nghiêm nghị, nhưng trong đôi mắt lại là thâm tình không tan được, vẻ mặt dịu dàng. Người ngoài nhìn thấy bộ dáng này của anh, thật sẽ bị dọa.
"Ai khóc, buồn cười, mau đi đi, đừng chậm trễ chính sự."
Lương Mục Trạch phát động máy xe, sâu sắc nhìn cô, một hồi lâu mới quẹo tay lái quay đầu rời đi.
Hạ Sơ không xác định đại đội trưởng Đổng có biết Lương Mục Trạch trở về hay không, nhưng đây là địa bàn của anh ta, khắp nơi đều có tai mắt của anh ta, có một chút gió thổi cỏ lay sẽ lập tức có người báo tin cho anh ta, khả năng không biết cơ hồ là số âm. Nhưng anh ta không nói gì, cũng không có đuổi Lương Mục Trạch trở về. Nói không chừng, thật là vì tốt cho họ như anh ta nói.
Vì an toàn nên điều Hạ Sơ đến đại đội, vì giúp Lương Mục Trạch ăn ít đau khổ nên điều tạm anh ấy đến đoàn nhảy dù, sợ Hạ tướng quân biết hai người bọn họ "Đơn độc ở chung" mà giận lây sang Lương Mục Trạch. Làm đại đội trưởng đến mức này, thật có thể nói là dùng tâm quan tâm chăm sóc.
Ngày đầu tiên đón Hạ Sơ lên núi, Đổng Chí Cương liền nhận được điện thoại của Hạ tướng quân, câu đầu tiên đúng là, "Cậu điều Hạ Sơ đến?"
Đổng Chí Cương đổ mồ hôi lạnh khắp người, nhưng lại không thể nói láo, chỉ có thể nhắm mắt nói phải. Thanh âm của Hạ tướng quân nghe thật bình tĩnh, nhưng Đổng Chí Cương nghe vào lại là sự yên tĩnh trước cơn bão.
"Lý do."
"Sếp, đây là cơ mật quân sự của quân khu G, mặc dù ngài là lãnh đạo, nhưng thật sự không tiện tiết lộ." Đổng Chí Cương chịu áp lực nói một câu nói này. Cũng may đây chỉ là điện thoại, nếu như là mặt đối mặt, nói không chừng sẽ bị phạt hít đất năm giờ.
Bây giờ nghĩ lại, còn có thể đổ mồ hôi lạnh. Anh chỉ sợ Phó Tư Lệnh Hạ đoán được bởi vì con gái bảo bối của ông đang gặp nguy hiểm, mới không thể không đón cô đến. Cũng may, điều Hạ Sơ tới đồng thời cũng điều Lương Mục Trạch đi, bằng không Lương Mục Trạch sẽ ngã vào nấm mốc, còn anh cũng sẽ không có trái cây gì ngon để ăn.
Hạ Sơ đeo hòm thuốc đi tới sân huấn luyện, không hề bất ngờ khi thấy Đổng đại đội trưởng cầm ống nhòm đứng trên cao. Nói với nhân viên bảo vệ của anh mấy câu xong, nhân viên bảo vệ nhanh nhẹn chạy lên sườn đất. Đổng Chí Cương nhìn thấy Hạ Sơ rồi, liền cười híp mắt đi xuống.
"Đại đội trưởng." Hạ Sơ chào trước, sau đó nói: "Nên kiểm tra."
Từ khi Hạ Sơ tới đại đội đặc chủng, Đổng Chí Cương thật là gặp xui xẻo. Không chỉ nghiêm khắc hạn chế ăn uống của anh, còn bảo anh cai thuốc. Tịch thu hết mọi loại thuốc lá của anh, Lý Chính Ủy nghiêm lệnh bất luận kẻ nào cũng không thể lấy bất kỳ lý do gì cho đại đội trưởng hút thuốc, một điếu cũng không được. Tất cả mọi người nói, đây là vì tốt cho anh. Nhưng không hút thuốc không ăn thịt, anh làm sao sống được! ! !
Bệnh tim không phải một lát là có thể trị khỏi, hiệu quả của việc khống chế ăn uống và cai thuốc cũng không lộ ra ngay, nhưng tóm lại là có chỗ tốt. Trước kia anh luôn cảm thấy nóng nảy, người khác cũng không dám làm ngược ý anh. Nhưng Hạ Sơ lại không sợ anh, dù dựng râu thế nào cũng không tạo được tác dụng, dù sao tiền lương của Hạ Sơ cũng không phải do đại đội đặc chủng, anh cũng không thể lạm dụng quyền lực dùng cách xử phạt thể xác cô. Hạ Sơ nghe nói thế nên không còn sợ hãi.
Xe jeep hở mui chở họ về phòng làm việc, Hạ Sơ chỉ lắng nghe nhịp tim, hỏi thăm tim của anh có không thoải mái không....
Phòng làm việc quân khu gọi điện thoại tới, nói Phó Tư Lệnh Từ muốn đến xem, bây giờ đang ở trên đường, đã sắp đến rồi.
Đổng Chí Cương nghe chủ nhiệm phòng làm việc nói xong, lập tức nhảy lên, hùng hùng hổ hổ nói, xem cái gì chứ, ở mẫu đất ba phân này, không thể tạo hỏa tiễn, cũng không thể nổ bằng núi, có cái gì xem chứ?
Những người lãnh đạo thị sát đại đội đặc chủng, từ trước đến giờ đều là thăm dò sự thật. Đổng Chí Cương không dành thời gian xếp thành hàng hoan nghênh họ, bọn họ cũng không muốn thấy một đám lính đặc chủng rãnh rỗi. Mỗi lần tới, mỗi người ở đại đội nên làm gì thì làm cái đó, nên huấn luyện thì huấn luyện, nên đứng nghiêm thì đứng nghiêm, chứ không làm gì khác. Những người lãnh đạo vui nhất khi nhìn thấy cảnh tượng "nguyen thủy", không có bất kỳ nghi thức quá lời. Phó Tư Lệnh Từ đến thị sát, từ trước đến giờ đều là trước khi đi mới thông báo, ông ấy luôn thích tập kích đột xuất, làm người ta không kịp chuẩn bị.
Từ Phó Tư Lệnh đến sân huấn luyện, các chiến sĩ không bị quấy nhiễu, vẫn tiếp tục huấn luyện, thấy tinh thần mọi người mạnh mẽ như hổ, động tác gọn gàng linh hoạt không nương tay, rất hài lòng gật đầu.
Sau đó đến phòng ăn xem thức ăn, đến vườn rau xanh xem rau, đến túc xá xem tình huống vệ sinh và điều kiện đậu xe, đến phòng súng ống tra xét súng đạn, phân phó Bộ trưởng tác chiến liên kết với bộ đội, tùy thời tiếp tế súng đạn thiếu hụt.
Cuối cùng, Phó Tư Lệnh Từ chỉ chỉ lầu nhỏ hai tầng ở góc khuất nhất, hỏi: "Đó là phòng y tế đúng không."
"Vâng" Lý Chính Ủy trả lời.
"Đi qua xem một chút." Nói xong liền nhấc chân đi về phía đó.
Lý Chính Ủy quay đầu lại nhìn Đổng Chí Cương, Đổng Chí Cương không có biện pháp, cản cũng không được, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ truyền tới lỗ tai Phó Tư Lệnh.
Từ Phó Tư Lệnh nhìn thấy Hạ Sơ rồi, sửng sốt một lát, lại nghiêng đầu nhìn Lý Chính Ủy v Đổng Chí Cương đứng đầu phía sau, hai người đều không tim không phổi nhìn phía trước.
Phó Tư Lệnh nhìn Hạ Sơ ngoan ngoãn đứng sau lưng quân y Tiết. Trầm giọng nói: "Đi lên xem một chút."
"Vâng" Quân y Tiết chào, sau đó dẫn các tướng quân vào cửa. Hạ Sơ thuận thế đi ở cuối cùng, đi song song với hai vị lãnh đạo của đại đội.
Buổi trưa, những người lãnh đạo ở lại đại đội ăn cơm. Không có đặc quyền không có đặc biệt, các tướng quân mỗi người một phần ăn giống như các chiến sĩ. Phó Tư Lệnh luôn nói: "Ăn chung nồi với các chiến sĩ luôn khiến ông nhớ lại thời còn trẻ. Cảm thấy bữa cơm này còn ngon hơn bữa tiệc Mãn Hán. Khi đó điều kiện không tốt, cơm bưng lên phải liều mạng giành, giành ít sẽ phải đói bụng, ăn không đủ no không có hơi sức tập luyện, biểu hiện không tốt sẽ bị phạt, lúc người khác ăn cơm cậu lo tập luyện, chờ lúc cậu trở về, cơm đã bị giành hết rồi, còn phải tiếp tục đói bụng, còn phải tiếp tục chịu phạt, đây là ác tính tuần hoàn."
Sau khi ăn xong, Phó Tư Lệnh nói muốn đến phòng làm việc của đại đội trưởng ngồi một lát, để người khác tùy ý hoạt động. Đổng Chí Cương dẫn Phó Tư Lệnh trở về phòng làm việc, Lý Chính Ủy và mấy lãnh đạo khác đến phòng họp nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.
"Hạ Sơ ở đâu?" Vừa rời đi, Phó Tư Lệnh đã không nhịn được hỏi.
"Tôi điều con bé tới tạm." Đổng Chí Cương nói như vậy.
"Cậu? Đổng Chí Cương, không phải tôi cho cậu quá nhiều quyền lợi chứ? Bệnh viện thật tốt cậu lại không để cho con bé ở đó, ở đại đội cậu có nhiều người bệnh tim à?"
Đổng Chí Cương chỉ chỉ cách đó không xa nói: "Trước đừng nóng giận, không xin phép anh là tôi thất trách, tình huống cụ thể trở về phòng làm việc tôi sẽ từ từ nói với anh."
Đổng Chí Cương giao phó hết tình huống cụ thể với Phó Tư Lệnh, sắc mặt của Phó Tư Lệnh mới hơi hòa hoãn một chút. Cuối cùng dặn dò anh: "Bảo đảm Hạ Sơ an toàn, nếu không đừng nói lão Hạ không buông tha, tôi cũng không tha nhẹ."
"Vâng"
Phó Tư Lệnh bưng ly trà lên, thổi vào ly trà, "Cậu lính cứng đầu của anh đâu? Sao tôi không nhìn thấy?"
Đổng Chí Cương ho khan, ngượng ngùng nói: "Cấp cho đoàn nhảy dù rồi."
Phó Tư Lệnh hung hăng đặt ly nước lên bàn cái cạch, "Đổng Chí Cương, cậu làm trò gì với lão tử vậy? Cậu biết rõ hiện tại là năm mới, đang chuẩn bị chiến tranh, cũng có thể tùy thời thi hành nhiệm vụ, cậu lại cho người đến đoàn nhảy dù làm gì? Đoàn nhảy dù cũng thế, sớm không cần muộn không cần."
Đổng Chí Cương thuận theo, gật đầu mạnh, "Đúng vậy."
Phó Tư Lệnh trừng anh, "Cũng may đoàn nhảu dù không xa, chuyện bên kia xong bảo cậu ta mau trở lại, không cho tôi yên lòng mà."
Lương Mục Trạch lái xe hai tiếng mới về đến đoàn nhảy dù, vừa đúng giờ ăn sáng. Lương Mục Trạch nhìn một chén canh tròn, mới nhớ hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ngày đoàn viên 15. Lương Mục Trạch vui vẻ ăn bánh trôi, trong lòng nhớ đến Hạ Sơ, Tết Nguyên Tiêu, bọn họ tối thiểu là đoàn viên rồi.
Một tuần này, đều là ác mộng của đoàn nhảy dù.
Lương Mục Trạch là người tài bọn họ mời tới, tự nhiên chọn một tổ người ưu tú nhất cho anh dẫn dắt. Mới đầu các chiến sĩ được chọn đều rất kích động, dù sao được chọn trúng thì có nghĩa là ưu tú. Nhưng sau một ngày, mọi người đều ngu. Lương Mục Trạch hoàn toàn dùng tiêu chuẩn chọn lựa lính đặc biệt để huấn luyện bọn họ, từ sáng đến tối huấn luyện không nghỉ ngơi, đêm hôm khuya khoắc còn phải nhảy dù. Huấn luyện người thành đần độn luôn. Còn anh lại hết sức nhàn nhã, ngồi ở trên đất trống, giơ cái loa khuếch đại âm thanh lên, xem ai khó chịu liền la hai câu.
Lương Mục Trạch đeo kính mát nhìn mấy người nhảy dù trên không, nghe động tĩnh bên cạnh, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, rồi tiếp tục nhìn trời.
Đoạn Chí Thanh đứng ở bên cạnh anh, tay che trán ngăn cản mặt trời, nhìn trời cùng với anh. Đoạn Chí Thanh, chính là vị lúc trước thi bắn súng với Lương Mục Trạch, năm nay cũng được lên Trung tá. Biết Lương Mục Trạch tới, đặc biệt hưng phấn, gặp người liền nói đó là anh em của anh. Nhưng qua một tuần, nhìn phương thức huấn luyện gần như "Cực kỳ tàn ác" của anh, thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
"Cậu điên rồi, dùng tiêu chuẩn của bộ đội đặc chủng để huấn luyện bọn họ."
"Vậy là ác sao? Bộ đội đặc chủng có thể chịu được, bọn họ vì sao không chịu nổi." Lương Mục Trạch tiếp tục nhìn bầu trời, thanh âm không có gì thay đổi.
"Bọn họ dù sao cũng không phải lính đặc biệt."
Lương Mục Trạch nghe những lời này, thu hồi ánh mắt, tháo kính mát xuống, nhìn Đoạn Chí Thanh nói: "binh cùng bình thường và lính đặc biệt có gì khác nhau? Tại sao tất cả mọi người cho rằng người bình thường không làm được, thì lính đặc biệt nhất định có thể làm được? Đều là người bình thường ăn ngũ cốc hoa màu lớn lên, thật sự khác nhau à?"
"Nhưng lính đặc biệt là người ưu tú nhất được chọn ra từ các đoàn đội."
"Hừ!" Lương Mục Trạch cười lạnh, "Bọn họ không nhất định có tư cách tốt nhất, nhưng nhất định có thể kiên trì nhất, không phải là những người dễ dàng buông tha."
Đoạn Chí Thanh bị chận không lời nào để nói, tiếp tục há mồm cũng không biết nói gì.
Đột nhiên, Lương Mục Trạch cầm cái loa khuếch đại âm thanh lên điên cuồng hét về phía trước, "Con mẹ nó cậu nhảy hướng nào thế? Trở lại cho lão tử, có nghe thấy không? Biết quay lại không? Con bà nó! ! !" Lương Mục Trạch nhìn cái ô càng ngày càng rời đi đó, nhấc chân liền chạy lên trước.
Hai tuần lễ huấn luyện kiểu ma quỷ, khiến các chiến sĩ bị giáo huấn khổ không thể tả, lại không dám nói gì. Mỗi người bọn họ đều bội phục đầu rạp xuống đất với Lương Mục Trạch. Đã sớm nghe uy danh của anh, hôm nay vừa thấy, càng thêm danh bất hư truyền. Mặc dù anh thường thường nói lời rất ác độc kích thích bọn họ, nhưng các chiến sĩ bị kích đi xong đều lên tinh thần, không để ý mệt nhọc và đau đớn, tiếp tục xông về phía trước.
Thời gian hai tuần lễ có thể hoàn thành vượt mức toàn bộ hạng mục huấn luyện trong một tháng. Lương Mục Trạch xác thực huấn luyện các chiến sĩ ưu tú càng cứng rắn bền bỉ hơn.
Lãnh đạo đoàn nhảy dù rất hài lòng, hơn nữa thời gian 1 tháng chỉ mới qua một nửa, chính ủy quanh co lòng vòng muốn Lương Mục Trạch tiếp tục huấn luyện một đội nữa.
Chuyện này cứ bị đẩy tới đẩy lui giữa Lương Mục Trạch và chính ủy của đoàn nhảy dù, Lương Mục Trạch không cự tuyệt chánh diện, nhưng đẩy qua đẩy lại, chính ủy rốt cuộc không tìm được bất kỳ lý do gì giữ anh lại nữa.
Lương Mục Trạch men theo ánh trăng rời đi, nhìn lên vầng trăng sáng khuyết một nửa trên bầu trời, nhớ lại cặp mắt cười lên thì cong thành trăng khuyết của Hạ Sơ, thần sắc trở nên dịu dàng, giống như có thể nhìn thấy Hạ Sơ anh yêu đang đợi anh trở về, chờ anh nói ra nhớ nhung vô tận với cô.
Tác giả :
Chiết Chỉ Mã Nghĩ