Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 7
Mặc dù không phải là lần đầu cảm thấy như vậy, nhưng Nguyễn Mộng vẫn là suy nghĩ – quá kỳ quái, thật sự quá kỳ quái.
Mấy ngày nay người đàn ông mà cô sống cùng thật sự là Vệ Cung Huyền sao? Có khi nào trong cơ thể anh là một người khác hay không? Mặc dù bề ngoài không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng mà thái độ đối với cô quả là khác một trời một vực.
Nói như thế nào đây? Chính là không hề hợp lý a.
Cô vừa thái đồ ăn lại vừa mất hồn.
So với trí nhớ kiếp trước của cô về Vệ Cung Huyền, mặc dù anh đối với cô lãnh đạm, không thích cô.
Nhưng lúc ấy, cô có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở mình không được hoan nghênh, không cần phòng bị.
Có thể tưởng tượng hiện tại – anh thật sự làm cô bị mê hoặc. Nếu như không phải đã chết đi một lần, Nguyễn Mộng nhất định sẽ giống như trước kia, cứ vậy mà ào tới, bất kể anh có nguyện ý hay không.
“A!"
Ôm đầu ngón tay bị chảy máu, cô thất bại thở dài, vội vàng nắm một bên khăn lau tiện tay cầm máu, sau đó chạy đến phòng khách lấy băng keo cá nhân ra dán vào.
Lúc quay người lại, Vệ Cung Huyền đã ăn mặc chỉnh tề đứng phía sau cô, hơi cau mày hỏi:
“Em bị sao vậy?"
Nguyễn Mộng cười gượng lắc đầu:
“Không cẩn thận cắt trúng tay thôi."
Anh gật đầu một cái, thấy cô đã dán băng keo cá nhân, cũng không nói thêm gì, nhưng mà trong nội tâm lại ngột ngạt, lo lắng.
Đừng nói là Nguyễn Mộng kỳ quái, ngay cả Vệ Cung Huyền cũng cảm giác không thể tin được chính mình. Kể từ đêm ái ân đó, khi Nguyễn Mộng kêu lên tên anh, anh giống như có điều gì thôi thúc, luôn nghĩ muốn cô một lần lại một lần nữa;
Anh cũng không phải hạng đàn ông không biết kiềm chế dục vọng, anh thậm chí vì bạn gái ở nước ngoài mà thủ thân như ngọc suốt bốn năm. Nhưng hôm nay lại có loại phản ứng này, thật sự là rất kỳ quái.
Nguyễn Mộng nhìn anh ngồi ở trên sô pha, gương mặt nặng nề; cô dĩ nhiên không dấm quấy rầy anh, nhẹ chân nhẹ tay liền trở về phòng bếp.
Thật ra thì tay bị cắt trúng không nên ngâm nước, Nguyễn Mộng cũng biết, nhưng cô không đụng thì làm sao nấu ăn được? Đối với cô mà nói, sớm đã thành thói quen, một mình tự gánh chịu thống khổ, dù sao nói ra cũng sẽ không có ai hiểu.
Cô tìm lấy bao tay đeo vào, vội vã làm xong đồ điểm tâm, liền bưng lên bàn. Vệ Cung Huyền nhìn đĩa chất đầy thịt bò bít tết cùng cà rốt salad, lại nhìn về chiếc ghế trống đối diện, hỏi:
“Em không ăn sao?"
Xua tay, Nguyễn Mộng vội vàng nói:
“Em sẽ ăn sau, anh ăn trước đi, ăn trước đi."
Giọng nói lộ ra một tia hèn mọn, ngay cả mình cũng không nhận ra.
Cô đã quen thói phục vụ Vệ Cung Huyền ăn cơm, mấy ngày trước cùng anh tình cờ ngồi cùng bàn ăn cơm cũng đã làm hại cô đau bụng rồi, nếu là tiếp tục như vậy nữa, cô sợ dạ dày mình sẽ xuất huyết luôn.
Đó thì xem là cái gì, giống như chuyện xưa thường nói, quạ đen giả thế nào thì cũng không giống Phượng Hoàng, nói cho cùng cô cũng là một con quạ nhỏ tầm thường mà thôi.
Muốn cùng Chân Long Thiên Tử ghép thành một đôi… đó chỉ là điều mơ tưởng.
Vệ Cung Huyền không tự chủ được cau mày. Anh tới hiện tại cũng chưa nghĩ đến mình đã bỏ qua cảm nhận của vợ mình thế nào.
Nhìn qua bên đó, cô lúng túng đứng ở đàng kia, cũng không dám đón nhận ánh mắt của anh, đôi tay xoắn lại với nhau, giống như đang đối diện với khổ hình.
“Ngồi xuống."
Nguyễn Mộng chậm chạp bước qua, ngồi xuống, cả người cũng đều cảm thấy không quen. Cô hiện tại chỉ hy vọng Vệ Cung Huyền nhanh chóng ăn xong bữa sáng sau đó đi làm, ngàn vạn lần đừng ở chỗ này cùng cô.
Ngồi xuống không tới một phút, Nguyễn Mộng liền đứng lên lần này cô có lý do:
“Cái kia… nước trong bếp nấu đã lâu, cũng sắp sôi…. Em đi xem một chút."
Cô quyết trốn vào phòng bếp, đánh chết cũng không ra.
Ai ngờ Vệ Cung Huyền thế nhưng cũng đứng lên :
“Anh đi với em."
Nguyễn Mộng quẫn rồi, cô liếm cánh môi khô khốc, lại bắt đầu lấy tốc độ nhanh như rùa đi về hướng phòng bếp.
Trong phòng bếp không thấy ấm nước đâu… chỉ có nồi cháo nhỏ đang phát ra thanh âm “Thình thịch", mùi thơm bốn phía.
Vệ Cung Huyền nhìn cô, vẻ mặt cười như không cười:
“Nấu nước, hả?"
“Vâng…"
Cô còn dám trả lời.
“Anh ăn sáng trước đi, không phải anh phải đi làm lúc tám giờ sao? Chỉ còn nửa tiếng thôi, mau…"
Anh ngắt lời cô: “Anh là ông chủ."
Bây giờ là ban ngày ban mặt, lại cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, Nguyễn Mộng khẩn trương nuốt nước miếng, đôi tay cũng không biết để vào đâu, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, ngón tay đâm sâu thật đau để lấy can đảm:
“Nha…. Vậy, vậy anh cũng nên ăn trước đi nha, ngộ nhỡ nguội rồi thì không ăn được."
Vệ Cung Huyền nhìn cô, chân mày hơi nhíu lên, thở dài.
“Sao anh lại có cảm giác em đang muốn đuổi anh đi nhanh vậy?"
Anh thật sự là suy nghĩ nhiều quá. Đây là nhà anh, cô nào dám đuổi anh đi?
“Không có… Cái đó, anh thật sự không ăn sao?"
Nguyễn Mộng chỉ có thể cười gượng, thái độ thấp thỏm rõ ràng như vậy, Vệ Cung Huyền bất giác lại cau mày thật chặt.
Anh cho là hình tượng của mình ở công ty đã là nghiêm túc nhất rồi, nhưng cho dù như vậy, anh cũng chưa từng gặp qua nhân viên nào đối với mình lộ ra ánh mắt như thế.
Nói như thế nào đây…. Là một loại tương tự với sợ hãi khiếp đảm, giống như anh là thú dữ, không thể đến gần.
Anh kiên định nhìn cô thật lâu, lâu đến nỗi tứ chi của Nguyễn Mộng cứng ngắc, ánh mắt mơ hồ. Thấy Nguyễn Mộng khẩn trương đến mức chảy mồ hôi, Vệ Cung Huyền bỗng dưng xoay người:
“Anh đi ra ngoài trước."
Nguyễn Mộng thở phào một hơi, liền nghe anh còn nói:
“Nhớ chừa một phần cho anh."
Cái này, cái này không phải Vệ Cung Huyền chứ? Tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải!!!
Nguyễn Mộng trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng thon dài của Vệ Cung Huyền, không nhịn được dùng sức bấm mặt của mình một cái:
“Anh không phải chỉ ăn món Tây sao?"
Vệ Cung Huyền xoay người nhìn cô, tầm mắt chuyển dời đến nồi cháo đang bốc hơi:
“Cho nên mỗi bữa ăn em đều làm thịt bò bít tết cùng cà rốt salad?"
Ông trời làm chứng, cô ghét nhất chính là làm hai món đó.
Kiếp trước cô cũng thường cho anh làm những món khác, đáng tiếc anh một chút cũng không dùng, sau khi người phụ nữ kia trở lại, cô mới biết tại sao.
Bởi vì lần hẹn hò đầu tiên người phụ nữ đó đã làm cho anh hai món đó, cho nên nhiều năm như vậy, Vệ Cung Huyền cho tới bây giờ cũng không chịu đụng đến bất kỳ món nào do cô nấu.
Như vậy kiếp này cũng không phải vậy sao? Anh cũng không nhìn cô, coi thường cô, đây mới là quan trọng nhất a! Không cần đột nhiên liền đối với cô thái độ biến hóa lớn như vậy, cô không chịu nổi!
Giống như là một phần đồ ăn thừa cùng một thỏi vàng đặt ở trước mặt tên ăn xin, tên ăn xin sẽ không lựa chọn món sau.
Quá nguy hiểm, thật vất vả có cơ hội sống lại, tại sao muốn bởi vì thỏi vàng này mà mất mạng?
Đôi môi của Nguyễn Mộng khô khốc, cô liếm liếm cánh môi, không trả lời Vệ Cung Huyền, chỉ là cúi đầu nói:
“Em đã rõ, anh đi ăn cơm trước đi."
Người đàn ông…. Thì ra cũng là hay thay đổi như thế đó?
Rõ ràng kiếp trước đối với món ăn khác do cô làm cũng chỉ ngó ngó qua, tại sao bây giờ trở nên lợi hại như vậy? Hay tất cả những chuyện này chỉ là mình đang nằm mơ mà thôi.
Như thế này mà đem cháo bưng ra, thế nào Vệ Cung Huyền xác định cũng không nhìn một cái liền xoay người rời đi? Nguyễn Mộng càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, lập tức liền cười.
Cháo cũng sắp nhừ, cô cho nho khô, đậu phộng giã nhuyễn cùng táo đỏ vào, lại thêm chút ít đường phèn, rất vui vẻ múc một phần vào chén sứ trắng, bưng đi ra cho Vệ Cung Huyền.
…….Sững sờ.
Người đàn ông kia đang ưu nhã cắt thịt bò bít tết, nhưng là tốc độ lại chậm chạp không ngờ, lâu như vậy, phân lượng khối kia thịt bò bít tết hầu như vẫn còn nguyên.
Nguyễn Mộng có chút lo lắng đem cháo để tới trước mặt anh, trước khi bưng ra đã để ngâm qua nước lạnh, cũng không quá nóng.
Vệ Cung Huyền múc một muỗng bỏ vào trong miệng, chân mày đột nhiên nhíu lại, Nguyễn Mộng lập tức giật mình, chẳng lẽ phải ăn rồi mới có thể bộc phát?
“Làm sao vậy, nóng sao?"
Cô nuốt ngụm nước miếng, cẩn thận từng li từng tí trả lời, giống như tỳ nữ cổ đại, sợ chỉ một lỗi nhỏ cũng sẽ bị trừng phạt:
“Cái đó, em dùng nước lạnh giảm nhiêt một chút… Em cho là anh không thích quá nóng…. Vậy để em đổi chén khác cho anh…"
Chân mày Vệ Cung Huyền càng nhăn càng sâu, anh bắt được tay Nguyễn Mộng đưa qua đến đòi bưng chén cháo đi, cô lại rên lên một tiếng, thì ra là anh bắt trúng vết thương của cô:
“Nhiệt độ vừa vặn."
Nguyễn Mộng nhìn anh, biểu tình trên mặt cô cứ như con chuột nhỏ bị con mèo lớn nhìn trúng, vừa sợ lại vừa khiếp đảm, muốn chạy trốn lại không dám, chỉ có thể hèn mọn cầu xin mèo lớn bỏ qua cho mình.
“Cám ơn."
Cám ơn… Cám ơn?! Nguyễn Mộng chợt trợn to hai mắt thậm chí tay mình đang bị người ta nắm cũng quên mất.
Vệ Cung Huyền nói cám ơn cô… Vệ Cung Huyền lại có thể biết nói cám ơn với cô!
Mặc dù kiếp trước anh chưa từng nặng nhẹ cô, nhưng thật ra Nguyễn Mộng cũng có thể nhìn ra, cho dù trên mặt Vệ Cung Huyền tươi cười, nhưng trong mắt đều là bài xích cùng lãnh đạm.
Nói như thế nào đây? Trước khi kết hôn, cô ở trong mắt Vệ Cung Huyền là người phụ nữ béo, hay chen vào chuyện người khác.
Sau khi kết hôn… Có lẽ chính là người phụ nữ luống tuổi hay lo chuyện bao đồng…
“Không có, không sao!" Cô cà lắm lắc đầu, vội vàng rút tay về.
Không hiểu là cảm giác gì, nhưng khi Nguyễn Mộng rút tay ra khỏi, Vệ Cung Huyền thấp thỏm có gì đó thoáng qua trong lòng. Anh không nói gì thêm, chỉ cúi đầu ăn tiếp. Nguyễn Mộng cũng nhân đó trốn vào phòng bếp.
Đang lúc cô còn đang mơ màng khuấy cháo trong bếp, Vệ Cung Huyền lại bước vào, trong tay còn cầm cái chén không. Nguyễn Mộng vội vàng đứng lên đưa tay đón, nửa đường lại thu hồi lại, đem tay xoa xoa lên tạp dề mới đưa ra.
Vệ Cung Huyền tựa hồ không để ý đến động tác của cô, mắt đẹp liếc về phía cô, lại ngó đến chén cháo của cô, bên trong cũng còn nguyên:
“Sao lại không ra ăn?"
Sao lại không ra ăn? Cô dám nói là bởi vì trí nhớ của trước kia cô và anh cơ hồ chưa từng ngồi ăn chung với nhau bao giờ, Nguyễn Mộng dĩ nhiên không dám.
Cô nhếch môi cười:
“Anh ăn xong rồi sao? Còn cần nữa không?"
Vệ Cung Huyền lắc đầu một cái: “Đã đủ."
Anh từ trước đến giờ không ăn điểm tâm, nên một chén là đã đủ.
“…. Nha." Nguyễn Mộng đáp một tiếng, không khí chung quanh lúng túng hơn.
Cũng may Vệ Cung Huyền chủ động phá vỡ sự lúng túng, nói:
“Anh đi làm trước đây."
Cô vội vàng gầt đầu, bộ dáng cô vợ nhỏ chạy đến đưa anh áo khoác, rồi mở cửa tiễn anh đi, cũng không quên đưa anh chìa khóa xe. Tất cả những điều cô vừa làm đều dựa theo trí nhớ kiếp trước, cũng là bản năng mà thôi.
Nhưng ánh mắt của anh lại có tia bất đồng so với quá khứ, mà bất đồng này cô cũng không nhìn ra – Mà nếu nhìn thấy cô cũng sẽ nghĩ là mình hoa mắt.
Mấy ngày nay người đàn ông mà cô sống cùng thật sự là Vệ Cung Huyền sao? Có khi nào trong cơ thể anh là một người khác hay không? Mặc dù bề ngoài không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng mà thái độ đối với cô quả là khác một trời một vực.
Nói như thế nào đây? Chính là không hề hợp lý a.
Cô vừa thái đồ ăn lại vừa mất hồn.
So với trí nhớ kiếp trước của cô về Vệ Cung Huyền, mặc dù anh đối với cô lãnh đạm, không thích cô.
Nhưng lúc ấy, cô có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở mình không được hoan nghênh, không cần phòng bị.
Có thể tưởng tượng hiện tại – anh thật sự làm cô bị mê hoặc. Nếu như không phải đã chết đi một lần, Nguyễn Mộng nhất định sẽ giống như trước kia, cứ vậy mà ào tới, bất kể anh có nguyện ý hay không.
“A!"
Ôm đầu ngón tay bị chảy máu, cô thất bại thở dài, vội vàng nắm một bên khăn lau tiện tay cầm máu, sau đó chạy đến phòng khách lấy băng keo cá nhân ra dán vào.
Lúc quay người lại, Vệ Cung Huyền đã ăn mặc chỉnh tề đứng phía sau cô, hơi cau mày hỏi:
“Em bị sao vậy?"
Nguyễn Mộng cười gượng lắc đầu:
“Không cẩn thận cắt trúng tay thôi."
Anh gật đầu một cái, thấy cô đã dán băng keo cá nhân, cũng không nói thêm gì, nhưng mà trong nội tâm lại ngột ngạt, lo lắng.
Đừng nói là Nguyễn Mộng kỳ quái, ngay cả Vệ Cung Huyền cũng cảm giác không thể tin được chính mình. Kể từ đêm ái ân đó, khi Nguyễn Mộng kêu lên tên anh, anh giống như có điều gì thôi thúc, luôn nghĩ muốn cô một lần lại một lần nữa;
Anh cũng không phải hạng đàn ông không biết kiềm chế dục vọng, anh thậm chí vì bạn gái ở nước ngoài mà thủ thân như ngọc suốt bốn năm. Nhưng hôm nay lại có loại phản ứng này, thật sự là rất kỳ quái.
Nguyễn Mộng nhìn anh ngồi ở trên sô pha, gương mặt nặng nề; cô dĩ nhiên không dấm quấy rầy anh, nhẹ chân nhẹ tay liền trở về phòng bếp.
Thật ra thì tay bị cắt trúng không nên ngâm nước, Nguyễn Mộng cũng biết, nhưng cô không đụng thì làm sao nấu ăn được? Đối với cô mà nói, sớm đã thành thói quen, một mình tự gánh chịu thống khổ, dù sao nói ra cũng sẽ không có ai hiểu.
Cô tìm lấy bao tay đeo vào, vội vã làm xong đồ điểm tâm, liền bưng lên bàn. Vệ Cung Huyền nhìn đĩa chất đầy thịt bò bít tết cùng cà rốt salad, lại nhìn về chiếc ghế trống đối diện, hỏi:
“Em không ăn sao?"
Xua tay, Nguyễn Mộng vội vàng nói:
“Em sẽ ăn sau, anh ăn trước đi, ăn trước đi."
Giọng nói lộ ra một tia hèn mọn, ngay cả mình cũng không nhận ra.
Cô đã quen thói phục vụ Vệ Cung Huyền ăn cơm, mấy ngày trước cùng anh tình cờ ngồi cùng bàn ăn cơm cũng đã làm hại cô đau bụng rồi, nếu là tiếp tục như vậy nữa, cô sợ dạ dày mình sẽ xuất huyết luôn.
Đó thì xem là cái gì, giống như chuyện xưa thường nói, quạ đen giả thế nào thì cũng không giống Phượng Hoàng, nói cho cùng cô cũng là một con quạ nhỏ tầm thường mà thôi.
Muốn cùng Chân Long Thiên Tử ghép thành một đôi… đó chỉ là điều mơ tưởng.
Vệ Cung Huyền không tự chủ được cau mày. Anh tới hiện tại cũng chưa nghĩ đến mình đã bỏ qua cảm nhận của vợ mình thế nào.
Nhìn qua bên đó, cô lúng túng đứng ở đàng kia, cũng không dám đón nhận ánh mắt của anh, đôi tay xoắn lại với nhau, giống như đang đối diện với khổ hình.
“Ngồi xuống."
Nguyễn Mộng chậm chạp bước qua, ngồi xuống, cả người cũng đều cảm thấy không quen. Cô hiện tại chỉ hy vọng Vệ Cung Huyền nhanh chóng ăn xong bữa sáng sau đó đi làm, ngàn vạn lần đừng ở chỗ này cùng cô.
Ngồi xuống không tới một phút, Nguyễn Mộng liền đứng lên lần này cô có lý do:
“Cái kia… nước trong bếp nấu đã lâu, cũng sắp sôi…. Em đi xem một chút."
Cô quyết trốn vào phòng bếp, đánh chết cũng không ra.
Ai ngờ Vệ Cung Huyền thế nhưng cũng đứng lên :
“Anh đi với em."
Nguyễn Mộng quẫn rồi, cô liếm cánh môi khô khốc, lại bắt đầu lấy tốc độ nhanh như rùa đi về hướng phòng bếp.
Trong phòng bếp không thấy ấm nước đâu… chỉ có nồi cháo nhỏ đang phát ra thanh âm “Thình thịch", mùi thơm bốn phía.
Vệ Cung Huyền nhìn cô, vẻ mặt cười như không cười:
“Nấu nước, hả?"
“Vâng…"
Cô còn dám trả lời.
“Anh ăn sáng trước đi, không phải anh phải đi làm lúc tám giờ sao? Chỉ còn nửa tiếng thôi, mau…"
Anh ngắt lời cô: “Anh là ông chủ."
Bây giờ là ban ngày ban mặt, lại cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, Nguyễn Mộng khẩn trương nuốt nước miếng, đôi tay cũng không biết để vào đâu, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, ngón tay đâm sâu thật đau để lấy can đảm:
“Nha…. Vậy, vậy anh cũng nên ăn trước đi nha, ngộ nhỡ nguội rồi thì không ăn được."
Vệ Cung Huyền nhìn cô, chân mày hơi nhíu lên, thở dài.
“Sao anh lại có cảm giác em đang muốn đuổi anh đi nhanh vậy?"
Anh thật sự là suy nghĩ nhiều quá. Đây là nhà anh, cô nào dám đuổi anh đi?
“Không có… Cái đó, anh thật sự không ăn sao?"
Nguyễn Mộng chỉ có thể cười gượng, thái độ thấp thỏm rõ ràng như vậy, Vệ Cung Huyền bất giác lại cau mày thật chặt.
Anh cho là hình tượng của mình ở công ty đã là nghiêm túc nhất rồi, nhưng cho dù như vậy, anh cũng chưa từng gặp qua nhân viên nào đối với mình lộ ra ánh mắt như thế.
Nói như thế nào đây…. Là một loại tương tự với sợ hãi khiếp đảm, giống như anh là thú dữ, không thể đến gần.
Anh kiên định nhìn cô thật lâu, lâu đến nỗi tứ chi của Nguyễn Mộng cứng ngắc, ánh mắt mơ hồ. Thấy Nguyễn Mộng khẩn trương đến mức chảy mồ hôi, Vệ Cung Huyền bỗng dưng xoay người:
“Anh đi ra ngoài trước."
Nguyễn Mộng thở phào một hơi, liền nghe anh còn nói:
“Nhớ chừa một phần cho anh."
Cái này, cái này không phải Vệ Cung Huyền chứ? Tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải!!!
Nguyễn Mộng trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng thon dài của Vệ Cung Huyền, không nhịn được dùng sức bấm mặt của mình một cái:
“Anh không phải chỉ ăn món Tây sao?"
Vệ Cung Huyền xoay người nhìn cô, tầm mắt chuyển dời đến nồi cháo đang bốc hơi:
“Cho nên mỗi bữa ăn em đều làm thịt bò bít tết cùng cà rốt salad?"
Ông trời làm chứng, cô ghét nhất chính là làm hai món đó.
Kiếp trước cô cũng thường cho anh làm những món khác, đáng tiếc anh một chút cũng không dùng, sau khi người phụ nữ kia trở lại, cô mới biết tại sao.
Bởi vì lần hẹn hò đầu tiên người phụ nữ đó đã làm cho anh hai món đó, cho nên nhiều năm như vậy, Vệ Cung Huyền cho tới bây giờ cũng không chịu đụng đến bất kỳ món nào do cô nấu.
Như vậy kiếp này cũng không phải vậy sao? Anh cũng không nhìn cô, coi thường cô, đây mới là quan trọng nhất a! Không cần đột nhiên liền đối với cô thái độ biến hóa lớn như vậy, cô không chịu nổi!
Giống như là một phần đồ ăn thừa cùng một thỏi vàng đặt ở trước mặt tên ăn xin, tên ăn xin sẽ không lựa chọn món sau.
Quá nguy hiểm, thật vất vả có cơ hội sống lại, tại sao muốn bởi vì thỏi vàng này mà mất mạng?
Đôi môi của Nguyễn Mộng khô khốc, cô liếm liếm cánh môi, không trả lời Vệ Cung Huyền, chỉ là cúi đầu nói:
“Em đã rõ, anh đi ăn cơm trước đi."
Người đàn ông…. Thì ra cũng là hay thay đổi như thế đó?
Rõ ràng kiếp trước đối với món ăn khác do cô làm cũng chỉ ngó ngó qua, tại sao bây giờ trở nên lợi hại như vậy? Hay tất cả những chuyện này chỉ là mình đang nằm mơ mà thôi.
Như thế này mà đem cháo bưng ra, thế nào Vệ Cung Huyền xác định cũng không nhìn một cái liền xoay người rời đi? Nguyễn Mộng càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, lập tức liền cười.
Cháo cũng sắp nhừ, cô cho nho khô, đậu phộng giã nhuyễn cùng táo đỏ vào, lại thêm chút ít đường phèn, rất vui vẻ múc một phần vào chén sứ trắng, bưng đi ra cho Vệ Cung Huyền.
…….Sững sờ.
Người đàn ông kia đang ưu nhã cắt thịt bò bít tết, nhưng là tốc độ lại chậm chạp không ngờ, lâu như vậy, phân lượng khối kia thịt bò bít tết hầu như vẫn còn nguyên.
Nguyễn Mộng có chút lo lắng đem cháo để tới trước mặt anh, trước khi bưng ra đã để ngâm qua nước lạnh, cũng không quá nóng.
Vệ Cung Huyền múc một muỗng bỏ vào trong miệng, chân mày đột nhiên nhíu lại, Nguyễn Mộng lập tức giật mình, chẳng lẽ phải ăn rồi mới có thể bộc phát?
“Làm sao vậy, nóng sao?"
Cô nuốt ngụm nước miếng, cẩn thận từng li từng tí trả lời, giống như tỳ nữ cổ đại, sợ chỉ một lỗi nhỏ cũng sẽ bị trừng phạt:
“Cái đó, em dùng nước lạnh giảm nhiêt một chút… Em cho là anh không thích quá nóng…. Vậy để em đổi chén khác cho anh…"
Chân mày Vệ Cung Huyền càng nhăn càng sâu, anh bắt được tay Nguyễn Mộng đưa qua đến đòi bưng chén cháo đi, cô lại rên lên một tiếng, thì ra là anh bắt trúng vết thương của cô:
“Nhiệt độ vừa vặn."
Nguyễn Mộng nhìn anh, biểu tình trên mặt cô cứ như con chuột nhỏ bị con mèo lớn nhìn trúng, vừa sợ lại vừa khiếp đảm, muốn chạy trốn lại không dám, chỉ có thể hèn mọn cầu xin mèo lớn bỏ qua cho mình.
“Cám ơn."
Cám ơn… Cám ơn?! Nguyễn Mộng chợt trợn to hai mắt thậm chí tay mình đang bị người ta nắm cũng quên mất.
Vệ Cung Huyền nói cám ơn cô… Vệ Cung Huyền lại có thể biết nói cám ơn với cô!
Mặc dù kiếp trước anh chưa từng nặng nhẹ cô, nhưng thật ra Nguyễn Mộng cũng có thể nhìn ra, cho dù trên mặt Vệ Cung Huyền tươi cười, nhưng trong mắt đều là bài xích cùng lãnh đạm.
Nói như thế nào đây? Trước khi kết hôn, cô ở trong mắt Vệ Cung Huyền là người phụ nữ béo, hay chen vào chuyện người khác.
Sau khi kết hôn… Có lẽ chính là người phụ nữ luống tuổi hay lo chuyện bao đồng…
“Không có, không sao!" Cô cà lắm lắc đầu, vội vàng rút tay về.
Không hiểu là cảm giác gì, nhưng khi Nguyễn Mộng rút tay ra khỏi, Vệ Cung Huyền thấp thỏm có gì đó thoáng qua trong lòng. Anh không nói gì thêm, chỉ cúi đầu ăn tiếp. Nguyễn Mộng cũng nhân đó trốn vào phòng bếp.
Đang lúc cô còn đang mơ màng khuấy cháo trong bếp, Vệ Cung Huyền lại bước vào, trong tay còn cầm cái chén không. Nguyễn Mộng vội vàng đứng lên đưa tay đón, nửa đường lại thu hồi lại, đem tay xoa xoa lên tạp dề mới đưa ra.
Vệ Cung Huyền tựa hồ không để ý đến động tác của cô, mắt đẹp liếc về phía cô, lại ngó đến chén cháo của cô, bên trong cũng còn nguyên:
“Sao lại không ra ăn?"
Sao lại không ra ăn? Cô dám nói là bởi vì trí nhớ của trước kia cô và anh cơ hồ chưa từng ngồi ăn chung với nhau bao giờ, Nguyễn Mộng dĩ nhiên không dám.
Cô nhếch môi cười:
“Anh ăn xong rồi sao? Còn cần nữa không?"
Vệ Cung Huyền lắc đầu một cái: “Đã đủ."
Anh từ trước đến giờ không ăn điểm tâm, nên một chén là đã đủ.
“…. Nha." Nguyễn Mộng đáp một tiếng, không khí chung quanh lúng túng hơn.
Cũng may Vệ Cung Huyền chủ động phá vỡ sự lúng túng, nói:
“Anh đi làm trước đây."
Cô vội vàng gầt đầu, bộ dáng cô vợ nhỏ chạy đến đưa anh áo khoác, rồi mở cửa tiễn anh đi, cũng không quên đưa anh chìa khóa xe. Tất cả những điều cô vừa làm đều dựa theo trí nhớ kiếp trước, cũng là bản năng mà thôi.
Nhưng ánh mắt của anh lại có tia bất đồng so với quá khứ, mà bất đồng này cô cũng không nhìn ra – Mà nếu nhìn thấy cô cũng sẽ nghĩ là mình hoa mắt.
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm