Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng
Chương 53: Mời Thiên kiếp đại nhân lại “yêu” ta một lần nữa!

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 53: Mời Thiên kiếp đại nhân lại “yêu” ta một lần nữa!

Dịch: BsChien

Làm sao mà sư phụ mình, thời điểm độ kiếp lại tỏ ra thống khổ như vậy?

Chắc bởi vì duyên cớ không chịu nói lời cảm tạ thiên đạo?

Trong lòng Lý Trường Thọ mang theo nghi hoặc như vậy, vừa cảm thụ đạo thiên kiếp thứ hai mình vừa được chịu đựng, vừa phân tích quá trình xung kích của đại đạo chi lực đối với mình.

Hẳn là không phải bởi vì trước khi độ kiếp không cảm tạ thiên đạo. Thiên đạo chí công vô tư, mình vừa rồi chỉ ôm tâm lý cầu may thử một chút, chứ bản thân điều này chắc là không có hiệu quả gì.

Sở dĩ hai đạo lôi kiếp đầu tiên cảm giác thật thoải mái, thuần túy là vì….

Hai đạo thiên kiếp này không thể tạo thành tổn thương thực chất đối với hắn.

Đạo lý kia kỳ thật cũng không khó lý giải.Giống như hai khách nhân đến thanh lâu trêu đùa mỹ nhân, bị cùng một nàng kỹ nữ ra tiếp đón rồi nũng nịu đánh một cái “Ấy da, quý khách sao lâu giờ không thấy đến!"

Bởi vì tập luyện chuyên nghiệp, lực đạo đánh người của nàng kỹ nữ hẳn là tương đương nhau, nhưng tùy vào thân thể của từng vị khách nhân sẽ có cảm giác khác biệt.

Đại khái chính là tình huống như vậy…

Ấy da, cũng không phải nói Thiên đạo đại nhân thành kỹ nữ đâu nha… Chỉ là ví von, ví von…

Đạo lôi kiếp thứ ba đang ấp ủ trên đỉnh đầu, đáy lòng Lý Trường Thọ lại nổi lên rất nhiều cảm ngộ.

Hai đạo Thiên lôi trước đó giống như đã bổ ra trước mặt hắn một khe hở nhỏ của đại môn, khiến hắn chớm nhìn thấy một thế giới mới rất huyền diệu thâm thúy.

“Đây cũng là đại đạo, hoặc là thiên đạo đang không ngừng tiến hành va chạm cùng tự thân chi đạo."

Chắc hẳn đây cũng là thời cơ phi thăng?

ẦM!

Mặt biển bị tiếng sấm rung ra từng tầng từng tầng gợn sóng. Kèm theo tiếng sấm là mấy đạo lôi ban lóe lên, lại một đạo lôi đình thô to rơi xuống.

Lý Trường Thọ phiêu phù ở giữa không trung, bị lôi đình đè xuống ba trượng. Thân hình hắn gồng lên vững chắc lại lần nữa, ngăn cản phân nửa lôi trụ đánh xuống. Từng đạo lôi đình ở trên đỉnh đầu hắn vỡ tan, phân liệt rơi về hướng mặt biển phía dưới.

Cũng may mười hai cái Pháp gia điểu lung trước đó đã để cách xa một chút, nếu không chỉ sợ lúc này đã bị phá hư mất mấy cái.

Lần này…

Hắn độ kiếp đã xuất hiện tổn thương…

Lý Trường Thọ nhìn một sợi tóc dài trong tay mình, vừa bị lôi kiếp đánh rụng. Sợi tóc vẫn còn nguyên màu xám trắng của lớp hóa trang, trong lòng hắn hơi an tâm một chút.

Thiên kiếp của mình cũng không có gì khác biệt với thiên kiếp của các Luyện khí sĩ khác.

Đạo bào trên người hắn cũng xuất hiện một sợi cháy đen.

Trước khi độ kiếp, hắn đã dọn dẹp tất cả vật liệu bằng kim loại trên người. Mà sợi cháy đen trên đạo bào này là do vừa rồi, một khối ngọc châu trang trí bị nổ tung tạo thành.

Lúc này, toàn thân Lý Trường Thọ trên dưới y nguyên vẫn lóe ra từng tia hồ quang điện nhỏ bé. Từng sợi tiên linh khí hội tụ nơi cánh tay và bả vai của hắn, đạo khu đã có một bộ phận to bằng móng tay bắt đầu hóa thành tiên khu.

Hắn về tới độ cao chín trượng, toàn thân pháp lực cùng lúc này đã có tiên linh chi khí đồng thời bị điều động, chờ đợi lấy đạo thiên kiếp thứ bốn giáng lâm.

Trong lốc xoáy phía trên xuất hiện từng tiếng gầm rú, kiếp vân không ngừng cuồn cuộn xoay chuyển. Bên trên mây xám vẫn có đủ loại dị tượng, giống như là mấy chục con hung thú bị khóa ở trong đó, muốn phá thoát trói buộc lao xuống nuốt chửng Lý Trường Thọ.

"Thiên kiếp lại muốn biến hóa?"

Tay phải Lý Trường Thọ xuất hiện một cái đao khắc đơn sơ rỉ sét, nhưng hắn hơi do dự rồi lại cất đao khắc vào. Lý Trường Thọ tiếp tục lấy nhục thân, nguyên thần, pháp lực để ngạnh kháng thiên kiếp, để cho thiên đạo cùng tự thân chi đạo tiếp tục va chạm.

Hắn cần loại va chạm này!

Trước đây khi khe hở của phiến cửa kia đã được đẩy mở ra gần một nửa, hắn đã thấy rất nhiều cảnh đẹp trên con đường phía trước.

Nguyên thần đắm chìm trong lôi đình khiến hắn lâm vào một loại trạng thái huyền diệu nào đó. Thậm chí Lý Trường Thọ bắt đầu thu nạp những lôi hồ nhỏ bé kia để tiến hành cải tạo thân thể.

Những tình huống này cho thấy, Lý Trường Thọ chỉ cần chống nổi thiên kiếp, tất nhiên sẽ lập tức nghênh đón “Phi thăng"!

Chỉ là hiện tại biên độ phi thăng hẳn là chưa quá lớn, để xem mấy đạo lôi kiếp tiếp theo, hắn có thể có được cơ duyên càng lớn nữa hay không!

Tư… Tư…

Trong lốc xoáy phía trên xuất hiện sau cái lôi ban to bằng miệng giếng, sắp xếp theo phương vị Lục Mang Tinh, trong đó thấp thoáng như có khuôn mặt một con Bạch Hổ.

Tiếp theo một cái chớp mắt, Bạch Hổ gầm thét, lôi đình phun trào, lôi trụ hội tụ rồi rơi đập xuống Lý Trường Thọ.

Đạo thiên kiếp thứ bốn hùng hổ rơi xuống!

Đại đạo chi lực dư thừa nương theo lôi quang xung kích mà ập đến, Lý Trường Thọ kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lại bị đè xuống mấy trượng!

Trên bờ biển bên ngoài vài trăm dặm, một đám ngư dân nhìn về hướng xa xa bên đây, không ít người đã bắt đầu lễ bái cầu phúc.

Trong phạm vi ba trăm dặm, mấy Tiên nhân và Luyện khí sĩ ngẫu nhiên đi ngang qua cũng đều đứng xa xa ngắm nhìn, cảm thụ được cuồng bạo thiên kiếp chi lực.

"Ai lại độ kiếp ở loại địa phương này?"

"Kiếp vân thật là lợi hại, bao phủ khắp mười dặm chi địa, hẳn là sẽ có tám đạo lôi đình trong truyền thuyết?"

Gặp người độ kiếp, tự nhiên là ai muốn tránh ra thật xa, miễn cho mình bị thiên kiếp ngộ thương.

Lôi quang tiêu tán, thân hình Lý Trường Thọ lần nữa bay đến giữa không trung.

“Đạo lôi kiếp thứ tứ này coi như không tệ, lực đạo tinh chuẩn, cường độ vừa phải, giúp cho mình cảm ngộ càng nhiều, lại không gây thương tổn đến nguyên thần của mình."

Đây coi như một đạo lôi kiếp không tệ, tiếp xuống đạo thứ năm, đạo thứ sáu đều là như vậy, thế thì đúng là mười phần không tệ.

Nhưng suy nghĩ lại, trong lòng Lý Trường Thọ cũng hơi buồn bực.

Dựa theo trình độ này cùng với tốc độ tiêu hao của kiếp vân, lại thêm quy luật mà mình trước đây đã tổng kết ra. Tất cả gộp vào tính toán thì thiên kiếp của mình hẳn là tám đạo kiếp lôi không thể nghi ngờ.

Mặc dù trước đó rất sớm mình đã biết ưu thế của bản thân là ở chỗ ngộ tính, ở chỗ tư duy sinh động, ở chỗ thủ đoạn học tập linh hoạt, chứ hoàn toàn không phải ở chỗ tư chất của bản thân mình.

Tư chất ở thời điểm bắt đầu tu đạo sẽ quyết định thiên kiếp ngày hôm nay, đây là quy củ của thiên đạo.

Lại xem, thiên kiếp của mình cũng không phải ghê gớm gì cho lắm. Lúc độ kiếp, hắn phát hiện “chín đạo lôi kiếp" khiến mình lo lắng hơn sáu mươi năm, hiện tại có chút khác biệt.

Không tránh khỏi đôi chút cảm giác thất lạc.

Bất quá mọi thứ đều có tính hai mặt, tám đạo lôi kiếp như vậy thì mình có thể vững vàng vượt qua, cũng không cần bại lộ quá nhiều đồ vật ra.

Càng hiếm thấy hơn đó là thiên đạo cùng tự thân chi đạo va chạm, để cho mình được rất nhiều ích lợi, vững vàng thấy được càng nhiều cảnh giới, đáy lòng sinh ra đại lượng cảm ngộ.

“Chuẩn bị nhiều cho phi thăng một chút cũng là tốt."

Oanh…

Đạo lôi kiếp thứ năm rơi xuống, Lý Trường Thọ toàn tâm ngăn cản, trên người tiên linh khí tức càng ngày càng nhiều. Trán hắn xuất hiện thất thải quang mang, đây là dấu hiệu bắt đầu tăng tốc lột xác thành tiên khu!

Sau đó, đạo thứ sáu

Đạo thứ bảy

Từ nơi xa nhìn lại chỗ này, chỉ thấy kiếp vân không ngừng cuồn cuộn, trên đó hiện ra từng đầu thượng cổ hung thú. Cùng Kỳ đang giương cánh muốn bay, Kỳ Lân toàn thân cháy bùng linh hỏa màu xám, Thao Thiết há miệng rộng trên bụng, Đào Ngột toàn thân mọc đầy gai…

Nhiều như rừng, tổng cộng ba mươi hai con hung thú thay nhau xuất hiện trên kiếp mây kia.

Đám hung thú này mỗi lần đụng vào nhau đều sẽ bộc phát ra một đạo lôi trụ to lớn, chém thẳng vào thân ảnh đang lơ lửng giữa không trung.

Ở ngoài ngàn dặm, có một lão đạo dắt theo đồ đệ đi thăm bạn, trên đường về Nam Hải tiên đảo. Lão đạo đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía chỗ Lý Trường Thọ đang độ kiếp.

Lão bấm ngón tay suy tính, trong mắt tinh quang lấp lóe, kinh ngạc lẩm bẩm:

"Kia là thiên kiếp xếp hạng thứ tư trong truyền thuyết: Ba mươi hai hung Bát Cực Bát Hoang triệu tiên kiếp!"

Thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh buồn bực nói:

"Sư phụ, có chuyện gì thế?"

Lão đạo lắc đầu, thở dài:

“Không có chuyện gì, chỉ là có một kỳ tài tu đạo sắp sửa vẫn lạc dưới thiên kiếp của mình mà thôi! Hạm Chỉ, đi về nào!

Thiên kiếp như vậy chính là kiếp số mệnh trung của chính mình. Có khi chính mình tư chất quá tốt cũng không phải là chuyện hay.

Giống như Hạm Chỉ vậy, tư chất tu tiên của con là thượng đẳng, sau này đối mặt thiên kiếp cũng cần phải chuẩn bị kỹ càng."

Nói xong, lão đạo mang theo thiếu nữ cưỡi mây bay về phía sâu trong Nam Hải.

Đây là một người duy nhất có thể uy hiếp đến sự an toàn của Lý Trường Thọ trong toàn bộ quá trình độ kiếp lần này. Nhưng vị tiên nhân nyaf cũng không nhìn nhiều, chỉ mang theo mình đồ nhi bay về, cũng tỏ ra một chút tiếc hận đối với người độ kiếp sắp sửa vẫn lạc.

Lặng yên mà đi, đơn thuần đi ngang qua.

Cái này kỳ thật cũng là khẳng định đối với công tác chuẩn bị độ kiếp của Lý Trường Thọ, không uổng phí hắn bỏ nhiều tâm tư công sức tìm được chỗ độ kiếp như vậy.

Lại nhìn qua khu vực độ kiếp…

Liên tiếp bảy đạo lôi trụ đánh xuống, giữa thiên địa vang vọng tiếng sấm không ngừng chớp giật. Phương viên mấy trăm dặm, sinh linh trong biển đều thấp thỏm lo âu.

Tính từ lúc đạo thiên lôi đầu tiên giáng xuống còn chưa đến thời gian một nén nhang, nhưng thể tích kiếp vân trên không trung đã giảm bớt hơn phân nửa. Tiếng hung thú rống giận đinh tai nhức óc, trên đó ba mươi hai đạo lôi ban đang không ngừng lấp lóe, nổi lên một đạo lôi đình cuối cùng của thiên kiếp lần này.

Phía dưới kiếp vân, Lý Trường Thọ tập trung tinh thần, hít sâu một hơi, đè xuống rung động do pháp lực và tiên lực bên trong cơ thể đang xung kích lẫn nhau.

Mới nãy, đạo lôi trụ thứ bảy đã có đường kính một trượng, lần này hẳn là càng thô càng mạnh!

Đạo bào của Lý Trường Thọ đã xuất hiện hơn mười lỗ rách, nhưng từ trán đến cổ hắn đều đang tản ra thất thải tiên quang vô cùng lộng lẫy.

Những tiên quang bảy màu này, sau khi tiên cơ hắn ổn định thì sẽ nhanh chóng ẩn xuống dưới. Nhưng mà…

…Thiên kiếp của mình có chút ngoài ý muốn

Cũng không thấy kinh khủng hoành tráng cho lắm nha…

Vốn là một thiên kiếp cấp độ ưu tú, đáng ra phải hoành tráng giống như truyền thuyết. Thiên kiếp sẽ cung cấp cho Luyện khí sĩ đủ nhiều chỗ tốt, đủ mạnh rèn luyện, trợ giúp Luyện khí sĩ hoàn thành quá trình sinh linh thăng hoa, trở thành tiên nhân chân chính.

Thiên kiếp của mình, hình như cường độ có gì đó sai sai…

Hình như quá ôn nhu rồi…

Lúc này, toàn bộ đạo khu của hắn cũng chỉ có phần đầu lột xác thành tiên khu. Đây là kết quả sau khi Lý Trường Thọ mới chỉ dùng pháp lực, nhục thân, nguyên thần ngạnh kháng, hoàn toàn không dùng các thủ đoạn ngăn cản mà mình đã chuẩn bị trước.

“Chắc không sao, còn có đạo thiên lôi thứ tám!"

Lý Trường Thọ tự an ủi mình như thế, đáy lòng cũng đã bắt đầu dự cảm có gì đó không ổn.

Phía trên, lôi ban không ngừng lấp lóe, lôi đình không ngừng hội tụ, thiên kiếp chi lực đang điên cuồng phun trào. Dường như thiên đạo nhất định phải xé nát Lý Trường Thọ bằng một tia chớp cuối cùng này.

Đáy lòng Lý Trường Thọ lại hiện ra một vài hình tượng.

Bảm thân mình bao nhiêu lâu nay liều mạng áp chế cảnh giới, không ngừng tích lũy cảm ngộ. Mỗi một lần đột phá nhỏ cũng phải trải qua một bước dài nhân sinh, ngậm đắng nuốt cay, trăm năm khổ tu nơm nớp lo sợ như đang giẫm trên băng mỏng.

Kết quả bây giờ…

Đạo khu kiên cố như pháp bảo.

Nguyên thần viên mãn không tỳ vết.

Rốt cục, sự cố gắng của mình, sự phấn đấu của mình, sự liều mạng điên cuồng áp chế cho đến hôm nay đã được hồi báo.

Ba mươi hai miệng lôi ban đồng thời phun trào, vô số ngân xà điện mãng loạn vũ trên không trung. Điện quang hội tụ trong lốc xoáy thành một lôi trụ to lớn đường kính chừng ba trượng, hung mãnh chém mạnh về Lý Trường Thọ ở dưới.

Khắp thiên địa ngập tràn một mảnh điện quang!

Biên giới thế tục Nam Hải, lôi thần xuất thế!

Tâm cảnh Lý Trường Thọ giờ phút này vẫn không hề có ba động, hắn giang hai tay nghênh đón sinh mệnh mình đến thời điểm thăng hoa!

Cảm xúc bành trướng!

Chỉ vì hắn đã cảm nhận được, sau này tự thân chi đạo của mình sẽ sừng sững ở giữa thiên địa hào tình vạn trượng!

Ngày hôm nay đạp tiên lộ, ngày mai cầu an ổn vạn năm!

BÙMMM…

Trong nháy mắt, lôi kiếp thôn phệ Lý Trường Thọ, đánh nát luôn tất cả dải đá ngầm phía dưới, trên mặt biển ngập tràn một mảng điện quang.

Sau đó, lôi quang tản mát, giữa thiên địa vang lên từng đợt đạo âm tiên nhạc; trên mặt biển dâng lên một đám mây bảy màu nho nhỏ, nâng thân hình Lý Trường Thọ bay lên.

Một chùm tiên quang từ trong kiếp vân chiếu xuống, bao phủ thân thể Lý Trường Thọ khiến trong tâm tình hắn khó nén được xúc động trào dâng!

Thành tiên!

Thành đạo!

Đây chính là tiên lộ…

Hử… Cái này…

…Cái này…

… Chờ chút, tình huống hình như có gì sai sai…

Lý Trường Thọ cúi đầu xem xét, ánh mắt chợt trở nên ngốc trệ…

Thân thể của mình, phần đầu và bụng đã hóa thành tiên khu tản ra thất thải tiên quang, nhưng hai cánh tay và từ bụng trở xuống tận mũi chân thì vẫn còn y nguyên như cũ. Phần dưới cơ thể vẻn vẻn chỉ là đạo khu cơ sở, chỉ có thêm vài sợi tiên linh chi khí.

Hắn bây giờ rất giống một pho tượng chưa hoàn thiện, một nửa trên làm bằng chất liệu ngọc cực phẩm, nửa dưới chỉ là đất sét và bùn!

Nguyên thần thể nội cũng vậy, dở dang chập chờn, khi thì chảy xuôi thất thải tiên lực, khi thì vẫn là pháp lực như ban đầu.

Dường như cũng nhận ra tình trạng của Lý Trường Thọ bên này không đúng, cho nên tiên nhạc phía trên cũng ngừng, mây bảy màu cũng tản, các loại thiên địa dị tượng thi nhau biến mất không thấy gì nữa!

Nhưng kiếp vân đã biến thành màu trắng thì vẫn nhanh chóng tiêu tán như cũ.

Lý Trường Thọ cấp tốc lấy lại tinh thần.

Sao lại thế này?

Dù đọc rất nhiều cổ tịch nhưng mình cũng chưa từng thấy nói đến loại tình huống này!

Độ kiếp đã xong nhưng lực lượng thiên kiếp không đủ? Bởi vì mình xây dựng cơ sở quá vững chắc, tám đạo thiên lôi bổ xuống không phá được cho nên không có cách nào để đạo khu chuyển hóa thành tiên khu toàn bộ?

Con mẹ nó!!!

Bây giờ mình phải làm gì?

Chủ động cắt đôi? Để nửa người trên phi thăng?

Nhưng mà nửa người dưới cũng rất trọng yếu a!

Huống chi nguyên thần cũng là nửa sống nửa chín, không có cách nào hóa thành trạng thái tiên anh, cũng không thể cắt đôi nguyên thần được! Thứ đồ chơi này cắt kiểu gì?

À nữa, phía dưới cũng có một thứ đồ chơi không thể cắt nữa! Mình cũng không phải là luyện Tịch Tà kiếm pháp, có nhiều thứ phụ nhưng cũng rất quan trọng không thể cắt được!

Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn về phía kiếp vân sắp sửa tiêu tán hoàn toàn trên không trung kia, đáy lòng cấp tốc suy tư, sắc mặt cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

Lúc này hắn cũng không biết xử lý như thế nào, không biết phương pháp để giải quyết tình hình lúng túng như vậy.

Hắn cũng không muốn làm một tiên nhân nửa sống nửa chín!

Đại môn Tiên Nhân Cảnh đã bị đẩy ra, thuận lợi vượt qua thiên kiếp, lại bởi vì mình tu luyện đạo cơ quá vững chắc khiến cho thân thể không hoàn toàn thành tiên được.

Đưa tay, Lý Trường Thọ vọt tới trước hai bước, nhìn kiếp vân còn sót lại chút ít trên không trung rồi hô to:

"Chậm đã!"

Kiếp vân ít ỏi tạm ngừng giây lát rồi nhanh chóng tiêu tán, đảo mắt liền biến mất không thấy gì nữa.

Lý Trường Thọ há hốc mồm cạn lời khô lời sa mạc lời…

Chạy… Chạy mẹ rồi?

Hắn còn chưa kịp định thần thì đột nhiên lại nghe “Đông" một tiếng vang trầm, nguyên thần và đạo khu cùng nhau run rẩy.

Một cỗ uy áp khó nói lên lời từ trên trời giáng xuống, khóa chặt lấy trên người hắn!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại