Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh
Chương 34
Nguyễn Mộng có chút há hốc mồm, cô nhìn ba mẹ mình, lại nhìn cha mẹ chồng, thật lâu không biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ Nguyễn mắt tinh nhìn thấy Lâm phu nhân trong ngực ôm tiểu bảo bối, tâm nhột nhột khó nhịn.
Nhưng vẫn là trước tiên đem ấm giữ nhiệt trên tay giao cho Vệ Cung Huyền, nói là mang theo cháo gà dầu vừng cho Nguyễn Mộng, sau đó đi tới bên giường sờ sờ mặt Nguyễn Mộng, thương tiếc không dứt:
“Rất đau có đúng không?"
Con gái mình, sao bà lại không hiểu rõ, từ nhỏ tính tình liền yếu ớt, sợ đau sợ té, bình thường trầy xước chút xíu cũng không chịu nổi, huống chi là sinh con khổ cực như vậy.
Lắc đầu một cái, Nguyễn Mộng bày tỏ mình không sao, Mẹ Nguyễn lại sờ sờ thân hình mềm mại của cô, dặn dò Vệ Cung Huyền chăm sóc cho cô, ngay sau đó liền chuyển hướng nhìn Lâm phu nhân ôm Vệ Tiểu Bảo ở trên tay.
Còn lại hai vị cha đi tới, Vệ baba luôn luôn trầm mặc ít nói, mặc dù trong lòng cực kì mừng rỡ vì đứa cháu nội của mình, nhưng ngoài mặt không có biểu tình quá lớn.
Nguyễn baba lại hung tợn nhìn chằm chằm Vệ Cung Huyền đang đút từng muỗng từng muỗng cho Nguyễn Mộng, chính là thằng nhóc khốn kiếp này, đã lừa gạt đi bảo bối ngoan của ông!
Lập tức cắn răng nghiến lợi nói:
“Không phải nói sinh tại nhà sao? Tại sao lại đến bệnh viện?"
Bệnh viện… Bệnh viện? Nguyễn Mộng hậu tri hậu giác không biết, hiện tại mới ý thức tới mình là ở trong bệnh viện, trí nhớ kinh khủng của kiếp trước lại cuốn tới, cả người cô cũng cứng lại.
Vệ Cung Huyền nhạy cảm nhìn ra cô không thích hợp, vội vàng bế cô đến trong ngực dịu dàng dụ dỗ:
“Đừng sợ đừng sợ, không sao, không sao đâu."
Trời ạ, anh lại quên! Thời điểm vỡ nước ối anh quá nóng nảy, lại quên đã sớm liên lạc bác sĩ về đến nhà, quên luôn vợ yêu của mình sợ bệnh viện đến chết được!
Làm anh kinh ngạc chính là Nguyễn Mộng từ từ đẩy anh ra, trên mặt bánh bao nho nhỏ vẫn còn nỗi khiếp sợ, đáy mắt vẫn có vẻ sợ hãi, nhưng không có sợ như trước.
Anh theo tầm mắt vợ nhìn sang, khuôn mặt Vệ Tiểu Bảo trắng hồng hào béo ụt it nhỏ nhắn xuất hiện tại trước mắt.
“Em không sợ, em không sợ."
Giống như là tự mình cho thêm lòng can đảm, Nguyễn Mộng nói một lần rồi lại một lần.
Đúng vậy, cô không sợ, cô thật sự không sợ. Bảo bối của cô ra đời tại nơi này, đây là nơi trời cao đem bảo bối trả lại cho cô, sao cô lại sợ chứ?
“A Huyền, em hơi đói, anh tiếp tục đút em có được hay không?"
Vệ Cung Huyền hôn một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu, không có bị bất luận kẻ nào nghe được:
“Anh yêu em, bất kể xảy ra cái gì, cũng còn có anh đây."
Nói xong, múc một muỗng cháo gà, thổi nguội, đưa tới khóe miệng Nguyễn Mộng.
Không ai để ý tới mình, Nguyễn baba tức đến giơ chân.
“Cậu có nghe đến lời của tôi hay không!"
Nếu như không phải là bọn họ điện thoại gọi điện thoại đến nhà cô mãi không ai nghe máy, ông và vợ cũng sẽ không lo lắng trở lại nhìn một chút, kết quả vừa mở cửa, không có ai!
Không ai thì thôi đi, gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, nói là không có nhận cuôc gọi nào từ Vệ gia! Vậy bảo bối ngoan nhà ông đâu? Bảo bối ngoan đi nơi nào?
Hai vợ chồng già lại chạy đến đại sảnh, thế mới biết thì ra là bảo bối ngoan muốn sinh, chân của Nguyễn baba lúc ấy cũng đã nhũn ra rồi.
Mẹ Nguyễn thì tương đối tỉnh táo, nhưng lại không biết bọn họ đi bệnh viện nào, ở phòng bệnh nào, không thể làm gì khác hơn là cố gượng quay trở về, làm bộ như trấn định tự nhiên mà nấu nồi cháo gà, cũng đang khi đó, Ôn Dư Thừa gọi điện thoại lại, bọn họ mới biết con gái ở nơi nào.
Kết quả không đến thì thôi, vừa đến thì đã gặp ngay ông bà thông gia ở cửa thang máy. Hai thông gia cũng chưa gặp được nhau mấy lần, nói cũng không được mấy câu, nhưng Vệ Tiểu Bảo vừa sinh, rốt cuộc lại để cho bọn họ gặp mặt thường hơn.
“Ba… Ba không khỏe sao."
Nguyễn Mộng cau mày, thần sắc có chút mỏi mệt, nhưng vẫn uống một hớp cháo gà. Vệ Cung Huyền lúc này mới chú ý tới cha vợ nãy giờ mình không thấy, lập tức quay đầu lại, mang theo ba phần lấy lòng:
“Xin lỗi, ba, con mới vừa không có chú ý nghe, ba nói cái gì tới?"
Nguyễn baba bị tức đến dựng râu trợn mắt, nhưng con gái bảo bối nói mình rất ồn ào, hơn nữa ở trước mặt thông gia, ông cũng không tiện phê phán con rể:
“Hừ."
Tự mình biểu đạt xong liền thoải mái, giọng nói lập tức liền thay đổi rồi.
“Bảo bối ngoan mệt mỏi không? Mau mau ngủ đi, ba với mẹ con mời vú em, đặc biệt giúp con ở cữ, phụ nữ a, thời điểm này là quan trọng nhất đó, không chăm sóc kĩ lưỡng sẽ bệnh về sau đó!"
Giọng nói rất nghiêm túc cùng chuyên nghiệp, khiến Vệ baba vẫn trầm mặc quăng tới ánh mắt không hiểu.
Nếu như ông nhớ không lầm, ông thông gia không phải giáo sư văn học sao? Sao lại rành mấy chuyện riêng của phụ nữ thế này?
Nguyễn Mộng cũng rất quẫn bách, cô gật đầu một cái, cũng là thật mệt nhọc, đưa tay muốn ôm Tiểu Bảo, hôn lên miệng và gương mặt phấn nộn, mới lưu luyến không rời nhìn đến khi con bị cha mẹ cha mẹ chồng vậy quanh mang đi, miệng cũng chu lên.
Vệ Cung Huyền không mất thời cơ len lén hôn cô, đem chăn bông kéo lên cho cô:
“Ngoan ngoãn ngủ một lát nhé?"
Nguyễn Mộng thật biết điều gật đầu, trong chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.
Cô cho là sanh xong con trai, ngày tháng cưc khổ sẽ chấm dứt. Trước kia mang thai ví dụ như hành động không có tiện, ngủ không thể lật người, cần người khác giúp một tay tắm…
Mình sinh rồi, mấy chuyện phiền phức đó sẽ không xuất hiện nữa.
Nhưng mà! Cô! Sai! Rồi !
Tháng đầu ở cữ trừ cho con bú, cô không hề được ôm Tiểu Bảo vượt quá mười phút, luôn có mẹ chồng hoặc là mẹ tới đem Tiểu Bảo mang đi, nói là cô đang trong tháng, chờ ra khỏi tháng sẽ đem Tiểu Bảo trả lại cho mình.
Điều này cũng thôi đi, nhưng làm người ta giận sôi nhất chính là: trong một tháng này, cô ngay cả phòng bệnh… không, là giường bệnh cũng không được xuống!
Nếu như nói những thứ này cũng có thể làm cho người chịu được, như vậy liên tục uống một tháng ăn canh cá cùng dầu vừng Gà, thì ai sẽ chịu không nổi đây!
Nguyễn Mộng thật vất vả gầy đi như vậy, kết quả nuôi một tháng, cảm giác mình giống như lại mập lên!
Cực kỳ khiến cô phát điên nhất là: Không, được, tắm!
Ai có thể tưởng tượng ra được… Vào mùa thu, tháng chín, khí trời còn nóng chết đi được, không khí lại khô ráo, cô suốt cả một tháng không có tắm a!
Thỉnh thoảng làm nũng với ông xã để được anh lau mình được một chút thì hai bà mẹ thần thông quảng đại cũng có thể trong nháy mắt xông phá chướng ngại vật nặng nề đi vào ngăn cản, tóc ngứa muốn chết, trên người càng thêm khó chịu, nhưng chỉ là không thể tắm!
Chỉ là cô rốt cuộc cũng xong, ngày đầu tiên vừa về đến nhà, Nguyễn Mộng ở trong phòng tắm suốt hai giờ, nước mắt ào ào.
Cha mẹ Nguyễn sắp lên lớp, cha mẹ Vệ lại còn phải tiếp tục du lịch vòng quanh thế giới.
Cho nên Nguyễn Mộng sau khi xuất viện trở về, Lâm phu nhân sau khi nói cho Nguyễn Mộng một đống lớn hạng mục công việc cần chú ý, sau hung hăng cho cô một cái hôn.
Bảo cô nhất định không được để mình quá mệt mỏi, nên việc chăm đứa bé cùng nấu cơm quét dọn vệ sinh cái chuyện gì cũng giao cho Vệ Cung Huyền .
Nguyễn Mộng im lặng, thật ra thì mẹ chồng có phải mẹ ruột của Vệ đại thần nhà cô không chứ???
Từ phòng tắm ra ngoài, cô mặc áo ngủ dây nhìn Vệ Tiểu Bảo đang nằm ở trên giường lớn phun bong bóng chơi.
Bé con đã nẩy nở rồi, mặt mày không thể nói là giống mình hay giống đại thần, nhưng gương mặt bánh bao vừa nhìn thì đã biết là mình di truyền.
Thấy mẹ ra ngoài, Vệ Tiểu Bảo chậc chậc phun bong bóng vui vẻ hơn, bàn tay ú, núc ních quơ múa mọi nơi, thấy mẹ cầm thứ kỳ quái gì đó đang sấy tóc, nhóc cũng rất vui vẻ, duỗi móng vuốt đi nắm lấy tóc Nguyễn Mộng.
Tóc của cô thật dài, đã sắp đến eo rồi, lúc mang thai ngại phiền toái muốn cắt, nhưng Vệ Cung Huyền lại không cho phép, sau lại cô cũng lười quan tâm, toàn quyền giao cho đại thần xử lý, hiện tại ra khỏi trong tháng, chính mình gội đầu mới phát hiện tóc mình đã dài như vậy!
“A, Tiểu Bảo hư, không cho phép nắm tóc mẹ…"
Nguyễn Mộng tắt máy sấy, lấytóc ướt của mình ra khỏi tay Vệ Tiểu Bảo, trẻ con hơi sức cũng không lớn, lập tức liền rút ra rồi.
“Chậc chậc", tiếp tục phun bong bóng, thấy vẻ mặt mẹ khổ sở, Vệ Tiểu Bảo bày tỏ rất sung sướng.
Vệ Cung Huyền bưng ly sữa bò đi vào, thấy hai mẹ con đang trên giường lớn chơi kéo co tranh tài, trong lòng anh mềm nhũn, chỉ có cảm giác hận mình không đem những điều tốt đẹp nhất trên thế giới đến trước mặt bọn họ.
Đem tóc của vợ để ra phía sau, đưa ly sữa tươi tới, sau đó cầm lên máy sấy giúp cô sấy tóc.
Nguyễn Mộng uống từng chút, từng chút một, nhìn Vệ Tiểu Bảo không an phận xoay tới nhích lui. Đáng tiếc, cậu nhóc mới hơn một tháng một chút ngay cả bò cũng không biết, chỉ gấp đến mức cứ mãi hừ hừ, hình như là đói bụng.
Nguyễn Mộng hì hì cười một tiếng, nhìn khúc thịt mập ú mềm mềm không ngừng loay hoay lộn nhào trên giường, cô đem sữa tươi ly bỏ vào đầu giường, ôm lấy Vệ Tiểu Bảo, kéo áo ngủ của mình cho con bú sữa.
Bé con rất bá đạo, không chỉ có muốn ăn, còn muốn sờ, hai móng vuốt nhỏ bé nắm hết sức chặt, Nguyễn Mộng cũng không thấy có chỗ nào không ổn, hơn một tháng nay cô đều cho con bú như thế này, nào biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Thật ra thì Nguyễn Mộng cũng không biết chuyện rốt cuộc xảy ra thế nào.
Cô rõ ràng đang yên lặng cho con bú, tự nhiên từ phía sau vươn ra một cái tay đẩy bộ ngực đầy đặn cho đứng lên … A, dĩ nhiên, còn bao gồm tay Vệ Tiểu Bảo mập.
Cô kinh hô một tiếng, sợ hù Vệ Tiểu Bảo, chỉ có thể dùng mắt khiển trách người đùa giỡn cô:
“A Huyền!"
Vệ Cung Huyền cười nhẹ, nhẹ nhàng nắm giữ móng vuốt Vệ Tiểu Bảo mập lại, sau đó anh thay thế xoa nơi đầy đặn căng cứng rất tròn.
Mặt Nguyễn Mộng càng ngày càng hồng, cô ôm con trai xoay vòng vo, muốn tách rời khỏi Vệ Cung Huyền tiến công.
Đáng tiếc, cùng đại thần đấu từ trước đến giờ đều đã chết rất thảm, anh giống như biết cô muốn tránh về hướng bên kia, cô vừa mới chuyển, người đã ở tại bên kia chờ.
Nguyễn Mộng rất muốn tông cửa xông ra, chỉ là con trai đang mút lấy đầu ngực của mình “chậc chậc", giờ phút này cô tựa như châu chấu trên sợi dây thừng, có lẽ còn có thể miễn cưỡng nhảy mấy cái, nhưng chỉ là mấy cái, chủ yếu quyền hành động là trong tay người kia.
Khụ, hôm nay anh là dao thớt cô là cá thịt uh?
Nguyễn Mộng liền suy nghĩ cái vấn đề này. Chỉ là đầu óc của cô khi đi chung với đại thần đại đa số đều là héo rút…
Cho nên trong mấy phút đồng hồ muốn cũng không nghĩ ra biện pháp nghiêm chỉnh gì. Đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần, Vệ Tiểu Bảo đã ăn no, mà Vệ Cung Huyền cũng đã hoàn toàn chiếm cứ hai bầu ngực đầy đặn của cô.
Cả người cũng bị Vệ Cung Huyền ôm lên, Nguyễn Mộng sợ tới mức vươn tay ôm lấy cổ anh, sợ bị té xuống.
Thời điểm ở cữ hai bà mẹ thay phiên cho cô ăn ngon, đại thần cũng dùng sức ép cô ăn, hiện tại so với trước khi mang thai cô gầy ốm thì hiên nay cô lại mập thêm ba cân. Eo ếch thịt thịt, vốn dĩ gương mặt tròn như bánh bao, hiện tại càng thêm mũm mĩm.
Cho nên, anh ôm nổi sao?
Chỉ là Nguyễn Mộng rất nhanh liền đem cái ý nghĩ này bóp chết, cô nhớ tới sau khi mình mang thai mấy tháng, hơn một trăm ba mươi cân, đại thần ôm lên còn dễ dàng, nhưng bây giờ thì có tính là gì.
“Đợi, đợi chút… A Huyền, mau thả em xuống… em, em có chứng sợ độ cao!"
Cái này nếu là trước kia, Vệ Cung Huyền sẽ lập tức để cô xuống, vô cùng khẩn trương trên dưới kiểm tra một phen.
Nhưng từ khi Nguyễn Mộng hết thời gian ở cữ chết sống gì cũng không chịu cho anh ôm, còn luôn tìm lý do kiếm cớ nói láo dụ dỗ anh.
Cái gì nhức đầu, đau bụng, đau chân, chứng sợ độ cao, bệnh quáng gà…. Chỉ còn chưa nói bị bệnh SARS thôi, đợi đến khi trái tim anh mềm nhũn, liền lập tức chuồn mất, anh muốn bắt cũng không bắt được.
“Lừa gạt ai đó, hả? Chứng sợ độ cao còn ở lầu mười à? Mỗi ngày đến trên ban công phơi quần áo tưới hoa không biết là bánh bao tròn tròn nào ấy nhỉ?"
Khụ, bị vạch trần rồi.
Nhưng mà do được bạn Ôn Dư Thừa lâu dài hun đúc, nên da mặt của bạn Nguyễn Mộng cũng từ từ dày hẳn lên. Nhất là bây giờ Vệ Cung Huyền đối với cô muốn gì được đó, cô không sợ anh, đương nhiên còn can đảm làm ngược với anh:
“Nào có, chứng sợ độ của cao em có tính ngẫu nhiên, chỉ cần khẩn trương sẽ tái phát, bình thường đi phơi quần áo thì không có khẩn trương a."
Nghe cái miệng nhỏ nhắn của cô bịa đặt lung tung. Vệ Cung Huyền cũng không tranh cùng cô.
Nguyễn Mộng thấy thần sắc anh bình thản, cho là anh bị mình thuyết phục, trong bụng vui vẻ, nào biết cả người đang bị khiêng. Cô chỉ mặc áo ngủ! Phía dưới là chân không đó a!
Như vậy mỗi lần bị khiêng, thật khó coi!
“A Huyền A Huyền…. người ta thật sự có chứng sợ độ cao… á!"
Tốt, cô bé tinh quái này, cưng chiều em, em xem anh là quả hồng mềm muốn vo tròn bóp méo thế nào cũng được ư, ngay cả ôm cũng không cho ôm.
Vệ Cung Huyền thấp thỏm suy nghĩ, tốc độ vận chuyển đại não nhanh chóng thoáng qua vô số chủng loại biện pháp có thể hành hạ cô chết đi sống lại, nhất nhất bị phủ quyết.
Bởi vì không phải quá tàn nhẫn chính là quá máu tanh, cô mới ra tháng, mấy thứ đó để sau này chậm rãi hưởng thụ thì tốt hơn nhiều.
“Thật có chứng sợ độ cao? Không gạt anh?"
Đôi mắt của Nguyễn Mộng lóe lên tia gian xảo, nghiêm chỉnh gật đầu:
“Thật!"
Vệ Cung Huyền liền đem cô buông xuống, đưa tay giống như là muốn sửa sang lại áo ngủ cho cô.
Nguyễn Mộng ngoan ngoãn đứng bất động, trong lòng rất vui vẻ mình lại tránh được một kiếp. Nào biết anh không phải sửa y phục cho cô, mà là lột hết y phục !
“A…" — thét chói tai.
Vệ đại thần vô cùng bình tĩnh, vợ anh từ trước đến giờ tắm xong không thường mặc nội y, mới vừa lại đút cho con trai, hiện tại vừa cởi ra liền lộ ra trọn vẹn hết rồi.
Chiếc eo nhỏ non mềm đó, bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu động lòng người đó, thân thể tròn trịa, mềm mại, da trắng noãn, làm bạn đại thần nào đó vừa nhìn thấy thú tính bỗng dưng bộc phát.
May là đại thần kiên định, chứng kiến tới một màn mê người này vẫn chưa nộp khí giới đầu hàng.
Mang thai Vệ Tiểu Bảo hơn chín tháng, sau đó là sinh con, sau đó lại ở cữ một tháng, tiếp lại né anh nửa tháng….
Anh đã hơn mười một tháng không được làm ah! Có người đàn ông nào có thể thảm như anh sao?
Đáng giận nhất chính là bảo bối ngoan một chút cũng không ngoan, cả ngày coi anh như tên háo sắc, nếu không phải là anh cơ trí, không ra vẻ mình nôn nóng, cô sẽ bảo Vệ ngực lúc cho con bú, không cho anh đụng ah!
Nghĩ tới đây, càng nghĩ càng tức, bàn tay đặt lên hai ngực vuốt ve, Vệ Tiểu Bảo là một đứa nhỏ tham ăn có thế nằm như heo con, thân thể Nguyễn Mộng không tệ, nghỉ ngơi cũng tốt, hai bà mẹ còn cho cô bổ sung càng thêm nhiều sữa.
Đã có thể như vậy rồi, Vệ Tiểu Bảo ăn uống cũng no đủ. Thật may là Lâm phu nhân cùng Mẹ Nguyễn vẫn cho rằng trong tháng là lúc cải thiện thể chất người phụ nữ tốt nhất, cho nên hiện tại, Nguyễn Mộng cũng coi là tuyệt đối khỏe mạnh, ngay ở góc độ cá nhân của bạn Vệ đại thần nhìn sang thì:
Tuyệt đối tiếp nhận được anh. Cái gì mà đau bụng, đau bao tử, mông đau gì đó tất cả đều là lấy cớ.
Càng nghĩ thì càng hận không thể bóp chết viên bánh bao mập này, chỉ biết gạt anh, ỷ vào anh cưng chiều, coi anh như khỉ con đùa bỡn, thời điểm ở cữ không cho đụng coi như xong, trong tháng xong, nửa tháng còn không cho đụng cái này gọi là cái gì?
Cô không cho đụng, anh càng muốn đụng, không thì anh nhất định sẽ giết chết cô.
Nguyễn Mộng cũng mơ hồ cảm giác mình dữ nhiều lành ít, lập tức dâng lên gương mặt tươi như hoa, nhưng bàn chân như bôi dầu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc trước chiêu này cô cũng dùng qua, thừa dịp đại thần không chú ý chạy vào phòng khách, đại thần cũng không có biện pháp bắt cô.
Nhưng cô đã quên, ông bà xưa có câu ngạn ngữ gọi là ngã một lần khôn hơn một chút.
Vệ Cung Huyền bị mắc bẫy một lần, đã sớm đã có kinh nghiệm, cô còn dám gạt anh, cứ chờ bị làm đến mức nước mắt lưng tròng muốn sống không được muốn chết cũng không xong đi.
Bi kịch, bi kịch mà, thật là bi kịch.
Nguyễn Mộng nếu là con cháu của Tề thiên, thì Vệ Cung Huyền chính là Phật Như Lai, bởi vì Tề thiên có tài giỏi đến đâu đi chẳng nữa cũng không thể thoát khỏi bàn tay của anh.
Cả người bị ôm siết vào ngực làm Nguyễn Mộng nóng nảy, giùng giằng còn muốn chạy, Vệ Cung Huyền hạ giọng một tiếng:
“Nếu em con chạy nữa, anh sẽ làm em trước mắt Vệ Tiểu Bảo!"
Vì vậy Nguyễn Mộng lập tức ngoan ngoãn, mặc dù con trai còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhưng cô một chút cũng không muốn làm cho nhóc con sớm tiếp nhận giáo dục giới tính như vậy. Còn là đến từ cha mẹ! Lập tức chịu uất ức.
Cuộc sống như thế này đã lâu ngày rồi, đại thần cũng đã tỏ tình với cô, nên lá gan của cô cũng to hơn được một chút, cũng đã dám cùng Vệ Cung Huyền sẵn giọng, nháy mắt một cái, lệ tuôn trào:
“Anh khi dễ em."
Vệ Cung Huyền cảm thấy oan ức, là ai khi dễ ai, rốt cuộc ai khi dễ ai vậy?
“Ác nhân cáo trạng trước."
Nguyễn Mộng phồng má, anh liền đưa tay tới búng một cái, gương mặt phấn nộn bánh bao của cô bị búng hơi ửng đỏ.
Nguyễn Mộng mấy tháng này bị nuông chiều quá mức, vốn là da còn có chút bệnh hoạn tái nhợt, hiện tại khỏi hẳn, cả người như hòa cùng sữa tươi, trắng non mềm mịn, cả người và da cũng trong trắng lộ hồng, giống như bạch ngọc thượng hạng.
Thật ra thì anh búng cũng không đau, nhưng bạn Nguyễn Mộng đang có âm mưu nên ôm gò má la dữ dội.
Vệ Cung Huyền không có cách, anh nhẫn nại, thực sự anh cũng không phải muốn trêu chọc Nguyễn Mộng đến bật khóc, ôm cô vào lòng , dỗ dành gọi bảo bối ngoan, cho thấy phẩm chất tốt nhất của thê nô.
Nào biết bánh bao mập vốn muốn trốn anh, anh vừa buông tay, thân thể nhỏ xinh trần trụ không mảnh vải kia lập tức chạy đến cửa nhanh như tên bắn, kéo tay cầm cửa liền muốn trốn… Trốn không được a, cửa bị khóa!
Nguyễn Mộng thế này mới ý thức được Vệ Cung Huyền sau khi vào cửa liền chứa tư tưởng xấu, mình lại làm ra chuyện xấu này, làm sao đây?
Cổ nhân nói: thức thời mới là trang tuấn kiệt, không bằng cầu xin tha trước.
“Sao rồi?"
“Thật xin lỗi A Huyền em sai lầm rồi."
Vệ Cung Huyền cười híp mắt:
“Sai ở chỗ nào?"
Mẹ Nguyễn mắt tinh nhìn thấy Lâm phu nhân trong ngực ôm tiểu bảo bối, tâm nhột nhột khó nhịn.
Nhưng vẫn là trước tiên đem ấm giữ nhiệt trên tay giao cho Vệ Cung Huyền, nói là mang theo cháo gà dầu vừng cho Nguyễn Mộng, sau đó đi tới bên giường sờ sờ mặt Nguyễn Mộng, thương tiếc không dứt:
“Rất đau có đúng không?"
Con gái mình, sao bà lại không hiểu rõ, từ nhỏ tính tình liền yếu ớt, sợ đau sợ té, bình thường trầy xước chút xíu cũng không chịu nổi, huống chi là sinh con khổ cực như vậy.
Lắc đầu một cái, Nguyễn Mộng bày tỏ mình không sao, Mẹ Nguyễn lại sờ sờ thân hình mềm mại của cô, dặn dò Vệ Cung Huyền chăm sóc cho cô, ngay sau đó liền chuyển hướng nhìn Lâm phu nhân ôm Vệ Tiểu Bảo ở trên tay.
Còn lại hai vị cha đi tới, Vệ baba luôn luôn trầm mặc ít nói, mặc dù trong lòng cực kì mừng rỡ vì đứa cháu nội của mình, nhưng ngoài mặt không có biểu tình quá lớn.
Nguyễn baba lại hung tợn nhìn chằm chằm Vệ Cung Huyền đang đút từng muỗng từng muỗng cho Nguyễn Mộng, chính là thằng nhóc khốn kiếp này, đã lừa gạt đi bảo bối ngoan của ông!
Lập tức cắn răng nghiến lợi nói:
“Không phải nói sinh tại nhà sao? Tại sao lại đến bệnh viện?"
Bệnh viện… Bệnh viện? Nguyễn Mộng hậu tri hậu giác không biết, hiện tại mới ý thức tới mình là ở trong bệnh viện, trí nhớ kinh khủng của kiếp trước lại cuốn tới, cả người cô cũng cứng lại.
Vệ Cung Huyền nhạy cảm nhìn ra cô không thích hợp, vội vàng bế cô đến trong ngực dịu dàng dụ dỗ:
“Đừng sợ đừng sợ, không sao, không sao đâu."
Trời ạ, anh lại quên! Thời điểm vỡ nước ối anh quá nóng nảy, lại quên đã sớm liên lạc bác sĩ về đến nhà, quên luôn vợ yêu của mình sợ bệnh viện đến chết được!
Làm anh kinh ngạc chính là Nguyễn Mộng từ từ đẩy anh ra, trên mặt bánh bao nho nhỏ vẫn còn nỗi khiếp sợ, đáy mắt vẫn có vẻ sợ hãi, nhưng không có sợ như trước.
Anh theo tầm mắt vợ nhìn sang, khuôn mặt Vệ Tiểu Bảo trắng hồng hào béo ụt it nhỏ nhắn xuất hiện tại trước mắt.
“Em không sợ, em không sợ."
Giống như là tự mình cho thêm lòng can đảm, Nguyễn Mộng nói một lần rồi lại một lần.
Đúng vậy, cô không sợ, cô thật sự không sợ. Bảo bối của cô ra đời tại nơi này, đây là nơi trời cao đem bảo bối trả lại cho cô, sao cô lại sợ chứ?
“A Huyền, em hơi đói, anh tiếp tục đút em có được hay không?"
Vệ Cung Huyền hôn một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu, không có bị bất luận kẻ nào nghe được:
“Anh yêu em, bất kể xảy ra cái gì, cũng còn có anh đây."
Nói xong, múc một muỗng cháo gà, thổi nguội, đưa tới khóe miệng Nguyễn Mộng.
Không ai để ý tới mình, Nguyễn baba tức đến giơ chân.
“Cậu có nghe đến lời của tôi hay không!"
Nếu như không phải là bọn họ điện thoại gọi điện thoại đến nhà cô mãi không ai nghe máy, ông và vợ cũng sẽ không lo lắng trở lại nhìn một chút, kết quả vừa mở cửa, không có ai!
Không ai thì thôi đi, gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, nói là không có nhận cuôc gọi nào từ Vệ gia! Vậy bảo bối ngoan nhà ông đâu? Bảo bối ngoan đi nơi nào?
Hai vợ chồng già lại chạy đến đại sảnh, thế mới biết thì ra là bảo bối ngoan muốn sinh, chân của Nguyễn baba lúc ấy cũng đã nhũn ra rồi.
Mẹ Nguyễn thì tương đối tỉnh táo, nhưng lại không biết bọn họ đi bệnh viện nào, ở phòng bệnh nào, không thể làm gì khác hơn là cố gượng quay trở về, làm bộ như trấn định tự nhiên mà nấu nồi cháo gà, cũng đang khi đó, Ôn Dư Thừa gọi điện thoại lại, bọn họ mới biết con gái ở nơi nào.
Kết quả không đến thì thôi, vừa đến thì đã gặp ngay ông bà thông gia ở cửa thang máy. Hai thông gia cũng chưa gặp được nhau mấy lần, nói cũng không được mấy câu, nhưng Vệ Tiểu Bảo vừa sinh, rốt cuộc lại để cho bọn họ gặp mặt thường hơn.
“Ba… Ba không khỏe sao."
Nguyễn Mộng cau mày, thần sắc có chút mỏi mệt, nhưng vẫn uống một hớp cháo gà. Vệ Cung Huyền lúc này mới chú ý tới cha vợ nãy giờ mình không thấy, lập tức quay đầu lại, mang theo ba phần lấy lòng:
“Xin lỗi, ba, con mới vừa không có chú ý nghe, ba nói cái gì tới?"
Nguyễn baba bị tức đến dựng râu trợn mắt, nhưng con gái bảo bối nói mình rất ồn ào, hơn nữa ở trước mặt thông gia, ông cũng không tiện phê phán con rể:
“Hừ."
Tự mình biểu đạt xong liền thoải mái, giọng nói lập tức liền thay đổi rồi.
“Bảo bối ngoan mệt mỏi không? Mau mau ngủ đi, ba với mẹ con mời vú em, đặc biệt giúp con ở cữ, phụ nữ a, thời điểm này là quan trọng nhất đó, không chăm sóc kĩ lưỡng sẽ bệnh về sau đó!"
Giọng nói rất nghiêm túc cùng chuyên nghiệp, khiến Vệ baba vẫn trầm mặc quăng tới ánh mắt không hiểu.
Nếu như ông nhớ không lầm, ông thông gia không phải giáo sư văn học sao? Sao lại rành mấy chuyện riêng của phụ nữ thế này?
Nguyễn Mộng cũng rất quẫn bách, cô gật đầu một cái, cũng là thật mệt nhọc, đưa tay muốn ôm Tiểu Bảo, hôn lên miệng và gương mặt phấn nộn, mới lưu luyến không rời nhìn đến khi con bị cha mẹ cha mẹ chồng vậy quanh mang đi, miệng cũng chu lên.
Vệ Cung Huyền không mất thời cơ len lén hôn cô, đem chăn bông kéo lên cho cô:
“Ngoan ngoãn ngủ một lát nhé?"
Nguyễn Mộng thật biết điều gật đầu, trong chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.
Cô cho là sanh xong con trai, ngày tháng cưc khổ sẽ chấm dứt. Trước kia mang thai ví dụ như hành động không có tiện, ngủ không thể lật người, cần người khác giúp một tay tắm…
Mình sinh rồi, mấy chuyện phiền phức đó sẽ không xuất hiện nữa.
Nhưng mà! Cô! Sai! Rồi !
Tháng đầu ở cữ trừ cho con bú, cô không hề được ôm Tiểu Bảo vượt quá mười phút, luôn có mẹ chồng hoặc là mẹ tới đem Tiểu Bảo mang đi, nói là cô đang trong tháng, chờ ra khỏi tháng sẽ đem Tiểu Bảo trả lại cho mình.
Điều này cũng thôi đi, nhưng làm người ta giận sôi nhất chính là: trong một tháng này, cô ngay cả phòng bệnh… không, là giường bệnh cũng không được xuống!
Nếu như nói những thứ này cũng có thể làm cho người chịu được, như vậy liên tục uống một tháng ăn canh cá cùng dầu vừng Gà, thì ai sẽ chịu không nổi đây!
Nguyễn Mộng thật vất vả gầy đi như vậy, kết quả nuôi một tháng, cảm giác mình giống như lại mập lên!
Cực kỳ khiến cô phát điên nhất là: Không, được, tắm!
Ai có thể tưởng tượng ra được… Vào mùa thu, tháng chín, khí trời còn nóng chết đi được, không khí lại khô ráo, cô suốt cả một tháng không có tắm a!
Thỉnh thoảng làm nũng với ông xã để được anh lau mình được một chút thì hai bà mẹ thần thông quảng đại cũng có thể trong nháy mắt xông phá chướng ngại vật nặng nề đi vào ngăn cản, tóc ngứa muốn chết, trên người càng thêm khó chịu, nhưng chỉ là không thể tắm!
Chỉ là cô rốt cuộc cũng xong, ngày đầu tiên vừa về đến nhà, Nguyễn Mộng ở trong phòng tắm suốt hai giờ, nước mắt ào ào.
Cha mẹ Nguyễn sắp lên lớp, cha mẹ Vệ lại còn phải tiếp tục du lịch vòng quanh thế giới.
Cho nên Nguyễn Mộng sau khi xuất viện trở về, Lâm phu nhân sau khi nói cho Nguyễn Mộng một đống lớn hạng mục công việc cần chú ý, sau hung hăng cho cô một cái hôn.
Bảo cô nhất định không được để mình quá mệt mỏi, nên việc chăm đứa bé cùng nấu cơm quét dọn vệ sinh cái chuyện gì cũng giao cho Vệ Cung Huyền .
Nguyễn Mộng im lặng, thật ra thì mẹ chồng có phải mẹ ruột của Vệ đại thần nhà cô không chứ???
Từ phòng tắm ra ngoài, cô mặc áo ngủ dây nhìn Vệ Tiểu Bảo đang nằm ở trên giường lớn phun bong bóng chơi.
Bé con đã nẩy nở rồi, mặt mày không thể nói là giống mình hay giống đại thần, nhưng gương mặt bánh bao vừa nhìn thì đã biết là mình di truyền.
Thấy mẹ ra ngoài, Vệ Tiểu Bảo chậc chậc phun bong bóng vui vẻ hơn, bàn tay ú, núc ních quơ múa mọi nơi, thấy mẹ cầm thứ kỳ quái gì đó đang sấy tóc, nhóc cũng rất vui vẻ, duỗi móng vuốt đi nắm lấy tóc Nguyễn Mộng.
Tóc của cô thật dài, đã sắp đến eo rồi, lúc mang thai ngại phiền toái muốn cắt, nhưng Vệ Cung Huyền lại không cho phép, sau lại cô cũng lười quan tâm, toàn quyền giao cho đại thần xử lý, hiện tại ra khỏi trong tháng, chính mình gội đầu mới phát hiện tóc mình đã dài như vậy!
“A, Tiểu Bảo hư, không cho phép nắm tóc mẹ…"
Nguyễn Mộng tắt máy sấy, lấytóc ướt của mình ra khỏi tay Vệ Tiểu Bảo, trẻ con hơi sức cũng không lớn, lập tức liền rút ra rồi.
“Chậc chậc", tiếp tục phun bong bóng, thấy vẻ mặt mẹ khổ sở, Vệ Tiểu Bảo bày tỏ rất sung sướng.
Vệ Cung Huyền bưng ly sữa bò đi vào, thấy hai mẹ con đang trên giường lớn chơi kéo co tranh tài, trong lòng anh mềm nhũn, chỉ có cảm giác hận mình không đem những điều tốt đẹp nhất trên thế giới đến trước mặt bọn họ.
Đem tóc của vợ để ra phía sau, đưa ly sữa tươi tới, sau đó cầm lên máy sấy giúp cô sấy tóc.
Nguyễn Mộng uống từng chút, từng chút một, nhìn Vệ Tiểu Bảo không an phận xoay tới nhích lui. Đáng tiếc, cậu nhóc mới hơn một tháng một chút ngay cả bò cũng không biết, chỉ gấp đến mức cứ mãi hừ hừ, hình như là đói bụng.
Nguyễn Mộng hì hì cười một tiếng, nhìn khúc thịt mập ú mềm mềm không ngừng loay hoay lộn nhào trên giường, cô đem sữa tươi ly bỏ vào đầu giường, ôm lấy Vệ Tiểu Bảo, kéo áo ngủ của mình cho con bú sữa.
Bé con rất bá đạo, không chỉ có muốn ăn, còn muốn sờ, hai móng vuốt nhỏ bé nắm hết sức chặt, Nguyễn Mộng cũng không thấy có chỗ nào không ổn, hơn một tháng nay cô đều cho con bú như thế này, nào biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Thật ra thì Nguyễn Mộng cũng không biết chuyện rốt cuộc xảy ra thế nào.
Cô rõ ràng đang yên lặng cho con bú, tự nhiên từ phía sau vươn ra một cái tay đẩy bộ ngực đầy đặn cho đứng lên … A, dĩ nhiên, còn bao gồm tay Vệ Tiểu Bảo mập.
Cô kinh hô một tiếng, sợ hù Vệ Tiểu Bảo, chỉ có thể dùng mắt khiển trách người đùa giỡn cô:
“A Huyền!"
Vệ Cung Huyền cười nhẹ, nhẹ nhàng nắm giữ móng vuốt Vệ Tiểu Bảo mập lại, sau đó anh thay thế xoa nơi đầy đặn căng cứng rất tròn.
Mặt Nguyễn Mộng càng ngày càng hồng, cô ôm con trai xoay vòng vo, muốn tách rời khỏi Vệ Cung Huyền tiến công.
Đáng tiếc, cùng đại thần đấu từ trước đến giờ đều đã chết rất thảm, anh giống như biết cô muốn tránh về hướng bên kia, cô vừa mới chuyển, người đã ở tại bên kia chờ.
Nguyễn Mộng rất muốn tông cửa xông ra, chỉ là con trai đang mút lấy đầu ngực của mình “chậc chậc", giờ phút này cô tựa như châu chấu trên sợi dây thừng, có lẽ còn có thể miễn cưỡng nhảy mấy cái, nhưng chỉ là mấy cái, chủ yếu quyền hành động là trong tay người kia.
Khụ, hôm nay anh là dao thớt cô là cá thịt uh?
Nguyễn Mộng liền suy nghĩ cái vấn đề này. Chỉ là đầu óc của cô khi đi chung với đại thần đại đa số đều là héo rút…
Cho nên trong mấy phút đồng hồ muốn cũng không nghĩ ra biện pháp nghiêm chỉnh gì. Đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần, Vệ Tiểu Bảo đã ăn no, mà Vệ Cung Huyền cũng đã hoàn toàn chiếm cứ hai bầu ngực đầy đặn của cô.
Cả người cũng bị Vệ Cung Huyền ôm lên, Nguyễn Mộng sợ tới mức vươn tay ôm lấy cổ anh, sợ bị té xuống.
Thời điểm ở cữ hai bà mẹ thay phiên cho cô ăn ngon, đại thần cũng dùng sức ép cô ăn, hiện tại so với trước khi mang thai cô gầy ốm thì hiên nay cô lại mập thêm ba cân. Eo ếch thịt thịt, vốn dĩ gương mặt tròn như bánh bao, hiện tại càng thêm mũm mĩm.
Cho nên, anh ôm nổi sao?
Chỉ là Nguyễn Mộng rất nhanh liền đem cái ý nghĩ này bóp chết, cô nhớ tới sau khi mình mang thai mấy tháng, hơn một trăm ba mươi cân, đại thần ôm lên còn dễ dàng, nhưng bây giờ thì có tính là gì.
“Đợi, đợi chút… A Huyền, mau thả em xuống… em, em có chứng sợ độ cao!"
Cái này nếu là trước kia, Vệ Cung Huyền sẽ lập tức để cô xuống, vô cùng khẩn trương trên dưới kiểm tra một phen.
Nhưng từ khi Nguyễn Mộng hết thời gian ở cữ chết sống gì cũng không chịu cho anh ôm, còn luôn tìm lý do kiếm cớ nói láo dụ dỗ anh.
Cái gì nhức đầu, đau bụng, đau chân, chứng sợ độ cao, bệnh quáng gà…. Chỉ còn chưa nói bị bệnh SARS thôi, đợi đến khi trái tim anh mềm nhũn, liền lập tức chuồn mất, anh muốn bắt cũng không bắt được.
“Lừa gạt ai đó, hả? Chứng sợ độ cao còn ở lầu mười à? Mỗi ngày đến trên ban công phơi quần áo tưới hoa không biết là bánh bao tròn tròn nào ấy nhỉ?"
Khụ, bị vạch trần rồi.
Nhưng mà do được bạn Ôn Dư Thừa lâu dài hun đúc, nên da mặt của bạn Nguyễn Mộng cũng từ từ dày hẳn lên. Nhất là bây giờ Vệ Cung Huyền đối với cô muốn gì được đó, cô không sợ anh, đương nhiên còn can đảm làm ngược với anh:
“Nào có, chứng sợ độ của cao em có tính ngẫu nhiên, chỉ cần khẩn trương sẽ tái phát, bình thường đi phơi quần áo thì không có khẩn trương a."
Nghe cái miệng nhỏ nhắn của cô bịa đặt lung tung. Vệ Cung Huyền cũng không tranh cùng cô.
Nguyễn Mộng thấy thần sắc anh bình thản, cho là anh bị mình thuyết phục, trong bụng vui vẻ, nào biết cả người đang bị khiêng. Cô chỉ mặc áo ngủ! Phía dưới là chân không đó a!
Như vậy mỗi lần bị khiêng, thật khó coi!
“A Huyền A Huyền…. người ta thật sự có chứng sợ độ cao… á!"
Tốt, cô bé tinh quái này, cưng chiều em, em xem anh là quả hồng mềm muốn vo tròn bóp méo thế nào cũng được ư, ngay cả ôm cũng không cho ôm.
Vệ Cung Huyền thấp thỏm suy nghĩ, tốc độ vận chuyển đại não nhanh chóng thoáng qua vô số chủng loại biện pháp có thể hành hạ cô chết đi sống lại, nhất nhất bị phủ quyết.
Bởi vì không phải quá tàn nhẫn chính là quá máu tanh, cô mới ra tháng, mấy thứ đó để sau này chậm rãi hưởng thụ thì tốt hơn nhiều.
“Thật có chứng sợ độ cao? Không gạt anh?"
Đôi mắt của Nguyễn Mộng lóe lên tia gian xảo, nghiêm chỉnh gật đầu:
“Thật!"
Vệ Cung Huyền liền đem cô buông xuống, đưa tay giống như là muốn sửa sang lại áo ngủ cho cô.
Nguyễn Mộng ngoan ngoãn đứng bất động, trong lòng rất vui vẻ mình lại tránh được một kiếp. Nào biết anh không phải sửa y phục cho cô, mà là lột hết y phục !
“A…" — thét chói tai.
Vệ đại thần vô cùng bình tĩnh, vợ anh từ trước đến giờ tắm xong không thường mặc nội y, mới vừa lại đút cho con trai, hiện tại vừa cởi ra liền lộ ra trọn vẹn hết rồi.
Chiếc eo nhỏ non mềm đó, bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu động lòng người đó, thân thể tròn trịa, mềm mại, da trắng noãn, làm bạn đại thần nào đó vừa nhìn thấy thú tính bỗng dưng bộc phát.
May là đại thần kiên định, chứng kiến tới một màn mê người này vẫn chưa nộp khí giới đầu hàng.
Mang thai Vệ Tiểu Bảo hơn chín tháng, sau đó là sinh con, sau đó lại ở cữ một tháng, tiếp lại né anh nửa tháng….
Anh đã hơn mười một tháng không được làm ah! Có người đàn ông nào có thể thảm như anh sao?
Đáng giận nhất chính là bảo bối ngoan một chút cũng không ngoan, cả ngày coi anh như tên háo sắc, nếu không phải là anh cơ trí, không ra vẻ mình nôn nóng, cô sẽ bảo Vệ ngực lúc cho con bú, không cho anh đụng ah!
Nghĩ tới đây, càng nghĩ càng tức, bàn tay đặt lên hai ngực vuốt ve, Vệ Tiểu Bảo là một đứa nhỏ tham ăn có thế nằm như heo con, thân thể Nguyễn Mộng không tệ, nghỉ ngơi cũng tốt, hai bà mẹ còn cho cô bổ sung càng thêm nhiều sữa.
Đã có thể như vậy rồi, Vệ Tiểu Bảo ăn uống cũng no đủ. Thật may là Lâm phu nhân cùng Mẹ Nguyễn vẫn cho rằng trong tháng là lúc cải thiện thể chất người phụ nữ tốt nhất, cho nên hiện tại, Nguyễn Mộng cũng coi là tuyệt đối khỏe mạnh, ngay ở góc độ cá nhân của bạn Vệ đại thần nhìn sang thì:
Tuyệt đối tiếp nhận được anh. Cái gì mà đau bụng, đau bao tử, mông đau gì đó tất cả đều là lấy cớ.
Càng nghĩ thì càng hận không thể bóp chết viên bánh bao mập này, chỉ biết gạt anh, ỷ vào anh cưng chiều, coi anh như khỉ con đùa bỡn, thời điểm ở cữ không cho đụng coi như xong, trong tháng xong, nửa tháng còn không cho đụng cái này gọi là cái gì?
Cô không cho đụng, anh càng muốn đụng, không thì anh nhất định sẽ giết chết cô.
Nguyễn Mộng cũng mơ hồ cảm giác mình dữ nhiều lành ít, lập tức dâng lên gương mặt tươi như hoa, nhưng bàn chân như bôi dầu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc trước chiêu này cô cũng dùng qua, thừa dịp đại thần không chú ý chạy vào phòng khách, đại thần cũng không có biện pháp bắt cô.
Nhưng cô đã quên, ông bà xưa có câu ngạn ngữ gọi là ngã một lần khôn hơn một chút.
Vệ Cung Huyền bị mắc bẫy một lần, đã sớm đã có kinh nghiệm, cô còn dám gạt anh, cứ chờ bị làm đến mức nước mắt lưng tròng muốn sống không được muốn chết cũng không xong đi.
Bi kịch, bi kịch mà, thật là bi kịch.
Nguyễn Mộng nếu là con cháu của Tề thiên, thì Vệ Cung Huyền chính là Phật Như Lai, bởi vì Tề thiên có tài giỏi đến đâu đi chẳng nữa cũng không thể thoát khỏi bàn tay của anh.
Cả người bị ôm siết vào ngực làm Nguyễn Mộng nóng nảy, giùng giằng còn muốn chạy, Vệ Cung Huyền hạ giọng một tiếng:
“Nếu em con chạy nữa, anh sẽ làm em trước mắt Vệ Tiểu Bảo!"
Vì vậy Nguyễn Mộng lập tức ngoan ngoãn, mặc dù con trai còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhưng cô một chút cũng không muốn làm cho nhóc con sớm tiếp nhận giáo dục giới tính như vậy. Còn là đến từ cha mẹ! Lập tức chịu uất ức.
Cuộc sống như thế này đã lâu ngày rồi, đại thần cũng đã tỏ tình với cô, nên lá gan của cô cũng to hơn được một chút, cũng đã dám cùng Vệ Cung Huyền sẵn giọng, nháy mắt một cái, lệ tuôn trào:
“Anh khi dễ em."
Vệ Cung Huyền cảm thấy oan ức, là ai khi dễ ai, rốt cuộc ai khi dễ ai vậy?
“Ác nhân cáo trạng trước."
Nguyễn Mộng phồng má, anh liền đưa tay tới búng một cái, gương mặt phấn nộn bánh bao của cô bị búng hơi ửng đỏ.
Nguyễn Mộng mấy tháng này bị nuông chiều quá mức, vốn là da còn có chút bệnh hoạn tái nhợt, hiện tại khỏi hẳn, cả người như hòa cùng sữa tươi, trắng non mềm mịn, cả người và da cũng trong trắng lộ hồng, giống như bạch ngọc thượng hạng.
Thật ra thì anh búng cũng không đau, nhưng bạn Nguyễn Mộng đang có âm mưu nên ôm gò má la dữ dội.
Vệ Cung Huyền không có cách, anh nhẫn nại, thực sự anh cũng không phải muốn trêu chọc Nguyễn Mộng đến bật khóc, ôm cô vào lòng , dỗ dành gọi bảo bối ngoan, cho thấy phẩm chất tốt nhất của thê nô.
Nào biết bánh bao mập vốn muốn trốn anh, anh vừa buông tay, thân thể nhỏ xinh trần trụ không mảnh vải kia lập tức chạy đến cửa nhanh như tên bắn, kéo tay cầm cửa liền muốn trốn… Trốn không được a, cửa bị khóa!
Nguyễn Mộng thế này mới ý thức được Vệ Cung Huyền sau khi vào cửa liền chứa tư tưởng xấu, mình lại làm ra chuyện xấu này, làm sao đây?
Cổ nhân nói: thức thời mới là trang tuấn kiệt, không bằng cầu xin tha trước.
“Sao rồi?"
“Thật xin lỗi A Huyền em sai lầm rồi."
Vệ Cung Huyền cười híp mắt:
“Sai ở chỗ nào?"
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm